Chương 20: Gấm Nhung Phường.
Sau khi giải quyết song chuyện của Phương Diêu Hoa , thái tử liền quay sang vừa tươi cười vừa nói chuyện với hai người quận chúa và Bạch Nhã Lam.
Cầm Thanh Tuyết thấy cũng không còn việc của mình ở đây liền quay qua chỗ trưởng quầy A Hương cúi đầu chào nói :
- Trưởng quầy ở đây cũng không còn việc của Thanh Tuyết , vậy ta liền phải trở về phủ . Tiểu nữ vốn không thích mấy mẫu quá sặc sỡ, vẫn hi vọng trưởng quầy chọn cho mấy bộ đơn giản.
Cầm Thanh Tuyết vừa đứng nói chuyện với A Hương mà không chú ý tới phía sau thái tử đang vừa đi lùi vừa nói chuyện vui vẻ với quận chúa và Bạch Nhã Lam.
A Hương thấy vậy nhanh chóng đưa tay kéo Cầm Thanh Tuyết sang một bên miệng cũng hô lớn :
- Cẩn thận.
Thái tử đi lùi cũng vừa lúc đập lưng vào chiếc bàn tình tiền trước mặt A Hương.
Cầm Thanh Tuyết giật mình lùi lại , thấy trước mặt là Thái tử nàng liền nói một câu rồi cúi mặt xuống. Nàng thật sự không muốn ở đây tiếp xúc với mấy nhân vật lớn này .
- Thái tử điện hạ.
Thái tử cũng vì do mình không chú ý nên hắn phất phất tay nói :
- Không sao ... Không sao...
Thấy tiểu nữ tử trước mặt không rối rít xin lỗi mình như bao người khác , thái tử nổi hứng tò mò nhìn nha đầu trước mặt. Chỉ thấy nàng ta nhỏ hơn hắn cả một cái đầu , nhìn thân hình nhỏ bé này cũng đoán trừng chỉ lên 7 hay 8 tuổi. Trên người là bộ xiêm y đơn giản có phần hơi cũ , chắc hẳn là nha hoàn của ai đó.
Lại tò mò ngó nhìn khuôn mặt đang cúi gằm xuống của nha đầu trước mặt, còn chưa kịp nói gì thì quận chúa đã nhanh miệng nói :
- Ơ, đây chẳng phải tứ tiểu Cầm phủ hay sao? Vừa rồi ngươi không bị dọa cho sợ chứ?
Cầm Thanh Tuyết cúi đầu nhấn chân nhẹ nói :
- Thanh Tuyết đa tạ quận chúa đã ra tay cứu mạng.
Quận chúa tâm tư vốn đơn thuần, lại nghe nói trong Cầm phủ nha đầu trước mặt này không được sủng ái.Mẫu thân thì mất sớm, ngay cả ca ca của mình cũng bị hại chết. Quận chúa trong lòng hiện tia thương cảm , nàng nắm lấy cánh tay của Cầm Thanh Tuyết nói :
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi ? Nếu ở Cầm phủ mà khó khăn quá thì nói với ta một tiếng , ta nhất định xin hoàng thượng cho ngươi đi làm thư đồng cho ta. Ta đang theo học phu tử nổi tiếng trong kinh thành, nhất định hoàng thượng sẽ đồng ý cho ta nhận ngươi làm thư đồng.
Cầm Thanh Tuyết bị quận chúa nắm tay lại thấy chút giật mình , nàng ngước nhìn quận chúa rồi khẽ nói :
- Đa tạ ý tốt của quận chúa, tiểu nữ hiện tại sống trong Cầm phủ rất tốt.
Cầm Thanh Tuyết vừa ngẩng mặt lên liền bị thái tử nhìn trúng , hắn tán dương trong đầu. Trên mặt cũng tản ra chút ý nghĩ xấu xa và hưởng thụ. Tiểu nha đầu trước mặt này thật sự xinh xắn, khuôn mặt hài hòa , ngũ quan tựa như tranh như vẽ . Đôi mắt phượng lấp lánh, sống mũi cao đẹp, làn da trắng sáng.Mặc dù ăn mặc có chút bần tiện nhưng cũng không che hết đi được sự hài hòa và đẹp đẽ trên người nàng ta. Sau này lớn lên nhất định là khuynh quốc khuynh thành.
Thái tử thấy vậy liền nắm luôn cổ tay của Cầm Thanh Tuyết tỏ ý thương cảm , hắn nhẹ nói :
- Quận chúa còn có thể khó khăn khi một năm hoặc vài năm nữa phải thành gia lập thất. Ta thấy hay ngươi cứ về cung của ta làm nha hoàn cho ta, ta nhất định để ngươi an nhàn xung xướng.
A Hương đứng trong quầy ánh mắt có tia sợ hãi nhìn ra hướng phía sau thái tử, giọng nói nàng cung kính cúi đầu nói:
- Chủ tử.
Thái tử cánh tay nắm cổ tay Cầm Thanh Tuyết bỗng nhiên truyền đến cơn đau đớn, miệng liền hét lớn rồi rụt tay lại ôm lấy cổ tay rồi nói :
- A... Tay của ta.. Sao lại đau thế này...
Đông Phương Lãnh bước tới trước mặt Cầm Thanh Tuyết , hắn nắm lấy cánh tay nàng kéo xuống phía sau lưng. Giọng nói lạnh lùng và hàn khí tỏa ra khắp nói :
- Thái tử sao vậy? Có bệnh thì về khám thái y, chứ để lâu lại thành ra lại tàn phế.
Cầm Thanh Tuyết nhìn bóng lưng có đôi chút quen quen hình như nàng gặp người này ở đâu rồi. Vừa rồi hắn đến chỉ thấy đeo mặt nạ kín mít làm nàng chẳng biết có quen người này không. Vừa rồi nàng cũng không phải không nhận ra hắn đang tức giận, bản thân tự nhiên lại có chút lạnh lẽo tràn sống lưng.
Đông Phương Lãnh bước đến đầy tiêu sái và lạnh lùng , nhìn về phía tên thái tử nhỏ con vô dụng , đối với Đông Phương Lãnh hắn nghĩ mình chả cần tốn sức cũng có thể bóp chết tên thái tử đê tiện này . Nhưng hiện tại cũng chưa phải lúc , hắn chết rồi hoàng cung lại yên bình. Mà hoàng cung yên bình là điều Đông Phương Lãnh hắn không bao giờ thích.
A Hương trong lòng đầy tò mò đối với Cầm Thanh Tuyết , nàng ta có cái gì mà khiến chủ tử bận tâm tới vậy. Cũng chỉ là một nha đầu nho nhỏ, cũng coi như là khí chất hơn người một chút. Nhưng chả nhẽ chỉ vì vậy mà chủ tử để ý , bao nhiêu năm từ khi Gấm Nhung phường mở ra chủ tử chưa một lần ra mặt. Hôm nay tứ tiểu thư đến một cái mà chủ tử đã xuống tận lầu một , hơn nữa sự tức giận cùng hàn khí khắp nơi khiến bản thân A Hương nàng cũng thấy chút kinh sợ.
Nàng cũng nhìn ra chủ tử ngay khi tới liền lập tức dùng nội công đánh mạnh vào tay thái tử để bảo vệ tứ tiểu thư của Cầm phủ .
Quận chúa và Bạch Nhã Lam nhìn phong thái ung dung , ngữ điệu lạnh lùng đầy tà mị của người trước mặt làm cho mê mẩn. Khuôn mặt bị che đi làm họ càng cảm thấy tò mò và bị cuốn hút bởi nam nhân trước mặt . Hơn nữa vừa rồi gọi nam nhân đeo mặt nạ này là gì "Chủ tử" , Vậy là nam nhân trẻ tuổi trước mặt này là chủ nhân của Gấm Nhung phường đầy giàu có này. Nhưng vì sao hắn lại phải đeo mặt nạ gần như kín cả khuôn mặt như vậy.
Thái tử liền nhịn đau nhìn về phía nam nhân đeo mặt nạ rồi nói lớn :
- Ngươi là ai? Cư nhiên dám phỉ báng bổn thái tử.
Đông Phương Lãnh hừ lạnh nhìn thái tử trước mặt nói lớn :
- Ta đương nhiên là chủ tiệm Gấm Nhung phường này, hôm nay Gấm Nhung phường không tiếp thái tử ... mời về cho.
Thái tử tức giận chỉ tay vào phía Đông Phương Lãnh nói lớn :
- Ngươi... ngươi đừng tưởng ngươi làm chủ Gấm Nhung phường thì ta sợ... Ta sẽ bảo các vị quý phi cùng hoàng hậu , công chúa hủy bỏ các mối giao dịch ở đây...Xem các người còn có thể bán cho ai...
Đông Phương Lãnh lạnh lùng quay về phía A Hương lạnh lùng nói lớn :
- A Hương..
A Hương vội vàng cung kính đáp lại :
- Chủ tử có gì sai bảo ... A Hương đã sẵn sàng..
Đông Phương Lãnh nhếch môi nói lớn :
- Ngươi nghe thấy thái tử nói gì hay không? Các đơn hàng gửi vào hoàng cung tối nay huỷ bỏ cho ta... Đặc biệt cung của Hoàng hậu từ bây giờ cho đến mãi mãi về sau không cần làm khách ở đây nữa...
A Hương còn chưa kịp trả lời thì nhị hoàng tử từ ngoài bước vào ho nhẹ rồi nói :
- Ấy ấy... Hiểu nhầm ...hiểu nhầm... Vị huynh đài đây đừng có chấp nhặt hoàng huynh của ta nói bừa. Huynh ấy chắc cũng chỉ vì tức giận mà nói bậy thôi.
Thái tử vừa định đứng lên nói tay đôi với nhị hoàng tử thì nhị hoàng tử đã nghiêm mặt nói nhỏ bên người :
- Hoàng huynh, huynh có phải không biết hay giả vờ không biết vậy? Hoàng hậu là người từ khi có Gấm Nhung phường chỉ mặc đồ của Gấm Nhung phường mang tới. Huynh làm thế hoàng hậu không tức chết ta mới lạ đấy, hơn nữa tất thẩy các vị quý phi đa số đã đặt lễ phục ngày mai ở đây... Huynh làm thế không những bị quở trách mà còn bị phụ hoàng phạt vì sự nông nổi của mình nữa đấy.
Thái tử vẫn cố chấp nói lớn :
- Ta mặc kệ... Hắn chỉ là một tên chủ quầy nho nhỏ mà lại dám khinh dễ ta.
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên lắc đầu , tỏ ra chán ghét , hắn nói :
- Thái tử ... bảo sao phụ hoàng liên tục nói huynh làm người đau đầu. Huynh cứ tiếp tục làm những việc vô ích đi , sau này có những chuyện khiến huynh phải ân hận cũng đừng trách ta không nói trước.
Thái tử quên cả cơn đau ở tay mà nắm lấy cổ áo nhị hoàng tử gầm lên :
- Ngươi là cái thá gì mà dám ở đây lên mặt với ta như vậy , ta dùng không phụ giúp được phụ hoàng việc triều chính. Nhưng ta là do chính phụ hoàng sắp phong làm thái tử ... Ta dù có thế nào đi nữa sau này vẫn là ta thừa hưởng ngai vàng... Ngươi có hiểu hay không??
Đông Phương Lãnh nhếch môi cười , bàn tay thả tay Cầm Thanh Tuyết ra rồi hoan hô , giọng nói cũng lớn :
- Bốp... Bốp ... Đúng... Đúng... Thái tử quả là người nhìn xa .. Hai vị ở đây khách nhân của Gấm Nhung phường không có nhu cầu nghe hai người cãi nhau... Mời về cho...
Đông Phương Nguyên hất mạnh tay của Thái tử ra , hắn nhìn nam nhân đeo mặt nạ trong lòng tự lại cảm thấy mình bị khí chất của hắn lấn áp. Câu nói , điệu cười vừa rồi hình như hắn đang rất hưởng thụ những điều trước mặt.
Thái tử nghĩ càng bực tức liền phất tay áo rời đi tìm rượu giải đi cơn bực bội trong người.
Quận chúa và Bạch Nhã Lam thấy nhị hoàng tử tới ánh mắt liền thay đổi trở nên , thẹn thùng và dịu dàng hơn.
Quận chúa đi lên phía nhị hoàng tử nói nhỏ nhẹ :
- Nhị hoàng huynh, hôm nay lại có nhã hứng ra ngoài thưởng trà sao?
Đông Phương Nguyên cười nhẹ lắc đầu , giọng nó nhẹ nhàng đầy ôn nhu:
- Quận chúa hôm nay cũng tới đây lấy ý phục sao? Mẫu thân của ta hôm nay trong người không khỏe nên ta thay người đi lấy y phục để chuẩn bị cho ngày mai.
Quận chúa trong mắt tràn đầy ý cười , ánh mắt cũng đầy ưu thương nhìn hắn. Nàng nghe giọng nói êm ái của nhị hoàng tử mà cảm thấy tim như mất đi vài nhịp sao xuyến đỏ mặt.
Bạch Nhã Lam nhìn quận chúa như vậy trong lòng cũng đầy tính toán và sự chán ghét. Trong đầu luôn nghĩ chỉ có nàng mới xứng đáng được nhị hoàng tử để mắt tới. Bạch Nhã Lam cũng không để thua quận chúa nàng bước lên cạnh nhị hoàng tử rồi e thẹn cúi người hành lễ :
- Nhã Lam tham kiến nhị hoàng tử.
Đông Phương Nguyên vẫn như vậy cười nhẹ gật đầu nói với Bạch Nhã Lam:
- Bạch tiểu thư hôm nay cũng tới đây mua xiêm y cùng quận chúa sao?
Vừa hay lúc này A Hương bước tới, trên tay còn một hộp lớn đưa về phía nhị hoàng tử rồi nói :
- Nhị hoàng tử đây là y phục của Hắc quý phi, mời người xem qua xem còn chỗ nào không thích hợp để A Hương cho người sửa lại ngay.
Đông Phương Nguyên cười cười rồi lắc đầu nói :
- Không sao, ta tin tưởng vào mắt nhìn của trưởng quầy. Đa tạ.
Nhận y phục từ tay của A Hương, Đông Phương Nguyên vừa định quay sang chào hỏi với nam nhân chủ quầy đeo mặt nạ. Mải nói chuyện với quận chúa và Bạch tiểu thư quay lại hai người kia đã đi từ lúc nào rồi.
Đông Phương Nguyên cười nhẹ nói với A Hương:
- Trưởng quầy xin ngươi chuyển lời lại cho chủ tử của mình giúp ta, vừa rồi thái tử là chỉ nói bừa mong chủ quầy bỏ quá cho. Đừng vì chút chuyện nhặt mà làm mất hòa khí với các vị quý phi trong cung.
A Hương cung kính cúi đầu rồi quay vào trong.
Nhị hoàng tử cũng chào hai người quận chúa và Bạch tiểu thư rồi rời đi.
Quận chúa và Bạch Nhã Lam vừa rồi được thái tử đồng ý sẽ tặng mấy bộ xiêm y và trang sức nên hai người lại vui vẻ đi thử và mua những bộ mình thích.
Cầm Thanh Tuyết thấy cũng không còn việc của mình ở đây liền quay qua chỗ trưởng quầy A Hương cúi đầu chào nói :
- Trưởng quầy ở đây cũng không còn việc của Thanh Tuyết , vậy ta liền phải trở về phủ . Tiểu nữ vốn không thích mấy mẫu quá sặc sỡ, vẫn hi vọng trưởng quầy chọn cho mấy bộ đơn giản.
Cầm Thanh Tuyết vừa đứng nói chuyện với A Hương mà không chú ý tới phía sau thái tử đang vừa đi lùi vừa nói chuyện vui vẻ với quận chúa và Bạch Nhã Lam.
A Hương thấy vậy nhanh chóng đưa tay kéo Cầm Thanh Tuyết sang một bên miệng cũng hô lớn :
- Cẩn thận.
Thái tử đi lùi cũng vừa lúc đập lưng vào chiếc bàn tình tiền trước mặt A Hương.
Cầm Thanh Tuyết giật mình lùi lại , thấy trước mặt là Thái tử nàng liền nói một câu rồi cúi mặt xuống. Nàng thật sự không muốn ở đây tiếp xúc với mấy nhân vật lớn này .
- Thái tử điện hạ.
Thái tử cũng vì do mình không chú ý nên hắn phất phất tay nói :
- Không sao ... Không sao...
Thấy tiểu nữ tử trước mặt không rối rít xin lỗi mình như bao người khác , thái tử nổi hứng tò mò nhìn nha đầu trước mặt. Chỉ thấy nàng ta nhỏ hơn hắn cả một cái đầu , nhìn thân hình nhỏ bé này cũng đoán trừng chỉ lên 7 hay 8 tuổi. Trên người là bộ xiêm y đơn giản có phần hơi cũ , chắc hẳn là nha hoàn của ai đó.
Lại tò mò ngó nhìn khuôn mặt đang cúi gằm xuống của nha đầu trước mặt, còn chưa kịp nói gì thì quận chúa đã nhanh miệng nói :
- Ơ, đây chẳng phải tứ tiểu Cầm phủ hay sao? Vừa rồi ngươi không bị dọa cho sợ chứ?
Cầm Thanh Tuyết cúi đầu nhấn chân nhẹ nói :
- Thanh Tuyết đa tạ quận chúa đã ra tay cứu mạng.
Quận chúa tâm tư vốn đơn thuần, lại nghe nói trong Cầm phủ nha đầu trước mặt này không được sủng ái.Mẫu thân thì mất sớm, ngay cả ca ca của mình cũng bị hại chết. Quận chúa trong lòng hiện tia thương cảm , nàng nắm lấy cánh tay của Cầm Thanh Tuyết nói :
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi ? Nếu ở Cầm phủ mà khó khăn quá thì nói với ta một tiếng , ta nhất định xin hoàng thượng cho ngươi đi làm thư đồng cho ta. Ta đang theo học phu tử nổi tiếng trong kinh thành, nhất định hoàng thượng sẽ đồng ý cho ta nhận ngươi làm thư đồng.
Cầm Thanh Tuyết bị quận chúa nắm tay lại thấy chút giật mình , nàng ngước nhìn quận chúa rồi khẽ nói :
- Đa tạ ý tốt của quận chúa, tiểu nữ hiện tại sống trong Cầm phủ rất tốt.
Cầm Thanh Tuyết vừa ngẩng mặt lên liền bị thái tử nhìn trúng , hắn tán dương trong đầu. Trên mặt cũng tản ra chút ý nghĩ xấu xa và hưởng thụ. Tiểu nha đầu trước mặt này thật sự xinh xắn, khuôn mặt hài hòa , ngũ quan tựa như tranh như vẽ . Đôi mắt phượng lấp lánh, sống mũi cao đẹp, làn da trắng sáng.Mặc dù ăn mặc có chút bần tiện nhưng cũng không che hết đi được sự hài hòa và đẹp đẽ trên người nàng ta. Sau này lớn lên nhất định là khuynh quốc khuynh thành.
Thái tử thấy vậy liền nắm luôn cổ tay của Cầm Thanh Tuyết tỏ ý thương cảm , hắn nhẹ nói :
- Quận chúa còn có thể khó khăn khi một năm hoặc vài năm nữa phải thành gia lập thất. Ta thấy hay ngươi cứ về cung của ta làm nha hoàn cho ta, ta nhất định để ngươi an nhàn xung xướng.
A Hương đứng trong quầy ánh mắt có tia sợ hãi nhìn ra hướng phía sau thái tử, giọng nói nàng cung kính cúi đầu nói:
- Chủ tử.
Thái tử cánh tay nắm cổ tay Cầm Thanh Tuyết bỗng nhiên truyền đến cơn đau đớn, miệng liền hét lớn rồi rụt tay lại ôm lấy cổ tay rồi nói :
- A... Tay của ta.. Sao lại đau thế này...
Đông Phương Lãnh bước tới trước mặt Cầm Thanh Tuyết , hắn nắm lấy cánh tay nàng kéo xuống phía sau lưng. Giọng nói lạnh lùng và hàn khí tỏa ra khắp nói :
- Thái tử sao vậy? Có bệnh thì về khám thái y, chứ để lâu lại thành ra lại tàn phế.
Cầm Thanh Tuyết nhìn bóng lưng có đôi chút quen quen hình như nàng gặp người này ở đâu rồi. Vừa rồi hắn đến chỉ thấy đeo mặt nạ kín mít làm nàng chẳng biết có quen người này không. Vừa rồi nàng cũng không phải không nhận ra hắn đang tức giận, bản thân tự nhiên lại có chút lạnh lẽo tràn sống lưng.
Đông Phương Lãnh bước đến đầy tiêu sái và lạnh lùng , nhìn về phía tên thái tử nhỏ con vô dụng , đối với Đông Phương Lãnh hắn nghĩ mình chả cần tốn sức cũng có thể bóp chết tên thái tử đê tiện này . Nhưng hiện tại cũng chưa phải lúc , hắn chết rồi hoàng cung lại yên bình. Mà hoàng cung yên bình là điều Đông Phương Lãnh hắn không bao giờ thích.
A Hương trong lòng đầy tò mò đối với Cầm Thanh Tuyết , nàng ta có cái gì mà khiến chủ tử bận tâm tới vậy. Cũng chỉ là một nha đầu nho nhỏ, cũng coi như là khí chất hơn người một chút. Nhưng chả nhẽ chỉ vì vậy mà chủ tử để ý , bao nhiêu năm từ khi Gấm Nhung phường mở ra chủ tử chưa một lần ra mặt. Hôm nay tứ tiểu thư đến một cái mà chủ tử đã xuống tận lầu một , hơn nữa sự tức giận cùng hàn khí khắp nơi khiến bản thân A Hương nàng cũng thấy chút kinh sợ.
Nàng cũng nhìn ra chủ tử ngay khi tới liền lập tức dùng nội công đánh mạnh vào tay thái tử để bảo vệ tứ tiểu thư của Cầm phủ .
Quận chúa và Bạch Nhã Lam nhìn phong thái ung dung , ngữ điệu lạnh lùng đầy tà mị của người trước mặt làm cho mê mẩn. Khuôn mặt bị che đi làm họ càng cảm thấy tò mò và bị cuốn hút bởi nam nhân trước mặt . Hơn nữa vừa rồi gọi nam nhân đeo mặt nạ này là gì "Chủ tử" , Vậy là nam nhân trẻ tuổi trước mặt này là chủ nhân của Gấm Nhung phường đầy giàu có này. Nhưng vì sao hắn lại phải đeo mặt nạ gần như kín cả khuôn mặt như vậy.
Thái tử liền nhịn đau nhìn về phía nam nhân đeo mặt nạ rồi nói lớn :
- Ngươi là ai? Cư nhiên dám phỉ báng bổn thái tử.
Đông Phương Lãnh hừ lạnh nhìn thái tử trước mặt nói lớn :
- Ta đương nhiên là chủ tiệm Gấm Nhung phường này, hôm nay Gấm Nhung phường không tiếp thái tử ... mời về cho.
Thái tử tức giận chỉ tay vào phía Đông Phương Lãnh nói lớn :
- Ngươi... ngươi đừng tưởng ngươi làm chủ Gấm Nhung phường thì ta sợ... Ta sẽ bảo các vị quý phi cùng hoàng hậu , công chúa hủy bỏ các mối giao dịch ở đây...Xem các người còn có thể bán cho ai...
Đông Phương Lãnh lạnh lùng quay về phía A Hương lạnh lùng nói lớn :
- A Hương..
A Hương vội vàng cung kính đáp lại :
- Chủ tử có gì sai bảo ... A Hương đã sẵn sàng..
Đông Phương Lãnh nhếch môi nói lớn :
- Ngươi nghe thấy thái tử nói gì hay không? Các đơn hàng gửi vào hoàng cung tối nay huỷ bỏ cho ta... Đặc biệt cung của Hoàng hậu từ bây giờ cho đến mãi mãi về sau không cần làm khách ở đây nữa...
A Hương còn chưa kịp trả lời thì nhị hoàng tử từ ngoài bước vào ho nhẹ rồi nói :
- Ấy ấy... Hiểu nhầm ...hiểu nhầm... Vị huynh đài đây đừng có chấp nhặt hoàng huynh của ta nói bừa. Huynh ấy chắc cũng chỉ vì tức giận mà nói bậy thôi.
Thái tử vừa định đứng lên nói tay đôi với nhị hoàng tử thì nhị hoàng tử đã nghiêm mặt nói nhỏ bên người :
- Hoàng huynh, huynh có phải không biết hay giả vờ không biết vậy? Hoàng hậu là người từ khi có Gấm Nhung phường chỉ mặc đồ của Gấm Nhung phường mang tới. Huynh làm thế hoàng hậu không tức chết ta mới lạ đấy, hơn nữa tất thẩy các vị quý phi đa số đã đặt lễ phục ngày mai ở đây... Huynh làm thế không những bị quở trách mà còn bị phụ hoàng phạt vì sự nông nổi của mình nữa đấy.
Thái tử vẫn cố chấp nói lớn :
- Ta mặc kệ... Hắn chỉ là một tên chủ quầy nho nhỏ mà lại dám khinh dễ ta.
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên lắc đầu , tỏ ra chán ghét , hắn nói :
- Thái tử ... bảo sao phụ hoàng liên tục nói huynh làm người đau đầu. Huynh cứ tiếp tục làm những việc vô ích đi , sau này có những chuyện khiến huynh phải ân hận cũng đừng trách ta không nói trước.
Thái tử quên cả cơn đau ở tay mà nắm lấy cổ áo nhị hoàng tử gầm lên :
- Ngươi là cái thá gì mà dám ở đây lên mặt với ta như vậy , ta dùng không phụ giúp được phụ hoàng việc triều chính. Nhưng ta là do chính phụ hoàng sắp phong làm thái tử ... Ta dù có thế nào đi nữa sau này vẫn là ta thừa hưởng ngai vàng... Ngươi có hiểu hay không??
Đông Phương Lãnh nhếch môi cười , bàn tay thả tay Cầm Thanh Tuyết ra rồi hoan hô , giọng nói cũng lớn :
- Bốp... Bốp ... Đúng... Đúng... Thái tử quả là người nhìn xa .. Hai vị ở đây khách nhân của Gấm Nhung phường không có nhu cầu nghe hai người cãi nhau... Mời về cho...
Đông Phương Nguyên hất mạnh tay của Thái tử ra , hắn nhìn nam nhân đeo mặt nạ trong lòng tự lại cảm thấy mình bị khí chất của hắn lấn áp. Câu nói , điệu cười vừa rồi hình như hắn đang rất hưởng thụ những điều trước mặt.
Thái tử nghĩ càng bực tức liền phất tay áo rời đi tìm rượu giải đi cơn bực bội trong người.
Quận chúa và Bạch Nhã Lam thấy nhị hoàng tử tới ánh mắt liền thay đổi trở nên , thẹn thùng và dịu dàng hơn.
Quận chúa đi lên phía nhị hoàng tử nói nhỏ nhẹ :
- Nhị hoàng huynh, hôm nay lại có nhã hứng ra ngoài thưởng trà sao?
Đông Phương Nguyên cười nhẹ lắc đầu , giọng nó nhẹ nhàng đầy ôn nhu:
- Quận chúa hôm nay cũng tới đây lấy ý phục sao? Mẫu thân của ta hôm nay trong người không khỏe nên ta thay người đi lấy y phục để chuẩn bị cho ngày mai.
Quận chúa trong mắt tràn đầy ý cười , ánh mắt cũng đầy ưu thương nhìn hắn. Nàng nghe giọng nói êm ái của nhị hoàng tử mà cảm thấy tim như mất đi vài nhịp sao xuyến đỏ mặt.
Bạch Nhã Lam nhìn quận chúa như vậy trong lòng cũng đầy tính toán và sự chán ghét. Trong đầu luôn nghĩ chỉ có nàng mới xứng đáng được nhị hoàng tử để mắt tới. Bạch Nhã Lam cũng không để thua quận chúa nàng bước lên cạnh nhị hoàng tử rồi e thẹn cúi người hành lễ :
- Nhã Lam tham kiến nhị hoàng tử.
Đông Phương Nguyên vẫn như vậy cười nhẹ gật đầu nói với Bạch Nhã Lam:
- Bạch tiểu thư hôm nay cũng tới đây mua xiêm y cùng quận chúa sao?
Vừa hay lúc này A Hương bước tới, trên tay còn một hộp lớn đưa về phía nhị hoàng tử rồi nói :
- Nhị hoàng tử đây là y phục của Hắc quý phi, mời người xem qua xem còn chỗ nào không thích hợp để A Hương cho người sửa lại ngay.
Đông Phương Nguyên cười cười rồi lắc đầu nói :
- Không sao, ta tin tưởng vào mắt nhìn của trưởng quầy. Đa tạ.
Nhận y phục từ tay của A Hương, Đông Phương Nguyên vừa định quay sang chào hỏi với nam nhân chủ quầy đeo mặt nạ. Mải nói chuyện với quận chúa và Bạch tiểu thư quay lại hai người kia đã đi từ lúc nào rồi.
Đông Phương Nguyên cười nhẹ nói với A Hương:
- Trưởng quầy xin ngươi chuyển lời lại cho chủ tử của mình giúp ta, vừa rồi thái tử là chỉ nói bừa mong chủ quầy bỏ quá cho. Đừng vì chút chuyện nhặt mà làm mất hòa khí với các vị quý phi trong cung.
A Hương cung kính cúi đầu rồi quay vào trong.
Nhị hoàng tử cũng chào hai người quận chúa và Bạch tiểu thư rồi rời đi.
Quận chúa và Bạch Nhã Lam vừa rồi được thái tử đồng ý sẽ tặng mấy bộ xiêm y và trang sức nên hai người lại vui vẻ đi thử và mua những bộ mình thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất