Chương 2: Chuyển Thế
Thực tại:
Hai người hết ăn lại uống rồi lại lại hát hò vì phòng Cầm Thanh Tuyết là phòng đặc biệt cao cấp , lại cách âm tốt nên hai người cứ mặc hát hò nhảu múa mà không sợ ảnh hưởng tới hàng xóm . Hết hát hò lại nói chuyện trên trời dưới biển , không biết qua bao lâu mà trời cũng sầm sầm tối trong người Cầm Thanh Tuyết có chút liêng biêng.
Nhìn sang cô bạn thân Bích Ngọc đang say xỉn nói nhảm nhảm mà cười nói :
- Sao rồi bạn tôi , cậu ổn chứ?
Hồ Bích Ngọc khuôn mặt đỏ ửng liền cười tươi nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
- Tớ biết mà , tớ có bao giờ thắng được cậu đâu , người ở đâu mà nghìn chén không say vậy chứ.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ xoa xoa gò má ửng hồng của Hồ Bích Ngọc nói :
- Cậu say rồi mau vào phòng tớ nghỉ ngơi đi, mà nay lạ nghỉ anh người yêu cậu không thấy tới tìm ha.
Hồ Bích Ngọc nghe nhắc đến tên người yêu liền mếu máo khóc òa tay đưa sang bên mà ôm chầm lấy Cầm Thanh Tuyết khóc nức nở , nói trong tiếng nấc nghẹn :
- Thanh Tuyết à, Thanh Tuyết ơi. Anh Thế Anh bỏ tớ theo con Ánh rồi... hức hức...Anh đấy nói tớ không còn quyến rũ nữa... hu.. hu... Nên bỏ tớ đi rồi... hu.. hu... Tại sao tớ lại đau lòng thế ...
Cầm Thanh Tuyết cười gượng vỗ vỗ vào lưng cô bạn thân an ủi.
- Rồi ôi... Với sức hút và sự xinh đẹp của cô gái xinh đẹp Bích Ngọc đại hoa khôi trong trường cần gì phải khổ sở như thế. Tơ tin là cậu sẽ tìm được định mệnh của mình sớm thôi. Cậu tiếc gì cho kẻ phụ bạc.
Phải nói thật Bích Ngọc có thân hình vô cùng nóng bỏng khuôn mặt trái xoan,ngũ quan tinh tế. Thanh Tuyết lắm lúc nhìn cái độ gợi cảm của cô bạn còn thấy chút đỏ mặt nữa là mấy tên đàn ông kia chứ. Hơn thế cô lại còn được cái gia thế khủng, học lực xuất sắc và độ tinh tế cao.
Cầm Thanh Tuyết cũng thuộc trong nhóm các cô gái hoa khôi trong trường mà nhìn lại với Bích Ngọc còn vẫn thấy kém hơn một bậc.
- Hu... hu... Nhưng tớ vẫn đau lòng quá... Người ta bảo uống say rồi sẽ quên đi mà sao tớ càng uống ... hình bóng của anh ấy ....cứ thế ùa về trong đầu vậy Tuyết ơi.
Hồ Bích Ngọc nghẹn ngào khóc lớn .
Cầm Thanh Tuyết chỉ biết vỗ nhẹ lưng bạn an ủi :
- Thôi nào, Tiếu thư họ Hồ khi nào lại yếu đuối thế kia. Vào phòng nằm nghỉ chút đi.
Lau lau nước mắt cho cô bạn , Cầm Thanh Tuyết đứng lên dìu Bích Ngọc vào phòng mình.
- Không. Tớ còn chưa có say, tớ còn uống
được. Cậu có hiểu không...
Giọng nói say mèn vừa nấc vừa nói của Hồ Bích Ngọc làm Cầm Thanh Tuyết cũng phải thở dài ngao ngán nói :
- Hiểu, hiểu..Tớ hiểu rồi. Vào ngủ lát đi. Lát
dậy tớ với cậu lại uống tiếp.
Sau khi đặt Bích Ngọc lên giường đắp chiếc
chăn mỏng cho cô.Cầm Thanh Tuyết lấy chiếc điện thoại trong tủ rồi đi ra ngoài bấm số gọi cho ba của Hồ Bích Ngọc :
- Alo. Con chào Bác Long ? Con là Thanh Tuyết đây ạ. Bích Ngọc hôm nay tới dự sinh nhật con nên ngủ luôn ở đây rồi nhé.
Gọi điện cho người nhà Bích Ngọc thông báo song, Cầm Thanh Tuyết ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn quen thuộc , tay cầm lên chai rượu vang vị anh đào nãy còn đang uống với cô bạn thân .
Dót cho mình một ly. Đặt lên miệng nhâm nhi, nghĩ lại bản thân vô dụng, lười biếng 20 năm rồi chưa làm được gì cho gia tộc, nghĩ đến anh hai khi mới 15 tuổi đã đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh, 20 tuổi đã là chủ tịch tập đoàn Cẩm thị. Giờ anh đấy 24 tuổi đã quản lí tốt cả 2 tập đoàn lớn nhất nhì đông nam á mà không khỏi lắc đầu bản thân mình.
Đầu lại truyền đến cơn đau đớn, mơ mơ màng màng ngã xuống đất, ly rượu cũng rơi vỡ tan tành trên mặt đất. Giấc mộng ấy lại hiện về trong tâm thức, vẫn là nam nhân đó cô nhìn không rõ khuôn mặt chỉ là thấy bóng lưng cô đơn .Vẫn giọng nói trầm bổng và tiếng gọi tha thiết đầy đau lòng đó:
- Tuyết nhi... Tuyết nhi trở về đi, trở về với ta thêm một lần nữa có được không.
Nước mắt Cầm Thanh Tuyết không tự chủ mà cứ thế rơi lã chã trên khuôn mặt. Cô dần dần rơi vào giấc ngủ say , cho đến khi có tiếng gọi lớn bên tai cô mới bừng mở mắt, mơ màng.
Hồ Bích Ngọc lay lay vai cô gọi lớn
-Thanh Tuyết dậy đi, dậy đi... Sao không ngủ trên sopha mà lại nằm dưới nền nhà như vậy.
Cầm Thanh Tuyết lại nhíu mày rồi nhắm mắt ngủ tiếp , giọng nói lười nhác hơn :
- Để tớ ngủ thêm lúc nữa đi. Còn sớm mà.
Hồ Bích Ngọc dọn dẹp qua mấy mảnh vỡ của li rượu rơi dưới đất vừa dọn vừa nói tiếp :
- Anh Hai cậu đã gọi hơn 20 cuộc điện thoại
rồi. Tớ có nghe thì anh hai cậu bảo vẫn đang đợi dưới lầu một kia kìa.
Cầm Thanh Tuyết không mấy quan tâm nên chỉ trả lời bâng quơ với Bích Ngọc.
- Tớ biết rồi. Cứ để anh đấy đợi đi.
Hồ Bích Ngọc nhìn đồng hồ cũng đã gần đến giờ thi , liền cầm túi đồ và nói với Cầm Thanh Tuyết:
- Vậy tớ cũng đi về đây tớ lát còn tới trường
làm nốt bài thi cuối . Đồ ăn sáng tớ để trên bàn rồi đấy lát dậy thì ăn đi nhé.
Hồ Bích Ngọc nói rồi quay bước đi ra cửa vẫn không quên nói vọng lại :
- Cậu mau dậy đi , anh hai cậu nói có việc quan trọng đấy . Lát tớ sẽ bảo anh ấy lên xem cái bộ dạng lười nhác của cậu đấy.
Cầm Thanh Tuyết mở nhẹ đôi mắt , đưa tay lay lay hai bên thái dương. Giọng nói mệt mỏi trả lời Hồ Bích Ngọc.
- Rồi rồi. Khi nào mà cậu lắm lời như mấy bà
cô vậy làm tớ tỉnh cả ngủ rồi đây này .
Cầm Thanh Tuyết ngồi dậy nhìn quanh phòng một lượt mới đứng dậy đi tới bên tủ lấy chiếc khăn tắm thì bên ngoài có tiếng nói của Bích Ngọc bên ngoài vọng vào .
-Anh Phong. Anh tới tìm Thanh Tuyết ạ.
Hồ Bích Ngọc vừa mở cửa thì thấy anh trai của Thanh Tuyết đứng ngoài hành lang , cô liền lễ phép cúi đầu chào. Tự nhiên trên mặt nổi chút đám hồng hồng trên gò má.
Cầm Thanh Phong cười nhẹ gật đầu , giọng nói êm ái pha chút nam tính cuốn hút. Với vẻ ngoài điểm trai phong trần , chỉ tiếc là bao năm vùi đầu vào công việc mà chưa lấy mảnh tình vắt vai. Anh nhẹ hỏi Hồ Bích Ngọc :
- Ừm. Thanh Tuyết còn chưa dậy à em.
Cầm Thanh Phong tính ra cũng chỉ gặp qua cô bạn thân Bích Ngọc này của em gái vài lần. Anh cũng rất quý mến Bích Ngọc, vài lần đã xin em gái làm quen vậy mà mười lần cả mười đều bị em gái từ chối thẳng thừng.
Hồ Bích Ngọc thấy Cầm Thanh Phong nhìn mình chăm chú liền ngượng ngùng, tính ra anh trai của Thanh Tuyết cũng rất đẹp trai lại còn hòa nhã và trưởng thành. Vậy mà trước đây cô lại chẳng để ý mỗi lần gặp gỡ anh ấy.
Hồ Bích Ngọc cười nhẹ rồi nói :
- Anh vào nhà đi. Thanh Tuyết vừa mới dậy.
Hồ Bích Ngọc cũng không quên mở to cửa cho Cầm Thanh Phong bước vào.
- Anh có thể vào chứ?
Cầm Thanh Phong giọng có vẻ lo lắng hỏi qua Hồ Bích Ngọc, cũng tại đứa em gái lười biếng này của hắn không thích người lạ vào phòng. Anh cũng đến đây mấy lần rồi mà chưa lần nào được mời vào phòng , toàn phải đứng dưới lầu một để đợi.
Hôm nay không phải có hẹn trước với Tiêu lão sư ngành cổ học đi xem miếng ngọc Bích Huyết Rồng thì hắn cũng không có lên đây làm gì.
- Được chứ anh. Anh cứ vào phòng ngồi đợi Thanh Tuyết đi , em phải tới trường rồi.
Đưa tay lên xem chiếc đồng hồ , Bích Ngọc mới nhớ còn có cuộc thi ở trường nên vội vàng quay người tính đi xuống dưới lầu.
Cầm Thanh Phong thấy Bích Ngọc quay người rời đi , không tự chủ liền đưa tay ra kéo lấy tay cô nói.
- Bích Ngọc chiều thứ tư tuần này em có rảnh không ? Anh mời em đi ăn nhé.
Hồ Bích Ngọc vội gật đầu đáp lại :
- Dạ được. Vậy có gì anh liên lạc vào số của
em đi , sau nhắn cho em địa chỉ. Bây giờ em phải tới trường rồi, em muộn giờ mất.
Nói song Hồ Bích Ngọc mở mã quét đưa điện thoại tới trước mặt Cầm Thanh Phong để anh kết bạn bằng mà quét .
Song rồi cô vội vàng chạy đi.
Cầm Thanh Phong thấy dáng vẻ vội vàng của Bích Ngọc rời đi trên môi liền nở nụ cười. Nói vọng theo :
- Em đi cẩn thận nhé.
Cầm Thanh Tuyết đứng cửa phòng nhìn Cầm
Thanh Phong đang cười tủm tỉm liền nói , mà giọng lại thập phần trào phúng.
- Thế là lại một đôi nữa tìm thấy nhau rồi, hai người đúng là hợp gu nhau ghê.
Cầm Thanh Phong tắt hẳn nụ cười , anh nói lảng sang chuyện khác :
- Rồi em có nhanh lên không, khó khăn lắm mới hẹn được tiêu lão sư, vậy mà lại để ông ấy đợi chúng ta từ sáng rồi.
Vừa nói Cầm Thanh Phong đi thẳng vào ghế sô pha ngồi xuống mở túi đổ ăn ra tự tay lấy bánh piza trong túi lên ăn.
Cầm Thanh Tuyết lạnh lùng nói một câu rồi đi vào nhà tắm.
- Anh tự tiện quá rồi đấy.
Sau khi tắm rửa qua loa , Cầm Thanh Tuyết tùy tiện mặc một bộ đồ đơn giản, chiếc áo phông GC trắng và chiếc quần jean đen, cô lấy thêm đôi giày thể thao trắng.
Cầm Thanh Tuyết bước ra hướng chỗ cửa phòng , vừa đi vừa lạnh lùng nói với Cầm Thanh Phong :
- Đi thôi, còn ngồi đực mặt ra đó làm gì.
Cầm Thanh Phong đứng dậy lấy khăn giấy trên bàn lau lâu miệng rồi buồn bã nhìn em gái nói :
- Em có thể đối sử với anh tốt hơn một chút
được không? Dù sao anh cũng là anh trai em mà.
Chỉ đợi Cầm Thanh Phong bước ra ngoài cô liền đóng sầm cửa lại . Đưa thẻ lên khóa cửa , quay người đi hướng phía thang máy. Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước:
- Không thể.
Ngồi trên chiếc mô tô của Cầm Thanh Phong, hai người vẫn không nói một lời nào. Nói chính xác hơn là Cầm Thanh Phong hỏi nhưng Cầm Thanh Tuyết không trả lời câu nào.
Vừa bước tới cửa phòng trưng bày tim của Cầm Thanh Tuyết tự dưng lại nhói lên đau đớn . Theo phản xạ cô đưa tay lên ngực trái rồi xoa xoa , bước di cũng khựng lại.
Cầm Thanh Phong thấy vậy liền lo lắng quay qua hỏi:
- Sao vậy? Trong người có khó chịu gì sao ?
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu vừa nói vừa đẩy lưng Cầm Thanh Phong đi vào trong.
- Không có gì. Tự dưng tim có chút không
thỏa mái. Đi thôi.
Cầm Thanh phong theo phản xạ đưa tay nắm lấy tay của Cầm Thanh Tuyết bước vào .
Vừa bước vào đã có tiếng chào phía trước vang lên hướng hai người.
- Cầm Thiếu gia . Cầm tiểu thư.
Cầm Thanh Phong nở nụ cười đáp lại Tiêu lão sư.
- Chào lão sư , sáng nay do việc đột suất nên chúng tôi tới hơi trễ. Để lão sư phải đợi lâu rồi, thất lễ quá.
Cầm Thanh Tuyết cũng cúi chào vị lão sư trước mặt.
- Thanh Tuyết chào Tiêu lão sư.
Tiêu lão sư cười hiền từ nhìn từ đầu tới cuối Cầm Thanh Tuyết, giọng nói ồn hòa vang lên :
- Mời hai vị vào, thật ra hôm qua ta mời ngài tới vì theo nghiên cứu chiêm tinh của lão thì mệnh của tiểu thư có liên quan mật thiết với miếng ngọc bội này. Mời hai người theo lão tới xem qua miếng ngọc bội Huyết Rồng này.
Vừa đi Tiêu lão vừa nói với Thanh Phong.
Trong lòng Thanh Tuyết tự có một chút dự cảm không lành nhưng vì lão sư nói miếng ngọc Huyết Rồng kia có liên qua tới mình nên cô cũng tò mò mà đi theo vào.
Miếng ngọc bội được đựng trong tủ kính kín đáo và chắc chắn, vừa rồi Tiêu lão sư mở khóa ở cửa kính ra , Cầm Thanh Tuyết đã thấy bên trong phát ra một lực hớp dẫn và ánh hào quang vô cùng lớn.
Vừa nhìn thấy miếng ngọc bội đầu Thanh Tuyết tự nhiên lại đau đớn , tim nổi lên một chút chua chát .
Bỗng nhiên lại có tiếng nói vọng trong đầu. "Tuyết nhi..Tuyết nhi..nàng tới rồi".
Chân của Cầm Thanh Tuyết không tự chủ đi về phía miếng ngọc bội, chiếc tủ bảo quản tự dưng lại nổ tung ra miếng ngọc bội cứ thế bay vê phía của Cầm Thanh Tuyết.
Tất cả mọi người trong phòng cả Tiêu lão sư và Cầm Thanh Phong đều bị giật mình , ngơ ngác.
Giọng nói đầy lo lắng của Cẩm Thanh Phong hét lên.
- Thanh Tuyết... Cẩn thận...
Còn chỗ Cầm Thanh Tuyết bỗng xuất hiện một vệt đỏ sáng chói chiếu vào chiếc ngọc bội ở tay khiến ai muốn bước lại cũng không thể nào bước lại gần được.
Cầm Thanh Tuyết mơ hồ hồ tay vẫn cầm chặt miếng ngọc bội, ánh mắt tối sầm lại, cả thân đổ ầm xuống nền nhà mất đi ý thức .
Hai người hết ăn lại uống rồi lại lại hát hò vì phòng Cầm Thanh Tuyết là phòng đặc biệt cao cấp , lại cách âm tốt nên hai người cứ mặc hát hò nhảu múa mà không sợ ảnh hưởng tới hàng xóm . Hết hát hò lại nói chuyện trên trời dưới biển , không biết qua bao lâu mà trời cũng sầm sầm tối trong người Cầm Thanh Tuyết có chút liêng biêng.
Nhìn sang cô bạn thân Bích Ngọc đang say xỉn nói nhảm nhảm mà cười nói :
- Sao rồi bạn tôi , cậu ổn chứ?
Hồ Bích Ngọc khuôn mặt đỏ ửng liền cười tươi nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
- Tớ biết mà , tớ có bao giờ thắng được cậu đâu , người ở đâu mà nghìn chén không say vậy chứ.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ xoa xoa gò má ửng hồng của Hồ Bích Ngọc nói :
- Cậu say rồi mau vào phòng tớ nghỉ ngơi đi, mà nay lạ nghỉ anh người yêu cậu không thấy tới tìm ha.
Hồ Bích Ngọc nghe nhắc đến tên người yêu liền mếu máo khóc òa tay đưa sang bên mà ôm chầm lấy Cầm Thanh Tuyết khóc nức nở , nói trong tiếng nấc nghẹn :
- Thanh Tuyết à, Thanh Tuyết ơi. Anh Thế Anh bỏ tớ theo con Ánh rồi... hức hức...Anh đấy nói tớ không còn quyến rũ nữa... hu.. hu... Nên bỏ tớ đi rồi... hu.. hu... Tại sao tớ lại đau lòng thế ...
Cầm Thanh Tuyết cười gượng vỗ vỗ vào lưng cô bạn thân an ủi.
- Rồi ôi... Với sức hút và sự xinh đẹp của cô gái xinh đẹp Bích Ngọc đại hoa khôi trong trường cần gì phải khổ sở như thế. Tơ tin là cậu sẽ tìm được định mệnh của mình sớm thôi. Cậu tiếc gì cho kẻ phụ bạc.
Phải nói thật Bích Ngọc có thân hình vô cùng nóng bỏng khuôn mặt trái xoan,ngũ quan tinh tế. Thanh Tuyết lắm lúc nhìn cái độ gợi cảm của cô bạn còn thấy chút đỏ mặt nữa là mấy tên đàn ông kia chứ. Hơn thế cô lại còn được cái gia thế khủng, học lực xuất sắc và độ tinh tế cao.
Cầm Thanh Tuyết cũng thuộc trong nhóm các cô gái hoa khôi trong trường mà nhìn lại với Bích Ngọc còn vẫn thấy kém hơn một bậc.
- Hu... hu... Nhưng tớ vẫn đau lòng quá... Người ta bảo uống say rồi sẽ quên đi mà sao tớ càng uống ... hình bóng của anh ấy ....cứ thế ùa về trong đầu vậy Tuyết ơi.
Hồ Bích Ngọc nghẹn ngào khóc lớn .
Cầm Thanh Tuyết chỉ biết vỗ nhẹ lưng bạn an ủi :
- Thôi nào, Tiếu thư họ Hồ khi nào lại yếu đuối thế kia. Vào phòng nằm nghỉ chút đi.
Lau lau nước mắt cho cô bạn , Cầm Thanh Tuyết đứng lên dìu Bích Ngọc vào phòng mình.
- Không. Tớ còn chưa có say, tớ còn uống
được. Cậu có hiểu không...
Giọng nói say mèn vừa nấc vừa nói của Hồ Bích Ngọc làm Cầm Thanh Tuyết cũng phải thở dài ngao ngán nói :
- Hiểu, hiểu..Tớ hiểu rồi. Vào ngủ lát đi. Lát
dậy tớ với cậu lại uống tiếp.
Sau khi đặt Bích Ngọc lên giường đắp chiếc
chăn mỏng cho cô.Cầm Thanh Tuyết lấy chiếc điện thoại trong tủ rồi đi ra ngoài bấm số gọi cho ba của Hồ Bích Ngọc :
- Alo. Con chào Bác Long ? Con là Thanh Tuyết đây ạ. Bích Ngọc hôm nay tới dự sinh nhật con nên ngủ luôn ở đây rồi nhé.
Gọi điện cho người nhà Bích Ngọc thông báo song, Cầm Thanh Tuyết ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn quen thuộc , tay cầm lên chai rượu vang vị anh đào nãy còn đang uống với cô bạn thân .
Dót cho mình một ly. Đặt lên miệng nhâm nhi, nghĩ lại bản thân vô dụng, lười biếng 20 năm rồi chưa làm được gì cho gia tộc, nghĩ đến anh hai khi mới 15 tuổi đã đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh, 20 tuổi đã là chủ tịch tập đoàn Cẩm thị. Giờ anh đấy 24 tuổi đã quản lí tốt cả 2 tập đoàn lớn nhất nhì đông nam á mà không khỏi lắc đầu bản thân mình.
Đầu lại truyền đến cơn đau đớn, mơ mơ màng màng ngã xuống đất, ly rượu cũng rơi vỡ tan tành trên mặt đất. Giấc mộng ấy lại hiện về trong tâm thức, vẫn là nam nhân đó cô nhìn không rõ khuôn mặt chỉ là thấy bóng lưng cô đơn .Vẫn giọng nói trầm bổng và tiếng gọi tha thiết đầy đau lòng đó:
- Tuyết nhi... Tuyết nhi trở về đi, trở về với ta thêm một lần nữa có được không.
Nước mắt Cầm Thanh Tuyết không tự chủ mà cứ thế rơi lã chã trên khuôn mặt. Cô dần dần rơi vào giấc ngủ say , cho đến khi có tiếng gọi lớn bên tai cô mới bừng mở mắt, mơ màng.
Hồ Bích Ngọc lay lay vai cô gọi lớn
-Thanh Tuyết dậy đi, dậy đi... Sao không ngủ trên sopha mà lại nằm dưới nền nhà như vậy.
Cầm Thanh Tuyết lại nhíu mày rồi nhắm mắt ngủ tiếp , giọng nói lười nhác hơn :
- Để tớ ngủ thêm lúc nữa đi. Còn sớm mà.
Hồ Bích Ngọc dọn dẹp qua mấy mảnh vỡ của li rượu rơi dưới đất vừa dọn vừa nói tiếp :
- Anh Hai cậu đã gọi hơn 20 cuộc điện thoại
rồi. Tớ có nghe thì anh hai cậu bảo vẫn đang đợi dưới lầu một kia kìa.
Cầm Thanh Tuyết không mấy quan tâm nên chỉ trả lời bâng quơ với Bích Ngọc.
- Tớ biết rồi. Cứ để anh đấy đợi đi.
Hồ Bích Ngọc nhìn đồng hồ cũng đã gần đến giờ thi , liền cầm túi đồ và nói với Cầm Thanh Tuyết:
- Vậy tớ cũng đi về đây tớ lát còn tới trường
làm nốt bài thi cuối . Đồ ăn sáng tớ để trên bàn rồi đấy lát dậy thì ăn đi nhé.
Hồ Bích Ngọc nói rồi quay bước đi ra cửa vẫn không quên nói vọng lại :
- Cậu mau dậy đi , anh hai cậu nói có việc quan trọng đấy . Lát tớ sẽ bảo anh ấy lên xem cái bộ dạng lười nhác của cậu đấy.
Cầm Thanh Tuyết mở nhẹ đôi mắt , đưa tay lay lay hai bên thái dương. Giọng nói mệt mỏi trả lời Hồ Bích Ngọc.
- Rồi rồi. Khi nào mà cậu lắm lời như mấy bà
cô vậy làm tớ tỉnh cả ngủ rồi đây này .
Cầm Thanh Tuyết ngồi dậy nhìn quanh phòng một lượt mới đứng dậy đi tới bên tủ lấy chiếc khăn tắm thì bên ngoài có tiếng nói của Bích Ngọc bên ngoài vọng vào .
-Anh Phong. Anh tới tìm Thanh Tuyết ạ.
Hồ Bích Ngọc vừa mở cửa thì thấy anh trai của Thanh Tuyết đứng ngoài hành lang , cô liền lễ phép cúi đầu chào. Tự nhiên trên mặt nổi chút đám hồng hồng trên gò má.
Cầm Thanh Phong cười nhẹ gật đầu , giọng nói êm ái pha chút nam tính cuốn hút. Với vẻ ngoài điểm trai phong trần , chỉ tiếc là bao năm vùi đầu vào công việc mà chưa lấy mảnh tình vắt vai. Anh nhẹ hỏi Hồ Bích Ngọc :
- Ừm. Thanh Tuyết còn chưa dậy à em.
Cầm Thanh Phong tính ra cũng chỉ gặp qua cô bạn thân Bích Ngọc này của em gái vài lần. Anh cũng rất quý mến Bích Ngọc, vài lần đã xin em gái làm quen vậy mà mười lần cả mười đều bị em gái từ chối thẳng thừng.
Hồ Bích Ngọc thấy Cầm Thanh Phong nhìn mình chăm chú liền ngượng ngùng, tính ra anh trai của Thanh Tuyết cũng rất đẹp trai lại còn hòa nhã và trưởng thành. Vậy mà trước đây cô lại chẳng để ý mỗi lần gặp gỡ anh ấy.
Hồ Bích Ngọc cười nhẹ rồi nói :
- Anh vào nhà đi. Thanh Tuyết vừa mới dậy.
Hồ Bích Ngọc cũng không quên mở to cửa cho Cầm Thanh Phong bước vào.
- Anh có thể vào chứ?
Cầm Thanh Phong giọng có vẻ lo lắng hỏi qua Hồ Bích Ngọc, cũng tại đứa em gái lười biếng này của hắn không thích người lạ vào phòng. Anh cũng đến đây mấy lần rồi mà chưa lần nào được mời vào phòng , toàn phải đứng dưới lầu một để đợi.
Hôm nay không phải có hẹn trước với Tiêu lão sư ngành cổ học đi xem miếng ngọc Bích Huyết Rồng thì hắn cũng không có lên đây làm gì.
- Được chứ anh. Anh cứ vào phòng ngồi đợi Thanh Tuyết đi , em phải tới trường rồi.
Đưa tay lên xem chiếc đồng hồ , Bích Ngọc mới nhớ còn có cuộc thi ở trường nên vội vàng quay người tính đi xuống dưới lầu.
Cầm Thanh Phong thấy Bích Ngọc quay người rời đi , không tự chủ liền đưa tay ra kéo lấy tay cô nói.
- Bích Ngọc chiều thứ tư tuần này em có rảnh không ? Anh mời em đi ăn nhé.
Hồ Bích Ngọc vội gật đầu đáp lại :
- Dạ được. Vậy có gì anh liên lạc vào số của
em đi , sau nhắn cho em địa chỉ. Bây giờ em phải tới trường rồi, em muộn giờ mất.
Nói song Hồ Bích Ngọc mở mã quét đưa điện thoại tới trước mặt Cầm Thanh Phong để anh kết bạn bằng mà quét .
Song rồi cô vội vàng chạy đi.
Cầm Thanh Phong thấy dáng vẻ vội vàng của Bích Ngọc rời đi trên môi liền nở nụ cười. Nói vọng theo :
- Em đi cẩn thận nhé.
Cầm Thanh Tuyết đứng cửa phòng nhìn Cầm
Thanh Phong đang cười tủm tỉm liền nói , mà giọng lại thập phần trào phúng.
- Thế là lại một đôi nữa tìm thấy nhau rồi, hai người đúng là hợp gu nhau ghê.
Cầm Thanh Phong tắt hẳn nụ cười , anh nói lảng sang chuyện khác :
- Rồi em có nhanh lên không, khó khăn lắm mới hẹn được tiêu lão sư, vậy mà lại để ông ấy đợi chúng ta từ sáng rồi.
Vừa nói Cầm Thanh Phong đi thẳng vào ghế sô pha ngồi xuống mở túi đổ ăn ra tự tay lấy bánh piza trong túi lên ăn.
Cầm Thanh Tuyết lạnh lùng nói một câu rồi đi vào nhà tắm.
- Anh tự tiện quá rồi đấy.
Sau khi tắm rửa qua loa , Cầm Thanh Tuyết tùy tiện mặc một bộ đồ đơn giản, chiếc áo phông GC trắng và chiếc quần jean đen, cô lấy thêm đôi giày thể thao trắng.
Cầm Thanh Tuyết bước ra hướng chỗ cửa phòng , vừa đi vừa lạnh lùng nói với Cầm Thanh Phong :
- Đi thôi, còn ngồi đực mặt ra đó làm gì.
Cầm Thanh Phong đứng dậy lấy khăn giấy trên bàn lau lâu miệng rồi buồn bã nhìn em gái nói :
- Em có thể đối sử với anh tốt hơn một chút
được không? Dù sao anh cũng là anh trai em mà.
Chỉ đợi Cầm Thanh Phong bước ra ngoài cô liền đóng sầm cửa lại . Đưa thẻ lên khóa cửa , quay người đi hướng phía thang máy. Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước:
- Không thể.
Ngồi trên chiếc mô tô của Cầm Thanh Phong, hai người vẫn không nói một lời nào. Nói chính xác hơn là Cầm Thanh Phong hỏi nhưng Cầm Thanh Tuyết không trả lời câu nào.
Vừa bước tới cửa phòng trưng bày tim của Cầm Thanh Tuyết tự dưng lại nhói lên đau đớn . Theo phản xạ cô đưa tay lên ngực trái rồi xoa xoa , bước di cũng khựng lại.
Cầm Thanh Phong thấy vậy liền lo lắng quay qua hỏi:
- Sao vậy? Trong người có khó chịu gì sao ?
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu vừa nói vừa đẩy lưng Cầm Thanh Phong đi vào trong.
- Không có gì. Tự dưng tim có chút không
thỏa mái. Đi thôi.
Cầm Thanh phong theo phản xạ đưa tay nắm lấy tay của Cầm Thanh Tuyết bước vào .
Vừa bước vào đã có tiếng chào phía trước vang lên hướng hai người.
- Cầm Thiếu gia . Cầm tiểu thư.
Cầm Thanh Phong nở nụ cười đáp lại Tiêu lão sư.
- Chào lão sư , sáng nay do việc đột suất nên chúng tôi tới hơi trễ. Để lão sư phải đợi lâu rồi, thất lễ quá.
Cầm Thanh Tuyết cũng cúi chào vị lão sư trước mặt.
- Thanh Tuyết chào Tiêu lão sư.
Tiêu lão sư cười hiền từ nhìn từ đầu tới cuối Cầm Thanh Tuyết, giọng nói ồn hòa vang lên :
- Mời hai vị vào, thật ra hôm qua ta mời ngài tới vì theo nghiên cứu chiêm tinh của lão thì mệnh của tiểu thư có liên quan mật thiết với miếng ngọc bội này. Mời hai người theo lão tới xem qua miếng ngọc bội Huyết Rồng này.
Vừa đi Tiêu lão vừa nói với Thanh Phong.
Trong lòng Thanh Tuyết tự có một chút dự cảm không lành nhưng vì lão sư nói miếng ngọc Huyết Rồng kia có liên qua tới mình nên cô cũng tò mò mà đi theo vào.
Miếng ngọc bội được đựng trong tủ kính kín đáo và chắc chắn, vừa rồi Tiêu lão sư mở khóa ở cửa kính ra , Cầm Thanh Tuyết đã thấy bên trong phát ra một lực hớp dẫn và ánh hào quang vô cùng lớn.
Vừa nhìn thấy miếng ngọc bội đầu Thanh Tuyết tự nhiên lại đau đớn , tim nổi lên một chút chua chát .
Bỗng nhiên lại có tiếng nói vọng trong đầu. "Tuyết nhi..Tuyết nhi..nàng tới rồi".
Chân của Cầm Thanh Tuyết không tự chủ đi về phía miếng ngọc bội, chiếc tủ bảo quản tự dưng lại nổ tung ra miếng ngọc bội cứ thế bay vê phía của Cầm Thanh Tuyết.
Tất cả mọi người trong phòng cả Tiêu lão sư và Cầm Thanh Phong đều bị giật mình , ngơ ngác.
Giọng nói đầy lo lắng của Cẩm Thanh Phong hét lên.
- Thanh Tuyết... Cẩn thận...
Còn chỗ Cầm Thanh Tuyết bỗng xuất hiện một vệt đỏ sáng chói chiếu vào chiếc ngọc bội ở tay khiến ai muốn bước lại cũng không thể nào bước lại gần được.
Cầm Thanh Tuyết mơ hồ hồ tay vẫn cầm chặt miếng ngọc bội, ánh mắt tối sầm lại, cả thân đổ ầm xuống nền nhà mất đi ý thức .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất