Chương 64: Tam Vương Gia Trúng Độc.
Sau khi đưa sư phụ vào bên trong rừng trúc Cầm Thanh Tuyết đặt ông ở trên chiếc giường trúc phía trong nhà . Nàng buồn bã thắp lên từng ngọn nến cây đèn phía trong phòng .
Sau đó Cầm Thanh Tuyết mặc cho bầu trời còn đang mưa gió, nàng cầm theo một cây đèn ra ngoài sân bên cạnh ngôn mộ cũ, rồi lại lặng lẽ đào từng xẻng đất làm huyệt mộ cho sư phụ.
Cầm Thanh Tuyết đào vị trí làm huyệt mộ cho sư phụ nằm ở ngay bên cạnh huyệt mộ của Nhạc Phù Dung sư cô, nàng biết sư phụ đối với sư cô luôn là tình cảm đặc biệt chứ không chỉ đơn giản là tình huynh muội thông thường.
Sau khi đặt thi thể lạnh băng của sư phụ xuống dưới, lại đặt thêm những món đồ mà sư phụ thường ngày rất yêu thích. Cầm Thanh Tuyết nhẹ nhàng dùng tay ném từng nắm đất còn ướt mưa xuống dưới. Vừa dùng tay ném đất xuống dưới huyệt nàng vừa khẽ khàng nói :
- Sư phụ... Người yên tâm ngủ ngon nhé, từ nay người sẽ không còn phải bất an lo lắng từng đêm vì sự an toàn của con nữa...Người cũng sẽ không còn phải chịu đựng những đau đớn, giày xéo thân thể vì căn bệnh và sự phản phệ của linh lực mà tinh thạch ám vào người thêm một lần nào nữa... Mãi mãi về sau người cũng sẽ được an yên bên Phù Dung sư cô.
Sau khi chôn cất cho sư phụ song, Cầm Thanh Tuyết thắp lên hai huyệt mộ một nắm hương lớn, nàng trồng thêm ở phía trước mộ ông một cây tùng nhỏ, cũng đặt ở vị trí bên cạnh cây hoa nguyệt quế của Phù Dung sư cô.Lời nói vừa nghẹn ngào vừa xúc động:
- Sư phụ, người dùng cả đời để luôn bảo vệ sư muội của mình, hôm nay con trồng cây tùng bên cạnh cây hoa nguyệt quế chỉ mong rằng sau này cây tùng lớn lên sẽ luôn giống như người giang tay che chở cho sư muội của mình ở trong lòng.
Bầu trời cũng dần dần sáng lên, những giọt mưa từ khi nào đã tạnh, Cầm Thanh Tuyết vì cả đêm thức trắng đào huyệt và chôn sư phụ. Cuối cùng lại kiệt sức mà nằm xuống cạnh mộ của hai người mà ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy thì trời cũng đã về chiều, bụng kêu réo lên cồn cào. Hai ngày nay rồi nàng cũng chưa ăn gì vào bụng, Cầm Thanh Tuyết dậy thay cho mình một bộ xiêm y khác.
Sau đó lặng lẽ xuống bếp nấu một bàn đồ ăn, trước đây sư phụ luôn ăn đạm bạc, nên nàng cũng chỉ nấu mấy món chay. Cầm Thanh Tuyết dù rất đói bụng nhưng nàng vẫn là phải cúng cơm cho sư phụ và sư cô trước rồi nàng mới dùng bữa.
Nấu song thì trời cũng sầm tối, sau khi bày biện mọi thứ trước huyệt mộ Cầm Thanh Tuyết liền thắp nhang rồi nói :
- Sư phụ mỗi ngày con sẽ đều nấu ăn cho người... Con đã từng hứa với người còn sẽ ở lại U Sơn Cốc này bên người năm năm. Con nhất định giữ đúng lời hứa của mình.
Từ đó mỗi ngày Cầm Thanh Tuyết đều đặn sẽ nấu từng bữa ăn để cúng cơm cho sư phụ và sư cô.
Cũng đôi lần nàng đi tới đường mòn hướng ra ngoài, vì ngoài đó vẫn còn rất nhiều vật dụng cần thiết mà nàng cần dùng. Nhưng chỉ đi đến đoạn gần cửa ra của trận pháp liền đã cảm nhận được rất nhiều người nội lực thâm sâu vẫn đang ở bên phía ngoài nên nàng cũng đành quay lại vào trong.Bản thân Cầm Thanh Tuyết không biết những người bên ngoài là người tốt hay người xấu. Hôm sư phụ bị thương tổn ở ngoài rừng trúc nàng đến và đã từng kiểm tra mạch tượng của ông rõ ràng bên trong thân thể là bị một quỷ lực rất mạnh đánh xuống.
Nàng hiện tại không thể mạo hiểm đi ra.
Phía bên này Đông Phương Lãnh ở lại U Sơn Cốc đến ngày thứ ba liền bị Đông Phương Tiêu đi đến tìm, Huyết Sát Các đã sảy ra chuyện .
Giáo chủ ma giáo đã tới kinh thành, hơn nữa hắn ta còn khiêu chiến và đánh trực diện vào bộ phận phòng vệ của Huyết Sát Các.
Nên Đông Phương Lãnh cũng đành phải cắt cử một phần người ở lại chờ Cầm Thanh Tuyết, còn lại sẽ theo hắn trở về kinh thành.
Sau khi trở về Đông Phương Lãnh liền trực đánh nhau với giáo chủ ma giáo ở phía sau hậu viện Huyết Sát Các, Giáo chủ ma giáo cũng không phải đối thủ của Đông Phương Lãnh, hắn nhanh chóng bị Đông Phương Lãnh đánh cho yếu thế hơn và phải lùi trở về Điện Ma tông ẩn nấp.
Sau đó Huyết Sát Các lại có rất nhiều việc mà Đông Phương Lãnh phải giải quyết.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, một tháng, hai tháng lại bước sang tháng thứ ba.
Đông Phương Lãnh trầm mình dưới ôn tuyền, trong đầu vẫn là bóng dáng quen thuộc của Cầm Thanh Tuyết. Bóng lưng ấy, khuôn mặt ấy từ khi nào đã in sâu vào tâm trí của hắn.
Như thường lệ vào mùa thu trong cung sẽ tổ chức cuộc đi săn ở phía ngọn núi ngoại thành. Hoàng thượng là người dẫn đầu đội quân, đi theo sau còn có Thái tử Đông Phương Thành,nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên,Tam vương gia Đông Phương Lãnh, và ngũ vương gia Đông Phương Tiêu .
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên sau khi biết Cầm Thanh Tuyết còn sống và được Đông Phương Lãnh dành hết sức lực đi tìm. Hắn qua mấy năm phiêu bạt bên ngoài cũng tự xây dựng cho mình một thế lực nhỏ trong giang hồ. Đến bây giờ đã đủ tự tin trở về đối đầu Đông Phương Lãnh để có được nàng.
Đông Phương Lãnh mặc dù rất không thích tham gia, nhưng vì thánh chỉ của Hoàng thượng lần tham gia săn bắn này sẽ được cộng điểm ưu ái vào những yến tiệc lần sau. Và cả ai cũng không được vắng mặt
Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ cho đến khi hoàng thượng phân bố khu vực săn bắn và điểm khi săn bắn.
Đông Phương Lãnh được phân bố đi về hướng nam, còn Đông Phương Tiêu thì đi về hướng đông.
Cuộc thi chỉ mới diễn ra tới nửa nén nhang thì bất chợt hướng Bắc của Hoàng thượng và thái tử có tiếng thét lớn vang lên :
- Người đâu bảo vệ Hoàng thượng, bảo vệ thái tử.
Phía đó liền có mấy trăm hắc y nhân cầm cung bắn về phía hoàng thượng và đội vệ binh của ông. Hai bên đều hô lớn rồi sông vào nhau, một đám cấm vệ quân bao quanh hoàng thượng bên trong chính giữa.
Thái tử Đông Phương Thành cũng biết chút võ thuật liền cùng với các tướng quân và binh lính đánh về phía đám người hắc y nhân.
Đông Phương Lãnh và Đông Phương Tiêu cũng nghe tiếng và đều quay lại tham gia vào trận chiến.Phía bên cánh phải lại có thêm một đoàn người mặc hắc phục lao tới phía cấm vệ quân của Hoàng thượng, Sau đó một người áo đen đứng đầu với nội lực thâm hậu liền đi lên phá vỡ vong vây của cấm vệ quân đang bảo vệ hoàng thượng.
Đám người hắc y nhân vừa tới nội công rất thâm hậu, lại ra chiêu nào liền đánh chết người chiêu ấy. Làm cấm vệ quân của hoàng thượng có chút hoảng loạn .
Một người trong đám hắc y nhân chỉ trực chờ như vậy liền sông lên đưa kiếm đâm về phía hoàng thượng.
Đông Phương Lãnh vừa rồi cùng với Đông Phương Tiêu cũng cùng tham gia trận chiến, thấy thế trận có chút thay đổi đám hắc y nhân vừa mới nhập cuộc ra tay rất tàn độc. Họ đã đánh tan vòng vậy của Cấm vệ quân .
Mà Đông Phương Lãnh lại là người đánh gần hoàng thượng nhất, thấy tên hắc y nhân đưa kiếm đâm nhanh về phía hoàng thượng, hắn không suy nghĩ gì nhiều, mà liền đi lên đỡ cho Hoàng thượng một kiếm chém dài ở phía sau lưng mình.
Đông Phương Tiêu gần đó ngay lập tức đâm một kiếm mạnh về phía hắc y nhân vừa đâm Đông Phương Lãnh, rồi lại đánh nhanh về phía các hắc y nhân bên gần đó.
Bên ngoài đám quân lính cứu viện và cả hộ vệ của Đông Phương Lãnh cũng đã tới nơi. Thấy vậy đám hắc y nhân liền ra hiệu cho nhau rút lui.
Hoàng thượng có chút hốt hoảng, ông đưa tay đỡ lấy Đông Phương Lãnh đang dần ngã xuống, đưa mắt nhìn phía sau lưng liền thấy máu đen chảy dài xuống ướt đẫm cả hoàng bào. Ông lớn tiếng gọi :
- Người đâu... người đâu mau truyền thái y tới...Đông Phương Tiêu đứng gần đó thấy đám hắc y nhân đang dần lùi đi thì ra hiệu cho Ảnh Nhất và đám ảnh vệ bám theo.
Đông Phương Tiêu ngay lập tức chạy về phía hoàng thượng đang ôm Đông Phương Lãnh. Hắn đưa tay xem mạch của Đông Phương Lãnh, ánh mắt thâm trầm đầy lo lắng nói với Hoàng thượng :
- Phụ Hoàng, kiếm vừa rồi có độc. Tam ca đã trúng phải độc "tiêu phong tán" ...
Ngũ vương gia còn chưa nói song hoàng thượng đã gấp gáp nói :
- Vậy con còn không mau trị độc cho Đông Phương Lãnh đi.
Đông Phương Tiêu lấy trong tay áo ra một hộp gỗ nhỏ bên trong là từng cây châm bạc, hắn nhanh chóng đâm vào huyệt đỉnh đầu và thêm một trâm ở huyệt trước ngực. Sau đó Đông Phương Tiêu liền quỳ xuống cất giọng nói đầy gấp gáp và lo lắng nói với hoàng thượng :
- Phụ hoàng tam ca trúng độc tiêu phong tán, hiện tại độc chuyển biến rất xấu. Mong phụ hoàng cho nhi thần đưa tam ca hồi phủ và mời các thái y đến cứu chữa kịp thời.
Hoàng thượng liền nhanh chóng gật đầu, ông phất tay nói :
- Mau... Con mau đưa Đông Phương Lãnh trở về đi... Trần công công mau trở về tới thái y viện cho Mạch thái y, Vu thái y lập tức tới Lãnh vương phủ.
Đông Phương Tiêu gật đầu rồi gấp gáp cõng Đông Phương Lãnh trở về Lãnh phů.
Đêm hôm đó Lãnh vương phủ một phen náo loạn.
Sau đó Cầm Thanh Tuyết mặc cho bầu trời còn đang mưa gió, nàng cầm theo một cây đèn ra ngoài sân bên cạnh ngôn mộ cũ, rồi lại lặng lẽ đào từng xẻng đất làm huyệt mộ cho sư phụ.
Cầm Thanh Tuyết đào vị trí làm huyệt mộ cho sư phụ nằm ở ngay bên cạnh huyệt mộ của Nhạc Phù Dung sư cô, nàng biết sư phụ đối với sư cô luôn là tình cảm đặc biệt chứ không chỉ đơn giản là tình huynh muội thông thường.
Sau khi đặt thi thể lạnh băng của sư phụ xuống dưới, lại đặt thêm những món đồ mà sư phụ thường ngày rất yêu thích. Cầm Thanh Tuyết nhẹ nhàng dùng tay ném từng nắm đất còn ướt mưa xuống dưới. Vừa dùng tay ném đất xuống dưới huyệt nàng vừa khẽ khàng nói :
- Sư phụ... Người yên tâm ngủ ngon nhé, từ nay người sẽ không còn phải bất an lo lắng từng đêm vì sự an toàn của con nữa...Người cũng sẽ không còn phải chịu đựng những đau đớn, giày xéo thân thể vì căn bệnh và sự phản phệ của linh lực mà tinh thạch ám vào người thêm một lần nào nữa... Mãi mãi về sau người cũng sẽ được an yên bên Phù Dung sư cô.
Sau khi chôn cất cho sư phụ song, Cầm Thanh Tuyết thắp lên hai huyệt mộ một nắm hương lớn, nàng trồng thêm ở phía trước mộ ông một cây tùng nhỏ, cũng đặt ở vị trí bên cạnh cây hoa nguyệt quế của Phù Dung sư cô.Lời nói vừa nghẹn ngào vừa xúc động:
- Sư phụ, người dùng cả đời để luôn bảo vệ sư muội của mình, hôm nay con trồng cây tùng bên cạnh cây hoa nguyệt quế chỉ mong rằng sau này cây tùng lớn lên sẽ luôn giống như người giang tay che chở cho sư muội của mình ở trong lòng.
Bầu trời cũng dần dần sáng lên, những giọt mưa từ khi nào đã tạnh, Cầm Thanh Tuyết vì cả đêm thức trắng đào huyệt và chôn sư phụ. Cuối cùng lại kiệt sức mà nằm xuống cạnh mộ của hai người mà ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy thì trời cũng đã về chiều, bụng kêu réo lên cồn cào. Hai ngày nay rồi nàng cũng chưa ăn gì vào bụng, Cầm Thanh Tuyết dậy thay cho mình một bộ xiêm y khác.
Sau đó lặng lẽ xuống bếp nấu một bàn đồ ăn, trước đây sư phụ luôn ăn đạm bạc, nên nàng cũng chỉ nấu mấy món chay. Cầm Thanh Tuyết dù rất đói bụng nhưng nàng vẫn là phải cúng cơm cho sư phụ và sư cô trước rồi nàng mới dùng bữa.
Nấu song thì trời cũng sầm tối, sau khi bày biện mọi thứ trước huyệt mộ Cầm Thanh Tuyết liền thắp nhang rồi nói :
- Sư phụ mỗi ngày con sẽ đều nấu ăn cho người... Con đã từng hứa với người còn sẽ ở lại U Sơn Cốc này bên người năm năm. Con nhất định giữ đúng lời hứa của mình.
Từ đó mỗi ngày Cầm Thanh Tuyết đều đặn sẽ nấu từng bữa ăn để cúng cơm cho sư phụ và sư cô.
Cũng đôi lần nàng đi tới đường mòn hướng ra ngoài, vì ngoài đó vẫn còn rất nhiều vật dụng cần thiết mà nàng cần dùng. Nhưng chỉ đi đến đoạn gần cửa ra của trận pháp liền đã cảm nhận được rất nhiều người nội lực thâm sâu vẫn đang ở bên phía ngoài nên nàng cũng đành quay lại vào trong.Bản thân Cầm Thanh Tuyết không biết những người bên ngoài là người tốt hay người xấu. Hôm sư phụ bị thương tổn ở ngoài rừng trúc nàng đến và đã từng kiểm tra mạch tượng của ông rõ ràng bên trong thân thể là bị một quỷ lực rất mạnh đánh xuống.
Nàng hiện tại không thể mạo hiểm đi ra.
Phía bên này Đông Phương Lãnh ở lại U Sơn Cốc đến ngày thứ ba liền bị Đông Phương Tiêu đi đến tìm, Huyết Sát Các đã sảy ra chuyện .
Giáo chủ ma giáo đã tới kinh thành, hơn nữa hắn ta còn khiêu chiến và đánh trực diện vào bộ phận phòng vệ của Huyết Sát Các.
Nên Đông Phương Lãnh cũng đành phải cắt cử một phần người ở lại chờ Cầm Thanh Tuyết, còn lại sẽ theo hắn trở về kinh thành.
Sau khi trở về Đông Phương Lãnh liền trực đánh nhau với giáo chủ ma giáo ở phía sau hậu viện Huyết Sát Các, Giáo chủ ma giáo cũng không phải đối thủ của Đông Phương Lãnh, hắn nhanh chóng bị Đông Phương Lãnh đánh cho yếu thế hơn và phải lùi trở về Điện Ma tông ẩn nấp.
Sau đó Huyết Sát Các lại có rất nhiều việc mà Đông Phương Lãnh phải giải quyết.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, một tháng, hai tháng lại bước sang tháng thứ ba.
Đông Phương Lãnh trầm mình dưới ôn tuyền, trong đầu vẫn là bóng dáng quen thuộc của Cầm Thanh Tuyết. Bóng lưng ấy, khuôn mặt ấy từ khi nào đã in sâu vào tâm trí của hắn.
Như thường lệ vào mùa thu trong cung sẽ tổ chức cuộc đi săn ở phía ngọn núi ngoại thành. Hoàng thượng là người dẫn đầu đội quân, đi theo sau còn có Thái tử Đông Phương Thành,nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên,Tam vương gia Đông Phương Lãnh, và ngũ vương gia Đông Phương Tiêu .
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên sau khi biết Cầm Thanh Tuyết còn sống và được Đông Phương Lãnh dành hết sức lực đi tìm. Hắn qua mấy năm phiêu bạt bên ngoài cũng tự xây dựng cho mình một thế lực nhỏ trong giang hồ. Đến bây giờ đã đủ tự tin trở về đối đầu Đông Phương Lãnh để có được nàng.
Đông Phương Lãnh mặc dù rất không thích tham gia, nhưng vì thánh chỉ của Hoàng thượng lần tham gia săn bắn này sẽ được cộng điểm ưu ái vào những yến tiệc lần sau. Và cả ai cũng không được vắng mặt
Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ cho đến khi hoàng thượng phân bố khu vực săn bắn và điểm khi săn bắn.
Đông Phương Lãnh được phân bố đi về hướng nam, còn Đông Phương Tiêu thì đi về hướng đông.
Cuộc thi chỉ mới diễn ra tới nửa nén nhang thì bất chợt hướng Bắc của Hoàng thượng và thái tử có tiếng thét lớn vang lên :
- Người đâu bảo vệ Hoàng thượng, bảo vệ thái tử.
Phía đó liền có mấy trăm hắc y nhân cầm cung bắn về phía hoàng thượng và đội vệ binh của ông. Hai bên đều hô lớn rồi sông vào nhau, một đám cấm vệ quân bao quanh hoàng thượng bên trong chính giữa.
Thái tử Đông Phương Thành cũng biết chút võ thuật liền cùng với các tướng quân và binh lính đánh về phía đám người hắc y nhân.
Đông Phương Lãnh và Đông Phương Tiêu cũng nghe tiếng và đều quay lại tham gia vào trận chiến.Phía bên cánh phải lại có thêm một đoàn người mặc hắc phục lao tới phía cấm vệ quân của Hoàng thượng, Sau đó một người áo đen đứng đầu với nội lực thâm hậu liền đi lên phá vỡ vong vây của cấm vệ quân đang bảo vệ hoàng thượng.
Đám người hắc y nhân vừa tới nội công rất thâm hậu, lại ra chiêu nào liền đánh chết người chiêu ấy. Làm cấm vệ quân của hoàng thượng có chút hoảng loạn .
Một người trong đám hắc y nhân chỉ trực chờ như vậy liền sông lên đưa kiếm đâm về phía hoàng thượng.
Đông Phương Lãnh vừa rồi cùng với Đông Phương Tiêu cũng cùng tham gia trận chiến, thấy thế trận có chút thay đổi đám hắc y nhân vừa mới nhập cuộc ra tay rất tàn độc. Họ đã đánh tan vòng vậy của Cấm vệ quân .
Mà Đông Phương Lãnh lại là người đánh gần hoàng thượng nhất, thấy tên hắc y nhân đưa kiếm đâm nhanh về phía hoàng thượng, hắn không suy nghĩ gì nhiều, mà liền đi lên đỡ cho Hoàng thượng một kiếm chém dài ở phía sau lưng mình.
Đông Phương Tiêu gần đó ngay lập tức đâm một kiếm mạnh về phía hắc y nhân vừa đâm Đông Phương Lãnh, rồi lại đánh nhanh về phía các hắc y nhân bên gần đó.
Bên ngoài đám quân lính cứu viện và cả hộ vệ của Đông Phương Lãnh cũng đã tới nơi. Thấy vậy đám hắc y nhân liền ra hiệu cho nhau rút lui.
Hoàng thượng có chút hốt hoảng, ông đưa tay đỡ lấy Đông Phương Lãnh đang dần ngã xuống, đưa mắt nhìn phía sau lưng liền thấy máu đen chảy dài xuống ướt đẫm cả hoàng bào. Ông lớn tiếng gọi :
- Người đâu... người đâu mau truyền thái y tới...Đông Phương Tiêu đứng gần đó thấy đám hắc y nhân đang dần lùi đi thì ra hiệu cho Ảnh Nhất và đám ảnh vệ bám theo.
Đông Phương Tiêu ngay lập tức chạy về phía hoàng thượng đang ôm Đông Phương Lãnh. Hắn đưa tay xem mạch của Đông Phương Lãnh, ánh mắt thâm trầm đầy lo lắng nói với Hoàng thượng :
- Phụ Hoàng, kiếm vừa rồi có độc. Tam ca đã trúng phải độc "tiêu phong tán" ...
Ngũ vương gia còn chưa nói song hoàng thượng đã gấp gáp nói :
- Vậy con còn không mau trị độc cho Đông Phương Lãnh đi.
Đông Phương Tiêu lấy trong tay áo ra một hộp gỗ nhỏ bên trong là từng cây châm bạc, hắn nhanh chóng đâm vào huyệt đỉnh đầu và thêm một trâm ở huyệt trước ngực. Sau đó Đông Phương Tiêu liền quỳ xuống cất giọng nói đầy gấp gáp và lo lắng nói với hoàng thượng :
- Phụ hoàng tam ca trúng độc tiêu phong tán, hiện tại độc chuyển biến rất xấu. Mong phụ hoàng cho nhi thần đưa tam ca hồi phủ và mời các thái y đến cứu chữa kịp thời.
Hoàng thượng liền nhanh chóng gật đầu, ông phất tay nói :
- Mau... Con mau đưa Đông Phương Lãnh trở về đi... Trần công công mau trở về tới thái y viện cho Mạch thái y, Vu thái y lập tức tới Lãnh vương phủ.
Đông Phương Tiêu gật đầu rồi gấp gáp cõng Đông Phương Lãnh trở về Lãnh phů.
Đêm hôm đó Lãnh vương phủ một phen náo loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất