Chương 66: Trở Về Thừa Tướng Phủ.
Cầm Thanh Tuyết sau nửa ngày đi đường thì cũng về được đến cổng thừa tướng phủ.
Bởi vì Cầm Thanh Tuyết đã đi năm năm, bây giờ khuôn mặt cũng có chút thay đổi, lại thêm nàng dịch dung đi rồi nên đám gia nhân và quản gia không nhận ra. Nàng khi ấy liền đưa ngọc bội chứng minh thân phận tứ tiểu thư ra cho gia đinh xem. Sau đó liền được quản gia mời đi vào trong chính phòng đợi Cầm thừa tướng.
Đợi không bao lâu thì Cầm thừa tướng cùng đại phu nhân, nhi phu nhân, đại tiểu thư, nhị thiếu gia cùng với một tiểu hài tử vội vàng đi tới. Cầm Thanh Tuyết gặp lại và chào hỏi qua tất cả những người thân trong phủ, ai cũng đều có ít nhiều sự thay đổi từ ngoại hình cho đến tính cách .
Cầm thừa tướng sau năm năm cũng có đôi chút thành công, cũng giữ vững được vị trí ổn định trong triều đình. Nhờ Trầm gia trang ông cũng đã tạo cho mình một cơ ngơi kinh doanh ngoài chợ lớn của kinh thành . Gặp lại Cầm Thanh Tuyết vừa có chút vui mừng lại vừa có chút thương cảm, năm năm rồi nó cũng trưởng thành và điềm tĩnh hơn nhiều.
Đại phu nhân cũng thấy già đi vài tuổi, mái tóc đã điểm bạc hoa dâm, bà âm trầm và thay đổi cách cư sử đi rất nhiều . Không còn hống hách hay cao cao tự đắc như trước nữa, nhìn Cầm Thanh Tuyết trở về ngoài mặt thì ôn hòa nhưng trong lòng lại có chút tính toán.
Đại tiểu thư Cầm Phương Liên đã được chữa khỏi bệnh và có đôi phần thùy mị bên ngoài Khuôn mặt có phần thanh tú, lời nói đối với Cầm Thanh Tuyết đã có phần nhu hòa và nhẹ nhàng . Cách thể hiện cũng đã biết suy nghĩ và cũng trưởng thành hơn trước kia.Nhị thiếu gia từ ngày được Cầm thừa tướng chuộc người về khỏi hình bộ liền bị ông tuyên bố sẽ miễn nhiệm các việc thừa kế trong phủ. Từ đó hắn liền thay đổi từ người ham học thành kẻ lười biếng ngày nào cũng tìm tới tửu lâu và thanh lâu. Cầm thừa tướng nhiều lần quở trách hay phạt nặng nhưng hắn đều không thể thay đổi, từ đó nhị thiếu gia trở thành kẻ phế vật và phá hoại nhất trong thừa tướng phủ. Gặp lại Cầm Thanh Tuyết hắn cũng không mấy để tâm, vì trong người vẫn còn hơi men nên hắn vào chính phòng liền nằm lăn ra ngủ. Mặc cho đại phu nhân có trách cứ hay nói nặng lời.
Nhị phu nhân đã sinh ra một bé trai kháu khỉnh chỉ tiếc là lại bị bệnh tật triền miên. Từ khi sinh ra đến nay tiểu thiếu gia liền liên tục ốm sốt và co giật, tiểu thiếu gia rất hay ngồi một mình. Từ đó cũng trở nêm ít nói và lầm lì hơn, thi thoảng sẽ la hét và đập đồ. Nhị phu nhân vì rất lâu mới có thể hoài thai liền rất cưng triều hắn. Mọi thứ tiểu thiếu gia muốn bà đều đáp ứng, trong phủ bà cũng nắm giữ một phần quyền hạn.
Thấy Cầm Thanh Tuyết trở về bà cũng rất vui vẻ đi lên nắm tay nàng hỏi đủ mọi chuyện.
Cầm Thanh Tuyết cũng chỉ nhàn nhạt trả lời mấy câu hỏi của mọi người, một lúc sau thì nàng liền xin phép trở về sương phòng nghỉ ngơi do đi đường xa về có chút mệt mỏi.
Mọi người ai cũng không muốn làm khó Cầm Thanh Tuyết nên liền gật đầu đồng ý để nàng về nghỉ ngơi. Rồi ai lại trở về biệt viện của mình.
Vì từ trước tới nay Đông Phương Lãnh thi thoảng vẫn tới Thừa tướng phủ để nghe tin tức của Cầm Thanh Tuyết. Hắn vẫn thường lui lại sương phòng cũ ở phía tây, cho nên Cầm Phượng Ngọc vẫn là để lại sương phòng đó chờ Cầm Thanh Tuyết trở về.
Sau khi Cầm Thanh Tuyết lui xuống nghỉ ngơi, Cầm Phượng Ngọc liền phất tay về phía hộ vệ rồi ra hiệu cho hắn tới phủ Lãnh vương báo tin. Ông biết tam vương gia vẫn luôn cho người tìm kiếm tung tích của Cầm Thanh Tuyết.Nhị phu nhân vẫn quan tâm và đối tốt với Cầm Thanh Tuyết như cũ. Nàng trở về biệt viện bà liền đưa hai nha hoàn thân cận của mình qua hầu hạ Cầm Thanh Tuyết. Mặc dù nàng từ chối nhưng bà nhất quyết bắt hai nha hoàn qua vì lo cho Cầm Thanh Tuyết một mình không tiện.
Trầm Kim Anh vẫn ở biệt viện bên cạnh biệt viện của Cầm Thanh Tuyết, bà cũng là người thường xuyên cho người qua quét dọn sương phòng của nàng.
Cầm Thanh Tuyết trở về sương phòng tuy mọi thứ đã được phụ thân sang sửa chỉnh trang, những vật dụng hay đồ trang trí trong phòng đều là đồ tốt và đắt tiền. Nhưng những cách bày trí trong khuôn viên và trong phòng vẫn là được làm như cũ, như lúc Cầm Thanh Tuyết còn ở trong phủ.
Cầm Thanh Tuyết từ khi trở về thì cũng có chút hảo cảm tốt hơn với phụ thân, thấy ông cũng đã có phần quan tâm với mình hơn, lời nói cũng thật tâm hơn trước kia một phần.
Từ lúc gặp tiểu thiếu gia Cầm Phượng An nàng liền có chút suy tư và đánh giá. Tiểu thiếu gia hình như có chút khác biệt so với những đứa trẻ khác, ngay từ ánh mắt cho tới hành động. Nhưng sau đó Cầm Thanh Tuyết cũng bỏ qua vì mới trở về cũng chưa biết rõ tình hình trong phủ ra sao. Nàng vẫn là quan sát thêm từng cử chỉ hành động của nó đã rồi mới tìm nhị phu nhân hỏi chuyện.
Buổi chiều hôm ấy Cầm Thanh Tuyết được một giấc ngủ ngon không ai tới làm phiền, nàng ngủ một mạch tới buổi chiều tối .
Sắp tới giờ dùng bữa tối mà vẫn chưa thấy Cầm Thanh Tuyết ra chính phòng, nhị phu nhân liền tự mình về sương phòng của nàng và gọi.
Sau khi dùng bữa Cầm Thanh Tuyết cùng với nhị phu nhân tới hoa viên trước biệt viện ngồi hàn huyên tâm sự.
Cách đây 5 năm Cầm Thanh Tuyết cũng rất có hảo cảm tốt với Trầm Kim Anh nhị phu nhân, cho nên mới đồng ý cũng nhị phu nhân ra hoa viên ngồi hàn huyên. Cũng là tiện muốn hỏi qua tình trạng bệnh của tiểu thiếu gia.Cầm Thanh Tuyết vừa nhìn liền biết tiểu thiếu gia là bị tâm bệnh và còn trúng thêm một chút độc tố đang làm biến đổi mạch máu trong người .Sau khi suy tư nàng liền nhẹ nói với nhị phu nhân:
Nhị phu nhân, Thanh Tuyết có chuyện muốn hỏi không biết là có tiện hay không?
Trầm Kim Anh cũng vì hạ sinh nhi tử và trong thời gian năm năm qua vừa lo lắng vừa tự mình chăm sóc cho tiểu nhi tử. Hiện tại bà cũng có chút nếp nhăn và sự già đi theo năm tháng. Thấy Cầm Thanh Tuyết do dự với mình như vậy bà liền cười nhẹ nắm tay nàng rồi nói :
- Thanh Tuyết ta biết con rời đi cũng là một thời gian dài mới trở về, nhưng ta hi vọng con trở về thừa tướng phủ này con sẽ lại nhận được tâm ý của ta. Từ trước đến nay và mãi mãi sau này ta vẫn luôn coi con như nữ nhi của mình và không bao giờ thay đổi. Có việc gì con hãy cứ nói với ta, ta nhất định sẽ là chỗ dựa vững chắc cho con.
Cầm Thanh Tuyết thật sự cũng cảm nhận được tâm ý của nhị phu nhân, nàng nhẹ gật đầu rồi nắm bàn tay bà rồi nói:
- Nhị phu nhân, con năm năm qua có học được một chút y thuật của sư phụ. Vừa nhìn liền biết Phượng An đệ đệ đang mang một chút độc tố trong người. Hơn hết đệ ấy cũng đã mắc một loại tâm bệnh. Nhị phu nhân con muốn hỏi chút triệu chứng của đệ ấy được không.
Trầm Kim Anh như vớt được sợi dây cứu chữa, bao nhiêu năm qua bà luôn bần thần bất an và lo lắng . Bà cũng đã mời qua rất nhiều thái y, đại phu ở khắp nơi nhưng đều không có phương pháp giải quyết. Trầm Kim Anh liền nắm chặt lấy tay Cầm Thanh Tuyết rồi gật đầu rồi nói :
- Thanh Tuyết ... Con thật sự nhìn ra bệnh của An nhi sao? Vậy thì thật tốt quá... Con xem có thể chữa cho An nhi được không ?Cầm Thanh Tuyết gật đầu an ủi nhị phu nhân:
- Nhị phu nhân con nhất định sẽ cố gắng hết sức, con cũng không đảm bảo đệ ấy sẽ khỏi hoàn toàn nhưng con đảm bảo đệ ấy sẽ không còn ngờ nghệch như hiện tại. Chỉ mong người đồng ý với con một chuyện.
Trầm Kim Anh chỉ cần nghe được có thể chữa bệnh cho nhi tử của bà khỏi bệnh khù khờ bà liền đồng ý, dù là một chứ mười hay một trăm điều kiện mà cũng đồng ý. Bà gật đầu lia lịa với Cầm Thanh Tuyết rồi nói :
- Được... Được... Chỉ cần con nói mọi chuyện ta đều sẽ nghe con .
Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi nhẹ nói :
- Con chỉ hi vọng người đừng nói chuyện con biết y thuật cho ai biết. Vì con rất không muốn bị phiền phức.
Trầm Kim Anh vội vàng gật đầu đồng ý ngay:
- Được. Ta nhất định giữ kín chuyện này.
Vừa hay lúc Cầm Phượng An chạy từ ngoài về, phía sau còn có một nha hoàn chạy đuổi theo.
Thấy Cầm Phượng An nhị phu nhân liền ôn nhu gọi hắn tới bên cạnh để cho Cầm Thanh Tuyết xem bệnh.
Cầm Phượng An liền gào lớn không muốn tới, nhưng thấy Cầm Thanh Tuyết ngồi cạnh mẫu thân hắn mới vui mừng chạy tới ôm cánh tay Cầm Thanh Tuyết rồi nói :
- Tỷ tỷ xinh đẹp... tỷ tỷ xinh đẹp... Ta rất thích tỷ tỷ xinh đẹp.Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ vừa nắm nhẹ lấy cổ tay tiểu tử đang ôm tay mình kéo lại lòng mình, vừa không làm hắn sợ hãi lại là để xem mạch của tượng hiện tại của hắn. Sau đó liền buông tay ra xoa đầu hắn cười nói :
-
Đệ đệ ngoan mau ngồi xuống đây bên cạnh mẫu thân, ta giúp đệ hết bệnh đau đầu nhé.
Cầm Phượng An liền hét lớn đánh vào cánh tay của Cầm Thanh Tuyết rồi nói :
- A... A... Ngươi lại muốn làm gì? Ngươi đừng tưởng mình xinh đẹp thì có thể bắt nạt ta... A... A... ta không nghe...
Nói song câu đó hắn liền co chân bỏ chạy về phía sương phòng của nhị phu nhân.
Trầm Kim Anh liền lo lắng nói với nha hoàn bên cạnh:
- Mau, ngươi đi xem tiểu thiếu gia... Đừng để hắn gặp nguy hiểm .
Nha hoàn kia liền nhanh chóng chạy đi.
Cầm Thanh Tuyết nhìn từng cử chỉ của nhị phu nhân liền thở dài, nàng trầm giọng nói :
- Nhị phu nhân. Tiểu thiếu gia có phải rất hay kêu đau đầu và hay bị ớn lạnh hay không? Hơn nữa hắn rất thích chơi một mình và chỉ tập trung chăm chú chơi một thứ đồ vật mà hắn yêu thích thôi có đúng không? Đôi khi còn thần người ngồi nhìn lên trời có đúng không?
Trầm Kim Anh liền quay lại gật đầu lia lịa với Cầm Thanh Tuyết, trong đầu cũng rất bất ngờ vì Cầm Thanh Tuyết chỉ mới gặp tiểu nhi tử của bà lần này là lần thứ hai vậy mà nó đã nói được hết bệnh trên người tiểu tử của bà.- Đúng vậy, nó rất hay ngồi một mình và nhìn lên trời. Ta cũng đã mời rất nhiều thái y và đại phu tới khám, cũng đã dùng qua rất nhiều cách nhưng đều trở nên vô vọng.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ lắc đầu, bệnh này ở thời hiện đại được gọi là bệnh tự kỉ, mà chữa bệnh này cần rất nhiều thời gian. Cũng may vừa rồi nàng xem qua mạch, tiểu tử này bệnh cũng nhẹ chỉ cần dùng biện pháp thi châm để thông mạch tượng. Cùng với dùng thêm chút thảo dược bổ sung là ổn.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ giọng nói với nhị phu nhân:
- Nhị phu nhân ta có một phương pháp điều trị nhưng bệnh này là phải kiên trì và phải thay đổi cách dậy giỗ đệ ấy, người có đồng ý hay không?
Trầm Kim Anh liền gật đầu đồng ý, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho nhi tử
của bà dù vất vả hay khó khăn đến mấy bà cũng đều chấp nhận được.
- Được.. Được ta đồng ý. Chỉ cần con nói ta nhất định sẽ làm theo.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi nói :
- Trước hết người phải thay đổi cách dậy đệ ấy, đừng quá nuông chiều đệ ấy như trước. Mỗi ngày buổi sáng sớm thức dậy người dắt đệ ấy tới hoa viên đi lại mười vòng dưới ánh nắng sớm sau đó tắm qua nước ấm . Buổi chiều hãy cùng đệ ấy ra ngoài chơi, người cũng nên cho đệ ấy đi chơi những nơi có đông tiểu hài tử. Buổi tối trước khi dùng bữa vào giờ Dậu hãy đưa đệ ấy qua sương phòng của con, con sẽ giúp đệ ấy khai thông kinh mạch giải trừ độc tố trên người.
Trầm Kim Anh rất bất ngờ vì Cầm Thanh Tuyết vậy mà đã tính được hết cả một quá trình chữa bệnh. Nghe nha đầu này nói có đôi chút hơi khó làm vì tiểu nhi tử của bà buổi tối thường ngủ rất khuya nên buổi sáng dậy sớm là rất khó.Cầm Thanh Tuyết nhìn ra sự bối rối trong mắt nhị phu nhân, nàng cười nhẹ rồi nói:
- Nhị phu nhân người yên tâm, bây giờ con sẽ kê cho đệ ấy một chút thuốc, sáng mai người hay cho nha hoàn nấu lên cho đệ ấy uống. Cộng thêm con dùng châm khai thông mạch máu đệ ấy sẽ dễ chịu và không bướng bỉnh như bây giờ nữa. Nhị phu nhân sẽ mất buổi đầu làm người thấy khó khăn, nhưng chỉ có như vậy đệ ấy mới mau chóng bình phục được.
Trầm Kim Anh cười nhẹ gật đầu, bà luôn luôn tin tưởng Cầm Thanh Tuyết nên liền nói :
- Được, ta nhất định sẽ làm được.
Cầm Thanh Tuyết cười vui vẻ gật đầu, trong lòng liền tán dương, đúng là tình mẫu tử thiêng liêng. Mọi chuyện dù có khó khăn thế nào thì mẫu thân cũng sẽ luôn cố gắng hết sức vì để nhi tử của mình tốt hơn.
Sau đó nàng lấy giấy bút ra ghi lại một số dược liệu :
- Đinh lăng, bạch quả, cao thăng ma cộng với thục địa, xích thược, ích mẫu.Đem đi sắc uống thay nước hàng ngày.
Sau khi nói lại cách sắc thuốc và thời gian sử dụng cho nhị phu nhân. Cầm Thanh Tuyết xin phép trở về sương phòng nghỉ ngơi vì cũng đã muộn.
Bởi vì Cầm Thanh Tuyết đã đi năm năm, bây giờ khuôn mặt cũng có chút thay đổi, lại thêm nàng dịch dung đi rồi nên đám gia nhân và quản gia không nhận ra. Nàng khi ấy liền đưa ngọc bội chứng minh thân phận tứ tiểu thư ra cho gia đinh xem. Sau đó liền được quản gia mời đi vào trong chính phòng đợi Cầm thừa tướng.
Đợi không bao lâu thì Cầm thừa tướng cùng đại phu nhân, nhi phu nhân, đại tiểu thư, nhị thiếu gia cùng với một tiểu hài tử vội vàng đi tới. Cầm Thanh Tuyết gặp lại và chào hỏi qua tất cả những người thân trong phủ, ai cũng đều có ít nhiều sự thay đổi từ ngoại hình cho đến tính cách .
Cầm thừa tướng sau năm năm cũng có đôi chút thành công, cũng giữ vững được vị trí ổn định trong triều đình. Nhờ Trầm gia trang ông cũng đã tạo cho mình một cơ ngơi kinh doanh ngoài chợ lớn của kinh thành . Gặp lại Cầm Thanh Tuyết vừa có chút vui mừng lại vừa có chút thương cảm, năm năm rồi nó cũng trưởng thành và điềm tĩnh hơn nhiều.
Đại phu nhân cũng thấy già đi vài tuổi, mái tóc đã điểm bạc hoa dâm, bà âm trầm và thay đổi cách cư sử đi rất nhiều . Không còn hống hách hay cao cao tự đắc như trước nữa, nhìn Cầm Thanh Tuyết trở về ngoài mặt thì ôn hòa nhưng trong lòng lại có chút tính toán.
Đại tiểu thư Cầm Phương Liên đã được chữa khỏi bệnh và có đôi phần thùy mị bên ngoài Khuôn mặt có phần thanh tú, lời nói đối với Cầm Thanh Tuyết đã có phần nhu hòa và nhẹ nhàng . Cách thể hiện cũng đã biết suy nghĩ và cũng trưởng thành hơn trước kia.Nhị thiếu gia từ ngày được Cầm thừa tướng chuộc người về khỏi hình bộ liền bị ông tuyên bố sẽ miễn nhiệm các việc thừa kế trong phủ. Từ đó hắn liền thay đổi từ người ham học thành kẻ lười biếng ngày nào cũng tìm tới tửu lâu và thanh lâu. Cầm thừa tướng nhiều lần quở trách hay phạt nặng nhưng hắn đều không thể thay đổi, từ đó nhị thiếu gia trở thành kẻ phế vật và phá hoại nhất trong thừa tướng phủ. Gặp lại Cầm Thanh Tuyết hắn cũng không mấy để tâm, vì trong người vẫn còn hơi men nên hắn vào chính phòng liền nằm lăn ra ngủ. Mặc cho đại phu nhân có trách cứ hay nói nặng lời.
Nhị phu nhân đã sinh ra một bé trai kháu khỉnh chỉ tiếc là lại bị bệnh tật triền miên. Từ khi sinh ra đến nay tiểu thiếu gia liền liên tục ốm sốt và co giật, tiểu thiếu gia rất hay ngồi một mình. Từ đó cũng trở nêm ít nói và lầm lì hơn, thi thoảng sẽ la hét và đập đồ. Nhị phu nhân vì rất lâu mới có thể hoài thai liền rất cưng triều hắn. Mọi thứ tiểu thiếu gia muốn bà đều đáp ứng, trong phủ bà cũng nắm giữ một phần quyền hạn.
Thấy Cầm Thanh Tuyết trở về bà cũng rất vui vẻ đi lên nắm tay nàng hỏi đủ mọi chuyện.
Cầm Thanh Tuyết cũng chỉ nhàn nhạt trả lời mấy câu hỏi của mọi người, một lúc sau thì nàng liền xin phép trở về sương phòng nghỉ ngơi do đi đường xa về có chút mệt mỏi.
Mọi người ai cũng không muốn làm khó Cầm Thanh Tuyết nên liền gật đầu đồng ý để nàng về nghỉ ngơi. Rồi ai lại trở về biệt viện của mình.
Vì từ trước tới nay Đông Phương Lãnh thi thoảng vẫn tới Thừa tướng phủ để nghe tin tức của Cầm Thanh Tuyết. Hắn vẫn thường lui lại sương phòng cũ ở phía tây, cho nên Cầm Phượng Ngọc vẫn là để lại sương phòng đó chờ Cầm Thanh Tuyết trở về.
Sau khi Cầm Thanh Tuyết lui xuống nghỉ ngơi, Cầm Phượng Ngọc liền phất tay về phía hộ vệ rồi ra hiệu cho hắn tới phủ Lãnh vương báo tin. Ông biết tam vương gia vẫn luôn cho người tìm kiếm tung tích của Cầm Thanh Tuyết.Nhị phu nhân vẫn quan tâm và đối tốt với Cầm Thanh Tuyết như cũ. Nàng trở về biệt viện bà liền đưa hai nha hoàn thân cận của mình qua hầu hạ Cầm Thanh Tuyết. Mặc dù nàng từ chối nhưng bà nhất quyết bắt hai nha hoàn qua vì lo cho Cầm Thanh Tuyết một mình không tiện.
Trầm Kim Anh vẫn ở biệt viện bên cạnh biệt viện của Cầm Thanh Tuyết, bà cũng là người thường xuyên cho người qua quét dọn sương phòng của nàng.
Cầm Thanh Tuyết trở về sương phòng tuy mọi thứ đã được phụ thân sang sửa chỉnh trang, những vật dụng hay đồ trang trí trong phòng đều là đồ tốt và đắt tiền. Nhưng những cách bày trí trong khuôn viên và trong phòng vẫn là được làm như cũ, như lúc Cầm Thanh Tuyết còn ở trong phủ.
Cầm Thanh Tuyết từ khi trở về thì cũng có chút hảo cảm tốt hơn với phụ thân, thấy ông cũng đã có phần quan tâm với mình hơn, lời nói cũng thật tâm hơn trước kia một phần.
Từ lúc gặp tiểu thiếu gia Cầm Phượng An nàng liền có chút suy tư và đánh giá. Tiểu thiếu gia hình như có chút khác biệt so với những đứa trẻ khác, ngay từ ánh mắt cho tới hành động. Nhưng sau đó Cầm Thanh Tuyết cũng bỏ qua vì mới trở về cũng chưa biết rõ tình hình trong phủ ra sao. Nàng vẫn là quan sát thêm từng cử chỉ hành động của nó đã rồi mới tìm nhị phu nhân hỏi chuyện.
Buổi chiều hôm ấy Cầm Thanh Tuyết được một giấc ngủ ngon không ai tới làm phiền, nàng ngủ một mạch tới buổi chiều tối .
Sắp tới giờ dùng bữa tối mà vẫn chưa thấy Cầm Thanh Tuyết ra chính phòng, nhị phu nhân liền tự mình về sương phòng của nàng và gọi.
Sau khi dùng bữa Cầm Thanh Tuyết cùng với nhị phu nhân tới hoa viên trước biệt viện ngồi hàn huyên tâm sự.
Cách đây 5 năm Cầm Thanh Tuyết cũng rất có hảo cảm tốt với Trầm Kim Anh nhị phu nhân, cho nên mới đồng ý cũng nhị phu nhân ra hoa viên ngồi hàn huyên. Cũng là tiện muốn hỏi qua tình trạng bệnh của tiểu thiếu gia.Cầm Thanh Tuyết vừa nhìn liền biết tiểu thiếu gia là bị tâm bệnh và còn trúng thêm một chút độc tố đang làm biến đổi mạch máu trong người .Sau khi suy tư nàng liền nhẹ nói với nhị phu nhân:
Nhị phu nhân, Thanh Tuyết có chuyện muốn hỏi không biết là có tiện hay không?
Trầm Kim Anh cũng vì hạ sinh nhi tử và trong thời gian năm năm qua vừa lo lắng vừa tự mình chăm sóc cho tiểu nhi tử. Hiện tại bà cũng có chút nếp nhăn và sự già đi theo năm tháng. Thấy Cầm Thanh Tuyết do dự với mình như vậy bà liền cười nhẹ nắm tay nàng rồi nói :
- Thanh Tuyết ta biết con rời đi cũng là một thời gian dài mới trở về, nhưng ta hi vọng con trở về thừa tướng phủ này con sẽ lại nhận được tâm ý của ta. Từ trước đến nay và mãi mãi sau này ta vẫn luôn coi con như nữ nhi của mình và không bao giờ thay đổi. Có việc gì con hãy cứ nói với ta, ta nhất định sẽ là chỗ dựa vững chắc cho con.
Cầm Thanh Tuyết thật sự cũng cảm nhận được tâm ý của nhị phu nhân, nàng nhẹ gật đầu rồi nắm bàn tay bà rồi nói:
- Nhị phu nhân, con năm năm qua có học được một chút y thuật của sư phụ. Vừa nhìn liền biết Phượng An đệ đệ đang mang một chút độc tố trong người. Hơn hết đệ ấy cũng đã mắc một loại tâm bệnh. Nhị phu nhân con muốn hỏi chút triệu chứng của đệ ấy được không.
Trầm Kim Anh như vớt được sợi dây cứu chữa, bao nhiêu năm qua bà luôn bần thần bất an và lo lắng . Bà cũng đã mời qua rất nhiều thái y, đại phu ở khắp nơi nhưng đều không có phương pháp giải quyết. Trầm Kim Anh liền nắm chặt lấy tay Cầm Thanh Tuyết rồi gật đầu rồi nói :
- Thanh Tuyết ... Con thật sự nhìn ra bệnh của An nhi sao? Vậy thì thật tốt quá... Con xem có thể chữa cho An nhi được không ?Cầm Thanh Tuyết gật đầu an ủi nhị phu nhân:
- Nhị phu nhân con nhất định sẽ cố gắng hết sức, con cũng không đảm bảo đệ ấy sẽ khỏi hoàn toàn nhưng con đảm bảo đệ ấy sẽ không còn ngờ nghệch như hiện tại. Chỉ mong người đồng ý với con một chuyện.
Trầm Kim Anh chỉ cần nghe được có thể chữa bệnh cho nhi tử của bà khỏi bệnh khù khờ bà liền đồng ý, dù là một chứ mười hay một trăm điều kiện mà cũng đồng ý. Bà gật đầu lia lịa với Cầm Thanh Tuyết rồi nói :
- Được... Được... Chỉ cần con nói mọi chuyện ta đều sẽ nghe con .
Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi nhẹ nói :
- Con chỉ hi vọng người đừng nói chuyện con biết y thuật cho ai biết. Vì con rất không muốn bị phiền phức.
Trầm Kim Anh vội vàng gật đầu đồng ý ngay:
- Được. Ta nhất định giữ kín chuyện này.
Vừa hay lúc Cầm Phượng An chạy từ ngoài về, phía sau còn có một nha hoàn chạy đuổi theo.
Thấy Cầm Phượng An nhị phu nhân liền ôn nhu gọi hắn tới bên cạnh để cho Cầm Thanh Tuyết xem bệnh.
Cầm Phượng An liền gào lớn không muốn tới, nhưng thấy Cầm Thanh Tuyết ngồi cạnh mẫu thân hắn mới vui mừng chạy tới ôm cánh tay Cầm Thanh Tuyết rồi nói :
- Tỷ tỷ xinh đẹp... tỷ tỷ xinh đẹp... Ta rất thích tỷ tỷ xinh đẹp.Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ vừa nắm nhẹ lấy cổ tay tiểu tử đang ôm tay mình kéo lại lòng mình, vừa không làm hắn sợ hãi lại là để xem mạch của tượng hiện tại của hắn. Sau đó liền buông tay ra xoa đầu hắn cười nói :
-
Đệ đệ ngoan mau ngồi xuống đây bên cạnh mẫu thân, ta giúp đệ hết bệnh đau đầu nhé.
Cầm Phượng An liền hét lớn đánh vào cánh tay của Cầm Thanh Tuyết rồi nói :
- A... A... Ngươi lại muốn làm gì? Ngươi đừng tưởng mình xinh đẹp thì có thể bắt nạt ta... A... A... ta không nghe...
Nói song câu đó hắn liền co chân bỏ chạy về phía sương phòng của nhị phu nhân.
Trầm Kim Anh liền lo lắng nói với nha hoàn bên cạnh:
- Mau, ngươi đi xem tiểu thiếu gia... Đừng để hắn gặp nguy hiểm .
Nha hoàn kia liền nhanh chóng chạy đi.
Cầm Thanh Tuyết nhìn từng cử chỉ của nhị phu nhân liền thở dài, nàng trầm giọng nói :
- Nhị phu nhân. Tiểu thiếu gia có phải rất hay kêu đau đầu và hay bị ớn lạnh hay không? Hơn nữa hắn rất thích chơi một mình và chỉ tập trung chăm chú chơi một thứ đồ vật mà hắn yêu thích thôi có đúng không? Đôi khi còn thần người ngồi nhìn lên trời có đúng không?
Trầm Kim Anh liền quay lại gật đầu lia lịa với Cầm Thanh Tuyết, trong đầu cũng rất bất ngờ vì Cầm Thanh Tuyết chỉ mới gặp tiểu nhi tử của bà lần này là lần thứ hai vậy mà nó đã nói được hết bệnh trên người tiểu tử của bà.- Đúng vậy, nó rất hay ngồi một mình và nhìn lên trời. Ta cũng đã mời rất nhiều thái y và đại phu tới khám, cũng đã dùng qua rất nhiều cách nhưng đều trở nên vô vọng.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ lắc đầu, bệnh này ở thời hiện đại được gọi là bệnh tự kỉ, mà chữa bệnh này cần rất nhiều thời gian. Cũng may vừa rồi nàng xem qua mạch, tiểu tử này bệnh cũng nhẹ chỉ cần dùng biện pháp thi châm để thông mạch tượng. Cùng với dùng thêm chút thảo dược bổ sung là ổn.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ giọng nói với nhị phu nhân:
- Nhị phu nhân ta có một phương pháp điều trị nhưng bệnh này là phải kiên trì và phải thay đổi cách dậy giỗ đệ ấy, người có đồng ý hay không?
Trầm Kim Anh liền gật đầu đồng ý, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho nhi tử
của bà dù vất vả hay khó khăn đến mấy bà cũng đều chấp nhận được.
- Được.. Được ta đồng ý. Chỉ cần con nói ta nhất định sẽ làm theo.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi nói :
- Trước hết người phải thay đổi cách dậy đệ ấy, đừng quá nuông chiều đệ ấy như trước. Mỗi ngày buổi sáng sớm thức dậy người dắt đệ ấy tới hoa viên đi lại mười vòng dưới ánh nắng sớm sau đó tắm qua nước ấm . Buổi chiều hãy cùng đệ ấy ra ngoài chơi, người cũng nên cho đệ ấy đi chơi những nơi có đông tiểu hài tử. Buổi tối trước khi dùng bữa vào giờ Dậu hãy đưa đệ ấy qua sương phòng của con, con sẽ giúp đệ ấy khai thông kinh mạch giải trừ độc tố trên người.
Trầm Kim Anh rất bất ngờ vì Cầm Thanh Tuyết vậy mà đã tính được hết cả một quá trình chữa bệnh. Nghe nha đầu này nói có đôi chút hơi khó làm vì tiểu nhi tử của bà buổi tối thường ngủ rất khuya nên buổi sáng dậy sớm là rất khó.Cầm Thanh Tuyết nhìn ra sự bối rối trong mắt nhị phu nhân, nàng cười nhẹ rồi nói:
- Nhị phu nhân người yên tâm, bây giờ con sẽ kê cho đệ ấy một chút thuốc, sáng mai người hay cho nha hoàn nấu lên cho đệ ấy uống. Cộng thêm con dùng châm khai thông mạch máu đệ ấy sẽ dễ chịu và không bướng bỉnh như bây giờ nữa. Nhị phu nhân sẽ mất buổi đầu làm người thấy khó khăn, nhưng chỉ có như vậy đệ ấy mới mau chóng bình phục được.
Trầm Kim Anh cười nhẹ gật đầu, bà luôn luôn tin tưởng Cầm Thanh Tuyết nên liền nói :
- Được, ta nhất định sẽ làm được.
Cầm Thanh Tuyết cười vui vẻ gật đầu, trong lòng liền tán dương, đúng là tình mẫu tử thiêng liêng. Mọi chuyện dù có khó khăn thế nào thì mẫu thân cũng sẽ luôn cố gắng hết sức vì để nhi tử của mình tốt hơn.
Sau đó nàng lấy giấy bút ra ghi lại một số dược liệu :
- Đinh lăng, bạch quả, cao thăng ma cộng với thục địa, xích thược, ích mẫu.Đem đi sắc uống thay nước hàng ngày.
Sau khi nói lại cách sắc thuốc và thời gian sử dụng cho nhị phu nhân. Cầm Thanh Tuyết xin phép trở về sương phòng nghỉ ngơi vì cũng đã muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất