Chương 103: Phong Mặc Vân Thổ Lộ.
Sau khi rời khỏi Lãnh vương phủ Cầm Thanh Tuyết dùng khinh công bay nhanh về hướng thừa tướng phủ. Nàng cho A Ý đi thông báo với phụ thân và nhị phu nhân một tiếng rồi quay trở lại phòng.
Vừa trở về phòng liền lần nữa bị Cầm thừa tướng cho người gọi lên chính phòng dùng bữa.
Cầm Thanh Tuyết mặc dù rất không muốn lên nhưng lại được quản gia báo lại là có Phong công tử tới dùng bữa và làm khách. Lão gia nói nhất định nàng phải lên dùng bữa.
Cầm Thanh Tuyết đành gật đầu bước lên hướng chính phòng.
Bước vào trong nàng liền nhẹ cúi người hành lễ :
- Thanh Tuyết tham kiếm phụ thân, tham kiếm di nương, tham kiếm Phong công tử.
Cầm Phượng Ngọc phất tay ra hiệu cho Cầm Thanh Tuyết tới ghế bên cạnh Phong Mặc Vân ngồi.
Cầm Thanh Tuyết thấy bên trái đã có nhị phu nhân và Cầm Phượng An ngồi, bên phải còn một ghế trống bên cạnh Phong Mặc Vân. nàng cũng đành gật đầu rồi bước về phía đó ngồi xuống.
Phong Mặc Vân từ khi Cầm Thanh Tuyết bước vào liền đã chăm chú nhìn nàng không rời mắt, bóng dáng nữ tử mà mấy ngày nay làm hắn ăn không thấy ngon vì lo lắng vì thương nhớ.
Thấy Cầm Thanh Tuyết nhu thuận tới phía mình ngồi thì liền mỉm cười nhìn nàng nói :
- Cầm tiểu thư, sức khỏe...
Thấy mọi người trong bàn đã ăn trước nên Cầm Thanh Tuyết sau khi ngồi xuống cũng liền cầm đũa của mình lên gắp một chút cá vào bát của mình còn chưa kịp ăn thì Phong Mặc Vân đã hỏi . Nàng liền nhàn nhạt nói :
- Tiểu nữ đã khỏe lên rất nhiều, đa tạ Phong công tử quan tâm.
Cầm Phượng Ngọc thấy Cầm Thanh Tuyết lạnh nhạt và không có quy củ như vậy liền lớn giọng nói :
- Thanh Tuyết, mấy ngày nay Phong thiếu trang chủ mỗi ngày đền tới tìm con, lo lắng cho con.Còn đưa tới rất nhiều thảo dược để con tẩm bổ, con xem vừa trở về liền có thái độ như vậy có được hay không ?
Cầm Thanh Tuyết còn chưa đáp thì Phong Mặc Vân ngồi bên cạnh đã xua tay nói:
- Cầm thế gia ngài đừng la mắng Cầm tiểu thư, ta biết tiểu thư chắc vẫn còn mệt. Chuyện ta làm cũng chỉ là chút tâm ý của mình không đáng nhắc tới.
Cầm Thanh Tuyết buông đũa xuống bàn, mỗi ăn thôi cũng không ngon.
Cầm Phượng Ngọc lại tiếp tục vừa nói vừa nhìn Cầm Thanh Tuyết :
- Con còn không biết mấy ngày qua Phong thiếu trang chủ cũng đã linh động rất nhiều người đi tìm con. Và cũng tốn không ít bạc để thuê người tìm ra kẻ chủ mưu phía sau. Con nói xem mình vừa rồi là có hành động gì ?
Cầm Thanh Tuyết liền đứng lên cúi đầu về phía Phong Mặc Vân nói:
- Phong thiếu trang chủ, là tiểu nữ thất lễ. Mong công tử bỏ qua đừng chấp nhặt với tiểu nữ.Hôm nay tiểu nữ có chút chưa khỏe không thể tiếp tục bồi Phong thiếu trang chủ dùng bữa nữa. Ơn nghĩa ngài đã làm, tiểu nữ nhất định ghi tạc trong lòng.
Nói song Cầm Thanh Tuyết quay người về phía Cầm thừa tướng và nhị phu nhân nói :
- Phụ thân, di nương nữ nhi trong người có chút không thoải mái . Nữ nhi xin phép trở về biệt viện nghỉ ngơi.
Nói song Cầm Thanh Tuyết quay người rời đi ra hướng cửa.
Cầm Phượng Ngọc trong lòng rất tức giận vừa định đập đũa xuống bàn thì đã thấy Phong Mặc Vân đứng lên.
Hắn cúi người về phía Cầm Phượng Ngọc rồi cung kính nói :
- Cầm thế gia, tiểu mỗ có việc cần nói với Cầm tiểu thư . Không biết có tiện...
Cầm Phượng Ngọc ngay sau đó liền gật gật đầu nhìn Phong Mặc Vân nói :
- Phong thiếu trang chủ, Thanh Tuyết là đứa ngoài lạnh trong nóng. Thiếu trang chủ cũng đừng vì lời nói của nó mà buồn bã.
Cầm Phượng Ngọc sau đó ra hiệu về phía quản gia nói, trong lời nói cũng có chút dịu nhẹ và sủng nịnh Cầm Thanh Tuyết :
- Quản gia mau đưa Phong thiếu trang chủ tới hoa viên biệt viện của Thanh Tuyết. Ta còn lạ gì tính khí của nó, nha đầu ấy nhất định tới hoa viên vặt hết cây của ta.
Quản gia ngay lập tức gật đầu đi ngay.
Phong Mặc Vân cúi đầu chào hai người rồi đi nhanh theo hướng của quản gia ra ngoài.
Phong Mặc Vân đi một đoạn theo phía sau thì cũng nhìn thấy bóng dáng của Cầm Thanh Tuyết đi phía trước .Hắn liền nhẹ nói với quản gia:
- Quản gia, Cầm tiểu thư ở phía trước rồi ta có thể tự mình đi tới. Đa tạ.
Quản gia cũng nhìn ra Cầm Thanh Tuyết đang ngồi trong lương đình phía trước liền gật đầu với Phong Mặc Vân rồi rời đi.
Bước gần tới lương đình Phong Mặc Vân liền lịch sự hỏi vọng vào trong :
- Cầm tiểu thư, tại hạ có thể vào được chứ?
Cầm Thanh Tuyết thấy Phong Mặc Vân đứng ngoài thì liền đứng lên nhìn ra hướng của hắn rồi nói :
- Phong thiếu trang chủ cứ tự nhiên.
Phong Mặc Vân mặt có chút buồn, nàng lại sưng hô và cư sử với hắn rất khách sáo lại như lúc mới gặp.
Hắn dù buồn như nhưng trên mặt vẫn là nở nụ cười nhẹ vừa bước vào vừa nói:
- Cầm tiểu thư, là do ta tới khiến ngươi không thoải mái sao?
Cầm Thanh Tuyết ra hiệu cho A Ý xuống chuẩn bị trà và điểm tâm. Nàng không đáp lại câu hỏi của hắn mà trực tiếp nói:
- Hôm trên chùa Ngọc Lâm tiểu nữ thật sự cảm tạ ngài đã ra tay tương trợ. Sau này có việc gì cần giúp đỡ xin Phong thiếu trang chủ cứ nói, tiểu nữ làm được nhất định sẽ cố gắng hết mình.
Phong Mặc Vân cũng nhẹ ngồi xuống đối diện Cầm Thanh Tuyết rồi đáp :
- Cũng là chuyện ta nên làm thôi.
Sau đó hắn lại hỏi :
- Cầm tiểu thư ngày mai ngươi có vào cung tham gia thọ tiệc hay không?
Cầm Thanh Tuyết lặng lẽ nhìn những đóa sen nở rộ, có đóa đã sớm tàn bên dưới hồ trước lương đình. Nàng trầm giọng nói với Phong Mặc Vân:
- Tiểu nữ nhất định là có tới.
Nàng lần này phải tham gia, nàng lại muốn xem Tê Mẫn Nhi là có thể giở trò gì ở trong hoàng cung. Hơn nữa sau ngày mai dù thái hậu có ban hôn cho tam vương gia và nàng ta thì đêm mai nàng cũng sẽ tới tìm nàng ta tính sổ. Chuyện cũ,chuyện mới gì cũng nên kết thúc thôi.
Phong Mặc Vân nghe Cầm Thanh Tuyết nói vậy trong lòng liền thấy vui vẻ, nếu như nàng vào cung tham gia yến tiệc. Hắn chỉ cần thể hiện tâm tình một chút nhất định thái hậu cũng sẽ nhìn ra. Hắn cũng muốn được xin thái hậu và hoàng thượng ban hôn với nàng.
Phong Mặc Vân như nhớ ra chuyện của Đông Phương Lãnh hắn liền nghiêm túc lại nhìn Cầm Thanh Tuyết nói:
- Cầm tiểu thư, có một chuyện không biết ta có nên nói hay không.
Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía Phong Mặc Vân rồi nhẹ gật đầu nói :
- Phong thiếu trang chủ có gì cứ nói.
Phong Mặc Vân nhìn xung quanh một lượt rồi nói :
- Chuyện sự tích về chuyện Minh vương tái sinh, không biết Cầm tiểu thư đã nghe qua hay chưa?
Cầm Thanh Tuyết nghe nhắc đến chuyện đó liền nghiêm túc hẳn lên, nàng ngồi thẳng dậy rồi nhìn Phong Mặc Vân nói :
- Ý của ngài là...
Phong Mặc Vân đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Cầm Thanh Tuyết rồi trầm giọng nói :
- Cầm tiểu thư, ta hôm đó là phát hiện ra tam vương gia chính là Minh vương chuyển thế. Hắn khi ấy bị tâm ma xâm nhập trông rất hung ác và đáng sợ, sát khí và tà khí bao quanh hắn khiến cả một khu rừng như thể đóng băng lại. Hơn nữa một mình hắn dùng tay không mà có thể bóp chết được tất cả ma nhân xuất hiện trong rừng cây.
Sau đó mắt hắn liền nổi tia nhu tình và lo lắng nói tiếp :
- Ngươi lại luôn bên cạnh hắn như vậy ta thật sự rất lo lắng cho ngươi. Hơn ON nữa ta nghe nói hắn khi bộc phát tâm ma chính là không thể kiếm chế được chính mình, hắn gặp ai liền giết người đó.
Cầm Thanh Tuyết cổ tay bị Phong Mặc Vân nắm chặt có chút đau, vết thương tổn ở cổ tay lại như bị nghẽn mạch mà giựt giựt lên, nàng cố gắng rút tay mình ra khỏi bàn tay của Phong Mặc Vân, nhưng hắn là người có nội công cũng rất thâm sâu cố gắng vẫn không thể buông tay ra được. Nàng lạnh lùng nói:
Phong thiếu trang chủ ngài làm ta đau.
Phong Mặc Vân lúc ấy mới buông nhẹ cổ tay Cầm Thanh Tuyết ra mặt cũng hối lỗi nói :
- Ta.. ta xin lỗi. Ta cũng vì lo lắng cho ngươi.
Thấy Cầm Thanh Tuyết đưa cổ tay lên xoa xoa Phong Mặc Vân rất đau lòng.
Hắn lần này nhất định phải nói ra tâm ý của mình trước khi quá muộn. Hắn nhìn vào khuôn mặt nhu hòa của Cầm Thanh Tuyết rồi ôn nhu nói :
- Cầm tiểu thư, ta là thật lòng thật dạ có cảm tình với ngươi. Ngươi theo ta rời khỏi đây có được không? Ở bên cạnh Đông Phương Lãnh nguy hiểm như vậy...
Lời còn đang nói liền nghe tiếng choang ở phía sau.
A Ý vừa bước tới liền nghe tiếng của Phong Mặc Vân nói liền thấy kinh hãi đến rơi cả khay trà và điểm tâm.
Cầm Thanh Tuyết hắng giọng nói về phía A Ý.
- A Ý.
A Ý biết tiểu thư đang giận nên liền cúi đầu nói :
- Tiểu thư bớt giận, là nô tỳ không may vấp phải viên đá ngáng đường.
Cầm Thanh Tuyết phất tay để A Ý lui xuống, nàng quay lại phía Phong Mặc Vân rồi đứng lên nói :
- Tiểu nữ cảm tạ Phong thiếu trang chủ có lời cảnh báo. Tiểu nữ cũng cảm tạ tấm chân tình của ngài, nhưng tâm của tiểu nữ đã thuộc về ngài ấy, bây giờ cũng vậy mà sau này cũng thế. Mong Phong thiếu trang chủ hiểu và đừng tốn công vô ích vì tiểu nữ thêm nữa.
Nói song Cầm Thanh Tuyết quay người rời đi còn chưa bước được mấy bước liền bị Phong Mặc Vân nắm chặt cánh tay kéo lại.
Phong Mặc Vân nghe nàng nói trong lòng vừa đau sót vừa buồn bực, hắn chính là không tin. Hắn cũng đứng lên, hắn nghĩ chỉ cần hắn kiên trì và dùng đủ thành ý nhất định nàng sẽ nhìn về hướng của hắn.
Thấy bóng lưng Cầm Thanh Tuyết muốn rời đi, Phong Mặc Vân nhịn không được đưa tay nắm lấy cánh tay nàng kéo lại rồi nói :
- Thanh Tuyết, ngươi nghe ta một lần được không? Đông Phương Lãnh hắn chính là Minh vương, hắn chỉ còn vài tháng nữa sẽ bị tâm ma xâm chiếm và mãi mãi trở thành Minh vương .Lúc ấy ngươi ở cạnh hắn sẽ rất nguy hiểm... Hắn chính là người có thể điều khiển đám ma nhân đó hại ngươi...
Cầm Thanh Tuyết hất tay Phong Mặc Vân ra rồi quay lại lạnh lùng nói :
- Phong thiếu trang chủ, ngài nói xem nếu truyền thuyết là đúng. Vậy khi ta rời đi theo ngài có tránh được thiên kiếp của cả địa lục bị Minh vương tàn sát hay không?
Phong Mặc Vân bước thêm mấy bước về phía Cầm Thanh Tuyết rồi lớn giọng nói:
- Nhưng ít nhất ở cạnh ta nàng có thể an toàn...
Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh, nàng bước nhanh về phía trước. Nàng chính là không muốn ở đây dây dưa với nam nhân trước mặt thêm một chút nào.
Vừa bước đi được mấy bước liền nhìn thấy Đông Phương Lãnh mặt đầy lạnh lùng bước tới hướng mình. Chưa kịp nói gì đã bị hắn ôm sốc lên vai rồi đi nhanh về phía biệt viện của mình.
Phong Mặc Vân thấy Cầm Thanh Tuyết bị Đông Phương Lãnh ôm đi, nội tâm liền đau đớn. Đan điền liền khó chịu :
- Khụ... khụ...
Hắn lại chính là vì đau lòng mà thổ huyết.
Vừa trở về phòng liền lần nữa bị Cầm thừa tướng cho người gọi lên chính phòng dùng bữa.
Cầm Thanh Tuyết mặc dù rất không muốn lên nhưng lại được quản gia báo lại là có Phong công tử tới dùng bữa và làm khách. Lão gia nói nhất định nàng phải lên dùng bữa.
Cầm Thanh Tuyết đành gật đầu bước lên hướng chính phòng.
Bước vào trong nàng liền nhẹ cúi người hành lễ :
- Thanh Tuyết tham kiếm phụ thân, tham kiếm di nương, tham kiếm Phong công tử.
Cầm Phượng Ngọc phất tay ra hiệu cho Cầm Thanh Tuyết tới ghế bên cạnh Phong Mặc Vân ngồi.
Cầm Thanh Tuyết thấy bên trái đã có nhị phu nhân và Cầm Phượng An ngồi, bên phải còn một ghế trống bên cạnh Phong Mặc Vân. nàng cũng đành gật đầu rồi bước về phía đó ngồi xuống.
Phong Mặc Vân từ khi Cầm Thanh Tuyết bước vào liền đã chăm chú nhìn nàng không rời mắt, bóng dáng nữ tử mà mấy ngày nay làm hắn ăn không thấy ngon vì lo lắng vì thương nhớ.
Thấy Cầm Thanh Tuyết nhu thuận tới phía mình ngồi thì liền mỉm cười nhìn nàng nói :
- Cầm tiểu thư, sức khỏe...
Thấy mọi người trong bàn đã ăn trước nên Cầm Thanh Tuyết sau khi ngồi xuống cũng liền cầm đũa của mình lên gắp một chút cá vào bát của mình còn chưa kịp ăn thì Phong Mặc Vân đã hỏi . Nàng liền nhàn nhạt nói :
- Tiểu nữ đã khỏe lên rất nhiều, đa tạ Phong công tử quan tâm.
Cầm Phượng Ngọc thấy Cầm Thanh Tuyết lạnh nhạt và không có quy củ như vậy liền lớn giọng nói :
- Thanh Tuyết, mấy ngày nay Phong thiếu trang chủ mỗi ngày đền tới tìm con, lo lắng cho con.Còn đưa tới rất nhiều thảo dược để con tẩm bổ, con xem vừa trở về liền có thái độ như vậy có được hay không ?
Cầm Thanh Tuyết còn chưa đáp thì Phong Mặc Vân ngồi bên cạnh đã xua tay nói:
- Cầm thế gia ngài đừng la mắng Cầm tiểu thư, ta biết tiểu thư chắc vẫn còn mệt. Chuyện ta làm cũng chỉ là chút tâm ý của mình không đáng nhắc tới.
Cầm Thanh Tuyết buông đũa xuống bàn, mỗi ăn thôi cũng không ngon.
Cầm Phượng Ngọc lại tiếp tục vừa nói vừa nhìn Cầm Thanh Tuyết :
- Con còn không biết mấy ngày qua Phong thiếu trang chủ cũng đã linh động rất nhiều người đi tìm con. Và cũng tốn không ít bạc để thuê người tìm ra kẻ chủ mưu phía sau. Con nói xem mình vừa rồi là có hành động gì ?
Cầm Thanh Tuyết liền đứng lên cúi đầu về phía Phong Mặc Vân nói:
- Phong thiếu trang chủ, là tiểu nữ thất lễ. Mong công tử bỏ qua đừng chấp nhặt với tiểu nữ.Hôm nay tiểu nữ có chút chưa khỏe không thể tiếp tục bồi Phong thiếu trang chủ dùng bữa nữa. Ơn nghĩa ngài đã làm, tiểu nữ nhất định ghi tạc trong lòng.
Nói song Cầm Thanh Tuyết quay người về phía Cầm thừa tướng và nhị phu nhân nói :
- Phụ thân, di nương nữ nhi trong người có chút không thoải mái . Nữ nhi xin phép trở về biệt viện nghỉ ngơi.
Nói song Cầm Thanh Tuyết quay người rời đi ra hướng cửa.
Cầm Phượng Ngọc trong lòng rất tức giận vừa định đập đũa xuống bàn thì đã thấy Phong Mặc Vân đứng lên.
Hắn cúi người về phía Cầm Phượng Ngọc rồi cung kính nói :
- Cầm thế gia, tiểu mỗ có việc cần nói với Cầm tiểu thư . Không biết có tiện...
Cầm Phượng Ngọc ngay sau đó liền gật gật đầu nhìn Phong Mặc Vân nói :
- Phong thiếu trang chủ, Thanh Tuyết là đứa ngoài lạnh trong nóng. Thiếu trang chủ cũng đừng vì lời nói của nó mà buồn bã.
Cầm Phượng Ngọc sau đó ra hiệu về phía quản gia nói, trong lời nói cũng có chút dịu nhẹ và sủng nịnh Cầm Thanh Tuyết :
- Quản gia mau đưa Phong thiếu trang chủ tới hoa viên biệt viện của Thanh Tuyết. Ta còn lạ gì tính khí của nó, nha đầu ấy nhất định tới hoa viên vặt hết cây của ta.
Quản gia ngay lập tức gật đầu đi ngay.
Phong Mặc Vân cúi đầu chào hai người rồi đi nhanh theo hướng của quản gia ra ngoài.
Phong Mặc Vân đi một đoạn theo phía sau thì cũng nhìn thấy bóng dáng của Cầm Thanh Tuyết đi phía trước .Hắn liền nhẹ nói với quản gia:
- Quản gia, Cầm tiểu thư ở phía trước rồi ta có thể tự mình đi tới. Đa tạ.
Quản gia cũng nhìn ra Cầm Thanh Tuyết đang ngồi trong lương đình phía trước liền gật đầu với Phong Mặc Vân rồi rời đi.
Bước gần tới lương đình Phong Mặc Vân liền lịch sự hỏi vọng vào trong :
- Cầm tiểu thư, tại hạ có thể vào được chứ?
Cầm Thanh Tuyết thấy Phong Mặc Vân đứng ngoài thì liền đứng lên nhìn ra hướng của hắn rồi nói :
- Phong thiếu trang chủ cứ tự nhiên.
Phong Mặc Vân mặt có chút buồn, nàng lại sưng hô và cư sử với hắn rất khách sáo lại như lúc mới gặp.
Hắn dù buồn như nhưng trên mặt vẫn là nở nụ cười nhẹ vừa bước vào vừa nói:
- Cầm tiểu thư, là do ta tới khiến ngươi không thoải mái sao?
Cầm Thanh Tuyết ra hiệu cho A Ý xuống chuẩn bị trà và điểm tâm. Nàng không đáp lại câu hỏi của hắn mà trực tiếp nói:
- Hôm trên chùa Ngọc Lâm tiểu nữ thật sự cảm tạ ngài đã ra tay tương trợ. Sau này có việc gì cần giúp đỡ xin Phong thiếu trang chủ cứ nói, tiểu nữ làm được nhất định sẽ cố gắng hết mình.
Phong Mặc Vân cũng nhẹ ngồi xuống đối diện Cầm Thanh Tuyết rồi đáp :
- Cũng là chuyện ta nên làm thôi.
Sau đó hắn lại hỏi :
- Cầm tiểu thư ngày mai ngươi có vào cung tham gia thọ tiệc hay không?
Cầm Thanh Tuyết lặng lẽ nhìn những đóa sen nở rộ, có đóa đã sớm tàn bên dưới hồ trước lương đình. Nàng trầm giọng nói với Phong Mặc Vân:
- Tiểu nữ nhất định là có tới.
Nàng lần này phải tham gia, nàng lại muốn xem Tê Mẫn Nhi là có thể giở trò gì ở trong hoàng cung. Hơn nữa sau ngày mai dù thái hậu có ban hôn cho tam vương gia và nàng ta thì đêm mai nàng cũng sẽ tới tìm nàng ta tính sổ. Chuyện cũ,chuyện mới gì cũng nên kết thúc thôi.
Phong Mặc Vân nghe Cầm Thanh Tuyết nói vậy trong lòng liền thấy vui vẻ, nếu như nàng vào cung tham gia yến tiệc. Hắn chỉ cần thể hiện tâm tình một chút nhất định thái hậu cũng sẽ nhìn ra. Hắn cũng muốn được xin thái hậu và hoàng thượng ban hôn với nàng.
Phong Mặc Vân như nhớ ra chuyện của Đông Phương Lãnh hắn liền nghiêm túc lại nhìn Cầm Thanh Tuyết nói:
- Cầm tiểu thư, có một chuyện không biết ta có nên nói hay không.
Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía Phong Mặc Vân rồi nhẹ gật đầu nói :
- Phong thiếu trang chủ có gì cứ nói.
Phong Mặc Vân nhìn xung quanh một lượt rồi nói :
- Chuyện sự tích về chuyện Minh vương tái sinh, không biết Cầm tiểu thư đã nghe qua hay chưa?
Cầm Thanh Tuyết nghe nhắc đến chuyện đó liền nghiêm túc hẳn lên, nàng ngồi thẳng dậy rồi nhìn Phong Mặc Vân nói :
- Ý của ngài là...
Phong Mặc Vân đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Cầm Thanh Tuyết rồi trầm giọng nói :
- Cầm tiểu thư, ta hôm đó là phát hiện ra tam vương gia chính là Minh vương chuyển thế. Hắn khi ấy bị tâm ma xâm nhập trông rất hung ác và đáng sợ, sát khí và tà khí bao quanh hắn khiến cả một khu rừng như thể đóng băng lại. Hơn nữa một mình hắn dùng tay không mà có thể bóp chết được tất cả ma nhân xuất hiện trong rừng cây.
Sau đó mắt hắn liền nổi tia nhu tình và lo lắng nói tiếp :
- Ngươi lại luôn bên cạnh hắn như vậy ta thật sự rất lo lắng cho ngươi. Hơn ON nữa ta nghe nói hắn khi bộc phát tâm ma chính là không thể kiếm chế được chính mình, hắn gặp ai liền giết người đó.
Cầm Thanh Tuyết cổ tay bị Phong Mặc Vân nắm chặt có chút đau, vết thương tổn ở cổ tay lại như bị nghẽn mạch mà giựt giựt lên, nàng cố gắng rút tay mình ra khỏi bàn tay của Phong Mặc Vân, nhưng hắn là người có nội công cũng rất thâm sâu cố gắng vẫn không thể buông tay ra được. Nàng lạnh lùng nói:
Phong thiếu trang chủ ngài làm ta đau.
Phong Mặc Vân lúc ấy mới buông nhẹ cổ tay Cầm Thanh Tuyết ra mặt cũng hối lỗi nói :
- Ta.. ta xin lỗi. Ta cũng vì lo lắng cho ngươi.
Thấy Cầm Thanh Tuyết đưa cổ tay lên xoa xoa Phong Mặc Vân rất đau lòng.
Hắn lần này nhất định phải nói ra tâm ý của mình trước khi quá muộn. Hắn nhìn vào khuôn mặt nhu hòa của Cầm Thanh Tuyết rồi ôn nhu nói :
- Cầm tiểu thư, ta là thật lòng thật dạ có cảm tình với ngươi. Ngươi theo ta rời khỏi đây có được không? Ở bên cạnh Đông Phương Lãnh nguy hiểm như vậy...
Lời còn đang nói liền nghe tiếng choang ở phía sau.
A Ý vừa bước tới liền nghe tiếng của Phong Mặc Vân nói liền thấy kinh hãi đến rơi cả khay trà và điểm tâm.
Cầm Thanh Tuyết hắng giọng nói về phía A Ý.
- A Ý.
A Ý biết tiểu thư đang giận nên liền cúi đầu nói :
- Tiểu thư bớt giận, là nô tỳ không may vấp phải viên đá ngáng đường.
Cầm Thanh Tuyết phất tay để A Ý lui xuống, nàng quay lại phía Phong Mặc Vân rồi đứng lên nói :
- Tiểu nữ cảm tạ Phong thiếu trang chủ có lời cảnh báo. Tiểu nữ cũng cảm tạ tấm chân tình của ngài, nhưng tâm của tiểu nữ đã thuộc về ngài ấy, bây giờ cũng vậy mà sau này cũng thế. Mong Phong thiếu trang chủ hiểu và đừng tốn công vô ích vì tiểu nữ thêm nữa.
Nói song Cầm Thanh Tuyết quay người rời đi còn chưa bước được mấy bước liền bị Phong Mặc Vân nắm chặt cánh tay kéo lại.
Phong Mặc Vân nghe nàng nói trong lòng vừa đau sót vừa buồn bực, hắn chính là không tin. Hắn cũng đứng lên, hắn nghĩ chỉ cần hắn kiên trì và dùng đủ thành ý nhất định nàng sẽ nhìn về hướng của hắn.
Thấy bóng lưng Cầm Thanh Tuyết muốn rời đi, Phong Mặc Vân nhịn không được đưa tay nắm lấy cánh tay nàng kéo lại rồi nói :
- Thanh Tuyết, ngươi nghe ta một lần được không? Đông Phương Lãnh hắn chính là Minh vương, hắn chỉ còn vài tháng nữa sẽ bị tâm ma xâm chiếm và mãi mãi trở thành Minh vương .Lúc ấy ngươi ở cạnh hắn sẽ rất nguy hiểm... Hắn chính là người có thể điều khiển đám ma nhân đó hại ngươi...
Cầm Thanh Tuyết hất tay Phong Mặc Vân ra rồi quay lại lạnh lùng nói :
- Phong thiếu trang chủ, ngài nói xem nếu truyền thuyết là đúng. Vậy khi ta rời đi theo ngài có tránh được thiên kiếp của cả địa lục bị Minh vương tàn sát hay không?
Phong Mặc Vân bước thêm mấy bước về phía Cầm Thanh Tuyết rồi lớn giọng nói:
- Nhưng ít nhất ở cạnh ta nàng có thể an toàn...
Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh, nàng bước nhanh về phía trước. Nàng chính là không muốn ở đây dây dưa với nam nhân trước mặt thêm một chút nào.
Vừa bước đi được mấy bước liền nhìn thấy Đông Phương Lãnh mặt đầy lạnh lùng bước tới hướng mình. Chưa kịp nói gì đã bị hắn ôm sốc lên vai rồi đi nhanh về phía biệt viện của mình.
Phong Mặc Vân thấy Cầm Thanh Tuyết bị Đông Phương Lãnh ôm đi, nội tâm liền đau đớn. Đan điền liền khó chịu :
- Khụ... khụ...
Hắn lại chính là vì đau lòng mà thổ huyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất