Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 31: Thái Tử Ô Vân Quốc Tề Phụng Quân.

Trước Sau
Người bước tới phía nhị hoàng tử và Cầm Thanh Tuyết mặc một thân y phục màu tím đậm, một thiếu niên với đôi mắt tam bạch , khuôn mặt sáng với ngũ quan suất sắc.

Cầm Thanh Tuyết cũng nhận ra người đang tới chính là Thái tử của Ô Vân Quốc, nhìn vào đôi mắt tam bạch của nam thiếu niên đang tới khiến nàng cảm thấy chút gì đó ở hắn rất phong trần và độc lập .

Theo nhận định của chính mình Cầm Thanh Tuyết đoán rằng người có đôi mắt tam bạch này mang nhiều đặc điểm nổi bật làm sáng và tô thêm điểm cuốn hút cho khuôn mặt rất nhiều, cách nhận dạng của chúng là tròng mắt nhỏ không tiếp xúc với mí dưới, từ đó tạo ra một khoảng trắng rõ ràng trong mắt. Theo những kiến thức từ nhân tướng học mà nàng biết thì đối với những người có đôi mắt này, cuộc đời họ thường đầy thách thức và sóng gió trắc trở. Nhưng họ cũng là người rất ý chí và kiên cường, mọi việc họ thực hiện đều sẽ rất chu toàn và chỉn chu.

Nhưng nhìn phong thái phiêu diêu luôn toát ra từ người thái tử Ô Vân Quốc này khiến người khác dù có nhìn vào mắt hay tướng mặt hắn cũng không đoán ra được tâm tư của hắn .

Thấy thái tử Ô Vân Quốc đi gần tới nơi Cầm Thanh Tuyết liền bước lùi về phía sau của nhị hoàng tử ba bước rồi cúi người hành lễ :

- Tiểu nữ tham kiếm thái tử Ô Vân Quốc.

Thấy Cầm Thanh Tuyết như kiêng dè mình hơn Tề Phụng Quân liền cười nhẹ rồi nói :

- Tiểu cô nương mau đứng lên đi, cô nương cũng ở đây sao? Ta là Tề Phụng Quân thái tử của Ô Vân Quốc. Ta dù sao cũng chỉ là một sứ giả thôi, gặp ta không cần quá lễ nghi như ở Đông Phương quốc vậy đâu.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ đứng thẳng rồi nói :

- Tiểu nữ không dám, dù sao tiểu nữ cũng chỉ là một thường dân nho nhỏ. Lễ nghi ắt hẳn vẫn nên thực hiện tránh để người ngoài hiểu nhầm Cầm thừa tướng phủ của tiểu nữ không có ra giáo lại không hay.

Đông Phương Nguyên lúc này mới đứng quay người hơi hướng về phía Cầm Thanh Tuyết mà lên tiếng :

- Cầm tiểu thư đây cũng là một vị bằng hữu của ta, chúng ta cũng thường hay luận thơ ca và hay cùng đi hóng gió. Ngươi cũng không cần quá câu nệ khiến hắn khó sử.

Cầm Thanh Tuyết cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi nói :

- Tieu nนี hieu ro.

Tề Phụng Quân và Đông Phương Nguyên có chút buồn trong lòng vì Cầm Thanh Tuyết rất lạnh nhạt với họ, nhưng cũng đúng vì nếu nàng đều như những nữ tử ngoài kia ngày ngày xiểm nịnh họ vậy thì chắc chắn họ sẽ không bị nàng cuốn hút như vậy.

Tề Phụng Quân hắn vẫn nở nụ cười vui vẻ nói với Cầm Thanh Tuyết:

- Ta quả thật rất bội phục về tài năng của vị tiểu thư đây, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã tấu được một bản nhạc cực kì cuốn hút lại thêm những câu thờ từ cũng rất hay và có ý nghĩa. Không biết quý danh của tiểu thư đây là?

Cầm Thanh Tuyết cúi đầu rồi nói nhỏ:

- Tiểu nữ họ Cầm, tên Thanh Tuyết. Vừa rồi cũng chỉ là chút nhã hứng, cũng không đáng gì mà để mọi người tung hô như vậy đâu.

Tề Phụng Quân và Đông Phương Nguyên ai nấy cũng bội phục Cầm Thanh Tuyết, bài thơ hay như vậy, khúc đàn cuốn hút như thế mà nàng lại nói là một chút nhã hứng. Thử hỏi nha đầu trước mặt này còn biết bao nhiêu tài giỏi bên trong đây.

Tề Phụng Quân không kiềm được miệng mà nói :

- Ta thật sự ái mộ tài năng của Cầm tiểu thư. Không biết liệu ta có vinh hạnh được kết giao bằng hữu với tiểu thư

Thanh Tuyết đây không?

Cầm Thanh Tuyết thật sự không muốn liên quan gì tới mấy người đức cao vọng trọng như hai vị trước mặt, chỉ nghĩ tới việc có vài nữ nhân thấy nàng thân thiết với hai người này thôi liền bày mưu tính kế hại nàng thì nàng thật sự rất mệt mỏi và lười biếng để đối đãi với họ rồi.

Cầm Thanh Tuyết cúi người rồi nhàn nhạt nói với Thái tử Ô Vân Quốc:

- Tiểu nữ dù sao cũng chỉ là một tiểu nữ nhân nho nhỏ không đáng để thái tử và nhị hoàng tử bận tâm như vậy đâu. Hơn nữa thêm thời gian tới đại tỷ tỷ của tiểu nữ lành bệnh, tiểu nữ không hẳn sẽ còn gặp lại các ngài nữa.

Trên mặt Tề Phụng Quân và Đông Phương Nguyên tràn ngập sự tò mò về lời nói của Cầm Thanh Tuyết, Đông Phương Nguyên liền hỏi :



- Vì sao đại tỷ ngươi khỏi bệnh ngươi liền không được tham gia yến tiệc?

Cầm Thanh Tuyết cũng ngại giải thích mà nàng chỉ nhàn nhạt nói:

- Phụ thân của tiểu nữ là người rất chu đáo, đại tỷ tỷ thì đã đến tuổi thành gia lập thất. Phụ thân tiểu nữ đương nhiên muốn tỷ ấy được quan tâm hơn.

Hai người Đông Phương Nguyên và Tề Phụng Quân còn chưa kịp trả lời Cầm Thanh Tuyết thì phía ngoài đã có tiếng gọi lanh lảnh của nữ tử vang lên :

- Nhị hoàng huynh... nhị hoàng huynh... Huynh ở có ở đây không?

Đông Phương Nguyên trên mặt liền hiện tia chán ghét, hắn nhìn về phía Tề Phụng Quân cười nhạt đáp:

- Ta hết đường lui.

Thái tử Ô Vân Quốc Tề Phụng Quân nhìn Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên liền cười vui vẻ nói :

- Hoa đào của ngươi lại tới rồi, chi bằng ta thay ngươi tiếp Cầm tiểu thư một đoạn .

Cầm Thanh Tuyết chân có chút mệt, trên vai lại có chút rát vì mồ hôi trên người làm xiêm y chạm vào vết xước trên vai do nàng dựa đàn tỳ bà khi nãy. Mà nhìn hai vị thiếu niên trước mặt này hình như không có ý định cho mình rời đi, lại khiến Cầm Thanh Tuyết tự mắng mình trong lòng, vừa rồi cứ xin cáo từ với nhị hoàng tử về nghỉ ngơi trước có phải tốt không.

Còn chưa biết tìm lý do gì để rời đi thì phía bên ngoài xa Cầm Thanh Tuyết đã thấy hai bóng hồng đang thấp thoáng đi tới. Người tới không ai khác chính là quận chúa và Bạch Nhã Lam.

Trên môi Cầm Thanh Tuyết vẫn là nụ cười như không cười, lần này lại để quận chúa và Bạch tiểu thư gặp mình nói chuyện riêng với hai vị thái tử . Trong lòng họ chắc cũng sớm sẽ tính toán và sớm tìm nàng tính sổ rồi, nghĩ thôi mà Cầm Thanh Tuyết thấy vô cùng chán nản rồi.

Quận chúa và Bạch Nhã Lam từ bên ngoài chỉ thấy bóng lưng màu tím và thân ảnh cao lớn của nhị hoàng tử, bước vào gần mới thấy Cầm Thanh Tuyết đứng phía gần đó. Cả hai ai cũng buồn bực trong lòng, nhưng vì có hai người kia ở đó nên chỉ đành mỉm cười rồi bước vào. Cả hai đồng thanh hô:

- Tham kiếm thái tử Ô Vân Quốc, tham kiếm nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên phất tay về phía hai người rồi lạnh lùng nói :

- Miễn lễ , tìm ta có việc gì?

Cầm Thanh Tuyết đứng đó cũng không lên tiếng, nàng chỉ nhàn nhạt nhìn rồi quan sát.

Quận chúa bước lên cười sủng nịnh rồi nắm lấy cánh tay nhị hoàng tử vừa cười vừa nói :

- Phương Nguyên ca ca, Hồng quý phi sai muội đi tìm huynh về biệt viện của người có việc .

Đông Phương Nguyên hất nhẹ tay của Quận chúa Thiên Ân ra khỏi tay mình rồi nói :

- Ta biết rồi, ngươi cứ trở về đi, ta song việc sẽ lập tức trở về.

Cầm Thanh Tuyết lúc này mới ho nhẹ lên tiếng nói về phía quận chúa :

- Khụ... khụ... Có lẽ lời của hoàng thượng mà quận chúa đây nghe cũng không để trong đầu thì phải.

Quận chúa vừa rồi bị nhị hoàng tử phũ phàng, trong lòng liền bực tức. Lại nghe lời nói đầy mỉa mai của Cầm Thanh Tuyết khiến tâm trạng càng bực bội, nàng trừng mắt nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi lớn tiếng nói:

- Ngươi có ý gì? Ngươi đừng có bêu xấu ta trước mặt nhị hoàng tử.

Cầm Thanh Tuyết cười lạnh rồi nói tiếp :

- Tiểu nữ cũng đâu có ý gì chỉ muốn nhắc lại cho quận chúa biết, người lớn hơn ta những năm tuổi. Có những chuyện không phải chỉ có ta và quận chúa biết . Đừng vì chút chuyện cỏn con mà làm nước khác đánh giá về

Đông Phương quốc chúng ta nói được mà không làm được.



Nói rồi Cầm Thanh Tuyết quay sang nhìn Tề Phụng Quân nói :

- Tiểu nữ nói có đúng không thái tử Ô Vân Quốc.

Tề Phụng Quân vừa rồi còn định đứng ra giúp nàng lấy lại mặt mũi, thấy Cầm Thanh Tuyết hướng mình hỏi vậy hắn liền nghiêm túc gật đầu nói :

- Cầm tiểu thư nói phải, ta vừa hay sắp đi tới Càn Nghi cung tìm hoàng thượng nói chuyện. Chuyện sảy ra ở đây vừa hay có thể bẩm báo với Hoàng thượng một tiếng.

Quận chúa tức giận quá liền chỉ tay về phía Cầm Thanh Tuyết và Thái tử Ô Vân Quốc mà nói :

- Các Ngươi... Ngươi...

Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên thấy quận chúa hét lên về phía Cầm Thanh Tuyết và Tề Phụng Quân hắn liền quát lớn:

- Quận chúa ngươi còn muốn ở đây mất mặt mũi cái gì nữa, còn không mau trở về sương phòng của ngươi đi. Có biết đây là nhị thái tử Ô Vân Quốc hay không mà dám đưa tay lên chỉ vào mặt như thế.

Bạch Nhã Lam thấy nhị hoàng tử tức giận với quận chúa liền nhân cơ hội đi lên nói giúp:

- Nhị hoàng tử, thái tử Ô Vân Quốc bớt giận, quận chúa cũng chỉ vì bồng bột chứ không có ý gì...

Lời còn chưa nói hết liền bị Tề Phụng Quân hừ lạnh nói lớn, hắn nhìn thấy rõ ràng người phía sau quận chúa này ánh mắt thay đổi liên tục. Chắc chắn là một người tâm cơ và hiểm ác, vừa rồi nàng ta cư nhiên dám trước mặt mình vừa nhìn vừa đánh giá sau đó lại nhìn về phía Đông Phương Nguyên toan tính. Những người như vậy Tề Phụng Quân hắn cực kì chán ghét, hắn nói lớn về phía quận chúa và nha đầu kia :

- Câm miệng, khi nào ở đây đến lượt một nha hoàn như ngươi nói .

Bạch Nhã Lam bị thái tử Ô Vân Quốc coi như nha hoàn trong lòng vô cùng bực bội, nhưng trên mặt lại như ủy khuất mà nói:

- Thái tử phải chăng có hiểu nhầm, tiểu nữ là nữ nhi nhà Bạch đại nhân cũng giữ chức vụ như phụ thân của quận chúa ở trong triều đình.

Quận chúa bị ánh mắt như muốn giết người của nhị hoàng tử nhìn vào mình dọa sợ, vừa rồi đúng là có ăn nói hơi thất lễ với Thái tử Ô Vân Quốc, nàng liền cung kính cúi đầu nói, vừa nói liền bị Thái tử Ô Vân Quốc nói nhỏ :

- Tiểu nữ...

Lời chưa nói hết đã bị thái tử Ô Vân quốc nói lớn chặn lại :

- Dừng ... Ta thấy vẫn còn thiếu gì đó.

Thấy thái tử Ô Vân Quốc cố ý muốn mình nói lời kia, quận chúa liền cắn răng mà nói lớn;

- Ta thua cuộc, ta ngu ngốc. Thái tử Ô Vân Quốc thấy đã vừa lòng chưa ạ.

Cầm Thanh Tuyết không nhịn được mà nở nụ cười, làm hai nam thiếu niên đứng đó cũng thấy vui lây.

Tề Phụng Quân gật đầu rồi lại quay về phía Cầm Thanh Tuyết nói :

- Không biết Cầm tiểu thư đã nghe tiếng rõ ràng mà quận chúa nói hay chưa?

Cầm Thanh Tuyết liền vừa cười vừa gật đầu nhìn Tề Phụng Quân.

Quận chúa vừa tức giận vừa xấu hộ, nàng liền cúi người rồi nói ngắt quãng về phía nhị hoàng tử:

- Ta .. thua cuộc ...Ta ngu ngốc. Nhị hoàng tử Thiên Ân chỉ có thấy Hồng quý phi chuyển lời vậy thôi.Hồng quý phi muốn người lập tức trở về sân viện. Người sớm hay trở về tránh để Hồng quý phi đợi lâu sẽ trách phạt.

Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên hừ lạnh gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau