Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 4: Cứu Lãnh Vương Gia

Trước Sau
Thấm thoát 8 năm trôi qua. Cầm Thanh

Tuyết cũng vẫn không thể bỏ được cái tật

lười biếng. Vì vốn đã có IQ cao nên việc học cầm , kì , thi , họa đối với nàng cũng quá dễ dàng . Mới 5 tuổi đã học hết tất cả các loại từ điển văn ca của phu tử dậy trong phủ.

Có một điều mà Cầm Thanh Tuyết nàng rất hài lòng là vị Ca ca song sinh rất hiểu chuyện và thông minh. Mặc dù sống trong môi trường không có đủ tình cảm của mẫu thân , phụ thân nhưng vị ca ca này của nàng lại hết mực yêu chiều nàng . Mọi thứ ca ca đều nhường nhịn cho nàng , ở trong phủ hễ có ai bắt nạt ca ca đều đứng ra bảo vệ nàng hết mực.

Cầm Thanh Tuyết thấy ở trong phủ của Cẩm thừa tướng cũng rất an nhàn, mấy vị đại nương thi thoảng cũng có tới gây chuyện nhưng tất cả đều được ai đó ra tay cứu kịp thời . Vài lần còn có vài vị đại nhân đứng ra bảo lãnh cho hai huynh muội nàng. Cũng vì vậy đại phu nhân và nhị phu nhân hết sức căm ghét Cầm Thanh Phong và Cầm Thanh Tuyết nhưng lại không thể làm gì được.

Hôm nay cũng như thường lệ Cầm Thanh Tuyết lại tự mình chốn ra ngoài chơi. Đi dạo trên phố xá , đi lượn qua các con chợ lớn nhỏ . Ăn những món mới lạ .

Mấy hôm trước nàng phát hiện ra một hồ sen rất đẹp phía sau mấy toàn nhà ở thành đông. Mùa này cũng đang là mùa sen nở rộ. Quyết định tới quầy ăn mua chút điểm tâm và chút bánh hoa quế đến đó thưởng thức.

Còn cách khoảng một đoạn đường nữa là tới đầm sen , bên tai Cầm Thanh Tuyết vang lên những tiếng ồn ào :

- Đánh hắn, đánh thật mạnh cho ông đây. Tên nghiệt súc lẽ ra sớm phải chết mới đúng.

Nàng cũng không thích lo chuyện bao đồng đâu nhưng muốn đi đến hồ sen là phải di qua ngõ này. Đi đến gần con ngõ nhỏ nàng ghé đầu lại nhòm chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi tầm khoảng 14 hay 15 tuổi gì đó đang nằm ôm đầu còn có 4 tên bằm trợn khác đang ra sức đánh. Bên cạnh là một tên chắc là tên cầm đầu đang lấy chân đạp vào người nam tử kia.

Cầm Thanh Tuyết ngó nhìn xung quanh không thấy ai liền lớn giọng hét lên :

- Quan phủ, ở đây đang có người đánh nhau gây mất trật tự.

Chân Cầm Thanh Tuyết tự động dẫm mạnh lên nền đất như đang chạy để tạo ra tiếng.

Tên cầm đầu thấy tiếng hét lớn ngoài đường liền hô lớn với bốn tên còn lại :

- Quan phủ, quan phủ dừng tay mau đi thôi.Hôm nay tha cho hắn một mạng. Lần sau gặp nhất định ông đây sẽ đánh ngươi tới chết.

Nói song mấy tên liền chạy ra khỏi ngõ rồi hòa vào dòng người đi mất .

Thấy mấy tên chạy một đoạn dài thì Cầm Thanh Tuyết mới chạy vào trong ngõ kéo tên bị đánh đứng lên, lấy tay phủi hết bụi trên áo của hắn vừa làm nàng cũng vừa nhẹ hỏi :

- Ngươi không sao chứ?

Thấy tiểu tử kia lắc lắc đầu Cầm Thanh Tuyết vội nắm lấy tay hắn rồi chạy một mạch thẳng về phía hồ sen phía sau bức tường lớn. Vừa đi nàng vừa nói :

- Chạy nhanh lên mấy tên đó lát nữa mà thấy bị lừa kiểu gì cũng quay lại đánh người đó.

Đông Phương Lãnh miệng nở nụ cười, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn, nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp vừa rồi bất giác tim hắn loạn đi vài nhịp. Lần đầu tiên gặp mà đã cầm tay rồi. Mắt hắn cũng hiện tia cười ôn nhu rồi nhanh vụt tắt.

Chạy một đoạn xa đi tới gần hồ sen Cầm Thanh Tuyết đột nhiên dừng lại làm Đông Phương Lãnh chạy sau không tự chủ đâm sầm vào lưng nàng. Khiến cả hai ngã xuống, Đông Phương Lãnh đổ cả người vào người nàng.



Cầm Thanh Tuyết vội vàng đưa tay đẩy hắn ra rồi đứng lên chỉnh lại quần áo quần .Quay lại thấy hắn còn đang nằm đó thất thần nghĩ rằng mình đẩy mạnh tay quá rồi. Mà hắn vừa rồi còn bị đánh khiến Cầm Thanh Tuyết rối rít quay lại đưa tay kéo hắn lên miệng lại nói :

- Xin lỗi, là ta không chú ý rồi. Ngươi không bị đau ở đâu chứ?

Đông Phương Lãnh lắc đầu không nói , ánh mắt đỏ au nhìn thẳng vào mắt nàng . Hắn thật sự muốn biết phản ứng của nàng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ đáng sợ này .

Bàn tay Đông Phương Lãnh nắm lại thành quyền , tâm hắn tự nhiên lại thấy căng thẳng tới vậy, có phải nàng cũng sẽ chán ghét hắn như bao người khác hay không?

Từ khi nãy tới giờ Đông Phương Lãnh không

mở miệng nói lời nào, trong lòng Cầm Thanh

Tuyết lại nghĩ tên hài tử này bị bắt nạt là vì bị câm sao? Vừa ngước lên nhìn thì đập vào mắt nàng là một đôi mắt màu đỏ. Đỏ tươi như máu với tròng mắt đen thuần túy , buột miệng nàng phát ra tiếng :

- Oa mắt ngươi đẹp quá.

Trong lòng Cầm Thanh Tuyết thầm nghĩ người cổ đại sao có len mắt màu đỏ mà đeo nhỉ . Vừa nhắc tới chữ cổ đại lòng Thanh Tuyết nổ " Bùm " một cái. Vậy chẳng phải hắn bị mọi người coi là quái nhân rồi à.

Lòng Cầm Thanh Tuyết nổi lên nỗi chua sót và đau lòng . Ở nơi coi thường mạng sống này mà phải chịu sự cay nghiệt ghét bỏ vậy hắn chẳng phải đã chịu rất nhiều sự đau khổ và uất ức rồi sao.

Nhìn năm tử trước mặt thân hình cao lớn với bộ đồ rộng hơn người , hắn cao hơn nàng hẳn cái đầu, nhìn khuôn mặt đẹp không góc chết , ngũ quan quá ư là cuốn hút với sống mũi cao. Cầm Thanh Tuyết không cầm được lòng muốn đưa bàn tay lên muốn vuốt nhẹ mi tâm hắn nhưng lại nhanh chóng rụt lại , nàng là đang bị hắn câu dẫn rồi sao. Sống cả lúc trước cho tới nay cũng mang kí ức của người 28 tuổi rồi mà lại không cầm được lòng trước một thiếu niên 15 tuổi hay sao.

Cầm Thanh Tuyết vỗ chán lắc đầu cảm thán trong lòng : Cầm Thanh Tuyết ơi là Cầm Thanh Tuyết.

Giờ nàng mới nhớ ra hắn là Đông Phương Lãnh là tam hoàng tử à? Vừa mới sinh ra đã có đôi mắt màu đỏ ma quái khiến hoàng thượng ghét bỏ, quần thần sợ hãi hắn. Hoàng thượng liền đặt tên cho hắn là Đông Phương Lãnh ban lãnh phủ ở gần Thành Tây cách xa hoàng cung sao.

Nàng ở trong phủ thi thoảng vẫn được nghe hạ nhân bàn tán về hắn.

Cầm Thanh Tuyết đến giờ mới để ý trên bàn tay của hắn đang bị thương một vệt dài , máu chảy không nhiều nhưng miệng vết thương khá to. Nàng vội lấy chiếc khăn tay trong tay áo ra, bàn tay thon nhỏ nắm bàn tay Đông Phương Lãnh kéo lên . Nàng lấy một góc nhỏ chiếc khăn tay rồi khẽ lau lau miệng vết thương.

Vừa lau Cầm Thanh Tuyết vừa nhẹ nói :

- Ngươi bị thương rồi , vết thương này không sâu quá nhưng phải rửa sạch miệng vết thương đi không sẽ bị nhiễm trùng đó.

Nhìn từng cử chỉ thân thiện của tiểu nữ nhi trước mặt làm Đông Phương Lãnh đi từ bất ngờ này cho tới bất ngờ khác.

Đầu tiên là nàng tự nhiên nắm tay hắn chạy đi, dù trên người hắn vô cùng bụi bẩn , sau đó lại khen đôi mắt của hắn đẹp. Bấy nhiêu năm chưa từng ai đối sử tốt với hắn như vậy . Vừa rồi bàn tay nàng thu lại trong lòng hắn tự dưng lại có chút mất mát. Cuối cùng nhìn ánh mắt lo lắng của nàng dành cho hắn , hắn thấy hôm nay bị đánh thế này đúng là không thiệt chút nào.

Cầm Thanh Tuyết sau khi buộc lại vết thương trên tay bằng phần khăn sạch liền cười vui vẻ lấy trong tay áo ra phần bánh hoa cúc mới mua lúc nãy đưa ra trước mặt Đông Phương Lãnh hỏi :

- Ngươi có muốn ăn quế hoa không?

Đắn đo một hồi cũng không thấy hắn cầm bánh ăn , nàng cười gượng gạo lấy một miếng đưa lên miệng cho hắn, rồi nàng cũng đưa lên miệng mình một miếng.



Nhìn sang cánh đồng đang là mùa sen nở rộ, trên khóe môi nàng liền nở nụ cười đầy vui vẻ , hồn nhiên.

Đông Phương Lãnh cũng nhẹ nhai miếng bánh quế hoa , vị ngọt trên miếng bánh cũng không làm hắn vui bằng nhìn khuôn mặt cười tươi của nàng đang hiện hữu trước mặt bây giờ.

Cũng không biết ngoài cánh đồng sen đấy có gì mà khiến nàng vui như vậy.

Còn đang vui vẻ bỗng tiếng gọi thét lớn về phía nàng , ngay từ ngoài ngoài ngõ vọng lại :

- Tiểu thư..Tiểu thư...Chúng nô tỳ mãi mới tìm thấy người... Người mau về phủ đi thiếu gia sảy ra chuyện rồi.

Đông Phương Lãnh như một thói quen lùi lại chốn ra phía sau của Cầm Thanh Tuyết .

Cầm Thanh Tuyết cũng không muốn mấy nha hoàn trong phủ bàn tán về tam vương gia khiến hắn thêm đau lòng, nên nàng gật đầu hét lớn về phía mấy người đó :

- Ta biết rồi. Các ngươi đứng đó chờ ta một lát, ta tới liền.

Cầm Thanh Tuyết quay lại nhìn Đông Phương Lãnh đứng phía sau mình thì liền cười nhẹ nói :

- Ta phải trở về rồi. Ngươi nhớ bảo trọng , trong này còn ít bánh quế hoa ta mua ngươi giữ lại ăn đi.

Nhìn phía hắn chỉ thấy hắn gật đầu.

Cầm Thanh Tuyết đặt nắm bánh vào tay của Đông Phương Lãnh rồi rời đi. Trước khi đi cũng không quên nói :

- Ta tên là Cầm Thanh Tuyết , sau này ngươi không có bạn chơi thì tới cổng sau hậu viện Cầm phủ tìm ta.

Đông Phương Lãnh gật đầu, bàn tay hắn khi ấy mới dám nắm chặt tay nàng đầy lưu luyến.

Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ buông tay hắn rồi đi về phía mấy nha hoàn đứng ở ngoài đó.

Sau khi Cầm Thanh Tuyết rời đi thì một thân ảnh thiếu niên bay xuống từ trên cành cây cổ thụ đáp xuống gốc, giọng nói thập phần trào phúng:

- Thật không ngờ huynh chỉ vì ý trung nhân nhỏ tuổi như thế mà hi sinh cả giọt máu trên người . Từ khi nào mà huynh quen được một tiểu nữ nhi vừa đáng yêu vừa xinh đẹp thế. Sau này làm lễ trưởng thành ắt hẳn sẽ làm không ít nam nhân rung động

Người nói không ai khác chính là ngũ hoàng tử Đông Phương Tiêu, hắn cũng là một trong số những người cảm thấy đôi mắt của Đông Phương Lãnh xinh đẹp.

Đông Phương Lãnh hừ lạnh , ánh mắt lạnh lùng nhìn về xa xăm . Giọng nói cũng ôn dịu với Đông Phương Tiêu chứ không chút lạnh lùng xa lạ :

- Hừ. Còn không mau cút về phủ của đệ. Suốt

ngày lẽo đẽo theo ta làm gì.

Đông Phương Lãnh lấy một miếng bánh trong tay nhẹ nhàng đưa lên miệng ăn. Nếm lại vị bánh đã không còn ngọt như nãy rồi. Bấy đắc dĩ cười nhạt , sau đó hắn dùng khinh công nhẹ đáp từng mái nhà mà bay về hướng phủ của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau