Lang Vương Và Bác Sĩ Thỏ Của Hắn
Chương 3
Thỏ trắng ngồi trên lưng sói, đi xuyên qua rừng cây.
Gió đêm lành lạnh gào thét thổi qua tai thỏ làm nó phải dúi đầu vào lưng sói, nắm chặt lông sói mới tránh cho mình bị gió thổi bay đi.
Đầu óc thỏ nhỏ mơ màng vẫn chưa hồi phục được tinh thần.
Anh sói nói nếu nó không có chỗ ở, có thể cùng về.
Nó thực sự chẳng có chỗ ở nên đã… đồng ý rồi.
Bây giờ bọn họ đang trên đường về nhà anh sói.
Đi được nửa đường rồi thỏ trắng mới có thể suy nghĩ rõ ràng.
Nhà anh sói ở đâu? Anh ấy có người nhà không? Người nhà của anh ấy sẽ đồng ý để một con thỏ xa lạ đến ở cùng sao?
Nơi anh sói ở có nhiều loại cỏ cây và nguồn nước không? Anh ấy có thích ăn trái cây không nhỉ?
Nó có thể ở nhà anh sói bao lâu?
Thỏ trắng phiền muộn thở dài một hơi.
Nhưng mà hình như nó không có lựa chọn. Nó không muốn ngủ với một đám sâu trên người.
Anh sói chủ động mời nó ngồi trên lưng, nói là sợ nó đi chậm quá không theo kịp.
Thỏ trắng muốn đính chính lại rằng thỏ chạy rất nhanh. Nhưng nó nhìn lại chân sói to gấp hơn mười lần chân mình nên đành thôi.
Chân dài thì chạy nhanh mà.
Lúc đầu thỏ trắng còn lo chân sói bị thương còn mang theo mình thì thêm gánh nặng. Sói ta cười nói vết thương này chẳng ăn nhằm gì, đừng coi sói vô dụng như chó chứ.
Chó thì làm sao, sói không phải là một loại chó hả?
Giống như Husky, Samoyed, Alaska ấy… là một con chó lớn.
Gió lạnh thổi qua ù ù. Thỏ trắng lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn lên đôi tai nhòn nhọn của sói.
Sói dùng bước chân mạnh mẽ vững vàng để chứng minh vết thương ở chân chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả.
“Tới rồi.” Không biết qua bao lâu, sói chạy chậm lại.
Thỏ trắng ngẩng đầu tò mò đánh giá xung quanh.
Nó vừa nhấc đầu lên đã nhìn thấy hơn chục cặp mắt xanh mượt sáng lóe trong đêm tối đang tham lam nhìn nó.
Thỏ trắng sợ đến mức chui vào lông gáy của sói.
Sói hú một tiếng, uy nghiêm mà nói: “Vất suy nghĩ đó đi, không được nhắm vào cậu ta.”
Những đôi mắt kia bớt đi một chút tham lam nhưng vẫn dính chặt trên người thỏ trắng.
“Không được nhìn.” Sói lạnh giọng ra lệnh.
Chủ nhân của những đôi mắt kia run rẩy chạy trốn.
“Cậu đừng sợ, có tôi ở đây bọn họ không dám bắt nạt cậu đâu.” Sói nhẹ giọng an ủi thỏ.
“Vâng.” Thỏ trắng ôm chặt lông cổ của sói.
Nhà của sói rất lớn.
Thực ra cũng không thể xem là nhà, chỉ là một nơi có mái che. Nhưng đối với thỏ trắng mà nói, một nơi có thể che mưa che nắng là được rồi.
” Cậu ở cùng tôi ở chỗ này.” Sói đặt thỏ lên một chỗ có lót cỏ, bá đạo nói: “Không được chạy lung tung.”
Cỏ lót lành lạnh, còn dính chút mùi máu nữa.
Thỏ trắng hít hít cái mũi, đối diện với mặt sói đen đen, nuốt xuống oán giận: “Được.”
Sói nằm ở trên cỏ, rất nhanh đã ngủ.
Thỏ trắng nghe tiếng sói ngáy, trằn trọc trở mình.
Nó nhớ ngôi nhà có cô chủ nhỏ, ổ thỏ mềm mại ấm áp.
Nhà cô chủ rất ấm, tuyệt đối sẽ không để nó ngủ trên cỏ lạnh lẽo thô ráp như thế này. Còn có cỏ và trái cây ăn không hết.
Nhưng mà giờ nó không về được.
Cỏ lót quá cứng đâm lên không thoải mái.
Thỏ trắng len lén bò dậy, thử nhảy lên trên lưng sói.
Trong lúc ngủ sói cảm thấy có sức nặng trên cơ thế, nhưng hắn chỉ cựa quậy móng vuốt một chút, lầm bầm một câu chứ không mở mắt.
Thỏ trắng tìm vị trí thoải mái trên người sói, cuộn tròn lại.
Nhiệt độ cơ thể sói rất cao, lông tuy cứng một chút nhưng vẫn thoải mái hơn mặt cỏ. Nó còn tìm được lông mềm chỗ gần bụng sói nữa.
Sói khò khè một tiếng, nâng móng vuốt lên ôm nó vào ngực.
Thỏ trắng lập tức bị bao bọc bởi một lớp lông mềm mại ấm áp.
Mà… hình như hơi nóng quá nhỉ.
Thỏ trắng bị đè tỉnh.
Nó dụi mắt, nhìn thấy trước mặt hơn chục con sói to, mỗi con đều có một đôi mắt rất hung ác khiến thỏ thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Sói trang nghiêm đứng sau thỏ, đè một chân lên vai nó.
“Từ nay trở đi cậu ta là tộc nhân của chúng ta.” Sói tuyên bố: “Mọi người phải bảo vệ cậu ta.”
Mấy con sói khác khẽ xì xào bàn tán.
“Vì sao?”
“Đây không phải con mồi của đại vương à?”
“Dựa vào đâu mà phải bảo vệ nó?”
“Im lặng.” Sói nhìn một vòng chung quanh, uy nghiêm nói: ” Cậu ta có thể giúp chúng ta chữa bệnh. Nếu chúng ta có thể kịp thời điều trị vết thương, hiệu suất đi săn chắc chắn sẽ cao hơn. Cho nên cần phải bảo vệ tốt cậu ta.”
“Thật vậy à?”
“Nó chữa bệnh á?”
“Tôi luôn cảm thấy lưng bị ngứa, có thể chữa không?”
Nhóm sói mồm năm miệng mười hỏi.
Thỏ trắng muốn chóng cả mặt luôn.
Thì ra anh sói đồng ý để mình ở nhà của anh ấy là vì mình có thể chữa bệnh.
“Từng người từng người một.” Sói phía sau trợn mắt nhìn cả bầy một lười: “Không được hù dọa cậu ta.”
Bầy sói co rúm trở lại, nhưng cả đám vẫn duỗi thẳng cái cổ tràn ngập lòng hiếu học mà nhìn thỏ.
“Tôi có thể giúp mọi người chữa một số miệng vết thương không nghiêm trọng.” Thỏ trắng nỗ lực không để lộ ra biểu cảm sợ hãi: “Mọi người hiện tại có khó chịu không? Tôi sẽ xem giúp mọi người.”
“Được, tôi lên trước.”
Bầy sói chen nhau.
Gió đêm lành lạnh gào thét thổi qua tai thỏ làm nó phải dúi đầu vào lưng sói, nắm chặt lông sói mới tránh cho mình bị gió thổi bay đi.
Đầu óc thỏ nhỏ mơ màng vẫn chưa hồi phục được tinh thần.
Anh sói nói nếu nó không có chỗ ở, có thể cùng về.
Nó thực sự chẳng có chỗ ở nên đã… đồng ý rồi.
Bây giờ bọn họ đang trên đường về nhà anh sói.
Đi được nửa đường rồi thỏ trắng mới có thể suy nghĩ rõ ràng.
Nhà anh sói ở đâu? Anh ấy có người nhà không? Người nhà của anh ấy sẽ đồng ý để một con thỏ xa lạ đến ở cùng sao?
Nơi anh sói ở có nhiều loại cỏ cây và nguồn nước không? Anh ấy có thích ăn trái cây không nhỉ?
Nó có thể ở nhà anh sói bao lâu?
Thỏ trắng phiền muộn thở dài một hơi.
Nhưng mà hình như nó không có lựa chọn. Nó không muốn ngủ với một đám sâu trên người.
Anh sói chủ động mời nó ngồi trên lưng, nói là sợ nó đi chậm quá không theo kịp.
Thỏ trắng muốn đính chính lại rằng thỏ chạy rất nhanh. Nhưng nó nhìn lại chân sói to gấp hơn mười lần chân mình nên đành thôi.
Chân dài thì chạy nhanh mà.
Lúc đầu thỏ trắng còn lo chân sói bị thương còn mang theo mình thì thêm gánh nặng. Sói ta cười nói vết thương này chẳng ăn nhằm gì, đừng coi sói vô dụng như chó chứ.
Chó thì làm sao, sói không phải là một loại chó hả?
Giống như Husky, Samoyed, Alaska ấy… là một con chó lớn.
Gió lạnh thổi qua ù ù. Thỏ trắng lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn lên đôi tai nhòn nhọn của sói.
Sói dùng bước chân mạnh mẽ vững vàng để chứng minh vết thương ở chân chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả.
“Tới rồi.” Không biết qua bao lâu, sói chạy chậm lại.
Thỏ trắng ngẩng đầu tò mò đánh giá xung quanh.
Nó vừa nhấc đầu lên đã nhìn thấy hơn chục cặp mắt xanh mượt sáng lóe trong đêm tối đang tham lam nhìn nó.
Thỏ trắng sợ đến mức chui vào lông gáy của sói.
Sói hú một tiếng, uy nghiêm mà nói: “Vất suy nghĩ đó đi, không được nhắm vào cậu ta.”
Những đôi mắt kia bớt đi một chút tham lam nhưng vẫn dính chặt trên người thỏ trắng.
“Không được nhìn.” Sói lạnh giọng ra lệnh.
Chủ nhân của những đôi mắt kia run rẩy chạy trốn.
“Cậu đừng sợ, có tôi ở đây bọn họ không dám bắt nạt cậu đâu.” Sói nhẹ giọng an ủi thỏ.
“Vâng.” Thỏ trắng ôm chặt lông cổ của sói.
Nhà của sói rất lớn.
Thực ra cũng không thể xem là nhà, chỉ là một nơi có mái che. Nhưng đối với thỏ trắng mà nói, một nơi có thể che mưa che nắng là được rồi.
” Cậu ở cùng tôi ở chỗ này.” Sói đặt thỏ lên một chỗ có lót cỏ, bá đạo nói: “Không được chạy lung tung.”
Cỏ lót lành lạnh, còn dính chút mùi máu nữa.
Thỏ trắng hít hít cái mũi, đối diện với mặt sói đen đen, nuốt xuống oán giận: “Được.”
Sói nằm ở trên cỏ, rất nhanh đã ngủ.
Thỏ trắng nghe tiếng sói ngáy, trằn trọc trở mình.
Nó nhớ ngôi nhà có cô chủ nhỏ, ổ thỏ mềm mại ấm áp.
Nhà cô chủ rất ấm, tuyệt đối sẽ không để nó ngủ trên cỏ lạnh lẽo thô ráp như thế này. Còn có cỏ và trái cây ăn không hết.
Nhưng mà giờ nó không về được.
Cỏ lót quá cứng đâm lên không thoải mái.
Thỏ trắng len lén bò dậy, thử nhảy lên trên lưng sói.
Trong lúc ngủ sói cảm thấy có sức nặng trên cơ thế, nhưng hắn chỉ cựa quậy móng vuốt một chút, lầm bầm một câu chứ không mở mắt.
Thỏ trắng tìm vị trí thoải mái trên người sói, cuộn tròn lại.
Nhiệt độ cơ thể sói rất cao, lông tuy cứng một chút nhưng vẫn thoải mái hơn mặt cỏ. Nó còn tìm được lông mềm chỗ gần bụng sói nữa.
Sói khò khè một tiếng, nâng móng vuốt lên ôm nó vào ngực.
Thỏ trắng lập tức bị bao bọc bởi một lớp lông mềm mại ấm áp.
Mà… hình như hơi nóng quá nhỉ.
Thỏ trắng bị đè tỉnh.
Nó dụi mắt, nhìn thấy trước mặt hơn chục con sói to, mỗi con đều có một đôi mắt rất hung ác khiến thỏ thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Sói trang nghiêm đứng sau thỏ, đè một chân lên vai nó.
“Từ nay trở đi cậu ta là tộc nhân của chúng ta.” Sói tuyên bố: “Mọi người phải bảo vệ cậu ta.”
Mấy con sói khác khẽ xì xào bàn tán.
“Vì sao?”
“Đây không phải con mồi của đại vương à?”
“Dựa vào đâu mà phải bảo vệ nó?”
“Im lặng.” Sói nhìn một vòng chung quanh, uy nghiêm nói: ” Cậu ta có thể giúp chúng ta chữa bệnh. Nếu chúng ta có thể kịp thời điều trị vết thương, hiệu suất đi săn chắc chắn sẽ cao hơn. Cho nên cần phải bảo vệ tốt cậu ta.”
“Thật vậy à?”
“Nó chữa bệnh á?”
“Tôi luôn cảm thấy lưng bị ngứa, có thể chữa không?”
Nhóm sói mồm năm miệng mười hỏi.
Thỏ trắng muốn chóng cả mặt luôn.
Thì ra anh sói đồng ý để mình ở nhà của anh ấy là vì mình có thể chữa bệnh.
“Từng người từng người một.” Sói phía sau trợn mắt nhìn cả bầy một lười: “Không được hù dọa cậu ta.”
Bầy sói co rúm trở lại, nhưng cả đám vẫn duỗi thẳng cái cổ tràn ngập lòng hiếu học mà nhìn thỏ.
“Tôi có thể giúp mọi người chữa một số miệng vết thương không nghiêm trọng.” Thỏ trắng nỗ lực không để lộ ra biểu cảm sợ hãi: “Mọi người hiện tại có khó chịu không? Tôi sẽ xem giúp mọi người.”
“Được, tôi lên trước.”
Bầy sói chen nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất