[Lãng Lãng Đinh / Sơn Hà Lệnh] Nhập Vai
Chương 49
Trương Triết Hạn nằm chưa được 10 phút, cửa phòng đã mở ra, anh biết là Cung Tuấn đi vào liền rụt đầu vào trong chăn giả vờ ngủ, không để ý cậu.
Vài giây sau trên người anh bị trọng lực đè xuống.
"Em làm gì đấy?" Trương Triết Hạn đành phải mở mắt, vươn một tay ra gãi gãi đầu Cung Tuấn, nhìn Cung Tuấn giống như cún nằm sấp trên người mình, nói " Có để cho người ta ngủ không?
"Em vừa... lướt một video..." Trương Triết Hạn gãi đầu Cung Tuấn, cậu liền dần nhích đầu về trước để anh dễ gãi, giọng rầu rĩ.
"Hả?" Trương Triết Hạn trở mình, còn chưa phát hiện sự khác thường của Cung Tuấn: "Video gì?"
Cung Tuấn giơ điện thoại lên.
Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng của âm thanh từ trong điện thoại: "Cậu ấy lúc... quay bộ phim này, kỳ thực suýt chết, người khác cũng đang diễn, tôi thấy cậu ấy có chút bất thường..."
"Được rồi được rồi, đừng giơ nữa." Trương Triết Hạn vừa nhìn liền hiểu rõ tại sao người này lại đột nhiên như vậy.
Đây là chuyện xảy ra khi anh diễn Liệt Hỏa Anh Hùng, đặt mình trong lửa lớn 360 độ thực ra ở giữa không có ô-xy, cho tới bây giờ anh chưa từng nói với đạo diễn, chuyện kia khiến anh trong suốt đoạn thời gian đó mỗi ngàu đều nôn ra chất đen, khi anh diễn xong bộ phim đó còn từng nói rằng thiếu chút nữa mất nửa cái mạng.
Người khác cho rằng anh đang nói giỡn, nhưng thực ra đó lại là thật.
Lúc này Trương Triết Hạn nghĩ lại cũng không hề cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn dáng vẻ Cung Tuấn, anh có chút dở khóc dở cười.
"Anh còn cười..." Cung Tuấn chống trên người anh, đau lòng nói: "Em khó chịu chết đi được, anh quay một bộ phim vừa bị thương chân vừa suýt mất mạng... Anh làm gì? Quay phim không cần mạng nữa à?"
Trương Triết Hạn vốn tính nghiêm túc, lúc ấy một lòng nghĩ đến sự nghiệp tương lai, luôn lấy sự nghiệp làm gốc, cảm thấy chịu chút khổ cũng không là gì, đâu nghĩ đến sau này có một tên ngốc đau lòng anh chứ.
Lúc đó anh còn chưa chia tay bạn gái, cô ấy cũng không vì một video mà đau lòng chạy tới chất vấn anh như Cung Tuấn.
"Không có, " Trương Triết Hạn thoải mái cười cười: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, trong quá trình quay phim, những điều này.. không thể tránh được, làm sao? Em đau lòng à?"
"Anh còn nói? Lúc đó anh suýt mất mạng, anh không sợ sao?" Cung Tuấn nhìn chằm chằm anh.
"Trước đây không sợ, " Trương Triết Hạn cười nhìn Cung Tuấn, chậm rãi nói: "Sau này... biết sợ."
"Sau này anh không được liều mạng như vậy, phải biết chăm sóc tốt bản thân.
"Aiya, được rồi được rồi, " Trương Triết Hạn nâng mặt Cung Tuấn trấn an, dịu dàng nói: "Sau này sẽ không, sẽ không để em đau lòng nữa."
Cung Tuấn thừa dịp Trương Triết Hạn không chú ý, nhanh chóng hôn chụt một cái lên môi anh.
Chụt một cái liền không nỡ rời đi, sáng tinh mơ, người trong lòng nằm dưới thân, sao có thể rút lui, Cung Tuấn nắm lấy bờ vai Trương Triết Hạn, nhịn lại nhịn, cuối cùng ngả sang bên, nằm xuống bên cạnh anh.
Hai người lẳng lặng hưởng thụ thời gian an nhàn này.
Điện thoại cạnh giường đột nhiên sáng lên, Trương Triết Hạn bật người dậy cầm điện thoại qua lướt mở, ấn mấy cái, đột nhiên sắc mặt nháy mắt cứng đờ, nhanh đến mức chính anh cũng không ý thức được.
"Tin gì vậy?" Cung Tuấn đưa tay ôm eo Trương Triết Hạn.
"..." Trương Triết Hạn tắt điện thoại đặt về chỗ cũ, nói: "Không có gì, tin trợ lý gửi, ngày kia có thông báo, ngủ tiếp đi, buổi chiều em về trước đi."
"Cái gì?" Cung Tuấn bật ngồi dậy: "Không phải nói hai ngày nay không có việc mà?"
" Chuyện này vốn không nói chính xác được, lâm thời nhận phỏng vấn, hết cách rồi, " Trương Triết Hạn đành dỗ dành nói: "Đồ ngốc, rất nhiều chuyện diễn ra không theo ý định ban đầu."
"..." Cung Tuấn tủi thân.
"Này, sao em có thể lăn lộn ở giới giải trí đến bây giờ? Không bị người làm thịt, số em thật sự may đấy!" Trương Triết Hạn nói.
"..."
"Anh nói, nếu sau này chúng ta không thể..."
Cung Tuấn dường như dự cảm được Trương Triết Hạn muốn nói gì, cậu nói một nửa lại dừng: "Không có nếu như.."
Trương Triết Hạn nhắm mắt lại nằm xuống, hiếm khi chủ động vùi vào lòng Cung Tuấn, ước chừng hơn nửa phút sau nói: "Ngủ đi."
Đúng vậy, không có nếu như, chỉ có hiện thực.
Vài giây sau trên người anh bị trọng lực đè xuống.
"Em làm gì đấy?" Trương Triết Hạn đành phải mở mắt, vươn một tay ra gãi gãi đầu Cung Tuấn, nhìn Cung Tuấn giống như cún nằm sấp trên người mình, nói " Có để cho người ta ngủ không?
"Em vừa... lướt một video..." Trương Triết Hạn gãi đầu Cung Tuấn, cậu liền dần nhích đầu về trước để anh dễ gãi, giọng rầu rĩ.
"Hả?" Trương Triết Hạn trở mình, còn chưa phát hiện sự khác thường của Cung Tuấn: "Video gì?"
Cung Tuấn giơ điện thoại lên.
Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng của âm thanh từ trong điện thoại: "Cậu ấy lúc... quay bộ phim này, kỳ thực suýt chết, người khác cũng đang diễn, tôi thấy cậu ấy có chút bất thường..."
"Được rồi được rồi, đừng giơ nữa." Trương Triết Hạn vừa nhìn liền hiểu rõ tại sao người này lại đột nhiên như vậy.
Đây là chuyện xảy ra khi anh diễn Liệt Hỏa Anh Hùng, đặt mình trong lửa lớn 360 độ thực ra ở giữa không có ô-xy, cho tới bây giờ anh chưa từng nói với đạo diễn, chuyện kia khiến anh trong suốt đoạn thời gian đó mỗi ngàu đều nôn ra chất đen, khi anh diễn xong bộ phim đó còn từng nói rằng thiếu chút nữa mất nửa cái mạng.
Người khác cho rằng anh đang nói giỡn, nhưng thực ra đó lại là thật.
Lúc này Trương Triết Hạn nghĩ lại cũng không hề cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn dáng vẻ Cung Tuấn, anh có chút dở khóc dở cười.
"Anh còn cười..." Cung Tuấn chống trên người anh, đau lòng nói: "Em khó chịu chết đi được, anh quay một bộ phim vừa bị thương chân vừa suýt mất mạng... Anh làm gì? Quay phim không cần mạng nữa à?"
Trương Triết Hạn vốn tính nghiêm túc, lúc ấy một lòng nghĩ đến sự nghiệp tương lai, luôn lấy sự nghiệp làm gốc, cảm thấy chịu chút khổ cũng không là gì, đâu nghĩ đến sau này có một tên ngốc đau lòng anh chứ.
Lúc đó anh còn chưa chia tay bạn gái, cô ấy cũng không vì một video mà đau lòng chạy tới chất vấn anh như Cung Tuấn.
"Không có, " Trương Triết Hạn thoải mái cười cười: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, trong quá trình quay phim, những điều này.. không thể tránh được, làm sao? Em đau lòng à?"
"Anh còn nói? Lúc đó anh suýt mất mạng, anh không sợ sao?" Cung Tuấn nhìn chằm chằm anh.
"Trước đây không sợ, " Trương Triết Hạn cười nhìn Cung Tuấn, chậm rãi nói: "Sau này... biết sợ."
"Sau này anh không được liều mạng như vậy, phải biết chăm sóc tốt bản thân.
"Aiya, được rồi được rồi, " Trương Triết Hạn nâng mặt Cung Tuấn trấn an, dịu dàng nói: "Sau này sẽ không, sẽ không để em đau lòng nữa."
Cung Tuấn thừa dịp Trương Triết Hạn không chú ý, nhanh chóng hôn chụt một cái lên môi anh.
Chụt một cái liền không nỡ rời đi, sáng tinh mơ, người trong lòng nằm dưới thân, sao có thể rút lui, Cung Tuấn nắm lấy bờ vai Trương Triết Hạn, nhịn lại nhịn, cuối cùng ngả sang bên, nằm xuống bên cạnh anh.
Hai người lẳng lặng hưởng thụ thời gian an nhàn này.
Điện thoại cạnh giường đột nhiên sáng lên, Trương Triết Hạn bật người dậy cầm điện thoại qua lướt mở, ấn mấy cái, đột nhiên sắc mặt nháy mắt cứng đờ, nhanh đến mức chính anh cũng không ý thức được.
"Tin gì vậy?" Cung Tuấn đưa tay ôm eo Trương Triết Hạn.
"..." Trương Triết Hạn tắt điện thoại đặt về chỗ cũ, nói: "Không có gì, tin trợ lý gửi, ngày kia có thông báo, ngủ tiếp đi, buổi chiều em về trước đi."
"Cái gì?" Cung Tuấn bật ngồi dậy: "Không phải nói hai ngày nay không có việc mà?"
" Chuyện này vốn không nói chính xác được, lâm thời nhận phỏng vấn, hết cách rồi, " Trương Triết Hạn đành dỗ dành nói: "Đồ ngốc, rất nhiều chuyện diễn ra không theo ý định ban đầu."
"..." Cung Tuấn tủi thân.
"Này, sao em có thể lăn lộn ở giới giải trí đến bây giờ? Không bị người làm thịt, số em thật sự may đấy!" Trương Triết Hạn nói.
"..."
"Anh nói, nếu sau này chúng ta không thể..."
Cung Tuấn dường như dự cảm được Trương Triết Hạn muốn nói gì, cậu nói một nửa lại dừng: "Không có nếu như.."
Trương Triết Hạn nhắm mắt lại nằm xuống, hiếm khi chủ động vùi vào lòng Cung Tuấn, ước chừng hơn nửa phút sau nói: "Ngủ đi."
Đúng vậy, không có nếu như, chỉ có hiện thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất