Quyển 4 Chương 13: Nội tình
Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Sở Tụ luôn luôn một mực để ý chuyện dân chính, hơn nữa cậu đối với mọi thứ nhà binh quả thực không tinh thông, lại vì tránh hiềm nghi, sợ tham dự quá nhiều lợi ích sẽ khiến cho Hoàng đế bất mãn, đối với chiết tử quân đội trình lên đều tách ra, sẽ không đi nhìn, Hoàng đế cũng không có ý tứ muốn cậu nhìn đến.
Do đó, biết rõ chuyện yêu tử của Lý thị lang lần này, là bởi vì sự tình tại trong cung nháo lên rất lớn, làm cậu không muốn biết cũng không được.
Hoàng đế lúc ấy trả lời chiết tử của Tần Lam Phong, còn chưa công bố ra ngoài, Lý thị lang liền tiến cung cùng hắn cầu tình. Lý thị lang đương nhiên biết rõ việc này lợi hại, lão không dám thỉnh cầu Hoàng đế tha tội cho Lý Vĩ, chính là hy vọng có thể miễn tội chết cho hắn, dù là lưu đày ngàn dặm cũng tốt.
Hoàng đế còn chưa có cho Lý thị lang câu trả lời thuyết phục, nói tội Lý Vĩ cho dù không đáng giết, cũng phải giết, đó là điều không tránh khỏi. Lý thị lang có bốn nhi tử, chính thê sở sinh cũng được ba đứa con trai trưởng, Hoàng đế đáp ứng Lý thị lang giết Lý Vĩ, thì cấp trưởng tử thăng quan một bậc, Lý thị lang đành phải gật đầu xác nhận, sau đó mặt không chút máu mà cáo lui rời đi.
Hoàng đế cho khoái mã đem đi thánh chỉ, xử Lý Vĩ trảm thủ chi hình.
Thánh chỉ còn chưa khởi hành một canh giờ, Lý Tu Dung đã đến ngự thư phòng để van cầu diện thánh, Hoàng đế vốn không để ý tới nàng, chính là nàng vẫn ở ngoài khóc sướt mướt canh giữ, cho dù là trong ngự thư phòng cũng có thể nghe được tiếng khóc, Sở Tụ ở tại hậu điện cũng cảm thấy ma âm kia xuyên xỏ lỗ tai, nghe đến tâm phiền ý loạn. Hoàng đế cho người đem nàng khuyên nhủ hoặc là tha đi cũng được, nhưng không nghĩ tới nàng ý kiến chi kiên, khuyên nhủ đương nhiên là không đi. Nàng là hậu phi, là mẹ của một vị Hoàng tử, không có người nào dám mạnh mẽ đem nàng kéo đi, vì thế đến muộn vãn thiện, nàng vẫn ở bên ngoài nức nở chờ đợi diện thánh, mặc dù đã là mùa xuân, lại có ánh dương ấm áp, nhưng gió bên ngoài vẫn là rất lớn, cũng rất lạnh. Dù sao nhất nhật phu thê bách nhật ân*, chính nàng lại là mẫu thân của đứa nhỏ, Hoàng đế cuối cùng vẫn phải triệu kiến Lý Tu Dung. Lý Tu Dung không hề trang điểm, sắc mặt tái nhợt thảm đảm, thần sắc tiều tụy, khóc đến vành mắt đỏ bừng, bởi vì ngũ quan tinh tế, hơn nữa dáng người thướt tha, cũng không có làm mất phong tình, đứng ở trước mặt Hoàng đế vẫn làm lễ nghi thỏa đáng, giọng nữ ôn nhu mang theo nghẹn ngào, vô luận nhìn từ phương diện nào, đều làm người thấy thương xót mỹ nhân.
(*) Một ngày vợ chồng trăm ngày ân
Nàng thỉnh cầu Hoàng đế miễn tử tội cho yêu đệ, tuy rằng lời nói khẩn thiết, nhưng cuối cùng Hoàng đế vẫn là không từ bỏ quyết định.
Sở Tụ ngồi trong hậu điện, cũng không nghe rõ đối thoại của hai người, chính là từ sau khi Lý Tu Dung phát ra tiếng khóc xuyên thấu lực cường Sở Tụ mới phán đoán, Hoàng đế lại cự tuyệt Lý Tu Dung.
Đây là chuyện của ngày hôm trước, khoái mã mang thánh chỉ tống xuất, tới nơi đóng quân quân tây bộ phải dùng mất hai mươi hai, hai mươi ba ngày thời gian, muốn đuổi theo đến, chỉ có thể tại trong vòng ba ngày phái theo khoái mã càng nhanh để đuổi kịp. Hôm qua, Hoàng đế lại bị quấy rầy một ngày, Lý thị lang ở trong triều rất có mạch nối với nhiều người, có mấy vị trọng thần cũng tiến đến hướng Hoàng đế cầu tình, Lý Tu Dung cũng quỳ bên ngoài hy vọng Hoàng đế miễn tử tội cho đệ đệ. Hoàng đế vẫn luôn bất vi sở động, cuối cùng tức giận đến mức quăng ngã nghiêng mực, quan bào một vị đại nhân đều bị màu son chu sa trong nghiên bắn tung tóe nhiễm đỏ một nửa, sau cùng mọi người đành phải trở về.
Tâm tình Hoàng đế cực kỳ không tốt, buổi chiều Sở Tụ bồi bên người Hoàng đế, cũng chưa từng thấy sắc mặt Hoàng đế tốt hơn, khi đi ngủ cùng là lăn qua lăn lại không ngủ được, Sở Tụ ngủ rồi Hoàng đế còn chưa ngủ, Sở Tụ tỉnh Hoàng đế đã muốn ở bên ngoài luyện hảo một trận kiếm.
Thời điểm lúc sau vào triều, Sở Tụ đứng ở phía dưới, nhìn lên Hoàng đế ngồi ngay ngắn phía trên, từ tư thái của hắn, tuy rằng nhìn không ra mỏi mệt, nhưng cũng biết hắn thực rất phiền muộn. Lâm triều rất nhanh liền tản, Lý Tu Dung tại ngự thư phòng quỳ cầu Hoàng đế, đã muốn quỳ vài cái canh giờ, nàng không nghe khuyên bảo không nguyện ý buông tha, cuối cùng Hoàng đế vô pháp, chỉ có thể để tam Hoàng tử nàng sở sinh đến đem nàng kéo về. Bất quá, một nữ nhân nhận định một việc, nghị lực của các nàng nam nhân vô pháp lý giải, cũng vô pháp so sánh. Cho dù tam Hoàng tử tiến đến khuyên bảo mẫu thân, Lý Tu Dung cũng thề sống chết không đi, cũng lôi kéo tam Hoàng tử cùng quỳ, nhất định phải thấy Hoàng đế hướng Hoàng đế cầu tình. Một người hậu phi quỳ gối trước cửa ngự thư phòng, một chút cũng không quan tâm hình tượng hậu phi của mình, quan viên thái giám xuất nhập cũng từ trước mặt nàng đi qua, biểu tình nàng cương nghị cho dù không cảm động được Hoàng đế, cũng cảm động đa số quan viên, tất cả mọi người thổn thức không thôi, mặc dù không dám đi hướng Hoàng đế góp ý việc này, nhưng vẻ mặt đều lộ thương xót. Hoàng đế vô phương, thời điểm ngọ thiện, vẫn là triệu Lý Tu Dung, tam Hoàng tử cùng chung dùng bữa, Sở Tụ tự mình dùng ngọ thiện. Hoàng đế cùng Lý Tu Dung nói chuyện, nên đã sớm phóng Sở Tụ hồi phủ, đó cũng là nguyên nhân Sở Tụ trở về sớm như vậy.
Sở Tụ nhớ tới hậu phi kia quỳ gối ngoài cửa ngự thư phòng, trong lòng không có khả năng có chút cảm giác. Một người tiểu thư khuê các yết ớt, hậu cung phi tần chưa từng ăn qua đau khổ, nhưng có thể đối với Hoàng đế quỳ cầu ba ngày, cho dù không có một chút hy vọng cũng không buông tha, ý chí nghị lực như vậy, Sở Tụ cảm thấy chính mình không có, nếu như Hoàng đế cự tuyệt bản thân, cậu cho rằng chính mình không thể kiên trì đến mức bị cự tuyệt ba lượt lại còn không ngừng hướng Hoàng đế thỉnh cầu. Là Hoàng đế làm hư cậu, nói thật, trong thời gian này, cậu đã có thói quen mọi chuyện đều thuận lợi, căn bản không biết thất bại không ngừng cùng không có hi vọng rốt cuộc là tư vị dạng gì.
Cậu cho rằng nếu cùng so sánh với tấm lòng nữ tử cậu cũng so ra kém hơn. Nếu không phải Hoàng đế yêu thích, cậu không biết mình có thể còn lại cái gì.
Nếu là cùng nữ nhân hậu cung so trình độ yêu thương của Hoàng đế, cậu cũng cảm thấy bản thân không có bất luận khả năng gì có thể thắng.
Bầu trời xanh thẳm, vạn vật bao la, Sở Tụ cảm thấy lòng tham chính mình quả thật rộng lớn, đã muốn lớn đến mức mất đi một phần tinh tế trong lòng.
Sở Tụ vào phòng khách, Lý thị lang lôi kéo cậu thì liền quỳ xuống, Sở Tụ kinh ngạc một chút, lập tức đem lão nâng dậy, “Lý đại nhân, ta là vãn bối, khả không chịu nỗi đại lễ của ngươi! Ta biết ngươi vì sao mà đến, chính là, việc này ta thật sự bất lực, ngươi vẫn là trở về đi.”
“Lý Trì ta cả đời không cầu qua người nào, lần này cầu Dịch đại nhân, cũng biết có chút ép buộc, chính là, lão phu không thể cứ trơ mắt mà nhìn nhi tử bị trảm thủ như vậy. Ta đây một người vi phụ cái gì cũng không có làm, thỉnh Dịch đại nhân giúp đỡ, cho dù chỉ để ngày trảm thủ nhi tử dời lại một ít cũng là tốt rồi!” Lý thị lang nói xong, một người lão nhân bất hoặc* hốc mắt cũng đều đỏ.
(*) Bốn mươi tuổi; chững chạc; sáng suốt; biết suy xét; người tứ tuần. (Luận ngữ – Vi chính – có câu: ‘tứ thập nhi bất hoặc’: người tuổi 40 có thể biết rõ đúng sai nên không bị lầm lạc. Về sau dùng chữ’不惑‘để chỉ người tứ tuần).
“Ngài cầu ta cũng không có tác dụng, việc này không phải Hoàng Thượng định đoạt, là tình thế định đoạt, tình thế để Lý huynh nhất định phải trảm thủ. Lý đại nhân, ngài hiện tại hối hận, sao lúc trước không hảo hảo dạy bảo hắn, thời điểm ngươi nghĩ đến con của ngươi, sao không ngẫm lại nửa đời sau của nữ tử bị hắn làm bẩn, nghĩ lại lão nhân vô tội chết thảm? Cho dù ta đi cầu Hoàng Thượng, cũng sẽ không có bất cứ tác dụng gì, lão nhân ngài vẫn là trở về đi, việc này lực ta không đủ.” Sở Tụ nói xong trong lòng có chút căm giận, cho rằng nói như vậy có thể làm cho cựu thần kiêu ngạo này quay trở về, không nghĩ tới cậu lại đánh giá thấp tâm tình lão nhân làm phụ thân này.
Lý thị lang nghe xong lời nói Sở Tụ rất là xấu hổ, bất quá cũng không có ý tứ rời đi, “Dịch đại nhân nói đúng, khuyển tử phạm vào sai lầm lớn, lẽ ra nên chém. Chính là, con không được cha mẹ dỗ dạy, hắn tuổi còn trẻ, muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh, còn không bằng để cho lão nhân ta đi đền tội. Hắn sẽ bị trảm thủ, vi phụ ta đây một phen tấm lòng bảo hộ nghé con, Dịch đại nhân có thể nào hiểu được. Lại nói, việc này cũng có ẩn tình, diện mạo khuyển tử giống như kỳ mẫu, có vài phần tuấn lãng, mặc dù bình thường phong lưu, cũng không thấy hắn quấy rầy nữ tử đàng hoàng. Hắn đi trong quân, ba năm này cũng không có phạm sai lầm, ta thu được tín hàm hảo hữu của hắn đưa tới, bên trong nói là nàng kia câu dẫn con ta, nhi tử hắn cũng là biết thời biết thế, không có ý ép buộc, lại nói, nàng kia cũng không phải cô gái đàng hoàng, nàng đã cùng rất nhiều nam nhân cẩu thả qua. Nhạc phụ của nàng chính là đụng vào con ta, muốn lấy đao giết hắn, thuộc hạ như thế cũng là xuất phát từ hộ vệ mới thất thủ giết người, tất cả sai lầm này cư nhiên hiện tại đều tính toán đổ lên đầu hắn, hài nhi của ta thật sự là oan khuất mà!”
“Dịch đại nhân, ngươi phải đi cùng Hoàng Thượng nói những lời này, chỉ cần không phải mất đầu, cho dù lưu đày ngàn dặm, lão phu cũng nhận.”
“Lý đại nhân, những lý do này ngươi có, cùng Hoàng Thượng nói thẳng không phải rất tốt.” Sở Tụ đối với chuyện này kì thật vẫn luôn có chút nghi vấn, tỷ như Lý Vĩ lúc đó như thế nào chỉ giết lão nhân văn sĩ kia mà những người khác trong nhà văn sĩ lại không có chuyện gì? Sở Tụ đã gặp qua Lý Vĩ, trừ bỏ thích chơi, xem như cũng cực kỳ thông minh, hắn lúc ấy cường bạo nàng kia, lại giết lão nhân, để không tiết lộ việc này, ít nhất cũng làm chút chuyện tình che giấu đi, tỷ như giết luôn nàng kia, đem việc này giá họa cho người khác.
“Nội tình này, lão phu cũng là sáng nay mới thu được, hài nhi thật vất vả nói ra như thế trong thư rồi ủy thác cho hảo hữu đưa tới. Lão phu đi tìm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đối với ta tránh mà không gặp, tiểu nữ đi hướng Hoàng Thượng nói việc này, bất quá, Hoàng Thượng cũng tránh mà không đáp. Xem ra, Hoàng Thượng là muốn mệnh hắn. Tần Lam Phong kia cũng không phải người tốt, hắn muốn mệnh con ta, hắn làm tướng quân tây bộ, Hoàng Thượng không thể bác bỏ hắn, cho nên căn bản mới không muốn thủ hạ lưu tình, thậm chí ngay cả hảo hảo thẩm tra xử lí cũng không đáp ứng.”
Lý thị lang nói đến đây thì trong mắt đã muốn đong đầy nước, hắn tiến lên lôi kéo tay áo Sở Tụ, trên mặt xuất hiện một loại thần sắc quỷ dị, “Dịch đại nhân, có một số việc ngươi không biết, kỳ thật, ngươi lần này giúp nhi tử ta, đó cũng là giúp ngươi.”
Sở Tụ cảm thấy tò mò, nhìn về phía Lý thị lang.
“Tần Lam Phong mao đầu tiểu tử kia, sinh ra lỗ mãng, thời điểm mới bắt đầu tấn công Cẩm quốc còn chưa có gì, về sau không nghĩ tới lại đi một bước thăng lên làm tướng quân. Nói đến hắn làm tướng, cũng là sau khi thấy Hoàng Thượng, đoạn thời gian kia Hoàng Thượng cùng hắn như hình với bóng, đối với hắn yêu thương mọi cách, sau thăng nhiệm hắn vi tả tướng quân, đến khi đánh hạ Cẩm quốc, thậm chí đem toàn bộ tây bộ quân giao dưới tay hắn, vài vị lão tướng cũng phải trực thuộc dưới trướng của hắn. Hắn mặc dù lập không ít chiến công, nhưng ngươi không cảm thấy là hắn thăng quan quá nhanh hay sao. Lúc ấy, đã có người truyền hắn câu dẫn Hoàng Thượng mới có thể lên làm đại tướng quân, nếu Hoàng Thượng thực sự coi trọng hắn, Dịch đại nhân, hắn đối với ngươi hẳn cũng là uy hiếp đi!”
Beta: Suzaku
Sở Tụ luôn luôn một mực để ý chuyện dân chính, hơn nữa cậu đối với mọi thứ nhà binh quả thực không tinh thông, lại vì tránh hiềm nghi, sợ tham dự quá nhiều lợi ích sẽ khiến cho Hoàng đế bất mãn, đối với chiết tử quân đội trình lên đều tách ra, sẽ không đi nhìn, Hoàng đế cũng không có ý tứ muốn cậu nhìn đến.
Do đó, biết rõ chuyện yêu tử của Lý thị lang lần này, là bởi vì sự tình tại trong cung nháo lên rất lớn, làm cậu không muốn biết cũng không được.
Hoàng đế lúc ấy trả lời chiết tử của Tần Lam Phong, còn chưa công bố ra ngoài, Lý thị lang liền tiến cung cùng hắn cầu tình. Lý thị lang đương nhiên biết rõ việc này lợi hại, lão không dám thỉnh cầu Hoàng đế tha tội cho Lý Vĩ, chính là hy vọng có thể miễn tội chết cho hắn, dù là lưu đày ngàn dặm cũng tốt.
Hoàng đế còn chưa có cho Lý thị lang câu trả lời thuyết phục, nói tội Lý Vĩ cho dù không đáng giết, cũng phải giết, đó là điều không tránh khỏi. Lý thị lang có bốn nhi tử, chính thê sở sinh cũng được ba đứa con trai trưởng, Hoàng đế đáp ứng Lý thị lang giết Lý Vĩ, thì cấp trưởng tử thăng quan một bậc, Lý thị lang đành phải gật đầu xác nhận, sau đó mặt không chút máu mà cáo lui rời đi.
Hoàng đế cho khoái mã đem đi thánh chỉ, xử Lý Vĩ trảm thủ chi hình.
Thánh chỉ còn chưa khởi hành một canh giờ, Lý Tu Dung đã đến ngự thư phòng để van cầu diện thánh, Hoàng đế vốn không để ý tới nàng, chính là nàng vẫn ở ngoài khóc sướt mướt canh giữ, cho dù là trong ngự thư phòng cũng có thể nghe được tiếng khóc, Sở Tụ ở tại hậu điện cũng cảm thấy ma âm kia xuyên xỏ lỗ tai, nghe đến tâm phiền ý loạn. Hoàng đế cho người đem nàng khuyên nhủ hoặc là tha đi cũng được, nhưng không nghĩ tới nàng ý kiến chi kiên, khuyên nhủ đương nhiên là không đi. Nàng là hậu phi, là mẹ của một vị Hoàng tử, không có người nào dám mạnh mẽ đem nàng kéo đi, vì thế đến muộn vãn thiện, nàng vẫn ở bên ngoài nức nở chờ đợi diện thánh, mặc dù đã là mùa xuân, lại có ánh dương ấm áp, nhưng gió bên ngoài vẫn là rất lớn, cũng rất lạnh. Dù sao nhất nhật phu thê bách nhật ân*, chính nàng lại là mẫu thân của đứa nhỏ, Hoàng đế cuối cùng vẫn phải triệu kiến Lý Tu Dung. Lý Tu Dung không hề trang điểm, sắc mặt tái nhợt thảm đảm, thần sắc tiều tụy, khóc đến vành mắt đỏ bừng, bởi vì ngũ quan tinh tế, hơn nữa dáng người thướt tha, cũng không có làm mất phong tình, đứng ở trước mặt Hoàng đế vẫn làm lễ nghi thỏa đáng, giọng nữ ôn nhu mang theo nghẹn ngào, vô luận nhìn từ phương diện nào, đều làm người thấy thương xót mỹ nhân.
(*) Một ngày vợ chồng trăm ngày ân
Nàng thỉnh cầu Hoàng đế miễn tử tội cho yêu đệ, tuy rằng lời nói khẩn thiết, nhưng cuối cùng Hoàng đế vẫn là không từ bỏ quyết định.
Sở Tụ ngồi trong hậu điện, cũng không nghe rõ đối thoại của hai người, chính là từ sau khi Lý Tu Dung phát ra tiếng khóc xuyên thấu lực cường Sở Tụ mới phán đoán, Hoàng đế lại cự tuyệt Lý Tu Dung.
Đây là chuyện của ngày hôm trước, khoái mã mang thánh chỉ tống xuất, tới nơi đóng quân quân tây bộ phải dùng mất hai mươi hai, hai mươi ba ngày thời gian, muốn đuổi theo đến, chỉ có thể tại trong vòng ba ngày phái theo khoái mã càng nhanh để đuổi kịp. Hôm qua, Hoàng đế lại bị quấy rầy một ngày, Lý thị lang ở trong triều rất có mạch nối với nhiều người, có mấy vị trọng thần cũng tiến đến hướng Hoàng đế cầu tình, Lý Tu Dung cũng quỳ bên ngoài hy vọng Hoàng đế miễn tử tội cho đệ đệ. Hoàng đế vẫn luôn bất vi sở động, cuối cùng tức giận đến mức quăng ngã nghiêng mực, quan bào một vị đại nhân đều bị màu son chu sa trong nghiên bắn tung tóe nhiễm đỏ một nửa, sau cùng mọi người đành phải trở về.
Tâm tình Hoàng đế cực kỳ không tốt, buổi chiều Sở Tụ bồi bên người Hoàng đế, cũng chưa từng thấy sắc mặt Hoàng đế tốt hơn, khi đi ngủ cùng là lăn qua lăn lại không ngủ được, Sở Tụ ngủ rồi Hoàng đế còn chưa ngủ, Sở Tụ tỉnh Hoàng đế đã muốn ở bên ngoài luyện hảo một trận kiếm.
Thời điểm lúc sau vào triều, Sở Tụ đứng ở phía dưới, nhìn lên Hoàng đế ngồi ngay ngắn phía trên, từ tư thái của hắn, tuy rằng nhìn không ra mỏi mệt, nhưng cũng biết hắn thực rất phiền muộn. Lâm triều rất nhanh liền tản, Lý Tu Dung tại ngự thư phòng quỳ cầu Hoàng đế, đã muốn quỳ vài cái canh giờ, nàng không nghe khuyên bảo không nguyện ý buông tha, cuối cùng Hoàng đế vô pháp, chỉ có thể để tam Hoàng tử nàng sở sinh đến đem nàng kéo về. Bất quá, một nữ nhân nhận định một việc, nghị lực của các nàng nam nhân vô pháp lý giải, cũng vô pháp so sánh. Cho dù tam Hoàng tử tiến đến khuyên bảo mẫu thân, Lý Tu Dung cũng thề sống chết không đi, cũng lôi kéo tam Hoàng tử cùng quỳ, nhất định phải thấy Hoàng đế hướng Hoàng đế cầu tình. Một người hậu phi quỳ gối trước cửa ngự thư phòng, một chút cũng không quan tâm hình tượng hậu phi của mình, quan viên thái giám xuất nhập cũng từ trước mặt nàng đi qua, biểu tình nàng cương nghị cho dù không cảm động được Hoàng đế, cũng cảm động đa số quan viên, tất cả mọi người thổn thức không thôi, mặc dù không dám đi hướng Hoàng đế góp ý việc này, nhưng vẻ mặt đều lộ thương xót. Hoàng đế vô phương, thời điểm ngọ thiện, vẫn là triệu Lý Tu Dung, tam Hoàng tử cùng chung dùng bữa, Sở Tụ tự mình dùng ngọ thiện. Hoàng đế cùng Lý Tu Dung nói chuyện, nên đã sớm phóng Sở Tụ hồi phủ, đó cũng là nguyên nhân Sở Tụ trở về sớm như vậy.
Sở Tụ nhớ tới hậu phi kia quỳ gối ngoài cửa ngự thư phòng, trong lòng không có khả năng có chút cảm giác. Một người tiểu thư khuê các yết ớt, hậu cung phi tần chưa từng ăn qua đau khổ, nhưng có thể đối với Hoàng đế quỳ cầu ba ngày, cho dù không có một chút hy vọng cũng không buông tha, ý chí nghị lực như vậy, Sở Tụ cảm thấy chính mình không có, nếu như Hoàng đế cự tuyệt bản thân, cậu cho rằng chính mình không thể kiên trì đến mức bị cự tuyệt ba lượt lại còn không ngừng hướng Hoàng đế thỉnh cầu. Là Hoàng đế làm hư cậu, nói thật, trong thời gian này, cậu đã có thói quen mọi chuyện đều thuận lợi, căn bản không biết thất bại không ngừng cùng không có hi vọng rốt cuộc là tư vị dạng gì.
Cậu cho rằng nếu cùng so sánh với tấm lòng nữ tử cậu cũng so ra kém hơn. Nếu không phải Hoàng đế yêu thích, cậu không biết mình có thể còn lại cái gì.
Nếu là cùng nữ nhân hậu cung so trình độ yêu thương của Hoàng đế, cậu cũng cảm thấy bản thân không có bất luận khả năng gì có thể thắng.
Bầu trời xanh thẳm, vạn vật bao la, Sở Tụ cảm thấy lòng tham chính mình quả thật rộng lớn, đã muốn lớn đến mức mất đi một phần tinh tế trong lòng.
Sở Tụ vào phòng khách, Lý thị lang lôi kéo cậu thì liền quỳ xuống, Sở Tụ kinh ngạc một chút, lập tức đem lão nâng dậy, “Lý đại nhân, ta là vãn bối, khả không chịu nỗi đại lễ của ngươi! Ta biết ngươi vì sao mà đến, chính là, việc này ta thật sự bất lực, ngươi vẫn là trở về đi.”
“Lý Trì ta cả đời không cầu qua người nào, lần này cầu Dịch đại nhân, cũng biết có chút ép buộc, chính là, lão phu không thể cứ trơ mắt mà nhìn nhi tử bị trảm thủ như vậy. Ta đây một người vi phụ cái gì cũng không có làm, thỉnh Dịch đại nhân giúp đỡ, cho dù chỉ để ngày trảm thủ nhi tử dời lại một ít cũng là tốt rồi!” Lý thị lang nói xong, một người lão nhân bất hoặc* hốc mắt cũng đều đỏ.
(*) Bốn mươi tuổi; chững chạc; sáng suốt; biết suy xét; người tứ tuần. (Luận ngữ – Vi chính – có câu: ‘tứ thập nhi bất hoặc’: người tuổi 40 có thể biết rõ đúng sai nên không bị lầm lạc. Về sau dùng chữ’不惑‘để chỉ người tứ tuần).
“Ngài cầu ta cũng không có tác dụng, việc này không phải Hoàng Thượng định đoạt, là tình thế định đoạt, tình thế để Lý huynh nhất định phải trảm thủ. Lý đại nhân, ngài hiện tại hối hận, sao lúc trước không hảo hảo dạy bảo hắn, thời điểm ngươi nghĩ đến con của ngươi, sao không ngẫm lại nửa đời sau của nữ tử bị hắn làm bẩn, nghĩ lại lão nhân vô tội chết thảm? Cho dù ta đi cầu Hoàng Thượng, cũng sẽ không có bất cứ tác dụng gì, lão nhân ngài vẫn là trở về đi, việc này lực ta không đủ.” Sở Tụ nói xong trong lòng có chút căm giận, cho rằng nói như vậy có thể làm cho cựu thần kiêu ngạo này quay trở về, không nghĩ tới cậu lại đánh giá thấp tâm tình lão nhân làm phụ thân này.
Lý thị lang nghe xong lời nói Sở Tụ rất là xấu hổ, bất quá cũng không có ý tứ rời đi, “Dịch đại nhân nói đúng, khuyển tử phạm vào sai lầm lớn, lẽ ra nên chém. Chính là, con không được cha mẹ dỗ dạy, hắn tuổi còn trẻ, muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh, còn không bằng để cho lão nhân ta đi đền tội. Hắn sẽ bị trảm thủ, vi phụ ta đây một phen tấm lòng bảo hộ nghé con, Dịch đại nhân có thể nào hiểu được. Lại nói, việc này cũng có ẩn tình, diện mạo khuyển tử giống như kỳ mẫu, có vài phần tuấn lãng, mặc dù bình thường phong lưu, cũng không thấy hắn quấy rầy nữ tử đàng hoàng. Hắn đi trong quân, ba năm này cũng không có phạm sai lầm, ta thu được tín hàm hảo hữu của hắn đưa tới, bên trong nói là nàng kia câu dẫn con ta, nhi tử hắn cũng là biết thời biết thế, không có ý ép buộc, lại nói, nàng kia cũng không phải cô gái đàng hoàng, nàng đã cùng rất nhiều nam nhân cẩu thả qua. Nhạc phụ của nàng chính là đụng vào con ta, muốn lấy đao giết hắn, thuộc hạ như thế cũng là xuất phát từ hộ vệ mới thất thủ giết người, tất cả sai lầm này cư nhiên hiện tại đều tính toán đổ lên đầu hắn, hài nhi của ta thật sự là oan khuất mà!”
“Dịch đại nhân, ngươi phải đi cùng Hoàng Thượng nói những lời này, chỉ cần không phải mất đầu, cho dù lưu đày ngàn dặm, lão phu cũng nhận.”
“Lý đại nhân, những lý do này ngươi có, cùng Hoàng Thượng nói thẳng không phải rất tốt.” Sở Tụ đối với chuyện này kì thật vẫn luôn có chút nghi vấn, tỷ như Lý Vĩ lúc đó như thế nào chỉ giết lão nhân văn sĩ kia mà những người khác trong nhà văn sĩ lại không có chuyện gì? Sở Tụ đã gặp qua Lý Vĩ, trừ bỏ thích chơi, xem như cũng cực kỳ thông minh, hắn lúc ấy cường bạo nàng kia, lại giết lão nhân, để không tiết lộ việc này, ít nhất cũng làm chút chuyện tình che giấu đi, tỷ như giết luôn nàng kia, đem việc này giá họa cho người khác.
“Nội tình này, lão phu cũng là sáng nay mới thu được, hài nhi thật vất vả nói ra như thế trong thư rồi ủy thác cho hảo hữu đưa tới. Lão phu đi tìm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đối với ta tránh mà không gặp, tiểu nữ đi hướng Hoàng Thượng nói việc này, bất quá, Hoàng Thượng cũng tránh mà không đáp. Xem ra, Hoàng Thượng là muốn mệnh hắn. Tần Lam Phong kia cũng không phải người tốt, hắn muốn mệnh con ta, hắn làm tướng quân tây bộ, Hoàng Thượng không thể bác bỏ hắn, cho nên căn bản mới không muốn thủ hạ lưu tình, thậm chí ngay cả hảo hảo thẩm tra xử lí cũng không đáp ứng.”
Lý thị lang nói đến đây thì trong mắt đã muốn đong đầy nước, hắn tiến lên lôi kéo tay áo Sở Tụ, trên mặt xuất hiện một loại thần sắc quỷ dị, “Dịch đại nhân, có một số việc ngươi không biết, kỳ thật, ngươi lần này giúp nhi tử ta, đó cũng là giúp ngươi.”
Sở Tụ cảm thấy tò mò, nhìn về phía Lý thị lang.
“Tần Lam Phong mao đầu tiểu tử kia, sinh ra lỗ mãng, thời điểm mới bắt đầu tấn công Cẩm quốc còn chưa có gì, về sau không nghĩ tới lại đi một bước thăng lên làm tướng quân. Nói đến hắn làm tướng, cũng là sau khi thấy Hoàng Thượng, đoạn thời gian kia Hoàng Thượng cùng hắn như hình với bóng, đối với hắn yêu thương mọi cách, sau thăng nhiệm hắn vi tả tướng quân, đến khi đánh hạ Cẩm quốc, thậm chí đem toàn bộ tây bộ quân giao dưới tay hắn, vài vị lão tướng cũng phải trực thuộc dưới trướng của hắn. Hắn mặc dù lập không ít chiến công, nhưng ngươi không cảm thấy là hắn thăng quan quá nhanh hay sao. Lúc ấy, đã có người truyền hắn câu dẫn Hoàng Thượng mới có thể lên làm đại tướng quân, nếu Hoàng Thượng thực sự coi trọng hắn, Dịch đại nhân, hắn đối với ngươi hẳn cũng là uy hiếp đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất