Chương 101: Suy đoán của lang vương
“Xích Nha……”
“Xích Nha……”
Từ chỗ xa thấp thoáng truyền tới thanh âm quen thuộc, tựa hồ là bộ dạng rất gấp gáp, liên tục không dứt hô hoán, ý thức hỗn loạn bắt đầu dần tỉnh táo lại, dường như là xuyên qua một màn sương dày đặc đến được bờ, nhưng mà, chính tại lúc sắp thành công, lại phát hiện trước mặt có một thân ảnh quái dị lắc lư trong mê mù, mở ta vuốt trảo về hướng mình, đau đớn của thân thể và sự sợ hãi trong ý thức ngăn cản nó tiến tới, chậm rãi bị dây kéo về sau, nó lại lần nữa chìm vào mê mang, vô pháp tự cứu.
“Nó rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cho dù không tỉ mỉ kiểm tra vết thương, Lâu Ánh Thần cũng biết rõ được trên người Xích Nha đã xảy ra chuyện gì, ẩn nhẫn nộ hỏa quay sang Lưu Sa, Lưu Sa bị ngạo khí y tản ra dọa nhảy dựng, chậm một chút mới nói, “Chắc là, là con….. thanh lang……” Đột nhiên nghĩ tới hoài nghi của đối phương, lập tức biện giải nói, “Không phải là ta làm…. mục tiêu của ta không phải là gia hỏa này” “Thần, lãnh tĩnh một chút.” Lang Vương lại gần, liếm liếm lên lớp lông dựng đứng ở cổ Lâu Ánh Thần, “Lưu Sa sẽ không làm ra loại chuyện này, trước nghe nó giải thích đi.”
Đúng đó đúng đó, ta không thích gia hỏa mặt than phiền phức……. Lưu Sa nghĩ trong lòng.
“…… Thật ra, ta hiểu rõ” Than một tiếng, gương mặt của Lâu Ánh Thần co giật một chút, nghĩ đến từng chuyện xảy ra trước đây, y ngẩng dầu hít sâu một hơi, khi cúi đầu, đã trở lại sự lãnh tĩnh vốn dĩ, thấy Lưu Sa vẫn dùng ánh mắt phán đoán đánh giá mình, y trấn định nói: “Vừa rồi thật xin lỗi, ta có chút nóng nảy.” “Hả? Cái đó…… không sao.” Lời nói chưa xong, Lưu Sa đột nhiên phát hiện bản thân khi đứng trước mặt kẻ này nói chuyện lại bị líu lưỡi, bất giác lúng túng một chút, không tiếp tục mở miệng mà vội vã quay người đi.
“Ha ha, thật có uy tín……” Lang Vương nhàn nhạt cười. Trừng nó một cái, Lâu Ánh Thần cũng quay người đi vào hang động: “Bên ngoài giao cho ngươi, đừng để con lang khác vào.” Hiện tại y không có tâm tư đùa giỡn, Lang Vương lý giải được “ân” một tiếng, không có dị nghị gì ngồi thẳng trước cửa động, tự mình làm bảo tiêu.
Thương thế rất nặng, vết thương trên lỗ tai, vết cắn trên chân, chi trước bị rách, còn có….. phần sau là tình trạng thảm không thể chịu nổi.
Lâu Ánh Thần nghĩ tới sự uy hiếp của thanh lang trước đây, đôi mắt từ từ híp lại, màu tím đã lâu chưa từng biến hóa dần dần cuộn trào thành màu tím thẫm, trong kí ức khi y từng làm sát thủ có một số việc hối hận không để ai biết, mới đầu đạt được thành công khi còn niên thiếu cuồng loạn, không biết thu liễm, mà người bạn tốt nhất của mình lại bị xem thành đối tượng báo thù, bắt cóc, uy hiếp, thương tổn……. thế là dần dần y chủ động cách xa tất cả mọi người, kỳ vọng dùng phương pháp này để bảo hộ người quan trọng trong lòng mình, cho dù bản thân bầu bạn với cô độc sẽ tịch mịch, nhưng hiệu quả cuối cùng cũng đạt được, cho dù tính cách càng lúc càng cô lập Chỉ là vì đổi lấy cảm giác không hối hận. Y cho rằng bản thân sẽ không còn thể nghiệm được cảm giác đau đớn tận xương tủy này nữa, nhưng hôm nay
Xương cốt trong thân thể vang lên rốp rốp, thái dương kích động dần lên……..
“Xích Nha…..”
Lâu Ánh Thần cúi đầu, từ từ liếm thuận lại đám lông rối loạn của Xích Nha, “Ta sẽ giúp ngươi báo thù, gia hỏa tổn thương ngươi…… ta sẽ không bỏ qua, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sẽ không có ai đến tổn thương ngươi nữa.”
Ta sẽ cho nó nợ máu trả bằng máu
Có lẽ câu nói này thật sự có tác dụng, cơ thể đang không ngừng co giật giãy dụa cuối cùng chậm rãi an tĩnh dần, Xích Nha chìm sâu trong ác mộng hỗn loạn chìm ngập vào hắc ám khác.
“Nga…… không ngờ được nha, dưới gương mặt bình thường như thế, vậy mà lại ẩn giấu khí thế kinh người đến vậy không đơn giản.”
Lưu Sa thầm thì nói, nhớ lại những gì thấy vừa rồi, có chút không dám tin lắc lắc lỗ tai. Nó sớm nên nghĩ tới, tình nhân dược con hắc lang đó ngưỡng mộ, chắc không phải là gia hỏa đơn giản như thế. Chỉ là….. gương mặt đó….. và khí thế đó…… cũng không sai kém bao nhiêu đi?
“Ngươi đang nói cái gì? Thầm thầm thì thì” Thanh âm đột nhiên xen vào, Lưu Sa đang chìm vào trầm tư bị dọa một cái, ngẩng đầu, không ngoài ý muốn nhìn thấy Mộc Bàn loanh quanh từ lùm cây bên cạnh chui ra, chỉ thấy trên đầu nó là một đống cỏ vụn vướng vào, vô tâm vô phế lắc đầu. Ngu ngốc quả nhiên không có phiền não mà…. Lưu Sa bất đắc dĩ nhìn con lang trước mặt, rất khoa trương than một tiếng: “Không có gì, nói ra ngươi cũng không hiểu.”
“Ha? Ngươi có ý gì a lão tử lại không ngốc!” Mộc Bàn nghiến răng, đám cỏ vụn trên người và mớ lông lang rơi xuống lạt xạt.
“…… Thì ra ngươi không ngốc a…… lần đầu tiên nghe nói.”
“Ngươi TMD muốn bị đánh……”
Nhún nhún vai, Lưu Sa phát hiện một chút buồn bực vì vừa rồi bị hiểu lầm đã tiêu tan như mây khói, khi tâm tình vốn đang không vui mà đi khi dễ người khác thật sự là có thể phát tiết nga…… nó dùng ánh mắt không mang theo hảo ý nhìn chăm chăm Mộc Bàn, trong một đoạn thời gian ngắn đưa ra được tổng kết: Quả nhiên vẫn là ức hiếp một kẻ đơn tế bào thì vui vẻ hơn, về sau khi nào không vui thì……
Mộc Bàn thần kinh thô không cảm giác được ác ý của đối phương, thoải mái tiếp tục hiếu kỳ hỏi: “A đúng rồi, trước không cần đánh nhau, quên hỏi ngươi, gia hỏa lông màu đỏ đó thế nào rồi, tại sao Vương của chúng ta lại nghiêm túc như thế a? Còn thủ ở ngoài cửa động không cho vào?”
“…….”
“Này này, nói cho ta đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a…..”
“Ngươi phiền quá a…….”
“Cái gì? Này này, gia hỏa nhà ngươi ngươi đi đâu a……. nói cho ta đi……”
Quả nhiên là ngu ngốc ai…….
Tại sao không thấy nữa.
Đi đâu rồi đi đâu rồi đi đâu rồi……..
Thanh lang ngây ngẩn ở trước động cây, nhìn vào trong động trống rỗng không có gì, hết mấy phút sau nó mới chậm chạp hồi thần, cho đến khi con mồi ở trong miệng binh một tiếng rơi xuống, trong não mới ý thức được hiện trạng, nó như điên cuồng xông tới, hú gọi không ngừng, Xích Nha nó bị thương, chắc không thể chạy xa được cho nên, cho nên chắc rất nhanh có thể tìm được…….
Sau cây, trong lùm, vách đá, trong mọi bụi cỏ dại. Đều bị tìm qua, thanh lang cảm thấy trong huyết quản có thứ gì đó muốn bùng nổ: Không có ngay cả khí tức cũng không có……
Đúng rồi, khí tức.
Nó hung hăng đụng đầu vào thân cây mấy cái, để cho đau đớn áp chế tình tự đang mất khống chế, sau đó nỗ lực ở những cây gần đó tìm kiếm khí vị khác, không lãng phí bao nhiêu sức lực, nó đạt được đáp án mà mình muốn.
“Lưu…… Sa”
Thanh âm giống như đã từng được thấm qua kịch độc, âm tàng lộ ra một cỗ hàn ý và sát khí, “……. Cản trở ta…… không thể ta thứ…..” Không lãng phí thêm thời gian, thanh lang tìm đúng phương hướng rồi phi vù đi, không dễ dàng gì mới nhận rõ được mong muốn của mình, không dễ dàng gì mới đạt được thứ mà mình yêu quý, nó tuyệt đối sẽ không dung thứ cho bất cứ ai đến ngăn cản nó.
=============
“Nó tỉnh rồi?”
“Không có.”
Lâu Ánh Thần bước ra khỏi hang động, an tĩnh nằm xuống cạnh Lang Vương, rủ tai xuống bày ra biểu tình bơ phờ, Lang Vương hiểu rõ dựa lại gần, chậm rãi liếm lên mặt y, không quan tâm đến sự chú mục của đám lang ở không xa, thương yêu dùng mũi chạm vào y: “Đừng lo lắng, tất cả sẽ tốt thôi……” “Ta biết…..” Lâu Ánh Thần than thở, híp mắt lại dựa vào Lang Vương, nhàn tản nói: “Ta dự định giải quyết thanh lang.” Tuy nói rất bình thản, nhưng ngữ khí tràn đầy sát khí, thậm chí ngay cả lông trên đuôi cũng từ từ dựng đứng.
“Thanh lang? A, con lang đó a…….” Lang Vương tựa hồ là suy nghĩ một chút, rất lâu mới bất đắc dĩ nói, “Ta cảm thấy……. ngươi vẫn là đừng quản tới chuyện của chúng thì tốt hơn.”
“Cái gì gọi là chuyện của chúng ngươi không nhìn thấy…….” Bất giác thanh âm đề cao lên, Lâu Ánh Thần nhảy dựng, y vô pháp nhẫn nhịn được người bên cạnh mình bị thương tổn mà mình lại không can thiệp vào.
“Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì…… xin lỗi, nhưng mà, ngươi không cảm thấy……. chúng và chúng ta rất giống?”
Chúng ta?
Lâu Ánh Thần nghi hoặc nghiêng đầu, có cái gì tương tự? Y cảm thấy hoàn toàn không có chỗ nào tương tự, Lang Vương thấy thế tựa hồ là âm thầm thở nhẹ một hơi, lại tựa hồ là rất bất đắc dĩ, bộ dáng giống như bị đánh bại: “Được rồi được rồi……. ta cũng không muốn lại nhắc tới chuyện lúc đó, ngươi……. Tóm lại, con thanh lang đó có lẽ ý thức được cũng có lẽ không ý thức được…… Xích Nha đối với nó mà nói là sự tồn tại rất quan trọng.”
“……..”
Trong não có thứ gì đó đánh binh một tiếng, Lâu Ánh Thần cảm thấy hình như bị ai đập cho một chày, nửa ngày mới khô khan hỏi: “Ngươi đang giỡn hả?” Thanh lang và Xích Nha…… làm sao có thể
“Dù sao ta cũng từng có loại mê mang này, cho nên ánh mắt của nó…… ta có thể nhìn ra Đương nhiên, cũng không loại trừ là ta sai lầm.” Lang Vương tiếp tục lại gần thân mật liếm mắt Lâu Ánh Thần, Lâu Ánh Thần bị liếm đến lùi lại vài bước:
“Đừng nháo nữa…… đám bộ hạ của ngươi đang nhìn.” Lang Vương quả thật dừng lại, nhưng ngồi xuống, dùng đuôi câu lên thắt lưng Lâu Ánh Thần: “Tương lai rốt cuộc phát sinh cái gì ai cũng không thể biết, chúng ta trước hết vẫn nên lặng yên quan sát thay đổi đi….. đương nhiên, ngươi muốn đi báo thù ta cũng sẽ không có ý kiến, chỉ là có chút”
“Cái gì?”
Nhìn gương mặt đang dần dần phóng đại của Lang Vương, Lâu Ánh Thần cảnh giác hỏi.
Lại thấy Lang Vương rất nghiêm túc và thành thật nói: “Tuyệt đối không cho ngươi đi…… ‘lấy gậy ông đập lưng ông’.”
Câu thành ngữ này……..
Ta dạy cho nó lúc nào??
Khi Lâu Ánh Thần còn đang vướng bận với vấn đề này, thì thấy một con lang xông tới, dừng lại ở chỗ cách họ năm mét, nói: “Vương, con lang đó đang tiếp cận.” Nó nói đến tự nhiên là thanh lang, khi Lâu Ánh Thần đi vào hang động an trí cho Xích Nha, Lang Vương cũng đã phân phó xuống phải nghiêm trận chờ đợi chú ý xung quanh, một khi phát hiện tông tích của thanh lang thì nhanh chóng hồi báo.
“Cuối cùng tới rồi……” Lâu Ánh Thần đứng lên, cũng không gấp, sát khí trên người lại nhanh chóng gia tăng, con lang được truyền lệnh bị ngạo khí này bức bách theo bản năng cũng phải lộ ra răng nanh, đồng thời không tự giác từ từ lui lại. Lang Vương nhìn sang ái nhân mặt như băng sương, thở sâu một hơi: “Ngươi có thể giải quyết rất tốt đi……..”
“Tự nhiên.”
“Ta sẽ giúp ngươi canh chừng chỗ này.”
“……. Cảm ơn.” Trong lòng cảm động một chút, Lâu Ánh Thần cắn một cái lên cằm dưới của Lang Vương, biểu tình thoáng chốc dịu đi, sau khi quay người, lập tức lại hàn sương phủ kín, “Ta lập tức trở về.”
Bất luận thế nào, y sẽ không bỏ qua cho con lang đó.
Đây là nguyên tắc của y.
“Xích Nha……”
Từ chỗ xa thấp thoáng truyền tới thanh âm quen thuộc, tựa hồ là bộ dạng rất gấp gáp, liên tục không dứt hô hoán, ý thức hỗn loạn bắt đầu dần tỉnh táo lại, dường như là xuyên qua một màn sương dày đặc đến được bờ, nhưng mà, chính tại lúc sắp thành công, lại phát hiện trước mặt có một thân ảnh quái dị lắc lư trong mê mù, mở ta vuốt trảo về hướng mình, đau đớn của thân thể và sự sợ hãi trong ý thức ngăn cản nó tiến tới, chậm rãi bị dây kéo về sau, nó lại lần nữa chìm vào mê mang, vô pháp tự cứu.
“Nó rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cho dù không tỉ mỉ kiểm tra vết thương, Lâu Ánh Thần cũng biết rõ được trên người Xích Nha đã xảy ra chuyện gì, ẩn nhẫn nộ hỏa quay sang Lưu Sa, Lưu Sa bị ngạo khí y tản ra dọa nhảy dựng, chậm một chút mới nói, “Chắc là, là con….. thanh lang……” Đột nhiên nghĩ tới hoài nghi của đối phương, lập tức biện giải nói, “Không phải là ta làm…. mục tiêu của ta không phải là gia hỏa này” “Thần, lãnh tĩnh một chút.” Lang Vương lại gần, liếm liếm lên lớp lông dựng đứng ở cổ Lâu Ánh Thần, “Lưu Sa sẽ không làm ra loại chuyện này, trước nghe nó giải thích đi.”
Đúng đó đúng đó, ta không thích gia hỏa mặt than phiền phức……. Lưu Sa nghĩ trong lòng.
“…… Thật ra, ta hiểu rõ” Than một tiếng, gương mặt của Lâu Ánh Thần co giật một chút, nghĩ đến từng chuyện xảy ra trước đây, y ngẩng dầu hít sâu một hơi, khi cúi đầu, đã trở lại sự lãnh tĩnh vốn dĩ, thấy Lưu Sa vẫn dùng ánh mắt phán đoán đánh giá mình, y trấn định nói: “Vừa rồi thật xin lỗi, ta có chút nóng nảy.” “Hả? Cái đó…… không sao.” Lời nói chưa xong, Lưu Sa đột nhiên phát hiện bản thân khi đứng trước mặt kẻ này nói chuyện lại bị líu lưỡi, bất giác lúng túng một chút, không tiếp tục mở miệng mà vội vã quay người đi.
“Ha ha, thật có uy tín……” Lang Vương nhàn nhạt cười. Trừng nó một cái, Lâu Ánh Thần cũng quay người đi vào hang động: “Bên ngoài giao cho ngươi, đừng để con lang khác vào.” Hiện tại y không có tâm tư đùa giỡn, Lang Vương lý giải được “ân” một tiếng, không có dị nghị gì ngồi thẳng trước cửa động, tự mình làm bảo tiêu.
Thương thế rất nặng, vết thương trên lỗ tai, vết cắn trên chân, chi trước bị rách, còn có….. phần sau là tình trạng thảm không thể chịu nổi.
Lâu Ánh Thần nghĩ tới sự uy hiếp của thanh lang trước đây, đôi mắt từ từ híp lại, màu tím đã lâu chưa từng biến hóa dần dần cuộn trào thành màu tím thẫm, trong kí ức khi y từng làm sát thủ có một số việc hối hận không để ai biết, mới đầu đạt được thành công khi còn niên thiếu cuồng loạn, không biết thu liễm, mà người bạn tốt nhất của mình lại bị xem thành đối tượng báo thù, bắt cóc, uy hiếp, thương tổn……. thế là dần dần y chủ động cách xa tất cả mọi người, kỳ vọng dùng phương pháp này để bảo hộ người quan trọng trong lòng mình, cho dù bản thân bầu bạn với cô độc sẽ tịch mịch, nhưng hiệu quả cuối cùng cũng đạt được, cho dù tính cách càng lúc càng cô lập Chỉ là vì đổi lấy cảm giác không hối hận. Y cho rằng bản thân sẽ không còn thể nghiệm được cảm giác đau đớn tận xương tủy này nữa, nhưng hôm nay
Xương cốt trong thân thể vang lên rốp rốp, thái dương kích động dần lên……..
“Xích Nha…..”
Lâu Ánh Thần cúi đầu, từ từ liếm thuận lại đám lông rối loạn của Xích Nha, “Ta sẽ giúp ngươi báo thù, gia hỏa tổn thương ngươi…… ta sẽ không bỏ qua, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sẽ không có ai đến tổn thương ngươi nữa.”
Ta sẽ cho nó nợ máu trả bằng máu
Có lẽ câu nói này thật sự có tác dụng, cơ thể đang không ngừng co giật giãy dụa cuối cùng chậm rãi an tĩnh dần, Xích Nha chìm sâu trong ác mộng hỗn loạn chìm ngập vào hắc ám khác.
“Nga…… không ngờ được nha, dưới gương mặt bình thường như thế, vậy mà lại ẩn giấu khí thế kinh người đến vậy không đơn giản.”
Lưu Sa thầm thì nói, nhớ lại những gì thấy vừa rồi, có chút không dám tin lắc lắc lỗ tai. Nó sớm nên nghĩ tới, tình nhân dược con hắc lang đó ngưỡng mộ, chắc không phải là gia hỏa đơn giản như thế. Chỉ là….. gương mặt đó….. và khí thế đó…… cũng không sai kém bao nhiêu đi?
“Ngươi đang nói cái gì? Thầm thầm thì thì” Thanh âm đột nhiên xen vào, Lưu Sa đang chìm vào trầm tư bị dọa một cái, ngẩng đầu, không ngoài ý muốn nhìn thấy Mộc Bàn loanh quanh từ lùm cây bên cạnh chui ra, chỉ thấy trên đầu nó là một đống cỏ vụn vướng vào, vô tâm vô phế lắc đầu. Ngu ngốc quả nhiên không có phiền não mà…. Lưu Sa bất đắc dĩ nhìn con lang trước mặt, rất khoa trương than một tiếng: “Không có gì, nói ra ngươi cũng không hiểu.”
“Ha? Ngươi có ý gì a lão tử lại không ngốc!” Mộc Bàn nghiến răng, đám cỏ vụn trên người và mớ lông lang rơi xuống lạt xạt.
“…… Thì ra ngươi không ngốc a…… lần đầu tiên nghe nói.”
“Ngươi TMD muốn bị đánh……”
Nhún nhún vai, Lưu Sa phát hiện một chút buồn bực vì vừa rồi bị hiểu lầm đã tiêu tan như mây khói, khi tâm tình vốn đang không vui mà đi khi dễ người khác thật sự là có thể phát tiết nga…… nó dùng ánh mắt không mang theo hảo ý nhìn chăm chăm Mộc Bàn, trong một đoạn thời gian ngắn đưa ra được tổng kết: Quả nhiên vẫn là ức hiếp một kẻ đơn tế bào thì vui vẻ hơn, về sau khi nào không vui thì……
Mộc Bàn thần kinh thô không cảm giác được ác ý của đối phương, thoải mái tiếp tục hiếu kỳ hỏi: “A đúng rồi, trước không cần đánh nhau, quên hỏi ngươi, gia hỏa lông màu đỏ đó thế nào rồi, tại sao Vương của chúng ta lại nghiêm túc như thế a? Còn thủ ở ngoài cửa động không cho vào?”
“…….”
“Này này, nói cho ta đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a…..”
“Ngươi phiền quá a…….”
“Cái gì? Này này, gia hỏa nhà ngươi ngươi đi đâu a……. nói cho ta đi……”
Quả nhiên là ngu ngốc ai…….
Tại sao không thấy nữa.
Đi đâu rồi đi đâu rồi đi đâu rồi……..
Thanh lang ngây ngẩn ở trước động cây, nhìn vào trong động trống rỗng không có gì, hết mấy phút sau nó mới chậm chạp hồi thần, cho đến khi con mồi ở trong miệng binh một tiếng rơi xuống, trong não mới ý thức được hiện trạng, nó như điên cuồng xông tới, hú gọi không ngừng, Xích Nha nó bị thương, chắc không thể chạy xa được cho nên, cho nên chắc rất nhanh có thể tìm được…….
Sau cây, trong lùm, vách đá, trong mọi bụi cỏ dại. Đều bị tìm qua, thanh lang cảm thấy trong huyết quản có thứ gì đó muốn bùng nổ: Không có ngay cả khí tức cũng không có……
Đúng rồi, khí tức.
Nó hung hăng đụng đầu vào thân cây mấy cái, để cho đau đớn áp chế tình tự đang mất khống chế, sau đó nỗ lực ở những cây gần đó tìm kiếm khí vị khác, không lãng phí bao nhiêu sức lực, nó đạt được đáp án mà mình muốn.
“Lưu…… Sa”
Thanh âm giống như đã từng được thấm qua kịch độc, âm tàng lộ ra một cỗ hàn ý và sát khí, “……. Cản trở ta…… không thể ta thứ…..” Không lãng phí thêm thời gian, thanh lang tìm đúng phương hướng rồi phi vù đi, không dễ dàng gì mới nhận rõ được mong muốn của mình, không dễ dàng gì mới đạt được thứ mà mình yêu quý, nó tuyệt đối sẽ không dung thứ cho bất cứ ai đến ngăn cản nó.
=============
“Nó tỉnh rồi?”
“Không có.”
Lâu Ánh Thần bước ra khỏi hang động, an tĩnh nằm xuống cạnh Lang Vương, rủ tai xuống bày ra biểu tình bơ phờ, Lang Vương hiểu rõ dựa lại gần, chậm rãi liếm lên mặt y, không quan tâm đến sự chú mục của đám lang ở không xa, thương yêu dùng mũi chạm vào y: “Đừng lo lắng, tất cả sẽ tốt thôi……” “Ta biết…..” Lâu Ánh Thần than thở, híp mắt lại dựa vào Lang Vương, nhàn tản nói: “Ta dự định giải quyết thanh lang.” Tuy nói rất bình thản, nhưng ngữ khí tràn đầy sát khí, thậm chí ngay cả lông trên đuôi cũng từ từ dựng đứng.
“Thanh lang? A, con lang đó a…….” Lang Vương tựa hồ là suy nghĩ một chút, rất lâu mới bất đắc dĩ nói, “Ta cảm thấy……. ngươi vẫn là đừng quản tới chuyện của chúng thì tốt hơn.”
“Cái gì gọi là chuyện của chúng ngươi không nhìn thấy…….” Bất giác thanh âm đề cao lên, Lâu Ánh Thần nhảy dựng, y vô pháp nhẫn nhịn được người bên cạnh mình bị thương tổn mà mình lại không can thiệp vào.
“Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì…… xin lỗi, nhưng mà, ngươi không cảm thấy……. chúng và chúng ta rất giống?”
Chúng ta?
Lâu Ánh Thần nghi hoặc nghiêng đầu, có cái gì tương tự? Y cảm thấy hoàn toàn không có chỗ nào tương tự, Lang Vương thấy thế tựa hồ là âm thầm thở nhẹ một hơi, lại tựa hồ là rất bất đắc dĩ, bộ dáng giống như bị đánh bại: “Được rồi được rồi……. ta cũng không muốn lại nhắc tới chuyện lúc đó, ngươi……. Tóm lại, con thanh lang đó có lẽ ý thức được cũng có lẽ không ý thức được…… Xích Nha đối với nó mà nói là sự tồn tại rất quan trọng.”
“……..”
Trong não có thứ gì đó đánh binh một tiếng, Lâu Ánh Thần cảm thấy hình như bị ai đập cho một chày, nửa ngày mới khô khan hỏi: “Ngươi đang giỡn hả?” Thanh lang và Xích Nha…… làm sao có thể
“Dù sao ta cũng từng có loại mê mang này, cho nên ánh mắt của nó…… ta có thể nhìn ra Đương nhiên, cũng không loại trừ là ta sai lầm.” Lang Vương tiếp tục lại gần thân mật liếm mắt Lâu Ánh Thần, Lâu Ánh Thần bị liếm đến lùi lại vài bước:
“Đừng nháo nữa…… đám bộ hạ của ngươi đang nhìn.” Lang Vương quả thật dừng lại, nhưng ngồi xuống, dùng đuôi câu lên thắt lưng Lâu Ánh Thần: “Tương lai rốt cuộc phát sinh cái gì ai cũng không thể biết, chúng ta trước hết vẫn nên lặng yên quan sát thay đổi đi….. đương nhiên, ngươi muốn đi báo thù ta cũng sẽ không có ý kiến, chỉ là có chút”
“Cái gì?”
Nhìn gương mặt đang dần dần phóng đại của Lang Vương, Lâu Ánh Thần cảnh giác hỏi.
Lại thấy Lang Vương rất nghiêm túc và thành thật nói: “Tuyệt đối không cho ngươi đi…… ‘lấy gậy ông đập lưng ông’.”
Câu thành ngữ này……..
Ta dạy cho nó lúc nào??
Khi Lâu Ánh Thần còn đang vướng bận với vấn đề này, thì thấy một con lang xông tới, dừng lại ở chỗ cách họ năm mét, nói: “Vương, con lang đó đang tiếp cận.” Nó nói đến tự nhiên là thanh lang, khi Lâu Ánh Thần đi vào hang động an trí cho Xích Nha, Lang Vương cũng đã phân phó xuống phải nghiêm trận chờ đợi chú ý xung quanh, một khi phát hiện tông tích của thanh lang thì nhanh chóng hồi báo.
“Cuối cùng tới rồi……” Lâu Ánh Thần đứng lên, cũng không gấp, sát khí trên người lại nhanh chóng gia tăng, con lang được truyền lệnh bị ngạo khí này bức bách theo bản năng cũng phải lộ ra răng nanh, đồng thời không tự giác từ từ lui lại. Lang Vương nhìn sang ái nhân mặt như băng sương, thở sâu một hơi: “Ngươi có thể giải quyết rất tốt đi……..”
“Tự nhiên.”
“Ta sẽ giúp ngươi canh chừng chỗ này.”
“……. Cảm ơn.” Trong lòng cảm động một chút, Lâu Ánh Thần cắn một cái lên cằm dưới của Lang Vương, biểu tình thoáng chốc dịu đi, sau khi quay người, lập tức lại hàn sương phủ kín, “Ta lập tức trở về.”
Bất luận thế nào, y sẽ không bỏ qua cho con lang đó.
Đây là nguyên tắc của y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất