Quyển 3 Chương 2: Trường Thái học bên quán canh bầu
Sau khi đến kinh thành, Lý Quả trọ tại một khách sạn ở thành nam, khách sạn nằm ở phía đông Chu Tước môn, là khu vực cực kỳ náo nhiệt, phồn hoa.
Nơi này gần với nhà Chu Chính Mẫn, thuận tiện cho hai người đi lại. Những ngày qua, hai người vẫn đang tìm kiếm cửa hàng thích hợp, vì Chu Chính Mẫn còn làm việc ở cửa hàng của bá phụ, ra ngoài nhiều không tiện, cơ bản đều là Lý Quả đi một mình.
Lý Quả không muốn thu hút sự chú ý của người khác nên lúc đi ra ngoài thường thích mặc quần áo vải thô. Lý Quả vừa ý phố xá sầm uất trong trung tâm Chu Tước môn, lưu luyến ở đó mấy ngày liền. Có mấy lần, Lý Quả đi tới phố nam Chu Tước môn, từ xa xa nhìn trường Thái học.
Cậu nghĩ Khải Mô phải ở luôn trong đó mà học tập, song muốn gặp mặt một lần cũng chẳng dễ dàng.
Trường Thái học liền kề với Quốc tử giám, Quốc tử giám sát ngay trường thi, khu vực này có vô số học trò, quan viên ra vào, bầu không khí yên lặng, cổng cao đóng kín.
Buổi chiều, Lý Quả đi vào một quán canh bầu đối diện cửa nam trường Thái học, gọi một phần canh bầu, chậm rãi ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn kỹ cửa nam.
Lúc này chính là giờ học trò đọc sách, cửa nam yên tĩnh không một bóng người.
Đi đến kinh thành, Lý Quả lần đầu tiên được ăn canh bầu, đây là món ăn kinh thành mà chỗ nào cũng có thể thấy được, cực kì mỹ vị.
Quán canh bầu gần trường Thái học này, có cái tên ngắn gọn, giản dị là Canh bầu lão Lưu. Chủ quán là một lão hán hơn năm mươi tuổi, trong quán còn có một bà lão nhỏ gầy, là bà nương của lão hán.
Buổi chiều, thực khách chỉ có mình Lý Quả, lão hán bận rộn trong bếp, nấu nước dùng thịt dê, mùi thơm nức mũi. Bà lão ngồi ở cửa tiệm, chậm rãi gọt bầu, Lý Quả lớn tiếng hỏi bà: “Lão bà bà, trong cửa hàng chỉ có hai người thôi sao, không có ai trợ giúp à?”
Bà lão chậm rãi đáp: “Có nhi tử nhưng không dùng được.”
“Sao không mời tiểu nhị?”
Lý Quả nghĩ quán canh bầu này có vị trí tốt, đồ ăn lại ngon, hẳn làm ăn rất khá, đến giờ ăn cơm, thực khách ào tới, hai lão nhân ứng phó như thế nào được.
“Cũng có tiểu nhị, mỗi ngày lại đây nhào bột, giờ về nhà rồi.”
Lão hán vớt thịt dê trong nước canh ra, cục thịt dê lớn đã được luộc chín, lão vớt ra đặt trên thớt thái miếng, động tác thành thạo.
“Ta thấy sau lát nữa, các học trò tan học, nhị lão các ngươi bận rộn thế sao được?”
Lý Quả dùng giọng điệu lải nhải việc nhà.
“Bận thì cũng vậy, có thể bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu.”
Lão hán tựa hồ cũng không quan tâm mấy, xếp gọn chỗ thịt dê đã thái xong vào trong chậu lớn, lại bắt đầu thái gừng.
Lý Quả nghĩ phu thê bọn họ đại khái làm nghề này đã lâu, hẳn cũng kiếm được không ít tiền. Cuộc sống người kinh thành thật tốt, không thiếu ăn thiếu mặc, mà tiền lời bán canh bầu, chỉ sợ cũng là tiền nhàn rỗi.
“Ta đến làm tiểu nhị cho nhị lão được không?”
Lý Quả dọn bát đũa, khẽ mỉm cười.
“Không muốn nhận người tứ phương, hơn nữa, ngươi sẽ làm tiểu nhị sao?”
Lão hán xua thẳng tay, người này lai lịch không rõ, lão không muốn.
“Ta trước đây từng bán bánh bao, tiếng phổ thông ta cũng có thể dùng, tiền công không muốn cầu nhiều, cho một chút là được.”
Lý Quả chắp tay, thần sắc nghiêm túc. Lão hán lúc này mới đánh giá Lý Quả cẩn thận, đây là một thiếu niên ôn nhã, xinh đẹp, nghe giọng nói là người ngoại địa, lại không biết ở kinh thành làm gì?
“Ngươi là người nơi nào?”
“Người Thứ Đồng, họ Lý tên Nam Quất.”
“Sao đến kinh thành?”
“Lại đây gặp bằng hữu ở kinh thành, tìm một cái nghề.”
“Ta nào biết ngươi nói thật hay không?”
Lão hán bán canh bầu ở đây nhiều năm, hạng người gì mà chưa từng thấy, thường có mấy tên vô lại, lưu manh gian trá, bắt nạt hai lão già, muốn đoạt quán ăn hay tiền lời của lão.
“Chu Chính Mẫn ở cửa hàng trân châu Chu gia tại Phố Trịnh lâu, có thể làm người bảo đảm cho ta.”
Lý Quả nghĩ cũng là nhất thời cần thiết, mới bất đắc dĩ lôi Chu Chính Mẫn ra.
“Lão đầu, ta thấy cậu ta rất hiền lành, tìm kiếm phần cơm ăn, ra ngoài giờ nào có dễ dàng.”
Chẳng biết bà lão từ lúc nào đã gọt bầu xong, ngẩng đầu nói.
“Ngày mai ngươi gọi A Tứ Chu gia tới đi.”
“Cảm tạ phu thê chủ quán.”
Lý Quả vui mừng hành lễ.
Buổi tối, Lý Quả đến nhà Chu Chính Mẫn bái phỏng.
Chu gia là toà đại trạch, có điều nhà Chu Chính Mẫn ở trong một tiểu viện của đại trạch, nhìn có chút rách nát. Chu cha chỉ có một hài tử là Chu Chính Mẫn, Chính Mẫn đứng thứ tư trong hàng vãn bối của gia tộc, bởi vậy ai cũng gọi hắn là A Tứ. Chu cha chết sớm, Chính Mẫn ở cùng với mẫu thân Hạ thị.
Lúc Lý Quả đến, Chính Mẫn mới vừa về nhà, Lý Quả mời Chính Mẫn ra ngoài uống rượu, hai người đi tới một tửu quán.
Chính Mẫn nói: “Quả viên ngoại, hà tất khách khí vậy, ở nhà ta ăn cơm cũng được mà.”
Lý Quả thường đến Chu gia, cũng thỉnh thoảng ăn cơm ở Chu gia, cậu là người thân thiện, rất được Hạ thị yêu thích.
Lý Quả nói: “Sợ nương ngươi nghe thấy, khiến bà lo lắng thôi. Ta kể với ngươi chuyện này, ngươi cảm thấy mình có thể làm được không?”
Lý Quả nói ra chuyện canh bầu, với vụ người bảo đảm.
Chính Mẫn nghe xong mà sửng sốt một lúc, hỏi: “Ngươi viên ngoại không lo làm, còn chạy đi làm tiểu nhị hả?”
Lý Quả cũng cảm thấy hành vi của mình thật hoang đường, liền lặng lẽ.
“Có phải là để gặp vị bằng hữu đang học trong trường Thái học của ngươi không?”
Chu Chính Mẫn ít nhiều từng nghe Lý Quả nói về chuyện Triệu Khải Mô, đương nhiên Lý Quả cũng chỉ là nói cho hắn biết đó là người bạn từng chơi lúc thời thơ ấu.
“Ngày đó ta đúng là đã cho ra chủ ý tồi mà.”
Chu Chính Mẫn ảo não vỗ đầu.
“Chính Mẫn, nếu việc này làm khó ngươi, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
“Không khó gì hết, chỉ là, Nam Quất.”
Chính Mẫn nhìn thẳng vào Lý Quả, nhìn ra Lý Quả đang bối rối.
“Sao ta có cảm giác đây không phải là tìm bằng hữu, căn bản là giống như đang đeo đuổi nữ tử thế gia, mới phải vòng vèo, uyển chuyển như vậy.”
Cũng may là đêm đã khuya, đèn trong tửu quán khá tối, Chu Chính Mẫn mới không thấy Lý Quả đã đỏ mặt.
“Không giống đâu.”
Lý Quả nhấp chút rượu, nhỏ giọng biện giải.
Bởi vì có Chu Chính Mẫn đắc lực giúp đỡ, Lý Quả toại nguyện được làm tiểu nhị ở quán Canh bầu lão Lưu.
Lý Quả mặc quần áo vải thô, bên hông quấn tạp dề, bắt chuyện với thực khách rất nhiệt tình, tay chân nhanh nhẹn. Phu thê lão Lưu thấy thế hết sức hài lòng, nghĩ đã nhặt được một tiểu nhị giỏi, còn chỉ cần trả một nửa tiền công.
Đối với Lý Quả, làm tiểu nhị quán ăn thật đơn giản, chẳng qua chỉ là chào hỏi khách khứa, lau bàn, ai cũng có thể làm được, Lý Quả thật thoải mái.
Trong nhóm thực khách có thư sinh của trường Thái học, Quốc tử giám, cũng có quan viên, cư dân phụ cận đến.
Một bát canh bầu không rẻ, đến quán canh bầu ăn cơm hay sai tôi tớ tới mua, cũng sẽ không phải người nghèo khó.
Ban đầu, Lý Quả cho là sẽ gặp được Triệu Khải Mô hoặc A Lý ở quán canh bầu. Song làm ở quán hai ngày, vẫn không thấy được, cho dù một bóng dáng, cũng không tìm ra.
Vào một buổi chiều muộn, các học trò tuôn ra khỏi cửa viện, mười một mười hai người vào quán ngồi, lúc này trong quán đã có sẵn mấy vị thực khách, là bách tính phố phường. Lý Quả vội vã chào hỏi, bưng mấy bát canh bầu đến các bàn.
“Tiểu nhị, ta đã bảo không ăn hành, sao còn thả hành thế, tai điếc hả?”
Một hán tử mặt chữ điền, dùng sức gõ đũa lên bát.
“Khách quan, đừng nóng giận, ta sẽ đổi một bát mới cho ngươi ngay.”
Lý Quả nhớ rõ người này căn bản chưa từng nói không muốn ăn hành, cậu nhớ rất rõ yêu cầu của từng thực khách một, nhưng cậu không biện bạch. Làm ăn mà, hoà thuận thì phát tài.
“Ta đang đói bụng, ngươi nói đổi một bát là xong sao?”
Hán tử mặt chữ điền tiếp tục “lý sự”, đôi mắt hung ác đánh giá trên người Lý Quả. Lý Quả nghĩ không biết tên này có phải có oán hận với phu thê lão Lưu rồi chạy tới đây quấy rối hay không.
“Khách quan, ta bảo chủ quán nấu canh nguội chút, làm lại bát mới, đổi cho ngươi.” Lý Quả vẫn giữ nguyên ý cười.
“Vậy cũng không được, hôm nay phải giải thích đàng hoàng cho ta.”
Nam tử mặt chữ điền vỗ một chưởng lên bàn, làm văng nước canh sang bên cạnh, thực khách cùng bàn hoảng loạn tản ra.
Lý Quả tức giận, ẩn nhẫn không phát, ngẩng đầu thấy lão Lưu âm thầm, từ trong lò bếp gắp than lửa ra, đi tới chỗ bọn họ.
“Nói cái gì đấy! Thích ăn thì ăn, không ăn thì biến.”
Khí thế lão Lưu dọa người, đuổi hán tử mặt chữ điền đi.
Lý Quả thoát khỏi dây dưa, trở lại bếp bưng canh, nói với lão Lưu: “Kỳ quái, hắn rõ ràng chưa nói không muốn bỏ hành vào.”
“Phố trước cũng có quán canh bầu, du côn kia cạnh tranh với ta đã lâu, thường phái người đến quấy rầy.”
Lão Lưu tập mãi thành quen, đây là chuyện người cùng nghề đố kỵ nhau, ức hiếp người già.
“Tiểu nhị, phiền bưng canh bầu tới nhanh chút, bụng tiểu sinh đói kêu lên rồi đây.”
Một thư sinh mặc cẩm bào, ngẩng lên khuôn mặt tuấn dật, ý cười đầy mặt.
Nhìn phục sức của hắn, tất là con cháu thế gia, thực sự phong lưu phóng khoáng, nở nụ cười khiến người ta như được hưởng gió xuân ấm áp.
“Đến đây.”
Lý Quả vội vàng đặt một bát canh bầu ở trước mặt hắn, ôn hòa nói: “Tiểu quan nhân, chậm rãi dùng.”
Lại đem mấy bát nữa cho thư sinh cùng bàn, liền nghe những người khác chế nhạo, hắn là tiểu quan nhân, chúng ta không phải sao?
Một trận cười ồ lên, rất náo nhiệt.
Đợi đám thực khách này lục tục rời đi, trời cũng đã tối lại, trên đường vắng vẻ, tình cờ mới có người đi đường đốt đèn đi ngang qua.
Lý Quả dọn dẹp bát đũa, lau bàn, trong lòng thở dài, một ngày nữa lại qua.
Dọn dẹp xong xuôi, Lý Quả cởi tạp dề xuống, nói với lão Lưu: “Ông chủ, thực khách thưởng tiền cho ta, ta thấy được không ít.”
Lý Quả móc tiền đồng trên người ra, ước chừng được mười ba mười bốn đồng.
“Ngươi giữ đi.”
Biểu tình của lão Lưu như vẻ một lời khó nói hết.
Ngày xưa hắn và bà nương đồng thời hầu hạ đám thực khách này, có bao giờ được thưởng đồng nào đâu.
Thiếu niên khác xứ này, mặt mày như tranh vẽ, ôn hòa cẩn thận, cũng khó trách được thực khách yêu thích.
Thực khách đã về hết, bát đũa cũng dọn xong, nhưng chưa nghỉ được. Lý Quả nhấc sọt trúc đầy rác lên, đi ra ngoài đổ. Cậu đang nghĩ ngợi xem không biết ngày mai có cơ hội thấy Triệu Khải Mô không, lúc nhấc sọt trúc trở về quán ăn, cũng vào lúc này, một người một ngựa sượt qua người cậu, phía trước người ngựa còn có người làm đốt đèn.
Trăng đã lên cao, đèn lồng treo lơ lửng trong quán tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Người cưỡi ngựa ghìm dừng tuấn mã, xoay người lại, đối diện cùng Lý Quả, lặng im không hề có một tiếng động.
Nửa người hắn được bóng tối bao phủ, không thấy rõ vẻ mặt của hắn là ngạc nhiên, hay lạnh lùng.
Lý Quả lẳng lặng đứng, ngẩng đầu nhìn hắn, dù cho bởi bóng đêm khiến cậu nhìn không rõ bộ dạng Triệu Khải Mô, nhưng trực giác mách bảo hắn đã cao lớn không ít, khí tức từng có của một thiếu niên đã biến mất hầu như không còn, trở thành một nam tử lạnh lùng khắc kỷ.
Một năm không gặp, lại ngỡ như cách một đời.
“Giá.”
Đột nhiên, Triệu Khải Mô khẽ động cương ngựa, ngựa đề móng, lộc cộc lộc cộc rời đi. Bóng dáng một người một ngựa biến mất dưới tầm cây, hồi lâu, trên Mộc Kiều phía trước lấp lóe một chùm sáng, đại khái là người hầu cầm đèn lồng. Lý Quả biết hắn đã đi xa, giống như hồn bay phách lạc mà trở về quán canh bầu.
Ban đêm, Lý Quả sau khi tắm xong, xõa tóc, nằm ở trên giường. Cậu lấy một cái tử bào bên gối ra, ngửi mùi hương trên người nó.
Mùi Long Tiên Hương phả quanh Lý Quả, Lý Quả phủ áo lên người, như đắp chăn vậy.
Thật lâu trước kia, mùi hương thuộc về Triệu Khải Mô đã biến mất. Lý Quả đã từng điên cuồng nhớ nhung mùi Long Tiên Hương ấy. Mãi đến tận khi cậu trở nên giàu có, mua được Long Tiên Hương mới thôi.
Áo bào đan kim dày nặng, nhưng không giữ đủ ấm, Lý Quả cuộn tròn người lại, che kín tử bào, phảng phất như đang được chủ nhân cái áo ôm lấy.
Tối nay, cậu đã gặp được Triệu Khải Mô, nhưng mà Triệu Khải Mô chẳng hề biết cậu. Từ lúc Triệu Khải Mô quay người rời đi, móng ngựa mỗi lần vang lên một tiếng, tim Lý Quả lại lạnh đi một phần.
Cho đến bây giờ, Lý Quả đã không thể xác định, lời nói ngày đó ở cảng biển của Hồ Cẩn là thật hay không. Nếu như Triệu Khải Mô thực sự nỗ lực quên mình tới cứu cậu, vậy vì sao phải tuyệt giao.
Nhưng mà lúc còn nhỏ, hắn cũng từng nhiều lần không để ý tới cậu. Nếu như thân phận mình cùng hắn bằng nhau, hắn còn như thế không? Hắn có thể lạnh lùng như vậy không, có thể thuận miệng nói tương lai không hẹn không?
Thôi, cứ gặp mặt một lần, một lần thôi, nếu vẫn lạnh lùng, tuyệt tình như vậy, ta liền hết hy vọng.
Muốn ngắm nhìn cẩn thận bộ dạng hắn, muốn ghi nhớ kỹ hắn năm mười tám tuổi.
Khải Mô, một năm qua, ta rất nhớ ngươi.
Nơi này gần với nhà Chu Chính Mẫn, thuận tiện cho hai người đi lại. Những ngày qua, hai người vẫn đang tìm kiếm cửa hàng thích hợp, vì Chu Chính Mẫn còn làm việc ở cửa hàng của bá phụ, ra ngoài nhiều không tiện, cơ bản đều là Lý Quả đi một mình.
Lý Quả không muốn thu hút sự chú ý của người khác nên lúc đi ra ngoài thường thích mặc quần áo vải thô. Lý Quả vừa ý phố xá sầm uất trong trung tâm Chu Tước môn, lưu luyến ở đó mấy ngày liền. Có mấy lần, Lý Quả đi tới phố nam Chu Tước môn, từ xa xa nhìn trường Thái học.
Cậu nghĩ Khải Mô phải ở luôn trong đó mà học tập, song muốn gặp mặt một lần cũng chẳng dễ dàng.
Trường Thái học liền kề với Quốc tử giám, Quốc tử giám sát ngay trường thi, khu vực này có vô số học trò, quan viên ra vào, bầu không khí yên lặng, cổng cao đóng kín.
Buổi chiều, Lý Quả đi vào một quán canh bầu đối diện cửa nam trường Thái học, gọi một phần canh bầu, chậm rãi ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn kỹ cửa nam.
Lúc này chính là giờ học trò đọc sách, cửa nam yên tĩnh không một bóng người.
Đi đến kinh thành, Lý Quả lần đầu tiên được ăn canh bầu, đây là món ăn kinh thành mà chỗ nào cũng có thể thấy được, cực kì mỹ vị.
Quán canh bầu gần trường Thái học này, có cái tên ngắn gọn, giản dị là Canh bầu lão Lưu. Chủ quán là một lão hán hơn năm mươi tuổi, trong quán còn có một bà lão nhỏ gầy, là bà nương của lão hán.
Buổi chiều, thực khách chỉ có mình Lý Quả, lão hán bận rộn trong bếp, nấu nước dùng thịt dê, mùi thơm nức mũi. Bà lão ngồi ở cửa tiệm, chậm rãi gọt bầu, Lý Quả lớn tiếng hỏi bà: “Lão bà bà, trong cửa hàng chỉ có hai người thôi sao, không có ai trợ giúp à?”
Bà lão chậm rãi đáp: “Có nhi tử nhưng không dùng được.”
“Sao không mời tiểu nhị?”
Lý Quả nghĩ quán canh bầu này có vị trí tốt, đồ ăn lại ngon, hẳn làm ăn rất khá, đến giờ ăn cơm, thực khách ào tới, hai lão nhân ứng phó như thế nào được.
“Cũng có tiểu nhị, mỗi ngày lại đây nhào bột, giờ về nhà rồi.”
Lão hán vớt thịt dê trong nước canh ra, cục thịt dê lớn đã được luộc chín, lão vớt ra đặt trên thớt thái miếng, động tác thành thạo.
“Ta thấy sau lát nữa, các học trò tan học, nhị lão các ngươi bận rộn thế sao được?”
Lý Quả dùng giọng điệu lải nhải việc nhà.
“Bận thì cũng vậy, có thể bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu.”
Lão hán tựa hồ cũng không quan tâm mấy, xếp gọn chỗ thịt dê đã thái xong vào trong chậu lớn, lại bắt đầu thái gừng.
Lý Quả nghĩ phu thê bọn họ đại khái làm nghề này đã lâu, hẳn cũng kiếm được không ít tiền. Cuộc sống người kinh thành thật tốt, không thiếu ăn thiếu mặc, mà tiền lời bán canh bầu, chỉ sợ cũng là tiền nhàn rỗi.
“Ta đến làm tiểu nhị cho nhị lão được không?”
Lý Quả dọn bát đũa, khẽ mỉm cười.
“Không muốn nhận người tứ phương, hơn nữa, ngươi sẽ làm tiểu nhị sao?”
Lão hán xua thẳng tay, người này lai lịch không rõ, lão không muốn.
“Ta trước đây từng bán bánh bao, tiếng phổ thông ta cũng có thể dùng, tiền công không muốn cầu nhiều, cho một chút là được.”
Lý Quả chắp tay, thần sắc nghiêm túc. Lão hán lúc này mới đánh giá Lý Quả cẩn thận, đây là một thiếu niên ôn nhã, xinh đẹp, nghe giọng nói là người ngoại địa, lại không biết ở kinh thành làm gì?
“Ngươi là người nơi nào?”
“Người Thứ Đồng, họ Lý tên Nam Quất.”
“Sao đến kinh thành?”
“Lại đây gặp bằng hữu ở kinh thành, tìm một cái nghề.”
“Ta nào biết ngươi nói thật hay không?”
Lão hán bán canh bầu ở đây nhiều năm, hạng người gì mà chưa từng thấy, thường có mấy tên vô lại, lưu manh gian trá, bắt nạt hai lão già, muốn đoạt quán ăn hay tiền lời của lão.
“Chu Chính Mẫn ở cửa hàng trân châu Chu gia tại Phố Trịnh lâu, có thể làm người bảo đảm cho ta.”
Lý Quả nghĩ cũng là nhất thời cần thiết, mới bất đắc dĩ lôi Chu Chính Mẫn ra.
“Lão đầu, ta thấy cậu ta rất hiền lành, tìm kiếm phần cơm ăn, ra ngoài giờ nào có dễ dàng.”
Chẳng biết bà lão từ lúc nào đã gọt bầu xong, ngẩng đầu nói.
“Ngày mai ngươi gọi A Tứ Chu gia tới đi.”
“Cảm tạ phu thê chủ quán.”
Lý Quả vui mừng hành lễ.
Buổi tối, Lý Quả đến nhà Chu Chính Mẫn bái phỏng.
Chu gia là toà đại trạch, có điều nhà Chu Chính Mẫn ở trong một tiểu viện của đại trạch, nhìn có chút rách nát. Chu cha chỉ có một hài tử là Chu Chính Mẫn, Chính Mẫn đứng thứ tư trong hàng vãn bối của gia tộc, bởi vậy ai cũng gọi hắn là A Tứ. Chu cha chết sớm, Chính Mẫn ở cùng với mẫu thân Hạ thị.
Lúc Lý Quả đến, Chính Mẫn mới vừa về nhà, Lý Quả mời Chính Mẫn ra ngoài uống rượu, hai người đi tới một tửu quán.
Chính Mẫn nói: “Quả viên ngoại, hà tất khách khí vậy, ở nhà ta ăn cơm cũng được mà.”
Lý Quả thường đến Chu gia, cũng thỉnh thoảng ăn cơm ở Chu gia, cậu là người thân thiện, rất được Hạ thị yêu thích.
Lý Quả nói: “Sợ nương ngươi nghe thấy, khiến bà lo lắng thôi. Ta kể với ngươi chuyện này, ngươi cảm thấy mình có thể làm được không?”
Lý Quả nói ra chuyện canh bầu, với vụ người bảo đảm.
Chính Mẫn nghe xong mà sửng sốt một lúc, hỏi: “Ngươi viên ngoại không lo làm, còn chạy đi làm tiểu nhị hả?”
Lý Quả cũng cảm thấy hành vi của mình thật hoang đường, liền lặng lẽ.
“Có phải là để gặp vị bằng hữu đang học trong trường Thái học của ngươi không?”
Chu Chính Mẫn ít nhiều từng nghe Lý Quả nói về chuyện Triệu Khải Mô, đương nhiên Lý Quả cũng chỉ là nói cho hắn biết đó là người bạn từng chơi lúc thời thơ ấu.
“Ngày đó ta đúng là đã cho ra chủ ý tồi mà.”
Chu Chính Mẫn ảo não vỗ đầu.
“Chính Mẫn, nếu việc này làm khó ngươi, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
“Không khó gì hết, chỉ là, Nam Quất.”
Chính Mẫn nhìn thẳng vào Lý Quả, nhìn ra Lý Quả đang bối rối.
“Sao ta có cảm giác đây không phải là tìm bằng hữu, căn bản là giống như đang đeo đuổi nữ tử thế gia, mới phải vòng vèo, uyển chuyển như vậy.”
Cũng may là đêm đã khuya, đèn trong tửu quán khá tối, Chu Chính Mẫn mới không thấy Lý Quả đã đỏ mặt.
“Không giống đâu.”
Lý Quả nhấp chút rượu, nhỏ giọng biện giải.
Bởi vì có Chu Chính Mẫn đắc lực giúp đỡ, Lý Quả toại nguyện được làm tiểu nhị ở quán Canh bầu lão Lưu.
Lý Quả mặc quần áo vải thô, bên hông quấn tạp dề, bắt chuyện với thực khách rất nhiệt tình, tay chân nhanh nhẹn. Phu thê lão Lưu thấy thế hết sức hài lòng, nghĩ đã nhặt được một tiểu nhị giỏi, còn chỉ cần trả một nửa tiền công.
Đối với Lý Quả, làm tiểu nhị quán ăn thật đơn giản, chẳng qua chỉ là chào hỏi khách khứa, lau bàn, ai cũng có thể làm được, Lý Quả thật thoải mái.
Trong nhóm thực khách có thư sinh của trường Thái học, Quốc tử giám, cũng có quan viên, cư dân phụ cận đến.
Một bát canh bầu không rẻ, đến quán canh bầu ăn cơm hay sai tôi tớ tới mua, cũng sẽ không phải người nghèo khó.
Ban đầu, Lý Quả cho là sẽ gặp được Triệu Khải Mô hoặc A Lý ở quán canh bầu. Song làm ở quán hai ngày, vẫn không thấy được, cho dù một bóng dáng, cũng không tìm ra.
Vào một buổi chiều muộn, các học trò tuôn ra khỏi cửa viện, mười một mười hai người vào quán ngồi, lúc này trong quán đã có sẵn mấy vị thực khách, là bách tính phố phường. Lý Quả vội vã chào hỏi, bưng mấy bát canh bầu đến các bàn.
“Tiểu nhị, ta đã bảo không ăn hành, sao còn thả hành thế, tai điếc hả?”
Một hán tử mặt chữ điền, dùng sức gõ đũa lên bát.
“Khách quan, đừng nóng giận, ta sẽ đổi một bát mới cho ngươi ngay.”
Lý Quả nhớ rõ người này căn bản chưa từng nói không muốn ăn hành, cậu nhớ rất rõ yêu cầu của từng thực khách một, nhưng cậu không biện bạch. Làm ăn mà, hoà thuận thì phát tài.
“Ta đang đói bụng, ngươi nói đổi một bát là xong sao?”
Hán tử mặt chữ điền tiếp tục “lý sự”, đôi mắt hung ác đánh giá trên người Lý Quả. Lý Quả nghĩ không biết tên này có phải có oán hận với phu thê lão Lưu rồi chạy tới đây quấy rối hay không.
“Khách quan, ta bảo chủ quán nấu canh nguội chút, làm lại bát mới, đổi cho ngươi.” Lý Quả vẫn giữ nguyên ý cười.
“Vậy cũng không được, hôm nay phải giải thích đàng hoàng cho ta.”
Nam tử mặt chữ điền vỗ một chưởng lên bàn, làm văng nước canh sang bên cạnh, thực khách cùng bàn hoảng loạn tản ra.
Lý Quả tức giận, ẩn nhẫn không phát, ngẩng đầu thấy lão Lưu âm thầm, từ trong lò bếp gắp than lửa ra, đi tới chỗ bọn họ.
“Nói cái gì đấy! Thích ăn thì ăn, không ăn thì biến.”
Khí thế lão Lưu dọa người, đuổi hán tử mặt chữ điền đi.
Lý Quả thoát khỏi dây dưa, trở lại bếp bưng canh, nói với lão Lưu: “Kỳ quái, hắn rõ ràng chưa nói không muốn bỏ hành vào.”
“Phố trước cũng có quán canh bầu, du côn kia cạnh tranh với ta đã lâu, thường phái người đến quấy rầy.”
Lão Lưu tập mãi thành quen, đây là chuyện người cùng nghề đố kỵ nhau, ức hiếp người già.
“Tiểu nhị, phiền bưng canh bầu tới nhanh chút, bụng tiểu sinh đói kêu lên rồi đây.”
Một thư sinh mặc cẩm bào, ngẩng lên khuôn mặt tuấn dật, ý cười đầy mặt.
Nhìn phục sức của hắn, tất là con cháu thế gia, thực sự phong lưu phóng khoáng, nở nụ cười khiến người ta như được hưởng gió xuân ấm áp.
“Đến đây.”
Lý Quả vội vàng đặt một bát canh bầu ở trước mặt hắn, ôn hòa nói: “Tiểu quan nhân, chậm rãi dùng.”
Lại đem mấy bát nữa cho thư sinh cùng bàn, liền nghe những người khác chế nhạo, hắn là tiểu quan nhân, chúng ta không phải sao?
Một trận cười ồ lên, rất náo nhiệt.
Đợi đám thực khách này lục tục rời đi, trời cũng đã tối lại, trên đường vắng vẻ, tình cờ mới có người đi đường đốt đèn đi ngang qua.
Lý Quả dọn dẹp bát đũa, lau bàn, trong lòng thở dài, một ngày nữa lại qua.
Dọn dẹp xong xuôi, Lý Quả cởi tạp dề xuống, nói với lão Lưu: “Ông chủ, thực khách thưởng tiền cho ta, ta thấy được không ít.”
Lý Quả móc tiền đồng trên người ra, ước chừng được mười ba mười bốn đồng.
“Ngươi giữ đi.”
Biểu tình của lão Lưu như vẻ một lời khó nói hết.
Ngày xưa hắn và bà nương đồng thời hầu hạ đám thực khách này, có bao giờ được thưởng đồng nào đâu.
Thiếu niên khác xứ này, mặt mày như tranh vẽ, ôn hòa cẩn thận, cũng khó trách được thực khách yêu thích.
Thực khách đã về hết, bát đũa cũng dọn xong, nhưng chưa nghỉ được. Lý Quả nhấc sọt trúc đầy rác lên, đi ra ngoài đổ. Cậu đang nghĩ ngợi xem không biết ngày mai có cơ hội thấy Triệu Khải Mô không, lúc nhấc sọt trúc trở về quán ăn, cũng vào lúc này, một người một ngựa sượt qua người cậu, phía trước người ngựa còn có người làm đốt đèn.
Trăng đã lên cao, đèn lồng treo lơ lửng trong quán tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Người cưỡi ngựa ghìm dừng tuấn mã, xoay người lại, đối diện cùng Lý Quả, lặng im không hề có một tiếng động.
Nửa người hắn được bóng tối bao phủ, không thấy rõ vẻ mặt của hắn là ngạc nhiên, hay lạnh lùng.
Lý Quả lẳng lặng đứng, ngẩng đầu nhìn hắn, dù cho bởi bóng đêm khiến cậu nhìn không rõ bộ dạng Triệu Khải Mô, nhưng trực giác mách bảo hắn đã cao lớn không ít, khí tức từng có của một thiếu niên đã biến mất hầu như không còn, trở thành một nam tử lạnh lùng khắc kỷ.
Một năm không gặp, lại ngỡ như cách một đời.
“Giá.”
Đột nhiên, Triệu Khải Mô khẽ động cương ngựa, ngựa đề móng, lộc cộc lộc cộc rời đi. Bóng dáng một người một ngựa biến mất dưới tầm cây, hồi lâu, trên Mộc Kiều phía trước lấp lóe một chùm sáng, đại khái là người hầu cầm đèn lồng. Lý Quả biết hắn đã đi xa, giống như hồn bay phách lạc mà trở về quán canh bầu.
Ban đêm, Lý Quả sau khi tắm xong, xõa tóc, nằm ở trên giường. Cậu lấy một cái tử bào bên gối ra, ngửi mùi hương trên người nó.
Mùi Long Tiên Hương phả quanh Lý Quả, Lý Quả phủ áo lên người, như đắp chăn vậy.
Thật lâu trước kia, mùi hương thuộc về Triệu Khải Mô đã biến mất. Lý Quả đã từng điên cuồng nhớ nhung mùi Long Tiên Hương ấy. Mãi đến tận khi cậu trở nên giàu có, mua được Long Tiên Hương mới thôi.
Áo bào đan kim dày nặng, nhưng không giữ đủ ấm, Lý Quả cuộn tròn người lại, che kín tử bào, phảng phất như đang được chủ nhân cái áo ôm lấy.
Tối nay, cậu đã gặp được Triệu Khải Mô, nhưng mà Triệu Khải Mô chẳng hề biết cậu. Từ lúc Triệu Khải Mô quay người rời đi, móng ngựa mỗi lần vang lên một tiếng, tim Lý Quả lại lạnh đi một phần.
Cho đến bây giờ, Lý Quả đã không thể xác định, lời nói ngày đó ở cảng biển của Hồ Cẩn là thật hay không. Nếu như Triệu Khải Mô thực sự nỗ lực quên mình tới cứu cậu, vậy vì sao phải tuyệt giao.
Nhưng mà lúc còn nhỏ, hắn cũng từng nhiều lần không để ý tới cậu. Nếu như thân phận mình cùng hắn bằng nhau, hắn còn như thế không? Hắn có thể lạnh lùng như vậy không, có thể thuận miệng nói tương lai không hẹn không?
Thôi, cứ gặp mặt một lần, một lần thôi, nếu vẫn lạnh lùng, tuyệt tình như vậy, ta liền hết hy vọng.
Muốn ngắm nhìn cẩn thận bộ dạng hắn, muốn ghi nhớ kỹ hắn năm mười tám tuổi.
Khải Mô, một năm qua, ta rất nhớ ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất