[Lãng Lãng Đinh / Sơn Hà Lệnh] Nhập Vai
Chương 20
Khi Cung Tuấn quay về chỗ cũ, Trương Triết Hạn đã cột xong dây treo đang thể hiện kỹ năng còn vui vẻ cười nhân viên công tác ở bên cạnh.
Giống như không biết, không quan tâm bất cứ điều gì.
Cung Tuấn không rõ ý của Trương Triết, cũng không đoán ra tâm tư của anh, vì vậy cậu thận trọng dừng lại ở mối quan hệ hiện tại.
Nhưng bây giờ, cậu cũng không biết mình có thể mối quan hệ nhìn như cân bằng này không.
Cuối cùng vẫn là cậu vượt ranh giới, phá vỡ cân bằng...
Cung Tuấn cũng nhanh chóng buộc dây treo, cảnh võ thuật này là quay thật, chắc chắn không dễ qua, treo dây chạy tới chạy lui trên mặt hồ cũng dễ xảy ra sai sót, không thể bảo đảm mỗi bước chân sẽ rơi vào vị trí đã tính toán ban đầu, có khi phát huy tại hiện trường cũng rất quan trọng.
"Này này... Không được, nới lỏng."Dây buộc có chút chặt, rất khó chịu, Cung Tuấn nhảy nhảy tại chỗ, động kiểu gì cũng khó chịu.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Cung Tuấn đứng cách Trương Triết Hạn ba bước chờ đạo diễn hô.
"Action!"
Lao tới, nhảy, xoay người, mượn lực chuyển hướng...
Mỗi một động tác đều là đặc tả.
Đã quay đi quay lại 3 lần, tất cả động tác đều xuất hiện lỗi, mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn, mỗi lần đều do Cung Tuấn tay chân không phối hợp.
Lần thứ hai lảo đảo rơi xuống bè gỗ, cảm xúc của Cung Tuấn sắp không đè nén được nữa rồi, bực bội đến sụp đổ, đôi môi hơi hé đang run rẩy, có chút đứng không vững. Cậu không dám nhìn Trương Triết Hạn ở bên cạnh bị cậu liên lụy phải quay đi quay lại.
Dù rằng đến giờ Trương Triết Hạn vẫn chưa nói lời nào
"Thôi, nghỉ ngơi trước đi." Đạo diễn thấu tình đạt lý, nhìn ra trạng thái hôm nay của Cung Tuấn không tốt, đứng trên bờ cầm loa hô dừng.
Cung Tuấn đứng yên một lúc, muốn chờ Trương Triết Hạn lên bờ trước, nhưng anh mãi không đi, chỉ im lặng đứng ở bên cạnh cậu, hai người cứ như vậy đứng đó.
Cung Tuấn đầu óc rối rắm đâu biết rằng Trương Triết Hạn là cố ý, cố ý chờ cậu chủ động mở miệng, vì anh không muốn chủ động nhắc đến, cho nên muốn nói cũng không chịu chủ động.
"Xin lỗi." Cuối cùng vẫn là Cung Tuấn khó khăn mở miệng nói với Trương Triết Hạn, giọng nói nhỏ đến mức cảm giác có thể bị gió cuốn đi.
Trương Triết Hạn nhìn như vui vẻ hài hước, thái độ làm người sảng khoái, trên thực tế rất kiêu ngạo, nếu hỏi có thể đè nát kiên trì cuối cùng của Cung Tuấn, vậy người đó chỉ có thể là Trương Triết Hạn kiêu ngạo không chịu nhún nhường.
Điểm ấy thật sự vô cùng giống Chu Tử Thư.
Trương Triết Hạn biết rõ lý do Cung Tuấn mắc lỗi hết lần này đến lần khác, anh nhắm mắt lại nói︰ "Đi lên trước."
Dựa theo lực dây, hai người lên tới bờ.
Mặc dù vậy, Cung Tuấn vẫn im lặng không nói về chuyện cảnh quay, đây là kiên trì cuối cùng của cậu, cậu đang đánh cược, cược Trương Triết Hạn không nghĩ nhiều.
"Xin lỗi, đều do em thiếu kinh nghiệm..." Cung Tuấn chỉ nói đến đây.
"Khụ khụ, được rồi, tôi thấy cậu đói bụng rồi, đói đến mức tay chân vụng về, " Trương Triết Hạn cười, lấy các loại kẹo từ trong túi đeo của trợ lý bên cạnh︰ "Chọn."
Cung Tuấn ngẩn người, theo bản năng nhìn quanh một vòng, không phát hiện ra camera quay họ.
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua, Trương Triết Hạn chủ động nói chuyện với Cung Tuấn ngoài lúc quay phim.
Cậu cười, cười híp cả mắt, toét cả miệng, nhờ mấy viên kẹo mà quên hết tất cả khó chịu vừa rồi.
Không hổ là tên ngốc.
Trương Triết Hạn mặt thì cươi cười nhưng trong lòng thì ngột ngạt, ngột ngạt một cách khó hiểu.
Nhưng anh giỏi nhất chính là mang mặt nạ gặp người, lấy giả rối thật, có đôi khi chính anh cũng bị lừa.
Giống như bây giờ, khi anh nhìn dáng vẻ Cung Tuấn tươi cười cầm viên kẹo mình tự chọn, anh liền bỏ qua cảm giác ngột ngạt trong lòng.
So với anh, Cung Tuấn còn kém nhiều lắm.
Lúc trước phàn nàn kẹo sữa của Trương Triết Hạn, nhưng lần này Cung Tuấn vẫn chọn mấy viên kẹo sữa trong đống kẹo.
"Cậu không thích kẹo đường mà?" Trương Triết Hạn trừng Cung Tuấn, châm chọc ︰ "Có ăn còn kén!"
Cung Tuấn bóc vỏ kẹo, nhét một viên vào miệng, vị ngọt lập tức tràn ngập lan tỏa trong miệng.
Cung Tuấn quay lưng lại, nhìn mặt hồ phẳng lặng, thu lại nụ cười.
Bên trong nhân kẹo lại có vị đắng.
Giống như không biết, không quan tâm bất cứ điều gì.
Cung Tuấn không rõ ý của Trương Triết, cũng không đoán ra tâm tư của anh, vì vậy cậu thận trọng dừng lại ở mối quan hệ hiện tại.
Nhưng bây giờ, cậu cũng không biết mình có thể mối quan hệ nhìn như cân bằng này không.
Cuối cùng vẫn là cậu vượt ranh giới, phá vỡ cân bằng...
Cung Tuấn cũng nhanh chóng buộc dây treo, cảnh võ thuật này là quay thật, chắc chắn không dễ qua, treo dây chạy tới chạy lui trên mặt hồ cũng dễ xảy ra sai sót, không thể bảo đảm mỗi bước chân sẽ rơi vào vị trí đã tính toán ban đầu, có khi phát huy tại hiện trường cũng rất quan trọng.
"Này này... Không được, nới lỏng."Dây buộc có chút chặt, rất khó chịu, Cung Tuấn nhảy nhảy tại chỗ, động kiểu gì cũng khó chịu.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Cung Tuấn đứng cách Trương Triết Hạn ba bước chờ đạo diễn hô.
"Action!"
Lao tới, nhảy, xoay người, mượn lực chuyển hướng...
Mỗi một động tác đều là đặc tả.
Đã quay đi quay lại 3 lần, tất cả động tác đều xuất hiện lỗi, mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn, mỗi lần đều do Cung Tuấn tay chân không phối hợp.
Lần thứ hai lảo đảo rơi xuống bè gỗ, cảm xúc của Cung Tuấn sắp không đè nén được nữa rồi, bực bội đến sụp đổ, đôi môi hơi hé đang run rẩy, có chút đứng không vững. Cậu không dám nhìn Trương Triết Hạn ở bên cạnh bị cậu liên lụy phải quay đi quay lại.
Dù rằng đến giờ Trương Triết Hạn vẫn chưa nói lời nào
"Thôi, nghỉ ngơi trước đi." Đạo diễn thấu tình đạt lý, nhìn ra trạng thái hôm nay của Cung Tuấn không tốt, đứng trên bờ cầm loa hô dừng.
Cung Tuấn đứng yên một lúc, muốn chờ Trương Triết Hạn lên bờ trước, nhưng anh mãi không đi, chỉ im lặng đứng ở bên cạnh cậu, hai người cứ như vậy đứng đó.
Cung Tuấn đầu óc rối rắm đâu biết rằng Trương Triết Hạn là cố ý, cố ý chờ cậu chủ động mở miệng, vì anh không muốn chủ động nhắc đến, cho nên muốn nói cũng không chịu chủ động.
"Xin lỗi." Cuối cùng vẫn là Cung Tuấn khó khăn mở miệng nói với Trương Triết Hạn, giọng nói nhỏ đến mức cảm giác có thể bị gió cuốn đi.
Trương Triết Hạn nhìn như vui vẻ hài hước, thái độ làm người sảng khoái, trên thực tế rất kiêu ngạo, nếu hỏi có thể đè nát kiên trì cuối cùng của Cung Tuấn, vậy người đó chỉ có thể là Trương Triết Hạn kiêu ngạo không chịu nhún nhường.
Điểm ấy thật sự vô cùng giống Chu Tử Thư.
Trương Triết Hạn biết rõ lý do Cung Tuấn mắc lỗi hết lần này đến lần khác, anh nhắm mắt lại nói︰ "Đi lên trước."
Dựa theo lực dây, hai người lên tới bờ.
Mặc dù vậy, Cung Tuấn vẫn im lặng không nói về chuyện cảnh quay, đây là kiên trì cuối cùng của cậu, cậu đang đánh cược, cược Trương Triết Hạn không nghĩ nhiều.
"Xin lỗi, đều do em thiếu kinh nghiệm..." Cung Tuấn chỉ nói đến đây.
"Khụ khụ, được rồi, tôi thấy cậu đói bụng rồi, đói đến mức tay chân vụng về, " Trương Triết Hạn cười, lấy các loại kẹo từ trong túi đeo của trợ lý bên cạnh︰ "Chọn."
Cung Tuấn ngẩn người, theo bản năng nhìn quanh một vòng, không phát hiện ra camera quay họ.
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua, Trương Triết Hạn chủ động nói chuyện với Cung Tuấn ngoài lúc quay phim.
Cậu cười, cười híp cả mắt, toét cả miệng, nhờ mấy viên kẹo mà quên hết tất cả khó chịu vừa rồi.
Không hổ là tên ngốc.
Trương Triết Hạn mặt thì cươi cười nhưng trong lòng thì ngột ngạt, ngột ngạt một cách khó hiểu.
Nhưng anh giỏi nhất chính là mang mặt nạ gặp người, lấy giả rối thật, có đôi khi chính anh cũng bị lừa.
Giống như bây giờ, khi anh nhìn dáng vẻ Cung Tuấn tươi cười cầm viên kẹo mình tự chọn, anh liền bỏ qua cảm giác ngột ngạt trong lòng.
So với anh, Cung Tuấn còn kém nhiều lắm.
Lúc trước phàn nàn kẹo sữa của Trương Triết Hạn, nhưng lần này Cung Tuấn vẫn chọn mấy viên kẹo sữa trong đống kẹo.
"Cậu không thích kẹo đường mà?" Trương Triết Hạn trừng Cung Tuấn, châm chọc ︰ "Có ăn còn kén!"
Cung Tuấn bóc vỏ kẹo, nhét một viên vào miệng, vị ngọt lập tức tràn ngập lan tỏa trong miệng.
Cung Tuấn quay lưng lại, nhìn mặt hồ phẳng lặng, thu lại nụ cười.
Bên trong nhân kẹo lại có vị đắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất