Chương 80: Cũng muốn làm anh hùng của em ấy
Tô Minh rất thích câu truyện này của của Trâu Bắc Viễn, anh bỏ thời gian ra sửa bản người que lại thành bản hoạt hình chibi, nhờ một người bạn in ra vài bản để trong nhà.
Anh biết Trâu Bắc Viễn đang cổ vũ anh nói chuyện, vậy nên mấy buổi tập luyện nói chuyện sau đó cũng rất phối hợp, rất nghiêm túc.
Qua một khoảng thời gian, Trình Kiến Vân nói với anh là tuần sau đã có thể bắt đầu tập dùng từ ngữ biểu đạt ra.
Lúc trưa anh về nhà nói chuyện này cho Trâu Bắc Viễn thì hắn mới đi tập về.
Hai người gọi video, Tô Minh dùng thủ ngữ hỏi: Sao hôm nay về muộn vậy?
Trâu Bắc Viễn nói: "Tập xong thì ra ngoài ăn với bọn họ."
Hắn không nói cho Tô Minh biết chuyện hắn bị thương, cổ tay phải bị bong gân đau nhức vô cùng, bác sĩ vừa trị liệu cho hắn xong.
Sợ Tô Minh nghi ngờ nên hắn cũng hỏi thuận theo lời Tô Minh: "Biểu đạt bằng từ là gì? Mấy buổi tập luyện sau này cũng là Trình Kiến Vân giúp anh à?"
Tô Minh không giải thích được bằng thủ ngữ nên lấy sổ ra viết ngược: Là luyện tập nói chuyện.
Tô Minh dừng một chút, hơi hậm hực viết tiếp: Không phải Trình Kiến Vân tập với anh, anh phải tập với mấy đứa trẻ con khác.
Tuy là có tiến bộ rất vui, nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải cùng học nói với một đám trẻ con thì Tô Minh vẫn thấy rất áp lực tâm lý.
Những cảnh tượng liên quan đến việc luyện tập nói chuyện trong hồi ức đều không tốt đẹp gì cho mấy.
Trâu Bắc Viễn thấy tâm trạng anh hơi tụt dốc nên dỗ dành anh: "Bạn nhỏ Tô Minh của em là ngoan nhất."
Bạn nhỏ Tô Minh vẽ một cái mặt khóc xấu xí cho hắn.
Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào trên mặt Tô Minh, chiếu sáng lên da anh khiến nó nhìn như trong suốt. Trâu Bắc Viễn nhớ tới giờ này bên anh là mấy giờ, hỏi anh: "Anh vừa về từ trung tâm hồi phục à? Đã ăn gì chưa?"
Tô Minh viết: Ăn rồi, ăn căn tin.
Trâu Bắc Viễn nheo mắt lại: "Với Trình Kiến Vân hả?"
Tô Minh nhịn cười, không hiểu sao Trâu Bắc Viễn cứ lén lút ghen với Trình Kiến Vân, trả lời: Phải.
"Đáng ghét." Trâu Bắc Viễn nói: "Đợi em đi tắm cái rồi về ngay."
Tô Minh hỏi: Đợi em đi tắm để làm gì?
Trâu Bắc Viễn lắc lắc cái điều khiển màu hồng trước màn hình điện thoại, hung hăng nói: "Chơi anh!"
Thế là giữa trưa nắng, Tô Minh cũng đi tắm một cái. Anh tắm xong thì chỉ mặc mỗi cái áo khoác thể thao màu đen mà Trâu Bắc Viễn không mang theo, bên dưới không mặc gì, khoá áo khoác kéo lên một nửa để lộ ra hết cả lồng ngực.
Rèm cửa ở phòng khách có màu nâu sẫm, không che được hết ánh nắng, trong phòng được chiếu vào một lớp nắng ấm áp, mập mờ.
Tô Minh ngồi trên ghế sofa đơn, lấy đồ gác điện thoại lên. Anh bôi gel bôi trơn lên đồ chơi tình thú, hai chân gác lên tay vịn của sofa lắc lư, đợi nam thần của anh mở công tắc cơ thể anh lên.
Hai người đã "yêu qua mạng" lâu vậy rồi nên cũng càng ngày càng ăn ý, cũng khám phá được rất nhiều chức năng mới của đồ chơi tình thú.
Nhưng không thể ôm hôn vẫn khiến cho Tô Minh thấy rất cô đơn, nhất là mỗi lần sau khi ngắt máy, Tô Minh đều sẽ ôm áo của Trâu Bắc Viễn ngây người hồi lâu.
Thỉnh thoảng Tô Minh sẽ đi qua căn nhà đối diện của Trâu Bắc Viễn ngủ, dọn dẹp giúp Trâu Bắc Viễn, mở cửa sổ cho thông gió, lấy chăn của Trâu Bắc Viễn ra phơi nắng.
Bức tranh sơn dầu trong phòng khách không bị mang đi, Trâu Bắc Viễn nói sau này họ mua một căn nhà nhỏ có hồ nước, bức tranh sơn dầu này mang qua nhà mới treo.
Sau này, một từ tốt đẹp biết bao.
Tuy chờ đợi rất đau khổ, nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này thì lại cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Mưu thỏ quỹ sói đã đổi cốt truyện, tuyến tình cảm càng vẽ càng ngọt, khác hoàn toàn với thiết lập bi kịch ban đầu.
Làm thế này thì đã tốn hết đống dạo đầu của cốt truyện, nhưng mà Tô Minh xử lý khá tự nhiên nên không bị độc giả lâu năm nào phát hiện ra.
Mỗi lần đăng tải thì Trâu Bắc Viễn vẫn vào tặng quà, nhưng sau khi bị Tô Minh mắng thì không dám tặng một trăm giỏ nhiều vậy nữa. Hắn chỉ tặng mấy trăm tệ cho có vậy thôi, vẫn giữ vững được vị trí top một bảng bao nuôi.
Thư Quân Nhất Mặc không đả động gì được, lần nào cũng vô tặng 5 giỏ, Tô Minh nói cậu ta thì cậu ta không chịu nghe nên cũng lười để ý tới nữa.
Mọi thứ trông có vẻ vô cùng thuận lợi, vô cùng bình thường, nhưng Tô Minh biết mình đang rất không bình thường.
Đến cuối tháng mười hai, mấy đứa trẻ cùng trị liệu hồi phục chức năng ngôn ngữ đều đã bắt đầu nói được câu rồi, nhưng anh thì ngay cả một từ cũng không nói rõ được.
Bác sĩ trị liệu dạy anh cách mô phỏng phát âm, rất kiên nhẫn chỉ dẫn anh, đối xử với anh dịu dàng hệt như trẻ con vậy.
Nhưng anh vẫn không làm được.
Anh vẫn luôn thấp thỏm bất an vì việc tập luyện nói chuyện không thuận lợi, dạo gần đây vẫn thường hay tức ngực, khó thở, ngủ không được, ăn không vô.
Lúc gọi video với Trâu Bắc Viễn thì anh vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, cố hết sức để mình trông có vẻ tự nhiên một chút.
Mà chỉ cần có thời gian là anh sẽ quấn lấy Trâu Bắc Viễn chơi vẫn hắn thật lâu, như thể chỉ có như vậy mới có thể khiến cho tâm trạng của anh bình ổn lại được.
Trình Kiến Vân phát hiện ra sự việc bất thường vào ngày thứ hai đi làm lại sau kì nghỉ tết.
Hôm đó anh ta đó Tô Minh trị liệu xong thì cùng đi vào căn tin ăn với Tô Minh. Trạng thái tinh thần của Tô Minh rất không tốt, anh nói mình ăn không vô.
Thế là Trình Kiến Vân nhờ căn tin xào riêng hai món cho Tô Minh, khuyên Tô Minh ít nhiều gì cũng phải ăn một ít. Tô Minh ngại từ chối, nhưng vừa ngồi xuống ăn được hai miếng đã nôn ra.
Hai hôm nay anh hoàn toàn không ăn được gì, nôn cũng không nôn ra được gì hết nhưng vẫn không nén nổi cơn buồn nôn.
Trình Kiến Vân rất lo lắng, lập tức dẫn Tô Minh đi gặp bác sĩ trong trung tâm hồi phục.
Bác sĩ kết hợp về tình trạng trị liệu gần đây của Tô Minh nhắc Trình Kiến Vân, nói triệu chứng có Tô Minh có thể liên quan đến chướng ngại tâm lý nào đó.
Từ khi tốt nghiệp đại học xong, Trình Kiến Vân đã bắt đầu trị liệu phục hồi ngôn ngữ cho trẻ em, tiếp xúc với rất nhiều trẻ em có bệnh tâm lý. Dựa trên những kinh nghiệm trước đây, anh ta hoàn toàn không xếp Tô Minh vào nhóm người cần điều trị tâm lý.
Nhưng việc hồi phục chức năng ngôn ngữ cho người thành niên là một lĩnh vực mới hoàn toàn mà anh ta chưa từng được tiếp xúc, vậy nên anh ta vẫn nghe theo lời khuyên của bác sĩ, cùng Tô Minh đến phòng khám tâm lý tại Bệnh viện Đại học C.
Kết quả không được tốt lắm.
Tô Minh ra khỏi bệnh viện với tâm trạng rất tệ, quên mất chuyện phải nhắc Trình Kiến Vân không được nói cho Lâm San San biết chuyện này. Kết quả là tối đó Trâu Bắc Viễn đã biết tin này trong group chat.
Tô Minh nhớ lại ký ức khi nhỏ trong môi trường huấn luyện tập hồi phục chức năng ngôn ngữ. Những kí ức này khiến anh quay trở lại trạng thái cảm xúc lúc nhỏ khi bị sỉ nhục và bạo lực lạnh, đồng thời gây ra các triệu chứng khác, cũng chính là "Hội chứng căng thẳng hậu sang chấn phức tạp" mà các bác sĩ hay nói.
Hơn nữa tình huống của Tô Minh rất đặc biệt, vì khi còn nhỏ anh đã trải qua quá nhiều lần tổn thương lặp đi lặp lại. Vậy nên để bảo vệ bản thân, anh đã vô thức tách cảm xúc đau thương này ra khỏi bản thân, tạo thành một phần nhân cách ức chế khả năng phát âm của anh.
Và nhân cách này thì hiện tại Tô Minh hoàn toàn không thể điều khiển được.
Về mặt lý thuyết, đối với một người trưởng thành có hệ thống phát âm bình thường, hiểu được ngôn ngữ, diễn đạt được bằng lời thì không thể xuất hiện tình trạng không nói được.
Bác sĩ cho rằng đây là chứng mất ngôn ngữ do trở ngại tâm lý gây ra, nên việc luyện nói thông thường hoàn toàn không áp dụng được cho Tô Minh.
Với lại quá trình điều trị tâm lý có thể kéo dài hơn so với hồi phục chức năng ngôn ngữ, cũng sẽ đau đớn hơn việc hồi phục chức năng ngôn ngữ.
Trình Kiến Vân thấy rất có lỗi vì không phát hiện ra chứng rối loạn tâm lý của Tô Minh, làm lãng phí quá nhiều thời gian vào việc luyện tập nói chuyện. Anh ta chủ động đề nghị mỗi tuần sẽ đi khám bác sĩ tâm lý cùng Tô Minh.
Tô Minh cảm thấy thật tồi tệ.
Anh đã không còn chống đối việc nói chuyện này nữa, cũng đã rất phối hợp với việc hồi phục chức năng ngôn ngữ. Sau đó bác sĩ tâm lý có thẩm quyền của Bệnh viện Đại học C lại nói với anh rằng anh làm những chuyện này đều vô ích, vì anh mắc bệnh C-PTSD.
Sau khi Trâu Bắc Viễn biết được chuyện Tô Minh bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng thế này ở chỗ Lâm San San, cả người hắn lập tức kích động hơn cả Tô Minh. Hắn còn chưa bàn bạc gì với sếp và huấn luyện viên đã mua luôn vé máy bay về nước sớm nhất ngay tại chỗ.
Tô Minh thấy ảnh chụp màn hình chuyến bay Trâu Bắc Viễn gửi qua thì lập tức nổ tung, gửi tin nhắn qua mắng hắn: [Trâu Bắc Viễn anh không cần em về đây với anh, em tự lo cho mình đi đừng có gây thêm chuyện cho anh!]
Trâu Bắc Viễn vừa dọn đồ vừa gửi voice chat cho anh: "Vào lúc này mà em không có ở bên anh thì em còn là bạn trai của anh nữa sao?"
Dù Tô Minh có nhớ Trâu Bắc Viễn đến mức nào cũng không hi vọng Trâu Bắc Viễn sẽ vì nguyên do này mà về vào lúc nào, anh sốt ruột đến mức mấy ngón tay gõ chữ cũng run run: [Tự anh có thể xử lý được, em có thể tin anh được không?]
Giọng của Trâu Bắc Viễn hoàn toàn không dễ thương lượng: "Em tin anh nhưng mà em vẫn muốn về với anh."
Tô Minh: [Thế trận đấu của em thì sao?]
Trâu Bắc Viễn: "Về trị liệu với anh trước đã."
Tô Minh giận dữ nói: [Cút, mẹ nó anh không chữa nữa!]
Gửi xong thì anh ném điện thoại qua một bên, mấy phút sau, Trâu Bắc Viễn gọi video sang.
Tô Minh ấn nghe máy rồi chĩa màn hình điện thoại lên trần nhà.
"Cục cưng." Trâu Bắc Viễn bên kia nói: "Anh thế này thì bảo em làm sao yên tâm tập luyện đây?"
Tô Minh không muốn để cho Trâu Bắc Viễn thấy vẻ mặt tồi tệ lúc này của mình, chỉ viết chữ nói: Em tự điều chỉnh cảm xúc của mình đi.
Sắc mặt của Trâu Bắc Viễn cũng không được tốt, để cái điện thoại tựa lên trên cái bàn con, mình thì ngồi trên ghế bên cạnh, hơi bực bội chống tay trên trán.
Tô Minh nhìn chằm chằm khung cảnh bên đó một lúc rồi đột nhiên hỏi hắn: Tay em bị sao vậy?
"Hửm?" Trâu Bắc Viễn giật mình, quên mất dạo gần đây mình vẫn luôn đi tập dù bị thương, vết sưng đỏ trên cổ tay phải rất rõ ràng. Hắn hơi chột dạ giấu tay xuống dưới bàn, nói: "Có gì đâu."
Tô Minh: Đưa cho anh xem.
Trâu Bắc Viễn giơ tay trái lên trước ống kính.
Tô Minh: Không phải tay này.
Trâu Bắc Viễn chỉ đành giơ tay phải lên, tìm một góc không rõ lắm đưa Tô Minh xem.
Tô Minh kê điện thoại xuống đối diện mình, mặt vô cùng nghiêm túc dùng thủ ngữ vạch trần hắn: Em bị thương rồi.
Trâu Bắc Viễn cố chống chế: "Không có, chỉ có chút vết thương nhỏ thôi."
Trong khoảng thời gian hắn đi này, Tô Minh đã bổ sung rất nhiều kiến thức liên quan đến quyền anh. Anh đã xem hết tất cả video trận đấu của Trâu Bắc Viễn trên mạng, ngay cả video của đối thủ Harrison của Trâu Bắc Viễn cũng không bỏ qua.
Bây giờ đương nhiên là anh không ngốc đến mức có thể tin vết thương ở cổ tay chỉ là vết thương nhỏ đối với tuyển thủ boxing.
Vì trên sàn đấu boxing, bất cứ sơ hở nào cũng đều là điểm trí mạng. Mà đúng như những gì Trâu Bắc Viễn đã nói trước đó, Harrison đúng thật là một đối thủ vô cùng đáng sợ.
Chỉ còn không đến bốn tháng nữa là đấu rồi. Tim Tô Minh như thắt lại, trong mắt đầy vẻ lo lắng: Rốt cuộc là bị sao rồi, em nói anh biết đi.
Trâu Bắc Viễn chỉ đành thừa nhận: "Vết thương cũ tái phát, viêm gân, dưỡng từ từ là khỏi thôi."
Tô Minh nghiêm túc chỉ chỉ hắn, khua tay: Em dưỡng thương đàng hoàng cho anh, anh muốn em có trạng thái tốt nhất vào ngày thi đấu.
"Tô Minh." Trâu Bắc Viễn nói: "Nhưng em thật sự rất lo cho anh."
Tô Minh sốt sắng nói: Anh không sao hết, cứ làm chuyện em phải làm đi, tuyệt đối đừng về!
Trâu Bắc Viễn rõ ràng là có hơi buồn: "Tại sao lại không cần em như vậy?"
Tô Minh trầm mặc một lúc, nhìn vào mắt Trâu Bắc Viễn, trịnh trọng dùng thủ ngữ: Vì chồng ơi, em phải đi làm anh hùng của anh, đi đánh thắng trận đấu.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh dùng thủ ngữ gọi hắn là chồng.
Trong thoáng chốc Trâu Bắc Viễn thấy cổ tay của mình không còn đau nữa, hắn thở dài một hơi thật khẽ: "Cục cưng..."
Tô Minh cười lên: Tin anh đi.
Dỗ dành thêm một lúc lâu nữa mới có thể thuyết phục được Trâu Bắc Viễn hoàn lại vé máy bay vừa mua khi nãy, đánh tan hết mấy ý định chạy về nước của hắn.
Sau khi ngắt máy, Tô Minh lên mạng tra thử trạng thái sau khi hồi phục của viêm gân, chắc chắn Trâu Bắc Viễn không lừa anh thì mới yên tâm.
Đến chiều anh hẹn Trình Kiến Vân ra ăn một bữa, cảm ơn sự giúp đỡ của Trình Kiến Vân trong khoảng thời gian gần đây, nói mình sau này sẽ không đến trung tâm hồi phục nữa.
"Mỗi tuần tôi qua đưa cậu đi trị liệu tâm lý cho." Trình Kiến Vân nói: "Làm lỡ thời gian của cậu lâu như vậy cũng là do thất trách trong công việc của tôi."
Tô Minh buông đũa xuống lắc đầu: Không cần đâu, anh đã chăm sóc tôi rất nhiều rồi.
Họ ngồi ở hàng ghế dài bên cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ là dãy cây thường xanh um tùm. Lúc Tô Minh nhìn ra ngoài, ảnh ảo phản chiếu trên cánh cửa thuỷ tinh của đường nét gương mặt anh xinh đẹp vô cùng.
Trình Kiến Vân ngắm đến thất thần, trong thoáng chốc không phân biệt được giữa mộng ảo và hiện thực, buột miệng nói: "Tôi vẫn có thể tiếp tục chăm sóc cậu."
Tô Minh xoay mặt qua, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên sau đó anh lắc đầu, dùng thủ ngữ nói: Cảm ơn nhưng không cần đâu, bạn trai tôi sẽ không vui.
"Khoảng thời gian này cậu phải trị liệu tâm lý, một thân một mình rất khó chống chịu nổi. Có lẽ chuyện này sẽ khơi gợi lên nỗi đau của cậu, có lẽ cũng sẽ có các triệu chứng trên cơ thể khác, không có ai chăm sóc cậu sao mà được chứ?" Trình Kiến Vân vội vàng kiếm cớ cho mình, lời nói cũng chưa suy nghĩ gì đã nói ra khỏi miệng: "Bạn trai của cậu cũng đâu có thấy được, cậu không nói cho cậu ấy biết là tôi chăm sóc cậu thì cậu ấy cũng đâu biết."
Vừa thốt ra câu này xong thì cả hai người đều sửng sốt.
Trình Kiến Vân thầm mắng mình hèn hạ, chuyện này có khác gì đang lợi dụng người khác trong lúc khó khăn đâu?
Nhưng nói cũng đã nói rồi, anh ta chỉ có thể nín thở đợi phản ứng của Tô Minh.
Tô Minh bật cười, khua tay: Chính vì em ấy không thấy nên tôi mới không thể làm ra chuyện khiến em ấy không yên tâm. Sự tin tưởng giữa hai người được xây dựng từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, em ấy tin tôi, vậy nên tôi không thể để cho lòng tin của em ấy đặt nhầm chỗ được. Vậy nên cảm ơn anh, sau này có lẽ chúng ta không tiện gặp mặt nhau nữa rồi.
Không hiểu sao Trình Kiến Vân lại chợt thở phào một hơi, giống như sâu trong đáy lòng anh ta cũng đang đợi Tô Minh từ chối mình.
Anh ta cầm muỗng chậm rãi khuấy bát canh trước mặt mình, hỏi Tô Minh: "Thế kế tiếp đây cậu dự định làm sao? Trước đây cậu có nói sau khi cậu nói chuyện được rồi thì sẽ đến Mỹ tìm cậu ấy. Quá trình trị liệu tâm lý này rất dài đúng không? Không biết cần phải mất bao lâu nữa mới nói chuyện được?"
Tô Minh lại cười, chỉ chỉ tòa trung tâm thương mại tổng hợp ngoài khung cửa sổ. Trình Kiến Vân nhìn về phía tay anh chỉ, chỉ thấy trên toà nhà kia có treo rất nhiều bảng trung tâm học viện.
Tô Minh dùng thủ ngữ nói: Không sao cả, không nói được thì không nói thôi. Tôi định qua đó đăng kí một lớp học tiếng Anh.
"Hả?" Trình Kiến Vân đứng từ góc độ chuyên ngành của mình phủ định cách nghĩ của Tô Minh: "Không biết nói chuyện thì sao học được? Lúc cậu thi cấp ba không phải nộp giấy trắng môn tiếng Anh sao?"
Tô Minh lại trông có vẻ rất thoải mái: Bác sĩ đã nói rồi, không phải là tôi không biết nói chuyện mà là do có trở ngại tâm lý, chứng tỏ tôi có đủ điều kiện năng lực để học ngoại ngữ. Học nghe viết thôi cũng được, tôi học được tiếng Trung thế nào thì tôi cũng có thể học được tiếng Anh như vậy. Còn về thi cấp ba thì là do không có động lực thôi, lúc đó tôi đã tính thử dù tôi có nộp giấy trắng môn tiếng Anh thì vẫn đủ điểm vào học viện Mỹ thuật.
Trình Kiến Vân ngơ ngác cả buổi, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, hơi nể phục nói: "... Tôi không phản bác được gì cả."
Tô Minh vui vẻ cúi đầu ăn tráng miệng, tự dưng lại có cảm giác vui vẻ lạ thường vì trạng thái tâm lý của mình đã ổn hơn rất nhiều rồi kể từ hôm biết được kết quả chẩn đoán đến giờ.
Anh cảm thấy anh không cần thiết phải nói cho Trình Kiến Vân biết chuyện anh muốn thử thách với những thứ anh chưa dám nghĩ đến bao giờ. Bởi vì anh cũng muốn làm anh hùng của chồng anh.
Anh biết Trâu Bắc Viễn đang cổ vũ anh nói chuyện, vậy nên mấy buổi tập luyện nói chuyện sau đó cũng rất phối hợp, rất nghiêm túc.
Qua một khoảng thời gian, Trình Kiến Vân nói với anh là tuần sau đã có thể bắt đầu tập dùng từ ngữ biểu đạt ra.
Lúc trưa anh về nhà nói chuyện này cho Trâu Bắc Viễn thì hắn mới đi tập về.
Hai người gọi video, Tô Minh dùng thủ ngữ hỏi: Sao hôm nay về muộn vậy?
Trâu Bắc Viễn nói: "Tập xong thì ra ngoài ăn với bọn họ."
Hắn không nói cho Tô Minh biết chuyện hắn bị thương, cổ tay phải bị bong gân đau nhức vô cùng, bác sĩ vừa trị liệu cho hắn xong.
Sợ Tô Minh nghi ngờ nên hắn cũng hỏi thuận theo lời Tô Minh: "Biểu đạt bằng từ là gì? Mấy buổi tập luyện sau này cũng là Trình Kiến Vân giúp anh à?"
Tô Minh không giải thích được bằng thủ ngữ nên lấy sổ ra viết ngược: Là luyện tập nói chuyện.
Tô Minh dừng một chút, hơi hậm hực viết tiếp: Không phải Trình Kiến Vân tập với anh, anh phải tập với mấy đứa trẻ con khác.
Tuy là có tiến bộ rất vui, nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải cùng học nói với một đám trẻ con thì Tô Minh vẫn thấy rất áp lực tâm lý.
Những cảnh tượng liên quan đến việc luyện tập nói chuyện trong hồi ức đều không tốt đẹp gì cho mấy.
Trâu Bắc Viễn thấy tâm trạng anh hơi tụt dốc nên dỗ dành anh: "Bạn nhỏ Tô Minh của em là ngoan nhất."
Bạn nhỏ Tô Minh vẽ một cái mặt khóc xấu xí cho hắn.
Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào trên mặt Tô Minh, chiếu sáng lên da anh khiến nó nhìn như trong suốt. Trâu Bắc Viễn nhớ tới giờ này bên anh là mấy giờ, hỏi anh: "Anh vừa về từ trung tâm hồi phục à? Đã ăn gì chưa?"
Tô Minh viết: Ăn rồi, ăn căn tin.
Trâu Bắc Viễn nheo mắt lại: "Với Trình Kiến Vân hả?"
Tô Minh nhịn cười, không hiểu sao Trâu Bắc Viễn cứ lén lút ghen với Trình Kiến Vân, trả lời: Phải.
"Đáng ghét." Trâu Bắc Viễn nói: "Đợi em đi tắm cái rồi về ngay."
Tô Minh hỏi: Đợi em đi tắm để làm gì?
Trâu Bắc Viễn lắc lắc cái điều khiển màu hồng trước màn hình điện thoại, hung hăng nói: "Chơi anh!"
Thế là giữa trưa nắng, Tô Minh cũng đi tắm một cái. Anh tắm xong thì chỉ mặc mỗi cái áo khoác thể thao màu đen mà Trâu Bắc Viễn không mang theo, bên dưới không mặc gì, khoá áo khoác kéo lên một nửa để lộ ra hết cả lồng ngực.
Rèm cửa ở phòng khách có màu nâu sẫm, không che được hết ánh nắng, trong phòng được chiếu vào một lớp nắng ấm áp, mập mờ.
Tô Minh ngồi trên ghế sofa đơn, lấy đồ gác điện thoại lên. Anh bôi gel bôi trơn lên đồ chơi tình thú, hai chân gác lên tay vịn của sofa lắc lư, đợi nam thần của anh mở công tắc cơ thể anh lên.
Hai người đã "yêu qua mạng" lâu vậy rồi nên cũng càng ngày càng ăn ý, cũng khám phá được rất nhiều chức năng mới của đồ chơi tình thú.
Nhưng không thể ôm hôn vẫn khiến cho Tô Minh thấy rất cô đơn, nhất là mỗi lần sau khi ngắt máy, Tô Minh đều sẽ ôm áo của Trâu Bắc Viễn ngây người hồi lâu.
Thỉnh thoảng Tô Minh sẽ đi qua căn nhà đối diện của Trâu Bắc Viễn ngủ, dọn dẹp giúp Trâu Bắc Viễn, mở cửa sổ cho thông gió, lấy chăn của Trâu Bắc Viễn ra phơi nắng.
Bức tranh sơn dầu trong phòng khách không bị mang đi, Trâu Bắc Viễn nói sau này họ mua một căn nhà nhỏ có hồ nước, bức tranh sơn dầu này mang qua nhà mới treo.
Sau này, một từ tốt đẹp biết bao.
Tuy chờ đợi rất đau khổ, nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này thì lại cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Mưu thỏ quỹ sói đã đổi cốt truyện, tuyến tình cảm càng vẽ càng ngọt, khác hoàn toàn với thiết lập bi kịch ban đầu.
Làm thế này thì đã tốn hết đống dạo đầu của cốt truyện, nhưng mà Tô Minh xử lý khá tự nhiên nên không bị độc giả lâu năm nào phát hiện ra.
Mỗi lần đăng tải thì Trâu Bắc Viễn vẫn vào tặng quà, nhưng sau khi bị Tô Minh mắng thì không dám tặng một trăm giỏ nhiều vậy nữa. Hắn chỉ tặng mấy trăm tệ cho có vậy thôi, vẫn giữ vững được vị trí top một bảng bao nuôi.
Thư Quân Nhất Mặc không đả động gì được, lần nào cũng vô tặng 5 giỏ, Tô Minh nói cậu ta thì cậu ta không chịu nghe nên cũng lười để ý tới nữa.
Mọi thứ trông có vẻ vô cùng thuận lợi, vô cùng bình thường, nhưng Tô Minh biết mình đang rất không bình thường.
Đến cuối tháng mười hai, mấy đứa trẻ cùng trị liệu hồi phục chức năng ngôn ngữ đều đã bắt đầu nói được câu rồi, nhưng anh thì ngay cả một từ cũng không nói rõ được.
Bác sĩ trị liệu dạy anh cách mô phỏng phát âm, rất kiên nhẫn chỉ dẫn anh, đối xử với anh dịu dàng hệt như trẻ con vậy.
Nhưng anh vẫn không làm được.
Anh vẫn luôn thấp thỏm bất an vì việc tập luyện nói chuyện không thuận lợi, dạo gần đây vẫn thường hay tức ngực, khó thở, ngủ không được, ăn không vô.
Lúc gọi video với Trâu Bắc Viễn thì anh vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, cố hết sức để mình trông có vẻ tự nhiên một chút.
Mà chỉ cần có thời gian là anh sẽ quấn lấy Trâu Bắc Viễn chơi vẫn hắn thật lâu, như thể chỉ có như vậy mới có thể khiến cho tâm trạng của anh bình ổn lại được.
Trình Kiến Vân phát hiện ra sự việc bất thường vào ngày thứ hai đi làm lại sau kì nghỉ tết.
Hôm đó anh ta đó Tô Minh trị liệu xong thì cùng đi vào căn tin ăn với Tô Minh. Trạng thái tinh thần của Tô Minh rất không tốt, anh nói mình ăn không vô.
Thế là Trình Kiến Vân nhờ căn tin xào riêng hai món cho Tô Minh, khuyên Tô Minh ít nhiều gì cũng phải ăn một ít. Tô Minh ngại từ chối, nhưng vừa ngồi xuống ăn được hai miếng đã nôn ra.
Hai hôm nay anh hoàn toàn không ăn được gì, nôn cũng không nôn ra được gì hết nhưng vẫn không nén nổi cơn buồn nôn.
Trình Kiến Vân rất lo lắng, lập tức dẫn Tô Minh đi gặp bác sĩ trong trung tâm hồi phục.
Bác sĩ kết hợp về tình trạng trị liệu gần đây của Tô Minh nhắc Trình Kiến Vân, nói triệu chứng có Tô Minh có thể liên quan đến chướng ngại tâm lý nào đó.
Từ khi tốt nghiệp đại học xong, Trình Kiến Vân đã bắt đầu trị liệu phục hồi ngôn ngữ cho trẻ em, tiếp xúc với rất nhiều trẻ em có bệnh tâm lý. Dựa trên những kinh nghiệm trước đây, anh ta hoàn toàn không xếp Tô Minh vào nhóm người cần điều trị tâm lý.
Nhưng việc hồi phục chức năng ngôn ngữ cho người thành niên là một lĩnh vực mới hoàn toàn mà anh ta chưa từng được tiếp xúc, vậy nên anh ta vẫn nghe theo lời khuyên của bác sĩ, cùng Tô Minh đến phòng khám tâm lý tại Bệnh viện Đại học C.
Kết quả không được tốt lắm.
Tô Minh ra khỏi bệnh viện với tâm trạng rất tệ, quên mất chuyện phải nhắc Trình Kiến Vân không được nói cho Lâm San San biết chuyện này. Kết quả là tối đó Trâu Bắc Viễn đã biết tin này trong group chat.
Tô Minh nhớ lại ký ức khi nhỏ trong môi trường huấn luyện tập hồi phục chức năng ngôn ngữ. Những kí ức này khiến anh quay trở lại trạng thái cảm xúc lúc nhỏ khi bị sỉ nhục và bạo lực lạnh, đồng thời gây ra các triệu chứng khác, cũng chính là "Hội chứng căng thẳng hậu sang chấn phức tạp" mà các bác sĩ hay nói.
Hơn nữa tình huống của Tô Minh rất đặc biệt, vì khi còn nhỏ anh đã trải qua quá nhiều lần tổn thương lặp đi lặp lại. Vậy nên để bảo vệ bản thân, anh đã vô thức tách cảm xúc đau thương này ra khỏi bản thân, tạo thành một phần nhân cách ức chế khả năng phát âm của anh.
Và nhân cách này thì hiện tại Tô Minh hoàn toàn không thể điều khiển được.
Về mặt lý thuyết, đối với một người trưởng thành có hệ thống phát âm bình thường, hiểu được ngôn ngữ, diễn đạt được bằng lời thì không thể xuất hiện tình trạng không nói được.
Bác sĩ cho rằng đây là chứng mất ngôn ngữ do trở ngại tâm lý gây ra, nên việc luyện nói thông thường hoàn toàn không áp dụng được cho Tô Minh.
Với lại quá trình điều trị tâm lý có thể kéo dài hơn so với hồi phục chức năng ngôn ngữ, cũng sẽ đau đớn hơn việc hồi phục chức năng ngôn ngữ.
Trình Kiến Vân thấy rất có lỗi vì không phát hiện ra chứng rối loạn tâm lý của Tô Minh, làm lãng phí quá nhiều thời gian vào việc luyện tập nói chuyện. Anh ta chủ động đề nghị mỗi tuần sẽ đi khám bác sĩ tâm lý cùng Tô Minh.
Tô Minh cảm thấy thật tồi tệ.
Anh đã không còn chống đối việc nói chuyện này nữa, cũng đã rất phối hợp với việc hồi phục chức năng ngôn ngữ. Sau đó bác sĩ tâm lý có thẩm quyền của Bệnh viện Đại học C lại nói với anh rằng anh làm những chuyện này đều vô ích, vì anh mắc bệnh C-PTSD.
Sau khi Trâu Bắc Viễn biết được chuyện Tô Minh bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng thế này ở chỗ Lâm San San, cả người hắn lập tức kích động hơn cả Tô Minh. Hắn còn chưa bàn bạc gì với sếp và huấn luyện viên đã mua luôn vé máy bay về nước sớm nhất ngay tại chỗ.
Tô Minh thấy ảnh chụp màn hình chuyến bay Trâu Bắc Viễn gửi qua thì lập tức nổ tung, gửi tin nhắn qua mắng hắn: [Trâu Bắc Viễn anh không cần em về đây với anh, em tự lo cho mình đi đừng có gây thêm chuyện cho anh!]
Trâu Bắc Viễn vừa dọn đồ vừa gửi voice chat cho anh: "Vào lúc này mà em không có ở bên anh thì em còn là bạn trai của anh nữa sao?"
Dù Tô Minh có nhớ Trâu Bắc Viễn đến mức nào cũng không hi vọng Trâu Bắc Viễn sẽ vì nguyên do này mà về vào lúc nào, anh sốt ruột đến mức mấy ngón tay gõ chữ cũng run run: [Tự anh có thể xử lý được, em có thể tin anh được không?]
Giọng của Trâu Bắc Viễn hoàn toàn không dễ thương lượng: "Em tin anh nhưng mà em vẫn muốn về với anh."
Tô Minh: [Thế trận đấu của em thì sao?]
Trâu Bắc Viễn: "Về trị liệu với anh trước đã."
Tô Minh giận dữ nói: [Cút, mẹ nó anh không chữa nữa!]
Gửi xong thì anh ném điện thoại qua một bên, mấy phút sau, Trâu Bắc Viễn gọi video sang.
Tô Minh ấn nghe máy rồi chĩa màn hình điện thoại lên trần nhà.
"Cục cưng." Trâu Bắc Viễn bên kia nói: "Anh thế này thì bảo em làm sao yên tâm tập luyện đây?"
Tô Minh không muốn để cho Trâu Bắc Viễn thấy vẻ mặt tồi tệ lúc này của mình, chỉ viết chữ nói: Em tự điều chỉnh cảm xúc của mình đi.
Sắc mặt của Trâu Bắc Viễn cũng không được tốt, để cái điện thoại tựa lên trên cái bàn con, mình thì ngồi trên ghế bên cạnh, hơi bực bội chống tay trên trán.
Tô Minh nhìn chằm chằm khung cảnh bên đó một lúc rồi đột nhiên hỏi hắn: Tay em bị sao vậy?
"Hửm?" Trâu Bắc Viễn giật mình, quên mất dạo gần đây mình vẫn luôn đi tập dù bị thương, vết sưng đỏ trên cổ tay phải rất rõ ràng. Hắn hơi chột dạ giấu tay xuống dưới bàn, nói: "Có gì đâu."
Tô Minh: Đưa cho anh xem.
Trâu Bắc Viễn giơ tay trái lên trước ống kính.
Tô Minh: Không phải tay này.
Trâu Bắc Viễn chỉ đành giơ tay phải lên, tìm một góc không rõ lắm đưa Tô Minh xem.
Tô Minh kê điện thoại xuống đối diện mình, mặt vô cùng nghiêm túc dùng thủ ngữ vạch trần hắn: Em bị thương rồi.
Trâu Bắc Viễn cố chống chế: "Không có, chỉ có chút vết thương nhỏ thôi."
Trong khoảng thời gian hắn đi này, Tô Minh đã bổ sung rất nhiều kiến thức liên quan đến quyền anh. Anh đã xem hết tất cả video trận đấu của Trâu Bắc Viễn trên mạng, ngay cả video của đối thủ Harrison của Trâu Bắc Viễn cũng không bỏ qua.
Bây giờ đương nhiên là anh không ngốc đến mức có thể tin vết thương ở cổ tay chỉ là vết thương nhỏ đối với tuyển thủ boxing.
Vì trên sàn đấu boxing, bất cứ sơ hở nào cũng đều là điểm trí mạng. Mà đúng như những gì Trâu Bắc Viễn đã nói trước đó, Harrison đúng thật là một đối thủ vô cùng đáng sợ.
Chỉ còn không đến bốn tháng nữa là đấu rồi. Tim Tô Minh như thắt lại, trong mắt đầy vẻ lo lắng: Rốt cuộc là bị sao rồi, em nói anh biết đi.
Trâu Bắc Viễn chỉ đành thừa nhận: "Vết thương cũ tái phát, viêm gân, dưỡng từ từ là khỏi thôi."
Tô Minh nghiêm túc chỉ chỉ hắn, khua tay: Em dưỡng thương đàng hoàng cho anh, anh muốn em có trạng thái tốt nhất vào ngày thi đấu.
"Tô Minh." Trâu Bắc Viễn nói: "Nhưng em thật sự rất lo cho anh."
Tô Minh sốt sắng nói: Anh không sao hết, cứ làm chuyện em phải làm đi, tuyệt đối đừng về!
Trâu Bắc Viễn rõ ràng là có hơi buồn: "Tại sao lại không cần em như vậy?"
Tô Minh trầm mặc một lúc, nhìn vào mắt Trâu Bắc Viễn, trịnh trọng dùng thủ ngữ: Vì chồng ơi, em phải đi làm anh hùng của anh, đi đánh thắng trận đấu.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh dùng thủ ngữ gọi hắn là chồng.
Trong thoáng chốc Trâu Bắc Viễn thấy cổ tay của mình không còn đau nữa, hắn thở dài một hơi thật khẽ: "Cục cưng..."
Tô Minh cười lên: Tin anh đi.
Dỗ dành thêm một lúc lâu nữa mới có thể thuyết phục được Trâu Bắc Viễn hoàn lại vé máy bay vừa mua khi nãy, đánh tan hết mấy ý định chạy về nước của hắn.
Sau khi ngắt máy, Tô Minh lên mạng tra thử trạng thái sau khi hồi phục của viêm gân, chắc chắn Trâu Bắc Viễn không lừa anh thì mới yên tâm.
Đến chiều anh hẹn Trình Kiến Vân ra ăn một bữa, cảm ơn sự giúp đỡ của Trình Kiến Vân trong khoảng thời gian gần đây, nói mình sau này sẽ không đến trung tâm hồi phục nữa.
"Mỗi tuần tôi qua đưa cậu đi trị liệu tâm lý cho." Trình Kiến Vân nói: "Làm lỡ thời gian của cậu lâu như vậy cũng là do thất trách trong công việc của tôi."
Tô Minh buông đũa xuống lắc đầu: Không cần đâu, anh đã chăm sóc tôi rất nhiều rồi.
Họ ngồi ở hàng ghế dài bên cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ là dãy cây thường xanh um tùm. Lúc Tô Minh nhìn ra ngoài, ảnh ảo phản chiếu trên cánh cửa thuỷ tinh của đường nét gương mặt anh xinh đẹp vô cùng.
Trình Kiến Vân ngắm đến thất thần, trong thoáng chốc không phân biệt được giữa mộng ảo và hiện thực, buột miệng nói: "Tôi vẫn có thể tiếp tục chăm sóc cậu."
Tô Minh xoay mặt qua, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên sau đó anh lắc đầu, dùng thủ ngữ nói: Cảm ơn nhưng không cần đâu, bạn trai tôi sẽ không vui.
"Khoảng thời gian này cậu phải trị liệu tâm lý, một thân một mình rất khó chống chịu nổi. Có lẽ chuyện này sẽ khơi gợi lên nỗi đau của cậu, có lẽ cũng sẽ có các triệu chứng trên cơ thể khác, không có ai chăm sóc cậu sao mà được chứ?" Trình Kiến Vân vội vàng kiếm cớ cho mình, lời nói cũng chưa suy nghĩ gì đã nói ra khỏi miệng: "Bạn trai của cậu cũng đâu có thấy được, cậu không nói cho cậu ấy biết là tôi chăm sóc cậu thì cậu ấy cũng đâu biết."
Vừa thốt ra câu này xong thì cả hai người đều sửng sốt.
Trình Kiến Vân thầm mắng mình hèn hạ, chuyện này có khác gì đang lợi dụng người khác trong lúc khó khăn đâu?
Nhưng nói cũng đã nói rồi, anh ta chỉ có thể nín thở đợi phản ứng của Tô Minh.
Tô Minh bật cười, khua tay: Chính vì em ấy không thấy nên tôi mới không thể làm ra chuyện khiến em ấy không yên tâm. Sự tin tưởng giữa hai người được xây dựng từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, em ấy tin tôi, vậy nên tôi không thể để cho lòng tin của em ấy đặt nhầm chỗ được. Vậy nên cảm ơn anh, sau này có lẽ chúng ta không tiện gặp mặt nhau nữa rồi.
Không hiểu sao Trình Kiến Vân lại chợt thở phào một hơi, giống như sâu trong đáy lòng anh ta cũng đang đợi Tô Minh từ chối mình.
Anh ta cầm muỗng chậm rãi khuấy bát canh trước mặt mình, hỏi Tô Minh: "Thế kế tiếp đây cậu dự định làm sao? Trước đây cậu có nói sau khi cậu nói chuyện được rồi thì sẽ đến Mỹ tìm cậu ấy. Quá trình trị liệu tâm lý này rất dài đúng không? Không biết cần phải mất bao lâu nữa mới nói chuyện được?"
Tô Minh lại cười, chỉ chỉ tòa trung tâm thương mại tổng hợp ngoài khung cửa sổ. Trình Kiến Vân nhìn về phía tay anh chỉ, chỉ thấy trên toà nhà kia có treo rất nhiều bảng trung tâm học viện.
Tô Minh dùng thủ ngữ nói: Không sao cả, không nói được thì không nói thôi. Tôi định qua đó đăng kí một lớp học tiếng Anh.
"Hả?" Trình Kiến Vân đứng từ góc độ chuyên ngành của mình phủ định cách nghĩ của Tô Minh: "Không biết nói chuyện thì sao học được? Lúc cậu thi cấp ba không phải nộp giấy trắng môn tiếng Anh sao?"
Tô Minh lại trông có vẻ rất thoải mái: Bác sĩ đã nói rồi, không phải là tôi không biết nói chuyện mà là do có trở ngại tâm lý, chứng tỏ tôi có đủ điều kiện năng lực để học ngoại ngữ. Học nghe viết thôi cũng được, tôi học được tiếng Trung thế nào thì tôi cũng có thể học được tiếng Anh như vậy. Còn về thi cấp ba thì là do không có động lực thôi, lúc đó tôi đã tính thử dù tôi có nộp giấy trắng môn tiếng Anh thì vẫn đủ điểm vào học viện Mỹ thuật.
Trình Kiến Vân ngơ ngác cả buổi, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, hơi nể phục nói: "... Tôi không phản bác được gì cả."
Tô Minh vui vẻ cúi đầu ăn tráng miệng, tự dưng lại có cảm giác vui vẻ lạ thường vì trạng thái tâm lý của mình đã ổn hơn rất nhiều rồi kể từ hôm biết được kết quả chẩn đoán đến giờ.
Anh cảm thấy anh không cần thiết phải nói cho Trình Kiến Vân biết chuyện anh muốn thử thách với những thứ anh chưa dám nghĩ đến bao giờ. Bởi vì anh cũng muốn làm anh hùng của chồng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất