Chương 21: ~~~~~
Khi coi phim cao bồi, thường xuyên thấy màn đấu bò.
Lâu Ánh Thần cảm thấy hiện tại y chính là đang chơi trò này, một trận giật ngược kịch liệt, y tiêu tận hết sức ôm cổ con Á hạc mới không bị rớt xuống. Đây không phải là đùa giỡn đâu, vạn nhất y thả lỏng thân thể thôi, chỉ sợ một giây sau chính là sẽ bị con dã thú này dẫm thành cám.
Huống hồ hiện tại y cũng không có tâm tư chơi đùa, toàn lực áp thân thể sát vào, giống như con đỉa bám dính lấy cổ con Á hạc, thân thể không tính là nhỏ hiện tại cũng không dám động chút gì. Á hạc càng thêm điên cuồng hơn, trừ việc y cố chấp giữ cứng nó ra, thì còn có một nguyên nhân, móng vuốt của Lâu Ánh Thần hung hăng cấu vào vành tai của nó, da thịt ở chỗ đó yếu ớt vô cùng, đã bị đâm vào, lại thêm lắc nãy giờ, máu tươi liền thấm ướt.
“……. Gia hỏa này là ai?”
Lôi Lạc lắc lắc đầu bị đụng có hơi choáng váng ngồi dậy, trong nhất thời không nhận ra được thân phận của con lang đó, lại thêm một đống đó hiện tại đích thực đang lắc lư quá lợi hại, đại não của nó vẫn chưa thể đưa ra phản ứng. Phong Khởi nhìn một mảng màu xám trong đám đó, khẩu khí phức tạp nói: “Lâu Ánh Thần”
“Di? Đó là thứ gì?”
Lôi Lạc vẫn không nghe hiểu, cho rằng bản thân bị đụng mà mê vựng, lại hung hãn lắc đầu một cái, “Ngươi nói thứ gì vậy?”
“Lâu Ánh Thần, tên của con lang đó.” “Di???”
Phản ứng lần này không chỉ có mình Lôi Lạc, những con lang xung quanh đều sớm đã dỏng tai lên để nghe, Phong Khởi vừa nói xong, liền có con quái dị mở miệng: “Tên của nó, lại có ba chữ sao?”
Lôi Lạc cũng là một bộ dạng không thể tin nổi.
Phong Khởi cười khổ liên tục, lòng nói: “Các ngươi sao lại quên y rồi?” Nhưng nghĩ lại cũng khó trách, từ lúc bản thân mang y về, y chính là một hình tượng như con khỉ bùn, khi nói tên ra, cũng chỉ có nó và Nguyệt Tô nghe, chỉ là nằm yên hai tháng, hai tháng này không ai nhớ hình dáng của y…… nhưng mà, chính ngay cả bản thân nó cũng trong đêm cuối cùng mới nhìn rõ được chân diện a……
Ý thức được bản thân hơi xuất thần, Phong Khởi vội vàng nghiêm chỉnh lại nhìn trung tâm của vòng bao vây, chỉ là không nghĩ đến chuyển biến của cuộc chiến lại nhanh như vậy, chỉ thấy Lâu Ánh Thần đó đã ở sau cổ của Á hạc cắn rách một đạo máu, mà hiện tại y đang tiếp tục gậm vào vết thương đó, gần như cả miệng đều nhét vào.
Dưới da sau cổ là gai cột sống, một công kích này, tương đương với việc rút đi gân chủ của Á hạc.
Tăng thêm đau đớn và mất máu tại đôi mắt, Á hạc nhất thời lao đi xông về một phía như đang phát điên, theo khí thế là muốn cùng với con lang trên lưng nó đồng quy ư tận.(cùng chết)
Lâu Ánh Thần vẫn như cũ ổn định nằm dán lên lưng nó, tự nhiên không để nó đạt được mục đích, thấy thời cơ đã đến, bàn chân hung hăng đá một cái, thân thể nhất thời bay về sau. Đầu của Á hạc đụng mạnh vào một chỗ nhô ra không bằng phẳng trên mỏm đá cứng trước mặt, lực đạo rất lớn, đụng trực tiếp khiến đầu liền vỡ tung, một mớ óc trắng trắng vàng vàng phun ra đầy đất. (Óe, kinh >”<)Lâu Ánh Thần có hơi thê thảm rớt xuống đất, mắt trái mất đi ánh sáng vẫn ảnh hưởng đến hành động thường nhật của y, nhưng tóm lại có được có mất, mất đi thị lực của một con mắt nhưng lại đạt được thính lực và khứu giác càng tốt hơn. Y kiêu ngạo ngưỡng đầu cử động cho thư thái thân thể, sau lưng y, một tòa núi thịt ầm ầm đổ xuống.Trầm mặc, mất một lúc sau, trong đám lang bạo phát ra một trận gầm rống, vì thắng lợi của cuộc chiến mà hoan hô, vì những đồng bạn đã chết mà ai điếu. Mấy con lang hơi cúp lỗ tai xuống một độ nhất định, đi đến trước mặt Lâu Ánh Thần, dùng phương thức của lang để biểu thị lòng tôn kính của mình. Chỉ là Lâu Ánh Thần không hiểu rõ lắm ý nghĩa của hành động này, y không thích có nhiều lang bao vây như vậy, đặc biệt là sau kinh nghiệm bị vây sát lần trước. Cũng không quản phản ứng của đám lang, y đẩy mở chúng lang trực tiếp đi đến trước mặt Phong Khởi.Phong Khởi lắc đuôi một chút biểu thị hoan nghênh: “Ta không nghĩ ngươi sẽ đến……” Nó có chút bất an, dùng đầu lưỡi liếm liếm lên môi.Lâu Ánh Thần nói: “Ta chỉ là đến trả ân lần trước, không có ý tứ khác.”“Lần trước?”Lôi Lạc lập lại, nó tỉ mỉ đánh giá Lâu Ánh Thần, rồi từ vết sẹo trên mắt trái mà nhận ra được một chút quen thuộc, “Ngươi là” Mồ hôi lạnh từ trên trán rớt xuống: Không phải đi…… “Ngươi là cái con quái……”Hiện tại nó thật sự không nói nỗi chữ “quái vật” đó.Lang xung quanh nghe được lời của y mà hoang mang tỉnh ngộ, một trận tạp âm nghị luận, những con lang trong tộc của Phong Khởi bày ra sắc mặt kinh dị nhìn nhau, lang đến tiếp ứng từ bên ngoài thì tràn đầy mê mù khó hiểu.“Vết thương của ngươi rất nghiêm trọng?” Lâu Ánh Thần nhìn vết thương của Phong Khởi, không lý đến phản ứng của mấy con lang khác.“Không, chỉ là vết thương ngoài da.”Phong Khởi dùng khẩu khí cũng coi như bình thường bắt đầu tiếp chuyện.Lâu Ánh Thần suy nghĩ một chút, vốn muốn nói bản thân biết mấy loại dược thảo cầm máu, nhưng vừa nghĩ đến người ta dù sao cũng là lang chính gốc, nói không chừng sớm đã biết, y cũng chỉ đành nuốt xuống mấy lời đó. Vẫy đuôi một chút, vừa định nói gì đó, trong đám lang lại truyền tới một thanh âm quen thuộc.“Ngươi…… Lâu Ánh Thần…….”Y quay đầu, thấy một mẫu lang xinh đẹp, nghĩ một chút, “Ngươi tên là Nguyệt…. Tô?”“Ngươi còn nhớ sao?” Nguyệt Tô kinh hỉ lắc lư lỗ tai, cái đuôi xinh đẹp phía sau cũng vẫy vẫy vui mừng. “Ngươi sao không từ mà biệt? Hiện tại…… ngươi đang trú ở chỗ nào” Nói đến phần sau, đã xấu hổ cúi thấp đầu.Lâu Ánh Thần thanh thanh đạm đạm đứng ở đó, không có trả lời, y đại khái có thể nhìn rõ được con lang này có ý với y, nhưng y không có loại tâm tư đó.Từ một phương diện nào đó mà nói, trong nội tâm y vẫn là nhân loại, cho nên y vẫn thích thân thể mềm dịu, làn da trơn láng của con gái nhân loại, nghĩ đến đối tượng là một con lang, y thật sự vô pháp dậy lên tình thú. Trừ khi con lang đó biến thành một lang nữ (yêu nữ lang =))) yểu điệu, có mọc thêm cái đuôi và hai cái lỗ tai y có thể không nhìn đến. Chỉ là nguyện vọng này sợ đến khi nước cạn đá mòn cũng không có khả năng thành hiện thực.Ngay tại lúc này, từ xa có một trận oanh động, mấy con lang cúi đầu không biết đang vây công cái gì, Lâu Ánh Thần ngửi được một cỗ khí vị quen thuộc, liếc mắt nhìn một đám lang đang tụ lại bên nhau, rồi phát ra tiếng gầm thấp đầy tính uy hiếp.Mấy con lang nghe vậy bị dọa dừng lại động tác trước đó, đám lang tự động tản ra một con đường, Lâu Ánh Thần chậm rãi đi vào, mắt thấy một đống nhỏ xám vàng đang co ro trong đám cỏ, bất đắc dĩ thầm than một tiếng trong lòng, y đột nhiên cảm thấy đau răng.Là con khỉ nhỏ.
Lâu Ánh Thần cảm thấy hiện tại y chính là đang chơi trò này, một trận giật ngược kịch liệt, y tiêu tận hết sức ôm cổ con Á hạc mới không bị rớt xuống. Đây không phải là đùa giỡn đâu, vạn nhất y thả lỏng thân thể thôi, chỉ sợ một giây sau chính là sẽ bị con dã thú này dẫm thành cám.
Huống hồ hiện tại y cũng không có tâm tư chơi đùa, toàn lực áp thân thể sát vào, giống như con đỉa bám dính lấy cổ con Á hạc, thân thể không tính là nhỏ hiện tại cũng không dám động chút gì. Á hạc càng thêm điên cuồng hơn, trừ việc y cố chấp giữ cứng nó ra, thì còn có một nguyên nhân, móng vuốt của Lâu Ánh Thần hung hăng cấu vào vành tai của nó, da thịt ở chỗ đó yếu ớt vô cùng, đã bị đâm vào, lại thêm lắc nãy giờ, máu tươi liền thấm ướt.
“……. Gia hỏa này là ai?”
Lôi Lạc lắc lắc đầu bị đụng có hơi choáng váng ngồi dậy, trong nhất thời không nhận ra được thân phận của con lang đó, lại thêm một đống đó hiện tại đích thực đang lắc lư quá lợi hại, đại não của nó vẫn chưa thể đưa ra phản ứng. Phong Khởi nhìn một mảng màu xám trong đám đó, khẩu khí phức tạp nói: “Lâu Ánh Thần”
“Di? Đó là thứ gì?”
Lôi Lạc vẫn không nghe hiểu, cho rằng bản thân bị đụng mà mê vựng, lại hung hãn lắc đầu một cái, “Ngươi nói thứ gì vậy?”
“Lâu Ánh Thần, tên của con lang đó.” “Di???”
Phản ứng lần này không chỉ có mình Lôi Lạc, những con lang xung quanh đều sớm đã dỏng tai lên để nghe, Phong Khởi vừa nói xong, liền có con quái dị mở miệng: “Tên của nó, lại có ba chữ sao?”
Lôi Lạc cũng là một bộ dạng không thể tin nổi.
Phong Khởi cười khổ liên tục, lòng nói: “Các ngươi sao lại quên y rồi?” Nhưng nghĩ lại cũng khó trách, từ lúc bản thân mang y về, y chính là một hình tượng như con khỉ bùn, khi nói tên ra, cũng chỉ có nó và Nguyệt Tô nghe, chỉ là nằm yên hai tháng, hai tháng này không ai nhớ hình dáng của y…… nhưng mà, chính ngay cả bản thân nó cũng trong đêm cuối cùng mới nhìn rõ được chân diện a……
Ý thức được bản thân hơi xuất thần, Phong Khởi vội vàng nghiêm chỉnh lại nhìn trung tâm của vòng bao vây, chỉ là không nghĩ đến chuyển biến của cuộc chiến lại nhanh như vậy, chỉ thấy Lâu Ánh Thần đó đã ở sau cổ của Á hạc cắn rách một đạo máu, mà hiện tại y đang tiếp tục gậm vào vết thương đó, gần như cả miệng đều nhét vào.
Dưới da sau cổ là gai cột sống, một công kích này, tương đương với việc rút đi gân chủ của Á hạc.
Tăng thêm đau đớn và mất máu tại đôi mắt, Á hạc nhất thời lao đi xông về một phía như đang phát điên, theo khí thế là muốn cùng với con lang trên lưng nó đồng quy ư tận.(cùng chết)
Lâu Ánh Thần vẫn như cũ ổn định nằm dán lên lưng nó, tự nhiên không để nó đạt được mục đích, thấy thời cơ đã đến, bàn chân hung hăng đá một cái, thân thể nhất thời bay về sau. Đầu của Á hạc đụng mạnh vào một chỗ nhô ra không bằng phẳng trên mỏm đá cứng trước mặt, lực đạo rất lớn, đụng trực tiếp khiến đầu liền vỡ tung, một mớ óc trắng trắng vàng vàng phun ra đầy đất. (Óe, kinh >”<)Lâu Ánh Thần có hơi thê thảm rớt xuống đất, mắt trái mất đi ánh sáng vẫn ảnh hưởng đến hành động thường nhật của y, nhưng tóm lại có được có mất, mất đi thị lực của một con mắt nhưng lại đạt được thính lực và khứu giác càng tốt hơn. Y kiêu ngạo ngưỡng đầu cử động cho thư thái thân thể, sau lưng y, một tòa núi thịt ầm ầm đổ xuống.Trầm mặc, mất một lúc sau, trong đám lang bạo phát ra một trận gầm rống, vì thắng lợi của cuộc chiến mà hoan hô, vì những đồng bạn đã chết mà ai điếu. Mấy con lang hơi cúp lỗ tai xuống một độ nhất định, đi đến trước mặt Lâu Ánh Thần, dùng phương thức của lang để biểu thị lòng tôn kính của mình. Chỉ là Lâu Ánh Thần không hiểu rõ lắm ý nghĩa của hành động này, y không thích có nhiều lang bao vây như vậy, đặc biệt là sau kinh nghiệm bị vây sát lần trước. Cũng không quản phản ứng của đám lang, y đẩy mở chúng lang trực tiếp đi đến trước mặt Phong Khởi.Phong Khởi lắc đuôi một chút biểu thị hoan nghênh: “Ta không nghĩ ngươi sẽ đến……” Nó có chút bất an, dùng đầu lưỡi liếm liếm lên môi.Lâu Ánh Thần nói: “Ta chỉ là đến trả ân lần trước, không có ý tứ khác.”“Lần trước?”Lôi Lạc lập lại, nó tỉ mỉ đánh giá Lâu Ánh Thần, rồi từ vết sẹo trên mắt trái mà nhận ra được một chút quen thuộc, “Ngươi là” Mồ hôi lạnh từ trên trán rớt xuống: Không phải đi…… “Ngươi là cái con quái……”Hiện tại nó thật sự không nói nỗi chữ “quái vật” đó.Lang xung quanh nghe được lời của y mà hoang mang tỉnh ngộ, một trận tạp âm nghị luận, những con lang trong tộc của Phong Khởi bày ra sắc mặt kinh dị nhìn nhau, lang đến tiếp ứng từ bên ngoài thì tràn đầy mê mù khó hiểu.“Vết thương của ngươi rất nghiêm trọng?” Lâu Ánh Thần nhìn vết thương của Phong Khởi, không lý đến phản ứng của mấy con lang khác.“Không, chỉ là vết thương ngoài da.”Phong Khởi dùng khẩu khí cũng coi như bình thường bắt đầu tiếp chuyện.Lâu Ánh Thần suy nghĩ một chút, vốn muốn nói bản thân biết mấy loại dược thảo cầm máu, nhưng vừa nghĩ đến người ta dù sao cũng là lang chính gốc, nói không chừng sớm đã biết, y cũng chỉ đành nuốt xuống mấy lời đó. Vẫy đuôi một chút, vừa định nói gì đó, trong đám lang lại truyền tới một thanh âm quen thuộc.“Ngươi…… Lâu Ánh Thần…….”Y quay đầu, thấy một mẫu lang xinh đẹp, nghĩ một chút, “Ngươi tên là Nguyệt…. Tô?”“Ngươi còn nhớ sao?” Nguyệt Tô kinh hỉ lắc lư lỗ tai, cái đuôi xinh đẹp phía sau cũng vẫy vẫy vui mừng. “Ngươi sao không từ mà biệt? Hiện tại…… ngươi đang trú ở chỗ nào” Nói đến phần sau, đã xấu hổ cúi thấp đầu.Lâu Ánh Thần thanh thanh đạm đạm đứng ở đó, không có trả lời, y đại khái có thể nhìn rõ được con lang này có ý với y, nhưng y không có loại tâm tư đó.Từ một phương diện nào đó mà nói, trong nội tâm y vẫn là nhân loại, cho nên y vẫn thích thân thể mềm dịu, làn da trơn láng của con gái nhân loại, nghĩ đến đối tượng là một con lang, y thật sự vô pháp dậy lên tình thú. Trừ khi con lang đó biến thành một lang nữ (yêu nữ lang =))) yểu điệu, có mọc thêm cái đuôi và hai cái lỗ tai y có thể không nhìn đến. Chỉ là nguyện vọng này sợ đến khi nước cạn đá mòn cũng không có khả năng thành hiện thực.Ngay tại lúc này, từ xa có một trận oanh động, mấy con lang cúi đầu không biết đang vây công cái gì, Lâu Ánh Thần ngửi được một cỗ khí vị quen thuộc, liếc mắt nhìn một đám lang đang tụ lại bên nhau, rồi phát ra tiếng gầm thấp đầy tính uy hiếp.Mấy con lang nghe vậy bị dọa dừng lại động tác trước đó, đám lang tự động tản ra một con đường, Lâu Ánh Thần chậm rãi đi vào, mắt thấy một đống nhỏ xám vàng đang co ro trong đám cỏ, bất đắc dĩ thầm than một tiếng trong lòng, y đột nhiên cảm thấy đau răng.Là con khỉ nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất