[Lãng Lãng Đinh / Sơn Hà Lệnh] Nhập Vai
Chương 62
"Em không..." Cung Tuấn hốt hoảng lắc đầu, lời của Trương Triết Hạn tựa như mũi kim đâm thủng lớp vỏ sợ hãi trong lòng cậu, dù như vậy Cung Tuấn vẫn không chịu thừa nhận, chỉ nói: "Anh đừng cau mày..."
"Ba điều, " Trương Triết Hạn không nghe lời Cung Tuấn, cứng rắn nói: "Thứ nhất, anh không muốn em dễ dàng thốt ra từ xin lỗi này nữa; thứ hai, sau này anh sẽ không giấu em điều gì, anh cũng hi vọng em không giấu anh, lo lắng chuyện gì cứ nói thẳng, đừng để trong lòng khó chịu không nói cứ như ai bắt nạt em vậy; thứ ba..."
Trương Triết Hạn ngừng một chút.
Cung Tuấn cau mày, nghi hoặc nhìn Trương Triết Hạn.
"Sau này em muốn gọi anh thế nào thì gọi..." Trương Triết Hạn ậm ờ cho qua, đẩy Cung Tuấn ra, lao ra ngoài cửa, để lại Cung Tuấn một mình đứng ngây tại chỗ, cậu nghĩ gần nửa phút mới hiểu Trương Triết Hạn nói gì.
"Hì hì hì..."
Gió thổi đi mây đen, mưa rửa đi bụi bẩn, lo lắng trong lòng Cung Tuấn chỉ cần một câu nói của Trương Triết Hạn.
Sau khi quay lại bên nhau, Trương Triết Hạn không chỉ ầm thầm bảo vệ Cung Tuấn mà còn thể hiện rõ điều này trước ống kính.
Trương Triết Hạn hơn Cung Tuấn mấy năm kinh nghiệm trong nghề, nên anh luôn bắt được thời điểm Cung Tuấn căng thẳng đến luống cuống trước ống kính.
Một câu nói của anh có thể giúp Cung Tuấn thoát khỏi lúng túng, cũng có thể nổi lên ý xấu để Cung Tuấn lộ rõ sự hề hước đáng yêu của mình.
Nhiệt độ của Lãng Lãng Đinh càng lúc càng lớn, bức ảnh khiến Trương Triết Hạn lo lắng thấp thỏm, vì bảo vệ người mà đau thấu tâm can suốt ba tháng trời vẫn bị người mò ra.
Bọn họ quả thực là thần, sao có thể đoán được đó là Trương Triết Hạn, sao nhìn ra đó là Giang Tây, bản thân Trương Triết Hạn nghĩ mãi không ra.
Thật ra không có ảnh hưởng gì, bởi vì tất cả đều không có chứng thực.
Sau khi Happy Camp kết thúc, Trương Triết Hạn thừa dịp này làm gương, cho Cung Tuấn hiểu thế nào là có chuyện không được giấu, liền vui vẻ nói ra chuyện bản thân lo lắng cho tên ngốc họ Cung nào đó nên đã lập acc clone đi khuyên bảo.
"Cho nên cô gái tên Cung Hỉ Phát Tài đó là anh?" Cung Tuấn trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Trương Triết Hạn nghiêng đầu, vẻ mặt "Không anh thì ai".
Cung Tuấn nghiến răng nghiến lợi, nhưng không làm gì được Trương Triết Hạn, cậu nhìn vẻ mặt đắc ý của anh, chỉ đành lắc đầu: "Hóa ra từ đầu đến cuối... Đều là anh."
"Lúc đó anh nên nhận ra, " Trương Triết Hạn dựa vào Cung Tuấn, đặt cằm lên vai cậu: "Đồ ngốc nhà em không thể sống thiếu anh."
"Chỉ có em không thể sống thiếu anh à?" Cung Tuấn quay đầu nhìn mí mắt rủ xuống của Trương Triết Hạn.
"Aiz..." Trương Triết Hạn giơ tay xoa xoa đầu Cung Tuấn: "Anh cũng không thể sống thiếu em, không có em thì... giảm thọ."
Cung Tuấn nói: "Vậy anh nên bảo vệ em thật tốt, để em sống lâu trăm tuổi!"
Trương Triết Hạn nói: "Anh phải bảo vệ em thật tốt, để em sống lâu, trăm tuổi!"
End
P/S: hết chính văn rồi, kết hơi cụt, còn 4PN nữa, hẹn gặp lại mọi người vào tuần tới nhé.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này
Chương trình GA sẽ kết thúc lúc 9h tối nay, mọi người cùng tham gia cho vui nhé
"Ba điều, " Trương Triết Hạn không nghe lời Cung Tuấn, cứng rắn nói: "Thứ nhất, anh không muốn em dễ dàng thốt ra từ xin lỗi này nữa; thứ hai, sau này anh sẽ không giấu em điều gì, anh cũng hi vọng em không giấu anh, lo lắng chuyện gì cứ nói thẳng, đừng để trong lòng khó chịu không nói cứ như ai bắt nạt em vậy; thứ ba..."
Trương Triết Hạn ngừng một chút.
Cung Tuấn cau mày, nghi hoặc nhìn Trương Triết Hạn.
"Sau này em muốn gọi anh thế nào thì gọi..." Trương Triết Hạn ậm ờ cho qua, đẩy Cung Tuấn ra, lao ra ngoài cửa, để lại Cung Tuấn một mình đứng ngây tại chỗ, cậu nghĩ gần nửa phút mới hiểu Trương Triết Hạn nói gì.
"Hì hì hì..."
Gió thổi đi mây đen, mưa rửa đi bụi bẩn, lo lắng trong lòng Cung Tuấn chỉ cần một câu nói của Trương Triết Hạn.
Sau khi quay lại bên nhau, Trương Triết Hạn không chỉ ầm thầm bảo vệ Cung Tuấn mà còn thể hiện rõ điều này trước ống kính.
Trương Triết Hạn hơn Cung Tuấn mấy năm kinh nghiệm trong nghề, nên anh luôn bắt được thời điểm Cung Tuấn căng thẳng đến luống cuống trước ống kính.
Một câu nói của anh có thể giúp Cung Tuấn thoát khỏi lúng túng, cũng có thể nổi lên ý xấu để Cung Tuấn lộ rõ sự hề hước đáng yêu của mình.
Nhiệt độ của Lãng Lãng Đinh càng lúc càng lớn, bức ảnh khiến Trương Triết Hạn lo lắng thấp thỏm, vì bảo vệ người mà đau thấu tâm can suốt ba tháng trời vẫn bị người mò ra.
Bọn họ quả thực là thần, sao có thể đoán được đó là Trương Triết Hạn, sao nhìn ra đó là Giang Tây, bản thân Trương Triết Hạn nghĩ mãi không ra.
Thật ra không có ảnh hưởng gì, bởi vì tất cả đều không có chứng thực.
Sau khi Happy Camp kết thúc, Trương Triết Hạn thừa dịp này làm gương, cho Cung Tuấn hiểu thế nào là có chuyện không được giấu, liền vui vẻ nói ra chuyện bản thân lo lắng cho tên ngốc họ Cung nào đó nên đã lập acc clone đi khuyên bảo.
"Cho nên cô gái tên Cung Hỉ Phát Tài đó là anh?" Cung Tuấn trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Trương Triết Hạn nghiêng đầu, vẻ mặt "Không anh thì ai".
Cung Tuấn nghiến răng nghiến lợi, nhưng không làm gì được Trương Triết Hạn, cậu nhìn vẻ mặt đắc ý của anh, chỉ đành lắc đầu: "Hóa ra từ đầu đến cuối... Đều là anh."
"Lúc đó anh nên nhận ra, " Trương Triết Hạn dựa vào Cung Tuấn, đặt cằm lên vai cậu: "Đồ ngốc nhà em không thể sống thiếu anh."
"Chỉ có em không thể sống thiếu anh à?" Cung Tuấn quay đầu nhìn mí mắt rủ xuống của Trương Triết Hạn.
"Aiz..." Trương Triết Hạn giơ tay xoa xoa đầu Cung Tuấn: "Anh cũng không thể sống thiếu em, không có em thì... giảm thọ."
Cung Tuấn nói: "Vậy anh nên bảo vệ em thật tốt, để em sống lâu trăm tuổi!"
Trương Triết Hạn nói: "Anh phải bảo vệ em thật tốt, để em sống lâu, trăm tuổi!"
End
P/S: hết chính văn rồi, kết hơi cụt, còn 4PN nữa, hẹn gặp lại mọi người vào tuần tới nhé.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này
Chương trình GA sẽ kết thúc lúc 9h tối nay, mọi người cùng tham gia cho vui nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất