Lăng Uyên Cầu Mặc

Chương 38: Nửa dòng máu Hung Nô

Trước Sau
Lương Văn Tài cho người theo dõi năm ngày liên tiếp, phát hiện ba người Cung Cửu ban ngày nếu không phải là đi khắp các cửa hiệu tìm người, thì chính là ở trong khách điếm không ra ngoài, buổi tối thì vẫn sẽ đến kỹ viện uống rượu tìm vui.

Lương Văn Tài nghe lời thủ hạ bẩm báo, còn sư gia thì đứng ở bên cạnh.

“Xem ra….. Ba người này đúng là được người bên Tây Bắc phái đến?” Lương Văn Tài nghe xong thì lẩm bẩm. Nghĩ nghĩ lại hỏi: “Có điều tra chi tiết về ba người này chưa?”

“Hồi đại nhân, ba người này có giấy thông văn, thật sự là đến từ Tây Bắc, sau đó thì đi đến Huyện Phúc. Ngoài ra……Tiểu nhân không tra ra được có gì không ổn.” Người nọ hồi đáp.

Sau một phen tự hỏi, hắn phân phó: “Được rồi, ta đã biết, ngươi lui xuống đi.”

“Vâng.”

Lương Văn Tài cho người lui ra, trong phòng chỉ còn lại hắn cùng vị sư gia đứng bên cạnh kia.

“Xem ra….. Hẳn là người Hung Nô đến tìm, sư gia nghĩ sao?” Lương Văn Tài hỏi.

“Khả năng rất lớn, hiện giờ chỉ có thể theo chân bọn họ mới biết được thật giả.” Sư gia nghĩ rồi đáp.

“Cũng chỉ có thể như vậy……” Tuy rằng bây giờ đang trong lúc mấu chốt, Lương Văn Tài không muốn cùng bất kỳ người Tây Bắc nào tiếp xúc, thế nhưng, vạn nhất là người do Hung Nô phái đến đây, thì vẫn có thể tiếp tục triển khai ‘sinh ý’ do chiến tranh mà phải dừng lại trước đây, nếu sự thành, thì chính hắn cũng sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, quan trọng là lập được công lớn, được Đại hoàng tử khen ngợi, phần thưởng cũng rất đáng kể: “Trước tiên ngươi cứ cùng bọn họ gặp mặt, thăm dò thực hư, nếu là thật, thì ta sẽ ra mặt nói chuyện, nếu như không phải…… mà chúng vẫn tìm….. Vương Canh….. Thì nhổ cỏ tận gốc.” Trong mắt Lương Văn Tài hiện lên tia tàn nhẫn.

“Hạ quan liền đi làm.” Sư gia lĩnh mệnh.

Ba người Cung Cửu đi vào kỹ viện bằng cửa sau, ngựa quen đường cũ đến một gian phòng, còn cố ý lớn tiếng: “Tú bà….. Quy tắc cũ…..Nhanh chóng mang ba vị cô nương đến đây……Bồi gia uống rượu!”

“Ai! Tới đây…….” Tú bà cao giọng đáp, ý cười hòa thuận vui vẻ vào phòng, vừa đóng cửa, sắc mặt liền biến đổi, hạ giọng nói: “Đại nhân, có tin tức.”

Hai gã ảnh vệ trông chừng cửa, phòng người nghe lén, Cung Cửu cùng tú bá đi vào phòng trong.

“Vương Canh hiện thân?” Cung Cửu hỏi.

“Vâng, có người biết đại nhân thường lui đến đây, liền lưu lại lời nhắn, hẹn đại nhân giờ Dậu ngày mai gặp mặt.” Tú bà đáp.

“Được.” Cung Cửu khẽ nhếch khóe môi.

Ngày thứ hai, không đến giờ Dậu, thì đã có người xuất hiện chờ ở căn phòng đồng dạng, chuẩn bị đầy đủ rượu cùng thức ăn.

Cung Cửu đẩy cửa tiến vào, hai gã ảnh vệ giả trang làm thị vệ đứng ở ngoài cửa trông chừng. Cung Cửu sau khi bước vào cửa liền nhìn người đang ngồi trên ghế hỏi: “Các hạ là Vương Canh?”

Người ngồi cạnh bàn đứng lên chắp tay đáp: “Tạ hạ Cố Bạch.” Nói rồi bất động thanh sắc âm thầm quan sát vẻ mặt của Cung Cửu, thấy không có gì bất thường, mới hướng về một bên ghế: “Mời…..”

“Này…..” Trên mặt Cung Cửu kinh ngạc: “Tại hạ cũng không nhận thức ai là Cố Bạch…..Có nhận lầm người rồi không?” Nói xong xoay người muốn rời đi.



“Ai…..Xin dừng bước.” Cố Bạch đem người ngăn lại: “Xin hỏi vị huynh đài này có phải từ quan ngoại…..Tây Bắc đến đây?”

Cung Cửu nhướng mày: “Vậy thì sao?”

“Có tín vật?” Cố Bạch truy vấn.

“Ngươi thật không có ý tứ, vừa đến đã hỏi thăm thân phận của ta, lại không đem thân phận của ngươi báo cho ta biết, ta làm sao có thể đáp lại?” Trong lòng Cung Cửu đã xác định được người này hẳn là người hắn cần tìm, nhưng thấy người quá mức cẩn trọng, thì cố ý nói khích.

Quả nhiên, Cố Bạch lấy ra một cái lệnh bài mặt trên viết chữ Hung Nô, nói: “Thứ này ngươi hẳn là biết…..”

Cung Cửu nào biết cái thứ này, cũng không hiểu văn tự của người Hung Nô, tuy rằng trong nháy mắt có chút hoảng loạn, nhưng mà kinh nghiệm nhiều năm đã khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, trấn định hỏi: “Ngươi sao lại có cái này?”

Cố Bạch cho rằng đối phương đã cam chịu thân phận, thì nói thật: “Mỗi lần đi, đều là ta áp xe, tín vật này đương nhiên chỉ có thể là ta có….” Sau đó mới ý thức được người đến chưa xác nhận thân phận của mình, hắn dừng lại câu chuyện, cảnh giác hỏi: “Của ngươi đâu….. ngươi có bằng chứng không?”

Cung Cửu từ trong lòng lấy ra một phong thư giao cho Cố Bạch, bức thư này là do Hà Thương Hải lấy từ trong tay phó quan giao lại cho Tiêu Mặc Hàm trước một ngày đánh thắng trận, nó có thể chứng minh việc Tiêu Thanh cùng đám người Hung Nô cấu kết.

Trong phong thư ghi lại đại khái danh sách Tiêu Thanh cùng Hung Nô thẩm tra đối chiếu lương thảo bán cho quân Hung Nô trước đây, cũng hướng Hung Nô giải thích lương thảo cung ứng gần đây bị đình trệ nguyên nhân là do Túc quân thay đổi đốc vận lương thảo, có chút chặt chẽ, sợ bị người phát hiện chuyện lương thảo nên tạm thời ngừng cung ứng, mà Đại hoàng tử Túc Lăng Tiềm đang suy nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, chờ cho mọi chuyện không còn buộc chặt như vậy, thì tất cả vẫn sẽ như cũ.

Cố Bạch nhìn nội dung bức thư, lại nhìn chỗ ký tên có con dấu cùng ám hiệu, nhận định thư này là thật, liền đối với Cung Cửu tăng thêm vài phần tin tưởng.

“Không biết huynh đài tên họ là gì? Trước đây ta có đến Tây Bắc vài lần nhưng vẫn chưa từng gặp qua.” Cố Bạch trả bức thư lại cho Cung Cửu, ăn nói khách khí.

“Mạc Nhật Căn, đại hãn thường xuyên phái ta đến kinh thành làm việc, rất ít khi hồi Tây Bắc.” Cung Cửu thuận miệng bịa chuyện.

“Thì ra là thế, xem bộ dáng của huynh đài tựa như có chút huyết thống Hung Nô……”

“Đúng vậy, gia phụ ta là người Hung Nô, gia mẫu của ta là người Túc quốc, ta cũng coi như là nửa người Hung Nô.” Cung Cửu cười nói.

“Thì ra là vậy, thì ra là vậy.” Hoài nghi trong lòng Cố Bạch đã được hóa giải, đối với Cung Cửu càng thêm tin tưởng.

Cung Cửu thấy đối phương đã tin mình bèn thử thăm dò: “Không biết vì sao Cố huynh lại biết được những chuyện này? Phía trên của ta phân phó ta đi tìm người đã từng liên lạc trước đây là Vương Canh…..”

Cố Bạch nghe vậy thì cười to, sau đó đắc ý nói: “Haha…..Vương Canh chính là tại hạ…..Tại hạ chính là Vương Canh.”

“Nga?” Cung Cửu trong lòng mừng thầm, cuối cùng đã tìm được ngươi! Trên mặt giả vờ kinh ngạc: “Còn có ẩn tình này?”

Cố Bạch hạ giọng: “Đúng vậy……Ta còn có một thân phận khác là sư gia bên cạnh Lương đại nhân……Mỗi lần đại nhân nhận được mệnh lệnh từ bên trên, đều sẽ phái ta giả làm Vương Canh, một đường áp tải lương thực đi đến Tây Bắc…..”

Thì ra là như vậy……



“Đại nhân thật là tài giỏi!” Cung Cửu lộ ra vẻ mặt sùng bái: “Vậy…..Tại hạ khi nào mới có thể trông thấy Lương Đại nhân? Không có lương thảo quân ta mấy tháng nay……Mỗi ngày trôi qua đều không tốt…..” Nói rồi Cung Cửu giả vờ đau khổ lắc đầu, giống như thật sự đã chịu đói mấy tháng.

Cố Bạch nghi hoặc hỏi: “Ta nghe đồn….. Cuộc chiến lần trước, đại hãn của các ngươi đã đổi chủ, tân đại hãn cũng không muốn hợp tác với Đại hoàng tử nữa mà.”

“Đây là đồn sai!” Cung Cửu giả vờ kích động: “Là có người cố ý rải rác tin đồn! Khã Hãn đã đổi không giả, nhưng mà vẫn luôn muốn cùng Đại hoàng tử tiếp tục hợp tác…… Chính là khổ nỗi không có cơ hội, lần này….. Phái ta chủ động liên lạc cũng là vì nguyên nhân này”.

Cố Bạch nghe đến đây, thì vô cùng cao hứng, phảng phất như nhìn thấy được tiền tài cuồn cuộn trước mắt, vội nói: “Vậy được rồi, vậy được rồi, chờ ta trở vể bẩm báo với Lương đại nhân, liền bảo đại nhân đến gặp huynh đài.”

“Vậy thì làm phiền Cố huynh.” Cung Cửu chắp tay thi lễ.

Sau khi ở tại chân núi, tuy rằng biết rõ lời đồn long mạch là giả, ở trong núi cũng không có khả năng tìm thấy linh chi ngàn năm, nhưng để tránh người hoài nghi, Túc Lăng Uyên vẫn bày ra đầy đủ bộ dạng giả vờ giả vịt, mổi ngày đều cho thị vệ thay ca lên núi tìm ‘linh chi ngàn năm’. Vì để biểu hiện tính nghiêm trọng của vấn đề còn đề nghị vài vị quan địa phương đến đây.

Cho nên cứ cách vài ngày, ở trong núi sẽ truyền ra tin tức ‘hư hư thật thật’, dù có chút không muốn, nhưng mà Túc Lăng Uyên cũng không thể không giả vờ kích động nóng vội dẫn người lên núi xem xét, sau đó lại vờ như thất vọng quay về. Linh chi ngàn năm không tìm thấy, nhưng mà thật ra lại tìm được không ít dược liệu quý hiếm, cũng chỉ có Lộc Ngôn là vui nhất.

Không khí trong núi xác thật tươi mát thoải mái, nhiệt độ so với trong thành thấp hơn vài độ, ở ngày hè chói chang, Tiêu Mặc Hàm mang thai cũng đã sắp bảy tháng, nhiệt độ so với người thường cao hơn rất nhiều, ở đây khiến y dễ chịu không ít. Ở chân núi cũng đã gần nửa tháng, mỗi ngày Tiêu Mặc Hàm đều sẽ làm bạn tản bộ trong sân cùng Túc Lăng Uyên.

“Đến…..Chậm một chút…..” Sau cơm trưa đi bộ hơn nửa canh giờ, Tiêu Mặc Hàm lúc này đã có chút mệt mỏi, Túc Lăng Uyên liền nhanh chóng đỡ người ngồi xuống hành lang dài. Nhẹ nhàng giúp y lau đi mồ hôi mỏng trên trán, lo lắng hỏi: “Sắc mặt ngươi không được tốt, có muốn quay về ngủ không?”

Tiêu Mặc Hàm dựa vào người Túc Lăng Uyên, tay vỗ về bụng, trấn an hài tử hôm nay có chút hiếu động: “Động đến lợi hại…..Có chút mệt, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao…..”

Túc Lăng Uyên nghe vậy đem người ôm vào trong lòng, tay đặt trên bụng y nhẹ nhàng xoa theo vòng: “Như vậy có đỡ hơn chút nào không?”

Hài tử trong bụng tựa như cảm giác được phụ thân đang trấn an, thật sự dần dần an tĩnh lại, Tiêu Mặc Hàm cũng dễ chịu không ít: “Ừm……Đứa nhỏ vẫn là nghe lời ngươi…… Về sau, nếu đi lên núi lâu như vậy, ta đi với ngươi…..” Hôm qua, Túc Lăng Uyên vào núi suốt một ngày, đến tối mới trở về, làm cho y đứng ngồi không yên, lo lắng không thôi.

“Không được……Quá nguy hiểm…….” Hôm qua, Túc Lăng Uyên nhận được tin tức, giống như mọi khi liền đi vào trong núi, đến nơi lại không phát hiện ra cái gì, vốn định mau chóng quay lại càng sớm càng tốt, thì đột nhiên nửa đường lao ra mấy người giả trang là người miền núi, không nói một lời rút cung tên ra bắn về phía Túc Lăng Uyên. Tuy rằng hắn không bị thương, nhưng vì điều tra tung tích của những người này, mà chậm trễ thời gian xuống núi.

Xem ra…..Túc Lăng Tiềm đã bắt đầu muốn động thủ, bên phía Cung Cửu cũng không truyền đến tin tức gì, trong lòng Túc Lăng Uyên có chút nôn nóng, chỉ có thể âm thầm phân phó tăng mạnh phòng thủ, lại nghĩ cách liên lạc với Cung Cửu.

Tựa như trong lòng có cảm ứng, Tiêu Mặc Hàm ngẩng đầu nhìn Túc Lăng Uyên hỏi: “Đúng rồi, bên phía Cung Cửu…..Có tin gì chưa?”

“Còn chưa có…..” Hắn đáp ứng qua là sẽ không giấu giếm Hàm Nhi.

“Có thể đã xảy ra vấn đề gì rồi không?” Tiêu Mặc Hàm có chút lo lắng: “Muốn hay không chủ động liên lạc?”

“Ta cũng có ý này, ta sẽ phái ảnh vệ âm thầm liên lạc.” Đem người ôm vào lòng, hôn lên đỉnh đầu y.

“Được rồi.” Tiêu Mặc Hàm gật đầu, nhưng mà vẫn cau mày. Ngồi một lát, Túc Lăng Uyên đứng dậy: “Trở về thôi, ta cùng ngươi ngủ một lát.”

Hai người trở về phòng, thời gian ngủ trưa hôm nay có chút lâu, khi Túc Lăng Uyên mở mắt, sắc trời bên ngoài cũng đã tối đen. Người trong lòng ngực vẫn còn ngủ say, đôi tay gắt gao bám lấy vạt áo của hắn, trong lòng Túc Lăng Uyên mềm mại, duỗi tay đẩy tóc trên trán y ra, hôn lên cái trán trơn bóng, trong lúc Túc Lăng Uyên đang chìm trong bầu không khí hạnh phúc thì……

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đao kiếm cùng tiếng xé gió của mũi tên……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau