Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 1 Chương 10: Một ngày mới

Trước Sau
Edit + Beta: Krizak

Tinh không thâm thúy, đèn lồng lu mờ, không khí đêm xuân, cánh hoa lay động…

Sở Tụ ân cần cảm thụ hết thảy mọi thứ bên người, đây là thời khắc tốt nhất để cậu hưởng thụ sự yên tĩnh. Sân nhỏ tĩnh mịch, tâm tĩnh mịch, đây là sự yên tĩnh trước cuồng phong, cậu cũng không để ý.

Thanh âm mềm mại ôn nhu, nhất thủ tinh tình (1) cũng nhượng cậu hát vui vẻ, tràn đầy trong suốt, mang theo nhàn nhạt hạnh phúc tươi vui.

(1)   Một vì sao đứng đầu bầu trời.

Có lẽ người khác nghe không rõ cậu hát cái gì, cũng không thưởng thức được thanh điệu, nhưng mà ngồi nghiêng tựa vào cạnh cửa, bộ dáng ngưỡng mặt trông bầu trời đêm, nhẹ nhàng thanh xướng, như muốn nhân tâm – cậu như là một người thiếu niên nho nhỏ, vẻ mặt cậu lúc này dường như rõ ràng, môi nhợt nhạt nét cười, đôi mắt đổ đầy tinh quang, tâm e rằng cũng như vậy trong suốt.

Đối với Sở Tụ mà nói, mười lăm mười sáu là tuổi phóng túng, cõi lòng tràn đầy nhiệt huyết cùng ước mơ, lại mang theo thế sự không giải thích được, mơ tưởng ái tình hạnh phúc cùng ưu thương…

Đối với Mạc Vũ Hạo, ở tuổi này đã chu toàn giao thiệp với các đại thần, lấy lòng phụ hoàng cùng sủng phi, sắp xếp xử lý đủ loại chính sự, với huynh đệ thì ngăn cách cãi vả, là thời điểm mấu chốt để tranh quyền đoạt thế.

Gần đây chính vụ nặng nề, Thịnh Nguyên Đế cùng hoàng hậu dùng hết bữa tối liền đi giải quyết chính vụ. Thân là đế vương thân thể như thiên hạ, sự vụ lớn nhỏ xử lý không bao giờ hết, cho nên trên đời này đế vương là tốn nhiều sức lực vì công việc nhất.

Sắp xếp hết sự vụ, cũng đã qua thời gian canh ba (11h đêm), hắn chậm rãi đi dạo hoàng cung, bất tri bất giác đi đến Thu Phong điện cách nơi hắn không xa, thấy một dáng người ngoài cửa điện, có lẽ do đêm quá ôn nhu, cũng có lẽ do tâm hắn đã lạnh muốn tìm một tia ấm áp từ lâu,nên hắn bị mê hoặc, lạc đường bởi thanh âm dịu dàng hòa nhã, vẻ nhợt nhạt trong tiếu ý.

Đứng trong cái lạnh cuối xuân, hắn nhìn thật lâu, thẳng đến khi người kia mệt mỏi vào phòng, hắn mới bất động thanh sắc ly khai nơi này.

Bảo hộ an nguy của đế vương, cận vệ Minh Tùng lần đầu tiên thấy được vị vua biểu tình lạnh nhạt này có vẻ mặt khác, tuy rằng là khí phách sẵn có, thế nhưng vẻ ngoài lạnh nhạt dường như đã trôi mất nửa, còn mang theo một chút ý vị nhân tình.

Sở Tụ buổi sáng dậy sớm, hảo hảo buộc tóc, hảo hảo y phục, tỉ mỉ chỉnh sửa hảo dung nhan, giống như một nhân viên đi phỏng vấn, cậu là muốn cấp cho hoàng đế cái ấn tượng đẹp.

Cầm trong tay bản thảo chỉnh lý tốt, tổng cộng gồm mười một trang. Sở Tụ nhìn mặt giấy tinh tế, trong ngực một trận thỏa mãn kích động, cậu cần chúng để làm cho người kia thấy được năng lực của cậu, sau đó bổ nhiệm cậu.

Nam nhân luôn có ham muốn rất lớn, bọn họ muốn nắm mọi thứ trong tay, thỏa mãn chinh phục tất cả.  Sở Tụ cũng là nam nhân, đương nhiên cũng muốn phong vương bái tướng, sử sách lưu danh.



Theo công công đi đến ngự thư phòng, hôm nay không cần lâm triều, hoàng thượng đã trong ngự thư phòng giải quyết chính vụ, sau khi được thông báo, Sở Tụ bước vào đại môn.

Cánh cửa ngoại điện cao cao giống như một cái hạm(2) trong cuộc đời Sở Tụ, cậu đi vào trong, từ nay về sau, nhân sinh của cậu đều phát sinh biến hóa, khát vọng tân sinh. Cậu đem cuộc sống tầm thường vô vị ngày xưa chào tạm biệt, nghênh đón cuộc sống mới có thể tung bay, chí ít nơi này về sau sẽ có hậu duệ tử tôn ghi nhớ đến cậu, bày tỏ trong lòng lời tán dương kiêu ngạo.

(2)   Lan can, cũi…

Đương nhiên, vận mệnh phải chăng sẽ cho cậu có cơ hội truyền thừa tôn tử, này còn phải chờ a~.

Tóm lại, hiện tại đúng là Sở Tụ kiêu ngạo, đối tương lai tràn đầy khao khát nhiệt tình không hề sợ hãi. Trong lòng cậu kích động vạn phần, nét mặt nhưng lại bình tĩnh trang nghiêm, bằng không, cậu cũng không thể trông cậy bản thân mình về sau có thể có địa vị gì hơn người, lưu danh thiên cổ.

“Vi thần tham kiến hoàng thượng!” Người kia ngồi ở phía sau ngự án rộng rãi, đang phê một cái sổ con, Sở Tụ được lễ quỳ trên mặt đất. Đối với quỳ lạy, là một người hiện đại thật có chút mâu thuẫn, Sở Tụ cũng rất phản cảm, nhưng so với tình hình hiện tại đều phải chấp nhận, tự thôi miên trong lòng đối với việc này cũng không quá chú ý, về sau cũng thường như vậy, tập quen là tốt rồi.

Nghe được thanh âm Sở Tụ, người kia cũng chưa từng ngẩng đầu lên, nói “Bình thân!”

“Tạ ơn hoàng thượng!” Sở Tụ đứng lên, chờ người kia cho chép cậu nói sự tình.

Bây giờ còn sớm, còn không có thần tử nào khác tiến cung tấu sự, bên trong ngự thư phòng lẳng lặng, có thể nghe được âm thanh tiếng bút lông nhẹ nhàng di động trên giấy. Sở Tụ cúi đầu nhìn thảm đỏ thêu kỳ lân thụy thú (3), trong lòng có chút khẩn trương hồi hộp.

(3)   Thú may mắn.

Hoàng đế phê xong một đống sổ con mới ngẩng đầu lên nhìn Sở Tụ, hôm nay cậu mặc y phục chính thức nên có chút nặng và rộng. Bởi vì vừa vào cung, y phục ngày hôm qua là do nội thị giám sát đưa cho cậu, có chút không vừa và lớn hơn so với thân hình. Lúc này bao phủ một thân quần áo tú lan bạch sắc (4), đúng là một thiếu niên mỹ lệ. “Dịch khanh, trong tay ngươi chính là cái phương án cải chế muốn cấp cho trẫm sao?”

(4)   Quần áo thêu hoa lan màu trắng.

“Đúng vậy, thỉnh hoàng thượng xem qua.” Sở Tụ kính cẩn cầm giấy trong tay trình lên.

Hoàng đế nhìn nét chữ trên mặt, chữ viết rất không sai, bên trong giản lược mở đầu một chút, gọi là chế độ thủ sĩ thi cử khai khoa (5), phía sau vài tờ đúng là ghi trình bày cụ thể, viết thi hành như thế nào, và nó mang đến chỗ nào thật tốt.



(5)   Khoa thi mở đầu chọn lọc.

Kỳ thực, chế độ thủ sĩ này, khi phụ hoàng hắn còn tại thế đã từng có người nói qua, nhưng mà vì không có kế hoạch cụ thể, cùng bị các thế gia cản trở, sau cùng phương pháp này cũng vô tật mà chết.

Hiện tại xem ra, thiếu niên mỹ mạo này cũng không hoàn toàn là cái gối thêu hoa (6), nhìn vào chữ viết cùng con người, hẳn thật là một người tài.

(6)   Ví  người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng.

Hoàng đế chậm rãi nhìn lên, trang thứ bảy cũng đã viết xong. Chế độ khoa cử, tại Trung Hoa kéo dài đến nghìn năm, muốn miêu tả kĩ nó thì viết vài quyển sách cũng không xong, thế nhưng hiện tại, Sở Tụ chỉ cần viết ra giản lược đại khái liền hảo, giả như hắn muốn thực thi phương pháp thủ sĩ này, chỉ cần phân công cụ thể cách thực hiện là được.

Hoàng đế giở đến mấy tờ sau – người Trung Quốc tổng kết ra ba mươi sáu kế, là di sản quý báu của binh gia mưu kế cùng việc quân sách lược thời cổ, này do Tần triều đưa ra nhưng lại bị Sở Tụ dùng lấy, ở tại thế giới này, còn không có xuất hiện thành sách nhanh như vậy.

Theo ký ức Sở Tụ đối thế giới này, mặc dù cũng có ba mươi sáu kế giống mấy kế trong truyền thuyết, nhưng là không có miêu tả cụ thể ra như vậy.

“Ba mươi sau kế của sáu bộ: thắng chiến kế, địch chiến kế, công chiến kế, hỗn chiến kế, tịnh chiến kế, bại chiến kế.”

“Kế thứ nhất, thắng chiến kế, lừa dối

Nhà Chu có ý khinh mạn; thông thường thì không nghi ngờ. Âm trong dương, dương không có. Kế thứ hai,…”

Hoàng đế nhìn thêm vài tờ nữa, ánh mắt lúc sáng lúc tối, tay phải bất giác vuốt ve trang giấy, qua thật lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Sở Tụ, “Dịch khanh, phương pháp khoa cử này đích thật là thích hợp, có cái này, là lợi cho hậu thế thiên thu! Bất quá, trước mắt các gia tộc thế lực quá lớn, sợ là tiến hành bất hảo.”

Sở Tụ trong lòng thầm nói, lợi cho hậu thế thiên thu, đó là đương nhiên, đây là dùng cho Trung Hoa hơn nghìn năm lịch sử đã nghiệm chứng qua. “Hoàng thượng, thần góp lời, có ba cách có thể tránh đi vấn đề của các thế tộc (thế gia vọng tộc), thứ nhất, đối với bọn họ bảo trì công chính chế độ thủ sĩ vốn có, đối với bình dân thì thi hành khoa cử, tiếp đó chậm rãi tăng lên nhân số thủ sĩ khoa cử. Thời gian dài, mọi người sẽ thấy khoa cử có chỗ tốt, đồng thời trong triều cũng đã thoát khỏi cục diện khống chế của thế gia, cuối cùng hủy bỏ chế độ cũng rất đơn giản.”

“Như vậy đúng thật là một phương pháp không sai, cùng kế giấu giếm tương tự. Chỉ là không biết cần bao nhiêu thời gian. Cách thứ hai đâu?”

“Thứ hai là đả kích thế tộc, đem lực lượng bọn họ suy yếu, làm cho họ không có khả năng ngăn cản hoàng thượng cải cách chế độ.”

“Này cũng không thể đơn giản nói chuyện” Hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn Sở Tụ, lộ ra một chút tiếu ý bất minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau