Chương 67: Nụ hôn của lang
Cuộc so tài bắt đầu không bình thản.
Bên phía Nam Vương không có nghiên cứu gì, một nam tử màu da cổ đồng chủ động bước ra. Hắn không tính là rất anh tuấn, nhưng gương mặt cương nghị sắt như dao đó lại khiến người ta rất ấn tượng, có thể nhìn ra là một người trầm ổn đã qua tôi luyện. Thiên Mạch Doanh không che giấu tán thưởng gật đầu thể hiện thỏa mãn, tiếp theo, chính là vị dũng sĩ này sẽ chiếu theo sở thích của mình mà chọn lựa đối thủ.
Mà nam nhân đó tựa hồ đối với những vị có tiếng trên giang hồ này cũng có chút nghiên cứu, nghiêm cẩn học theo võ lâm nhân sĩ ôm quyền hành lễ, sau đó mục quang như chim ưng đảo qua đám người Thiên Mạch Doanh. Tuy nói có thể chọn lựa đối thủ nhưng rất hiển nhiên, vị cung chủ cao cao tại thượng không phải là người mà hắn có đủ khả năng khiêu chiến, cho dù có thực lực, cũng không có thân phận, tiếp theo là Quỷ Diện, nam tử hiển nhiên đối với gia hỏa mang mặt nạ, giấu đầu lòi đuôi này (ấn tượng, vì Quỷ Diện có hơi gù lưng) không có hứng thú, chỉ là nhìn một cái rồi chuyển qua quan sát người khác, đứng tiếp theo sau Quỷ Diện là Lãng Y đang không chút để ý cười ngọt một cái, một thân trường bào tuyệt sắc điểm hoa sen đỏ khiến hắn càng giống như là một…… bà cô, nhưng lại là một nam nhân….. điều này khiến nam tử đã quen hào phóng cuồng dã với đồng loại này run rẩy một chút, lặng lẽ tránh xa người này, Thượng Quan Nhiễm không thể chọn, cho dù Vương không nói tên này bị liệt ra ngoài danh sách lựa chọn, nhưng bản thân hắn cũng không dám mạo phạm bất kính đắc tội mà gây chuyện với một người nhìn thì thấy bình thường nhưng lại rất khiến Vương lưu tâm, cũng chính là nói chỉ còn sót lại một người.
Nam tử lạnh mắt nhìn Địch Việt Lăng đang âm thầm cùng con lang tranh giành một con ngỗng, không đánh mất lễ tiết chắp tay nói: “Công tử, xin mời.”
Thanh âm trầm thấp, mang theo vị đạo gió đêm thổi qua. “A?”
Địch Việt Lăng hiển nhiên là không ngờ được mình lại có vận may được “chọn làm nữ tế” như vậy, ngây ra một lúc, tay thả lỏng con ngỗng mập mạp đầy dầu cho Lâu Ánh Thần ngậm lấy tha vào dưới bàn gặm cắn. Hắn đụng phải ánh mắt như muốn giết người của Lãng Y, lúc này mới hồi thần lại, gương mặt nhất thời xấu hổ đỏ lên, đáp lễ nói: “Tại hạ là Địch Việt Lăng, dám hỏi dũng sĩ cao danh quý tánh là chi?” Nói rồi, mắt lại nhanh chóng trừng Lâu Ánh Thần một cái, nếu không phải nó luôn giành đồ ăn với mình, mình sẽ bị xấu mặt sao?
“Đa Nhật Nạp.”
“…..Nga…. vậy thì, bắt đầu thôi” Địch Việt Lăng không không nghĩ tới đối phương lại tự giới thiệu dứt khoát nhanh lẹ như thế, nhanh lẹ không có được một câu khách khí dành cho hắn, hắn lúng túng đưa tay muốn gãi mũi, lại phát hiện trên tay đầy dầu mỡ, đành mở miệng đáp một câu, cong lưng nhân khoảng thời gian rút kiếm vội lau sạch tay và tấm vải trải trên bàn, khi quay người, đã đổi thành nụ cười thong dong phong lưu phóng khoáng.
Đa Nhật Nạp dùng nhãn thần nghi ngờ nhìn thanh kiếm đó một cái, sau đó quay đầu dùng ánh mắt hỏi ý Nam Vương.
Ý tứ không cần phải nói: Trong cuộc tỷ thí mà họ quen thuộc, không dùng vũ khí.
Nam Vương trên thượng tọa vẫn là bộ dáng phong lưu tà mị biếng nhác, kẹp ly rượu màu ngọc bích lên ngửi ngửi hương rượu, nói với Thiên Mạch Doanh: “Đao kiếm không có mắt, chẳng qua chỉ là học hỏi, để tránh ngộ thương, vẫn nên dùng quyền pháp phân cao thấp đi” Một câu nói nhàn nhạt, nhưng bá khí ẩn giấu không ít.
Câu nói này nếu là đối với Thượng Quan Nhiễm hoặc Lãng Y mà nói, thì chắc sẽ ngầm đồng ý, nhưng đáng tiếc người nghe là Thiên Mạch Doanh, là Hãn Hình Cung Cung Chủ kiêu ngạo, chỉ thấy hắn nhướng khóe môi lên, lộ ra nụ cười tương tự với Nam Vương.
Uống hết loại rượu mạnh trong ly xong, mới nhàn nhã nói: “Nam Vương lời này thiếu sót rồi, nếu đã là học hỏi, nam tử hán đại trượng phu hà cớ gì lại sợ đao kiếm không có mắt? Lo trước lo sau, khó tránh có chút giống như trò của tiểu nữ tử…….”
“Câu nói này không tồi thiệt đã……” Lâu Ánh Thần từ dưới bàn thò đầu ra, nhai nuốt miếng xương cuối cùng của con ngỗng, buột miệng nói một câu, nhưng may mà nếu vào tai người thì chẳng qua chỉ là tiếng một con lang nhẹ tru thôi, trừ Thiên Mạch Doanh ném cho y một ánh mắt kỳ lạ ra, thì cũng không còn ai chú ý tới y.
“Trò của tiểu nữ tử?” Nam Vương tựa hồ phải suy ngẫm ý nghĩ của từ này một chút, nhưng không nổi giận mà còn cười: “Cũng đúng, là bổn vương quá nhu mì rồi, nếu Thiên Mạch Cung Chủ đã không thấy sao, vậy thì cứ dùng kiếm so tài đi” Không chút dấu vết đánh ngược trọng điểm về, còn biểu hiện một chút thái độ của mình, biểu tình của Nam Vương là cả một công trình, nhưng khi quay đầu nhìn Đa Nhật Nạp, trong mắt đã không thể che giấu tia âm lạnh, “Đi lấy vũ khí của ngươi đi, nhưng đừng để bổn vương thất vọng.”
“Vâng.”
Đa Nhật Nạp không kiêu ngạo không tự ti ôm quyền, quay người rời khỏi đại thính, không bao lâu thì trở lại, trong tay cầm theo một trường tiên (roi dài) ngân sắc đang cuộn lại.
“Roi?” Địch Việt Lăng ngạc nhiên một chút, trong lòng hắn, roi trước giờ là vũ khí của nữ nhân, là nam nhân thì nên dùng đao kiếm, hơn nữa người lạnh băng băng đó……. có thể dùng được vũ khí tính mềm này sao? Đây là hiểu sai của hắn, vì người Kiêu Ngô từ nhỏ đã sống trên lưng ngựa và cùng múa với thú, roi, là thứ mà họ dùng thuận tay nhất.
Hai người không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn nhau mấy giây, sau đó mỗi người đều lui lại vài bước, triển khai tư thế.
Không có người hô mở màn, đối chiến bắt đầu trong sự hiểu ngầm
Lâu Ánh Thần lắc lắc miệng, hứng thú dạt dào nằm đó nhìn trận đấu giữa đại thính, phát hiện cảnh tượng trong mấy bộ phim truyền hình vậy mà không phải hoàn toàn hư cấu, cũng không biết có phải là vì triều đại này rất cổ quái hay không, tóm lại, sự đặc sắc khi hai cao thủ đối đầu khiến y cảm thán không thôi.
Rất đáng giá Lâu Ánh Thần vui sướng có hơi quá mức.
Chiêu thức y không hiểu, chỉ là khi đọc tiểu thuyết đã từng thấy qua Thiên Hoa Thất Tinh Quyền, Thiên Thủ Như Lai Chưởng, còn có Đại Na Di Thân Pháp gì đó, Giáng Long Phục Tượng Công, chỉ là đều không thích hợp với tình cảnh trước mặt, chỉ thấy Địch Việt Lăng tay nâng lợi kiếm, khí thế như cầu vồng, trái ngược hoàn toàn với bản tính tản mạn thường này. Mà Đa Nhật Nạp né người tránh đi, linh hoạt như chim yến, một tay giữ thân roi, một tay khác cầm cán roi, bốp một tiếng vòng thẳng qua eo, ngăn cản chiêu tiếp theo chém qua của Địch Việt Lăng, tiếng vũ khí mài vào nhau kít kít, không biết cây roi đó rốt cuộc là làm từ chất liệu gì, mà lại có thể đánh ra tia lửa, trong mắt Địch Việt Lăng tinh quang dâng đầy, đột nhiên kêu một tiếng “Được!”. Sau đó hai tay run lên, giống như đại bàng, phi thân nhảy ra sau lưng Đa Nhật Nạp, trêu chọc múa lưỡi kiếm xinh đẹp, trường kiếm chuyển mặt, đỉnh đặt vào chính giữa lưng đối phương. Một chiêu này lợi hại, sau lưng đối phương không có mắt, vốn chắc chắn sẽ trúng chiêu, sau đó đến đây là ngừng, nhưng không ngờ Đa Nhật Nạp không thèm quay đầu, trực tiếp đánh roi cong ra sau, quấn tầng tầng lên trường kiếm, cúi lưng xuống, tiếp đó quay người, thanh kiếm vốn sẽ đâm vào giữa lưng của hắn giờ lại trượt qua sau vai tạo thành một vết thương nhỏ, chính là sau khi tránh như thế, vũ khí của Địch Việt Lăng bị khống chế, không thể không bỏ trường kiếm bắt đầu tiếp cận tác chiến với đối thủ.
“Đa Nhật Nạp này, cũng là một thứ rắc rối…..”
Lãng Y không biết là cố ý hay vô ý móc thiết phiến ra, mở ra quạt mấy cái trước ngực, “Chết trên chiêu vừa rồi của Địch Việt Lăng, đến nay cũng không dưới trăm người hắn thế nhưng chỉ bị rách chút da….. hắc hắc, khó trách tiểu tử đó đột nhiên trở nên chuyên tâm như thế……” Trong lúc nói, mắt vẫn chăm chú nhìn hai thân ảnh quấn lấy nhau trên đại thính, không biết câu nói này, là nói cho ai nghe. Quỷ Diện liếc nhìn Lãng Y một cái, rất lâu lại nhắm mắt lại, không nghe không hỏi, mười phần vô tâm vô tình. Câu nói này khiến Lâu Ánh Thần nhíu mày lên, thầm nói tiểu tử Địch Việt Lăng này lên đấu không bao lâu mà ngay cả công phu cuối cùng cũng đã dùng rồi…….. đó còn không phải hung đa cát thiểu sao? Hơn nữa y liếc nhìn thiết phiến đầy hoa văn trong tay Lãng Y: Khiến tên biến thái đó móc vũ khí ra chuẩn bị tùy thời trợ giúp đây không phải nói tình huống rất nguy cấp sao? Không biết là trời cao cố ý muốn hồi đáp ý nghĩ của y hay là sao, mà trong hai người đó đột nhiên phát ra một tiếng hừ, tiếp đó nhìn thấy Địch Việt Lăng bị một quyền đánh ngã ra đất, mà Đa Nhật Nạp đó tựa hồ quên mất ước định ngã xuống là thua, trường tiên trong tay lại đánh xuống, từ chỗ cán roi bung ra một lưỡi sắt nhỏ bén, trực tiếp đánh thẳng xuống.
“Các ngươi mẹ nó” Lãng Y vừa thấy tình huống không tốt, lập tức bung quạt ra tay, Đa Nhật Nạp bị vũ khí đột nhiên tấn công tới đó dọa nhảy dựng, trong vô thức tránh đi khiến Địch Việt Lăng đang căng cứng thần kinh có được cơ hội để thở dốc, lăn người thoát khỏi phạm vị nguy hiểm, sau đó khí thế không giảm lại xắn tay nhảy tới.
Đã không còn là cao thủ học hỏi nữa, mà là giác đấu sinh tử. Thiên Mạch Doanh cứ như không thấy thủ hạ của mình có tai nạn gì, nhãn thần khi quay đầu nhìn Nam Vương đã có bất mãn: “Nam Vương, có phải nên dừng lại rồi không?”
“Dừng lại? Tại sao?”
Không ngờ được Nam Vương chỉ cười lạnh, “Một tiết mục hay như vậy, tại sao không diễn tới cuối cùng?”
Trong lúc nói, chợt nghe thấy trong sàn đấu không biết ai phát ra một tiếng hét, khi nhìn tình trạng trận chiến, Đa Nhật Nạp đó đã xiết cổ Địch Việt Lăng, mà một tay khác, nhấc cao lợi đao ẩn giấu trong cây roi. Con mắt Quỷ Diện đột nhiên mở lớn, nhưng là, không đợi hắn xuất thủ, đã có người xông lên trước, chỉ nhìn thấy một cái bóng, bắn thẳng vào sau lưng Đa Nhật Nạp, Đa Nhật Nạp tựa hồ cảm giác được sau lưng có lãnh phong, liền phất cây roi trong tay, bốp một tiếng cây roi linh hoạt quấn lại, nhưng người đó đột nhiên lại thấp xuống, rồi phóng lên, đã gần trong gang tấc, ấn tượng cuối cùng của Đa Nhật Nạp là một gương mặt lang gớm ghiếc, không đợi hắn hiểu rõ tại sao có một con lang xuất hiện, đã cảm giác trên cổ nóng rực, máu tươi tung tóe phiêu vũ đầy trời
Nụ hôn chân chính của lang, thật ra là nụ hôn tử vong…….
Bên phía Nam Vương không có nghiên cứu gì, một nam tử màu da cổ đồng chủ động bước ra. Hắn không tính là rất anh tuấn, nhưng gương mặt cương nghị sắt như dao đó lại khiến người ta rất ấn tượng, có thể nhìn ra là một người trầm ổn đã qua tôi luyện. Thiên Mạch Doanh không che giấu tán thưởng gật đầu thể hiện thỏa mãn, tiếp theo, chính là vị dũng sĩ này sẽ chiếu theo sở thích của mình mà chọn lựa đối thủ.
Mà nam nhân đó tựa hồ đối với những vị có tiếng trên giang hồ này cũng có chút nghiên cứu, nghiêm cẩn học theo võ lâm nhân sĩ ôm quyền hành lễ, sau đó mục quang như chim ưng đảo qua đám người Thiên Mạch Doanh. Tuy nói có thể chọn lựa đối thủ nhưng rất hiển nhiên, vị cung chủ cao cao tại thượng không phải là người mà hắn có đủ khả năng khiêu chiến, cho dù có thực lực, cũng không có thân phận, tiếp theo là Quỷ Diện, nam tử hiển nhiên đối với gia hỏa mang mặt nạ, giấu đầu lòi đuôi này (ấn tượng, vì Quỷ Diện có hơi gù lưng) không có hứng thú, chỉ là nhìn một cái rồi chuyển qua quan sát người khác, đứng tiếp theo sau Quỷ Diện là Lãng Y đang không chút để ý cười ngọt một cái, một thân trường bào tuyệt sắc điểm hoa sen đỏ khiến hắn càng giống như là một…… bà cô, nhưng lại là một nam nhân….. điều này khiến nam tử đã quen hào phóng cuồng dã với đồng loại này run rẩy một chút, lặng lẽ tránh xa người này, Thượng Quan Nhiễm không thể chọn, cho dù Vương không nói tên này bị liệt ra ngoài danh sách lựa chọn, nhưng bản thân hắn cũng không dám mạo phạm bất kính đắc tội mà gây chuyện với một người nhìn thì thấy bình thường nhưng lại rất khiến Vương lưu tâm, cũng chính là nói chỉ còn sót lại một người.
Nam tử lạnh mắt nhìn Địch Việt Lăng đang âm thầm cùng con lang tranh giành một con ngỗng, không đánh mất lễ tiết chắp tay nói: “Công tử, xin mời.”
Thanh âm trầm thấp, mang theo vị đạo gió đêm thổi qua. “A?”
Địch Việt Lăng hiển nhiên là không ngờ được mình lại có vận may được “chọn làm nữ tế” như vậy, ngây ra một lúc, tay thả lỏng con ngỗng mập mạp đầy dầu cho Lâu Ánh Thần ngậm lấy tha vào dưới bàn gặm cắn. Hắn đụng phải ánh mắt như muốn giết người của Lãng Y, lúc này mới hồi thần lại, gương mặt nhất thời xấu hổ đỏ lên, đáp lễ nói: “Tại hạ là Địch Việt Lăng, dám hỏi dũng sĩ cao danh quý tánh là chi?” Nói rồi, mắt lại nhanh chóng trừng Lâu Ánh Thần một cái, nếu không phải nó luôn giành đồ ăn với mình, mình sẽ bị xấu mặt sao?
“Đa Nhật Nạp.”
“…..Nga…. vậy thì, bắt đầu thôi” Địch Việt Lăng không không nghĩ tới đối phương lại tự giới thiệu dứt khoát nhanh lẹ như thế, nhanh lẹ không có được một câu khách khí dành cho hắn, hắn lúng túng đưa tay muốn gãi mũi, lại phát hiện trên tay đầy dầu mỡ, đành mở miệng đáp một câu, cong lưng nhân khoảng thời gian rút kiếm vội lau sạch tay và tấm vải trải trên bàn, khi quay người, đã đổi thành nụ cười thong dong phong lưu phóng khoáng.
Đa Nhật Nạp dùng nhãn thần nghi ngờ nhìn thanh kiếm đó một cái, sau đó quay đầu dùng ánh mắt hỏi ý Nam Vương.
Ý tứ không cần phải nói: Trong cuộc tỷ thí mà họ quen thuộc, không dùng vũ khí.
Nam Vương trên thượng tọa vẫn là bộ dáng phong lưu tà mị biếng nhác, kẹp ly rượu màu ngọc bích lên ngửi ngửi hương rượu, nói với Thiên Mạch Doanh: “Đao kiếm không có mắt, chẳng qua chỉ là học hỏi, để tránh ngộ thương, vẫn nên dùng quyền pháp phân cao thấp đi” Một câu nói nhàn nhạt, nhưng bá khí ẩn giấu không ít.
Câu nói này nếu là đối với Thượng Quan Nhiễm hoặc Lãng Y mà nói, thì chắc sẽ ngầm đồng ý, nhưng đáng tiếc người nghe là Thiên Mạch Doanh, là Hãn Hình Cung Cung Chủ kiêu ngạo, chỉ thấy hắn nhướng khóe môi lên, lộ ra nụ cười tương tự với Nam Vương.
Uống hết loại rượu mạnh trong ly xong, mới nhàn nhã nói: “Nam Vương lời này thiếu sót rồi, nếu đã là học hỏi, nam tử hán đại trượng phu hà cớ gì lại sợ đao kiếm không có mắt? Lo trước lo sau, khó tránh có chút giống như trò của tiểu nữ tử…….”
“Câu nói này không tồi thiệt đã……” Lâu Ánh Thần từ dưới bàn thò đầu ra, nhai nuốt miếng xương cuối cùng của con ngỗng, buột miệng nói một câu, nhưng may mà nếu vào tai người thì chẳng qua chỉ là tiếng một con lang nhẹ tru thôi, trừ Thiên Mạch Doanh ném cho y một ánh mắt kỳ lạ ra, thì cũng không còn ai chú ý tới y.
“Trò của tiểu nữ tử?” Nam Vương tựa hồ phải suy ngẫm ý nghĩ của từ này một chút, nhưng không nổi giận mà còn cười: “Cũng đúng, là bổn vương quá nhu mì rồi, nếu Thiên Mạch Cung Chủ đã không thấy sao, vậy thì cứ dùng kiếm so tài đi” Không chút dấu vết đánh ngược trọng điểm về, còn biểu hiện một chút thái độ của mình, biểu tình của Nam Vương là cả một công trình, nhưng khi quay đầu nhìn Đa Nhật Nạp, trong mắt đã không thể che giấu tia âm lạnh, “Đi lấy vũ khí của ngươi đi, nhưng đừng để bổn vương thất vọng.”
“Vâng.”
Đa Nhật Nạp không kiêu ngạo không tự ti ôm quyền, quay người rời khỏi đại thính, không bao lâu thì trở lại, trong tay cầm theo một trường tiên (roi dài) ngân sắc đang cuộn lại.
“Roi?” Địch Việt Lăng ngạc nhiên một chút, trong lòng hắn, roi trước giờ là vũ khí của nữ nhân, là nam nhân thì nên dùng đao kiếm, hơn nữa người lạnh băng băng đó……. có thể dùng được vũ khí tính mềm này sao? Đây là hiểu sai của hắn, vì người Kiêu Ngô từ nhỏ đã sống trên lưng ngựa và cùng múa với thú, roi, là thứ mà họ dùng thuận tay nhất.
Hai người không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn nhau mấy giây, sau đó mỗi người đều lui lại vài bước, triển khai tư thế.
Không có người hô mở màn, đối chiến bắt đầu trong sự hiểu ngầm
Lâu Ánh Thần lắc lắc miệng, hứng thú dạt dào nằm đó nhìn trận đấu giữa đại thính, phát hiện cảnh tượng trong mấy bộ phim truyền hình vậy mà không phải hoàn toàn hư cấu, cũng không biết có phải là vì triều đại này rất cổ quái hay không, tóm lại, sự đặc sắc khi hai cao thủ đối đầu khiến y cảm thán không thôi.
Rất đáng giá Lâu Ánh Thần vui sướng có hơi quá mức.
Chiêu thức y không hiểu, chỉ là khi đọc tiểu thuyết đã từng thấy qua Thiên Hoa Thất Tinh Quyền, Thiên Thủ Như Lai Chưởng, còn có Đại Na Di Thân Pháp gì đó, Giáng Long Phục Tượng Công, chỉ là đều không thích hợp với tình cảnh trước mặt, chỉ thấy Địch Việt Lăng tay nâng lợi kiếm, khí thế như cầu vồng, trái ngược hoàn toàn với bản tính tản mạn thường này. Mà Đa Nhật Nạp né người tránh đi, linh hoạt như chim yến, một tay giữ thân roi, một tay khác cầm cán roi, bốp một tiếng vòng thẳng qua eo, ngăn cản chiêu tiếp theo chém qua của Địch Việt Lăng, tiếng vũ khí mài vào nhau kít kít, không biết cây roi đó rốt cuộc là làm từ chất liệu gì, mà lại có thể đánh ra tia lửa, trong mắt Địch Việt Lăng tinh quang dâng đầy, đột nhiên kêu một tiếng “Được!”. Sau đó hai tay run lên, giống như đại bàng, phi thân nhảy ra sau lưng Đa Nhật Nạp, trêu chọc múa lưỡi kiếm xinh đẹp, trường kiếm chuyển mặt, đỉnh đặt vào chính giữa lưng đối phương. Một chiêu này lợi hại, sau lưng đối phương không có mắt, vốn chắc chắn sẽ trúng chiêu, sau đó đến đây là ngừng, nhưng không ngờ Đa Nhật Nạp không thèm quay đầu, trực tiếp đánh roi cong ra sau, quấn tầng tầng lên trường kiếm, cúi lưng xuống, tiếp đó quay người, thanh kiếm vốn sẽ đâm vào giữa lưng của hắn giờ lại trượt qua sau vai tạo thành một vết thương nhỏ, chính là sau khi tránh như thế, vũ khí của Địch Việt Lăng bị khống chế, không thể không bỏ trường kiếm bắt đầu tiếp cận tác chiến với đối thủ.
“Đa Nhật Nạp này, cũng là một thứ rắc rối…..”
Lãng Y không biết là cố ý hay vô ý móc thiết phiến ra, mở ra quạt mấy cái trước ngực, “Chết trên chiêu vừa rồi của Địch Việt Lăng, đến nay cũng không dưới trăm người hắn thế nhưng chỉ bị rách chút da….. hắc hắc, khó trách tiểu tử đó đột nhiên trở nên chuyên tâm như thế……” Trong lúc nói, mắt vẫn chăm chú nhìn hai thân ảnh quấn lấy nhau trên đại thính, không biết câu nói này, là nói cho ai nghe. Quỷ Diện liếc nhìn Lãng Y một cái, rất lâu lại nhắm mắt lại, không nghe không hỏi, mười phần vô tâm vô tình. Câu nói này khiến Lâu Ánh Thần nhíu mày lên, thầm nói tiểu tử Địch Việt Lăng này lên đấu không bao lâu mà ngay cả công phu cuối cùng cũng đã dùng rồi…….. đó còn không phải hung đa cát thiểu sao? Hơn nữa y liếc nhìn thiết phiến đầy hoa văn trong tay Lãng Y: Khiến tên biến thái đó móc vũ khí ra chuẩn bị tùy thời trợ giúp đây không phải nói tình huống rất nguy cấp sao? Không biết là trời cao cố ý muốn hồi đáp ý nghĩ của y hay là sao, mà trong hai người đó đột nhiên phát ra một tiếng hừ, tiếp đó nhìn thấy Địch Việt Lăng bị một quyền đánh ngã ra đất, mà Đa Nhật Nạp đó tựa hồ quên mất ước định ngã xuống là thua, trường tiên trong tay lại đánh xuống, từ chỗ cán roi bung ra một lưỡi sắt nhỏ bén, trực tiếp đánh thẳng xuống.
“Các ngươi mẹ nó” Lãng Y vừa thấy tình huống không tốt, lập tức bung quạt ra tay, Đa Nhật Nạp bị vũ khí đột nhiên tấn công tới đó dọa nhảy dựng, trong vô thức tránh đi khiến Địch Việt Lăng đang căng cứng thần kinh có được cơ hội để thở dốc, lăn người thoát khỏi phạm vị nguy hiểm, sau đó khí thế không giảm lại xắn tay nhảy tới.
Đã không còn là cao thủ học hỏi nữa, mà là giác đấu sinh tử. Thiên Mạch Doanh cứ như không thấy thủ hạ của mình có tai nạn gì, nhãn thần khi quay đầu nhìn Nam Vương đã có bất mãn: “Nam Vương, có phải nên dừng lại rồi không?”
“Dừng lại? Tại sao?”
Không ngờ được Nam Vương chỉ cười lạnh, “Một tiết mục hay như vậy, tại sao không diễn tới cuối cùng?”
Trong lúc nói, chợt nghe thấy trong sàn đấu không biết ai phát ra một tiếng hét, khi nhìn tình trạng trận chiến, Đa Nhật Nạp đó đã xiết cổ Địch Việt Lăng, mà một tay khác, nhấc cao lợi đao ẩn giấu trong cây roi. Con mắt Quỷ Diện đột nhiên mở lớn, nhưng là, không đợi hắn xuất thủ, đã có người xông lên trước, chỉ nhìn thấy một cái bóng, bắn thẳng vào sau lưng Đa Nhật Nạp, Đa Nhật Nạp tựa hồ cảm giác được sau lưng có lãnh phong, liền phất cây roi trong tay, bốp một tiếng cây roi linh hoạt quấn lại, nhưng người đó đột nhiên lại thấp xuống, rồi phóng lên, đã gần trong gang tấc, ấn tượng cuối cùng của Đa Nhật Nạp là một gương mặt lang gớm ghiếc, không đợi hắn hiểu rõ tại sao có một con lang xuất hiện, đã cảm giác trên cổ nóng rực, máu tươi tung tóe phiêu vũ đầy trời
Nụ hôn chân chính của lang, thật ra là nụ hôn tử vong…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất