Chương 2
Ngày hôm sau, ánh chiều tà lẻ loi rọi xuyên cửa sổ. Viện trưởng đứng đợi, thấy người hôm qua đạp những vệt nắng trải dài trên mặt đất đi tới, gặp nhau ở đây dĩ nhiên có hẹn, hai người gật đầu coi như chào hỏi. Tạ Sương Lăng hôm qua đến đã nhớ được đường đi, khử sạch người, mặc quần áo xanh lam theo viện trưởng đến phòng bệnh.
Hắn nhất định phải nói chuyện với con sói con cho bằng được.
Tạ Sương Lăng tự cười nhạo chính bản thân, hà cớ gì phải tốn công như vậy, bình thường người tấn công hắn không một ngàn cũng phải tám trăm, đều bị hắn sai người xử lí sạch sẽ.
Chỉ riêng chàng trai ấy.
Nếu vì bộ dáng thanh tú thì hẳn là không phải, người ám sát hắn nhiều như vậy, bộ dáng nào chẳng có, có người đẹp như minh tinh đến quyến rũ hắn, chàng trai mười bảy tuổi non nớt đương nhiên chẳng bằng. Vậy mà...
Chắc do người ta là một kẻ thần kinh, muốn chấp nhặt cũng không được nhỉ?
Tạ Sương Lăng hứng thú bừng bừng mở cửa phòng bệnh bước vào trước tiên, cảnh tượng đập vào mắt hắn thề cả đời không bao giờ quên được.
Thiếu niên ngồi trên vũng máu đỏ tươi mỉm cười, đôi mắt mơ màng mất đi tiêu cự nhìn chằm chằm vào hư vô, bàn tay vẫn nắm chặt cây bút máy ngòi nhọn, cổ tay còn lại chảy máu không ngừng, nhuốm đỏ tấm vải trắng tơ vắt hờ trên cánh tay gầy yếu, lộ ra bờ vai trắng nõn.
Cảm nhận được gì đó, cậu quay đầu về hướng Tạ Sương Lăng, nâng bút máy đưa cho hắn. Trong mắt hắn giờ thành động vật nhỏ chủ động giao món đồ vẫn luôn dấu giếm của mình cho chủ nhân, đôi mắt mở to khẽ cong, dường như nếu không ai đáp lại hành động ấy, cậu vẫn giữ nguyên tư thế này mãi thôi.
Tạ Sương Lăng bỏ qua âm thanh gào thét của viện trưởng, sợ hãi của y tá, trong mắt hắn bây giờ chỉ còn lại bóng hình chàng trai như thiên sứ dấn thân vào nơi dơ dáy, yếu ớt mỉm cười, giọt máu trên mũi ngòi từng giọt nhỏ xuống, cảnh nền chói lóa tựa như một cơn ác mộng khó phai mờ, vừa kích thích lồng ngực đập liên hồi, vừa ấm áp đến lặng người.
Cho tới khi tỉnh lại rồi, trong tay đã nắm bút máy, máu chưa khô len lỏi qua từng khẽ ngón, dính đầy bàn tay, Tạ Sương Lăng biết đây không phải máu của mình nhưng trái tim vẫn như bị ai cấu một cái, khó chịu nắm chặt lại.
Hắn ngẩng đầu, chàng trai đã được hộ sĩ dẫn đi mặc đồ và băng bó vết thương, trong phòng bệnh y tá nhanh chóng lục đục thu dọn vết máu, ngoài cửa viện trưởng vừa nãy là người đầu tiên đỡ Lục Yên Hà dậy bây giờ đang tức giận quát mắng y tá hộ sĩ chăm sóc không đàng hoàng, lần trước bệnh nhân chạy ra tấn công người khác, lần này để cậu dùng bút máy cắt cổ tay, may mà chưa cắt vào động mạch, ai biết lần sau còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn xảy ra!
Tạ Sương Lăng tiện tay rút mấy tờ giấy ăn lau tay, theo viện trưởng ra ngoài nghe ông cằn nhằn.
"Đã nói với tất cả là đừng để vật sắc nhọn hay mấy vật mang tính sát thương trong phòng bệnh, lần này không biết ai bất cẩn để quên bút máy, đúng thật là..."
Tạ Sương Lăng vứt giấy vào thùng rác, đột nhiên hỏi lại: "Mọi người xử lý thuần thục thế kia, có vẻ đây không phải lần đầu tiên?"
Viện trưởng thở dài, gật đầu: "Đúng vậy, vài lần rồi. Lần đầu tiên phát hiện là cậu ấy dùng dao gọt trái cây khoét vài nhát trên ngực, lúc phát hiện phải cấp cứu vì mất máu. Lần đó nghiêm trọng lắm nên chúng tôi cố gắng thay hoặc bỏ đi hết những đồ vật nguy hiểm, ngay cả tường cũng phải đắp thêm một lớp vải mềm. Không ngờ...".
Tạ Sương Lăng bình thường nói nhiều, bộ dáng tùy tiện lúc này lại im lặng nghe viện trưởng nói, không chen vào một câu. Khóe mắt thấy y tá bước ra khỏi phòng mới giơ tay, ý muốn viện trưởng ngừng, còn mình đi đến trước cửa phòng mở ra.
Căn phòng sạch sẽ trở lại, ánh sáng lạnh hạ nhiệt độ trong phòng xuống. Lục Yên Hà ngồi bất động trên giường, trên người đắp một lớp chăn mỏng, cánh tay đang được hộ sĩ chiếu laser lành nhanh xóa sẹo.
Tạ Sương Lăng hạ giọng bảo viện trưởng và hộ sĩ ra ngoài, hắn ở lại thay hộ sĩ cầm máy chiếu laser chữa trị cho cậu.
Cánh tay trắng trẻo đẹp đẽ như vậy, cổ tay gầy gò nếu có dấu sẹo nào thì thật sự quá đáng tiếc.
Hai người không ai nói gì, không khí ảm đạm nhuốm màu ưu thương chưa từng đổi thay vì sự xuất hiện của hắn, thời gian cứ vậy mà trôi qua. Tạ Sương Lăng chăm chú vào vết thương đã được sát trùng nơi cổ tay, máu không chảy nữa mà tụ thành một đường đỏ rực hình cung trú ngụ trên làm da.
So với vết cắt này, mười dấu tay trên cổ hắn chẳng là gì cả.
"Lục Yên Hà" Tạ Sương Lăng gọi.
Không có phản ứng.
"Yên Hà..."
Tạ Sương Lăng thật sự không hiểu bản thân đang làm gì, có lẽ do ấn tượng ban đầu hay chỉ là hình ảnh thiếu niên với máu đỏ quá gây ảo giác, hắn vẫn muốn tốn thời gian ở nơi này thử tiếp xúc với cậu.
Bông băng được y tá đặt trên tủ. Tạ Sương Lăng cầm cổ tay cậu quan sát một hồi, cảm thấy chiếu vừa đủ, hắn tắt máy, lấy bông băng cẩn thận quấn cổ tay Lục Yên Hà.
"Ngày mai tôi sẽ đến" Tạ Sương Lăng thắt nút thành cái nơ nhỏ, dém tay xuống lớp chăn, vừa làm vừa nói.
Hắn không cần người kia đáp lại.
Công việc mãi đến tận khuya mới hết bận, Tạ Sương Lăng lái xe đến bệnh viện ngay lập tức. Là công việc liên quan được thiếu chủ nhờ, lôi kéo chúng để diệt triệt để người đứng sau cho nên tuyệt đối không được làm gì khiến họ nghi ngờ. Đám người kia quá phiền, nịnh nọt mời rượu thả gái, bao nhiều lời khó nghe đều có thể thốt ra, may mà hắn chưa đụng vô bất cứ giọt rượu nào, nếu không mất bình tĩnh hắn rất có thể sẽ trở mặt với bọn họ mất. Tạ Sương Lăng không đụng vô gái vô rượu đã là nể mặt bọn chúng quá rồi.
Cũng may khi bước ra khỏi phòng khử khuẩn, trên người Tạ Sinh Lăng chỉ còn mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Hôm trước hắn đến thăm đã mượn được thẻ ra vào, khi mở cửa phòng bệnh ra, hắn lại không thấy con sói con đâu nữa.
"Lục Yên Hà?"
Tạ Sương Lăng bỗng chốc cảm thấy tim nhói lên một nhịp. Mười giờ tối rồi, cậu ấy có thể đi đâu được, là bác sĩ đưa cậu ấy đi kiểm tra rồi, hay đi phẫu thuật gấp? Tạ Sinh Lăng không nghĩ đến việc Lục Yên Hà sẽ tự làm hại bản thân thêm lần nữa, bởi vì viện trưởng đã kiểm soát căn phòng chặt chẽ hơn, không có khả năng lịch sử lặp lại...
Đột nhiên phía xa xăm, từng âm thanh bộp bộp rót vào màng nhĩ Tạ Sương Lăng, hắn hoài nghi xoay người lại.
Hành lang bệnh viện buổi tối trống trơn, đèn trần chiếu sáng nhẹ thành màu xám trắng hướng âm u, không còn ấm áp như ban ngày nữa.
Men theo tiếng trầm đục nặng nề, ngày càng nghe rõ hơn, Tạ Sương Lăng hít thở không đồng đều, ngực siết chặt khi nhìn thấy chàng trai ngồi trên cửa sổ tâng bóng, sau lưng là ban công tầng hai mươi mốt và thành phố về đêm hiện đại lấp lánh, ánh đèn hoa lệ nghiễm nhiên trở thành phông nền sau tấm lưng đơn bạc ấy.
Ánh trăng rũ xuống dựa vào bờ vai Lục Yên Hà.
Cậu nghiêng đầu mỉm cười với hư không.
Cảm giác không chân thực càng lúc càng nhấn chìm Tạ Sương Lăng, hắn muốn nâng người kia xuống, trách ở đấy quá nguy hiểm lắm, xong lại sợ chạm vào rồi chút ảo ảnh cuối cùng sẽ tan biến.
Hắn chẳng có tư cách gì cả.
Lục Yên Hà mím môi, có vẻ hơi khó chịu, tay đập bóng lệch nhịp, quả bóng tâng lên rồi văng khỏi cửa sổ rơi xuống ban công, nhưng cậu không có ý định đi nhặt lên.
Mà hắn cũng không cho cậu đi
Tạ Sương Lăng hắng giọng, từ từ dụ dỗ.
"Lục Yên Hà, hộ sĩ của cậu đâu?"
Người kia im lặng
"Sao lại ngồi ở đây?"
"Gió lạnh không?"
"Khuya rồi bạn nhỏ không buồn ngủ à?"
Nụ cười treo trên môi Tạ Sương Lăng đều mang theo dáng vẻ lưu manh, ẩn sâu trông đó là nỗi dịu dàng không giấu nổi, chậm rãi nhích đến gần cửa sổ, từng lời nói, từng bước chân mê hoặc cuốn quanh thân hình chàng trai.
"Yên Hà, nên về phòng thôi." Tạ Sương Lăng bế người từ cửa sổ xuống, đôi tay bé con bấu chặt hắn, chân chạm đất mới buông.
Tạ Sương Lăng thấy Lục Yên Hà nhìn chằm chằm vào quả bóng lăn ngoài ban công, nhưng hoàn toàn không có ý định nhấc chân đi nhặt.
Hắn hỏi: "Có muốn không?"
Lục Yên Hà lơ đễnh.
Người này...
Tạ Sương Lăng đành trèo cửa sổ bước ra ngoài ban công nhặt bóng, thầm nghĩ nếu như không ai đi nhặt lên, có phải sói con sẽ đứng đây mãi hay không...
Cạch!
Tạ Sương Lăng nghi hoặc nhìn qua, sói con hắn mới nghĩ đến lúc này chốt cửa, khóa hết đường để bước vô trong.
Tạ Sương Lăng:???
Dù Tạ Sương Lăng hít hơi đập cửa, hét khàn cả giọng cũng không làm cho chàng trai ấy quay đầu lại, hắn trơ mắt nhìn Lục Yên Hà mỉm cười, tặng cho hắn bóng lưng lạnh lẽo ẩn vào hành lang.
Hình như đây là kính cường lực, đập không vỡ.
Và đây là kính một chiều, người ngoài nhìn vô thì được, chứ người bên trong nhìn vào chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Tạ Sương Lăng cảm thấy mình vừa làm một việc hết sức ngu ngốc, đó là bị con sói con lừa vào tròng. Giờ sao đây, sói con không còn hậm hực mà vui vẻ rồi, còn hắn ôm bóng bất lực đứng đây thành bình máu di động cho muỗi.
Sao ban công trồng lắm cây cảnh thế không biết.
Tạ Sương Lăng ngồi xổm xuống lấy điện thoại ra, hết pin: "..."
Được rồi, hình như dạo này tạo nghiệp nhiều quá, quả báo đến muộn hay sớm thì nó vẫn đến.
Tạ Sương Lăng chịu khổ hai tiếng đồng hồ, lấy điện thoại hết pin đập kiến. Trời khuya tối đen như mực, hiếm muộn lắm mới có người đi ngang qua nhưng không ai nhìn thấy lẫn nghe được tiếng gào thét của hắn cả, họ lướt qua như một cơn gió, bước chân vội vàng chưa từng dừng lại lấy một giây.
Hắn còn có thể làm gì hơn...
Tạ Sương Lăng hoài nghi, nếu tình hình cứ diễn biến theo cái đà này, có lẽ đây sẽ đêm đầu tiên hắn ngủ ngoài ban công, hòa mình vào thiên nhiên, chờ đợi đến sáng mai có người mở cửa hoặc thợ lau kính đến giúp hắn đi vào.
Cạch!
Yên tâm, là ảo giác.
Lai Khúc Nghịch mở cửa sổ, khóe mắt trái liếc phải thứ gì đó, quay đầu sang, lập tức thấy thuộc hạ cũ của mình ngồi xổm giữa lùm cây trồng nấm.
"..."
"Anh đang làm gì đó?"
Tạ Sương Lăng nghe thấy tiếng động, đầu như nhấn nhầm công tắt quay phắt qua, giờ phút này trong mắt hắn, Lai Khúc Nghịch tỏa ra ánh hào quang chói rọi không khác đấng cứu thế là bao, cảm động muốn chết reo lên: "Thiếu chủ! Tôi lại yêu ngài quá cơ!"
Tất nhiên không ngoài dự đoán nhận được khuôn mặt ghét bỏ từ ai kia: "Bớt."
Tạ Sương Lăng nhoẻn miệng, thân thủ nhanh nhẹn nhảy từ ban công này sang ban công khác, tiếp đất an toàn, sảng khoái ngó lơ ánh mắt dò xét của thiếu chủ, bước vào trong phòng.
Thật sự không ngờ ban công nhốt Tạ Sương Lăng ở ngoài nãy giờ với ban công phòng bệnh 028 của Hoàng Túc Khanh chỉ cách nhau đúng hai cái ban công, chẳng biết may mắn từ chỗ nào phi tới nữa.
Lai Khúc Nghịch hạ giọng: "Cút ra ngoài."
Tạ Sương Lăng liếc người đang ngủ trên giường bệnh, uất ức rón rén đi ra.
Lai Khúc Nghịch đi theo, sau khi đóng cửa mới tra hỏi: "Giải thích."
"Giải thích gì đây?" Tạ Sương Lăng cũng oan ức có thừa, thở hắt ra một hơi rồi nói tiếp. "Giải thích vì sao tôi kẹt ở ban công lúc nửa đêm hả? Nhớ sói con tôi từng nhắc không, nó đó. Lừa gạt tôi ra ban công nhặt bóng, xong rồi khóa cửa nhốt tôi luôn."
"..."
Nghe có vẻ cay.
- Hết chương 2 -
Hắn nhất định phải nói chuyện với con sói con cho bằng được.
Tạ Sương Lăng tự cười nhạo chính bản thân, hà cớ gì phải tốn công như vậy, bình thường người tấn công hắn không một ngàn cũng phải tám trăm, đều bị hắn sai người xử lí sạch sẽ.
Chỉ riêng chàng trai ấy.
Nếu vì bộ dáng thanh tú thì hẳn là không phải, người ám sát hắn nhiều như vậy, bộ dáng nào chẳng có, có người đẹp như minh tinh đến quyến rũ hắn, chàng trai mười bảy tuổi non nớt đương nhiên chẳng bằng. Vậy mà...
Chắc do người ta là một kẻ thần kinh, muốn chấp nhặt cũng không được nhỉ?
Tạ Sương Lăng hứng thú bừng bừng mở cửa phòng bệnh bước vào trước tiên, cảnh tượng đập vào mắt hắn thề cả đời không bao giờ quên được.
Thiếu niên ngồi trên vũng máu đỏ tươi mỉm cười, đôi mắt mơ màng mất đi tiêu cự nhìn chằm chằm vào hư vô, bàn tay vẫn nắm chặt cây bút máy ngòi nhọn, cổ tay còn lại chảy máu không ngừng, nhuốm đỏ tấm vải trắng tơ vắt hờ trên cánh tay gầy yếu, lộ ra bờ vai trắng nõn.
Cảm nhận được gì đó, cậu quay đầu về hướng Tạ Sương Lăng, nâng bút máy đưa cho hắn. Trong mắt hắn giờ thành động vật nhỏ chủ động giao món đồ vẫn luôn dấu giếm của mình cho chủ nhân, đôi mắt mở to khẽ cong, dường như nếu không ai đáp lại hành động ấy, cậu vẫn giữ nguyên tư thế này mãi thôi.
Tạ Sương Lăng bỏ qua âm thanh gào thét của viện trưởng, sợ hãi của y tá, trong mắt hắn bây giờ chỉ còn lại bóng hình chàng trai như thiên sứ dấn thân vào nơi dơ dáy, yếu ớt mỉm cười, giọt máu trên mũi ngòi từng giọt nhỏ xuống, cảnh nền chói lóa tựa như một cơn ác mộng khó phai mờ, vừa kích thích lồng ngực đập liên hồi, vừa ấm áp đến lặng người.
Cho tới khi tỉnh lại rồi, trong tay đã nắm bút máy, máu chưa khô len lỏi qua từng khẽ ngón, dính đầy bàn tay, Tạ Sương Lăng biết đây không phải máu của mình nhưng trái tim vẫn như bị ai cấu một cái, khó chịu nắm chặt lại.
Hắn ngẩng đầu, chàng trai đã được hộ sĩ dẫn đi mặc đồ và băng bó vết thương, trong phòng bệnh y tá nhanh chóng lục đục thu dọn vết máu, ngoài cửa viện trưởng vừa nãy là người đầu tiên đỡ Lục Yên Hà dậy bây giờ đang tức giận quát mắng y tá hộ sĩ chăm sóc không đàng hoàng, lần trước bệnh nhân chạy ra tấn công người khác, lần này để cậu dùng bút máy cắt cổ tay, may mà chưa cắt vào động mạch, ai biết lần sau còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn xảy ra!
Tạ Sương Lăng tiện tay rút mấy tờ giấy ăn lau tay, theo viện trưởng ra ngoài nghe ông cằn nhằn.
"Đã nói với tất cả là đừng để vật sắc nhọn hay mấy vật mang tính sát thương trong phòng bệnh, lần này không biết ai bất cẩn để quên bút máy, đúng thật là..."
Tạ Sương Lăng vứt giấy vào thùng rác, đột nhiên hỏi lại: "Mọi người xử lý thuần thục thế kia, có vẻ đây không phải lần đầu tiên?"
Viện trưởng thở dài, gật đầu: "Đúng vậy, vài lần rồi. Lần đầu tiên phát hiện là cậu ấy dùng dao gọt trái cây khoét vài nhát trên ngực, lúc phát hiện phải cấp cứu vì mất máu. Lần đó nghiêm trọng lắm nên chúng tôi cố gắng thay hoặc bỏ đi hết những đồ vật nguy hiểm, ngay cả tường cũng phải đắp thêm một lớp vải mềm. Không ngờ...".
Tạ Sương Lăng bình thường nói nhiều, bộ dáng tùy tiện lúc này lại im lặng nghe viện trưởng nói, không chen vào một câu. Khóe mắt thấy y tá bước ra khỏi phòng mới giơ tay, ý muốn viện trưởng ngừng, còn mình đi đến trước cửa phòng mở ra.
Căn phòng sạch sẽ trở lại, ánh sáng lạnh hạ nhiệt độ trong phòng xuống. Lục Yên Hà ngồi bất động trên giường, trên người đắp một lớp chăn mỏng, cánh tay đang được hộ sĩ chiếu laser lành nhanh xóa sẹo.
Tạ Sương Lăng hạ giọng bảo viện trưởng và hộ sĩ ra ngoài, hắn ở lại thay hộ sĩ cầm máy chiếu laser chữa trị cho cậu.
Cánh tay trắng trẻo đẹp đẽ như vậy, cổ tay gầy gò nếu có dấu sẹo nào thì thật sự quá đáng tiếc.
Hai người không ai nói gì, không khí ảm đạm nhuốm màu ưu thương chưa từng đổi thay vì sự xuất hiện của hắn, thời gian cứ vậy mà trôi qua. Tạ Sương Lăng chăm chú vào vết thương đã được sát trùng nơi cổ tay, máu không chảy nữa mà tụ thành một đường đỏ rực hình cung trú ngụ trên làm da.
So với vết cắt này, mười dấu tay trên cổ hắn chẳng là gì cả.
"Lục Yên Hà" Tạ Sương Lăng gọi.
Không có phản ứng.
"Yên Hà..."
Tạ Sương Lăng thật sự không hiểu bản thân đang làm gì, có lẽ do ấn tượng ban đầu hay chỉ là hình ảnh thiếu niên với máu đỏ quá gây ảo giác, hắn vẫn muốn tốn thời gian ở nơi này thử tiếp xúc với cậu.
Bông băng được y tá đặt trên tủ. Tạ Sương Lăng cầm cổ tay cậu quan sát một hồi, cảm thấy chiếu vừa đủ, hắn tắt máy, lấy bông băng cẩn thận quấn cổ tay Lục Yên Hà.
"Ngày mai tôi sẽ đến" Tạ Sương Lăng thắt nút thành cái nơ nhỏ, dém tay xuống lớp chăn, vừa làm vừa nói.
Hắn không cần người kia đáp lại.
Công việc mãi đến tận khuya mới hết bận, Tạ Sương Lăng lái xe đến bệnh viện ngay lập tức. Là công việc liên quan được thiếu chủ nhờ, lôi kéo chúng để diệt triệt để người đứng sau cho nên tuyệt đối không được làm gì khiến họ nghi ngờ. Đám người kia quá phiền, nịnh nọt mời rượu thả gái, bao nhiều lời khó nghe đều có thể thốt ra, may mà hắn chưa đụng vô bất cứ giọt rượu nào, nếu không mất bình tĩnh hắn rất có thể sẽ trở mặt với bọn họ mất. Tạ Sương Lăng không đụng vô gái vô rượu đã là nể mặt bọn chúng quá rồi.
Cũng may khi bước ra khỏi phòng khử khuẩn, trên người Tạ Sinh Lăng chỉ còn mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Hôm trước hắn đến thăm đã mượn được thẻ ra vào, khi mở cửa phòng bệnh ra, hắn lại không thấy con sói con đâu nữa.
"Lục Yên Hà?"
Tạ Sương Lăng bỗng chốc cảm thấy tim nhói lên một nhịp. Mười giờ tối rồi, cậu ấy có thể đi đâu được, là bác sĩ đưa cậu ấy đi kiểm tra rồi, hay đi phẫu thuật gấp? Tạ Sinh Lăng không nghĩ đến việc Lục Yên Hà sẽ tự làm hại bản thân thêm lần nữa, bởi vì viện trưởng đã kiểm soát căn phòng chặt chẽ hơn, không có khả năng lịch sử lặp lại...
Đột nhiên phía xa xăm, từng âm thanh bộp bộp rót vào màng nhĩ Tạ Sương Lăng, hắn hoài nghi xoay người lại.
Hành lang bệnh viện buổi tối trống trơn, đèn trần chiếu sáng nhẹ thành màu xám trắng hướng âm u, không còn ấm áp như ban ngày nữa.
Men theo tiếng trầm đục nặng nề, ngày càng nghe rõ hơn, Tạ Sương Lăng hít thở không đồng đều, ngực siết chặt khi nhìn thấy chàng trai ngồi trên cửa sổ tâng bóng, sau lưng là ban công tầng hai mươi mốt và thành phố về đêm hiện đại lấp lánh, ánh đèn hoa lệ nghiễm nhiên trở thành phông nền sau tấm lưng đơn bạc ấy.
Ánh trăng rũ xuống dựa vào bờ vai Lục Yên Hà.
Cậu nghiêng đầu mỉm cười với hư không.
Cảm giác không chân thực càng lúc càng nhấn chìm Tạ Sương Lăng, hắn muốn nâng người kia xuống, trách ở đấy quá nguy hiểm lắm, xong lại sợ chạm vào rồi chút ảo ảnh cuối cùng sẽ tan biến.
Hắn chẳng có tư cách gì cả.
Lục Yên Hà mím môi, có vẻ hơi khó chịu, tay đập bóng lệch nhịp, quả bóng tâng lên rồi văng khỏi cửa sổ rơi xuống ban công, nhưng cậu không có ý định đi nhặt lên.
Mà hắn cũng không cho cậu đi
Tạ Sương Lăng hắng giọng, từ từ dụ dỗ.
"Lục Yên Hà, hộ sĩ của cậu đâu?"
Người kia im lặng
"Sao lại ngồi ở đây?"
"Gió lạnh không?"
"Khuya rồi bạn nhỏ không buồn ngủ à?"
Nụ cười treo trên môi Tạ Sương Lăng đều mang theo dáng vẻ lưu manh, ẩn sâu trông đó là nỗi dịu dàng không giấu nổi, chậm rãi nhích đến gần cửa sổ, từng lời nói, từng bước chân mê hoặc cuốn quanh thân hình chàng trai.
"Yên Hà, nên về phòng thôi." Tạ Sương Lăng bế người từ cửa sổ xuống, đôi tay bé con bấu chặt hắn, chân chạm đất mới buông.
Tạ Sương Lăng thấy Lục Yên Hà nhìn chằm chằm vào quả bóng lăn ngoài ban công, nhưng hoàn toàn không có ý định nhấc chân đi nhặt.
Hắn hỏi: "Có muốn không?"
Lục Yên Hà lơ đễnh.
Người này...
Tạ Sương Lăng đành trèo cửa sổ bước ra ngoài ban công nhặt bóng, thầm nghĩ nếu như không ai đi nhặt lên, có phải sói con sẽ đứng đây mãi hay không...
Cạch!
Tạ Sương Lăng nghi hoặc nhìn qua, sói con hắn mới nghĩ đến lúc này chốt cửa, khóa hết đường để bước vô trong.
Tạ Sương Lăng:???
Dù Tạ Sương Lăng hít hơi đập cửa, hét khàn cả giọng cũng không làm cho chàng trai ấy quay đầu lại, hắn trơ mắt nhìn Lục Yên Hà mỉm cười, tặng cho hắn bóng lưng lạnh lẽo ẩn vào hành lang.
Hình như đây là kính cường lực, đập không vỡ.
Và đây là kính một chiều, người ngoài nhìn vô thì được, chứ người bên trong nhìn vào chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Tạ Sương Lăng cảm thấy mình vừa làm một việc hết sức ngu ngốc, đó là bị con sói con lừa vào tròng. Giờ sao đây, sói con không còn hậm hực mà vui vẻ rồi, còn hắn ôm bóng bất lực đứng đây thành bình máu di động cho muỗi.
Sao ban công trồng lắm cây cảnh thế không biết.
Tạ Sương Lăng ngồi xổm xuống lấy điện thoại ra, hết pin: "..."
Được rồi, hình như dạo này tạo nghiệp nhiều quá, quả báo đến muộn hay sớm thì nó vẫn đến.
Tạ Sương Lăng chịu khổ hai tiếng đồng hồ, lấy điện thoại hết pin đập kiến. Trời khuya tối đen như mực, hiếm muộn lắm mới có người đi ngang qua nhưng không ai nhìn thấy lẫn nghe được tiếng gào thét của hắn cả, họ lướt qua như một cơn gió, bước chân vội vàng chưa từng dừng lại lấy một giây.
Hắn còn có thể làm gì hơn...
Tạ Sương Lăng hoài nghi, nếu tình hình cứ diễn biến theo cái đà này, có lẽ đây sẽ đêm đầu tiên hắn ngủ ngoài ban công, hòa mình vào thiên nhiên, chờ đợi đến sáng mai có người mở cửa hoặc thợ lau kính đến giúp hắn đi vào.
Cạch!
Yên tâm, là ảo giác.
Lai Khúc Nghịch mở cửa sổ, khóe mắt trái liếc phải thứ gì đó, quay đầu sang, lập tức thấy thuộc hạ cũ của mình ngồi xổm giữa lùm cây trồng nấm.
"..."
"Anh đang làm gì đó?"
Tạ Sương Lăng nghe thấy tiếng động, đầu như nhấn nhầm công tắt quay phắt qua, giờ phút này trong mắt hắn, Lai Khúc Nghịch tỏa ra ánh hào quang chói rọi không khác đấng cứu thế là bao, cảm động muốn chết reo lên: "Thiếu chủ! Tôi lại yêu ngài quá cơ!"
Tất nhiên không ngoài dự đoán nhận được khuôn mặt ghét bỏ từ ai kia: "Bớt."
Tạ Sương Lăng nhoẻn miệng, thân thủ nhanh nhẹn nhảy từ ban công này sang ban công khác, tiếp đất an toàn, sảng khoái ngó lơ ánh mắt dò xét của thiếu chủ, bước vào trong phòng.
Thật sự không ngờ ban công nhốt Tạ Sương Lăng ở ngoài nãy giờ với ban công phòng bệnh 028 của Hoàng Túc Khanh chỉ cách nhau đúng hai cái ban công, chẳng biết may mắn từ chỗ nào phi tới nữa.
Lai Khúc Nghịch hạ giọng: "Cút ra ngoài."
Tạ Sương Lăng liếc người đang ngủ trên giường bệnh, uất ức rón rén đi ra.
Lai Khúc Nghịch đi theo, sau khi đóng cửa mới tra hỏi: "Giải thích."
"Giải thích gì đây?" Tạ Sương Lăng cũng oan ức có thừa, thở hắt ra một hơi rồi nói tiếp. "Giải thích vì sao tôi kẹt ở ban công lúc nửa đêm hả? Nhớ sói con tôi từng nhắc không, nó đó. Lừa gạt tôi ra ban công nhặt bóng, xong rồi khóa cửa nhốt tôi luôn."
"..."
Nghe có vẻ cay.
- Hết chương 2 -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất