[Lăng Việt] From Hands To Heart

Chương 6: "Anh mau kết hôn đi"

Trước Sau
New update: bắt đầu từ chương này trở về sau mình sẽ đăng preview chương tiếp theo ở cuối mỗi chương nhé. ^^ Enjoy~

••••

Ở vườn hoa nhỏ lúc Vương Siêu bị đánh, tình cờ Vương Việt đang mang đồ ăn lên lầu ở bệnh viện.

Mẹ của bé trọc đầu nghe đứa nhỏ có chuyện liền đến bệnh viện xem, bố đứa nhỏ ầm ĩ qua điện thoại với ai đó, nói mày cút, không xứng đến để gặp con trai mình. Giọng nói lớn đến mức dọa Vương Siêu không hó hé lời nào, bé trọc đầu vươn tay nắm dưới gấu áo bệnh viện thò mặt ra ra sờ sờ anh trai, bảo chúng ta bí mật chạy ra ngoài, Vương Siêu lắc đầu nói không được, còn em trai nữa, anh ở lại đây. Bé trọc đầu lấy một quả cam từ trên bàn kê giữa hai giường hối lộ bạn tốt, đi xuống dưới lầu nha, được không?

"Mẹ sắp tới thăm rồi, em muốn tặng hoa cho mẹ." Đôi mắt bé trọc đầu sáng lấp lánh, "Mẹ em đẹp lắm ấy."

Lúc Vương Việt vội đi đến vườn hoa nhỏ, Vương Siêu vẫn đang nắm chặt đóa hoa trên tay, năm cánh hoa phấn trắng bị dập nát, bé trọc đầu đứng bên cạnh khóc lớn. Lăng Duệ bảo vệ Vương Siêu sau lưng, bảo vệ vừa áp giải kẻ gây rối đi. Người này trên miệng vẫn còn hùng hổ, một kẻ thiểu năng như ngươi tới chết cũng không ai cần, Vương Việt nghe thế liền rùng mình. Cậu chạy tới túm lấy Vương Siêu, "Có chuyện gì? Sao lại chạy ra ngoài?"

Vết thương vừa lành trên trán Vương Siêu lại bị rách, nước mắt nước mũi trên mặt tèm lem, chỉ nắm chặt bó hoa trên tay không nói lời nào, Vương Việt đẩy anh trai lớn tiếng mắng: "Điếc hả? Đang hỏi anh đó! Ai mượn chạy ra ngoài hả!''

"Vương Việt, em bình tĩnh một chút!" Lăng Duệ dùng sức nắm lấy cánh tay cậu, gần như ghim vào da thịt của Vương Việt, vậy mà cậu lại không cảm thấy gì. Vương Việt chỉ nhìn chằm chằm Vương Siêu, "Lý do gì mà chạy ra ngoài?"

"Hoa, hoa này... tặng, tặng cho mẹ." Thần kinh đang căng cứng của Vương Siêu đột nhiên vỡ òa, khóc òa lên, bé đầu trọc cũng chạy lại nắm lấy tay anh trai, cả hai cùng nhau khóc lớn.

Vương Việt đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi. Cậu vừa mới giao xong 20 phần cơm trưa, đầu ngón tay vẫn còn run run, cảm thấy mình không còn sức để trách Vương Siêu, cũng không đủ tư cách để trách Vương Siêu nữa. Vương Việt nghĩ rằng vết thương của Vương Siêu đáng lẽ phải ở trên đầu mình, còn Vương Siêu là chính vết thương không bao giờ lành của cậu.

"Lên lầu trước đi." Lăng Duệ cắt ngang. "Vương Việt, nghe anh nói, cứ đi lên lầu trước."

Vương Siêu và bé trọc đầu đều được đưa trở về phòng bệnh. Bố của bé đã cực kỳ tức giận, không để ý gì đến lời xin lỗi của Vương Việt, mà cậu cũng không để trong lòng. Đầu của Vương Siêu lại thêm vết thương, cuộc hẹn tái khám vì vậy mà hoãn lại, Lăng Duệ nhờ người khẩn cấp đưa Vương Siêu đi băng bó, những người trong khoa cấp cứu tinh mắt nhìn thấy bàn tay của Lăng Duệ liền hét lên: "Bác sĩ Lăng, tay của anh thì sao? ''



"Bị thương ngoài da, không sao đâu." Vương Việt mới để ý thấy tay của Lăng Duệ bị thương, máu thuận theo chảy xuống đốt ngón tay trắng muốt, chảy vào trong túi nilon. Vương Việt trong lòng giật mình, không khỏi nắm chặt tay "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Vết thương ngoài da thôi." Lăng Duệ lặp lại lần nữa, rất bình tĩnh như một bác sĩ chuyên nghiệp. "Em đưa anh đi tìm chỗ, anh sẽ tự xử lý."

Vương Việt không nói, lặng lẽ đi theo Lăng Duệ vào văn phòng nhỏ của khoa cấp cứu, trong túi nilon là rau khô vẫn còn mới, phía trên có dính máu của Lăng Duệ. Tối qua cậu còn nói với Lăng Duệ bây giờ đang là mùa của rau khô, Lăng Duệ vẫn thờ ơ ngồi trên sofa xưm bệnh án, có vẻ như không nghe cậu nói chuyện, một lát sau mới nhíu mày lại nói mình không thích.

Đã không thích rồi sao lại mua? Vương Việt muốn hỏi anh, nếu không thích sao phải làm chuyện như thế này? Rau khô cũng thế, Lộc Phương Ninh cũng thế, có phải hay không ngay cả Vương Việt cũng vậy? Lăng Duệ là một người vừa ngu ngốc lại nhẫn tâm, anh rõ ràng trước số phận và cạm bẫy bị khuất phục dễ dàng, nhưng trong lòng luôn giả vờ chủ động với vận may, vờ rằng anh không xấu hổ.

Thực ra, con người cũng nên thay da đổi thịt theo mùa khác nhau, sống được bao lâu không quan trọng lắm, đến thời điểm thì chọn bắt đầu lại. Vương Việt cảm thấy mặt mình ướt đẫm, hóa ra là đang khóc, thì ra cũng rơi nhiều nước mắt như vậy.

Cậu ấy nói, "Lăng Duệ, hãy kết hôn đi, xin anh."

Bàn tay cắt băng gạc của Lăng Duệ dừng lại tại chỗ, vẻ mặt anh ngẩng ra thậm chí có chút mù mịt, ngơ ngác, đó là biểu lộ thường có của Vương Việt, nghe nói yêu nhau người ta sẽ càng giống nhau, Vương Việt sẽ không thừa nhận điểm này, cậu cảm thấy Lăng Duệ cũng sẽ không thừa nhận. Thế là cậu lại nói thêm lần nữa, "Lăng Duệ, anh mau kết hôn đi."

"Vương Việt, mẹ nó em có bệnh à?" Lăng Duệ nói, "Em có bệnh hay gì?''

"Lăng Duệ, anh đừng như vậy." Vương Việt nhìn anh bằng ánh mắt như lần đầu hai người gặp gỡ, "Lăng Duệ, anh đừng lo những chuyện lộn xộn của em nữa."

Ngay lúc đó vang lên cuộc gọi đến của Lộc Phương Ninh, Lăng Duệ nhấc máy không nói gì, người phụ nữ bên kia xem ra tâm trạng rất tốt, cô ta cười nói: "Bác sĩ Lăng, gần đây anh thế nào không?"

"Cũng ổn, không cần cô phí tâm."

"Vậy thì bác sĩ Lăng, giao dịch vẫn thực hiện chứ?" Lộc Phương Ninh nhẹ giọng nói, "Bốn triệu, tôi đồng ý. Chúng ta có thể ký thỏa thuận ngay bây giờ."

Hóa ra không phải mấy trăm nghìn, cũng không phải một triệu, mà là bốn triệu. Vương Việt biết Lăng Duệ phải trả nợ, nhưng không biết lại là bốn triệu. Có lẽ số tiền đó có thể chữa khỏi bệnh của Vương Siêu, hoặc đủ để cậu cẩn thận xếp lại một cuộc sống mới cho Vương Siêu với số tiền mà qua mấy kiếp cậu cũng không kiếm được.



Mặt Lăng Duệ tái đi vì mất máu ở vết thương trên tay, nhưng vẫn giữ được nét đẹp trai. Vương Việt cảm thấy điều mà Lộc Phương Ninh thích có thể là dáng vẻ này của Lăng Duệ. Lăng Duệ sẽ không tỏ ra khó chịu cho dù ở hoàn cảnh tồi tệ đến đâu, Lộc Phương Ninh cần một người như vậy, gia thế xứng đôi, tao nhã cao quý. Giờ phút này cậu thậm chí cố gắng chân thành thuyết phục Lăng Duệ, không còn tức giận, tại sao anh không kết hôn với cô ấy? Tại sao không chứ?

"Lăng Duệ, ngoại trừ tôi không ai có thể giúp anh, tôi đương nhiên cũng tin chắc rằng anh là lựa chọn tốt nhất của tôi." Lộc Phương Ninh nói, "Tôi cần anh, và anh cũng cần tôi."

Lăng Duệ nhìn chằm chằm Vương Việt, Vương Việt chân thành nhìn anh, ánh mắt cực kỳ bức người. Nghe nói những chỉ ai yêu nhau mới càng ngày càng trưởng thành và giống nhau hơn, anh từ đầu đến cuối không học được điều gì tốt ở Vương Việt, nhưng Vương Việt đã học được sự vô tình từ anh.

Lăng Duệ rủ mắt và đưa ra câu trả lời khẳng định đầu tiên cho Lộc Phương Ninh. "Được."

to be còn tình iu.

- ----------

*Chú thích: món rau khô



- ---------

Preview chương 7: (H)

Là em đã cho Bác sĩ Lăng một lối thoát. Vương Việt khó khăn nghiêng đầu lại, há miệng đón lấy mồ hôi rơi của Lăng Duệ, chỉ có như vậy cậu mới biết mình đang rất nóng, chỉ đơn giản vì bản năng vui thích mà phát nhiệt, nguồn nhiệt duy nhất, ngọn lửa duy nhất. Vương Việt hai mắt mờ mịt như phủ sương, Lăng Duệ ôn nhu cúi xuống, hơi thở nóng ấm cách cậu chỉ 0,1 cm, sao vậy?

Là em đã cho bác sĩ Lăng một lối thoát. Vương Việt ngoan ngoãn co chân lên, lắc lắc cái mông, cũng không nói có gì, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau