Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 26: Tham gia yến tiệc ( phần2).

Trước Sau
Sau đó lần lượt điểm tâm được nha hoàn đem tới từng bàn, lần lượt từng ấm trà nóng, bình rượu thơm được mang lên.

Trên sân khấu là lần lượt các vũ cơ đi lên, người đàn, người múa. Từng tiết mục đặc sắc cùng vui vẻ vang lên, đa số mọi người cùng hòa với nhịp đàn vui vẻ ,tươi cười. Chỉ còn mấy khuôn mặt không thích náo nhiệt, mà chỉ ngồi đó nhàn nhạt uống trà, thi thoảng lại đánh ánh mắt nhìn về phía người mình để ý.

Thái tử một miệng ý cười, nhìn những thân hình khiêu gợi, nóng bỏng trên đài mà vỗ tay cười thỏa mãn.

Hoàng hậu ngồi trên hai tay vẫn day nhẹ hai bên thái dương rồi đánh ánh mắt ra hiệu về phía một hộ vệ phía sau thái tử. Chỉ thấy hộ vệ đó gật đầu rồi đi lên nói nhỏ vào tai thái tử, Thái tử đang vui vẻ bị hộ vệ làm cho mất hứng liền đưa tay đánh mạnh vào bụng hộ vệ làm tên hộ vệ ngã lăn xuống đất.

Trên này hoàng thượng và hoàng hậu đánh ánh mắt sắc bén, tức giận nhìn thái tử.

Thái tử thấy phụ hoàng và mẫu hậu mạt tức giận liền ho nhẹ ngồi xuống nghiêm túc uống trà.

Các vũ cơ múa mãi cũng chán Hồng quý phi liền đứng lên cúi đầu nhu thuận nói, lời nói dịu dàng, uyển chuyển nhìn hoàng thượng :

- Hoàng thượng, chi bằng người để mọi người ở đây cùng tham gia, ai có tài liền trổ tài, ai biết hát liền thi hát.

Hoàng thượng vốn sủng ái Hồng quý phi lại thấy nàng nhu thuận và ra sáng kiến hay liền cười lớn gật đầu nói to:

- Hay.. hay... hay... Hồng quý phi nói phải vậy mà ta không nghĩ ra. Nào Trần công công đâu lấy giấy bút để mọi người bên dưới đăng kí tài năng của mình. Ai làm trẫm và mọi người kinh hỉ liền trọng thưởng lớn, ai ai cũng có thể tham gia.

Mọi người bên dưới ai đồng thanh vỗ tay hưởng ứng.

Cầm Thanh Tuyết vốn không thích mấy nơi náo nhiệt này nên chỉ ngồi lặng yên ăn điểm tâm rồi hỏi han nhị phu nhân .

Tất cả bên dưới ai nấy đều đi qua chỗ này chỗ kia, hi vọng tìm được đối thủ tâm đầu cùng mình đối đáp trong cuộc thi .

Đông Phương Nguyên nhìn qua một lượt những người đăng kí ứng thi, cũng chỉ có vài cặp ứng thi đối thơ ca, vài người nhà thừa tướng đăng kí thi múa võ. Vài người đám nữ nhi của các vị đại thần dâng bài múa bài hát.

Sau một vòng thi cũng chỉ có vài tiết mục đặc sắc, còn lại đều bình bình như nhau. Nhưng ai tham gia ứng thi đều được hoàng thượng ban thưởng rất hậu hĩnh.

Quận chúa Thiên Ân thấy Cầm Thanh Tuyết vẫn yên ổn bước ra khỏi Phù Dung cung thì liền bực bội nói với Bạch

Nhã Lam:

- Thật là tức chết ta, vừa rồi nhị hoàng tử còn cho nha hoàn ra đưa bánh cho nha đầu chết tiệt kia.

Bạch Nhã Lam đứng phía sau liền bày mưu nói nhỏ vào tai quận chúa:

- Quận chúa, ta thấy người đàn hay hát giỏi như vậy hay người xin hoàng thượng thách đấu với nha đầu Cầm tiểu thư đi. Nha đầu đó trong phủ cũng đâu được sủng ái gì? Chắc gì đã được học qua Cầm, kì, thi, họa.

Thấy ánh mắt quận chúa lay động gật đầu, Bạch Nhã Lam lại tiếp tục nói :

- Nha đầu phế vật đó làm sao thắng nổi người, như vậy nhị hoàng tử cũng sẽ biết được tài năng và càng yêu thích quận chúa hơn.

Quận chúa Thiên Ân gật đầu lia lịa, nếu nha đầu phế vật kia thua ta mất hết mặt mũi vậy cũng sẽ bị mọi người chê cười.



Nói là làm Quận chúa đi lên phía chính điện chỗ hoàng thượng và hoàng hậu đang ngồi chắp tay cung kính nói :

- Phụ hoàng con có một thỉnh cầu.

Hoàng thượng đang uống trà nói chuyện với Hồng quý phi thấy quận chúa đi lên liền gật đầu cười nói :

- Thiên Ân à? Sao con có điều gì muốn thỉnh cầu?

Quận chúa cúi đầu nói :

- Phụ hoàng con nghe nói tứ tiểu thư của Cầm thừa tướng phủ mới còn nhỏ tuổi nhưng đã tinh thông cầm kì thi họa, con mạo muội muốn xin phụ hoàng được thách đấu với muội ấy.

Hoàng thượng vỗ tay gật đầu, chỉ cần có tiết mục hay thì ông đều đồng ý. Hoàng thượng quay xuống nhìn về phía Cầm Phượng Ngọc nói :

- Cầm thừa tướng chẳng hay nhi tử có nguyện ý cùng quận chúa thi đấu hay không?

Cầm thừa tướng ánh mắt hơi chút bất an, vì bình thường ông hay đem theo Cầm Phương Liên theo. Cầm Phương Liên cũng am thông cầm kì thi họa nhiều, còn về Cầm Thanh Tuyết ông cũng chưa nắm rõ.

Trầm Kim Anh ngồi bên cạnh Cầm Thanh Tuyết lo lắng hỏi nhỏ:

- Thanh Tuyết con có thể lên thi đấu hay không? Vừa rồi Nhị thiếu gia Cầm Phương Bình đã lên thi thơ và luận văn rồi. Mà quận chúa lại nhất quyết muốn con lên... Ta e rằng quận chúa là muốn làm khó con .

Cầm Thanh Tuyết đưa tay lên che miệng rồi ngáp dài một cái nàng nói :

- Nương vậy là con không thể từ chối.

Trầm Kim Anh lo lắng gật đầu.

Cầm Thanh Tuyết cũng đành nhẹ nhẹ gật đầu rồi đứng lên bước nhẹ lên phía bàn của Cầm thừa tướng rồi nói nhỏ :

- Phụ thân Thanh Tuyết cung kính không bằng tuân lệnh, người cứ nói với Hoàng thượng một tiếng là con đồng ý.

Cầm thừa tướng hướng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Cầm Thanh Tuyết , ông cũng không rõ thực lực của nó tới đâu.

Nhưng nếu nó đã chắc chắn muốn lên thi đấu, vậy thì ông cũng muốn đánh cược một phen.

Cầm thừa tướng đứng lên cung kính nói với Hoàng thượng:

- Được quận chúa chúa đề cao như vậy là phúc phần của tiểu nha đầu nhà thần. Nha đầu nhà thần còn nhiều điều phải học hỏi mong rằng mọi người không chê cười.

Quận chúa cười nhu thuận nhìn Cầm thừa tướng và mọi người nói lớn :

- Để công bằng và tránh mọi người dị nghị quận chúa ta hơn tuổi lại ức hiếp Cầm tiểu thư. Vậy Cầm tiểu thư cảm thấy mình thích thi phần nào ta liền cùng muội ấy đấu phần đấy.

Cẩm Thanh Tuyết cười nhẹ nói với Cầm thừa tướng:



- Phụ thân Thanh Tuyết nhất định cố hết mình không để người mất mặt.

Nói song Cầm Thanh Tuyết nhẹ nhàng bước lên hướng trên chính đài.

Cầm Thanh Tuyết bước lên khiến tất cả ánh nhìn để đổ về phía nàng, một lần nữa mọi người được cái thất thần trước sự tự tin và thần thái của nàng. Từng bước đi của nàng uyển chuyển, phong thái ung rung không chút sợ hãi. Chỉ nhìn bóng dáng mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú còn có đôi phần non nớt của Cầm Thanh Tuyết mà khiến bao người rung động và ghen ghét.

Quận chúa đứng trên cũng bị phong thái của Cầm Thanh Tuyết làm cho đôi chút khó chịu.

Thái tử và các vị vương gia,hoàng tử , sứ giả ngồi đó cũng phải thất thần, ngay sau đó lại vỗ tay tán thưởng không ngớt.

Hoàng thượng ngồi trên miệng cũng mang ý cười, lời nói vừa như quở trách vừa như đùa với Cầm thừa tướng:

- Cầm thừa tướng còn có một nha đầu đáng yêu cùng xinh đẹp như vậy mà bây giờ mới cho xuất hiện .

Cầm thừa tướng thấy mọi người ai cũng tán thưởng Cầm Thanh Tuyết liền nở mũi cười gãi đầu.

Đông Phương Lãnh bàn tay có chút nắm chặt, phong thái này khiến tâm hắn tự lại nhói lên, nàng từng bước đi lên hắn như nhìn được ánh sáng bừng cháy. Nhìn đám người đưa ánh mắt chăm chú nhìn Cầm Thanh Tuyết lại khiến

Đông Phương Lãnh có chút bực bội trong lòng. Vậy sau này nhất định hắn sẽ chú tâm hơn, bản thân lại suy nghĩ cách để nàng và mình phải có hôn ước.

Cầm Thanh Tuyết bước lên trước mặt hoàng thượng, hoàng hậu, Hồng quý phi rồi cung kính chắp tay cúi đầu hành lễ :

- Dân nữ Cầm Thanh Tuyết ra mắt hoàng thượng, hoàng hậu, Hồng quý phi và các vị hoàng tử vương gia.

Hoàng thượng gật đầu cười phất tay nói :

- Được rồi , miễn lễ. Quận chúa muốn cùng ngươi thi đấu ngươi có nguyện ý hay không?

Cầm Thanh Tuyết đứng thẳng rồi nhẹ đáp:

- Dân nữ cung kính không bằng tôn lệnh, chỉ mong chút tài mọn làm mọi người ở đây vui vẻ.

Quận chúa Thiên Ân lại cúi đầu nói với Hoàng thượng:

- Phụ hoàng thi đấu vậy thì phải có người thắng người thua, xin phụ hoàng đứng ra làm chủ cho chúng thần.

Hoàng thượng gật đầu lại nhìn về các vị sứ giả mà nói lớn:

- Như vậy đi, ta là hoàng thượng đứng lên làm chủ vậy để công bằng cho hai nha đầu các vị sứ giả ở đây sẽ là người chấm xem ai thắng ai thua.

Một vị đại sứ giả của Mạc quốc đứng lên thay mặt các sứ giả các nước cung kính nói với Hoàng thượng:

- Chúng hạ thần tuân lệnh.

Tiếp theo là chọn phần thi đấu, để công bằng thì quận chúa chọn một mục muốn thách đấu. Cầm Thanh Tuyết chọn một mục muốn thách đấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau