[Lăng Việt] From Hands To Heart
Chương 3: "Khác biệt"
⚠Truyện này có những câu hội thoại nhưng chị tác giả không đóng ngoặc kép, không phải edit thiếu đâu nha.
- -------------
Vương Siêu lại một lần nữa bị toác đầu. Vương Việt vừa rẽ xe vào đường phụ đã nghe thấy giọng của Mỹ Lâm lộ rõ vẻ mệt mỏi khó tả. Anh ta không để cho tôi giúp Vương Việt, anh tự đưa anh ta đến bệnh viện đi, tôi không quản được đâu.
Vỏ ngoài của cái bàn con bị phá thành một mớ hỗn độn màu xanh, trên trán trái của Vương Siêu có một miệng vết thương nông hình tam giác vẫn còn đang chảy máu. Vương Việt vừa vào cửa, Vương Siêu liền giơ cánh tay lên như phản xạ có điều kiện, hô lên em trai! Em trai ơi! Đau, đau quá. Mỹ Lâm mặc một chiếc váy màu be cũ đứng ở bên cạnh, máu văng lên lốm đốm tạo thành hoa văn trên eo cô. Mắt Vương Việt hơi nhói, liền tránh khỏi màu sắc chói mắt, nói hôm nay tắc đường, rẽ mấy lối tắt đều bị chặn hết.
Vương Việt, cái bàn hỏng rồi. Mỹ Lâm vừa ném cho cậu một cuộn băng gạc, một lát xong rồi nhớ đem vứt đi.
Ném cái gì đi đâu? Băng gạc bẩn, cái bàn hỏng hay là Vương Siêu. Vương Siêu đưa cánh tay lên nghiêng góc 45 độ, trên mặt toàn là máu, trong móng tay cũng có máu, mùi tanh phảng phất như cá trên thớt, hơi lo lắng mà khẽ di chuyển. Trong phòng tĩnh lặng im ắng, giọng Vương Siêu lẩm bẩm lộ vẻ lo sợ, em trai, em trai, anh không cẩn thận, đụng vào, Mỹ Lâm, tức giận. Em trai thì không tức giận.
Vương Việt không nói chuyện, ngồi xổm ở trước mặt Vương Siêu lẳng lặng quấn băng gạc thành một vòng, thỉnh thoảng đè lên vết thương khiến Vương Siêu há mồm muốn khóc, Vương Việt nhướng mi mắt bảo ráng chịu chút, Vương Siêu không dám khóc nữa, híp mắt hỏi: "Em tức giận à?"
“Đừng nhúc nhích.” Vương Việt trả lời qua loa, cằm chảy ra một giọt mồ hôi, đoạn dùng răng cắn đứt băng dính.
Vương Việt hiếm thấy lạnh lùng như vậy, nhưng Vương Siêu đã từng gặp qua, gần thời điểm mà anh suýt mất tích vào đêm đó. Vương Việt ít khi đưa Vương Siêu đi chơi vào những ngày thường không phải sinh nhật, cho nên anh trai rất thích thú, những bông liễu rũ phiêu diêu trong gió đêm, cậu nhìn chằm chằm đám côn trùng bay dày đặc dưới ánh đèn đêm như những đốm sáng trắng, càng bay lên càng biến mất vô tung. Vương Việt chạy ra ngoài vài bước, hai phút sau cầm trong tay một cây kẹo bông gòn, xé một miếng nhét vào miệng Vương Siêu, đem phần còn lại để vào túi nilon đưa cho anh trai.
“Anh ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.” Mấy quầy hàng vỉa hè đều đã lên đèn sáng sủa, Vương Việt nửa người chìm trong ánh sáng đó, khiến cậu trở thành một hình bóng ấm áp lại xinh đẹp. Vương Siêu nghiêng đầu ngắm, thật ra em trai của anh ấy rất ưa nhìn, từ nhỏ ai cũng khen em ấy xinh đẹp, khi còn bé anh trai đã đưa Vương Việt đi dạo phố, từ công viên đến quầy bán quà vặt ở cổng rạp chiếu phim, em trai của anh được người ta nhét vào tay những món đồ chơi nhỏ, viên bi thủy tinh, kẹo mạch nha còn có một cặp châu chấu gắn trên một sợi dây đỏ. Vương Việt sẽ nắm lấy tay anh trai, ướt đẫm mồ hôi, nói bài hát mới thầy mình dạy đâu rồi anh, con có thể hát cho mọi người nghe được không?
Vương Việt hát rất hay, em trai của anh ấy thật tuyệt. Vương Siêu nghĩ đến đây liền trở nên vui vẻ, tay chân vụng về kéo cái túi ni lông buộc chặt em trai, xé một miếng kẹo bông gòn lớn đưa vào miệng Vương Việt, "Em trai, em ăn đi, em ăn đi."
Vương Việt cúi người ăn vào miệng, tơ đường tạo thành một vòng trắng quanh miệng. Vương Siêu tự như rất vui, nghĩ rằng, Vương Việt, em trai mình, em trai tốt nhất của anh.
Anh ta là một đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ với chỉ số IQ suốt đời chỉ bảy tuổi
Nhưng Vương Siêu lại không phải là người anh tốt nhất, anh là một đứa trẻ thiểu năng với chỉ số IQ suốt đời này chỉ bảy tuổi, anh là dòng sông vĩnh viễn không cách nào có thể vượt qua giữa Vương Việt và Mỹ Lâm, Mỹ Lâm là người hiểu Vương Việt nhất trên thế giới này, nhưng thấu hiểu và thực hiện là hai điều khác nhau. Vương Việt nhốt Vương Siêu bên ngoài, đi thẳng vào phòng trong, lặng lẽ hôn lên môi Mỹ Lâm.
Mỹ Lâm không nhúc nhích, chỉ có trước mặt cậu là nước mắt không ngừng rơi, Vương Việt trước giờ không biết rằng phụ nữ có thể rơi nhiều nước mắt như vậy, bi thương như lần cậu quỳ gối trước mộ của cha mẹ mình, giống như lúc cậu muốn vứt bỏ Vương Siêu, và cũng giống như thời điểm ánh mắt giao nhau của cậu với Lăng Duệ. Cậu bỗng nhiên nghĩ đến Lăng Duệ, cậu không hiểu hành động thân mật của Lăng Duệ, bác sĩ Lăng Duệ ấy cũng đã nói anh không phải là người tốt, vậy thì tại sao lại rơi lệ?
Vương Việt mắt đỏ bừng, gấp gáp hôn Mỹ Lâm, bọn họ đều một cần lối thoát, thế rồi cậu đưa tay thăm dò trong quần lót của cô, dễ dàng biến thành hai con con côn trùng quấn lấy nhau, cùng thắp lên nguồn sáng của nhau, cậu biết có thứ gì đó sắp biến mất không còn thấy được nữa. Trong lúc vội vã, chân của Vương Việt va vào góc bàn chảy máu, cậu cũng không quan tâm. Ngoài cửa, Vương Siêu nghe thấy tiếng động trong phòng liền bắt đầu gõ cửa, như đã quen với chuyện này rồi, Vương Siêu lại bắt đầu hét lên, rồi đập cửa khóc lóc, em trai, em trai! Mở cửa ra!
Động tác của Vương Việt dừng lại, Mỹ Lâm nằm sấp trên giường không nhúc nhích, chút ẩm ướt cuối cùng cũng nhanh chóng bay hơi đến khô cạn. Lần này cô không tức giận, không mặc nội y bên trong, cũng không còn rơi nước mắt nữa.
Cô nói, "Vương Việt, để tôi đi, mang theo anh trai của anh rồi buông tha cho tôi đi."
Tiếng đập cửa vẫn là còn vang, Vương Việt mở miệng muốn nói rất nhiều thứ, tỷ như chúng ta vẫn còn những biện pháp khác, tỷ như thế nào mới tính là buông tha cho em. Cuối cùng cậu lại không nói gì.
“Anh đi đây.” Vương Việt đắp chăn lên người cô, “Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
to be continued...
- ----------
Ngâm lâu quá chắc các bác quên chương trước luôn rồi •́ ‿,•̀
Toi cũng vừa beta lại mấy lỗi ngâu si ở chương trước rồi nha.
Sẽ gáng lết mặc dù deadline dí mỗi tuần luôn hmu hmu. ಥ‿ಥ
- -------------
Vương Siêu lại một lần nữa bị toác đầu. Vương Việt vừa rẽ xe vào đường phụ đã nghe thấy giọng của Mỹ Lâm lộ rõ vẻ mệt mỏi khó tả. Anh ta không để cho tôi giúp Vương Việt, anh tự đưa anh ta đến bệnh viện đi, tôi không quản được đâu.
Vỏ ngoài của cái bàn con bị phá thành một mớ hỗn độn màu xanh, trên trán trái của Vương Siêu có một miệng vết thương nông hình tam giác vẫn còn đang chảy máu. Vương Việt vừa vào cửa, Vương Siêu liền giơ cánh tay lên như phản xạ có điều kiện, hô lên em trai! Em trai ơi! Đau, đau quá. Mỹ Lâm mặc một chiếc váy màu be cũ đứng ở bên cạnh, máu văng lên lốm đốm tạo thành hoa văn trên eo cô. Mắt Vương Việt hơi nhói, liền tránh khỏi màu sắc chói mắt, nói hôm nay tắc đường, rẽ mấy lối tắt đều bị chặn hết.
Vương Việt, cái bàn hỏng rồi. Mỹ Lâm vừa ném cho cậu một cuộn băng gạc, một lát xong rồi nhớ đem vứt đi.
Ném cái gì đi đâu? Băng gạc bẩn, cái bàn hỏng hay là Vương Siêu. Vương Siêu đưa cánh tay lên nghiêng góc 45 độ, trên mặt toàn là máu, trong móng tay cũng có máu, mùi tanh phảng phất như cá trên thớt, hơi lo lắng mà khẽ di chuyển. Trong phòng tĩnh lặng im ắng, giọng Vương Siêu lẩm bẩm lộ vẻ lo sợ, em trai, em trai, anh không cẩn thận, đụng vào, Mỹ Lâm, tức giận. Em trai thì không tức giận.
Vương Việt không nói chuyện, ngồi xổm ở trước mặt Vương Siêu lẳng lặng quấn băng gạc thành một vòng, thỉnh thoảng đè lên vết thương khiến Vương Siêu há mồm muốn khóc, Vương Việt nhướng mi mắt bảo ráng chịu chút, Vương Siêu không dám khóc nữa, híp mắt hỏi: "Em tức giận à?"
“Đừng nhúc nhích.” Vương Việt trả lời qua loa, cằm chảy ra một giọt mồ hôi, đoạn dùng răng cắn đứt băng dính.
Vương Việt hiếm thấy lạnh lùng như vậy, nhưng Vương Siêu đã từng gặp qua, gần thời điểm mà anh suýt mất tích vào đêm đó. Vương Việt ít khi đưa Vương Siêu đi chơi vào những ngày thường không phải sinh nhật, cho nên anh trai rất thích thú, những bông liễu rũ phiêu diêu trong gió đêm, cậu nhìn chằm chằm đám côn trùng bay dày đặc dưới ánh đèn đêm như những đốm sáng trắng, càng bay lên càng biến mất vô tung. Vương Việt chạy ra ngoài vài bước, hai phút sau cầm trong tay một cây kẹo bông gòn, xé một miếng nhét vào miệng Vương Siêu, đem phần còn lại để vào túi nilon đưa cho anh trai.
“Anh ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.” Mấy quầy hàng vỉa hè đều đã lên đèn sáng sủa, Vương Việt nửa người chìm trong ánh sáng đó, khiến cậu trở thành một hình bóng ấm áp lại xinh đẹp. Vương Siêu nghiêng đầu ngắm, thật ra em trai của anh ấy rất ưa nhìn, từ nhỏ ai cũng khen em ấy xinh đẹp, khi còn bé anh trai đã đưa Vương Việt đi dạo phố, từ công viên đến quầy bán quà vặt ở cổng rạp chiếu phim, em trai của anh được người ta nhét vào tay những món đồ chơi nhỏ, viên bi thủy tinh, kẹo mạch nha còn có một cặp châu chấu gắn trên một sợi dây đỏ. Vương Việt sẽ nắm lấy tay anh trai, ướt đẫm mồ hôi, nói bài hát mới thầy mình dạy đâu rồi anh, con có thể hát cho mọi người nghe được không?
Vương Việt hát rất hay, em trai của anh ấy thật tuyệt. Vương Siêu nghĩ đến đây liền trở nên vui vẻ, tay chân vụng về kéo cái túi ni lông buộc chặt em trai, xé một miếng kẹo bông gòn lớn đưa vào miệng Vương Việt, "Em trai, em ăn đi, em ăn đi."
Vương Việt cúi người ăn vào miệng, tơ đường tạo thành một vòng trắng quanh miệng. Vương Siêu tự như rất vui, nghĩ rằng, Vương Việt, em trai mình, em trai tốt nhất của anh.
Anh ta là một đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ với chỉ số IQ suốt đời chỉ bảy tuổi
Nhưng Vương Siêu lại không phải là người anh tốt nhất, anh là một đứa trẻ thiểu năng với chỉ số IQ suốt đời này chỉ bảy tuổi, anh là dòng sông vĩnh viễn không cách nào có thể vượt qua giữa Vương Việt và Mỹ Lâm, Mỹ Lâm là người hiểu Vương Việt nhất trên thế giới này, nhưng thấu hiểu và thực hiện là hai điều khác nhau. Vương Việt nhốt Vương Siêu bên ngoài, đi thẳng vào phòng trong, lặng lẽ hôn lên môi Mỹ Lâm.
Mỹ Lâm không nhúc nhích, chỉ có trước mặt cậu là nước mắt không ngừng rơi, Vương Việt trước giờ không biết rằng phụ nữ có thể rơi nhiều nước mắt như vậy, bi thương như lần cậu quỳ gối trước mộ của cha mẹ mình, giống như lúc cậu muốn vứt bỏ Vương Siêu, và cũng giống như thời điểm ánh mắt giao nhau của cậu với Lăng Duệ. Cậu bỗng nhiên nghĩ đến Lăng Duệ, cậu không hiểu hành động thân mật của Lăng Duệ, bác sĩ Lăng Duệ ấy cũng đã nói anh không phải là người tốt, vậy thì tại sao lại rơi lệ?
Vương Việt mắt đỏ bừng, gấp gáp hôn Mỹ Lâm, bọn họ đều một cần lối thoát, thế rồi cậu đưa tay thăm dò trong quần lót của cô, dễ dàng biến thành hai con con côn trùng quấn lấy nhau, cùng thắp lên nguồn sáng của nhau, cậu biết có thứ gì đó sắp biến mất không còn thấy được nữa. Trong lúc vội vã, chân của Vương Việt va vào góc bàn chảy máu, cậu cũng không quan tâm. Ngoài cửa, Vương Siêu nghe thấy tiếng động trong phòng liền bắt đầu gõ cửa, như đã quen với chuyện này rồi, Vương Siêu lại bắt đầu hét lên, rồi đập cửa khóc lóc, em trai, em trai! Mở cửa ra!
Động tác của Vương Việt dừng lại, Mỹ Lâm nằm sấp trên giường không nhúc nhích, chút ẩm ướt cuối cùng cũng nhanh chóng bay hơi đến khô cạn. Lần này cô không tức giận, không mặc nội y bên trong, cũng không còn rơi nước mắt nữa.
Cô nói, "Vương Việt, để tôi đi, mang theo anh trai của anh rồi buông tha cho tôi đi."
Tiếng đập cửa vẫn là còn vang, Vương Việt mở miệng muốn nói rất nhiều thứ, tỷ như chúng ta vẫn còn những biện pháp khác, tỷ như thế nào mới tính là buông tha cho em. Cuối cùng cậu lại không nói gì.
“Anh đi đây.” Vương Việt đắp chăn lên người cô, “Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
to be continued...
- ----------
Ngâm lâu quá chắc các bác quên chương trước luôn rồi •́ ‿,•̀
Toi cũng vừa beta lại mấy lỗi ngâu si ở chương trước rồi nha.
Sẽ gáng lết mặc dù deadline dí mỗi tuần luôn hmu hmu. ಥ‿ಥ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất