Chương 98: Đông Phương Lãnh Tới.
Đông Phương Lãnh buổi sáng sau khi nhìn Cầm Thanh Tuyết và người của Thái hậu rời đi hắn liền lập tức tới nơi mà hắn cho người điều tra được.
Cũng chính là chỗ mà Tề Mẫn Nhi cất giấu bí tịch, đó cũng là Hoa Linh Các một bang phái trong giang hồ.
Hắn sau khi vào thăm dò cũng đã biết Tề Mẫn Nhi vậy mà lại là bang chủ của Hoa Linh Các.
Hôm nay nhân lực trong bang phái đó đã được nàng ta cắt cử tới chùa Ngọc Lâm một phần lớn .
Đông Phương Lãnh biết tin liền dùng hết số binh lực còn lại ở Huyết Sát Các và Gấm Nhung phường sông vào tận diệt Hoa Linh Các rồi cho người tìm kiếm cuốn bí tịch.
Sau cả một ngày tìm kiếm cũng đã tìm thấy được bí tịch trong mật thất bên trong sâu mật thất của Thiên Linh Các.
Đông Phương Lãnh liền vui mừng trở cổng thành để đợi Cầm Thanh Tuyết trở về. Trời cũng đã xế chiều hắn đoán trừng nàng cũng sớm sẽ trở về.
Lần này nhất định nàng sẽ rất vui, hắn cũng không còn điều gì ép buộc với Tề Mẫn Nhi được nữa.
Lại không ngờ người trở về đầu tiên là thái hậu trở . Bà ấy trở về liền giữ chân hắn lại, bà ta lại chính là lừa hắn nói rằng " Cầm tiểu thư cùng về với bà", nhưng cuối cùng người trở về lại là Cầm Phương Liên chứ không phải nàng.
Đông Phương Lãnh cũng vì năm xưa thái hậu có vài lần ra mặt giúp hắn nên cũng có chút nể tình bà. Cộng với không thấy ám hiệu của nàng hay Ảnh Nhất vang lên, nên hắn cũng có chút an tâm ngồi cùng thái hậu hàn huyên.
Cho mãi đến khi nhận được báo hiệu trên bầu trời hắn liền lập tức rời đứng lên rời đi về phía ngoại thành mặc kệ tiếng gọi của thái hậu và Tề Mẫn Nhi ở phía sau.
Đông Phương Tiêu cũng biết hẳn có nguy hiểm Ảnh Nhất mới bắn pháo báo hiệu, hắn triệu tập tất cả binh lính và ảnh vệ còn lại trong Huyết Sát Các tới ngoại thành ngay sau đó.
Đông Phương Lãnh vừa tới lại thấy đám hắc y nhân và tà nhân đang đánh nhau hắn liền tức giận tột độ.
Tâm ma cũng không kiềm được mà bộc phát, nội lực trong người càng trở nên kinh khủng. Mái tóc đã chuyển hẳn sang màu trắng bạc, đôi mắt đỏ ực như lửa như muốn thiêu dụi đi mọi vật cản phía trước.
Đông Phương Lãnh điên cuồng chém giết đám hắc y nhân mà ma nhân trước mặt. Mỗi một trưởng một trưởng nội lực phóng ra đều liền đánh nát vài người trước mặt.
Máu Huyết đỏ rực cả một khu rừng cây ngoại thành.
Đông Phương Lãnh trong đầu vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh cả thân dính máu của Cầm Thanh Tuyết ở trong ngực mình năm năm trước.
Càng nghĩ tới làm hắn càng trở nên nóng giận không kiểm soát, nội lực xuất ra càng thêm tàn khốc hơn.
Lại thêm đám ảnh vệ cùng Đông Phương Tiêu đi lên cùng đánh chém. Rất nhanh đã áp đảo được đám người hắc y nhân .
Đông Phương Lãnh vừa đánh vừa đi lên phía trên đỉnh núi, tới nơi đã thấy thân ảnh của Ảnh Nhất và A Ý cả thân đầy vết thương, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh Cầm Thanh Tuyết đâu.
Làm cho Đông Phương Lãnh vô cùng hốt hoảng nhìn về phía Ảnh Nhất, hắn cất giọng nói đầy âm u về phía hai người :
-
Nàng đâu....
Lúc này đám người cứu viện lần lượt áp sát và giết gần hết những hắc y nhân kia. Ma nhân như được lệnh ai, sau khi Đông Phương Lãnh tới đã có một số lớn rời đi.
Ảnh Nhất và A Ý sau khi giết mấy hắc y nhân trước mặt liền đi tới cùng nhau quỳ xuống trước mặt Đông Phương Lãnh, đầu cúi sâu xuống đất :
- Vương gia, là thuộc ha vô dụng... mong vương gia trách phạt.
Đông Phương Lãnh khi đã bình ổn, bên tai lại là lời nàng căn rặn, phải kiềm chế. Hắn đã tự mình kiềm chế được tâm ma, cả người vẫn là ngập tràn sát ý. Nhưng tóc và mắt đã thay đổi lại như bình thường.
Ngay sau khi nghe Ảnh Nhất nói, hắn liền tức giận đánh một trưởng nội lực về phía hai người đang quỳ.
- Bùm...
Cả Ảnh Nhất và A Ý đều họ ra một ngụm máu .
Đông Phương Lãnh đôi mắt đỏ giận giữ đáng sợ, giọng nói lần nữa âm trầm vang lên:
- Ta hỏi nàng đâu.
Nhiệt độ xung quanh tưởng trừng như đã sắp sửa có thể đóng băng cả khu rừng phía sau đó.
Ảnh Nhất áp chế lại hơi thở, hắn chỉ tay về phải vách đá rồi nói :
- Vương gia, tiểu thư đã tự mình nhảy xuống phía dưới vực.
Đông Phương Lãnh lập tức họ ra một ngụm máu, tâm hắn đau đớn đến cùng cực .Hắn nhìn về phía vách đá, cả người đi về phía đó, hắn nhất định phải xuống cứu nàng. Trời tối rồi, nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm ở nơi đó.
Thấy Đông Phương Lãnh định lao về phía vách đá, Đông Phương Tiêu liền đi lên ôm lấy thân thể của Đông Phương Lãnh lại, hắn trầm giọng nói:
- Huynh bình tĩnh lại đi. Cầm Thanh Tuyết vừa thông thạo y học, lại từng ở trên núi nếu nàng đã tự mình nhảy xuống ắt hẳn có chủ định của mình.
Nghe thấy Ngũ vương gia nói vậy Ảnh Nhất và A Ý cũng gật đầu, A Ý nói :
- Vương gia, Tiểu thư lúc ấy nói, tiểu thư nhảy xuống sẽ tìm được đường sống còn không nhảy cũng sẽ bị đám y nhân và ma nhân kia đánh thê thảm . Tiểu thư cũng nói người là đại phu và cũng thuộc địa hình đồi núi nhưng chỉ là...
Đông Phương Lãnh trừng mắt về phía A Ý rồi lạnh giọng nói:
- Chỉ là cái gì ? Còn không mau nói với bổn vương.
A Ý cúi thấp mặt xuống, nói cũng lạc cả đi:
- Vương gia, tay của tiểu thư đang bị thương, người mau để chúng thuộc hạ
xuống dưới cứu tiểu thư đi.
Đông Phương Lãnh tức giận nhập trời, nếu hắn biết là ai đã thuê nhiều cao thủ tới ám sát nàng như thế đợi đó cho hắn.
Đông Phương Lãnh tức giận không có chỗ phát tiết hắn vận nội lực ở bàn tay đánh mạnh về phía tảng đá lớn cạnh đó.
Tảng đá lập tức nổ tung tóe ra thành nhiều mảnh.
Đông Phương Lãnh lập tức gào lớn:
- Còn mau không đi tìm nàng cho bổ vương..
- Khụ.. khụ..khụ...
Ngay sau đó Đông Phương Lanh lại họ ra mấy ngụm máu.
Đông Phương Tiêu đi tới đưa cho Đông Phương Lãnh mấy viên đan dược, để hắn uống . Ngay sau đó hắn cũng lui lại, không nói gì thêm.
Sau đó hắn quay ra phân phó người đốt đuốc tìm đường xuống dưới vách đá tìm Cầm Thanh Tuyết.
Đông Phương Tiêu cũng đưa cho Ảnh Nhất và A Ý hai viên đan dược, hắn cũng phân phó cho hai người ở lại bên trên núi, vì họ cũng đã kiệt sức rồi, lại thêm một trưởng nội lực của Đông Phương Lãnh nữa. Dù muốn dù không cũng không thể vận lực thêm được nữa.
A Ý thân là thuộc hạ của Cầm Thanh Tuyết, lại rất quý trọng tiểu thư, nàng đứng lên cũng muốn xuống dưới tìm. Nhưng lại bị ánh mắt băng lãnh của Đông Phương Tiêu nhìn tới kinh khiếp.
Đông Phương Tiêu hừ lạnh nói với A Ý và Ảnh Nhất:
- Hai người sau này không muốn dùng nội lực và võ công nữa thì cứ xuống dưới đi. Tất cả mạch chính đã thương tổn tới sắp tàn phế, chỉ cần dùng thêm chút nội lực và khí lực nữa dù có ông trời cũng không cứu được hai ngươi đâu.
Nghe vậy Ảnh Nhất và A Ý cũng đành nghe lời ngũ vương gia ở lại phía trên.
Đông Phương Tiêu quay người nhìn về bóng lưng của Đông Phương Lãnh, hắn biết bây giờ mà bảo Tam ca đi nghỉ ngơi ắt hẳn là tìm chết.
Ai còn không biết Cầm Thanh Tuyết quan trọng với Đông Phương Lãnh thế nào chứ, Đông Phương Tiêu hắn biết rõ nhất, nàng ta chính là người quan trọng hơn cả mạng của huynh ấy.
Bên này Phong Mặc Vân sau khi người Tam
vương gia tới, hắn vẫn hòa cùng với người của Đông Phương Lãnh cùng giết hết dám hắc y nhân.
Cả người hắn cũng đã chật vật, khí lực cũng đã tiêu hao quá nhiều. Khi nhìn thấy hộ vệ của mình tới Phong Mặc Vân lập tức ngã xuống và rơi vào hôn mê.
Sau đó được người của hắn đưa đi, trên đường trở về hắn lại vì lo cho Cầm Thanh Tuyết mà ép mình tỉnh lại. Thấy mình trên đường xuống núi hắn lần nữa lại phân phó người cùng trở lại dưới vực núi tìm Cầm Thanh Tuyết.
Khi lên tới nơi đã thấy người của Đông Phương Lãnh đang đốt đuốc đỏ rực cả phía dưới. Phong Mặc Vân lập tức cho người xuống bên dưới cùng hắn tìm.
Phong Mặc Vân vừa rồi hắn cũng đã chứng kiến thấy Đông Phương Lãnh một thân tóc bạc, mắt đỏ . Cả người ngập tràn sát khí và ma khí chém giết người một cách ác liệt và tàn bạo.
Hắn cũng đã từng được nghe qua truyền thuyết Minh vương và Thánh nữ. Cho tới bây giờ chứng kiến Đông Phương Lãnh bộc phát tâm ma như vậy hắn mới tin đó là sự thật.
Càng nghĩ trong lòng Phong Mặc Vân lại càng thấy lo lắng cho Cầm Thanh Tuyết. Như vậy chẳng phải khi tâm ma của Đông Phương Lãnh xuất hiện Cầm Thanh Tuyết cũng sẽ rất nguy hiểm hay sao.
Phong Mặc Vân thầm quyết định trong lòng, sau khi tìm được Cầm Thanh Tuyết nhất định sẽ nói rõ những gì hôm nay hắn thấy với nàng. Để nàng tránh xa Đông Phương Lãnh một chút, nếu có thể hắn nhất định sẽ đưa nàng rời đi.... Rời khỏi nơi đầy dẫy những nguy hiểm và tàn khốc này.
Phong Mặc Vân mặc dù cơ thể đã đạt đến nỗi sức cùng lực kiệt nhưng vẫn không nhịn được muốn tìm nàng, bên dưới hắn đã nghe rất nhiều tiếng sói chu và động vật gầm thét.
Hắn xuống tới nới cũng là lúc Đông Phương Lãnh tìm tới .
Đông Phương Lãnh nhìn Phong Mặc Vân đầy lạnh lùng, hắn trầm giọng nói:
- Phong Mặc Vân... Ở đây có bổn vương tìm nàng rồi, ngươi trở về đi.
Đông Phương Lãnh biết vừa rồi cũng nhờ có nam nhân trước mặt này thì đám người của hắn mới có thể cầm cự tới bây giờ. Hắn mặc dù luôn coi Phong Mặc Vân là tình địch nhưng Đông Phương Lãnh hắn cũng là người có thù ắt báo có ơn ắt trả.
Hiện tại lại nhìn Phong Mặc Vân cả thân tiều tụy vẫn cố chấp xuống dưới vực tìm nàng. Đông Phương Lãnh cũng đoán ra được thâm tình mà hắn dành cho Cầm Thanh Tuyết cũng là thật. Chỉ có điều... Nàng chính là thuộc về Đông Phương Lãnh hắn... Ai cũng đừng mong cướp đi được...
Đông Phương Tiêu vẫn luôn đi sát cạnh Đông Phương Lãnh, hắn biết tam ca của mình đang cố dùng nội lực để ép đi độc trong người. Cũng là đang rất cố chấp để tìm bằng được Cầm Thanh Tuyết.
Thấy trong mắt Đông Phương Lãnh ngập tràn sát ý, Đông Phương Tiêu liền đi lên xua tay nói :
- Tam ca huynh đừng có tức giận như vậy, dù sao chúng ta thêm một người thì cũng sớm tìm ra hơn một chút. Hai người thay vì ở đây trừng mắt nhìn nhau vậy thì nhanh đi tìm đi. Cũng quá nửa đêm rồi, đêm càng xuống trời càng lạnh, mãnh thú càng nhiều. Các người nghe ta đi thôi.
Nói song Đông Phương Tiêu lập tức kéo tay Đông Phương Lãnh rời đi không chú ý gì đến Phong Mặc Vân nữa.
Sau khi Đông Phương Lãnh rời đi, người của Hứa Trạch cũng tới nơi của Phong Mặc Vân.
Tất cả theo phân phó chia nhau ra lục tìm tất cả gốc cây ngọn cỏ xung quanh đó.
Hứa Trạch đi tới cạnh Phong Mặc Vân vừa thở dài vừa lắc đầu nói :
- Ta từ khi nào lại không biết đến có một Phong Mặc Vân suy tình như vậy.
Phong Mặc Vân hừ lạnh với Hứa Trạch, hắn vừa quay người đi vừa nói :
- Ngươi chính là chưa gặp qua người nhất kiến chung tình nên còn mạnh miệng lắm. Ta nhờ ngươi tới tìm Cầm tiểu thư chứ không nhờ ngươi tới chỉ để nói bậy.
Hứa Trạch nhếch môi cười nhẹ, hắn vừa đuổi theo Phong Mặc Vân vừa gọi :
Được rồi, huynh mau nghỉ chút đi . Ta cùng thuộc hạ đi tìm thay huynh.
Phong Mặc Vân vừa đánh mắt tìm kiếm xung quanh vừa lạnh lùng nói :
- Ta vẫn ổn. Ngươi nghĩ ta chưa tìm được nàng có yên tâm nghỉ ngơi được hay không?
Cũng chính là chỗ mà Tề Mẫn Nhi cất giấu bí tịch, đó cũng là Hoa Linh Các một bang phái trong giang hồ.
Hắn sau khi vào thăm dò cũng đã biết Tề Mẫn Nhi vậy mà lại là bang chủ của Hoa Linh Các.
Hôm nay nhân lực trong bang phái đó đã được nàng ta cắt cử tới chùa Ngọc Lâm một phần lớn .
Đông Phương Lãnh biết tin liền dùng hết số binh lực còn lại ở Huyết Sát Các và Gấm Nhung phường sông vào tận diệt Hoa Linh Các rồi cho người tìm kiếm cuốn bí tịch.
Sau cả một ngày tìm kiếm cũng đã tìm thấy được bí tịch trong mật thất bên trong sâu mật thất của Thiên Linh Các.
Đông Phương Lãnh liền vui mừng trở cổng thành để đợi Cầm Thanh Tuyết trở về. Trời cũng đã xế chiều hắn đoán trừng nàng cũng sớm sẽ trở về.
Lần này nhất định nàng sẽ rất vui, hắn cũng không còn điều gì ép buộc với Tề Mẫn Nhi được nữa.
Lại không ngờ người trở về đầu tiên là thái hậu trở . Bà ấy trở về liền giữ chân hắn lại, bà ta lại chính là lừa hắn nói rằng " Cầm tiểu thư cùng về với bà", nhưng cuối cùng người trở về lại là Cầm Phương Liên chứ không phải nàng.
Đông Phương Lãnh cũng vì năm xưa thái hậu có vài lần ra mặt giúp hắn nên cũng có chút nể tình bà. Cộng với không thấy ám hiệu của nàng hay Ảnh Nhất vang lên, nên hắn cũng có chút an tâm ngồi cùng thái hậu hàn huyên.
Cho mãi đến khi nhận được báo hiệu trên bầu trời hắn liền lập tức rời đứng lên rời đi về phía ngoại thành mặc kệ tiếng gọi của thái hậu và Tề Mẫn Nhi ở phía sau.
Đông Phương Tiêu cũng biết hẳn có nguy hiểm Ảnh Nhất mới bắn pháo báo hiệu, hắn triệu tập tất cả binh lính và ảnh vệ còn lại trong Huyết Sát Các tới ngoại thành ngay sau đó.
Đông Phương Lãnh vừa tới lại thấy đám hắc y nhân và tà nhân đang đánh nhau hắn liền tức giận tột độ.
Tâm ma cũng không kiềm được mà bộc phát, nội lực trong người càng trở nên kinh khủng. Mái tóc đã chuyển hẳn sang màu trắng bạc, đôi mắt đỏ ực như lửa như muốn thiêu dụi đi mọi vật cản phía trước.
Đông Phương Lãnh điên cuồng chém giết đám hắc y nhân mà ma nhân trước mặt. Mỗi một trưởng một trưởng nội lực phóng ra đều liền đánh nát vài người trước mặt.
Máu Huyết đỏ rực cả một khu rừng cây ngoại thành.
Đông Phương Lãnh trong đầu vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh cả thân dính máu của Cầm Thanh Tuyết ở trong ngực mình năm năm trước.
Càng nghĩ tới làm hắn càng trở nên nóng giận không kiểm soát, nội lực xuất ra càng thêm tàn khốc hơn.
Lại thêm đám ảnh vệ cùng Đông Phương Tiêu đi lên cùng đánh chém. Rất nhanh đã áp đảo được đám người hắc y nhân .
Đông Phương Lãnh vừa đánh vừa đi lên phía trên đỉnh núi, tới nơi đã thấy thân ảnh của Ảnh Nhất và A Ý cả thân đầy vết thương, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh Cầm Thanh Tuyết đâu.
Làm cho Đông Phương Lãnh vô cùng hốt hoảng nhìn về phía Ảnh Nhất, hắn cất giọng nói đầy âm u về phía hai người :
-
Nàng đâu....
Lúc này đám người cứu viện lần lượt áp sát và giết gần hết những hắc y nhân kia. Ma nhân như được lệnh ai, sau khi Đông Phương Lãnh tới đã có một số lớn rời đi.
Ảnh Nhất và A Ý sau khi giết mấy hắc y nhân trước mặt liền đi tới cùng nhau quỳ xuống trước mặt Đông Phương Lãnh, đầu cúi sâu xuống đất :
- Vương gia, là thuộc ha vô dụng... mong vương gia trách phạt.
Đông Phương Lãnh khi đã bình ổn, bên tai lại là lời nàng căn rặn, phải kiềm chế. Hắn đã tự mình kiềm chế được tâm ma, cả người vẫn là ngập tràn sát ý. Nhưng tóc và mắt đã thay đổi lại như bình thường.
Ngay sau khi nghe Ảnh Nhất nói, hắn liền tức giận đánh một trưởng nội lực về phía hai người đang quỳ.
- Bùm...
Cả Ảnh Nhất và A Ý đều họ ra một ngụm máu .
Đông Phương Lãnh đôi mắt đỏ giận giữ đáng sợ, giọng nói lần nữa âm trầm vang lên:
- Ta hỏi nàng đâu.
Nhiệt độ xung quanh tưởng trừng như đã sắp sửa có thể đóng băng cả khu rừng phía sau đó.
Ảnh Nhất áp chế lại hơi thở, hắn chỉ tay về phải vách đá rồi nói :
- Vương gia, tiểu thư đã tự mình nhảy xuống phía dưới vực.
Đông Phương Lãnh lập tức họ ra một ngụm máu, tâm hắn đau đớn đến cùng cực .Hắn nhìn về phía vách đá, cả người đi về phía đó, hắn nhất định phải xuống cứu nàng. Trời tối rồi, nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm ở nơi đó.
Thấy Đông Phương Lãnh định lao về phía vách đá, Đông Phương Tiêu liền đi lên ôm lấy thân thể của Đông Phương Lãnh lại, hắn trầm giọng nói:
- Huynh bình tĩnh lại đi. Cầm Thanh Tuyết vừa thông thạo y học, lại từng ở trên núi nếu nàng đã tự mình nhảy xuống ắt hẳn có chủ định của mình.
Nghe thấy Ngũ vương gia nói vậy Ảnh Nhất và A Ý cũng gật đầu, A Ý nói :
- Vương gia, Tiểu thư lúc ấy nói, tiểu thư nhảy xuống sẽ tìm được đường sống còn không nhảy cũng sẽ bị đám y nhân và ma nhân kia đánh thê thảm . Tiểu thư cũng nói người là đại phu và cũng thuộc địa hình đồi núi nhưng chỉ là...
Đông Phương Lãnh trừng mắt về phía A Ý rồi lạnh giọng nói:
- Chỉ là cái gì ? Còn không mau nói với bổn vương.
A Ý cúi thấp mặt xuống, nói cũng lạc cả đi:
- Vương gia, tay của tiểu thư đang bị thương, người mau để chúng thuộc hạ
xuống dưới cứu tiểu thư đi.
Đông Phương Lãnh tức giận nhập trời, nếu hắn biết là ai đã thuê nhiều cao thủ tới ám sát nàng như thế đợi đó cho hắn.
Đông Phương Lãnh tức giận không có chỗ phát tiết hắn vận nội lực ở bàn tay đánh mạnh về phía tảng đá lớn cạnh đó.
Tảng đá lập tức nổ tung tóe ra thành nhiều mảnh.
Đông Phương Lãnh lập tức gào lớn:
- Còn mau không đi tìm nàng cho bổ vương..
- Khụ.. khụ..khụ...
Ngay sau đó Đông Phương Lanh lại họ ra mấy ngụm máu.
Đông Phương Tiêu đi tới đưa cho Đông Phương Lãnh mấy viên đan dược, để hắn uống . Ngay sau đó hắn cũng lui lại, không nói gì thêm.
Sau đó hắn quay ra phân phó người đốt đuốc tìm đường xuống dưới vách đá tìm Cầm Thanh Tuyết.
Đông Phương Tiêu cũng đưa cho Ảnh Nhất và A Ý hai viên đan dược, hắn cũng phân phó cho hai người ở lại bên trên núi, vì họ cũng đã kiệt sức rồi, lại thêm một trưởng nội lực của Đông Phương Lãnh nữa. Dù muốn dù không cũng không thể vận lực thêm được nữa.
A Ý thân là thuộc hạ của Cầm Thanh Tuyết, lại rất quý trọng tiểu thư, nàng đứng lên cũng muốn xuống dưới tìm. Nhưng lại bị ánh mắt băng lãnh của Đông Phương Tiêu nhìn tới kinh khiếp.
Đông Phương Tiêu hừ lạnh nói với A Ý và Ảnh Nhất:
- Hai người sau này không muốn dùng nội lực và võ công nữa thì cứ xuống dưới đi. Tất cả mạch chính đã thương tổn tới sắp tàn phế, chỉ cần dùng thêm chút nội lực và khí lực nữa dù có ông trời cũng không cứu được hai ngươi đâu.
Nghe vậy Ảnh Nhất và A Ý cũng đành nghe lời ngũ vương gia ở lại phía trên.
Đông Phương Tiêu quay người nhìn về bóng lưng của Đông Phương Lãnh, hắn biết bây giờ mà bảo Tam ca đi nghỉ ngơi ắt hẳn là tìm chết.
Ai còn không biết Cầm Thanh Tuyết quan trọng với Đông Phương Lãnh thế nào chứ, Đông Phương Tiêu hắn biết rõ nhất, nàng ta chính là người quan trọng hơn cả mạng của huynh ấy.
Bên này Phong Mặc Vân sau khi người Tam
vương gia tới, hắn vẫn hòa cùng với người của Đông Phương Lãnh cùng giết hết dám hắc y nhân.
Cả người hắn cũng đã chật vật, khí lực cũng đã tiêu hao quá nhiều. Khi nhìn thấy hộ vệ của mình tới Phong Mặc Vân lập tức ngã xuống và rơi vào hôn mê.
Sau đó được người của hắn đưa đi, trên đường trở về hắn lại vì lo cho Cầm Thanh Tuyết mà ép mình tỉnh lại. Thấy mình trên đường xuống núi hắn lần nữa lại phân phó người cùng trở lại dưới vực núi tìm Cầm Thanh Tuyết.
Khi lên tới nơi đã thấy người của Đông Phương Lãnh đang đốt đuốc đỏ rực cả phía dưới. Phong Mặc Vân lập tức cho người xuống bên dưới cùng hắn tìm.
Phong Mặc Vân vừa rồi hắn cũng đã chứng kiến thấy Đông Phương Lãnh một thân tóc bạc, mắt đỏ . Cả người ngập tràn sát khí và ma khí chém giết người một cách ác liệt và tàn bạo.
Hắn cũng đã từng được nghe qua truyền thuyết Minh vương và Thánh nữ. Cho tới bây giờ chứng kiến Đông Phương Lãnh bộc phát tâm ma như vậy hắn mới tin đó là sự thật.
Càng nghĩ trong lòng Phong Mặc Vân lại càng thấy lo lắng cho Cầm Thanh Tuyết. Như vậy chẳng phải khi tâm ma của Đông Phương Lãnh xuất hiện Cầm Thanh Tuyết cũng sẽ rất nguy hiểm hay sao.
Phong Mặc Vân thầm quyết định trong lòng, sau khi tìm được Cầm Thanh Tuyết nhất định sẽ nói rõ những gì hôm nay hắn thấy với nàng. Để nàng tránh xa Đông Phương Lãnh một chút, nếu có thể hắn nhất định sẽ đưa nàng rời đi.... Rời khỏi nơi đầy dẫy những nguy hiểm và tàn khốc này.
Phong Mặc Vân mặc dù cơ thể đã đạt đến nỗi sức cùng lực kiệt nhưng vẫn không nhịn được muốn tìm nàng, bên dưới hắn đã nghe rất nhiều tiếng sói chu và động vật gầm thét.
Hắn xuống tới nới cũng là lúc Đông Phương Lãnh tìm tới .
Đông Phương Lãnh nhìn Phong Mặc Vân đầy lạnh lùng, hắn trầm giọng nói:
- Phong Mặc Vân... Ở đây có bổn vương tìm nàng rồi, ngươi trở về đi.
Đông Phương Lãnh biết vừa rồi cũng nhờ có nam nhân trước mặt này thì đám người của hắn mới có thể cầm cự tới bây giờ. Hắn mặc dù luôn coi Phong Mặc Vân là tình địch nhưng Đông Phương Lãnh hắn cũng là người có thù ắt báo có ơn ắt trả.
Hiện tại lại nhìn Phong Mặc Vân cả thân tiều tụy vẫn cố chấp xuống dưới vực tìm nàng. Đông Phương Lãnh cũng đoán ra được thâm tình mà hắn dành cho Cầm Thanh Tuyết cũng là thật. Chỉ có điều... Nàng chính là thuộc về Đông Phương Lãnh hắn... Ai cũng đừng mong cướp đi được...
Đông Phương Tiêu vẫn luôn đi sát cạnh Đông Phương Lãnh, hắn biết tam ca của mình đang cố dùng nội lực để ép đi độc trong người. Cũng là đang rất cố chấp để tìm bằng được Cầm Thanh Tuyết.
Thấy trong mắt Đông Phương Lãnh ngập tràn sát ý, Đông Phương Tiêu liền đi lên xua tay nói :
- Tam ca huynh đừng có tức giận như vậy, dù sao chúng ta thêm một người thì cũng sớm tìm ra hơn một chút. Hai người thay vì ở đây trừng mắt nhìn nhau vậy thì nhanh đi tìm đi. Cũng quá nửa đêm rồi, đêm càng xuống trời càng lạnh, mãnh thú càng nhiều. Các người nghe ta đi thôi.
Nói song Đông Phương Tiêu lập tức kéo tay Đông Phương Lãnh rời đi không chú ý gì đến Phong Mặc Vân nữa.
Sau khi Đông Phương Lãnh rời đi, người của Hứa Trạch cũng tới nơi của Phong Mặc Vân.
Tất cả theo phân phó chia nhau ra lục tìm tất cả gốc cây ngọn cỏ xung quanh đó.
Hứa Trạch đi tới cạnh Phong Mặc Vân vừa thở dài vừa lắc đầu nói :
- Ta từ khi nào lại không biết đến có một Phong Mặc Vân suy tình như vậy.
Phong Mặc Vân hừ lạnh với Hứa Trạch, hắn vừa quay người đi vừa nói :
- Ngươi chính là chưa gặp qua người nhất kiến chung tình nên còn mạnh miệng lắm. Ta nhờ ngươi tới tìm Cầm tiểu thư chứ không nhờ ngươi tới chỉ để nói bậy.
Hứa Trạch nhếch môi cười nhẹ, hắn vừa đuổi theo Phong Mặc Vân vừa gọi :
Được rồi, huynh mau nghỉ chút đi . Ta cùng thuộc hạ đi tìm thay huynh.
Phong Mặc Vân vừa đánh mắt tìm kiếm xung quanh vừa lạnh lùng nói :
- Ta vẫn ổn. Ngươi nghĩ ta chưa tìm được nàng có yên tâm nghỉ ngơi được hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất