Chương 44: Đông Phương Lãnh Biết Chuyện Cầm Thanh Tuyết Rời Đi.
Đông Phương Lãnh sau khi rời đi từ thừa tướng phủ liền trở về Huyết Sát Các, lúc này nhân lực ở Huyết Sát Các và Gấm Nhung phường đã được triệu tới đầy đủ.
Chỉ bằng việc phân phó và giải quyết nốt đống sổ sách còn lại cũng khiến Đông Phương Lãnh không ngơi tay đến tận giờ ngọ*( *1h trưa hôm sau) của ngày hôm sau . Hoàng thượng cũng đã ra thánh chỉ chiều này triệu tập hắn vào hoàng cung để xác nhận binh mã, tướng sĩ và lương thảo để ngày mai sẽ xuất chinh sớm nhất tới biên cương.
Đông Phương Lãnh nhìn ra phía cửa ánh nắng đã chiếu nhẹ vào gian phòng, hắn đứng lên và giao lại đống công việc còn lại cho Đông Phương Tiêu, thời gian tới hắn sẽ để ngũ đệ của mình tạm thời tiếp quản chuyện trong
Huyết Sát Các và Gấm Nhung phường.
Đông Phương Lãnh ngay sau đó liền đi thẳng về thừa tướng phủ, hắn là muốn tới báo cho sư phụ việc hắn sớm ngày mai liền phải tới biên cương đánh giặc. Cũng muốn hỏi xem họ đã tìm ra cách giải độc cho Cầm Thanh Tuyết hay chưa.
Đông Phương Lãnh muốn bản thân có được một câu trả lời chắc chắn từ đường bá và sư phụ. Từ khi nhận được thánh chỉ phải xuất binh tới biên cương hắn đã thầm tính toán lần này tới biên cương hắn sẽ mang theo một số ảnh vệ suất sắc trong Huyết Sát Các đi cùng. Hắn muốn đánh nhanh và dành thắng trận để trở về, điều hắn luôn không yên tâm để rời đi chính là Cầm Thanh Tuyết.
Đông Phương Lãnh chỉ cần nghĩ tới việc phải rời xa Cầm Thanh Tuyết đã khiến nội tâm hắn thấy vô cùng khó chịu. Sau bao lần tiếp xúc với Cầm Thanh Tuyết hắn thầm khẳng định việc hai người có mối liên kết nào đó mà khó có thể tách ra.
Vừa bay qua từng nóc nhà Đông Phương Lãnh vừa suy nghĩ,chỉ bằng sự cảm nhận từ trong tim, hắn luôn thấy đau thấu tâm can mỗi lần thấy nàng thương tổn . Cứ như thể mọi việc liên quan tới Cầm Thanh Tuyết đều khiến thân thể hắn ngày một càng dễ bốc hỏa . Ngay cả tâm thức cũng vậy đều trở nên khác thường làm hắn khó kiếm soát được chính mình.
Đông Phương Lãnh cũng muốn tới gặp Sư phụ và đường bá và hỏi rõ ràng việc tin đồn mà các cao nhân trong võ lâm đã nói liệu có phải "Minh Vương tái sinh và chuyện Thánh nữ nhập thế" là có thật sự liên quan tới hai người bọn họ không?
Càng nghĩ hơi thở của Đông Phương Lãnh càng toát ra hàn khí, ánh mắt cũng chứa đựng đầy sự lạnh lùng và băng lãnh, hắn không muốn làm chủ thiên hạ, hắn cũng không cầu bản thân sẽ trở thành người mạnh nhất. Điều hắn cầu là Cầm Thanh Tuyết bình an bên hắn vậy là đủ.
Vừa bước vào thừa tướng phủ hắn đã cảm nhận được cái gì đó rất khác, bốn phía lặng thinh,tới cả không gian đều yên ắng, quanh quẩn đâu đó chỉ có vài hơi thở nhẹ của người luyện võ công.
Đông Phương Lãnh nhanh chóng đi vào phía cửa, hắn lấy tay đẩy mạnh cửa rồi bước vào trong. Bên trong bốn phía lặng thinh, trên giường trống không, một bóng người cũng không có.
Bước chân lặng đi mà chậm rãi bước về hướng trong giường, bên trong một hơi ấm cũng có chắc hẳn người trong phòng đã sớm rời đi từ lâu.
Nội tâm của Đông Phương Lãnh tự lại thấy sợ hãi, trong phòng cũng không sảy ra chuyện gì xô xát, vậy sư phụ là muốn mang nàng đi đâu? Vì sao lại muốn mang nàng rời khỏi tầm mắt của hắn ?
Trong đầu Đông Phương Lãnh lại hiện hữu lên khung cảnh Cầm Thanh Tuyết vì độc mà co rật, miệng luôn ho ra từng ngụm máu đen .
Chỉ nghĩ đến vậy nội tâm của Đông Phương Lãnh liền co rút, bàn tay cũng vì thể mà nắm chặt thành quyền, hơi thở hắn thay đổi đôi mắt đỏ rực như lửa cháy .
Đông Phương Lãnh như mấy đi ý thức, hắn bây giờ chỉ muốn biết Cầm Thanh Tuyết đang ở đâu. Đông Phương Lãnh lao nhanh như một cơn gió ra ngoài cửa, tới một góc khuất nơi có người vẫn đứng đó ẩn nấp, tay hắn nhanh chóng bóp chặt cổ của hắc y nhân kia nhấc bổng lên rồi lạnh lùng nói :
- Nói nàng đã đi đâu.
Hắc y nhân nhìn vào tròng mắt đỏ au của Đông Phương Lãnh liền sợ hãi, hắn khó khăn túm lấy tay tam vương gia rồi thở gấp nói :
- Vương gia...
Bên ngoài còn có thêm gần chục hắc y nhân nữa thấy vậy liền đi ra hướng của tam vương gia, họ cùng nhau lần lượt sông lên đánh về phía tam vương gia.
Đông Phương Lãnh như bị lửa giận nuốt chửng, hắn ném hắc y nhân kia sang một bên rồi cùng với đám hắc y nhân của cầm thừa tướng giao chiến.
Chỉ sau một khắc đám hắc y nhân đều như ngã gục dưới nền sân. Mà tam vương gia mắt vẫn đỏ rực như lửa.
Cầm Phượng Ngọc từ trong cung trở về được gia nhân trong phủ thông báo tam vương tới. Ông liền chạy ngay tới để ngăn cản và trao lại phong thư cho tam vương gia.
Đi tới nơi ông kinh hãi nhận ra bao nhiêu hộ vệ ông dày công đào tạo lại bị một mình tam vương gia đánh cho lăn lóc dưới nền đất. Càng khiến ông có cái nhìn khác về tam vương gia.
Cầm Phượng Ngọc bước vào trong liền hô lớn về phía Đông Phương Lãnh:
- Tam vương gia xin dừng tay, có việc gì cứ tìm lão thần, lão thần sẽ trả lời ngài hết mọi thứ.
Đông Phương Lãnh hất bay hắc y nhân trước mặt rồi lao về phía Cầm thừa tướng, hắn đưa tay bóp chặt cổ ông rồi nói trong băng lãnh:
- Nói.. Nàng đã đi đâu?
Cầm Phượng Ngọc khó thở liền lấy tay đập mạnh vào tay của tam vương gia, ông khó khăn nói :
- Vương gia ngài bình tĩnh ... ngài như vậy bảo ta làm sao có thể nói...
Đông Phương Lãnh lúc đó mới buông tay cầm thừa tướng rồi gẵn giọng nói:
- Nói .
Cầm Phượng Ngọc sau khi đứng vững dưới đất liền ho nhẹ mấy cái rồi mới trả lời Đông Phương Lãnh:
- Khụ... khụ... Vương gia tiểu nha đầu nhà thần đêm qua bệnh trở nặng , đã được hai vị lão sư đưa đi. Còn đi đâu thì lão thần không rõ.
Đông Phương Lãnh lúc hôm qua cũng biết Cầm Thanh Tuyết phát bệnh nhưng lại không thể nào giữ tâm của mình bình ổn lại. Hắn bực tức phóng nội lực mạnh về phía tảng núi giả phía xa làm nó vỡ vụn, bắn tung tóe về mọi phía.
Cầm Phượng Ngọc chứng kiến Đông Phương Lãnh phát tiết vậy mà kinh hãi, thất thần trong giây lát. Tam vương gia lại có võ công cao cường và nội lực kinh người tới vậy. Từ đây tới phiến đá đó ít nhất cũng phải mất vài chục thước.
Còn chưa kịp để Cầm thừa tướng định thần lại Đông Phương Lãnh đã nhanh vút biến mất khỏi sân của thừa tướng phủ.
Cầm Phượng Ngọc lúc ấy mới tỉnh người nhận ra, phong thư trong tay áo còn chưa đưa cho tam vương gia.
Thoáng nhìn mấy hắc y nhân trong sân ông liền nói :
- Các ngươi mau lui về Cầm gia trang tịnh thương đi, ở đây cũng không cần canh gác nữa.
Đám hắc y nhân vừa cúi người liền bị cầm thừa tướng xua tay nói :
- Được rồi... được rồi... mau đi đi...
Cầm Phượng Ngọc nhìn phong thư trong tay liền thở dài, chiều nay ông sẽ trực tiếp đến quân doanh đưa lại phong thư này cho tam vương gia.
Quản gia gấp gáp từ ngoài chạy vào, ông liên tục gọi lớn về phía Cầm thừa tướng:
- Lão gia... Lão gia ... Có chuyện rồi.
Cầm Phượng Ngọc nhìn về phía quản gia chạy vào rồi tràm giọng hỏi :
- Có chuyện gì?
Quản gia lúc bấy mới dừng lại thở mạnh một hơi rồi nói :
- Lão gia, nhị thiếu gia đi vào thanh lâu cùng với mấy vị công tử. Nhị thiếu gia gây chuyện với người ta .. Còn đánh chết hai người, hiện tại đã bị hình bộ đại nhân bắt về nha phủ đợi ngày xét sử rồi.
Cầm Phượng Ngọc bực bội phất tay với quản gia, ông gật đầu bước đi rời khỏi sương phòng phía tây , ông thầm trách tên tiểu tử này là được đại phu nhân chiều quá sinh hư rồi. Đã bao lần ông đã mắt nhắm mắt mở cho qua rồi lần này lại cố tình gây tội lớn, bảo ông mặt mũi đâu mà nhờ Hình đại nhân nữa.
Chỉ bằng việc phân phó và giải quyết nốt đống sổ sách còn lại cũng khiến Đông Phương Lãnh không ngơi tay đến tận giờ ngọ*( *1h trưa hôm sau) của ngày hôm sau . Hoàng thượng cũng đã ra thánh chỉ chiều này triệu tập hắn vào hoàng cung để xác nhận binh mã, tướng sĩ và lương thảo để ngày mai sẽ xuất chinh sớm nhất tới biên cương.
Đông Phương Lãnh nhìn ra phía cửa ánh nắng đã chiếu nhẹ vào gian phòng, hắn đứng lên và giao lại đống công việc còn lại cho Đông Phương Tiêu, thời gian tới hắn sẽ để ngũ đệ của mình tạm thời tiếp quản chuyện trong
Huyết Sát Các và Gấm Nhung phường.
Đông Phương Lãnh ngay sau đó liền đi thẳng về thừa tướng phủ, hắn là muốn tới báo cho sư phụ việc hắn sớm ngày mai liền phải tới biên cương đánh giặc. Cũng muốn hỏi xem họ đã tìm ra cách giải độc cho Cầm Thanh Tuyết hay chưa.
Đông Phương Lãnh muốn bản thân có được một câu trả lời chắc chắn từ đường bá và sư phụ. Từ khi nhận được thánh chỉ phải xuất binh tới biên cương hắn đã thầm tính toán lần này tới biên cương hắn sẽ mang theo một số ảnh vệ suất sắc trong Huyết Sát Các đi cùng. Hắn muốn đánh nhanh và dành thắng trận để trở về, điều hắn luôn không yên tâm để rời đi chính là Cầm Thanh Tuyết.
Đông Phương Lãnh chỉ cần nghĩ tới việc phải rời xa Cầm Thanh Tuyết đã khiến nội tâm hắn thấy vô cùng khó chịu. Sau bao lần tiếp xúc với Cầm Thanh Tuyết hắn thầm khẳng định việc hai người có mối liên kết nào đó mà khó có thể tách ra.
Vừa bay qua từng nóc nhà Đông Phương Lãnh vừa suy nghĩ,chỉ bằng sự cảm nhận từ trong tim, hắn luôn thấy đau thấu tâm can mỗi lần thấy nàng thương tổn . Cứ như thể mọi việc liên quan tới Cầm Thanh Tuyết đều khiến thân thể hắn ngày một càng dễ bốc hỏa . Ngay cả tâm thức cũng vậy đều trở nên khác thường làm hắn khó kiếm soát được chính mình.
Đông Phương Lãnh cũng muốn tới gặp Sư phụ và đường bá và hỏi rõ ràng việc tin đồn mà các cao nhân trong võ lâm đã nói liệu có phải "Minh Vương tái sinh và chuyện Thánh nữ nhập thế" là có thật sự liên quan tới hai người bọn họ không?
Càng nghĩ hơi thở của Đông Phương Lãnh càng toát ra hàn khí, ánh mắt cũng chứa đựng đầy sự lạnh lùng và băng lãnh, hắn không muốn làm chủ thiên hạ, hắn cũng không cầu bản thân sẽ trở thành người mạnh nhất. Điều hắn cầu là Cầm Thanh Tuyết bình an bên hắn vậy là đủ.
Vừa bước vào thừa tướng phủ hắn đã cảm nhận được cái gì đó rất khác, bốn phía lặng thinh,tới cả không gian đều yên ắng, quanh quẩn đâu đó chỉ có vài hơi thở nhẹ của người luyện võ công.
Đông Phương Lãnh nhanh chóng đi vào phía cửa, hắn lấy tay đẩy mạnh cửa rồi bước vào trong. Bên trong bốn phía lặng thinh, trên giường trống không, một bóng người cũng không có.
Bước chân lặng đi mà chậm rãi bước về hướng trong giường, bên trong một hơi ấm cũng có chắc hẳn người trong phòng đã sớm rời đi từ lâu.
Nội tâm của Đông Phương Lãnh tự lại thấy sợ hãi, trong phòng cũng không sảy ra chuyện gì xô xát, vậy sư phụ là muốn mang nàng đi đâu? Vì sao lại muốn mang nàng rời khỏi tầm mắt của hắn ?
Trong đầu Đông Phương Lãnh lại hiện hữu lên khung cảnh Cầm Thanh Tuyết vì độc mà co rật, miệng luôn ho ra từng ngụm máu đen .
Chỉ nghĩ đến vậy nội tâm của Đông Phương Lãnh liền co rút, bàn tay cũng vì thể mà nắm chặt thành quyền, hơi thở hắn thay đổi đôi mắt đỏ rực như lửa cháy .
Đông Phương Lãnh như mấy đi ý thức, hắn bây giờ chỉ muốn biết Cầm Thanh Tuyết đang ở đâu. Đông Phương Lãnh lao nhanh như một cơn gió ra ngoài cửa, tới một góc khuất nơi có người vẫn đứng đó ẩn nấp, tay hắn nhanh chóng bóp chặt cổ của hắc y nhân kia nhấc bổng lên rồi lạnh lùng nói :
- Nói nàng đã đi đâu.
Hắc y nhân nhìn vào tròng mắt đỏ au của Đông Phương Lãnh liền sợ hãi, hắn khó khăn túm lấy tay tam vương gia rồi thở gấp nói :
- Vương gia...
Bên ngoài còn có thêm gần chục hắc y nhân nữa thấy vậy liền đi ra hướng của tam vương gia, họ cùng nhau lần lượt sông lên đánh về phía tam vương gia.
Đông Phương Lãnh như bị lửa giận nuốt chửng, hắn ném hắc y nhân kia sang một bên rồi cùng với đám hắc y nhân của cầm thừa tướng giao chiến.
Chỉ sau một khắc đám hắc y nhân đều như ngã gục dưới nền sân. Mà tam vương gia mắt vẫn đỏ rực như lửa.
Cầm Phượng Ngọc từ trong cung trở về được gia nhân trong phủ thông báo tam vương tới. Ông liền chạy ngay tới để ngăn cản và trao lại phong thư cho tam vương gia.
Đi tới nơi ông kinh hãi nhận ra bao nhiêu hộ vệ ông dày công đào tạo lại bị một mình tam vương gia đánh cho lăn lóc dưới nền đất. Càng khiến ông có cái nhìn khác về tam vương gia.
Cầm Phượng Ngọc bước vào trong liền hô lớn về phía Đông Phương Lãnh:
- Tam vương gia xin dừng tay, có việc gì cứ tìm lão thần, lão thần sẽ trả lời ngài hết mọi thứ.
Đông Phương Lãnh hất bay hắc y nhân trước mặt rồi lao về phía Cầm thừa tướng, hắn đưa tay bóp chặt cổ ông rồi nói trong băng lãnh:
- Nói.. Nàng đã đi đâu?
Cầm Phượng Ngọc khó thở liền lấy tay đập mạnh vào tay của tam vương gia, ông khó khăn nói :
- Vương gia ngài bình tĩnh ... ngài như vậy bảo ta làm sao có thể nói...
Đông Phương Lãnh lúc đó mới buông tay cầm thừa tướng rồi gẵn giọng nói:
- Nói .
Cầm Phượng Ngọc sau khi đứng vững dưới đất liền ho nhẹ mấy cái rồi mới trả lời Đông Phương Lãnh:
- Khụ... khụ... Vương gia tiểu nha đầu nhà thần đêm qua bệnh trở nặng , đã được hai vị lão sư đưa đi. Còn đi đâu thì lão thần không rõ.
Đông Phương Lãnh lúc hôm qua cũng biết Cầm Thanh Tuyết phát bệnh nhưng lại không thể nào giữ tâm của mình bình ổn lại. Hắn bực tức phóng nội lực mạnh về phía tảng núi giả phía xa làm nó vỡ vụn, bắn tung tóe về mọi phía.
Cầm Phượng Ngọc chứng kiến Đông Phương Lãnh phát tiết vậy mà kinh hãi, thất thần trong giây lát. Tam vương gia lại có võ công cao cường và nội lực kinh người tới vậy. Từ đây tới phiến đá đó ít nhất cũng phải mất vài chục thước.
Còn chưa kịp để Cầm thừa tướng định thần lại Đông Phương Lãnh đã nhanh vút biến mất khỏi sân của thừa tướng phủ.
Cầm Phượng Ngọc lúc ấy mới tỉnh người nhận ra, phong thư trong tay áo còn chưa đưa cho tam vương gia.
Thoáng nhìn mấy hắc y nhân trong sân ông liền nói :
- Các ngươi mau lui về Cầm gia trang tịnh thương đi, ở đây cũng không cần canh gác nữa.
Đám hắc y nhân vừa cúi người liền bị cầm thừa tướng xua tay nói :
- Được rồi... được rồi... mau đi đi...
Cầm Phượng Ngọc nhìn phong thư trong tay liền thở dài, chiều nay ông sẽ trực tiếp đến quân doanh đưa lại phong thư này cho tam vương gia.
Quản gia gấp gáp từ ngoài chạy vào, ông liên tục gọi lớn về phía Cầm thừa tướng:
- Lão gia... Lão gia ... Có chuyện rồi.
Cầm Phượng Ngọc nhìn về phía quản gia chạy vào rồi tràm giọng hỏi :
- Có chuyện gì?
Quản gia lúc bấy mới dừng lại thở mạnh một hơi rồi nói :
- Lão gia, nhị thiếu gia đi vào thanh lâu cùng với mấy vị công tử. Nhị thiếu gia gây chuyện với người ta .. Còn đánh chết hai người, hiện tại đã bị hình bộ đại nhân bắt về nha phủ đợi ngày xét sử rồi.
Cầm Phượng Ngọc bực bội phất tay với quản gia, ông gật đầu bước đi rời khỏi sương phòng phía tây , ông thầm trách tên tiểu tử này là được đại phu nhân chiều quá sinh hư rồi. Đã bao lần ông đã mắt nhắm mắt mở cho qua rồi lần này lại cố tình gây tội lớn, bảo ông mặt mũi đâu mà nhờ Hình đại nhân nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất