Lãnh Chúa Và Rồng

Chương 6: Tâm nguyện đã hoàn

Trước Sau
Tôi nghĩ Frius thật sự là một con rồng tốtChốc lát sau áo ngủ, vỏ gối, chăn của tôi đều ướt hết cả. Tôi khép tạm lại tập thơ, vùi mình vào tấm chăn làm bằng lông thiên nga nhỏ giọng khóc nức nở.

Tôi lấy nó từ dưới gối ra, thắp đèn rồi bắt đầu đọc.Chương sau28.Nhưng vui sướng khi tâm nguyện được hoàn thành đã chiếm ưu thế, tôi hồi tưởng lại cảm giác bay lượn trên biển mây rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi trong lòng Frius.Frius thả chạm tốc độ. Chúng tôi rong chơi cùng trăng sao, lặng yên không cất lời.Frius không nói gì.

Sau khi thôn tính Carol, thế lực của chúng tôi ngày càng hưng thịnh, nhảy vọt thành một thế lực lớn ở đông bắc Vanus. Mấy thế lực lớn khác thì nhìn chằm chằm vào chúng tôi, còn nhiều thế lực vừa và nhỏ thì bày tỏ lòng quy phục.Frius bay xa hơn một chút, tôi vội khoác thêm áo choàng rồi đẩy cửa bước ra ban công. Frius lao trở về như tia chớp, đoạn quay đầu lại đặt tôi lên lưng của nó.Cho nên mười năm rồi tôi không xem bất kì vở kịch bi kịch nào trước mặt mọi người.

Chúng tôi hát vang khúc khải hoàn suốt cả một đường, dưới sự trợ giúp của Frius thắng nhiều thua ít, ít khi thất bại. Các chiến sĩ vừa sục sôi ý chí chiến đấu vừa không giấu được đắc ý tự mãn. Tôi và Andy nhìn mà không khỏi âm thầm sầu lo.– Ta khôi phục tương đối rồi nên cậu không cần phải cho ta nhiều như thế. Cầm lấy mà đi sửa chữa tháp cung tên và máy bắn đá của cậu đi. Nhìn công sự phòng ngự của cậu xem nó trông thế nào.29.Chung sống hơn nửa năm gần một năm, tôi rất rõ rồng là loài vật kiêu ngạo cỡ nào, cũng đã sớm từ bỏ ý định cưỡi trên người để nó đưa tôi bay một vòng.

Lại là một trận chiến không khác mấy trước kia, lãnh địa của chúng tôi tiếp tục mở rộng về phía tây một chút.Chương 06: Tâm nguyện đã hoàn

Lần đắc thắng trở về này Frius không có lập tức bay vào kho vàng của nó ngủ như mọi khi, ngược lại còn từ chối phần vàng bạc châu báu của mình, nói với tôi:Tôi vùi vào ngực nó, cảm thấy mình như một con thú nhỏ nằm trong lòng bàn tay nó.Tôi nghĩ Frius thật sự là một con rồng tốt

– Ta khôi phục tương đối rồi nên cậu không cần phải cho ta nhiều như thế. Cầm lấy mà đi sửa chữa tháp cung tên và máy bắn đá của cậu đi. Nhìn công sự phòng ngự của cậu xem nó trông thế nào.Sau đó buông thả bản thân lệ rơi nhạt nhòa.Ghét bỏ ra mặt.

Ghét bỏ ra mặt.Tôi mở cửa sổ ra, gió đêm se lạnh nhẹ nhàng lùa vào.Tôi lẩm bẩm chẳng biết phải trả lời thế nào, lòng hơi cảm động, thầm nghĩ Frius thế mà lại quan tâm đến việc xây dựng lãnh địa của tôi, không khỏi ngước mắt nhìn nó:

Tuy biểu cảm của rồng không phong phú, tinh tế và rõ ràng như của con người.

Tôi lẩm bẩm chẳng biết phải trả lời thế nào, lòng hơi cảm động, thầm nghĩ Frius thế mà lại quan tâm đến việc xây dựng lãnh địa của tôi, không khỏi ngước mắt nhìn nó:

– A Phất…

Frius hoảng hốt luống cuống, giơ chân trước lên lại không biết nên để vào đâu, trừng mắt nhìn tôi rồi nhỏ giọng:

– Sao cậu lại khóc… Ai lại bắt nạt cậu để ta đi đánh hắn… Đừng khóc, lần này, không, còn có lần sau, sau sau nữa, toàn bộ vàng bạc châu báu cướp về được đều thuộc về cậu, thế nào?

Tôi nghĩ thầm ai khóc chứ. Lãnh chúa lớn Smith tôi đây lại là người yếu đuối thế sao?Lòng thầm mắng một câu, may mà không ai thấy bộ dạng này, chẳng trách Frius lại nghĩ rằng tôi khóc.

Tôi nghĩ nhất định là do ngay từ đầu tôi đã kể cho Frius nghe chuyện lãnh địa của tôi chịu đủ ức hiếp, để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng Frius rằng tôi là một sinh vật nhỏ yếu.Frius đang đập cánh vào cửa sổ phòng tôi.

Tôi qua loa dỗ Frius quay về phòng nó rồi quay lại phòng mình.Frius nhìn tôi. Tôi hơi không hiểu vẻ mặt bây giờ của con rồng này.

Bỗng tôi chợt thấy dáng mình in bóng nơi tấm gương trong phòng  —— Khóe mắt hoe đỏ, đôi mắt đong đầy hơi nước.Frius hoảng hốt luống cuống, giơ chân trước lên lại không biết nên để vào đâu, trừng mắt nhìn tôi rồi nhỏ giọng:28.

Lòng thầm mắng một câu, may mà không ai thấy bộ dạng này, chẳng trách Frius lại nghĩ rằng tôi khóc.

Thế nhưng… Cảm xúc phong phú thần kinh nhạy cảm tuyến lệ phát triển là lỗi của tôi ư?

Tác giả: Đại Viên TửVì vậy tôi quy kết đôi mắt đỏ bừng của mình hôm nay là do quá bận rộn không có thời gian đọc thơ.29.Tôi chỉ dám thi thoảng thắp đèn lúc nửa đêm không người, đọc thầm những vần thơ buồn của nhà thơ Haider vĩ đại nhất lúc bấy giờ.Tôi nghĩ ánh mắt và vẻ mặt của mình đã bán đứng tôi.

Thật ra tôi biết tôi là người cảm tính, khi bị kích thích rất dễ rơi nước mắt, kế đó sẽ khóc lóc vô cùng thảm thiết.Nó bay rất cao, tôi có thể thu hết lãnh địa và đất đai phương xa của mình vào mắt —— Đất trời mênh mông rộng lớn, thậm chí tôi còn thấy cả Biển Chết tĩnh lặng. Tôi biết, bên kia biển là cố hương của Frius, là một thế giới còn bao la hơn.



Nhưng tôi cũng biết rằng tôi nên là một người mạnh mẽ kiên cường giống như cha vậy.Frius khẽ huýt một tiếng, đưa tôi xông thẳng lên trời ——  Trăng sáng, vì sao, mây bay dường như đang ở cạnh tôi, gió đêm thật lạnh, song việc bay lượn lại khiến tôi cảm thấy hưng phấn và vui sướngTôi nghĩ Frius thật sự là một con rồng tốt.

Cho nên mười năm rồi tôi không xem bất kì vở kịch bi kịch nào trước mặt mọi người.

Tôi chỉ dám thi thoảng thắp đèn lúc nửa đêm không người, đọc thầm những vần thơ buồn của nhà thơ Haider vĩ đại nhất lúc bấy giờ.Trong thư viện của Carol có 《Tập thơ Haider · Khi thế giới chuyển mình · Bản sưu tầm 》

Sau đó buông thả bản thân lệ rơi nhạt nhòa.Thế nhưng… Cảm xúc phong phú thần kinh nhạy cảm tuyến lệ phát triển là lỗi của tôi ư?

Vì vậy tôi quy kết đôi mắt đỏ bừng của mình hôm nay là do quá bận rộn không có thời gian đọc thơ.Mãi đến khi tôi lạnh run nằm trên người nó Frius mới tăng tốc nhanh chóng đưa tôi quay về pháo đài.

Tôi quyết định đêm nay phải trút ra hết.Thật ra tôi biết tôi là người cảm tính, khi bị kích thích rất dễ rơi nước mắt, kế đó sẽ khóc lóc vô cùng thảm thiết.

Trong thư viện của Carol có 《Tập thơ Haider · Khi thế giới chuyển mình · Bản sưu tầm 》Tôi bất ngờ không kịp chuẩn bị, đầu váng mắt hoa, khi kịp phản ứng lại thì đã ôm chặt lấy cổ của nó.

Hôm nay quyển sách này đã thuộc về tôi.Tôi quyết định đêm nay phải trút ra hết.

Tôi lấy nó từ dưới gối ra, thắp đèn rồi bắt đầu đọc.Tôi bò ra khỏi chăn, lau vội mặt rồi bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ ——

Chốc lát sau áo ngủ, vỏ gối, chăn của tôi đều ướt hết cả. Tôi khép tạm lại tập thơ, vùi mình vào tấm chăn làm bằng lông thiên nga nhỏ giọng khóc nức nở.Bỗng tôi chợt thấy dáng mình in bóng nơi tấm gương trong phòng  —— Khóe mắt hoe đỏ, đôi mắt đong đầy hơi nước.Lần đắc thắng trở về này Frius không có lập tức bay vào kho vàng của nó ngủ như mọi khi, ngược lại còn từ chối phần vàng bạc châu báu của mình, nói với tôi:

Kế đó tôi nghe thấy tiếng vật cứng đập vào cửa sổ.

Tôi bò ra khỏi chăn, lau vội mặt rồi bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ ——Chương 06: Tâm nguyện đã hoàn

Frius đang đập cánh vào cửa sổ phòng tôi.

Tôi mở cửa sổ ra, gió đêm se lạnh nhẹ nhàng lùa vào.

Frius nhìn tôi. Tôi hơi không hiểu vẻ mặt bây giờ của con rồng này.Tôi nghĩ thầm ai khóc chứ. Lãnh chúa lớn Smith tôi đây lại là người yếu đuối thế sao?

– Ta đang chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện phòng cậu còn sáng đèn, lại còn có tiếng động. – Frius giải thích.– Cậu lạnh quá.– Sao cậu lại khóc… Ai lại bắt nạt cậu để ta đi đánh hắn… Đừng khóc, lần này, không, còn có lần sau, sau sau nữa, toàn bộ vàng bạc châu báu cướp về được đều thuộc về cậu, thế nào?

Tôi nhớ các giác quan của rồng nhạy hơn người thường rất nhiều, nó ở sát vách tôi, ban công lại thông với nhau, phòng tôi còn sáng đèn đương nhiên có thể bị nó dễ dàng phát hiện ra.

Tôi không biết phải nói gì. Mấy lời như đọc thơ Haider tới bật khóc chẳng dễ thốt lên tẹo nào.

Tôi chỉ có thể cúi đầu, nói cho nó biết:– A Phất…

– Ta không sao.29.



Frius không nói gì.

Một lát sau nó hỏi tôi:

– Cậu có muốn thử cảm giác bay lên không?

Tôi khiếp sợ ngẩng đầu nhìn nó.

Chung sống hơn nửa năm gần một năm, tôi rất rõ rồng là loài vật kiêu ngạo cỡ nào, cũng đã sớm từ bỏ ý định cưỡi trên người để nó đưa tôi bay một vòng.Thắng không kiêu, bại không nản.

Tôi nghĩ ánh mắt và vẻ mặt của mình đã bán đứng tôi.

Frius bay xa hơn một chút, tôi vội khoác thêm áo choàng rồi đẩy cửa bước ra ban công. Frius lao trở về như tia chớp, đoạn quay đầu lại đặt tôi lên lưng của nó.

Tôi bất ngờ không kịp chuẩn bị, đầu váng mắt hoa, khi kịp phản ứng lại thì đã ôm chặt lấy cổ của nó.

Frius khẽ huýt một tiếng, đưa tôi xông thẳng lên trời ——  Trăng sáng, vì sao, mây bay dường như đang ở cạnh tôi, gió đêm thật lạnh, song việc bay lượn lại khiến tôi cảm thấy hưng phấn và vui sướng

Nó bay rất cao, tôi có thể thu hết lãnh địa và đất đai phương xa của mình vào mắt —— Đất trời mênh mông rộng lớn, thậm chí tôi còn thấy cả Biển Chết tĩnh lặng. Tôi biết, bên kia biển là cố hương của Frius, là một thế giới còn bao la hơn.

Lòng bỗng yên lặng và dịu dàng, như có lẽ những điều không hay ở phương xa chẳng hề khiến tôi sợ hãi. Tôi chỉ cần một tấm lòng thành kính, kiên định tiến về phía trước.

Thắng không kiêu, bại không nản.

Frius thả chạm tốc độ. Chúng tôi rong chơi cùng trăng sao, lặng yên không cất lời.

Mãi đến khi tôi lạnh run nằm trên người nó Frius mới tăng tốc nhanh chóng đưa tôi quay về pháo đài.

Nó ngậm tôi thả xuống ban công, kế đó thò đầu tới dán cằm vào cổ tôi.

– Cậu lạnh quá.Kế đó tôi nghe thấy tiếng vật cứng đập vào cửa sổ.

Chất giọng tựa rượu mâm xôi ủ lạnh của nó toát lên đôi chút ảo não, sau đó nó không nói lời nào mà đặt tôi lên lưng một lần nữa, đoạn cõng tôi về phòng nó rồi dùng móng vuốt kéo tôi vào ấp trong lòng.Lại là một trận chiến không khác mấy trước kia, lãnh địa của chúng tôi tiếp tục mở rộng về phía tây một chút.

Tôi vùi vào ngực nó, cảm thấy mình như một con thú nhỏ nằm trong lòng bàn tay nó.Tuy biểu cảm của rồng không phong phú, tinh tế và rõ ràng như của con người.

Nhưng vui sướng khi tâm nguyện được hoàn thành đã chiếm ưu thế, tôi hồi tưởng lại cảm giác bay lượn trên biển mây rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi trong lòng Frius.

Tôi nghĩ Frius thật sự là một con rồng tốt.Nhưng tôi cũng biết rằng tôi nên là một người mạnh mẽ kiên cường giống như cha vậy.

Tuyệt đối không khinh thường nhân loại, kiêu ngạo xấu tính, cũng chẳng nói lời nào đã hủy thiên diệt địa như trong sách ghi lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau