Chương 61: U Sơn Cốc Một Trận Chiến.
Cầm Thanh Tuyết bị ánh nắng chói chang bên ngoài chiếu vào làm tỉnh dậy, nhìn quanh thì cả cơ thể vẫn đang còn nằm dưới nền đất lạnh.
Nhìn quanh quẩn một hồi Cầm Thanh Tuyết mới ngồi dậy, nhìn trên bàn liền phát hiện quấn bí tịch vẫn nằm yên trên đó, miếng ngọc bội Huyết Ngọc cũng nằm yên bên cạnh, chỉ có điều cả hai không còn phát ra ánh sáng như đêm qua nữa.
Cầm Thanh Tuyết đứng lên, đưa tay ra cầm cuốn bí tịch lên rồi mở lại từng trang bên trong, tất cả lại trở lại trắng tinh như không hề có chữ cổ và dấu ấn hoa bỉ ngạn xuất hiện bên trong . Nếu không phải trên thành hộp gấm đỏ đựng ngọc bội đang nằm bên cạnh còn vương chút máu còn xót lại tối qua thì Cầm Thanh Tuyết chắc lần nữa lại nghĩ do mình nằm mộng .
Trong đầu lần nữa nhớ ra đoạn kí ức hiện lên sau khi xem hết cuốn bí tịch, Cầm Thanh Tuyết mơ màng suy luận, nếu quả thật như thiên hạ đồn đại cộng thêm cảm nhận do chính mình nhìn thấy trong thần thức . Vậy chẳng phải tam vương gia chính là Minh Vương hiện tái sinh, còn người mà được nhập tinh phách của thánh nữ chính là mình hay sao.
Cầm Thanh Tuyết bất giác sợ hãi, ánh mắt thất thần cả thân người cũng ngồi luôn xuống ghế.
Trong đầu chợt nghĩ đến khuôn mặt và đôi mắt đỏ tươi của tam vương gia nhìn mình khi gặp ở ngọn núi phía ngoại thành . Bảo sao khi ấy nàng lại có cảm giác sợ hãi và muốn bỏ chạy khỏi ánh mắt hắn như vậy.
Nếu đúng như bí tịch ghi lại chẳng phải tam vương gia khi nhận thức được hắn là Minh vương, vậy người đầu tiên hắn tìm giết sẽ là thánh nữ hay sao? Vì thánh nữ chính là một trong bốn thứ có thể áp chế, huỷ diệt sự hồi sinh và thức tỉnh của minh vương hay sao.
Cầm Thanh Tuyết vò đầu suy nghĩ, nếu nàng đã linh ứng và đoán ra được một phần như vậy, hẳn Minh vương cũng sẽ đoán ra. Vì ma lực và linh lực của hắn rất lớn, mà ở cuốn sổ lại không ghi thời gian Minh vương thức tỉnh. Nếu chỉ nghe tin thiên hạ đồn đại thời gian hắn thức tỉnh vậy chẳng phải không có căn cứ hay sao.
Ngoài trời bỗng nhiên lại nổi cơn giông lớn, gió bụi bay mạnh làm từng ngọn trúc phập phồng qua lại, từng tia chớp nhập nhoàng trên bàu trời càng thấy không khí trở nên âm u hơn.
Cầm Thanh Tuyết khẽ cau mày, nàng nhìn thấy trên bầu trời từng áng mây đen vẫn đang đua nhau kéo đến ngày một nhiều. Điều khiến nàng thấy kì lạ là các đám mây ấy gần như chỉ tụ trên mặt vực khu nàng và sư phụ đang sống này thôi .
Trong lòng liền thấy chút bất an, sư phụ có phải lại giấu nàng chuyện gì hay không?Bản thân mới vào đây là ngày thứ hai, nếu bây giờ trở ra ngoài, sư phụ sẽ nổi giận.
Ngoài trời đã bắt đầu đổ xuống từng hạt mưa từ nhẹ đáp xuống giờ lại bắt đầu nặng hạt. Tiếp đến là gió to mưa lớn đổ xuống, thi thoảng còn có những tia sét đánh xuống ngang dọc bầu trời.
Cầm Thanh Tuyết quay người bước vào trong nhà trúc, đi tới bàn trang điểm cầm lên thanh kiếm Băng ngọc bích kiếm rồi tới giường ngồi xếp bằng lại .
Theo lời sư phụ nàng phải hết sức tập trung vào việc hắc hóa thanh kiếm thần này. Hiện tại cũng không thể ra ngoài, chỉ có cách ngồi đây vận nội lực thăm dò bên trong cây kiếm có linh tính này.
Phía bên ngoài dưới U Sơn Cốc.
Sau khi nhìn Cầm Thanh Tuyết an toàn trở vào rừng trúc, Đại Minh Sư lần nữa lập thêm một trận pháp cố định ở ngoài kết giới cũ.Ông quay lại chuẩn bị chu toàn mọi thứ, lần này ông biết tam sư đệ sẽ mang tới rất nhiều những tà ma ngoại đạo.
Sau khi thiết lập một số cơ quan ở xung quanh vực cốc, Đại Minh Sư đi tới dược phòng lấy tất cả những vật quan trọng cho vào một tấm vải rồi chôn ngay dưới gốc cây tùng trước cửa nhà.
Lại lấy trong mật thất nhỏ phía trong giường mấy viên đan dược cho vào tay áo, lại lấy bột hùng hoàng, gạo nếp và muối rải tất cả mọi nơi từ cổng kết giới trở vào trong.
Buổi trưa hôm sau, Đại Minh Sư nhìn mọi thứ xung quanh đã được sắp xếp ổn thỏa ông mới ngước mặt lên nhìn trời rồi cười lớn, theo đó là lời nói như vui vẻ hẳn lên :
- Nhị sư đệ, tiểu sư muội... Chỉ còn vài ngày nữa thôi ta sẽ đưa tam đệ lên tạ tội với sư phụ, sư mẫu và cũng sẽ được lên gặp các ngươi rồi.
Nói song ông liền đi về phía bàn trà ngồi xuống, ăn một chút điểm tâm mà Cầm Thanh Tuyết hôm qua đã làm cho ông. Lại ăn thêm chút bánh quế hoa mà nha đầu thích ăn nhất nhưng lại cố ý để lại cho ông ăn.
Ăn I song thì bầu trời liền nổi giông gió, từng cơn mưa đen kịt cùng tà khí kéo đến làm cả không gian tối đen như mực.Từng tiếng sấm kéo dài, từng tia chớp nhập nhoàng như muốn xé nát bầu trời trên đầu ông. Trong lòng cũng có chút bất ngờ, thật sự tam sư đệ của ông đã thành ma quỷ mất rồi.
Tiếng hí của ngựa và tiếng ma thú, âm binh và tiếng con người gào thét vang vọng từ đỉnh núi trở xuống tới âm vực.
Phía sau nồng đậm mùi âm khí, Đại Minh Sư cười lạnh đứng lên, quay lại nhìn người mặc bộ y phục đen đậm, ánh mắt đen thăm thẳm, đôi môi tím đen như ổ than cháy. Ông âm trầm hạ giọng nói nhưng lại như vọng xa thăm thẳm :- Tam sư đệ, chỉ với mấy tháng không gặp thật sự đệ khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Nguyên Lão sư cười lớn, lời nói cũng âm vang và lạnh lẽo:
- Đại sư huynh đừng nhiều lời, thánh nữ đang ở đâu mau giao ra đây. Nể tình huynh đệ chúng ta hơn hai mươi năm ta sẽ tha cho huynh một con đường sống.
Đại Minh Sư cũng cười lớn rồi đáp :
- Sư đệ đúng là trầm mê không chịu tỉnh, chỉ vì một lời nói bậy của Tông chủ ma giáo liền biến thân nhập ma phá bỏ tuyên thệ với tông môn, nay lại nguyện ý nhập quỷ chỉ vì thứ hư ảo, đúng là trời đất cũng không thể rung nổi đệ rồi.
Nguyên lão sư tức giận hét lên :
- Huynh không đủ tư cách dậy đời của ta, việc ta làm đến bây giờ tất cả là do các người ép ta... Đại Minh Sư đừng nhiều lời nữa Thánh nữ ở đâu? Mau giao ra đây, không đừng trách ta không khách khí.
Đại Minh Sư lắc đầu nhún vai nói về phía tam sư đệ :
- Đệ nhìn xem, có thì đã có ở đây rồi.
Nguyên lão sư hừ lạnh, giọng nói càng trở nên âm trầm lạnh lẽo hơn :
Đại Minh Sư ngươi đừng tưởng giấu đi Thánh nữ ta sẽ không tìm thấy. Lần này ta đã tìm ra cách phá bỏ trận pháp mà ngươi dày công lập ra. Sớm thôi ta sẽ tìm được tim của nàng ta... Ha... Ha... Ha... Sớm thôi ta sẽ nhập thể được vào thân thể đó, ăn chọn tinh phách và linh lực của Thánh nữ.Đại Minh Sư cười lạnh nói :
NOVEL TOON
- Đúng là nằm mơ. Ngươi không phải không nhìn thấy đám ma quỷ, lâu la và tay chân của ngươi, những thứ thấp kém đều không thể bước vào đây hay sao? Ngươi nghĩ đơn giản linh lực của Thánh nữ để ngươi muốn ăn liền ăn sao?
Nguyên lão sư không nghe thêm lời nào của Đại Minh Sư nữa, hắn lập tức lao đến cùng với sư huynh của mình đánh nhau.
Một người là quỷ lực, còn một người là nội lực hai bên đánh nhau tới long trời lở đất. Sau nhiều canh giờ và nhiều hiệp đánh diễn ra, mọi thứ xung quanh đều vì hai người xuất nội lực mà tanh bành hết cả. Ngay cả thân thể hai người ai cũng đều có thương tổn lớn bé . Máu đen máu đỏ lẫn lộn vào nhau thấm đẫm xiêm y của hai người.
Vì Đại Minh Sư vừa mới phục hồi sức khỏe nên đã có phần chật vật hơn so với Nguyên lão sư.
Sau khi ăn một trưởng của Nguyên lão sư vào chính giữa bụng Đại Minh Sư liền thổ huyết rồi ngã trên mặt đất.
Ông đứng lên lấy trong tay áo ra lọ đan dược rồi cho tất cả vào miệng, trên tay là chiếc trâm ngọc thạch chứa đầy tiên pháp bên trong, chiếc trâm mà trước kia sư mẫu ông từng trao lại tiểu sư muội để đề phòng nàng bị ma lực càn quấy khi được đề ứng là người dẫn dắt Thánh nữ tới ngày thánh nữ tròn mười lăm tuổi .
Lần này ông muốn cùng tên ma quỷ trước mặt cùng nhau đồng quy vu tận. Vừa rồi ông đã bấm ra Cầm Thanh Tuyết sớm thôi cũng sẽ trở ra ngoài vì linh cảm của thánh nữ rất mạnh và rất tốt.
Sợ rằng Nguyên lão sư gặp Cầm Thanh Tuyết sẽ làm ra chuyện điên rồ, lúc ấy Sự rằng Nguyên lão sư gặp Cầm Thanh Tuyết sẽ làm ra chuyện điên rồ, lúc ấy ông có muốn cản cũng sợ sẽ không cản lại được .
Bên trên đỉnh vực lúc này tiếng thét, tiếng gào của từng đám ma nhân, lâu la của Nguyên lão sư vang lên làm hắn theo đó nhìn lên rồi gào lớn :
- Ai... là ai dám giết các con của ta...
Đại Minh Sư cũng biết bên trên đám người của Đông Phương Lãnh đã tới, ông nhếch môi lên cười . Lại thấy đây đúng là cơ tốt để tận diệt Nguyên lão sư.
Không do dự thêm Đại Minh Sư nắm chặt trâm ngọc thạch rồi dùng hết nội lực bay về phía Nguyên lão sư dùng trâm ngọc sáng lóa đâm mạnh vào bên trái ngực của hắn.
Nguyên lão sư căm phẫn nhìn Đại Minh Sư vẫn ôm mình, hắn đưa tay đánh mạnh một trưởng toàn bộ khí đen vào ngực của Đại Minh Sư.
Đại Minh Sư nhận một trưởng toàn bộ quỷ lực vào ngực phải làm ông bay mạnh ra xa đập cả người vào thân cây tùng trước nhà . Miệng cũng liền họ ra rất nhiều máu đen.
Nguyên lão sư cũng theo thế ngã xuống đất, sau đó ông ta há miệng nôn ra rất nhiều khí đen và máu đen cùng với tim gan của con người.
Sau khi nôn hết Nguyên lão sư liền thay đổi ánh mắt, mắt đã có tròng trắng hiện lên, đôi môi cũng đã không còn đen nhưng vẫn thâm đậm màu tối. Ông nhìn về phía Đại Minh Sư nói trong ân hận:
- Sư huynh... Đệ... đệ... có lỗi....
Nói song Nguyên lão sư đứng dậy bay thẳng lên miệng u sơn cốc.Đại Minh Sư đưa tay về phía tam sư đệ, ông không còn đủ sức để nói nữa, vừa rồi bị Nguyên lão sư dùng toàn bộ quỷ khí đánh lên người làm ông vỡ vụn xương cốt. Lời nói cũng không thể cất lên thành lời ông biết chỉ cần rút cây trâm ngọc thạch kia ra cả người bị quỷ ám của đệ ấy sẽ nổ tung.
Đại Minh Sư cả thân thể đau đớn, mi mắt trĩu nặng . Ông cố gắng giữ hơi thở và một chút hơi tàn còn lại, để đợi Cầm Thanh Tuyết đang tới. Ông còn một thứ chưa đưa cho nha đầu ấy nên chưa thể nhắm mắt rời đi ngay được.
Nhìn quanh quẩn một hồi Cầm Thanh Tuyết mới ngồi dậy, nhìn trên bàn liền phát hiện quấn bí tịch vẫn nằm yên trên đó, miếng ngọc bội Huyết Ngọc cũng nằm yên bên cạnh, chỉ có điều cả hai không còn phát ra ánh sáng như đêm qua nữa.
Cầm Thanh Tuyết đứng lên, đưa tay ra cầm cuốn bí tịch lên rồi mở lại từng trang bên trong, tất cả lại trở lại trắng tinh như không hề có chữ cổ và dấu ấn hoa bỉ ngạn xuất hiện bên trong . Nếu không phải trên thành hộp gấm đỏ đựng ngọc bội đang nằm bên cạnh còn vương chút máu còn xót lại tối qua thì Cầm Thanh Tuyết chắc lần nữa lại nghĩ do mình nằm mộng .
Trong đầu lần nữa nhớ ra đoạn kí ức hiện lên sau khi xem hết cuốn bí tịch, Cầm Thanh Tuyết mơ màng suy luận, nếu quả thật như thiên hạ đồn đại cộng thêm cảm nhận do chính mình nhìn thấy trong thần thức . Vậy chẳng phải tam vương gia chính là Minh Vương hiện tái sinh, còn người mà được nhập tinh phách của thánh nữ chính là mình hay sao.
Cầm Thanh Tuyết bất giác sợ hãi, ánh mắt thất thần cả thân người cũng ngồi luôn xuống ghế.
Trong đầu chợt nghĩ đến khuôn mặt và đôi mắt đỏ tươi của tam vương gia nhìn mình khi gặp ở ngọn núi phía ngoại thành . Bảo sao khi ấy nàng lại có cảm giác sợ hãi và muốn bỏ chạy khỏi ánh mắt hắn như vậy.
Nếu đúng như bí tịch ghi lại chẳng phải tam vương gia khi nhận thức được hắn là Minh vương, vậy người đầu tiên hắn tìm giết sẽ là thánh nữ hay sao? Vì thánh nữ chính là một trong bốn thứ có thể áp chế, huỷ diệt sự hồi sinh và thức tỉnh của minh vương hay sao.
Cầm Thanh Tuyết vò đầu suy nghĩ, nếu nàng đã linh ứng và đoán ra được một phần như vậy, hẳn Minh vương cũng sẽ đoán ra. Vì ma lực và linh lực của hắn rất lớn, mà ở cuốn sổ lại không ghi thời gian Minh vương thức tỉnh. Nếu chỉ nghe tin thiên hạ đồn đại thời gian hắn thức tỉnh vậy chẳng phải không có căn cứ hay sao.
Ngoài trời bỗng nhiên lại nổi cơn giông lớn, gió bụi bay mạnh làm từng ngọn trúc phập phồng qua lại, từng tia chớp nhập nhoàng trên bàu trời càng thấy không khí trở nên âm u hơn.
Cầm Thanh Tuyết khẽ cau mày, nàng nhìn thấy trên bầu trời từng áng mây đen vẫn đang đua nhau kéo đến ngày một nhiều. Điều khiến nàng thấy kì lạ là các đám mây ấy gần như chỉ tụ trên mặt vực khu nàng và sư phụ đang sống này thôi .
Trong lòng liền thấy chút bất an, sư phụ có phải lại giấu nàng chuyện gì hay không?Bản thân mới vào đây là ngày thứ hai, nếu bây giờ trở ra ngoài, sư phụ sẽ nổi giận.
Ngoài trời đã bắt đầu đổ xuống từng hạt mưa từ nhẹ đáp xuống giờ lại bắt đầu nặng hạt. Tiếp đến là gió to mưa lớn đổ xuống, thi thoảng còn có những tia sét đánh xuống ngang dọc bầu trời.
Cầm Thanh Tuyết quay người bước vào trong nhà trúc, đi tới bàn trang điểm cầm lên thanh kiếm Băng ngọc bích kiếm rồi tới giường ngồi xếp bằng lại .
Theo lời sư phụ nàng phải hết sức tập trung vào việc hắc hóa thanh kiếm thần này. Hiện tại cũng không thể ra ngoài, chỉ có cách ngồi đây vận nội lực thăm dò bên trong cây kiếm có linh tính này.
Phía bên ngoài dưới U Sơn Cốc.
Sau khi nhìn Cầm Thanh Tuyết an toàn trở vào rừng trúc, Đại Minh Sư lần nữa lập thêm một trận pháp cố định ở ngoài kết giới cũ.Ông quay lại chuẩn bị chu toàn mọi thứ, lần này ông biết tam sư đệ sẽ mang tới rất nhiều những tà ma ngoại đạo.
Sau khi thiết lập một số cơ quan ở xung quanh vực cốc, Đại Minh Sư đi tới dược phòng lấy tất cả những vật quan trọng cho vào một tấm vải rồi chôn ngay dưới gốc cây tùng trước cửa nhà.
Lại lấy trong mật thất nhỏ phía trong giường mấy viên đan dược cho vào tay áo, lại lấy bột hùng hoàng, gạo nếp và muối rải tất cả mọi nơi từ cổng kết giới trở vào trong.
Buổi trưa hôm sau, Đại Minh Sư nhìn mọi thứ xung quanh đã được sắp xếp ổn thỏa ông mới ngước mặt lên nhìn trời rồi cười lớn, theo đó là lời nói như vui vẻ hẳn lên :
- Nhị sư đệ, tiểu sư muội... Chỉ còn vài ngày nữa thôi ta sẽ đưa tam đệ lên tạ tội với sư phụ, sư mẫu và cũng sẽ được lên gặp các ngươi rồi.
Nói song ông liền đi về phía bàn trà ngồi xuống, ăn một chút điểm tâm mà Cầm Thanh Tuyết hôm qua đã làm cho ông. Lại ăn thêm chút bánh quế hoa mà nha đầu thích ăn nhất nhưng lại cố ý để lại cho ông ăn.
Ăn I song thì bầu trời liền nổi giông gió, từng cơn mưa đen kịt cùng tà khí kéo đến làm cả không gian tối đen như mực.Từng tiếng sấm kéo dài, từng tia chớp nhập nhoàng như muốn xé nát bầu trời trên đầu ông. Trong lòng cũng có chút bất ngờ, thật sự tam sư đệ của ông đã thành ma quỷ mất rồi.
Tiếng hí của ngựa và tiếng ma thú, âm binh và tiếng con người gào thét vang vọng từ đỉnh núi trở xuống tới âm vực.
Phía sau nồng đậm mùi âm khí, Đại Minh Sư cười lạnh đứng lên, quay lại nhìn người mặc bộ y phục đen đậm, ánh mắt đen thăm thẳm, đôi môi tím đen như ổ than cháy. Ông âm trầm hạ giọng nói nhưng lại như vọng xa thăm thẳm :- Tam sư đệ, chỉ với mấy tháng không gặp thật sự đệ khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Nguyên Lão sư cười lớn, lời nói cũng âm vang và lạnh lẽo:
- Đại sư huynh đừng nhiều lời, thánh nữ đang ở đâu mau giao ra đây. Nể tình huynh đệ chúng ta hơn hai mươi năm ta sẽ tha cho huynh một con đường sống.
Đại Minh Sư cũng cười lớn rồi đáp :
- Sư đệ đúng là trầm mê không chịu tỉnh, chỉ vì một lời nói bậy của Tông chủ ma giáo liền biến thân nhập ma phá bỏ tuyên thệ với tông môn, nay lại nguyện ý nhập quỷ chỉ vì thứ hư ảo, đúng là trời đất cũng không thể rung nổi đệ rồi.
Nguyên lão sư tức giận hét lên :
- Huynh không đủ tư cách dậy đời của ta, việc ta làm đến bây giờ tất cả là do các người ép ta... Đại Minh Sư đừng nhiều lời nữa Thánh nữ ở đâu? Mau giao ra đây, không đừng trách ta không khách khí.
Đại Minh Sư lắc đầu nhún vai nói về phía tam sư đệ :
- Đệ nhìn xem, có thì đã có ở đây rồi.
Nguyên lão sư hừ lạnh, giọng nói càng trở nên âm trầm lạnh lẽo hơn :
Đại Minh Sư ngươi đừng tưởng giấu đi Thánh nữ ta sẽ không tìm thấy. Lần này ta đã tìm ra cách phá bỏ trận pháp mà ngươi dày công lập ra. Sớm thôi ta sẽ tìm được tim của nàng ta... Ha... Ha... Ha... Sớm thôi ta sẽ nhập thể được vào thân thể đó, ăn chọn tinh phách và linh lực của Thánh nữ.Đại Minh Sư cười lạnh nói :
NOVEL TOON
- Đúng là nằm mơ. Ngươi không phải không nhìn thấy đám ma quỷ, lâu la và tay chân của ngươi, những thứ thấp kém đều không thể bước vào đây hay sao? Ngươi nghĩ đơn giản linh lực của Thánh nữ để ngươi muốn ăn liền ăn sao?
Nguyên lão sư không nghe thêm lời nào của Đại Minh Sư nữa, hắn lập tức lao đến cùng với sư huynh của mình đánh nhau.
Một người là quỷ lực, còn một người là nội lực hai bên đánh nhau tới long trời lở đất. Sau nhiều canh giờ và nhiều hiệp đánh diễn ra, mọi thứ xung quanh đều vì hai người xuất nội lực mà tanh bành hết cả. Ngay cả thân thể hai người ai cũng đều có thương tổn lớn bé . Máu đen máu đỏ lẫn lộn vào nhau thấm đẫm xiêm y của hai người.
Vì Đại Minh Sư vừa mới phục hồi sức khỏe nên đã có phần chật vật hơn so với Nguyên lão sư.
Sau khi ăn một trưởng của Nguyên lão sư vào chính giữa bụng Đại Minh Sư liền thổ huyết rồi ngã trên mặt đất.
Ông đứng lên lấy trong tay áo ra lọ đan dược rồi cho tất cả vào miệng, trên tay là chiếc trâm ngọc thạch chứa đầy tiên pháp bên trong, chiếc trâm mà trước kia sư mẫu ông từng trao lại tiểu sư muội để đề phòng nàng bị ma lực càn quấy khi được đề ứng là người dẫn dắt Thánh nữ tới ngày thánh nữ tròn mười lăm tuổi .
Lần này ông muốn cùng tên ma quỷ trước mặt cùng nhau đồng quy vu tận. Vừa rồi ông đã bấm ra Cầm Thanh Tuyết sớm thôi cũng sẽ trở ra ngoài vì linh cảm của thánh nữ rất mạnh và rất tốt.
Sợ rằng Nguyên lão sư gặp Cầm Thanh Tuyết sẽ làm ra chuyện điên rồ, lúc ấy Sự rằng Nguyên lão sư gặp Cầm Thanh Tuyết sẽ làm ra chuyện điên rồ, lúc ấy ông có muốn cản cũng sợ sẽ không cản lại được .
Bên trên đỉnh vực lúc này tiếng thét, tiếng gào của từng đám ma nhân, lâu la của Nguyên lão sư vang lên làm hắn theo đó nhìn lên rồi gào lớn :
- Ai... là ai dám giết các con của ta...
Đại Minh Sư cũng biết bên trên đám người của Đông Phương Lãnh đã tới, ông nhếch môi lên cười . Lại thấy đây đúng là cơ tốt để tận diệt Nguyên lão sư.
Không do dự thêm Đại Minh Sư nắm chặt trâm ngọc thạch rồi dùng hết nội lực bay về phía Nguyên lão sư dùng trâm ngọc sáng lóa đâm mạnh vào bên trái ngực của hắn.
Nguyên lão sư căm phẫn nhìn Đại Minh Sư vẫn ôm mình, hắn đưa tay đánh mạnh một trưởng toàn bộ khí đen vào ngực của Đại Minh Sư.
Đại Minh Sư nhận một trưởng toàn bộ quỷ lực vào ngực phải làm ông bay mạnh ra xa đập cả người vào thân cây tùng trước nhà . Miệng cũng liền họ ra rất nhiều máu đen.
Nguyên lão sư cũng theo thế ngã xuống đất, sau đó ông ta há miệng nôn ra rất nhiều khí đen và máu đen cùng với tim gan của con người.
Sau khi nôn hết Nguyên lão sư liền thay đổi ánh mắt, mắt đã có tròng trắng hiện lên, đôi môi cũng đã không còn đen nhưng vẫn thâm đậm màu tối. Ông nhìn về phía Đại Minh Sư nói trong ân hận:
- Sư huynh... Đệ... đệ... có lỗi....
Nói song Nguyên lão sư đứng dậy bay thẳng lên miệng u sơn cốc.Đại Minh Sư đưa tay về phía tam sư đệ, ông không còn đủ sức để nói nữa, vừa rồi bị Nguyên lão sư dùng toàn bộ quỷ khí đánh lên người làm ông vỡ vụn xương cốt. Lời nói cũng không thể cất lên thành lời ông biết chỉ cần rút cây trâm ngọc thạch kia ra cả người bị quỷ ám của đệ ấy sẽ nổ tung.
Đại Minh Sư cả thân thể đau đớn, mi mắt trĩu nặng . Ông cố gắng giữ hơi thở và một chút hơi tàn còn lại, để đợi Cầm Thanh Tuyết đang tới. Ông còn một thứ chưa đưa cho nha đầu ấy nên chưa thể nhắm mắt rời đi ngay được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất