Chương 64: Kem
Tô Minh đã hẹn với Lâm San San hôm nay sẽ qua trung tâm phục hồi chức năng ngôn ngữ xem thử, Lâm San San gửi danh thiếp Wechat của một người bạn của cô cho anh.
Lâm San San: [Trình Kiến Vân, phó chủ nhiệm trung tâm phục hồi, sau khi em tới rồi thì cứ liên lạc thẳng với cậu ta.]
Tô Minh: [Được, cảm ơn.]
Tô Minh: [Chị khoan nói cho Trâu Bắc Viễn biết nha, em vẫn còn chưa quyết định xem có làm không.]
Lâm San San: [Được, em quyết định xong rồi tự nói cho em ấy biết đi.]
Hôm nay là thứ năm, xe của Tô Minh bị giới hạn lại, còn trung tâm hồi phục thì cách nhà anh gần ba mươi cây số. Anh nhìn bản đồ xong thì quyết định đi tàu điện ngầm qua đó.
Đã qua giờ cao điểm nên người trên tàu điện ngầm cũng không đông lắm, Tô Minh tìm một góc đứng, mở Quả Tương comic lên.
Tối qua sau khi update xong thì Tô Minh mệt muốn chết rồi, gửi tin nhắn cho Trâu Bắc Viễn xong thì đi ngủ luôn, tới bây giờ vẫn chưa ấn vào app xem thử.
Thật ra anh có hơi không muốn xem lắm, vì anh biết khu bình luận hình như đều là lời chúc mừng sinh nhật.
Mà sinh nhật đối với Tô Minh thì không phải là ngày đáng để kỉ niệm gì.
Tô Minh chỉ muốn bình tĩnh trải qua một ngày bình thường này thôi, sự ra đời của anh chẳng có gì đáng để chúc phúc cả, tốt nhất là đừng ai nhắc đến.
Vừa mới mở lên đã nhận được rất nhiều thông báo tặng quà, trong đó có hai tin tặng giá trị cao tới từ người dùng 7115464 kia.
Tin đầu tiên là 100 giỏ trái cây, không có lời nhắn. Tin thứ hai có lời nhắn là sinh nhật vui vẻ, số lượng giỏ trái cây là... 520 giỏ?
Tô Minh:...
Tô Minh hơi không biết phải làm sao mới được, đã nói với người kia rất nhiều lần là đừng tặng quà cho anh nữa rồi.
Một trăm giỏ đầu tiên kia chắc là vừa ấn vào đã tặng rồi, năm trăm hai mươi giỏ sau thì rõ ràng là nhìn thấy lời chúc mừng sinh nhật trong khu bình luận rồi mới bù thêm.
Chứng tỏ người này hoàn toàn không phải là fan cứng của Tô Minh, thế rốt cuộc tại sao cậu ta lại phải tốn nhiều tiền cho Tô Minh vậy chứ?
Tô Minh sắp nghi là người này có khi nào có quen biết anh ngoài đời thật rồi có ý gì đó với anh không.
Nhưng lâu vậy rồi ngoại trừ nói chuyện về truyện tranh ra thì họ chưa từng nói với nhau về chuyện khác, thật sự quá kì lạ rồi.
Tô Minh lười khịa với Trần Mộc Siêu rồi, mở inbox lên nhắn thẳng cho sugar daddy: [Nhận được lời chúc mừng sinh nhật rồi, cảm ơn cậu. Nhưng thật sự đừng tặng quà cho tôi nữa, tôi cảm thấy rất khó xử.]
Gửi tin nhắn xong thì anh đi lựa mấy bình luận bàn về tình tiết xem một lúc mà sugar daddy vẫn chưa rep anh.
Anh tắt Quả Tương comic mở Wechat lên, gửi tin nhắn cho chủ nhiệm Trình của trung tâm hồi phục bảo còn khoảng bốn mươi phút nữa là anh sẽ xuống khỏi tàu điện ngầm.
Chủ nhiệm Trình rất nhiệt tình: [Được, xuống khỏi tàu điện ngầm thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi tới trước cổng đón cậu.]
Tô Minh rep cảm ơn rồi thuận tay mở trang cá nhân của đối phương lên.
Trang cá nhân của Trình Kiến Vân toàn là nội dung liên quan đến hồi phục chức năng, còn có một vài chia sẻ liên quan tới các bài nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới, trông giống như là acc chính.
Tô Minh tưởng tượng chủ nhiệm Trình có thể là một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tới năm mươi tuổi. Vậy nên lúc anh thấy một nam thanh niên thanh tú đứng trước cổng trung tâm hồi phục thì tự động loại trừ thanh niên này ra ngoài.
Anh đứng dưới mái hiên phòng bảo vệ, gửi tin nhắn cho chủ nhiệm Trình nói anh tới rồi. Nam thanh niên kia đi qua đây, giơ tay phải ra với anh: "Tô Minh, chào cậu, tôi là Trình Kiến Vân."
-
Chuyến bay của Trâu Bắc Viễn tới Thành Đô là vào chín giờ rưỡi sáng. Ra khỏi sân bay thì đặt xe qua tiệm bánh kem trong trung tâm thành phố trước, dùng sức mạnh đồng tiền để lấy được bánh kem đặt làm làm gấp. Sau đó thì hắn lại đặt xe về lại khu đô thị Thiên Hợp, lúc này đã sắp mười một giờ rưỡi rồi.
Tô Minh không có ở nhà, Trâu Bắc Viễn cho bánh kem vào tủ lạnh rồi gọi điện thoại cho bà ngoại: "Tô Minh qua chỗ của bà rồi sao ạ?"
"Không có." Tống Chi Hiền bên đầu dây kia nói: "Hôm nay Tiểu Chương nghỉ ca, Tiểu Chương qua đưa cơm cho bà. Sao vậy? Không phải con đã đi Ninh Cảng rồi sao? Về rồi à?"
"Chưa về ạ." Trâu Bắc Viễn nói dối: "Vẫn còn đang ở Ninh Cảng, con tìm Tô Minh có chút chuyện."
"Ò." Tống Chi Hiền nói: "Nó không qua đây, bà bảo hôm nay nó không cần qua rồi."
Cúp điện thoại của bà ngoại rồi Trâu Bắc Viễn lại gọi cho Trần Mộc Siêu.
Hôm nay sáng sớm Trần Mộc Siêu đã qua phòng làm việc rồi, vì vậy không hề biết chuyện Tô Minh và Lâm San San hẹn nhau đi qua trung tâm phục hồi: "Tô Minh không có ở nhà hả? Có phải ra ngoài mua đồ rồi không, anh cũng không biết nó đang ở đâu."
Trâu Bắc Viễn hơi hụt hẫng: "Vậy em gửi tin nhắn cho anh ấy."
Lúc ra khỏi tiệm bánh kem là hắn đã gửi tin nhắn cho Tô Minh rồi, nhưng tới giờ Tô Minh vẫn chưa rep lại, gọi điện thoại qua thì không ai nghe máy, không biết là đã đi đâu rồi.
Chìa khoá xe vẫn còn đặt trên tủ trước cửa, nếu đã không lái xe ra ngoài thì chắc là không đi đâu xa. Trâu Bắc Viễn ngồi xuống sofa đơn bên cạnh cửa sổ sát đất, định ngồi nhà đợi.
Tô Minh đã nói là muốn cai thuốc nên quả nhiên trong nhà không có mùi thuốc lá nữa, chỉ còn lại mùi hương cam chanh rất thơm chỉ thuộc riêng của mình Tô Minh.
Trước kia trên bàn làm việc và bàn sofa đều có gạt tàn thuốc, bây giờ gạt tàn thuốc cũng không thấy đâu nữa rồi.
Trâu Bắc Viễn không tìm thấy người vốn dĩ đang rất bực bội, nhưng nhìn thấy những chi tiết nhỏ thay đổi trong nhà này thì lại cảm thấy thật ra Tô Minh rất quan tâm đến hắn, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Ngón tay hắn ma sát thật chậm trên tay vịn sofa, nhớ lại khung cảnh lúc Tô Minh banh rộng hai chân gác lên đây để trêu hắn. Trâu Bắc Viễn cảm thấy mình thật sự rất nhớ Tô Minh, không thể chờ được muốn gặp Tô Minh ngay.
Lúc mới về nước hắn tuyệt đối không ngờ tới, mình lại có ngày sẽ làm ra chuyện vì yêu mà mụ mị đầu óc thế này vì một người đàn ông, vứt bỏ hết một đống chuyện ở Ninh Cảng chạy về Thành Đô chỉ để tặng một cái bánh kem sinh nhật.
Mà mấy chuyện bên Ninh Cảng cũng không buông tha cho hắn, vẫn luôn có điện thoại gọi đến.
Trâu Bắc Viễn ngồi trên cái sofa đơn kia nghe điện thoại hồi lâu, nghe tới lúc điện thoại chỉ còn lại 1% pin mới nhớ ra đồ sạc pin của mình đem qua để bên nhà ở Ninh Cảng rồi, bên này không có đồ dự phòng.
Mà điện thoại của Tô Minh thì lại khác hãng với hắn, không dùng được.
Trâu Bắc Viễn đứng dậy, chuẩn bị đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới cổng tiểu khu quét mượn một cục pin dự phòng công cộng.
Thành Đô vào thu rồi hiếm khi mới có một ngày thời tiết đẹp như hôm nay. Trời trong xanh, mặt trời chiếu xuống khiến mặt đường rộng lớn phản quang lại.
Trâu Bắc Viễn vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì đã thấy một chiếc Volkswagen màu trắng dừng lại bên đường trước cổng tiểu khu, sau đó thì Tô Minh xuống xe từ bên ghế phó lái.
Ngay sau đó, cửa ghế lái được mở ra, người đi xuống là một người đàn ông trẻ tuổi mà hắn chưa từng gặp bao giờ.
Tô Minh đứng bên cạnh xe, dùng thủ ngữ để nói chuyện với người đàn ông kia một lúc. Người đàn ông kia lại lấy một xấp tài liệu giầy trong cốp xe ra đưa cho Tô Minh, Tô Minh vẫn còn chưa đi mà vẫn đứng bên đó nói chuyện với người đàn ông kia.
Người đàn ông hình như rất rành thủ ngữ, tốc độ dùng thủ ngữ lúc nói chuyện nói chuyện với anh ta cực kì nhanh. Trâu Bắc Viễn nhìn không hiểu hai người họ đang nói cái gì, chỉ thấy được hình như tâm trạng Tô Minh đang rất vui, cười rất xinh với người đàn ông đó.
Trâu Bắc Viễn cầm điện thoại và sạc dự phòng, sải bước đi qua đó.
Lúc Trình Kiến Vân đang nói chuyện thì Tô Minh nhìn thoáng qua thấy có một bóng người cao to đang đi về phía bên này. Trong lòng anh giật nảy lên, cảm thấy người này rất giống Trâu Bắc Viễn. Nhưng anh biết là không thể nào là Trâu Bắc Viễn được nên cũng không quay đầu lại nhìn, mãi tới khi bóng người kia càng ngày càng đến gần anh, cuối cùng dừng lại bên cạnh anh.
"Tô Minh."
Giọng nói quen thuộc cắt ngang lời của Trình Kiến Vân, Tô Minh xoay mặt qua rồi ngây người một chút, ngay sau đó lập tức nở nụ cười vô cùng ngạc nhiên vui mừng, dùng thủ ngữ hỏi: Sao em lại về rồi?
Trâu Bắc Viễn nhìn Tô Minh vài giây, chậm rì rì nói: "Em có chút việc."
Tô Minh vui tới mức không khí xung quanh anh đều đang sủi bọt ùng ục, động tác thủ ngữ cũng đầy vẻ vui mừng: Anh nhớ em lắm!
Nói xong thì không nhịn được ôm Trâu Bắc Viễn một cái.
Động tác này cũng không tính là quá thân mật, giữa bạn bè hay anh em mà ôm một cái thế này cũng rất bình thường. Chỉ là khiến cho Trình Kiến Vân nãy giờ vẫn luôn cảm thấy Tô Minh là một người rất chững chạc, hướng nội có hơi ngạc nhiên.
Nụ cười trên mặt Tô Minh rõ ràng khác hẳn vừa nãy, vừa nãy lúc nói chuyện với Trình Kiến Vân anh chỉ cười rất lịch sự, xa cách, bây giờ lại sinh động hơn hết.
Tô Minh dùng thủ ngữ nói với Trình Kiến Vân: Hôm nay cảm ơn anh.
Trình Kiến Vân: "Vậy tôi đi trước đây, sau này nếu cậu muốn tới thì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi."
Tô Minh giơ thủ ngữ: Được thôi.
Đưa mắt nhìn theo chiếc Volkswagen kia rời đi, Trâu Bắc Viễn liếc nhìn Tô Minh một cái: "Anh đi ăn với anh ta rồi à?"
Tô Minh gật gật đầu.
Trâu Bắc Viễn yên lặng một lát, mặt lạnh băng: "Sao lại không trả lời tin nhắn của em?"
Tô Minh hình như lúc này mới chợt nhớ ra, vội vàng lấy điện thoại xem, quả nhiên nhìn thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc. Anh hơi áy náy làm thủ ngữ: Lúc nãy anh mở chế độ im lặng.
Trâu Bắc Viễn không nói gì nữa, kéo cổ tay Tô Minh đi về.
Hắn hơi dùng sức khiến cho Tô Minh bị kéo rất đau. Nhưng anh nhận ra Trâu Bắc Viễn đang không vui, vậy nên vẫn cố nhịn đau để mặc cho hắn kéo, vào cửa nhà rồi hỏi hắn: Sao vậy? Làm xong việc rồi hả? Không suôn sẻ sao?
"Chưa làm xong, em còn phải qua đó lại." Trâu Bắc Viễn xem giờ: "Chiều nay bốn giờ bay."
Tô Minh: Thế em về đây làm gì?
"Không có gì." Trâu Bắc Viễn khựng lại một chút, lại hỏi tiếp: "Hồi trưa hai người ăn gì vậy?"
Tô Minh dùng thủ ngữ trả lời: Căn tin.
Từ này là kiến thức mà Trâu Bắc Viễn không biết, hắn không hiểu nên cau mày hỏi: "Nghĩa là gì?"
Tô Minh nhìn vẻ mặt và giọng nói lạnh lùng của con sói này thì đoán được ngay hắn đang hiểu lầm chuyện gì, anh đưa tệp tài liệu trong tay cho hắn: Em xem thử đi.
Trong tệp tài liệu là đơn đăng kí thông tin người bệnh của trung tâm hồi phục chức năng ngôn ngữ.
Trâu Bắc Viễn nhìn rõ hàng chữ trên đó rồi thì đôi chân mày cau chặt mới từ từ giãn ra, giọng điệu cũng không lạnh lùng như trước nữa: "Trưa nay anh đi qua chỗ này hả?"
Tô Minh gật gật đầu, đi qua bên bàn ăn lấy sổ lò xo ra viết cho hắn đọc: Người khi nãy là phó chủ nhiệm của trung tâm hồi phục, tên là Trình Kiến Vân, là bạn của Lâm San San.
Xuống hàng lại viết: Trưa nay anh ăn trong căn tin của chỗ họ.
Lại xuống hàng: Còn gì muốn hỏi nữa không?
"Ò." Trâu Bắc Viễn rời mắt đi, cầm mấy tờ đơn kia lên xem một lúc: "Anh muốn đi tập luyện hồi phục à?"
Thật ra Tô Minh đi tham quan hết trung tâm hồi phục xong thì phát hiện bệnh nhân được chữa trị ở đó đều là con nít, trong lòng không muốn đi lắm.
Nhưng bây giờ anh cảm thấy nếu như anh nói anh muốn đi thì chắc là Trâu Bắc Viễn sẽ rất vui, vậy nên anh hỏi Trâu Bắc Viễn: Em muốn anh đi không?
Trâu Bắc Viễn giơ tay lên xoa xoa mặt anh: "Tất nhiên là em muốn anh đi rồi."
Tô Minh dùng thủ ngữ nói: Vậy anh sẽ đi.
Đặt sổ ghi chép và đơn khai lên trên bàn ăn, Tô Minh hỏi hắn: Em đã ăn gì chưa? Anh nấu chút đồ cho em ăn.
"Không muốn ăn." Trâu Bắc Viễn kéo Tô Minh vào lòng mình: "Ôm một lát là đi luôn rồi."
Tô Minh giãy ra, dùng thủ ngữ nói: Sao có thể để em đói bụng được chứ? Vẫn còn sớm, anh nấu bát mì cho em.
Nói xong thì anh đi qua mở tủ lạnh lấy đồ ăn, sau đó thì vô cùng bất ngờ nhìn thấy hộp bánh kem trong tủ lạnh.
Tô Minh:?????
Anh quay đầu lại nhìn Trâu Bắc Viễn, Trâu Bắc Viễn bật cười: "Lấy ra xem thử đi."
Một cái bánh kem dâu tây cực kì đẹp, quả dâu căng mọng đáng yêu phủ đầy trên lớp kem, bên dưới có viết một hàng chữ nhỏ bằng chocolate: "Tặng cho cục cưng Tô Minh của em."
Tô Minh hiểu ra rồi, sói con cố ý về để mừng sinh nhật với anh.
"Đặt muộn quá nên họ chỉ làm được kiểu bình thường này thôi." Trâu Bắc Viễn ôm lấy anh từ đằng sau, nói: "Sinh nhật năm sau đặt cái xịn hơn cho anh."
Tô Minh bưng bánh kem ra bàn ăn, lấy ra khỏi hộp nhìn một lúc. Anh cảm thấy vành mắt mình hơi chua xót, xoay người qua nhón chân lên chạm môi với Trâu Bắc Viễn, Trâu Bắc Viễn hôn lại anh.
Tô Minh được Trâu Bắc Viễn bế ngồi lên trên bàn ăn, hai chân vô cùng tự nhiên tách ra thả xuống hai bên người của Trâu Bắc Viễn. Cả hơi thở và cơ thể anh đều quấn lấy Trâu Bắc Viễn vô cùng thân mật.
Sói con hôm nay có hơi hung dữ, Tô Minh bị hôn tới không ngừng ngả ra sau, có hơi mất thăng bằng. Hai tay anh chống lên trên bàn ăn theo bản năng, tay phải bất cẩn đụng trúng cái bánh kem làm cho kem trên đó dính lên ngón tay.
Anh xoay mặt đi thở dốc, đẩy đẩy lồng ngực Trâu Bắc Viễn ra muốn đi vào rửa tay.
Trâu Bắc Viễn rũ mắt xuống nhìn một cái, nắm ngón tay của anh lên bôi kem lên môi hắn, sau đó lại cúi đầu xuống ngậm lấy môi anh.
Kem từ từ tan ra, vị ngọt lan ra trong khoang miệng cả hai. Giữa lúc môi lưỡi dây dưa, Tô Minh vô thức khép hai chân lại vòng qua người Trâu Bắc Viễn, muốn Trâu Bắc Viễn ôm anh chặt hơn.
Có lẽ do vị ngọt của kem đã khiến cho hôn môi của hai người từ từ trở nên nồng nhiệt hơn, độ nóng trên cơ thể cũng từ từ tăng cao.
Ngón tay của Trâu Bắc Viễn luồn vào vạt áo của Tô Minh, nắm lấy eo anh rồi lại sờ lên trên thuận theo eo của anh. Hắn xoa tới mức Tô Minh không thể nào thở được nổi, chỉ có thể dán vào bên môi của Trâu Bắc Viễn thở dốc thật khẽ.
Anh thật sự không cách nào chống cự lại ngón tay của Trâu Bắc Viễn, gần như là vào lúc Trâu Bắc Viễn chạm tới nơi mẫn cảm của anh thì anh đã cứng rồi.
Cảm nhận được Trâu Bắc Viễn cũng có phản ứng như vậy, Tô Minh cởi dây quần thể thao của Trâu Bắc Viễn ra, chậm rãi thò tay vào trong.
Hai người hôn nhau rất lâu, bàn tay hư hỏng của Tô Minh khiến cho Trâu Bắc Viễn có hơi không khống chế được. Hơi thở của hắn nặng nề: "Gel bôi trơn mùi dâu lần trước... Dùng hết rồi... Anh đã mua cái mới chưa..."
Tô Minh lắc đầu, tay vẫn không dừng lại. Anh nhắm mắt hôn lên cằm và hầu kết của Trâu Bắc Viễn, cắn một cái thật nhẹ bên gáy của Trâu Bắc Viễn.
Ngón tay của Trâu Bắc Viễn trượt theo xương sống của anh mò vào trong lưng quần, giọng khàn khàn, trầm thấp hỏi anh: "Thế làm sao đây... Bây giờ em đi mua?"
Tô Minh mở mắt ra, mặt đỏ bừng lắc đầu. Anh vừa thở dốc hổn hển vừa lấy một miếng kem trên bánh kem dưới cái nhìn chăm chú của Trâu Bắc Viễn, bôi lên đỉnh của "Sói bé con" có hình dáng rất đẹp kia.
Lâm San San: [Trình Kiến Vân, phó chủ nhiệm trung tâm phục hồi, sau khi em tới rồi thì cứ liên lạc thẳng với cậu ta.]
Tô Minh: [Được, cảm ơn.]
Tô Minh: [Chị khoan nói cho Trâu Bắc Viễn biết nha, em vẫn còn chưa quyết định xem có làm không.]
Lâm San San: [Được, em quyết định xong rồi tự nói cho em ấy biết đi.]
Hôm nay là thứ năm, xe của Tô Minh bị giới hạn lại, còn trung tâm hồi phục thì cách nhà anh gần ba mươi cây số. Anh nhìn bản đồ xong thì quyết định đi tàu điện ngầm qua đó.
Đã qua giờ cao điểm nên người trên tàu điện ngầm cũng không đông lắm, Tô Minh tìm một góc đứng, mở Quả Tương comic lên.
Tối qua sau khi update xong thì Tô Minh mệt muốn chết rồi, gửi tin nhắn cho Trâu Bắc Viễn xong thì đi ngủ luôn, tới bây giờ vẫn chưa ấn vào app xem thử.
Thật ra anh có hơi không muốn xem lắm, vì anh biết khu bình luận hình như đều là lời chúc mừng sinh nhật.
Mà sinh nhật đối với Tô Minh thì không phải là ngày đáng để kỉ niệm gì.
Tô Minh chỉ muốn bình tĩnh trải qua một ngày bình thường này thôi, sự ra đời của anh chẳng có gì đáng để chúc phúc cả, tốt nhất là đừng ai nhắc đến.
Vừa mới mở lên đã nhận được rất nhiều thông báo tặng quà, trong đó có hai tin tặng giá trị cao tới từ người dùng 7115464 kia.
Tin đầu tiên là 100 giỏ trái cây, không có lời nhắn. Tin thứ hai có lời nhắn là sinh nhật vui vẻ, số lượng giỏ trái cây là... 520 giỏ?
Tô Minh:...
Tô Minh hơi không biết phải làm sao mới được, đã nói với người kia rất nhiều lần là đừng tặng quà cho anh nữa rồi.
Một trăm giỏ đầu tiên kia chắc là vừa ấn vào đã tặng rồi, năm trăm hai mươi giỏ sau thì rõ ràng là nhìn thấy lời chúc mừng sinh nhật trong khu bình luận rồi mới bù thêm.
Chứng tỏ người này hoàn toàn không phải là fan cứng của Tô Minh, thế rốt cuộc tại sao cậu ta lại phải tốn nhiều tiền cho Tô Minh vậy chứ?
Tô Minh sắp nghi là người này có khi nào có quen biết anh ngoài đời thật rồi có ý gì đó với anh không.
Nhưng lâu vậy rồi ngoại trừ nói chuyện về truyện tranh ra thì họ chưa từng nói với nhau về chuyện khác, thật sự quá kì lạ rồi.
Tô Minh lười khịa với Trần Mộc Siêu rồi, mở inbox lên nhắn thẳng cho sugar daddy: [Nhận được lời chúc mừng sinh nhật rồi, cảm ơn cậu. Nhưng thật sự đừng tặng quà cho tôi nữa, tôi cảm thấy rất khó xử.]
Gửi tin nhắn xong thì anh đi lựa mấy bình luận bàn về tình tiết xem một lúc mà sugar daddy vẫn chưa rep anh.
Anh tắt Quả Tương comic mở Wechat lên, gửi tin nhắn cho chủ nhiệm Trình của trung tâm hồi phục bảo còn khoảng bốn mươi phút nữa là anh sẽ xuống khỏi tàu điện ngầm.
Chủ nhiệm Trình rất nhiệt tình: [Được, xuống khỏi tàu điện ngầm thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi tới trước cổng đón cậu.]
Tô Minh rep cảm ơn rồi thuận tay mở trang cá nhân của đối phương lên.
Trang cá nhân của Trình Kiến Vân toàn là nội dung liên quan đến hồi phục chức năng, còn có một vài chia sẻ liên quan tới các bài nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới, trông giống như là acc chính.
Tô Minh tưởng tượng chủ nhiệm Trình có thể là một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tới năm mươi tuổi. Vậy nên lúc anh thấy một nam thanh niên thanh tú đứng trước cổng trung tâm hồi phục thì tự động loại trừ thanh niên này ra ngoài.
Anh đứng dưới mái hiên phòng bảo vệ, gửi tin nhắn cho chủ nhiệm Trình nói anh tới rồi. Nam thanh niên kia đi qua đây, giơ tay phải ra với anh: "Tô Minh, chào cậu, tôi là Trình Kiến Vân."
-
Chuyến bay của Trâu Bắc Viễn tới Thành Đô là vào chín giờ rưỡi sáng. Ra khỏi sân bay thì đặt xe qua tiệm bánh kem trong trung tâm thành phố trước, dùng sức mạnh đồng tiền để lấy được bánh kem đặt làm làm gấp. Sau đó thì hắn lại đặt xe về lại khu đô thị Thiên Hợp, lúc này đã sắp mười một giờ rưỡi rồi.
Tô Minh không có ở nhà, Trâu Bắc Viễn cho bánh kem vào tủ lạnh rồi gọi điện thoại cho bà ngoại: "Tô Minh qua chỗ của bà rồi sao ạ?"
"Không có." Tống Chi Hiền bên đầu dây kia nói: "Hôm nay Tiểu Chương nghỉ ca, Tiểu Chương qua đưa cơm cho bà. Sao vậy? Không phải con đã đi Ninh Cảng rồi sao? Về rồi à?"
"Chưa về ạ." Trâu Bắc Viễn nói dối: "Vẫn còn đang ở Ninh Cảng, con tìm Tô Minh có chút chuyện."
"Ò." Tống Chi Hiền nói: "Nó không qua đây, bà bảo hôm nay nó không cần qua rồi."
Cúp điện thoại của bà ngoại rồi Trâu Bắc Viễn lại gọi cho Trần Mộc Siêu.
Hôm nay sáng sớm Trần Mộc Siêu đã qua phòng làm việc rồi, vì vậy không hề biết chuyện Tô Minh và Lâm San San hẹn nhau đi qua trung tâm phục hồi: "Tô Minh không có ở nhà hả? Có phải ra ngoài mua đồ rồi không, anh cũng không biết nó đang ở đâu."
Trâu Bắc Viễn hơi hụt hẫng: "Vậy em gửi tin nhắn cho anh ấy."
Lúc ra khỏi tiệm bánh kem là hắn đã gửi tin nhắn cho Tô Minh rồi, nhưng tới giờ Tô Minh vẫn chưa rep lại, gọi điện thoại qua thì không ai nghe máy, không biết là đã đi đâu rồi.
Chìa khoá xe vẫn còn đặt trên tủ trước cửa, nếu đã không lái xe ra ngoài thì chắc là không đi đâu xa. Trâu Bắc Viễn ngồi xuống sofa đơn bên cạnh cửa sổ sát đất, định ngồi nhà đợi.
Tô Minh đã nói là muốn cai thuốc nên quả nhiên trong nhà không có mùi thuốc lá nữa, chỉ còn lại mùi hương cam chanh rất thơm chỉ thuộc riêng của mình Tô Minh.
Trước kia trên bàn làm việc và bàn sofa đều có gạt tàn thuốc, bây giờ gạt tàn thuốc cũng không thấy đâu nữa rồi.
Trâu Bắc Viễn không tìm thấy người vốn dĩ đang rất bực bội, nhưng nhìn thấy những chi tiết nhỏ thay đổi trong nhà này thì lại cảm thấy thật ra Tô Minh rất quan tâm đến hắn, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Ngón tay hắn ma sát thật chậm trên tay vịn sofa, nhớ lại khung cảnh lúc Tô Minh banh rộng hai chân gác lên đây để trêu hắn. Trâu Bắc Viễn cảm thấy mình thật sự rất nhớ Tô Minh, không thể chờ được muốn gặp Tô Minh ngay.
Lúc mới về nước hắn tuyệt đối không ngờ tới, mình lại có ngày sẽ làm ra chuyện vì yêu mà mụ mị đầu óc thế này vì một người đàn ông, vứt bỏ hết một đống chuyện ở Ninh Cảng chạy về Thành Đô chỉ để tặng một cái bánh kem sinh nhật.
Mà mấy chuyện bên Ninh Cảng cũng không buông tha cho hắn, vẫn luôn có điện thoại gọi đến.
Trâu Bắc Viễn ngồi trên cái sofa đơn kia nghe điện thoại hồi lâu, nghe tới lúc điện thoại chỉ còn lại 1% pin mới nhớ ra đồ sạc pin của mình đem qua để bên nhà ở Ninh Cảng rồi, bên này không có đồ dự phòng.
Mà điện thoại của Tô Minh thì lại khác hãng với hắn, không dùng được.
Trâu Bắc Viễn đứng dậy, chuẩn bị đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới cổng tiểu khu quét mượn một cục pin dự phòng công cộng.
Thành Đô vào thu rồi hiếm khi mới có một ngày thời tiết đẹp như hôm nay. Trời trong xanh, mặt trời chiếu xuống khiến mặt đường rộng lớn phản quang lại.
Trâu Bắc Viễn vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì đã thấy một chiếc Volkswagen màu trắng dừng lại bên đường trước cổng tiểu khu, sau đó thì Tô Minh xuống xe từ bên ghế phó lái.
Ngay sau đó, cửa ghế lái được mở ra, người đi xuống là một người đàn ông trẻ tuổi mà hắn chưa từng gặp bao giờ.
Tô Minh đứng bên cạnh xe, dùng thủ ngữ để nói chuyện với người đàn ông kia một lúc. Người đàn ông kia lại lấy một xấp tài liệu giầy trong cốp xe ra đưa cho Tô Minh, Tô Minh vẫn còn chưa đi mà vẫn đứng bên đó nói chuyện với người đàn ông kia.
Người đàn ông hình như rất rành thủ ngữ, tốc độ dùng thủ ngữ lúc nói chuyện nói chuyện với anh ta cực kì nhanh. Trâu Bắc Viễn nhìn không hiểu hai người họ đang nói cái gì, chỉ thấy được hình như tâm trạng Tô Minh đang rất vui, cười rất xinh với người đàn ông đó.
Trâu Bắc Viễn cầm điện thoại và sạc dự phòng, sải bước đi qua đó.
Lúc Trình Kiến Vân đang nói chuyện thì Tô Minh nhìn thoáng qua thấy có một bóng người cao to đang đi về phía bên này. Trong lòng anh giật nảy lên, cảm thấy người này rất giống Trâu Bắc Viễn. Nhưng anh biết là không thể nào là Trâu Bắc Viễn được nên cũng không quay đầu lại nhìn, mãi tới khi bóng người kia càng ngày càng đến gần anh, cuối cùng dừng lại bên cạnh anh.
"Tô Minh."
Giọng nói quen thuộc cắt ngang lời của Trình Kiến Vân, Tô Minh xoay mặt qua rồi ngây người một chút, ngay sau đó lập tức nở nụ cười vô cùng ngạc nhiên vui mừng, dùng thủ ngữ hỏi: Sao em lại về rồi?
Trâu Bắc Viễn nhìn Tô Minh vài giây, chậm rì rì nói: "Em có chút việc."
Tô Minh vui tới mức không khí xung quanh anh đều đang sủi bọt ùng ục, động tác thủ ngữ cũng đầy vẻ vui mừng: Anh nhớ em lắm!
Nói xong thì không nhịn được ôm Trâu Bắc Viễn một cái.
Động tác này cũng không tính là quá thân mật, giữa bạn bè hay anh em mà ôm một cái thế này cũng rất bình thường. Chỉ là khiến cho Trình Kiến Vân nãy giờ vẫn luôn cảm thấy Tô Minh là một người rất chững chạc, hướng nội có hơi ngạc nhiên.
Nụ cười trên mặt Tô Minh rõ ràng khác hẳn vừa nãy, vừa nãy lúc nói chuyện với Trình Kiến Vân anh chỉ cười rất lịch sự, xa cách, bây giờ lại sinh động hơn hết.
Tô Minh dùng thủ ngữ nói với Trình Kiến Vân: Hôm nay cảm ơn anh.
Trình Kiến Vân: "Vậy tôi đi trước đây, sau này nếu cậu muốn tới thì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi."
Tô Minh giơ thủ ngữ: Được thôi.
Đưa mắt nhìn theo chiếc Volkswagen kia rời đi, Trâu Bắc Viễn liếc nhìn Tô Minh một cái: "Anh đi ăn với anh ta rồi à?"
Tô Minh gật gật đầu.
Trâu Bắc Viễn yên lặng một lát, mặt lạnh băng: "Sao lại không trả lời tin nhắn của em?"
Tô Minh hình như lúc này mới chợt nhớ ra, vội vàng lấy điện thoại xem, quả nhiên nhìn thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc. Anh hơi áy náy làm thủ ngữ: Lúc nãy anh mở chế độ im lặng.
Trâu Bắc Viễn không nói gì nữa, kéo cổ tay Tô Minh đi về.
Hắn hơi dùng sức khiến cho Tô Minh bị kéo rất đau. Nhưng anh nhận ra Trâu Bắc Viễn đang không vui, vậy nên vẫn cố nhịn đau để mặc cho hắn kéo, vào cửa nhà rồi hỏi hắn: Sao vậy? Làm xong việc rồi hả? Không suôn sẻ sao?
"Chưa làm xong, em còn phải qua đó lại." Trâu Bắc Viễn xem giờ: "Chiều nay bốn giờ bay."
Tô Minh: Thế em về đây làm gì?
"Không có gì." Trâu Bắc Viễn khựng lại một chút, lại hỏi tiếp: "Hồi trưa hai người ăn gì vậy?"
Tô Minh dùng thủ ngữ trả lời: Căn tin.
Từ này là kiến thức mà Trâu Bắc Viễn không biết, hắn không hiểu nên cau mày hỏi: "Nghĩa là gì?"
Tô Minh nhìn vẻ mặt và giọng nói lạnh lùng của con sói này thì đoán được ngay hắn đang hiểu lầm chuyện gì, anh đưa tệp tài liệu trong tay cho hắn: Em xem thử đi.
Trong tệp tài liệu là đơn đăng kí thông tin người bệnh của trung tâm hồi phục chức năng ngôn ngữ.
Trâu Bắc Viễn nhìn rõ hàng chữ trên đó rồi thì đôi chân mày cau chặt mới từ từ giãn ra, giọng điệu cũng không lạnh lùng như trước nữa: "Trưa nay anh đi qua chỗ này hả?"
Tô Minh gật gật đầu, đi qua bên bàn ăn lấy sổ lò xo ra viết cho hắn đọc: Người khi nãy là phó chủ nhiệm của trung tâm hồi phục, tên là Trình Kiến Vân, là bạn của Lâm San San.
Xuống hàng lại viết: Trưa nay anh ăn trong căn tin của chỗ họ.
Lại xuống hàng: Còn gì muốn hỏi nữa không?
"Ò." Trâu Bắc Viễn rời mắt đi, cầm mấy tờ đơn kia lên xem một lúc: "Anh muốn đi tập luyện hồi phục à?"
Thật ra Tô Minh đi tham quan hết trung tâm hồi phục xong thì phát hiện bệnh nhân được chữa trị ở đó đều là con nít, trong lòng không muốn đi lắm.
Nhưng bây giờ anh cảm thấy nếu như anh nói anh muốn đi thì chắc là Trâu Bắc Viễn sẽ rất vui, vậy nên anh hỏi Trâu Bắc Viễn: Em muốn anh đi không?
Trâu Bắc Viễn giơ tay lên xoa xoa mặt anh: "Tất nhiên là em muốn anh đi rồi."
Tô Minh dùng thủ ngữ nói: Vậy anh sẽ đi.
Đặt sổ ghi chép và đơn khai lên trên bàn ăn, Tô Minh hỏi hắn: Em đã ăn gì chưa? Anh nấu chút đồ cho em ăn.
"Không muốn ăn." Trâu Bắc Viễn kéo Tô Minh vào lòng mình: "Ôm một lát là đi luôn rồi."
Tô Minh giãy ra, dùng thủ ngữ nói: Sao có thể để em đói bụng được chứ? Vẫn còn sớm, anh nấu bát mì cho em.
Nói xong thì anh đi qua mở tủ lạnh lấy đồ ăn, sau đó thì vô cùng bất ngờ nhìn thấy hộp bánh kem trong tủ lạnh.
Tô Minh:?????
Anh quay đầu lại nhìn Trâu Bắc Viễn, Trâu Bắc Viễn bật cười: "Lấy ra xem thử đi."
Một cái bánh kem dâu tây cực kì đẹp, quả dâu căng mọng đáng yêu phủ đầy trên lớp kem, bên dưới có viết một hàng chữ nhỏ bằng chocolate: "Tặng cho cục cưng Tô Minh của em."
Tô Minh hiểu ra rồi, sói con cố ý về để mừng sinh nhật với anh.
"Đặt muộn quá nên họ chỉ làm được kiểu bình thường này thôi." Trâu Bắc Viễn ôm lấy anh từ đằng sau, nói: "Sinh nhật năm sau đặt cái xịn hơn cho anh."
Tô Minh bưng bánh kem ra bàn ăn, lấy ra khỏi hộp nhìn một lúc. Anh cảm thấy vành mắt mình hơi chua xót, xoay người qua nhón chân lên chạm môi với Trâu Bắc Viễn, Trâu Bắc Viễn hôn lại anh.
Tô Minh được Trâu Bắc Viễn bế ngồi lên trên bàn ăn, hai chân vô cùng tự nhiên tách ra thả xuống hai bên người của Trâu Bắc Viễn. Cả hơi thở và cơ thể anh đều quấn lấy Trâu Bắc Viễn vô cùng thân mật.
Sói con hôm nay có hơi hung dữ, Tô Minh bị hôn tới không ngừng ngả ra sau, có hơi mất thăng bằng. Hai tay anh chống lên trên bàn ăn theo bản năng, tay phải bất cẩn đụng trúng cái bánh kem làm cho kem trên đó dính lên ngón tay.
Anh xoay mặt đi thở dốc, đẩy đẩy lồng ngực Trâu Bắc Viễn ra muốn đi vào rửa tay.
Trâu Bắc Viễn rũ mắt xuống nhìn một cái, nắm ngón tay của anh lên bôi kem lên môi hắn, sau đó lại cúi đầu xuống ngậm lấy môi anh.
Kem từ từ tan ra, vị ngọt lan ra trong khoang miệng cả hai. Giữa lúc môi lưỡi dây dưa, Tô Minh vô thức khép hai chân lại vòng qua người Trâu Bắc Viễn, muốn Trâu Bắc Viễn ôm anh chặt hơn.
Có lẽ do vị ngọt của kem đã khiến cho hôn môi của hai người từ từ trở nên nồng nhiệt hơn, độ nóng trên cơ thể cũng từ từ tăng cao.
Ngón tay của Trâu Bắc Viễn luồn vào vạt áo của Tô Minh, nắm lấy eo anh rồi lại sờ lên trên thuận theo eo của anh. Hắn xoa tới mức Tô Minh không thể nào thở được nổi, chỉ có thể dán vào bên môi của Trâu Bắc Viễn thở dốc thật khẽ.
Anh thật sự không cách nào chống cự lại ngón tay của Trâu Bắc Viễn, gần như là vào lúc Trâu Bắc Viễn chạm tới nơi mẫn cảm của anh thì anh đã cứng rồi.
Cảm nhận được Trâu Bắc Viễn cũng có phản ứng như vậy, Tô Minh cởi dây quần thể thao của Trâu Bắc Viễn ra, chậm rãi thò tay vào trong.
Hai người hôn nhau rất lâu, bàn tay hư hỏng của Tô Minh khiến cho Trâu Bắc Viễn có hơi không khống chế được. Hơi thở của hắn nặng nề: "Gel bôi trơn mùi dâu lần trước... Dùng hết rồi... Anh đã mua cái mới chưa..."
Tô Minh lắc đầu, tay vẫn không dừng lại. Anh nhắm mắt hôn lên cằm và hầu kết của Trâu Bắc Viễn, cắn một cái thật nhẹ bên gáy của Trâu Bắc Viễn.
Ngón tay của Trâu Bắc Viễn trượt theo xương sống của anh mò vào trong lưng quần, giọng khàn khàn, trầm thấp hỏi anh: "Thế làm sao đây... Bây giờ em đi mua?"
Tô Minh mở mắt ra, mặt đỏ bừng lắc đầu. Anh vừa thở dốc hổn hển vừa lấy một miếng kem trên bánh kem dưới cái nhìn chăm chú của Trâu Bắc Viễn, bôi lên đỉnh của "Sói bé con" có hình dáng rất đẹp kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất