Lang Kỵ Trúc Mã Lai

Chương 6: Bi kịch oan gia

Trước Sau
Thư viện Điểm Mặc tọa lạc giữa thanh sơn mậu lâm (núi xanh, rừng rậm), đình viện lịch sự tao nhã, phòng ốc san sát, quanh năm có suối trong róc rách chảy trước nhà. Thư viện tao nhã rộng lớn tương đối xa Tử Cấm Thành, chỉ cần đứng ở chỗ cao nhất của thư viện thì nhất định sẽ thấy một góc hoàng thành trang nghiêm rộng lớn. Cảnh sắc tấp nập ấy, là nơi mà tấm lòng các sĩ tử hàn song khổ độc (học tập gian khổ) suốt hơn mười năm luôn hướng về, để vẹn tròn giấc mộng, bọn họ có thể đánh đổi tất cả. Mà một giấc mộng này, bọn họ rốt cuộc cũng có cơ hội thực hiện, vì năm nay chính là năm diễn ra lần khoa cử ba năm một lần.

Giữa lúc các lẫm sinh[1] của thư viện Điểm Mặc đang hăng hái chuẩn bị cho kì khoa cử đến tận giờ Mão, thì đám học trò Mông quán vắt mũi chưa sạch, chưa biết trời cao đất rộng là gì lại gật gù theo phu tử niệm Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn.

“Ngọc xuất côn cương kiếm hào cự khuyết, châu xưng dạ quang, quả trân lý nại, thái trọng giới khương, hải hàm hà đạm, lân tiềm vũ tường long sư hỏa đế, điểu quan nhân hoàng, thủy chế văn tự, nãi phục y thường[2]…”

Nhạc Kiêu đen đúa gầy gò và Lăng Tuần mập mạp trắng trẻo cùng quay lưng vào nhau, tay chống cằm lười biếng theo Lương phu tử đọc sách, nhưng Công Tôn Mặc vừa vuốt râu cười nhạt hỏi: “Bất mãn lắm à?”, hai đứa lập tức rùng mình, lắc đầu nguầy ngậy, ngoan ngoãn ngồi thẳng.

Sau khi trải qua lo lắng hãi hùng và nỗi đau da thịt, đám tiểu tử này rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, biết Công Tôn Mặc đùa giỡn bọn nó. Đang lúc đứa nào cũng chuẩn bị ma quyền sát chưởng đi tìm lão tính sổ thì bị phụ thân lập tức kéo lại, sau đó ân cần dạy bảo căn dặn bọn nó sau này nghìn vạn lần không được gây chuyện nữa, dù có bị chọc đi nữa thì nghìn vạn lần cũng không được thua dưới tay Công Tôn Mặc! Tuy lão già kia nhìn như người ăn chay nhưng thực tế lão chưa bao giờ thích ăn chay cả! Sau đó các vị phụ huynh cùng kéo nhi tử nhà mình, dưới ánh đèn khuya kể chuyện huyết lệ thời niên thiếu, cái thời mà các vị ấy còn chưa làm cha, phu tử Công Tôn Mặc đã nổi danh khắp kinh thành, bậc cha mẹ nào cũng đều muốn mang con đến học chỗ lão, dẫn đến ngày hôm nay đại quan trong triều hơn phân nửa đều là học trò của lão! Thế nhưng, thủ pháp chỉnh người của lão thì thật là, hừ hừ!

Nghe xong chuyện xưa đầy huyết lệ của phụ thân, đám tiểu tử trên đầu tuôn mồ hôi lạnh, dồn sức nuốt nước bọt. Đây là thật hay giả? Tuy thái độ đều là bán tín bán nghi, nhưng cũng không có đứa nào thực sự dám đi tìm Công Tôn Mặc tính sổ.

Vậy nên lần tiếp theo đi học lại, nhìn thấy Công Tôn Mặc tuy sắc mặt đứa nào cũng bất thiện nhưng cũng không dám làm ra chuyện gì để báo thù. Cho nên với sự an bài chỗ ngồi của Nhạc Kiêu và Lăng Tuần, hai đứa cũng chỉ hơi chống cự rồi nhanh chóng ngoan ngoãn nghe theo, chủ yếu là do Nhạc tướng quân và Lăng thượng thư đã uy hiếp nếu bọn nó còn dám gây chuyện thì sẽ phạt quỳ cả tháng ở từ đường, lúc đó mới chịu đi vào khuôn phép.

Hai đứa buồn bực theo Lương phu tử đọc sách, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ, ngắm chim bay tự tại, không hẹn mà cùng muốn trèo cây trộm trứng chim.

Bỗng nhiên Lăng Tuần có cảm giác đầu gối Nhạc Kiêu đụng phải đầu gối mình, nhưng hắn lại lập tức lui về. Lăng Tuần quay đầu liếc mắt một cái, Nhạc Kiêu đang theo lão phu tử đọc sách, cứ như hoàn toàn chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ta cho ngươi giả bộ này! Lăng Tuần miệng thì theo phu tử đọc “Khổng hoài huynh đệ, đồng khí liên chi”, sau đó dồn lực vào đầu gối đụng mạnh một cái.

Nhạc Kiêu quét ánh mắt sắc bén tới, khóe miệng Lăng Tuần phách lối mỉm cười, bắt chước phu tử rung đùi đắc ý, Nhạc Kiêu tức đến ngứa cả răng. Không cẩn thận đụng trúng một cái thôi mà, có cần tính toán chi li như tiểu cô nương không! Đầu gối Nhạc Kiêu lại đụng một cái, suýt chút nữa làm Lăng Tuần bổ nhào. Lăng Tuần ổn định thân thể, cắn răng trừng mắt, Nhạc Kiêu hất cằm khiêu khích y.

Đầu gối đụng qua đụng lại, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần hung hăng theo phu tử đọc “Tấn Sở canh phách”, mà dưới bàn lại một trận chiến đầu gối khó phân. Bọn nó không dám đánh nhau trong lớp, chỉ có thể âm thầm đọ sức.

“Đăng đăng đăng đăng…” Tiếng chuông đồng trong trẻo truyền tới, hết giờ!

Nhạc Kiêu dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cầm lấy cây bút lông dính đầy mực quệt ngay một vệt trên mặt Lăng Tuần, tiếp đó khi y thảm thiết hét lên thì hắn cười lớn, nhảy dựng chạy ra sân.

“A!” Lăng Tuần hét thảm, đưa tay sờ một cái, một vệt mực đen đậm đặc xuất hiện trên tay, khuôn mặt mũm mĩm nhất thời đỏ bừng, đôi môi anh đào hồng nhuận run bần bật.

“Nga!!” Một đám tiểu hài tử xấu xa ưa náo nhiệt đứng trước cửa sổ chế nhạo, từ sau lần hỗn chiến kia, tình cảm giữa bọn nó đã tốt lên nhiều, bất quá lần này bọn nó tuyệt đối không tham dự, chỉ đứng hóng náo nhiệt thôi!

“Nhạc Kiêu, ta không để yên cho ngươi!” Lăng Tuần rống lên, cầm nghiên mực đuổi theo, đáng tiếc hình thể và chiều cao không bằng người ta, thân mình tròn quay đuổi thế nào cũng không kịp đại thiết chùy đen đúa kia, tức ứa cả nước mắt. Tức giận chạy đuổi một mạch, khi còn cách Nhạc Kiêu bảy thước (1 thước bằng 1/3 mét), Lăng Tuần cầm nghiên mực hất thẳng về trước.

“Trượt rồi!” Nhạc Kiêu phách lối cười cợt né ra, Lăng Tuần phí mực hắt hết lên một người khác.

“Hự!” Bọn nhỏ vốn còn đang ồn ào la hét ở bên cạnh bỗng hít một ngụm khí lạnh, nhất tề cứng ngắc, lặng ngắt như tờ.

Nhạc Kiêu dừng cước bộ, trố mắt đứng tại chỗ nhìn người bị hắt trúng kia. Lăng Tuần giơ nghiên mực, khuôn mặt mũm mĩm đỏ bừng, trong đôi mắt to tròn ngập đầy nước mắt hoảng sợ, nhìn người kia mà không dám động đậy.

“Ha hả,” Công Tôn Mặc vừa mỉm cười hòa ái vừa vuốt chòm râu dài, “Hai đứa tình cảm huynh đệ thật tốt, y như phụ thân các ngươi vậy, một ngày không đánh nhau là xương khớp lại đau nhức.”

Lăng Tuần lập tức rút nghiên mực lại giấu đằng sau lưng, cúi đầu lúng ta lúng túng: “Phu tử hảo…”

“Phu tử hảo!” Nhạc Kiêu nhanh chóng đứng ngay ngắn, cung cung kính kính chào một tiếng.

“Học trò kiến quá phu tử!” Lương phu tử đang còn trong lớp giải đáp cho những học trò chưa hiểu bài cũng vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn gương mặt trắng trẻo nho nhã của Công Tôn Mặc dính một mảng đen đúa giống như mực nước thì càng thêm hoảng sợ, tức thì thở phì phò trừng Lăng Tuần và Nhạc Kiêu, hai đứa khi nào mới cho thầy bớt lo đây!

“Tiên sinh xin bớt giận, hài đồng đúng là không ngoan, là do học trò dạy dỗ chưa đúng, thỉnh tiên sinh trách phạt.” Lương phu tử có ý muốn giúp Nhạc Kiêu và Lăng Tuần, mong bọn nó không phải rơi vào tay Công Tôn Mặc, ai bảo hai đứa nó là hai đứa thường đem lại tiếng cười cho lớp nhất, thông minh nhất, cũng là hai đứa học trò lão hiểu rõ nhất chứ!

“Không sao không sao, tuy rằng hôm nay mặc bộ đồ mới này…” Nói đến ba chữ “bộ đồ mới”, Công Tôn Mặc dừng một chút, lại nói: “Ai bảo ta bất cẩn đi ngang qua đây để bị trúng chứ? Đi tắm là được rồi, tuy rằng bộ đồ trắng thuần thế này không biết có giặt được hay không…” Công Tôn Mặc tiếc nuối cúi đầu nhìn vết mực loang rộng, chỉ toàn trách mình không có mắt, cứ như thể Nhạc Kiêu với Lăng Tuần nửa điểm tội lỗi cũng không có…

“Tiên sinh, lời này…” Lương phu tử cứ như ăn phải hoàng liên[3], lão không câm không điếc mà có nỗi khổ cũng không nói nên lời, không làm được gì hơn ngoài việc bất đắc dĩ nhìn Nhạc Kiêu và Lăng Tuần, vi sư không giúp được các ngươi rồi! “Tiên sinh, nếu vậy thì không bằng để hai đứa hài tử này đem y phục đi giặt sạch cho người…”

“Nga?” Công Tôn Mặc như thể kinh ngạc ngẩng đầu, nói: “Bọn hắn còn biết giặt y phục sao?”

“Ách,” Lương phu tử tránh né đôi mắt to long lanh ngập nước của Lăng Tuần, cứng rắn nhất quyết làm như không nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của y, cung kính nói với Công Tôn Mặc: “Đúng vậy, thỉnh tiên sinh cho phép bọn hắn vì người mà cống hiến sức lực.” Không giao các ngươi ra, người xui xẻo chính là ta đó!

“Vậy cũng được vậy cũng được, vậy các ngươi đi theo ta.” Công Tôn Mặc tươi cười hòa ái vẫy tay với hai đứa, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vẻ mặt cầu xin lê lết bước tới, mặc cho Công Tôn Mặc nắm tay bọn nó đưa đi.

“Ai, chỉ mong tiên sinh lần này đừng quá đáng như lần trước là tốt lắm rồi.” Lương phu tử nhìn bóng họ rời đi, dào dạt thở dài.

“Tới đây tới đây, mộc bồn (chậu gỗ) ở đây, nước thì lấy ở giếng, đây là xà bông, cứ vui vẻ mà giặt nhé.” Vừa đưa Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vào trong viện, Công Tôn Mặc liền nhanh chóng về thay y phục, đem bộ y phục bẩn cho hai đứa, sai thư đồng đem ghế tới thư thư phục phục (nhàn nhã ung dung)nằm dưới bóng cây râm mát, vừa uống trà vừa sai việc.

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vẻ mặt đau khổ cầm bộ Nho phục (y phục của nhà Nho) bạch sắc dính đầy mực, sau đó liếc nhau, hừ lạnh vén tay áo đi múc nước.

Vất vả đem được nước từ giếng tới, tay hai đứa đều bị sợi dây chà đỏ, sau đó ném y phục vào trong chậu, chờ cho thấm nước.

Thế nhưng, hình như có cái gì không đúng thì phải? Nhạc Kiêu và Lăng Tuần ngồi xổm quanh mộc bồn, chen chúc cúi đầu nhìn, nước này sao càng lúc càng đen vậy! Hai đứa hoảng hốt, vội vàng vớt y phục ra, vừa nhìn thấy tâm đã lạnh mất một nửa. Vốn chỉ có vạt áo dính đen, giờ cả bộ y phục đều biến thành đen thùi!

Vốn dĩ mực vừa mới bị hắt, vẫn còn chưa kịp khô, hai đứa ngây ngô cứ thế ném thẳng y phục vào trong nước, mực gặp nước liền tan ra, làm cả chậu nước đều hóa thành chậu mực, ném cả bộ bạch y vào còn không bị đen xám như tro sao!



Nhạc Kiêu và Lăng Tuần giơ bộ y phục ướt dầm ướt dề lên mà mục trừng khẩu ngốc (chết lặng =]]]]), sau đó quay đầu nhìn Công Tôn Mặc đang lim dim phe phẩy quạt, nuốt nước bọt ực một cái, vội đem nước bẩn đổ sạch rồi lấy một chậu nước sạch tới.

Lần này bọn nó thông minh hơn, trước tiên ngâm vạt áo bẩn nghiêm trọng nhất vào trong nước, sau đó Lăng Tuần lấy xà phòng bôi lung tung, rồi hai đứa bắt đầu dồn sức chà chà xát xát.

Qua một khắc (15 phút), ngoại trừ hai tay bị y phục chà đỏ, mảng mực rộng trên vạt áo chẳng mất đi chút nào, ngay cả màu sắc cũng chẳng nhạt đi là bao.

“Đều tại ngươi! Sao lại cầm nghiên hất mực, giờ thì vui chưa, còn hại ta phải khổ theo ngươi!” Nhạc Kiêu vừa dồn sức chà xát y phục vừa mắng Lăng Tuần.

Lăng Tuần trên khuôn mặt trắng mũm mĩm vẫn còn vệt mực dài do bị Nhạc Kiêu dùng bút lông quẹt lên, nghe thấy Nhạc Kiêu cư nhiên đổ hết trách nhiệm lên người mình, tức giận đập nước một cái, nhất thời bọt nước văng khắp nơi, gằn giọng: “Nếu không phải tên hỗn đản nhà ngươi vẽ lên mặt ta trước thì ta cũng không cầm nghiên mực hất ngươi! Tất cả là lỗi của ngươi mới đúng!”

“Hắc! Là ngươi lấy đầu gối đụng ta!”

“Đồ gắp lửa bỏ tay người! Rõ ràng là do ngươi đụng trước!”

“Khụ khụ,” Công Tôn Mặc nằm nhắm mắt dưỡng thần dưới bóng cây bỗng hắng giọng một cái, hai đứa sợ đến mức lập tức ngậm miệng, cúi đầu dùng hết sức bình sinh mà chà xát y phục.

“Toạc ~” một tiếng, Nhạc Kiêu mở to hai mắt nhìn, đôi mắt vốn to của Lăng Tuần thiếu chút nữa lồi hẳn ra!

“Ực ực,” Nhạc Kiêu khó khăn nuốt nước miếng, sau đó cứng nhắc quay cổ nhìn về phía Công Tôn Mặc, hắn chà rách y phục rồi!

Lăng Tuần tuy rất muốn cười trên nỗi đau của người khác, nhưng giờ không phải lúc! Ai mà biết phu tử có khép y vào tội liên đới hay không! Vậy nên y cũng căng thẳng nhìn Công Tôn Mặc.

Công Tôn Mặc nghe được tiếng “toạc” kia, quạt lông đang phe phẩy cũng dừng một chút, sau đó từ từ mở mắt, quay đầu nhìn về phía Nhạc Kiêu và Lăng Tuần.

Trên tay Nhạc Kiêu, nơi vạt áo dính đầy mực, có một vết rách rất rõ ràng.

“Ai!” Công Tôn Mặc đứng lên, nhìn bọn nó thở dài, sau đó từng bước từng bước tiến lại gần.

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần ngồi xổm dưới đất ngửa đầu nhìn Công Tôn Mặc, trong tay vẫn còn cầm bộ Nho phục vừa bẩn vừa rách.

Công Tôn Mặc đứng trước mặt hai đứa, nhìn Nhạc Kiêu một chút, mắt ưng mày kiếm, sống mũi rắn rỏi, đôi môi mỏng mang theo khí chất thanh lãnh kiên cường, màu da lúa mạch khiến hắn thoạt trông vô cùng khỏe mạnh. Lại nhìn sang Lăng Tuần, mắt tròn mi cong, sống mũi thanh tú, đôi môi hồng nhuận, gò má trắng nõn béo mập kết hợp với vóc người tròn vo khiến y trông như một cái bánh bao đáng yêu.

“Hai ngươi tương lai tất thành đại khí (nhất định làm nên chuyện lớn), trở thành nhân tài rường cột của Đại Minh ta!” Công Tôn Mặc bỗng nhiên vuốt râu cười nhạt nói, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần kinh nghi mở to mắt ra sức chớp chớp, phu tử có bệnh sao? Y phục bị rách lại đi khen bọn nó là rường cột của Đại Minh?

“Ha hả, vậy nên, vi sư mới dắt các ngươi đi đến chỗ này, lấy thiên tư của các ngươi nhất định có thể hiểu thấu đáo.” Công Tôn Mặc hết sức vui mừng nhìn bọn nó.

“Hắc?” Nhạc Kiêu và Lăng Tuần mơ mơ màng màng, sau đó bị Công Tôn Mặc dẫn đi.

Hai đứa cả quãng đường thấp thỏm xóc nảy gần một canh giờ mới tới được Bích Phong Tự, ngôi chùa này được xây dựng vào thời kì Hồng Vũ, đèn nhang không quá tấp nập nhưng vẫn được quốc khố duy trì, ngược lại cũng được coi là to lớn trang nghiêm.

Bích Sơn Tự tổng cộng được chia làm năm ngôi miếu nhỏ, thờ phụng những vị Bồ Tát khác nhau, bởi vì diện tích của chùa không nhỏ, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần chưa từng đến nơi như thế này, đều cùng quên đi bất an trong lòng, tò mò nhìn ngắm xung quanh.

Công Tôn Mặc vừa đến liền có một tiểu hòa thượng chạy đi thông báo. Công Tôn Mặc đưa tay sờ đầu Nhạc Kiêu và Lăng Tuần, nói: “Nơi này là chùa, triều ta tín ngưỡng Phật giáo, hôm nay vi sư đưa hai ngươi đến đây là muốn hai ngươi có thể được Phật dẫn dắt.”

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần liếc nhau, chẳng lẽ chúng ta có duyên với Phật? Nhưng mà việc này có liên quan gì đến việc làm rách y phục sao? Lúc này Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vẫn chưa hiểu quan hệ thế nào, nhưng sau đó bọn nó liền hiểu chuyện này có quan hệ thật sâu sắc!

Rất nhanh, tiểu hòa thượng trở ra, dẫn ba người vào chùa.

Nơi chính điện thờ Thích Ca Mâu Ni, một vị phương trượng râu dài khoảng hơn sáu mươi tuổi tiến lại gần bọn họ, trang nghiêm giống như tượng Phật bằng vàng ở trên điện thờ.

“A di đà phật.” Phương trượng hơi gập người nói pháp danh, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần thấy rõ pháp ấn trên cái đầu bóng loáng của lão.

“Lão hữu, gần đây khỏe chứ?” Công Tôn Mặc vái chào phương trượng, cười nhạt hỏi.

“Vẫn như mọi khi, không khỏe cũng thành khỏe.” Phương trượng từ ái mỉm cười, sau đó cúi đầu nhìn Nhạc Kiêu và Lăng Tuần.

“Phương trượng nhĩ hảo!” Nhạc Kiêu và Lăng Tuần lúng túng vái chào phương trượng, bọn nó tới giờ vẫn chưa gặp người có phong phạm thần thánh, bất khả xâm phạm như vậy, ở trước mặt lão, hai đứa cũng không dám lỗ mãng.

“Ha ha, hài tử ngoan, đứng lên đi.” Phương trượng thân thủ đỡ Nhạc Kiêu và Lăng Tuần, sau đó nhìn Công Tôn Mặc, nói: “Lão hữu lần này tới vì chuyện gì?”

“Không có gì, không có gì, chỉ muốn cùng lão đánh ván cờ uống chén trà, tiện thể mượn lão điện thờ Địa Tạng Bồ Tát [4]một chút thôi.” Công Tôn Mặc mang vẻ tươi cười bất biến, chỉ là trong mắt phát ra một loại hàm ý mà chỉ phương trượng mới hiểu.

“A di đà phật, có cần niệm kinh không?” Phương trượng hỏi.

“Vậy thì hay quá.” Công Tôn Mặc cười.

“Giới Sắc,” Phương trượng trầm giọng nói, một tiểu hòa thượng từ phía sau đi ra, cung kính nói: “Xin phương trượng phân phó.”

“Lệnh đệ tử của điện thờ Địa Tạng Bồ Tát chuẩn bị niệm kinh.” Phương trượng phân phó. “Sau đó đưa hai vị tiểu thí chủ này đến điện nghe giảng Kinh.”

Tiểu hòa thượng khó hiểu nhìn phương trượng liếc mắt, tiểu hài tử tuổi này lại nghe Kinh Địa Tạng sao? Bất quá hắn cũng không nhiều lời, dắt tay Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đi lĩnh mệnh.



Nhạc Kiêu và Lăng Tuần ngây ngốc bị tiểu hòa thượng dẫn đi, vừa ngoảnh lại vừa nhìn Công Tôn Mặc, trong mắt ngập tràn sự khó hiểu.

“Các ngươi nghe cho cẩn thận, phải hiểu thấu đáo đạo lý bên trong, tới giờ vi sư sẽ đón các ngươi.” Công Tôn Mặc nói với bọn nó rồi cùng phương trượng tới thiện phòng, uống trà, chơi cờ, nói chuyện Phật pháp.

Điện thờ Địa Tạng Bồ Tát nằm theo hướng nam bắc, rất ít ánh nắng chiếu đến, quanh năm bị vây trong trạng thái âm u mờ mịt.

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần được tiểu hòa thượng an trí trên mặt đất trước mặt Địa Tàng Bồ Tát, ngồi trên đệm hương bồ, tiểu hòa thượng nhẹ giọng nói: “Hai vị tiểu thí chủ, sau khi bắt đầu niệm kinh xin đừng nói chuyện riêng, cũng đừng tùy tiện đi lại, cần tập trung nghe hết Kinh văn, nếu không sẽ bị Bồ Tát trách tội.”

“Vâng!” Nhạc Kiêu và Lăng Tuần ra sức gật đầu, tiểu hài tử đối với nơi trang nghiêm lại tràn ngập màu sắc thần kỳ này vừa hiếu kỳ vừa kính sợ, từ nhỏ đã nghe mẫu thân nhắc tới Phật Tổ từ bi, phù hộ người tốt nghiêm phạt kẻ xấu, đặc biệt những tiểu hài tử không ngoan sẽ bị phạt nặng! Tại nơi trang nghiêm này, hai đứa cũng không dám bày trò.

Tiểu hòa thượng sau khi căn dặn xong thì đi châm Phật đèn ở bốn vách tường, trong nháy mắt Phật đường u ám bừng sáng. Bất quá, sự sáng sủa này lại làm Nhạc Kiêu và Lăng Tuần kinh hãi!

Nguyên lai, vách tường ở hai bên Phật đường dùng màu sơn tiên diễm (tươi sáng)để miêu tả rất nhiều bức bích họa (tranh vẽ trên tường) sống động, hơn nữa tất cả đều là bích họa về yêu ma quỷ quái!

“Tiểu sư phụ!” Nhạc Kiêu quay đầu muốn tìm tiểu hòa thượng kia, nhưng sao thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu rồi! Ngay cả cửa điện cũng đóng kín!

Lăng Tuần hoảng sợ nhìn bích họa ở bốn phía, lại ngẩng đầu nhìn Địa Tạng Vương được thờ trên đài, đầu đội mũ Bì Lư[5], người khoác áo cà sa, một tay cầm gậy Tích Trượng[6], tay kia cầm đóa hoa sen, đúng là dáng dấp Phật pháp vô biên đại từ đại bi. Thế nhưng phía trước Ngài có một con Đế Thính Thú đang ngồi, nửa giống sư tử nửa giống như chó, bộ dạng hung ác tàn nhẫn quỷ dị không sao nói hết, cơ thể nho nhỏ của Lăng Tuần bắt đầu run run, còn muốn bỏ chạy.

Nhạc Kiêu môi run lẩy bẩy, hắn cũng muốn đi, vừa định bàn bạc với Lăng Tuần xem có chạy hay không thì chợt nghe thấy chung quanh điện truyền đến tiếng tụng kinh trầm thấp trang nghiêm.

“Đãn vu phật pháp trung sở vi thiện sự, nhất mao nhất di, nhất sa nhất trần, hoặc hào phát hứa, ngã tiệm độ thoát, sử hoạch đại lợi…”[7]

“A!” Lăng Tuần hoảng hốt hét lên, cuộn tròn lại, đây là đang làm gì?! Đây là niệm kinh sao? Đây là đang niệm kinh sao?! “Nhạc, Nhạc Kiêu…”

“Hự, làm gì vậy!” Nhạc Kiêu cũng không khá hơn chút nào, mồ hôi lạnh tuôn ào ạt, hoảng sợ nhìn bốn phía, các hòa thượng đang niệm kinh ở chỗ nào vậy?

Trời đã tối, do hoàn cảnh địa lý đặc biệt của Địa Tàng Điện, từng đợt gió lạnh thổi vào bên trong, ánh nến bốn phía bị thổi chớp tắt chớp sáng.

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đã sớm quên hết ân oán bất hòa suốt bao năm qua, cùng nép vào nhau núp sau điện thờ, hàm răng run rẩy hoảng sợ quan sát tình hình trong miếu. Bọn nó không dám la, không dám gọi, không dám khóc! Tiểu hòa thượng nói đã bắt đầu niệm kinh thì không được cắt ngang, nếu như cắt ngang thì bọn nó nhất định sẽ bị Địa Tạng Bồ Tát bắt xuống địa phủ!

Vách tường bên trái miêu tả lục đạo luân hồi: thiên, nhân, tu-la, súc sinh, ngã quỷ, địa ngục; bên vách phải vẽ nhân sinh ngũ khổ: sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng. Biết rõ bích họa trên tường rất âm trầm đáng sợ, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vẫn không nhịn được mà nhìn khắp nơi. Hình ảnh sống động khiến hai đứa có cảm giác như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, hai đứa nguyên bản mặt đã trắng bệch, khi thấy hình ảnh địa ngục máu tanh tàn khốc, chút huyết sắc cuối cùng cũng lập tức trôi sạch!

“Phục thứ quan thế âm, nhược vị lai, hiện tại chư thế giới trung, lục đạo chúng sinh, lâm mệnh chung thì, đắc văn địa tàng bồ tát danh, nhất thanh lịch nhĩ căn giả, thị chư chúng sinh, vĩnh bất lịch tam ác đạo khổ.”[8]

Hòa thượng tiếp tục tụng kinh, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần cắn vạt áo không để bản thân sợ quá mà khóc thành tiếng, hai tay cố gắng bịt chặt lỗ tai ngăn chặn tiếng tụng kinh trầm thấp quỷ dị, đáng tiếc nửa điểm hiệu quả cũng không có, thanh âm ấy vẫn rõ ràng không sót một chữ truyền vào lỗ tai bọn nó.

Hai canh giờ sau, trời đã tối hẳn, gió đêm thổi vi vu, bầu trời trăng sáng và đầy sao nhẹ nhàng buông xuống, khởi đầu một đêm yên tĩnh tốt lành.

Công Tôn Mặc nắm tay hai tiểu hài tử bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, cùng phương trượng mỉm cười cáo biệt.

Bên ngoài chùa, mã xa của Nhạc gia và Lăng gia đã đợi sẵn, Công Tôn Mặc trước đó đã sớm phái người đi truyền lời, giờ Hợi đến chờ trước Bích Phong Tự.

Nhạc Tung Hoành và Lăng Bá Thao bế nhi tử nhà mình đã sợ đến mức muốn khóc cũng không khóc được, trong lòng đem tám đời tổ tông Công Tôn Mặc ra thăm hỏi một lượt, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ cung kính nói với lão câu cảm tạ, sau đó cung tiễn lão rời đi.

Khuôn mặt nhỏ của Nhạc Kiêu và Lăng Tuần trắng bệch như tờ giấy, gắt gao ôm chặt cổ phụ thân, thân thể lạnh lẽo run rẩy liên tục. Hai người làm cha chỉ có thể ai thán một tiếng, ai bảo các ngươi không nghe lời còn đi chọc lão hồ ly kia a, cha cũng bất lực!

_____Hết chương 6_____

[1]  Những học trò được vua cấp lương, là những học trò đã lớn, chuẩn bị thi. ↑

[2] Trích “Thiên Tự Văn” của Chu Hưng Tự thời Nam Triều. Dịch nghĩa: Vàng sinh ra từ dưới sông Kim Sa, ngọc thạch xuất xứ từ núi Côn Luân. Thanh kiếm nổi tiếng nhất có tên là “Cự Khuyết”, hòn ngọc quý giá nhất gọi là “Dạ Quang”. Trong các loài quả quý nhất là cây mận và táo dại, trong các loài rau xem trọng nhất là kinh giới và gừng. Nước biển mặn, nước sông nhạt; cá bơi lội dưới nước, chim bay lượn trên trời. Long Sư, Hoả Đế, Điểu Quan, Nhân Hoàng; đầy đều là tên hoàng đế, quan lại thời xưa. Có Thương Hiệt, bắt đầu sáng tạo ra văn tự; có Luy Tổ, mọi người mới có áo mặc che thân.↑

[3] Hoàng liên: Một loại cây thuốc có vị rất đắng ↑

[4]Địa Tạng Bồ Tát: một vị Bồ-tát được tôn thờ trong Phật giáo Đông Á, được biết đến bởi lời nguyện cứu độ tất cả chúng sinh trong lục đạo luân hồi vào thời kỳ sau khi Phật Thích-ca Mâu-ni nhập Niết-bàn cho đến khi Bồ-tát Di Lặc hạ sanh, và nguyện không chứng Phật quả nếu địa ngục chưa trống rỗng. Do đó, Địa Tạng thường được xem như là vị Bồ-tát của chúng sanh dưới địa ngục hay là giáo chủ của cõi U Minh. Trong văn hóa Nhật Bản, Địa Tạng là Bồ-tát hộ mệnh cho trẻ em, cũng như bảo vệ các vong linh của trẻ em hoặc bào thai chết yểu. Xem thêm tại đây. ↑



Địa Tạng Bồ Tát và Đế Thính Thú

[5] Mũ Bì Lư: ↑



[6] Gậy Tích Trượng: ↑



[7] Trích “Kinh Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện”. Xem chi tiết và dịch nghĩa tại đây. ↑

[8] Trích “Kinh Địa Tạng Bồ Tát bản nguyện” ↑

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau