Quyển 1 Chương 7: Quyển 1 Chương 6
Hoa khai kham chiết trực tu chiết
Mạc đãi vô hoa không chiết chi
Một ngày này Lãnh Thanh ở trên núi đuổi theo một con thỏ hoang, chạy nửa ngày cũng chưa bắt được, mắt thấy trời sắp tối, cậu biết Triệu Phỉ Khanh sẽ lo lắng, nhưng cậu khôn muốn tay không trở về. Không có thỏ, tìm chút sơn cô rau dạinấm hay rau dại mang về cũng tốt!
Dường như là lão thiên gia không muốn chiều ý cậu, đang lúc Lãnh Thanh quyết tâm hái rau dại, thì cố tình cậu lại thấy con thỏ nọ — nó dứng ngay tại sát vách núi cách Lãnh Thanh vài bước ăn cỏ non. Sự thật chứng minh, con người luôn có lòng tham, Lãnh Thanh cũng đồng dạng là nhân loại. Cậu lặng lẽ tiêu sái đến sau con thỏ, nhanh chóng chụp xuống.
Nhưng, tiếc thay cậu không nhào trúng con thỏ, mà vì xung lực quá lơn, hơn phân nửa thân thể bay ra vách núi, sau đó cả người đều bay theo. Tuy rằng cậu nhanh tay bắt được một sợi dây đay, nhưng dù sao cậu vẫn còn là một hài tử, hai tay gầy yếu nhịn không chịu được sức nặng cơ thể, dây đay tuột khỏi tay.
Phụ thân, xin lỗi……
Nghe tiếng gió bên tai ào ào, trước mắt Lãnh Thanh hiện lên gương mặt Triệu rưng rưng của Phỉ Khanh.
Qua giờ Tuất, Triệu Phỉ Khanh thật sự đứng ngồi không yen, khóa cửa nhà lại ra ngoài tìm Lãnh Thanh. Bất đắc dĩ đã quá muộn, cửa thành đóng lại làm sao đi tìm người đây? Triệu Phỉ Khanh đành phải lòng đầy bất an bước về nhà, đứng ngồi không yên, một đêm mất ngủ. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Triệu Phỉ Khanh đã đi thẳng ra cửa thành, lại đợi hơn nửa canh giờ thì cửa thành mới mở ra.
Đi khắp nơi hô to tên Lãnh Thanh nhưng dù có hô đến khan cổ cũng không ai đáp lại y. Chỉ có tiểu thư công tử du sơn ngoạn thủy quay đầu cười nhạo.
Một đêm không ngủ, cũng chưa ăn gì, thân thể vốn mệt mỏi nghiêm trọng của Triệu Phỉ Khanh căn bản đi đường bằng còn phù phiếm huống chi là đi đường núi! Một cái trợt chân, ngã một nhào xuống, lại rất xi xẻo y trực tiếp lăn xuống núi. Chỉ một lần té cũng đủ kéo đi nửa cái mạng của Triệu Phỉ Khanh.
Đỡ lấy một gốc cổ thụ, Triệu Phỉ Khanh dù đi không nổi nhưng vẫn hô to tên Lãnh Thanh. Đã tìm rất lâu mà vẫn tìm không được cậu, y vô cùng ảo nảo với thân thể của mình, còn cả áy náy vì sự vô năng của mình mà hài tử phải đi “Phạm hiểm”, Triệu Phỉ Khanh trong lòng ngũ vị tạp trần, trong mắt ngấn nam nhi lệ nhưng thế nào cũng không thể chảy ra. Như hạ quyết tâm, Triệu Phỉ Khanh không tiếp tục chạy vòng vòng trong rừng nữa, mà là đi xuống núi về Dương Châu thành.
Triệu gia tuy rằng không phải đại gia hùng chấn một phương, nhưng cũng là một hộ có uy tín danh dự nhất trong Dương Châu thành. Mà hiện tại đại môn vốn sơn son thiếp vàng giờ đây dán một chữ thọ màu đen, nguyên bản đèn ***g màu đỏ cũng biến thành màu trắng, hai khúc lam bố nghiêng ngả treo trên hiên cửa trên còn tô điểm trù hoa màu lam. Trong đầu ông một tiếng, Triệu Phỉ Khanh đứng ở cửa.
“Triệu Phỉ Khanh! Ngươi trở về thật đúng lúc a!” Thanh âm âm dương quái khí, Triệu Phỉ Khanh đương nhiên biết đó là ai.
“Biểu ca? Đây là……”
“Hừ! Cô phụ cô mẫu hai ngày trước bệnh rồi tạ thế, sao hả, đã nghe nói? Cho nên muốn lại đây vớt vát cái gì đó đúng không?!” Cậy quạt trong tay“Ba” một tiếng khép lại. Đồng thời 5 gia đinh trong tay cầm côn gậy từ cửa bước ra, hổ hổ sinh uy không có, hung thần ác sát tuyệt đối đủ!
“Đánh cho lão gia! Đáng đánh, lão gia ta có thưởng!”
“Vâng!”
Nhìn côn bổng hạ xuống thân thể mình, Triệu Phỉ Khanh như chết lặng, ngơ ngác đứng ở đó, không tránh cũng không né. Vốn định trở về khấu cầu phụ mẫu, dù có liều mạng cũng sẽ cầu phụ mẫu điều động gia đinh tìm Thanh Nhi về, không ngờ tới lại nhìn đến cảnh nhị lão quy tiên, phụ mẫu đã sớm cưỡi hạc quy tây, giờ bảo y khóc cầu ai đây? Trời muốn diệt người, quả thật là ép người vào đường cùng mà ……
Lãnh Thanh tuy rớt xuống nhai, nhưng cậu vốn tưởng rằng chết chắc lại được người cứu. Hơn nữa đó còn là một quái nhân. Người này chi dưới tàn phe, y phục không đủ che thân, chỉ có một cái phá bố bắt tạm bên hông. Hơn nữa trên người ông tóc tai bù xù, tản ra hương vị khác thường. Một người như vậy, làm lúc Lãnh Thanh nằm trong lòng ông ta tỉnh lại xanh cả mặt, còn tưởng rằng cậu rơi xuống địa phủ, đang bị cô hồn dã quỷ bắt lại.
“Đã hai ngày, ngươi chừng nào thì cho ta về?” Lãnh Thanh nhìn quái nhân ăn thịt chim sống, không kiên nhẫn hỏi. Cậu bây giờ đang ở một hang động giữa vách núi, lúc cậu rơi xuống đúng lúc được quái nhân ra ngoài “Kiếm ăn” nhìn thấy. Nhưng quái nhân nói ông lúc đó là tưởng dã thú rơi xuống, bằng không ông cũng sẽ không lao lực đi cứu cậu, Lãnh Thanh bỗng nhiên nghĩ nếu lúc mình bị ông ta ôm lấy không hợp thời tỉnh lại như vậy có phải chăng sẽ giống như con chim kia bị ông ta sinh sinh xé ra ăn? Rất có khả năng.
“Chờ ngươi đáp ứng thực hiện một nguyện vọng của ta.” Quái nhân thanh âm khàn khàn như một lão nhân, nhưng tóc của ông lại đen thùi, mà chuyện ông ta có phải lão nhân không Lãnh Thanh hiện tại cũng không có tâm tình đi quản.
Người này hiển nhiên đã ở đây rất lâu, vì sao lại có thể lưu loát nói được tiếng “Người” như vậy a? “Phụ thân còn đang chờ ta về, ta không thể đáp ứng ngươi.” Không hỏi một tiếng, bởi vì Lãnh Thanh biết đáp ứng ông ta nhân sinh của cậu sẽ bị thay đổi. Người này trước kia làm sao đến được đây? Hai chân ông ta đã bị tàn phế……
“Ha ha, ngươi đã lớn như vậy, phụ thân ngươi sẽ không lo lắng cho ngươi. Huống hồ phụ thân ngươi còn có thể cùng nương ngươi sinh một hài tử nữa mà……”
“Nương ta đã chết.”
“Nga? Như vậy càng tiện, phụ thân ngươi không phải có thể thú tiểu thiếp rồi sao?”
“Ngươi……”
“Ta như thế nào? Nói đúng sao? Phải nha, bằng không một hài tử lớn như ngươi đi lên núi làm gì?” Ăn xong chim, quái nhân lau mặt đầy máu của mình, nhưng cứ lau như vậy lại càng khiến máu lan ra khắp mặt.
Không phủ nhận, Lãnh Thanh từng nghĩ tới nếu không có mình phải chăng phụ thân có thể trở về nhà của mình, hoặc là có thể thú một phòng thê tử giúp y sinh một hài tử có huyết thống với y, hoặc là y sẽ bước lên quan lộ làm một lương thần lưu danh sử sách. Nhưng hiện tại cậu còn ở, nên Triệu Phỉ Khanh chính là phụ thân của Lãnh Thanh, Lãnh Thanh sẽ quấn lấy y cả đời, dù sao cũng là y nói sẽ ở chung với mình cả đời.
“Uy, ngươi đứng ở cửa động làm gì? Muốn tự mình đi lên? Đừng cậy mạnh!” Ăn no, quái nhân muốn vào trong ngủ.
“Không, ta muốn nhảy xuống.”
“Nhảy? Ngươi muốn chết!”
“Đúng vậy, ta chính là muốn chết, ít nhất như vậy có thể cho phụ thân tìm thấy thi thể, cùng chết với ta.”
“Không nói phụ thân ngươi có thể chết cùng ngươi không, nhưng từ độ cao này ngã xuống, ngươi đã sớm tan xương nát thịt. Mà dù chỉ là một ít da thịt như vậy cũng sẽ bị dã thú tha đi, phụ thân ngươi nha…… Nhiều nhất cũng chỉ thấy được cặn của ngươi.”
“Vậy đủ rồi, cho dù chỉ là một sợi tóc của ta phụ thân cũng sẽ nhận ra……”
Quái nhân xem ra bị lời nói của Lãnh Thanh làm chấn động, ngẩng đầu, xuyên thấu mái trước rối bời ông nhìn thấy dĩ nhiên là một đôi mắt chớp động hào quang khẩn thiết. Kiên định, hưng phấn, tựa như Lãnh Thanh không phải muốn tự sát mà là đang muốn hoàn thành khát vọng đại sự của mình.
Hài tử này nói thật, loại ánh mắt này cho dù là đại nhân cũng rất ít có được.
“Người kia, nếu không biết ta còn nói y là tình nhân của ngươi a! Thôi, thôi, ta để ngươi đi.”
Nghe được hai chữ “Tình nhân” Lãnh Thanh cũng choáng váng, vì sao không phải chứ? Cậu có tình cảm với Triệu Phỉ Khanh nhưng đó không phải là tình cảm phụ tử nên có — không nghĩ tới chuyện này dĩ nhiên lại bị một ngoại nhân vạch trần!
Lãnh Thanh không hề nghĩ đến cậu chẳng qua là một hài tử mười hai tuổi, mà đã biết chữ tình biết thế nào, về phần cái tư vị bên trong một hài tử ở tuổi cậu làm sao biết nổi? Có thể biết mình đã động tình cũng đã xem như “Ngộ tính” Kinh người!
Kế tiếp càng làm cho Lãnh Thanh không nghĩ tới là quái nhân để cho cậu đi, dĩ nhiên truyền nội lực cho cậu. Lãnh Thanh tuy rằng không tập võ, nhưng võ lâm dật sự cậu xem qua không ít. Đó đều là Triệu Phỉ Khanh buộc cậu xem, bởi vì đương triều chẳng những coi trọng văn võ nhân tài có hứng thú với hoạn lộ, đối với người giang hồ lỗ mãng cũng phá lệ coi trọng, hơn nữa có một năm thi hội đề mục chính là làm sao để bình ổn võ lâm. Đây là bên ngoài nói, nhưng lại bị nghiêm cấm truyền rộng rãi.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Làm gì? Đương nhiên là đưa ngươi đi lên, bằng không ngươi tưởng ta quẳng người lên?”
“…… Không.”
“Ta truyền một chút nội lực cho ngươi, sau đó dạy ngươi vài khẩu quyết khinh công, tự ngươi nhảy lên đi.”
“Vậy cần bao lâu?”
“Bao lâu? Hắc hắc, vậy phải xem tuệ căn cảu mình. Thông minh bảy ngày, ngu dốt …… Một năm rưỡi cũng không thể luyện được a.”
“Ngươi……”
“Đừng thất thần, bằng không mạng nhỏ của ngươi khó thể giữ được!”
Lãnh Thanh tuy rằng tức nhưng hiện tại cũng cũng chỉ còn biện pháp này. Chỉ có thể học thật nhanh, hy vọng Phụ thân không có việc gì.
Hai người không hề ngờ được, Lãnh Thanh thế nhưng chỉ tốn nửa ngày đã vận dụng chân khí tự nhiên.
“Ai! Lúc gặp ngươi ta đã nhìn ra ngươi là nhân tài luyện võ, bất đắc dĩ ngươi rất hiếu thuận, thôi, là ta không có duyên phận này……”
Quái nhân mang theo bi thương nói, nhưng Lãnh Thanh căn bản không rảnh đi quản, bởi vì trong lòng cậu hiện tại chỉ có Triệu Phỉ Khanh. Lẽ phép nói tiếng tạ ơn, Lãnh Thanh ra sơn động, một hơi nhảy lên núi đỉnh, rõ ràng là diễm dương cao chiếu, Lãnh Thanh lại thấy nơi này so với sơn động còn âm trầm hơn rất nhiều.
“Phụ thân!” Đẩy gia môn ra, một mùi máu tươi luồng vào mũi, Lãnh Thanh nhanh chóng bước lên ôm lấy Triệu Phỉ Khanh cả người đầy máu.
Áo choàng Triệu Phỉ Khanh đầy máu, trên mặt cũng có máu, môi lại xanh tím.
“Phụ thân, ngươi làm sao vậy?” bốn ngày không gặp, nam nhân ban đầu ôn nhu mà kiên cường thế nhưng liền biến thành dạng này.
“Thanh Nhi?”
“Phụ thân, ngươi sao lại biến thành thế này?”
“Thanh Nhi, Phụ thân vô dụng, không có cách nào đi tìm ngươi…… Đành phải…… Ở nhà chờ…… Hoàn hảo…… Hoàn hảo…… ngươi đã trở lại……” Thanh âm Triệu Phỉ Khanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn tiếng vang hiển nhiên là chết ngất.
Lãnh Thanh chỉ thấy tâm mình lập tức lạnh như băng, thân thể không thể đi chuyển. Nhưng lý trí lại hạ lệnh cho thân thể phải đi chuyển – tựa như cương thi bình thường.
Nhưng vừa di chuyển, miệng Triệu Phỉ Khanh thế nhưng tràn ra máu. Lãnh Thanh chỉ thấy ngực mình vừa dính lại vừa nóng, nhưng…… cậu không có can đảm cúi đầu xem.
Lãnh Thanh ôm Triệu Phỉ Khanh chạy về sơn động của quái nhân, vừa đặt Triệu Phỉ Khanh nằm xuống, ném một câu “Cứu y, ta đáp ứng ngươi một nguyện vọng.” Liền ngất đi. Bất quá nguyên nhân cậu hôn mê là thoát lực. Nắm giữ khinh công không qua một ngày, cậu thế nhưng dốc lực suốt 1 canh giờ, huống chi đi một nửa là sơn đạo, trở về còn ôm một đại nhân!
Lúc tỉnh lại bên ngoài đã là bình minh, quái nhân kia đang ngồi xổm trước mặt mình.
“Ngươi thật sự đã nghĩ kỹ?”
“Phụ thân ta thế nào?”
“Y bị trọng thương, nhưng ta đã dùng chân khí giúp y bảo vệ tâm mạch, tán tụ huyết, chỉnh xương, trừ bỏ thân thể còn suy yếu sinh mệnh đã không còn trở ngại.”
“Ngươi đã cứu phụ thân ta, ta thực hiện một nguyện vọng của ngươi. Ta có thể làm nhất định sẽ đi làm, cho dù không thể ta cũng sẽ làm.”
“Ngươi là một hiếu tử, ta không làm khó ngươi, ngươi không muốn làm có thể cự tuyệt.”
“Trên đời này không có muốn hay không muốn, chỉ có làm hay không làm.”
“Hảo! Ta muốn ngươi chiếu cố gia nghiệp của ta.”
“Ta đáp ứng.” Lãnh Thanh nhíu mày, nhưng vẫn không chút do dự đáp ứng.
“Thấy kỳ quái?”
“Ta nghĩ ngươi sẽ muốn ta giúp ngươi báo thù, không nghĩ tới lại là muốn ta kế thừa gia nghiệp của ngươi.”
“Ha ha! Ta bị thế này cũng chỉ là gieo gió gặt bão, không hề can hệ đến ai cả. Nếu muốn báo thù cũng sẽ làm bằng năng lực của mình. Ỷ lại người khác làm gì?”
“Ngươi ở trong này không ngắn, sao biết được gia nghiệp nhà ngươi có còn hay không? Huống hồ muốn ta kế thừa gia nghiệp vậy phải lấy gì làm bằng chứng với thân nhân của ngươi?”
“Gia sản cảu ta còn hay không ngươi đến Thiên Sơn sẽ biết. Về phần chứng cớ…… nội công tâm pháp của ta là đặc dị, luyện đến tầng thứ bảy sẽ hiện lên ấn ký phượng vũ.”
“Ta hiểu.”
Lãnh Thanh khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt điều tức.
“Có thể nói cho ta biết tên của ngài không?” Cậu luôn cảm thấy người này tuy quái nhưng lại rất thân cận với mình, ông ta truyền nội lực cho cậu. Nội lực một khi cạn kiệt, tất sẽ kiệt bỏ mình, cậu ít nhất cũng nên biết tên của ông ta.
“Tên? Đã lâu không có người hỏi ta — Lãnh Nhiên(tên này thì hem chính xác, cái chữ giữa tên ông này, ta tìm 1 ngày chẳn, chỉ ra dc pinyin hem tra dc hán việt).”
Lãnh Nhiên……
Sau đó, Lãnh Thanh đợi thân thể Triệu Phỉ Khanh hơn liền cùng y đến Thiên Sơn, chiếu theo bản đồ Lãnh Nhiên lưu cho cậu tìm được Tuyết Tĩnh sơn trang, hơn nữa đem toàn bộ sơn trang chuyển qua Dương Châu, một lần nữa cải danh là Tử Du sơn trang. Chỉ dùng hai năm thời gian, ngay tại giang hồ xây dựng một giang sơn có thể xứng danh cùng tam đại sơn trang.
Mạc đãi vô hoa không chiết chi
Một ngày này Lãnh Thanh ở trên núi đuổi theo một con thỏ hoang, chạy nửa ngày cũng chưa bắt được, mắt thấy trời sắp tối, cậu biết Triệu Phỉ Khanh sẽ lo lắng, nhưng cậu khôn muốn tay không trở về. Không có thỏ, tìm chút sơn cô rau dạinấm hay rau dại mang về cũng tốt!
Dường như là lão thiên gia không muốn chiều ý cậu, đang lúc Lãnh Thanh quyết tâm hái rau dại, thì cố tình cậu lại thấy con thỏ nọ — nó dứng ngay tại sát vách núi cách Lãnh Thanh vài bước ăn cỏ non. Sự thật chứng minh, con người luôn có lòng tham, Lãnh Thanh cũng đồng dạng là nhân loại. Cậu lặng lẽ tiêu sái đến sau con thỏ, nhanh chóng chụp xuống.
Nhưng, tiếc thay cậu không nhào trúng con thỏ, mà vì xung lực quá lơn, hơn phân nửa thân thể bay ra vách núi, sau đó cả người đều bay theo. Tuy rằng cậu nhanh tay bắt được một sợi dây đay, nhưng dù sao cậu vẫn còn là một hài tử, hai tay gầy yếu nhịn không chịu được sức nặng cơ thể, dây đay tuột khỏi tay.
Phụ thân, xin lỗi……
Nghe tiếng gió bên tai ào ào, trước mắt Lãnh Thanh hiện lên gương mặt Triệu rưng rưng của Phỉ Khanh.
Qua giờ Tuất, Triệu Phỉ Khanh thật sự đứng ngồi không yen, khóa cửa nhà lại ra ngoài tìm Lãnh Thanh. Bất đắc dĩ đã quá muộn, cửa thành đóng lại làm sao đi tìm người đây? Triệu Phỉ Khanh đành phải lòng đầy bất an bước về nhà, đứng ngồi không yên, một đêm mất ngủ. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Triệu Phỉ Khanh đã đi thẳng ra cửa thành, lại đợi hơn nửa canh giờ thì cửa thành mới mở ra.
Đi khắp nơi hô to tên Lãnh Thanh nhưng dù có hô đến khan cổ cũng không ai đáp lại y. Chỉ có tiểu thư công tử du sơn ngoạn thủy quay đầu cười nhạo.
Một đêm không ngủ, cũng chưa ăn gì, thân thể vốn mệt mỏi nghiêm trọng của Triệu Phỉ Khanh căn bản đi đường bằng còn phù phiếm huống chi là đi đường núi! Một cái trợt chân, ngã một nhào xuống, lại rất xi xẻo y trực tiếp lăn xuống núi. Chỉ một lần té cũng đủ kéo đi nửa cái mạng của Triệu Phỉ Khanh.
Đỡ lấy một gốc cổ thụ, Triệu Phỉ Khanh dù đi không nổi nhưng vẫn hô to tên Lãnh Thanh. Đã tìm rất lâu mà vẫn tìm không được cậu, y vô cùng ảo nảo với thân thể của mình, còn cả áy náy vì sự vô năng của mình mà hài tử phải đi “Phạm hiểm”, Triệu Phỉ Khanh trong lòng ngũ vị tạp trần, trong mắt ngấn nam nhi lệ nhưng thế nào cũng không thể chảy ra. Như hạ quyết tâm, Triệu Phỉ Khanh không tiếp tục chạy vòng vòng trong rừng nữa, mà là đi xuống núi về Dương Châu thành.
Triệu gia tuy rằng không phải đại gia hùng chấn một phương, nhưng cũng là một hộ có uy tín danh dự nhất trong Dương Châu thành. Mà hiện tại đại môn vốn sơn son thiếp vàng giờ đây dán một chữ thọ màu đen, nguyên bản đèn ***g màu đỏ cũng biến thành màu trắng, hai khúc lam bố nghiêng ngả treo trên hiên cửa trên còn tô điểm trù hoa màu lam. Trong đầu ông một tiếng, Triệu Phỉ Khanh đứng ở cửa.
“Triệu Phỉ Khanh! Ngươi trở về thật đúng lúc a!” Thanh âm âm dương quái khí, Triệu Phỉ Khanh đương nhiên biết đó là ai.
“Biểu ca? Đây là……”
“Hừ! Cô phụ cô mẫu hai ngày trước bệnh rồi tạ thế, sao hả, đã nghe nói? Cho nên muốn lại đây vớt vát cái gì đó đúng không?!” Cậy quạt trong tay“Ba” một tiếng khép lại. Đồng thời 5 gia đinh trong tay cầm côn gậy từ cửa bước ra, hổ hổ sinh uy không có, hung thần ác sát tuyệt đối đủ!
“Đánh cho lão gia! Đáng đánh, lão gia ta có thưởng!”
“Vâng!”
Nhìn côn bổng hạ xuống thân thể mình, Triệu Phỉ Khanh như chết lặng, ngơ ngác đứng ở đó, không tránh cũng không né. Vốn định trở về khấu cầu phụ mẫu, dù có liều mạng cũng sẽ cầu phụ mẫu điều động gia đinh tìm Thanh Nhi về, không ngờ tới lại nhìn đến cảnh nhị lão quy tiên, phụ mẫu đã sớm cưỡi hạc quy tây, giờ bảo y khóc cầu ai đây? Trời muốn diệt người, quả thật là ép người vào đường cùng mà ……
Lãnh Thanh tuy rớt xuống nhai, nhưng cậu vốn tưởng rằng chết chắc lại được người cứu. Hơn nữa đó còn là một quái nhân. Người này chi dưới tàn phe, y phục không đủ che thân, chỉ có một cái phá bố bắt tạm bên hông. Hơn nữa trên người ông tóc tai bù xù, tản ra hương vị khác thường. Một người như vậy, làm lúc Lãnh Thanh nằm trong lòng ông ta tỉnh lại xanh cả mặt, còn tưởng rằng cậu rơi xuống địa phủ, đang bị cô hồn dã quỷ bắt lại.
“Đã hai ngày, ngươi chừng nào thì cho ta về?” Lãnh Thanh nhìn quái nhân ăn thịt chim sống, không kiên nhẫn hỏi. Cậu bây giờ đang ở một hang động giữa vách núi, lúc cậu rơi xuống đúng lúc được quái nhân ra ngoài “Kiếm ăn” nhìn thấy. Nhưng quái nhân nói ông lúc đó là tưởng dã thú rơi xuống, bằng không ông cũng sẽ không lao lực đi cứu cậu, Lãnh Thanh bỗng nhiên nghĩ nếu lúc mình bị ông ta ôm lấy không hợp thời tỉnh lại như vậy có phải chăng sẽ giống như con chim kia bị ông ta sinh sinh xé ra ăn? Rất có khả năng.
“Chờ ngươi đáp ứng thực hiện một nguyện vọng của ta.” Quái nhân thanh âm khàn khàn như một lão nhân, nhưng tóc của ông lại đen thùi, mà chuyện ông ta có phải lão nhân không Lãnh Thanh hiện tại cũng không có tâm tình đi quản.
Người này hiển nhiên đã ở đây rất lâu, vì sao lại có thể lưu loát nói được tiếng “Người” như vậy a? “Phụ thân còn đang chờ ta về, ta không thể đáp ứng ngươi.” Không hỏi một tiếng, bởi vì Lãnh Thanh biết đáp ứng ông ta nhân sinh của cậu sẽ bị thay đổi. Người này trước kia làm sao đến được đây? Hai chân ông ta đã bị tàn phế……
“Ha ha, ngươi đã lớn như vậy, phụ thân ngươi sẽ không lo lắng cho ngươi. Huống hồ phụ thân ngươi còn có thể cùng nương ngươi sinh một hài tử nữa mà……”
“Nương ta đã chết.”
“Nga? Như vậy càng tiện, phụ thân ngươi không phải có thể thú tiểu thiếp rồi sao?”
“Ngươi……”
“Ta như thế nào? Nói đúng sao? Phải nha, bằng không một hài tử lớn như ngươi đi lên núi làm gì?” Ăn xong chim, quái nhân lau mặt đầy máu của mình, nhưng cứ lau như vậy lại càng khiến máu lan ra khắp mặt.
Không phủ nhận, Lãnh Thanh từng nghĩ tới nếu không có mình phải chăng phụ thân có thể trở về nhà của mình, hoặc là có thể thú một phòng thê tử giúp y sinh một hài tử có huyết thống với y, hoặc là y sẽ bước lên quan lộ làm một lương thần lưu danh sử sách. Nhưng hiện tại cậu còn ở, nên Triệu Phỉ Khanh chính là phụ thân của Lãnh Thanh, Lãnh Thanh sẽ quấn lấy y cả đời, dù sao cũng là y nói sẽ ở chung với mình cả đời.
“Uy, ngươi đứng ở cửa động làm gì? Muốn tự mình đi lên? Đừng cậy mạnh!” Ăn no, quái nhân muốn vào trong ngủ.
“Không, ta muốn nhảy xuống.”
“Nhảy? Ngươi muốn chết!”
“Đúng vậy, ta chính là muốn chết, ít nhất như vậy có thể cho phụ thân tìm thấy thi thể, cùng chết với ta.”
“Không nói phụ thân ngươi có thể chết cùng ngươi không, nhưng từ độ cao này ngã xuống, ngươi đã sớm tan xương nát thịt. Mà dù chỉ là một ít da thịt như vậy cũng sẽ bị dã thú tha đi, phụ thân ngươi nha…… Nhiều nhất cũng chỉ thấy được cặn của ngươi.”
“Vậy đủ rồi, cho dù chỉ là một sợi tóc của ta phụ thân cũng sẽ nhận ra……”
Quái nhân xem ra bị lời nói của Lãnh Thanh làm chấn động, ngẩng đầu, xuyên thấu mái trước rối bời ông nhìn thấy dĩ nhiên là một đôi mắt chớp động hào quang khẩn thiết. Kiên định, hưng phấn, tựa như Lãnh Thanh không phải muốn tự sát mà là đang muốn hoàn thành khát vọng đại sự của mình.
Hài tử này nói thật, loại ánh mắt này cho dù là đại nhân cũng rất ít có được.
“Người kia, nếu không biết ta còn nói y là tình nhân của ngươi a! Thôi, thôi, ta để ngươi đi.”
Nghe được hai chữ “Tình nhân” Lãnh Thanh cũng choáng váng, vì sao không phải chứ? Cậu có tình cảm với Triệu Phỉ Khanh nhưng đó không phải là tình cảm phụ tử nên có — không nghĩ tới chuyện này dĩ nhiên lại bị một ngoại nhân vạch trần!
Lãnh Thanh không hề nghĩ đến cậu chẳng qua là một hài tử mười hai tuổi, mà đã biết chữ tình biết thế nào, về phần cái tư vị bên trong một hài tử ở tuổi cậu làm sao biết nổi? Có thể biết mình đã động tình cũng đã xem như “Ngộ tính” Kinh người!
Kế tiếp càng làm cho Lãnh Thanh không nghĩ tới là quái nhân để cho cậu đi, dĩ nhiên truyền nội lực cho cậu. Lãnh Thanh tuy rằng không tập võ, nhưng võ lâm dật sự cậu xem qua không ít. Đó đều là Triệu Phỉ Khanh buộc cậu xem, bởi vì đương triều chẳng những coi trọng văn võ nhân tài có hứng thú với hoạn lộ, đối với người giang hồ lỗ mãng cũng phá lệ coi trọng, hơn nữa có một năm thi hội đề mục chính là làm sao để bình ổn võ lâm. Đây là bên ngoài nói, nhưng lại bị nghiêm cấm truyền rộng rãi.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Làm gì? Đương nhiên là đưa ngươi đi lên, bằng không ngươi tưởng ta quẳng người lên?”
“…… Không.”
“Ta truyền một chút nội lực cho ngươi, sau đó dạy ngươi vài khẩu quyết khinh công, tự ngươi nhảy lên đi.”
“Vậy cần bao lâu?”
“Bao lâu? Hắc hắc, vậy phải xem tuệ căn cảu mình. Thông minh bảy ngày, ngu dốt …… Một năm rưỡi cũng không thể luyện được a.”
“Ngươi……”
“Đừng thất thần, bằng không mạng nhỏ của ngươi khó thể giữ được!”
Lãnh Thanh tuy rằng tức nhưng hiện tại cũng cũng chỉ còn biện pháp này. Chỉ có thể học thật nhanh, hy vọng Phụ thân không có việc gì.
Hai người không hề ngờ được, Lãnh Thanh thế nhưng chỉ tốn nửa ngày đã vận dụng chân khí tự nhiên.
“Ai! Lúc gặp ngươi ta đã nhìn ra ngươi là nhân tài luyện võ, bất đắc dĩ ngươi rất hiếu thuận, thôi, là ta không có duyên phận này……”
Quái nhân mang theo bi thương nói, nhưng Lãnh Thanh căn bản không rảnh đi quản, bởi vì trong lòng cậu hiện tại chỉ có Triệu Phỉ Khanh. Lẽ phép nói tiếng tạ ơn, Lãnh Thanh ra sơn động, một hơi nhảy lên núi đỉnh, rõ ràng là diễm dương cao chiếu, Lãnh Thanh lại thấy nơi này so với sơn động còn âm trầm hơn rất nhiều.
“Phụ thân!” Đẩy gia môn ra, một mùi máu tươi luồng vào mũi, Lãnh Thanh nhanh chóng bước lên ôm lấy Triệu Phỉ Khanh cả người đầy máu.
Áo choàng Triệu Phỉ Khanh đầy máu, trên mặt cũng có máu, môi lại xanh tím.
“Phụ thân, ngươi làm sao vậy?” bốn ngày không gặp, nam nhân ban đầu ôn nhu mà kiên cường thế nhưng liền biến thành dạng này.
“Thanh Nhi?”
“Phụ thân, ngươi sao lại biến thành thế này?”
“Thanh Nhi, Phụ thân vô dụng, không có cách nào đi tìm ngươi…… Đành phải…… Ở nhà chờ…… Hoàn hảo…… Hoàn hảo…… ngươi đã trở lại……” Thanh âm Triệu Phỉ Khanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn tiếng vang hiển nhiên là chết ngất.
Lãnh Thanh chỉ thấy tâm mình lập tức lạnh như băng, thân thể không thể đi chuyển. Nhưng lý trí lại hạ lệnh cho thân thể phải đi chuyển – tựa như cương thi bình thường.
Nhưng vừa di chuyển, miệng Triệu Phỉ Khanh thế nhưng tràn ra máu. Lãnh Thanh chỉ thấy ngực mình vừa dính lại vừa nóng, nhưng…… cậu không có can đảm cúi đầu xem.
Lãnh Thanh ôm Triệu Phỉ Khanh chạy về sơn động của quái nhân, vừa đặt Triệu Phỉ Khanh nằm xuống, ném một câu “Cứu y, ta đáp ứng ngươi một nguyện vọng.” Liền ngất đi. Bất quá nguyên nhân cậu hôn mê là thoát lực. Nắm giữ khinh công không qua một ngày, cậu thế nhưng dốc lực suốt 1 canh giờ, huống chi đi một nửa là sơn đạo, trở về còn ôm một đại nhân!
Lúc tỉnh lại bên ngoài đã là bình minh, quái nhân kia đang ngồi xổm trước mặt mình.
“Ngươi thật sự đã nghĩ kỹ?”
“Phụ thân ta thế nào?”
“Y bị trọng thương, nhưng ta đã dùng chân khí giúp y bảo vệ tâm mạch, tán tụ huyết, chỉnh xương, trừ bỏ thân thể còn suy yếu sinh mệnh đã không còn trở ngại.”
“Ngươi đã cứu phụ thân ta, ta thực hiện một nguyện vọng của ngươi. Ta có thể làm nhất định sẽ đi làm, cho dù không thể ta cũng sẽ làm.”
“Ngươi là một hiếu tử, ta không làm khó ngươi, ngươi không muốn làm có thể cự tuyệt.”
“Trên đời này không có muốn hay không muốn, chỉ có làm hay không làm.”
“Hảo! Ta muốn ngươi chiếu cố gia nghiệp của ta.”
“Ta đáp ứng.” Lãnh Thanh nhíu mày, nhưng vẫn không chút do dự đáp ứng.
“Thấy kỳ quái?”
“Ta nghĩ ngươi sẽ muốn ta giúp ngươi báo thù, không nghĩ tới lại là muốn ta kế thừa gia nghiệp của ngươi.”
“Ha ha! Ta bị thế này cũng chỉ là gieo gió gặt bão, không hề can hệ đến ai cả. Nếu muốn báo thù cũng sẽ làm bằng năng lực của mình. Ỷ lại người khác làm gì?”
“Ngươi ở trong này không ngắn, sao biết được gia nghiệp nhà ngươi có còn hay không? Huống hồ muốn ta kế thừa gia nghiệp vậy phải lấy gì làm bằng chứng với thân nhân của ngươi?”
“Gia sản cảu ta còn hay không ngươi đến Thiên Sơn sẽ biết. Về phần chứng cớ…… nội công tâm pháp của ta là đặc dị, luyện đến tầng thứ bảy sẽ hiện lên ấn ký phượng vũ.”
“Ta hiểu.”
Lãnh Thanh khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt điều tức.
“Có thể nói cho ta biết tên của ngài không?” Cậu luôn cảm thấy người này tuy quái nhưng lại rất thân cận với mình, ông ta truyền nội lực cho cậu. Nội lực một khi cạn kiệt, tất sẽ kiệt bỏ mình, cậu ít nhất cũng nên biết tên của ông ta.
“Tên? Đã lâu không có người hỏi ta — Lãnh Nhiên(tên này thì hem chính xác, cái chữ giữa tên ông này, ta tìm 1 ngày chẳn, chỉ ra dc pinyin hem tra dc hán việt).”
Lãnh Nhiên……
Sau đó, Lãnh Thanh đợi thân thể Triệu Phỉ Khanh hơn liền cùng y đến Thiên Sơn, chiếu theo bản đồ Lãnh Nhiên lưu cho cậu tìm được Tuyết Tĩnh sơn trang, hơn nữa đem toàn bộ sơn trang chuyển qua Dương Châu, một lần nữa cải danh là Tử Du sơn trang. Chỉ dùng hai năm thời gian, ngay tại giang hồ xây dựng một giang sơn có thể xứng danh cùng tam đại sơn trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất