[Lãng Lãng Đinh / Sơn Hà Lệnh] Nhập Vai

Chương 22

Trước Sau
Cung Tuấn vừa xuống xe liền đi thẳng về phòng mình, cửa phòng đối diện hé mở, Trương Triết Hạn đã trở về hình như đang gọi cho ai đó.

Cung Tuấn nhớ tới bạn gái cũ mà Trương Triết Hạn từng nhắc trước đây, từ từ đưa mắt sang một bên, cúi đầu mở cửa phòng đi vào, khóa cửa lại.

Hiện tại cậu không dám gặp Trương Triết Hạn, nghĩ rằng anh chắc còn giận cậu vì làm trễ tiến trình của đoàn phim.

Trương Triết Hạn luôn nghiêm túc trong công việc, cho dù bình thường cãi nhau ầm ĩ, một khi tiến vào trạng thái thì đến Triệu Vy cũng khâm phục

Cậu có khó chịu đến đâu cũng không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của Trương Triết Hạn.

Lúc cậu từ trên thuyền lăn xuống bị va vào vai phải, lưng và chân, chỗ khác không nghiêm trọng nhưng bả vai rất đau, trước khi trở về cậu đứng soi gương ở phòng hóa trang, nhìn thấy vai đã bầm một mảng.

Giơ tay cũng khó khăn.

Cung Tuấn cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, cởi áo ra, gắng nhịn đau xoay vai nhìn vào gương, lập tức nhíu mày.

Nghiêm trọng hơn rồi.

Vết bầm kia đã sưng tím, một vùng lớn cỡ bàn tay đều tím bầm, Cung Tuấn giơ tay lên khẽ chạm, lập tức "Tê" một tiếng đau đến nhe răng trợn mắt.

Còn sau lưng, cậu thực sự không nhìn thấy, mặc dù không đau lắm, nhưng cũng bị bầm rồi.

Tắm rửa xong còn phải đi hiệu thuốc mua ít thuốc tiêu sưng.

Cung Tuấn thở dài, bỏ quần áo thay ra vào thùng, dùng tay kia mở vòi hoa sen xả lên người, chỉ tắm qua loa, cậu không dám để chỗ bị thương dính nước.

Tắm xong, Cung Tuấn thay đồ ngủ, cắn răng chịu đau xỏ ống tay áo phải, như vậy giống như không thể tự lo.



Cung Tuấn mặc xong quần áo định đi xuống cửa hàng tiện lợi cạnh khách sạn mua ít thuốc bôi, cậu sợ thương tích sẽ ảnh hưởng trạng thái quay phim ngày mai.

Cung Tuấn mở cửa phòng đi ra ngoài, thấy cửa phòng đối diện vẫn hé mở như trước, vốn định khẽ đóng cửa lại, nào biết trơn tay, cửa" " một tiếng đóng lại.

Cung Tuấn rụt cổ lại, đi về phía trước, đang muốn rẽ ngoặt thì phía sau vang lên tiếng của lão Trương ︰ "Cung lão sư!"

Cung lão sư? Trương Triết Hạn chưa từng gọi cậu như vậy.

Cung Tuấn theo bản năng dừng bước, xoay người nhìn Trương Triết Hạn, có chút lúng túng, không biết nên đáp lời thế nào, liền lắp bắp học theo Trương Triết Hạn ︰ "Lão... Trương lão sư, có chuyện gì sao?"

Trương Triết Hạn còn nghiêm túc hỏi lại︰ "Lão Trương lão sư? Tôi có nên gọi cậu lão Cung lão sư không?"

Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm, anh không tức giận mà còn nói giỡn với cậu.

"..." Cung Tuấn nhìn anh, bướng bỉnh dỗi ︰ "Kêu Cung lão sư cũng được."

"..." Trương Triết Hạn nhìn cậu︰ "Cậu giỏi nhỉ! Tiện nghi gì cũng dám chiếm."

"Đi đâu?" Trương Triết Hạn hỏi.

"Không... Không có gì, " Cung Tuấn né tránh ︰ "Xuống dưới đi dạo."

"Đi dạo?" Trương Triết Hạn đi tới trước mặt Cung Tuấn, giơ tay lên lắc lắc mấy cái rồi nhẹ nhàng hạ xuống, khoác vai Cung Tuấn ︰ "Mặc áo ngủ đi dạo phố?"

"A...!" Cung Tuấn đột nhiên lùi về sau, nghẹn ngào kêu lên, đau đến đỏ mắt, tay dừng ở khoảng không trên bả vai phải rồi cuối cùng rơi vào cánh tay.

Trương Triết Hạn biết Cung Tuấn bị đụng vào bả vai, nhưng thấy phản ứng kịch liệt của Cung Tuấn thì cũng sững sờ, anh không ngờ nó lại nghiêm trọng thế, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.

"Làm ra vẻ?" Trương Triết Hạn chỉ hận rèn sắt không thành thép ︰ "Thích ra vẻ cũng đừng kêu như giết heo!"



"Không, thật sự không, "Cung Tuấn cười xòa︰ "Này chỉ đụng nhẹ thôi, em định đi mua thuốc bôi, sẽ không làm lỡ quay phim ngày mai."

Làm lỡ quay phim, tên ngốc này cả buổi cho rằng anh tức giận vì chuyện làm lỡ quay phim.

Được lắm!

"Nói cậu ngốc không hề sai, " Trương Triết Hạn bị tức đến bật cười︰ "Tôi có thuốc, đến phòng tôi."

Anh nói xong định kéo cánh tay cung Tuấn, lại bị Cung Tuấn tránh né.

"Không cần, không làm phiền anh, "Cung Tuấn xua xua tay trái, động tác cứng ngắc ︰ "Em vẫn phải mua, chuẩn bị lần sau dùng."

"Tôi có hai hộp, cho cậu một." Trương Triết Hạn nói.

"Em tiện đường đi mua đồ ăn khuya." Cung Tuấn tiếp tục lui về sau.

"Tôi gọi đồ bên ngoài, ăn không hết." Trương Triết Hạn tiến gần một bước.

"Em..." Cung Tuấn còn muốn nói.

"Cung Tuấn!" Trương Triết Hạn đột nhiên nghiêm mặt quát, chỉ vào Cung Tuấn︰ "Cậu có bản lĩnh chịu đau thì nâng vai phải lên vẫy vẫy tay cho tôi xem."

"Này chứ gì..." Cung Tuấn nói rồi mặt không cảm xúc giơ tay phải lên vẫy vẫy︰ "Lão Trương, thật sự không nghiêm trọng như anh nghĩ, anh xem đi, không làm lỡ cảnh quay ngày mai đâu."

Nhưng từ đôi môi đóng chặt có thể nhìn ra được cậu đang cố gắn chịu đựng.

Giây tiếp theo, Trương Triết Hạn xông lên, nắm lấy cổ áo Cung Tuấn dùng lực kéo xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau