Chương 128: Hậu tục – thanh lang x xích nha (01)
Câu đố thân phận
Sau khi Lưu Sa là kẻ cuối cùng chui ra khỏi hang động, Xích Nha ẩn ẩn đoán được dự tính của thanh lang, cho nên khi đối phương kéo nó về phía nước, biểu hiện của nó rất bình tĩnh. Ngược lại thanh lang lại bị thái độ đó của nó dọa một phát, chép miệng mục quang nghiêm túc, nhưng cũng không nói cái gì cả. Vượt qua phân giới của con sông đó, lộ tuyến đi đường không giống như cũ, thanh lang dẫn nó men theo một phân giới tuyến đi vòng qua bên phải, sau đó khi gặp phải vách đá, trước mắt xuất hiện một sơn động lớn hơn cái trước đó không biết bao nhiêu lần. Hoặc là, thay vì nói là sơn động, không bằng nói đó là một vết nứt do bị một cây rìu cực đại từ trên cao hung hăng đẻo xuống, rạch ra một vết nứt tựa như hình tam giác.
Khí lưu thổi tới có chút khí vị phân rã của đất bùn ẩm ướt, Xích Nha chau mày, theo tiềm thức lùi lại vài bước.
Không muốn lại gần nơi này cảm giác…… không tốt.
Không phải là nguy hiểm, chỉ là cảm thấy ẩn ẩn chán ghét. “Quả nhiên…..” Trong mắt thanh lang xẹt qua gì đó, “Vẫn lo lắng ta phán đoán có sai lầm nhưng mà…….”
Nhưng mà thế nào thì nó không nói, vẫy đuôi, nói một tiếng “đi theo”, rồi chui vào trong hắc ám. Xích nha do dự rất lâu, lại quay đầu nhìn về dòng nước đen không thấy bờ đó, cuối cùng vẫn không có gan một mình xông đi.
Lõm bõm, lõm bõm.
Trong hắc ám, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng. Nhưng trong tình trạng này không bảo trì quá lâu, qua mấy ngã quẹo, trong đường nhìn xuất hiện rất nhiều ánh sáng, Xích Nha cẩn thận đi chậm lại, cảm giác nguy cơ trong lòng biến mất, khiến nó bắt đầu thu lại cảnh giác với kẻ dẫn dường. “Thật ra, máu của ngươi và Lâu Ánh Thần tương tự nhau.”
Thanh lang cũng không quay đầu, chỉ là đột nhiên phun ra một câu nói làm cho Xích Nha xem chút vấp ngã, tại sao lại đột ngột……. không, đây không phải là trọng điểm, nó nhíu mày lên, trọng điểm là câu nói này có ý gì?
Thấy Xích Nha không mở miệng, hoặc nên nói là không biết làm sao mở miệng, thanh lang tiếp tục nói: “Có lẽ ta nên nói, máu của ngươi và ta là tương tự.”
……….
“Ta không hiểu……. ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”
“Hừ, là không muốn hiểu thì có……” Thanh lang khinh thường hừ lạnh, sau đó quay đầu lại, đột nhiên tiến sát, “Trước đây ta cho rằng màu lông của ngươi chỉ là do biến dị, vì ta đối với ngươi không có cảm giác đồng loại, nhưng mà hiện tại……..”
“ Ngươi đang nói đùa gì……” Chân đang lùi về dừng lại, Xích Nha cảm thấy lông trên lưng đều phát lạnh dựng lên, nó đối với loại huyết thống tử huyết này không có cảm giác gì, điều khiến nó cảm thấy rợn lông, là ánh mắt của thanh lang. Dường như là ánh sáng cực quang có lực xuyên thấu, nhìn thấu được thứ trong lòng nó. Vĩnh viễn cũng vô pháp chạy khỏi lòng bàn tay của đối phương đây là cảm giác đầu tiên của thân thể truyền tới.
“Ta không thích giải thích, cho nên chỉ nói một lần.”
Ngươi là tử huyết, vì màu lông và màu mắt của ngươi đều rất đặc biệt, tử huyết đối với đồng loại có một cảm ứng đặc thù, đồng thời cũng có cảm tình khá cực đoan, hoặc là thù hận, hoặc là ái mộ, rất ít khi xuất hiện thứ gọi là ‘chung sống hòa bình’.
Lâu Ánh Thần có huyết thống của Vương tộc chân chính, nhưng lại không phải là Vương huyết của tử huyết, mà ngươi đối với việc bản thân là tử huyết lại không có khái niệm gì, vì thế cảm tình đối với y bị khống chế giữa hai loại cực đoan lay lắt bất định. Cuối cùng từ căm hận quá độ đến ái mộ. Lại thêm áp chế của bản thân và áp bức của tử huyết liền biến thành sự thần phục đầy hàm ý gia hỏa đó cũng không có tự giác khi thân có hai loại thân phận trọng đại là Vương và tử huyết, cho nên y mới sẽ vô tâm vô phế nói ra mấy lời như đã cũng ngươi nhận thức rất lâu đó là sự thẩm định giữa đồng loại tử huyết.
Trong sơn động này đã từng tử chiến rất nhiều đồng bạn, cho nên tử huyết đối với nơi này sẽ có cảm xúc kháng cự, vừa rồi khi nhìn thấy ngươi lùi lại, ta cuối cùng mới có thể xác định thân phận của ngươi.
Xem như cũng đã hiểu phần nào, Xích Nha chớp chớp mắt, rất lâu: “Cho dù ta có loại huyết thống này……. thì thế nào?”
Nó không xem chuyện đó là gì cả, dù sao huyết thống thế nào đối với nó mà nói chẳng có ảnh hưởng gì.
“Ngươi cũng thật là……. ngây thơ đến trình độ nhất định rồi…….” Thanh lang có chút không nói nên lời trừng tên tiểu bạch tử huyết trước mắt, “Ngươi cho rằng tại sao lực chiến đấu của lang có tử huyết mạnh như thế, nhưng số lượng của chúng lại ít như vậy”
“Giết chóc?” Xích Nha bị khẩu khí khinh bỉ của đối phương chọc cho không vui, “Ngươi mới vừa nói giữa đồng loại với nhau rất dễ có cái nhìn địch ý.”
“Học hỏi thì lại khá nhanh.” Thanh lang tiếp tục đi tới, trong âm thầm cũng thỏa mãn với sự không tự giác tiếp cận của đối phương, “Nhưng giết chóc giữa đồng loại với nhau chỉ là một phương diện nhỏ mà thôi, tử huyết sau khi thành niên nhất định sẽ có một kiếp nạn, vì loại huyết thống này sẽ khiến cho tâm tình kích cuồng bạo nộ, cũng gần giống cách nói của tên Lâu Ánh Thần kia, chính là bùng nổ. Nếu như không có biện pháp cân bằng, vậy thì tình tự bạo ngược sẽ khống chế bản năng mà chạy khắp nơi giết chóc phát tiết, cuối cùng chiến đấu đến chết……. cũng xem như là hành vi tự sát ”
“……” Xích Nha thấp thỏm trong lòng, nhưng vì là từ hình dung do lão đại nói ra nên rất dễ dàng tiếp nhận, “Ngươi xác thực ngươi không có nhận sai?” Đột nhiên ý thức được bản thân tựa hồ có ý tứ chậm rãi cùng giải thích với đối phương, mặt nó liền cứng lại, hồi phục khẩu khí lãnh đạm, “Ta sớm đã thành niên rồi, làm sao lại không có cảm giác đó?”
“Nếu như có, ngươi sớm đã chết rồi.”
“……”
“Ngươi cho rằng, dựa vào cái tên lão đại ngay cả bản thân có năng lực thế nào cũng không biết đó thì có thể chống đỡ qua sao? Hừ”
“Nói như thế….. lão đại của ta thì sao? Vậy y không phải rất nguy hiểm sao?!” Xích Nha dừng chân, đột nhiên nghĩ tới vấn đề càng quan trọng với nó hơn.
Kháo…… sớm biết thì không nói tới cái này…… thanh lang lại lần nữa không vui, cái nhìn địch ý đối với Lâu Ánh Thần càng cường liệt, nhưng tóm lại hiện tại đã cướp được tình nhân, nó bèn áp chế nộ hỏa, không dễ gì mới bình hòa được khẩu khí nói, “Tuy không biết y dùng phương pháp gì, nhưng gia hỏa đó sớm đã vượt qua thời kỳ đó rồi.” Hoặc nên nói không có thời kỳ đó, quỷ mới biết tại sao thể chất của gia hỏa đó lại đặc thù như thế.
“…… Nga, vậy thì tốt.”
Xích Nha thả lỏng.
……… Tốt con bà ngươi! Thanh lang cắn răng: “Ngươi chỉ quan tâm đến tên lão đại đó của ngươi sao…….”
“ Liên quan gì tới ngươi.” Xích Nha hồi phục lại bộ dáng ban đầu, lại giống như đột nhiên tâm huyết dâng trào mà tùy tiện hỏi, “Ngươi hiểu biết xem ra rất tỉ mỉ, vậy ngươi có thân phận thế nào?”
“Vương của tử huyết.”
“Nga…… ……. hả?”
“Hừ.”
Thanh lang hung hăng nghĩ, đợi tới cái ngày kiếp nạn của ngươi, ta nhất định sẽ để ngươi chảy máu…… chảy rất nhiều…… dứt khoát cho ngươi nửa tháng không trèo dậy nổi mới hả…… = = +
Sau khi Lưu Sa là kẻ cuối cùng chui ra khỏi hang động, Xích Nha ẩn ẩn đoán được dự tính của thanh lang, cho nên khi đối phương kéo nó về phía nước, biểu hiện của nó rất bình tĩnh. Ngược lại thanh lang lại bị thái độ đó của nó dọa một phát, chép miệng mục quang nghiêm túc, nhưng cũng không nói cái gì cả. Vượt qua phân giới của con sông đó, lộ tuyến đi đường không giống như cũ, thanh lang dẫn nó men theo một phân giới tuyến đi vòng qua bên phải, sau đó khi gặp phải vách đá, trước mắt xuất hiện một sơn động lớn hơn cái trước đó không biết bao nhiêu lần. Hoặc là, thay vì nói là sơn động, không bằng nói đó là một vết nứt do bị một cây rìu cực đại từ trên cao hung hăng đẻo xuống, rạch ra một vết nứt tựa như hình tam giác.
Khí lưu thổi tới có chút khí vị phân rã của đất bùn ẩm ướt, Xích Nha chau mày, theo tiềm thức lùi lại vài bước.
Không muốn lại gần nơi này cảm giác…… không tốt.
Không phải là nguy hiểm, chỉ là cảm thấy ẩn ẩn chán ghét. “Quả nhiên…..” Trong mắt thanh lang xẹt qua gì đó, “Vẫn lo lắng ta phán đoán có sai lầm nhưng mà…….”
Nhưng mà thế nào thì nó không nói, vẫy đuôi, nói một tiếng “đi theo”, rồi chui vào trong hắc ám. Xích nha do dự rất lâu, lại quay đầu nhìn về dòng nước đen không thấy bờ đó, cuối cùng vẫn không có gan một mình xông đi.
Lõm bõm, lõm bõm.
Trong hắc ám, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng. Nhưng trong tình trạng này không bảo trì quá lâu, qua mấy ngã quẹo, trong đường nhìn xuất hiện rất nhiều ánh sáng, Xích Nha cẩn thận đi chậm lại, cảm giác nguy cơ trong lòng biến mất, khiến nó bắt đầu thu lại cảnh giác với kẻ dẫn dường. “Thật ra, máu của ngươi và Lâu Ánh Thần tương tự nhau.”
Thanh lang cũng không quay đầu, chỉ là đột nhiên phun ra một câu nói làm cho Xích Nha xem chút vấp ngã, tại sao lại đột ngột……. không, đây không phải là trọng điểm, nó nhíu mày lên, trọng điểm là câu nói này có ý gì?
Thấy Xích Nha không mở miệng, hoặc nên nói là không biết làm sao mở miệng, thanh lang tiếp tục nói: “Có lẽ ta nên nói, máu của ngươi và ta là tương tự.”
……….
“Ta không hiểu……. ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”
“Hừ, là không muốn hiểu thì có……” Thanh lang khinh thường hừ lạnh, sau đó quay đầu lại, đột nhiên tiến sát, “Trước đây ta cho rằng màu lông của ngươi chỉ là do biến dị, vì ta đối với ngươi không có cảm giác đồng loại, nhưng mà hiện tại……..”
“ Ngươi đang nói đùa gì……” Chân đang lùi về dừng lại, Xích Nha cảm thấy lông trên lưng đều phát lạnh dựng lên, nó đối với loại huyết thống tử huyết này không có cảm giác gì, điều khiến nó cảm thấy rợn lông, là ánh mắt của thanh lang. Dường như là ánh sáng cực quang có lực xuyên thấu, nhìn thấu được thứ trong lòng nó. Vĩnh viễn cũng vô pháp chạy khỏi lòng bàn tay của đối phương đây là cảm giác đầu tiên của thân thể truyền tới.
“Ta không thích giải thích, cho nên chỉ nói một lần.”
Ngươi là tử huyết, vì màu lông và màu mắt của ngươi đều rất đặc biệt, tử huyết đối với đồng loại có một cảm ứng đặc thù, đồng thời cũng có cảm tình khá cực đoan, hoặc là thù hận, hoặc là ái mộ, rất ít khi xuất hiện thứ gọi là ‘chung sống hòa bình’.
Lâu Ánh Thần có huyết thống của Vương tộc chân chính, nhưng lại không phải là Vương huyết của tử huyết, mà ngươi đối với việc bản thân là tử huyết lại không có khái niệm gì, vì thế cảm tình đối với y bị khống chế giữa hai loại cực đoan lay lắt bất định. Cuối cùng từ căm hận quá độ đến ái mộ. Lại thêm áp chế của bản thân và áp bức của tử huyết liền biến thành sự thần phục đầy hàm ý gia hỏa đó cũng không có tự giác khi thân có hai loại thân phận trọng đại là Vương và tử huyết, cho nên y mới sẽ vô tâm vô phế nói ra mấy lời như đã cũng ngươi nhận thức rất lâu đó là sự thẩm định giữa đồng loại tử huyết.
Trong sơn động này đã từng tử chiến rất nhiều đồng bạn, cho nên tử huyết đối với nơi này sẽ có cảm xúc kháng cự, vừa rồi khi nhìn thấy ngươi lùi lại, ta cuối cùng mới có thể xác định thân phận của ngươi.
Xem như cũng đã hiểu phần nào, Xích Nha chớp chớp mắt, rất lâu: “Cho dù ta có loại huyết thống này……. thì thế nào?”
Nó không xem chuyện đó là gì cả, dù sao huyết thống thế nào đối với nó mà nói chẳng có ảnh hưởng gì.
“Ngươi cũng thật là……. ngây thơ đến trình độ nhất định rồi…….” Thanh lang có chút không nói nên lời trừng tên tiểu bạch tử huyết trước mắt, “Ngươi cho rằng tại sao lực chiến đấu của lang có tử huyết mạnh như thế, nhưng số lượng của chúng lại ít như vậy”
“Giết chóc?” Xích Nha bị khẩu khí khinh bỉ của đối phương chọc cho không vui, “Ngươi mới vừa nói giữa đồng loại với nhau rất dễ có cái nhìn địch ý.”
“Học hỏi thì lại khá nhanh.” Thanh lang tiếp tục đi tới, trong âm thầm cũng thỏa mãn với sự không tự giác tiếp cận của đối phương, “Nhưng giết chóc giữa đồng loại với nhau chỉ là một phương diện nhỏ mà thôi, tử huyết sau khi thành niên nhất định sẽ có một kiếp nạn, vì loại huyết thống này sẽ khiến cho tâm tình kích cuồng bạo nộ, cũng gần giống cách nói của tên Lâu Ánh Thần kia, chính là bùng nổ. Nếu như không có biện pháp cân bằng, vậy thì tình tự bạo ngược sẽ khống chế bản năng mà chạy khắp nơi giết chóc phát tiết, cuối cùng chiến đấu đến chết……. cũng xem như là hành vi tự sát ”
“……” Xích Nha thấp thỏm trong lòng, nhưng vì là từ hình dung do lão đại nói ra nên rất dễ dàng tiếp nhận, “Ngươi xác thực ngươi không có nhận sai?” Đột nhiên ý thức được bản thân tựa hồ có ý tứ chậm rãi cùng giải thích với đối phương, mặt nó liền cứng lại, hồi phục khẩu khí lãnh đạm, “Ta sớm đã thành niên rồi, làm sao lại không có cảm giác đó?”
“Nếu như có, ngươi sớm đã chết rồi.”
“……”
“Ngươi cho rằng, dựa vào cái tên lão đại ngay cả bản thân có năng lực thế nào cũng không biết đó thì có thể chống đỡ qua sao? Hừ”
“Nói như thế….. lão đại của ta thì sao? Vậy y không phải rất nguy hiểm sao?!” Xích Nha dừng chân, đột nhiên nghĩ tới vấn đề càng quan trọng với nó hơn.
Kháo…… sớm biết thì không nói tới cái này…… thanh lang lại lần nữa không vui, cái nhìn địch ý đối với Lâu Ánh Thần càng cường liệt, nhưng tóm lại hiện tại đã cướp được tình nhân, nó bèn áp chế nộ hỏa, không dễ gì mới bình hòa được khẩu khí nói, “Tuy không biết y dùng phương pháp gì, nhưng gia hỏa đó sớm đã vượt qua thời kỳ đó rồi.” Hoặc nên nói không có thời kỳ đó, quỷ mới biết tại sao thể chất của gia hỏa đó lại đặc thù như thế.
“…… Nga, vậy thì tốt.”
Xích Nha thả lỏng.
……… Tốt con bà ngươi! Thanh lang cắn răng: “Ngươi chỉ quan tâm đến tên lão đại đó của ngươi sao…….”
“ Liên quan gì tới ngươi.” Xích Nha hồi phục lại bộ dáng ban đầu, lại giống như đột nhiên tâm huyết dâng trào mà tùy tiện hỏi, “Ngươi hiểu biết xem ra rất tỉ mỉ, vậy ngươi có thân phận thế nào?”
“Vương của tử huyết.”
“Nga…… ……. hả?”
“Hừ.”
Thanh lang hung hăng nghĩ, đợi tới cái ngày kiếp nạn của ngươi, ta nhất định sẽ để ngươi chảy máu…… chảy rất nhiều…… dứt khoát cho ngươi nửa tháng không trèo dậy nổi mới hả…… = = +
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất