Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 97: Tham Chiến Cùng Đám Hắc Y Nhân.

Trước Sau
Cầm Thanh Tuyết, A Ý và Phong Mặc Vân vừa phi thân ra khỏi tường liền đã bị đám hắc y nhân bên ngoài đã lập tức sông lên bao quanh .

Cầm Thanh Tuyết cũng nhận ra đám người ảnh vệ của Đông Phương Lãnh đã đang giao đấu với đám người hắc y nhân ở phía trước kia rồi.

Ba người cũng lập tức dùng nội lực và chiêu thức đánh về đám hắc y nhân đối diện.

Cầm Thanh Tuyết sau khi đánh một trưởng về hắc y nhân lao tới phía mình, nàng cúi xuống nhặt thanh kiếm bạc dưới đất. Lại ném về phía A Ý một thanh kiếm khác, những người tới đa số là dùng kiếm nên nàng cũng không thể dùng tay không đánh lại được.

Hiện tại cũng chưa phải lúc triệu hồi Băng ngọc bích kiếm. Tránh để linh lực của kiếm trấn động tới người trong giang hồ.

Ảnh Nhất ngay khi thấy bóng dáng của Cầm Thanh Tuyết và A Ý đi ra khỏi chùa, hắn liền vừa đánh đám hắc y nhân vừa đi về hướng của nàng. Vừa tới liền thấp giọng nói :

- Tiểu thư người không sao chứ?

Cầm Thanh Tuyết đánh bay một hắc y nhân rồi gật đầu đáp lại Ảnh Nhất :

- Ta vẫn ổn .

Lúc này đằng xa xa các hắc y nhân bắt đầu từ các tán cây bay ra.Cầm Thanh Tuyết còn cảm nhận được các luồng khí tức khác cũng đang rất nhanh di chuyển đến hướng này.

Ảnh Nhất, A Ý và Phong Mặc Vân vẫn luôn đánh về phía các hắc y nhân bên

cạnh và trước mặt của Cầm Thanh Tuyết, ai trong đầu vẫn luôn mặc niệm phải bảo vệ nàng chu toàn .

Cầm Thanh Tuyết vừa rồi đã thấy bên trong chùa đã có người đi ra ngoài, lại lập tức liền bị đám hắc y nhân không tiếc tay giết chết. Nàng không muốn ở đây lại làm những người không liên can như họ phải chết thảm.

Cầm Thanh Tuyết hô lớn về phía ba người:

- Ảnh Nhất, A Ý, Phong công tử. Phía trước còn rất nhiều người tới, chúng ta rời khỏi đây trước đã ... Đừng để họ tàn sát người vô tội phía trong.

Cầm Thanh Tuyết vừa nói song thì ba người kia liền gật đầu đáp ứng ngay.

Bốn người vừa đánh vừa dùng khinh công bay khỏi khu chùa Ngọc Lâm đó. Phía sau lại có thêm ảnh vệ của Huyết Sát Các đi theo hộ tống.

Cầm Thanh Tuyết cùng mọi người đi nhanh tới một khoảng xa chùa Ngọc Lâm thì lại có một đám người mai phục trước mặt.

Cầm Thanh Tuyết nhìn ra đám người tới này chính là có tà khí bám thân, vậy cũng chắc là người của ma giáo phái tới rồi.

Lại thêm một nhóm hắc y nhân che kín mặt từ xa chạy tới, nhìn chiêu thức Cầm Thanh Tuyết thầm đoán họ không phải người của Đông phương quốc.

Phong Mặc Vân đi lại phía Cầm Thanh Tuyết rồi trầm giọng nói về hướng nàng:

- Cầm tiểu thư, phía trước là nhóm người sát thủ của Ô Vân Quốc . Chắc hẳn họ là Tề Mẫn Nhi phái tới.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu, thì ra Tề Mẫn Nhi nhanh chóng thúc ngựa rời đi là vì đã có chủ ý trước rồi. Bảo sao nàng ta lại nhếch môi cười khi quay người đi.

Bốn người cùng nhau chiến đấu đánh bật từng người tiến tới, nhưng vì địch đông lại có nhiều nhóm võ công cao cường. Dù có thêm cả ảnh vệ của Đông Phương Lãnh cũng không chống chọi lại được đám người ngày một tới đông ở phía trước.

Đám người của Cầm Thanh Tuyết càng đánh càng bị đẩy lùi lên phía đỉnh núi cao vút.

Cầm Thanh Tuyết đánh bay một tên rồi lại lấy kiếm đó đâm vào từng tên đang đến.

Ảnh Nhất và A Ý cũng đã có chút chật vật, trên người cũng có thêm vài vết thương sượt qua y phục, một vài vết thương cũng đã chảy ra tia máu.

Ảnh Nhất lùi lại phía sau mấy ảnh vệ, hắn chớp lấy thời cơ ném mạnh một mẩu pháo lên trời ra ám hiệu.

Cầm Thanh Tuyết chỉ nghe tiếng vút mạnh rồi nổ bùm một tiếng. Quay lại liền thấy Ảnh Nhất đang bị rất đông đám hắc y nhân vây khốn. Nàng liền đánh nhanh đám hắc y nhân trước mặt rồi lao về phía hắn chặn một kiếm của hắc y nhân đang lao tới.

Lúc này đám hắc y thấy Ảnh Nhất vứt lên trời mẩu pháo lại có chút sơ hở một tên dùng hết lực đâm về phía Ảnh Nhất .

Cầm Thanh Tuyết cũng nhanh đưa kiếm của mình về phía hắc y nhân chỗ Ảnh Nhất.

-



- Keng..

Kiếm của Cầm Thanh Tuyết chặn được kiếm của hắc y nhân, kiếm của hắc y đang dùng hết tốc lực lao mạnh về lưng Ảnh Nhất bị kiếm của nàng chặn lại chệch đi một hướng.

Nhưng cũng vì lực kiếm va mạnh vào kiếm của nàng, làm kiếm của Cầm Thanh Tuyết mạnh mẽ rơi xuống đất. Tay cũng có chút tê dại đi.

Một hắc y nhân bên cạnh thấy vạy liền đưa kiếm đâm về phía Cầm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết chỉ kịp né sang một chút, vẫn là không tránh được kiếm của hắc y nhân kia sượt vào cánh tay mình và rách vào da thịt, cánh tay lập tức tứa máu chảy dài thấm đỏ cả ra ngoài.

Ảnh Nhất, A Ý đứng gần đó liền hô lớn, sau đó hai người cùng vài ảnh vệ lao tới, dùng hết sức lực đánh đám hắc y nhân phía trước và bao quanh Cầm Thanh Tuyết phía trong.

- Tiểu thư.

Phong Mặc Vân cũng lập tức chuyển hướng đánh mạnh về phía đám hắc y nhân đang sông tới hướng của Cầm Thanh Tuyết.

Còn chưa kịp hỏi qua nàng thì đám hắc y nhân lại tiếp tục sông lên, làm hắn không thể phân tâm liền đánh nhanh về đám người phía trước.

Cầm Thanh Tuyết nhìn cánh tay đẫm máu, nàng liền đưa tay lên điểm vài huyệt trên bả vai. Lại xé một bên vạt áo lên buộc chặt lại vết thương trên tay.

Sau khi đứng lên nàng vẫn là nhìn thấy phía đằng xa xa có rất nhiều hắc y nhân đang trên đường tới.

Cầm Thanh Tuyết nhìn đám người ít ỏi của Đông Phương Lãnh đang kịch liệt chiến đấu lại thấy mấy người Ảnh Nhất, A Ý và Phong Mặc Vân đang dùng hết sức lực bảo vệ mình nàng liền nói lớn :

- Chúng ta không thể tiếp tục đánh thế này được. Hắc y nhân vẫn đang tiếp tục tới, vẫn là mau nghĩ cách chạy thôi.

Một tên hắc y nhân nghe thấy tiếng của Cầm Thanh Tuyết nói, hắn liền hô lớn về phía nàng :

- Muốn chạy à, không dễ thế đâu. Cầm tiểu thư

...

mau để lại mạng.

Cầm Thanh Tuyết trong lòng cả kinh hóa ra đám hắc y nhân này tới là để giết nàng. Nàng từ khi nào lại được người khác xem trọng như vậy. Lại thuê tới tận mấy đám sát thủ lợi hại tới ám sát một nha đầu nho nhỏ như nàng.

Nhìn cách và trang phục đám hắc y nhân đang tới, xem trừng đây không phải một người thuê người tới lấy mạng nàng mà là hai người .

Lại thêm đám người của giáo chủ ma giáo, chẳng nhẽ chỉ vì chuyện mấy ngày trước trên chợ chính, giáo chủ ma giáo liền tới tìm mình trả thù sao?

Cầm Thanh Tuyết chợt nhận ra đám hắc y nhân vừa tới lại đánh nhau với đám y nhân lúc trước.

Phong Mặc Vân nhân lúc đám hắc y nhân hòa vào nhau chiến đấu, hắn đánh nhanh mấy hắc y nhân trước mặt rồi đi tới gần chỗ của Cầm Thanh Tuyết, hắn đưa tay nắm cánh tay của nàng kéo đi về phía đường xuống núi, giọng nói nhẹ nhàng vang lên :

- Đám người vừa rồi là người của ta đến, nhưng người của ta rất ít e rằng không địch lại đám người hắc y nhân này được. Chúng ta đi thôi, họ sẽ cầm chân đám hắc y nhân này.

Cầm Thanh Tuyết chân cũng đi nhanh theo phía Phong Mặc Vân kéo, Ảnh Nhất và A Ý cũng vừa đánh vừa lùi theo hướng mà Cầm Thanh Tuyết rời đi.

Cầm Thanh Tuyết thoáng chau mày, phía trước hình như lại có thêm một đám tà nhân đang từ dưới đi tới . Nàng khựng lại bước chân rồi nói với Phong Mặc Vân:

- Phong công tử, phía này không thể đi tiếp, đám ma nhân bên dưới không hề dễ đối phó. Chúng ta quay lên đường trên tìm cách chạy đã.

Phong Mặc Vân cũng nhận ra bên dưới tà khí đen đặc đang bay tới hướng của bọn họ . Hắn không suy nghĩ gì liền gật đầu lại quay người kéo nàng quay lên hướng trên đỉnh núi.

Đi một lên phía trên đám hắc y nhân lần nữa lại đuổi theo bao vây đám người của Cầm Thanh Tuyết, nàng nghĩ bây giờ đánh không phải là kế sách tốt nữa.

Cầm Thanh Tuyết buông tay Phong Mặc Vân ra rồi nói :

-

Phong ông tử, người mà bọn họ muốn giết là ta. Bây giờ công tử theo ta hẳn cũng sẽ bị vạ lây, chỉ bằng chúng ta phân ra hai hướng.



Cầm Thanh Tuyết nhìn cả Ảnh Nhất, A Ý và Phong Mặc Vân rồi nói :

- Phong công tử ngài có khinh công không tồi, có thể giúp ta trở về kinh thành gọi Tam vương Gia tới cứu trợ được không? Ta và

Ảnh Nhất cùng A Ý sẽ ở lại đây. Chúng ta cũng có thể cầm cự ít nhất thêm được vài canh giờ.

Cầm Thanh Tuyết cười lạnh trong lòng, trên miệng vết thương vừa rồi đã ngừng chảy máu do nàng điểm huyệt, nay lại đánh thêm vài hiệp. Bây giờ máu lại bắt đầu không thể trụ lại nữa, nàng nói cầm cự vài canh giờ chỉ là cái cớ, để hắn rời đi tránh liên lụy.

Ảnh Nhất vừa đánh về phía đám hắc y nhân vừa nói về phía Cầm Thanh Tuyết :

- Thuộc hạ đã bắn pháo án hiệu cho vương

gia ắt hẳn ngài ấy đang trên đường tới.

Ảnh Nhất chính là không muốn tiểu thư nhờ vả tên Phong Mặc Vân phía trước này.

Phong Mặc Vân nhìn vết thương trên tay của Cầm Thanh Tuyết lại đang rỉ máu, trên tay áo đã có thêm từng giọt đang chảy. Vậy mà nàng còn bảo hắn rời đi, trong lòng lại có chút chua sót . Hắn trầm giọng nói :

- Ta không đi, có đi ta sẽ cùng nàng rời đi.

Cầm Thanh Tuyết biết mình không thể thay đổi chủ ý của Phong Mặc Vân. Cũng đành kệ, nàng vừa đánh vừa lui về phía bên trên rừng cây.

Bầu trời đã chuyển về màu tối dần, theo đường mòn lên trên đỉnh núi là ánh trăng nhẹ đang dần xuất hiện. Trăng khuyết nhẹ chiếu ánh sáng mờ nhạt xuống dưới, ánh trăng vậy yên bình nằm bên trên, đưa ánh nhìn mờ nhạt xuống phía bên dưới. Nhìn từng đám người vẫn đang gắng sức, người chém ta giết.

Càng đánh lại càng bị đẩy lùi lên trên, Cầm Thanh Tuyết nhìn phía trước là địa hình núi cao, bên cạnh lại là có mỏm đá sâu xuống một đáy vực.

Nàng âm thầm tính toán, nếu như nàng ngã xuống may ra còn có thể dựa vào kinh nghiệm trước kia mà sống sót. Hiện tại đám hắc y nhân càng đến càng đông, lại thêm ma nhân đang phía dưới đi lên. Sợ rằng tiếp tục đánh chính là lấy trứng chọi đá rồi.

Thoáng qua suy nghĩ, nếu như một mình nàng thì còn có thể tình cách khi ở dưới đó, nhưng ba người phía trước kia thì chắc chắn ko thể.

Cầm Thanh Tuyết trầm giọng nói với Ảnh Nhất và A Ý :

- Ảnh Nhất, A Ý nghe ta nói đây, phía trước là mỏ đá bên dưới là vực thẳm. Chúng ta đánh gần tới đầu mỏ đá kia, hai ngươi rẽ sang phải nhanh chóng tìm cơ hội chạy đi về kinh thành tìm vương gia nghe chưa.

Không để Ảnh Nhất và A Ý trả lời Cầm Thanh Tuyết quay lại phía Phong Mặc

Vân nói :

- Còn Phong công tử, lần này ta hi vọng công tử nghe ta một lần. Người mà bọn chúng nhắm tới là ta, chỉ cần ta không ở đây nhất định họ cũng sẽ rời đi. Khi ta nhảy xuống dưới ngươi nhất định trong lúc huyên náo phải tận dụng cơ hội rời đi.

Phong Mặc Vân cất giọng muốn từ chối:

- Ta không đi. Nàng nhảy xuống ta cùng nàng xuống...

A Ý và Ảnh Nhất cũng hét lên :

- Tiểu thư người đi đâu chúng thuộc hạ liền theo đấy.

Cầm Thanh Tuyết thấy phía trước còn cách mỏ đá tầm ba thước, nàng tức giận quát lớn :

Được thôi, nếu như các ngươi muốn ta chết thì cứ không làm theo lời ta.Ta chính là sống dưới U Sơn Cốc năm năm, y thuật cũng biết đủ. Nếu bây giờ một mình ta ngã xuống ta còn có thể tìm cách sống sót ... Bây giờ tất cả các ngươi ngã xuống, lại không hiểu hình liền tìm chết.

Cầm Thanh Tuyết tiếp tục trầm giọng lạnh lùng nói :

- Mà chúng ta ở đây đánh chém cũng không thắng được. Phía dưới đám ma nhân chính là chém không chết, chặt không đứt. Tất cả ở lại cũng sớm ngày thành tan xương nát thịt và kiệt sức mà chết.

Phía trước đã là ngay mỏ đá, đám người hắc y nhân càng tới càng đông, Cầm Thanh Tuyết liền lớn giọng hô lớn :

- Mau rẽ sang hai bên.

Cầm Thanh Tuyết ngay sau khi hô lớn lập tức buông kiếm rồi, thả người ngã xuống bên dưới. Phía dưới là xương mù dày đặc.

Ảnh Nhất, A Ý và Phong Mặc Vân sau khi qua cơn thất kinh liền rẽ sang hai bên hai hướng theo lời nàng . Đúng như lời Cầm Thanh Tuyết nói hai bên hắc y nhân chỉ có lác đác vài người, nên ba người họ dễ dàng hạ gục rồi lao nhanh về phía dưới sườn dốc đi xuống núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau