Lang Hoàng

Chương 19: Kho Cá

Trước Sau
Ra khỏi bộ lạc, đi về phía Tây Nam khoảng năm trăm mét là có thể nhìn thấy nhánh sông lớn mà bộ lạc đã chọn làm nơi đóng trại sau khi di cư.

Dòng sông mùa thu không cuồn cuộn như mùa hè, nhìn mặt nước có vẻ khá yên bình, trên mặt nước rộng khoảng hai mươi mét có vài con chim nước bay lên đáp xuống, hai bên bờ sông mọc đầy lau sậy, mặt hướng về phía bộ lạc đã bị người Tuyết Lang đào (hay nói đúng hơn là bới) thành một cái hố hình bán nguyệt, đường kính khoảng hai mét, sâu một mét, có lẽ là để cho tộc nhân lấy nước lúc nào cũng không bị rơi xuống sông.

Tiêu Vân trước tiên chỉ cho Dương Mao cách làm sạch nội tạng heo rừng - người Tuyết Lang khi không thiếu lương thực thì không ăn nội tạng, Tiêu Vân không muốn lãng phí, cho dù không có gừng tỏi khử mùi tanh, giá trị dinh dưỡng của nội tạng heo rừng vẫn rất đáng để mong đợi, hơn nữa rửa ruột già ở ven sông cũng đỡ ghê hơn là rửa trong chậu...

Sắp xếp xong công việc cho Dương Mao, tiếp theo hắn liền cùng Ngưu Giác bàn bạc xem nên xử lý thịt heo rừng như thế nào. Heo rừng hoang dã to lớn khác thường, nhưng xét cho cùng thì không phải là heo được nuôi dưỡng chuyên dụng, lớp mỡ tương đối mỏng, mỡ heo cũng không nhiều, mà đây là thứ phải lấy ra để sử dụng riêng, không thể nào cứ thế mà nướng lên ăn được, quá lãng phí.

Tiếp theo, chính là vấn đề loại bỏ máu còn sót lại trong thịt heo... Heo vốn đã không được thui qua, nếu không loại bỏ hết máu thì sẽ tanh đến mức chết người, điều này đòi hỏi phải chặt con heo rừng thành từng miếng - trong trường hợp không có dao lọc xương, chỉ có thể dựa vào móng vuốt của mình, đây quả thực là một vấn đề.

May mà Tiêu Vân đã có chủ ý, bảo Ngưu Giác dùng sức mạnh xé con heo rừng ra, quan sát kỹ xương sống, xương sườn, vị trí lớp mỡ, mỡ heo cần tách ra, Tiêu Vân biến thành hình dạng sói, vung móng vuốt ra cào một hồi... Hình dạng sói tiêu hao năng lượng lớn, có thể tiết kiệm thời gian được chút nào hay chút đó.

Mất một lúc để chia nhỏ thịt heo, ngâm vào nước sông, Ngưu Giác không chịu ngồi yên liền nhảy xuống sông dùng móng vuốt bắt cá, Tiêu Vân không có bản lĩnh này, đành phải tìm kiếm trong đám lau sậy ven sông xem có nhặt được trứng chim nào không...

Thảo nguyên phương Bắc có vĩ độ cao, nhưng độ cao so với mực nước biển lại không cao, thuộc vùng đồng bằng, ngoại trừ việc phía bắc thảo nguyên quanh năm bị băng tuyết bao phủ, những nơi khác đều có thể coi là có khí hậu ôn hòa, cây cỏ tươi tốt.

Nhưng nguồn nước dồi dào khiến cho cả thảo nguyên tràn đầy sức sống, đồng thời cũng đi kèm với lũ lụt hoành hành. Trong ký ức của nguyên chủ, thảo nguyên càng về phía nam thì càng nhiều đầm lầy, tuy rằng bộ lạc di cư về phía Tây Nam, nhưng ở phía nam bộ lạc, cách đó chưa đầy trăm dặm, có một vùng đất ngập nước rất lớn, bò ngựa lỡ bước vào thì không thể nào ra được nữa.

Quê hương của Tiêu Vân nằm gần "vùng lũ lụt sông Hoàng Hà" trong lịch sử, hắn có hiểu biết riêng của mình về điều này: Trên thảo nguyên không có quốc gia hùng mạnh nào được hình thành, không có bất kỳ công trình thủy lợi nào do con người xây dựng, vậy thì vào mùa lũ hàng năm, hai con sông lớn trên thảo nguyên đương nhiên là chảy tràn lan, muốn chảy đi đâu thì chảy...

Người dân bản địa trên thảo nguyên đều không dám sống gần hai con sông lớn, đều chuyên tìm những nhánh sông nhỏ, ngay cả bộ lạc Ngưu Đầu vốn không thể tách rời khỏi nước, lại còn biết trồng trọt cũng không dám tiến vào khu vực phía Đông Nam thường xuyên xảy ra lũ lụt, sông suối chằng chịt, có thể tưởng tượng được.



Tổ tiên của người Tuyết Lang cũng từng bị lũ lụt tàn phá, bất đắc dĩ phải di cư về phía Tây Nam, lựa chọn bãi cỏ ở phía đông bắc của nhánh sông lớn, bộ lạc trực tiếp chuyển đến cách nhánh sông này vài trăm mét, một khi mực nước của nhánh sông bất thường, người Tuyết Lang có thể phát hiện và di chuyển bò ngựa kịp thời...

Tiêu Vân không nhặt được trứng chim, đứng bên bờ sông nhìn dòng nước phẳng lặng, suy nghĩ về kế hoạch xây dựng, sản xuất tự cường của người Tuyết Lang. Rõ ràng, với lợi thế về nguồn nước dồi dào, con đường trồng trọt là khả thi, nhưng trước khi có đủ nhân lực để xây dựng công trình thủy lợi, phải hết sức đề phòng vấn đề lũ lụt...

Nói cách khác: “cánh đồng thí nghiệm" không thể làm ở nơi gần sông hơn bộ lạc, vậy thì việc tưới tiêu lại là một vấn đề nan giải.

"... Đừng vội, trồng trọt là chuyện của năm sau, năm nay điều quan trọng vẫn là vượt qua mùa đông."

Thu hồi suy nghĩ, ánh mắt Tiêu Vân chuyển sang đám lau sậy rậm rạp ven sông.

"Nếu mình nhớ không lầm, lau sậy hình như cũng có thể dùng làm thức ăn cho bò ngựa, khi cần thiết có thể dùng để thay thế. Nếu muốn xây nhà để tránh rét, thân lau sậy có thể dùng làm mái nhà... Nhất định phải xây nhà, nhưng bây giờ mình đề nghị xây nhà để tránh rét thì chắc là sẽ không ai hưởng ứng, mặc dù người Tuyết Lang đầu óc có vấn đề, nhưng muốn họ nghe lời mình thì cũng phải để họ công nhận mình trước đã."

Tiêu Vân âm thầm suy nghĩ, ánh mắt nhìn sang Ngưu Giác đã dùng móng vuốt bắt được không ít cá nước ngọt béo tốt.

Cá nước ngọt nhiều xương, những dân tộc không thể sử dụng đũa một cách linh hoạt sẽ không thích ăn cá nước ngọt, người Tuyết Lang cũng không thích ăn...

Ngoại trừ Ngưu Giác là kẻ lập dị, anh ta sẽ nướng chín những con cá lớn rồi ăn như ăn vặt, dùng móng vuốt từ từ gỡ xương cá đối với anh ta mà nói còn là một trò chơi nhỏ.

"Ngưu Giác, đừng ném những con cá nhỏ trở lại nữa, chúng ta có mỡ heo, có thể kho cá!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau