Chương 22: Chắc không phải tổng tài thích đàn ông đó chứ?
Editor: Gia Vi
Beta: Trúc Phu
Bạch Vong Xuyên cảm thấy mình vẫn có thể tin tưởng vào tôn nghiêm của “người đưa đò” Nhị Hắc, cậu không có tiếp tục hoài nghi, chỉ gật đầu đồng ý với đề nghị của Khúc Mặc.
Khúc tổng sớm dự mưu từ trước thấy cậu đồng ý liền lập tức dẫm chân ga làm chiếc xe thể thao lao thẳng trên đường, điểm đến anh cũng đã nghĩ xong.
Căn cứ vào khoảng thời gian ở chung với tiểu đạo sĩ, anh có thể xác định tuy ngoài mặt cậu rất hiểu lễ nghĩa, là một người có giáo dưỡng đàng hoàng, nhưng hiểu biết của cậu đối với thế giới bên ngoài thì lại rất ít. Anh đoán có thể vì lúc trước tiểu đạo sĩ theo sư phụ của mình sinh hoạt ở trong nơi núi sâu rừng thẳm nào đó giống như cậu đã từng nhắc qua với mình, chỗ đó hiếm có người ngoài ra vào, càng đừng nói là sẽ có mấy toà cao ốc chọc trời hay mấy nhà hàng cao cấp 3 sao gì đó, khái niệm của mấy thứ này hoàn toàn xa lạ đối với tiểu đạo sĩ của anh.
Cho cậu xem mấy thứ này đủ làm cậu hưng phấn tới trước mắt đều sáng ngời lấp lánh nhỉ.
Bởi vì nguyên nhân này mà anh định sẽ tới một nhà hàng cao cấp gần ngoại ô thành phố để ăn. Khúc Mặc xác định Bạch Vong Xuyên chưa từng nếm thử qua loại đồ ăn này, cho nên Khúc tổng muốn người cùng cậu trải nghiệm những lần đầu tiên này là anh.
Chiếc xe thể thao đến bãi đỗ xe của nhà ăn thì dừng lại, chung quanh cũng chỉ có vài chiếc xe đậu lác đác trong bãi, chứng tỏ hôm nay nhà hàng cũng không tiếp đón quá nhiều khách tới ăn.
Bạch Vong Xuyên theo thói quen vừa xuống xe đã đánh giá xung quanh mình một chút, trước mắt cậu là một tòa kiến trúc to lớn theo phong cách hoàng cung. Cả toà nhà được chiếu sáng lập loè bằng đèn neon sáng vàng bạc đan xen. Trên mặt cậu biểu tình thường thường giống như Khúc Mặc đang dẫn cậu đến quán mỳ bò trong hẻm nhỏ lúc trước vậy.
Khúc tổng biết biểu hiện này của cậu là bởi vì khái niệm về tiền bạc của tiểu đạo sĩ rất ít, gần như bằng không, nhờ may mắn này mà anh mới có thể không lo lắng đối phương từ chối lời mời đi ăn “xa xỉ” này của anh.
Anh đem cửa xe khóa kỹ, Khúc Mặc xoay người mang theo Bạch Vong Xuyên hướng đến cửa nhà hàng. Trong miệng tuỳ ý hỏi một câu: “Cảm giác chỗ này thế nào?”
Trên mặt bình đạm của Bạch Vong Xuyên có chút thay đổi.
Cậu hơi nhíu mày, nói: “Phong thuỷ bố trí rất tốt, là bố cục tiền đồ như nước. Chỉ là nơi này sát khí có chút nặng, ngẫu nhiên tới ăn một lần thì được, không nên tới nơi này nhiều quá.”
Khúc Mặc nghe cậu nói, anh nhịn không được kéo khoé môi.
Anh cảm thấy từ khi mình gặp tiểu đạo sĩ thật giống như đã đụng mở cánh cửa xui xẻo nào đó mà người thường tuyệt đối không được mở ra. Những chuyện trước kia tới việc nghĩ tới anh cũng chưa từng nghĩ qua mà bây giờ lại giống như lũ cuốn bão dập lũ lượt từng cái kéo tới chỗ anh.
Tâm tình Khúc Mặc có chút phức tạp, anh thậm chí còn đang tự hỏi bản thân có nên đổi một cái nhà hàng khác hay không.
Thế nhưng Vong Xuyên giống như đoán được ý nghĩ của anh, cậu quay đầu liếc anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: “Chỉ cần nhà hàng nào có cách chế biến thức ăn tàn nhẫn đều sẽ có loại sát khí này, chuyện này không có liên quan tới chúng ta, những sát âm này cũng sẽ không nhắm vào chúng ta.”
Tiểu đạo sĩ đã nói như vậy, Khúc Mặc liền an tâm rồi.
Anh tiếp tục bước chân mang theo Bạch Vong Xuyên vào cửa, hai người chọn một cái bàn liền ngồi xuống. Anh gọi xong những món mình muốn với phục vụ bên cạnh liền đem thực đơn trong tay mình để xuống, mỉm cười nhìn về tiểu đạo sĩ ở phía đối diện mình.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Bạch Vong Xuyên từ quyển thực đơn ngẩng đầu lên nhìn anh. Cậu do dự một chút, rồi mở miệng hỏi anh: “Anh…đã chọn xong rồi?”
Khúc Mặc mỉm cười gật đầu: “Tôi đã tới nơi này được vài lần, những món ăn đặc sắc ở đây đại khái đều đã ăn qua, cho nên cũng đã biết rõ mình nên kêu những món nào rồi. Cậu xem thử muốn ăn gì thì gọi đi.”
Bạch Vong Xuyên “A” một tiếng, tiếp tục lật thực đơn.
Tuy danh xưng của cậu cũng là tiểu đạo sĩ nhưng cậu cùng với khái niệm về đạo sĩ đã xuất gia của Khúc Mặc rất khác nhau, cậu vẫn sẽ ăn thịt uống rượu. Nói thẳng ra là ở phương diện ăn uống cậu cùng người thường không hề có khác biệt.
Ít phút sau, liền thấy cậu chọn bốn món thịt cùng với một phần cơm.
Khúc tổng nhìn nhìn, anh cũng không quản cậu có chọn hơi nhiều món hay không. Anh chỉ phất tay gọi phục vụ tới chọn thêm một phần mỳ ý cùng một phần canh, rồi bảo phục vụ đem hết những món đã chọn lên đây.
Người phục vụ khẽ gật đầu, anh ta lễ phép cầm thực đơn lui ra.
Bạch Vong Xuyên nhìn khắp nơi một lượt, sau đó mày đẹp hơi nhíu lại.
Khúc Mặc vẫn luôn quan sát từng phản ứng của cậu, cho nên khi anh nhìn thấy biểu tình này của cậu liền lập tức hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Bạch Vong Xuyên khẽ lắc đầu.
Cậu trầm ngâm một lát, nói: “Những món ăn ở nhà hàng này, sẽ không chỉ có những món viết trên thực đơn không đâu.”
Khúc Mặc sững sốt: “Lời này của cậu có ý gì?”
“Ý tôi chính là trừ bỏ những món ăn có thể nhìn thấy trên thực đơn thì còn có những món ăn bí ẩn khác mà người thường không thể ăn được mới đúng” Bạch Vong Xuyên nói, “Mấy món này trước kia ở trên mạng tôi cũng có nhìn thấy qua, không biết anh có biết tới chúng không, ví dụ như não khỉ, hay *thịt chuột non đó?”
*thịt chuột non (Tam chi nhi): Những con chuột non mới ra đời sẽ được bày ra đĩa, chấm cùng nguyên liệu và… ăn sống. Một trong mấy món kinh dị của người trung quốc.
Tất nhiên là anh có nghe nói qua.
Khúc Mặc ở trong lòng đáp lời cậu, trên mặt anh hiện lên biểu cảm càng kinh ngạc.
Bởi vì những món Vong Xuyên vừa mới nêu tên đều là những món ăn có cách làm cực kỳ tàn nhẫn, đến cả anh còn không dám tưởng tượng đến việc mình sẽ thử mấy món đó.
Anh tới chỗ này ăn cũng vì được bạn bè dẫn tới, cảm thấy mấy món ăn ở đây cũng không tệ, địa điểm lại yên tĩnh, nên anh mới dẫn Bạch Vong Xuyên tới đây. Nhưng mà bộ dáng của tiểu đạo sĩ không giống như là đang nói đùa, cho nên….
“Tôi về sau không tới chỗ này ăn nữa.”
Khúc Mặc thở dài, căn bản chính là tính tới chỗ này để tạo dựng chút không khí hẹn hò nhưng trong nháy mắt đã bị đánh tan, biến mất không còn một mảnh.
Bạch Vong Xuyên lại không có cảm giác tiếc nuối như vậy, cậu chỉ bình tĩnh gật đầu, sau đó yên ổn chờ đồ ăn của cậu được dọn ra.
Có lẽ vì hôm nay nhà hàng không có quá nhiều khách nên tốc độ lên đồ ăn rất nhanh. Trong lòng Khúc Mặc còn nghĩ tiểu đạo sĩ sẽ còn nói thêm vài lời khó đỡ nào khác, nhưng dáng vẻ của cậu lại giống với thường ngày vô tâm vô phế, gắp một miếng thịt này lại tới một miếng thịt khác lên ăn. Đôi khi còn sẽ đánh giá một câu: “Đồ ăn ngon.”
Tuy rằng số lượng đồ ăn ở chỗ này không phải quá nhiều nhưng hai người gọi món vẫn là tương đối nhiều. Khúc Mặc cứ tưởng bọn họ hai người sẽ không thể giải quyết hết một bàn đồ ăn này, nhưng anh trăm triệu lần không ngờ tới là tiểu đạo sĩ của anh vậy mà có thể ung dung thong thả bỏ từng khối từng khối vào miệng mình. Chờ tới khi anh kịp phản ứng lại thì đã thấy tất cả dĩa ăn trên bàn đều nhìn thấy đáy.
Tức khắc anh liền không nhịn được mà cho Bạch Vong Xuyên một ánh nhìn kính nể.
Người phía sau liền mỉm cười dùng khăn giấy lau miệng, cậu còn không quên hỏi: “Nơi này có thể mua đem về không? Nhị Hắc còn chưa có được ăn cái gì đâu.”
“Đương nhiên là có rồi.”
Khúc Mặc vội vàng phất tay nhờ phục vụ đem thực đơn lại đây, anh đem quyền chọn món giao cho Bạch Vong Xuyên, rồi nhìn người đối diện dùng ngón tay chỉ ba món thịt khác nhau, anh liền bảo phục vụ ghi xuống sau đó nhờ hắn đóng gói mang về.
Phục vụ gật đầu lui ra, rốt cục Khúc Mặc mói một lần nữa nhìn về phía tiểu đạo sĩ, ánh mắt chần chờ nói: “Cái này, ngày thường cậu ăn ở nhà có phải chưa từng ăn no không?”
“Cũng no mà” Bạch Vong Xuyên nói, “Thật ra nói tới chuyện này cũng có chút kỳ quái, mặc kệ tôi ăn nhiều hay ít đều có thể ăn hết, cũng đều cảm thấy no. Giống như bình thường lúc ở nhà, tôi đều cảm thấy là mình ăn no rồi không khác gì với cảm giác đã ăn no như bây giờ.”
Khoé môi Khúc Mặc khẽ cong: “Ý của cậu là cậu vẫn có thể ăn thêm một chút nữa?”
Bạch Vong Xuyên gật đầu, cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi chỉ vào bàn ăn nói: “Dù có lên thêm 10 mâm giống như thế này nữa tôi vẫn có thể ăn hết. Hơn nữa tôi cũng sẽ không thấy quá no, giống như trong bụng tôi có cái động không đáy vậy dù có ăn bao nhiêu đồ ăn đều được ngoại trừ cảm thấy hơi no thì không có cảm giác gì khác.”
Khúc Mặc nghe cậu nói, ánh mắt anh nhìn cậu có chút kỳ quái.
Thái độ của Bạch Vong Xuyên thì vẫn như bình thường như không có việc gì, cậu chống tay ngồi đợi đồ ăn của Nhị Hắc đem ra.
Thật lâu sau, Khúc Mặc mới hỏi: “Cậu….là con người đúng không?”
“Hẳn là như vậy” Bạch Vong Xuyên cười cười, “Tôi không phải là yêu quái, cũng không phải quỷ hồn. Hơn nữa từ nhỏ tới lớn tôi vẫn ở hình dạng này, tôi cũng có bóng lại không sợ ánh mặt trời. Như vậy, nếu không phải là con người thì cũng không thể là loài vật nào khác được, anh nghĩ xem tôi nói đúng không?”
Khúc Mặc hơi chần chừ.
Bất quá anh chỉ do dự ngẫm nghĩ vấn đề này khoảng chừng 10 phút, sau đó anh thông minh quyết định hoàn toàn từ bỏ việc tìm câu trả lời cho vấn đề này. Bởi vì, lý do thứ nhất, dù anh có muốn tìm hiểu như thế nào đều không thể tìm ra đáp án chính xác được. Lý do thứ hai, anh xác định dù tiểu đạo sĩ có phải là con người hay không cũng không hề ảnh hưởng tới việc anh thích cậu. Đã như vậy, vấn đề cậu có phải là con người hay không cũng không còn là chuyện quan trọng cần anh phải để tâm tới nữa.
Khúc tổng từ trước tới nay đều là một người có nhận thức rõ ràng.
Cho nên lúc anh từ bỏ suy nghĩ về vấn đề này, thì anh đã lập tức suy nghĩ đến việc sắp xếp lịch đi của chuyến du lịch của hai người trong mấy ngày sắp tới.
Thật ra “chuyến du lịch cho nhân viên” này là phúc lợi thêm bằng cách rút thăm trúng thưởng của công ty. Công ty của Khúc Mặc đối xử với nhân viên của mình rất tốt, cho nên mấy loại hoạt động như thế này cũng không phải là lần đầu tiên công ty tổ chức cho nhân viên. Lần này khác ở chỗ, Khúc tổng mấy năm nay chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động nào với nhân viên, năm nay lại quyết định đi cùng bọn họ chuyến này.
Thời gian thật mau trôi qua, nháy mắt đã đến ngày xuất phát.
Theo kế hoạch mọi người sẽ cùng nhau xuất phát vào sáng thứ bảy, công ty sẽ sắp xếp đưa mọi người tới địa điểm du lịch. Trước khi Khúc Mặc tới thì đa số người có trong danh sách chuyến đi lần này đã có mặt tại địa điểm tập hợp trước giờ hẹn.
Năm nay Lưu Tĩnh cũng nằm trong danh sách những người được đi, cho nên lúc này cô đang cùng với mấy đồng nghiệp nữ khác túm lại ríu rít nói chuyện phiếm.
“Chị Tĩnh, bình thường chị tiếp xúc với Khúc tổng gần nhất. Trong khoảng thời gian này tính cách sếp thay đổi nhiều quá, chị có biết tin tức bí mật gì của sếp không?”
Một bạn nữ tóc ngắn, có đôi mắt to tròn dùng vẻ mặt hóng hớt nhìn về phía Lưu Tĩnh.
Nghe được chủ đề cô ấy hỏi, xung quanh lập tức có một đống cặp mắt khác hướng về phía Lưu Tĩnh. Trong ánh mắt đều mang theo sự chờ mong không thèm giấu giếm, Lưu Tĩnh cũng biết mọi người đều hy vọng cô có thể giải đáp thắc mắc của họ.
Nhưng, đầu óc nàng gần đây có chút hỗn loạn, một đoạn ký ức gần đây của cô đều rất lung tung mơ hồ. Tới chính cô cũng không quá rõ ràng những sự việc mình đã trải qua gần đây, thì làm sao rảnh mà đi quan tâm tới chuyện riêng của Khúc tổng.
Cho nên khi cô đối mặt với loại câu hỏi này thì cũng chỉ có thể xấu hổ cười, gãi đầu nói chính mình cũng không rõ.
Những đồng nghiệp nữ đều cười nói cô giấu giếm.
Quả nhiên sau đó vẫn có người nhắc tới chủ đề Khúc tổng có phải đang có bạn gái hay không.
“Aiz, cũng có thể là sếp của chúng ta đang theo đuổi người ta? Mọi người nghĩ xem, lần này sếp ấy đi với chúng ta có phải vì muốn mang theo người yêu thầm kín đó hay không?”
Không biết ai đã nói câu này làm cho tất cả mọi người lại một lần nữa nháo nhào.
Lưu Tĩnh nhìn mọi người hưng phấn thảo luận mà không biết vì sao trong đầu lại xuất hiện lê khuôn mặt của một nam thanh niên tầm 17-18 tuổi, lớn lên trông thật đẹp.
Cô nhớ rõ vị thiếu niên kia có từng đưa cho mình một lá bùa, hình như cô đã làm mất lá bùa đó ở đâu rồi.
Người đó cũng đã cho nàng danh thiếp của cậu, hình như cô cũng làm mất luôn rồi, thậm chí cô còn không thể nhớ rõ được tên người đó ở trên tấm danh thiếp.
Lưu Tĩnh nhíu nhíu mày.
Bất quá giây tiếp theo, mày cô liền giãn ra, khoé miệng cũng chậm rãi cong lên vẽ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Có nhớ hay không đều không sao cả.
Dù sao cô cũng không cần bùa chú gì đó, cô cũng cảm thấy mình có vấn đề gì cần hỏi han tới phương diện huyền học cả. Huống hồ, nếu Khúc tổng nhà các cô có phá giới, nếm thử thất tình lục dục của người thường cũng sẽ không tìm một người nam nhân để thích đúng không?
Beta: Trúc Phu
Bạch Vong Xuyên cảm thấy mình vẫn có thể tin tưởng vào tôn nghiêm của “người đưa đò” Nhị Hắc, cậu không có tiếp tục hoài nghi, chỉ gật đầu đồng ý với đề nghị của Khúc Mặc.
Khúc tổng sớm dự mưu từ trước thấy cậu đồng ý liền lập tức dẫm chân ga làm chiếc xe thể thao lao thẳng trên đường, điểm đến anh cũng đã nghĩ xong.
Căn cứ vào khoảng thời gian ở chung với tiểu đạo sĩ, anh có thể xác định tuy ngoài mặt cậu rất hiểu lễ nghĩa, là một người có giáo dưỡng đàng hoàng, nhưng hiểu biết của cậu đối với thế giới bên ngoài thì lại rất ít. Anh đoán có thể vì lúc trước tiểu đạo sĩ theo sư phụ của mình sinh hoạt ở trong nơi núi sâu rừng thẳm nào đó giống như cậu đã từng nhắc qua với mình, chỗ đó hiếm có người ngoài ra vào, càng đừng nói là sẽ có mấy toà cao ốc chọc trời hay mấy nhà hàng cao cấp 3 sao gì đó, khái niệm của mấy thứ này hoàn toàn xa lạ đối với tiểu đạo sĩ của anh.
Cho cậu xem mấy thứ này đủ làm cậu hưng phấn tới trước mắt đều sáng ngời lấp lánh nhỉ.
Bởi vì nguyên nhân này mà anh định sẽ tới một nhà hàng cao cấp gần ngoại ô thành phố để ăn. Khúc Mặc xác định Bạch Vong Xuyên chưa từng nếm thử qua loại đồ ăn này, cho nên Khúc tổng muốn người cùng cậu trải nghiệm những lần đầu tiên này là anh.
Chiếc xe thể thao đến bãi đỗ xe của nhà ăn thì dừng lại, chung quanh cũng chỉ có vài chiếc xe đậu lác đác trong bãi, chứng tỏ hôm nay nhà hàng cũng không tiếp đón quá nhiều khách tới ăn.
Bạch Vong Xuyên theo thói quen vừa xuống xe đã đánh giá xung quanh mình một chút, trước mắt cậu là một tòa kiến trúc to lớn theo phong cách hoàng cung. Cả toà nhà được chiếu sáng lập loè bằng đèn neon sáng vàng bạc đan xen. Trên mặt cậu biểu tình thường thường giống như Khúc Mặc đang dẫn cậu đến quán mỳ bò trong hẻm nhỏ lúc trước vậy.
Khúc tổng biết biểu hiện này của cậu là bởi vì khái niệm về tiền bạc của tiểu đạo sĩ rất ít, gần như bằng không, nhờ may mắn này mà anh mới có thể không lo lắng đối phương từ chối lời mời đi ăn “xa xỉ” này của anh.
Anh đem cửa xe khóa kỹ, Khúc Mặc xoay người mang theo Bạch Vong Xuyên hướng đến cửa nhà hàng. Trong miệng tuỳ ý hỏi một câu: “Cảm giác chỗ này thế nào?”
Trên mặt bình đạm của Bạch Vong Xuyên có chút thay đổi.
Cậu hơi nhíu mày, nói: “Phong thuỷ bố trí rất tốt, là bố cục tiền đồ như nước. Chỉ là nơi này sát khí có chút nặng, ngẫu nhiên tới ăn một lần thì được, không nên tới nơi này nhiều quá.”
Khúc Mặc nghe cậu nói, anh nhịn không được kéo khoé môi.
Anh cảm thấy từ khi mình gặp tiểu đạo sĩ thật giống như đã đụng mở cánh cửa xui xẻo nào đó mà người thường tuyệt đối không được mở ra. Những chuyện trước kia tới việc nghĩ tới anh cũng chưa từng nghĩ qua mà bây giờ lại giống như lũ cuốn bão dập lũ lượt từng cái kéo tới chỗ anh.
Tâm tình Khúc Mặc có chút phức tạp, anh thậm chí còn đang tự hỏi bản thân có nên đổi một cái nhà hàng khác hay không.
Thế nhưng Vong Xuyên giống như đoán được ý nghĩ của anh, cậu quay đầu liếc anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: “Chỉ cần nhà hàng nào có cách chế biến thức ăn tàn nhẫn đều sẽ có loại sát khí này, chuyện này không có liên quan tới chúng ta, những sát âm này cũng sẽ không nhắm vào chúng ta.”
Tiểu đạo sĩ đã nói như vậy, Khúc Mặc liền an tâm rồi.
Anh tiếp tục bước chân mang theo Bạch Vong Xuyên vào cửa, hai người chọn một cái bàn liền ngồi xuống. Anh gọi xong những món mình muốn với phục vụ bên cạnh liền đem thực đơn trong tay mình để xuống, mỉm cười nhìn về tiểu đạo sĩ ở phía đối diện mình.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Bạch Vong Xuyên từ quyển thực đơn ngẩng đầu lên nhìn anh. Cậu do dự một chút, rồi mở miệng hỏi anh: “Anh…đã chọn xong rồi?”
Khúc Mặc mỉm cười gật đầu: “Tôi đã tới nơi này được vài lần, những món ăn đặc sắc ở đây đại khái đều đã ăn qua, cho nên cũng đã biết rõ mình nên kêu những món nào rồi. Cậu xem thử muốn ăn gì thì gọi đi.”
Bạch Vong Xuyên “A” một tiếng, tiếp tục lật thực đơn.
Tuy danh xưng của cậu cũng là tiểu đạo sĩ nhưng cậu cùng với khái niệm về đạo sĩ đã xuất gia của Khúc Mặc rất khác nhau, cậu vẫn sẽ ăn thịt uống rượu. Nói thẳng ra là ở phương diện ăn uống cậu cùng người thường không hề có khác biệt.
Ít phút sau, liền thấy cậu chọn bốn món thịt cùng với một phần cơm.
Khúc tổng nhìn nhìn, anh cũng không quản cậu có chọn hơi nhiều món hay không. Anh chỉ phất tay gọi phục vụ tới chọn thêm một phần mỳ ý cùng một phần canh, rồi bảo phục vụ đem hết những món đã chọn lên đây.
Người phục vụ khẽ gật đầu, anh ta lễ phép cầm thực đơn lui ra.
Bạch Vong Xuyên nhìn khắp nơi một lượt, sau đó mày đẹp hơi nhíu lại.
Khúc Mặc vẫn luôn quan sát từng phản ứng của cậu, cho nên khi anh nhìn thấy biểu tình này của cậu liền lập tức hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Bạch Vong Xuyên khẽ lắc đầu.
Cậu trầm ngâm một lát, nói: “Những món ăn ở nhà hàng này, sẽ không chỉ có những món viết trên thực đơn không đâu.”
Khúc Mặc sững sốt: “Lời này của cậu có ý gì?”
“Ý tôi chính là trừ bỏ những món ăn có thể nhìn thấy trên thực đơn thì còn có những món ăn bí ẩn khác mà người thường không thể ăn được mới đúng” Bạch Vong Xuyên nói, “Mấy món này trước kia ở trên mạng tôi cũng có nhìn thấy qua, không biết anh có biết tới chúng không, ví dụ như não khỉ, hay *thịt chuột non đó?”
*thịt chuột non (Tam chi nhi): Những con chuột non mới ra đời sẽ được bày ra đĩa, chấm cùng nguyên liệu và… ăn sống. Một trong mấy món kinh dị của người trung quốc.
Tất nhiên là anh có nghe nói qua.
Khúc Mặc ở trong lòng đáp lời cậu, trên mặt anh hiện lên biểu cảm càng kinh ngạc.
Bởi vì những món Vong Xuyên vừa mới nêu tên đều là những món ăn có cách làm cực kỳ tàn nhẫn, đến cả anh còn không dám tưởng tượng đến việc mình sẽ thử mấy món đó.
Anh tới chỗ này ăn cũng vì được bạn bè dẫn tới, cảm thấy mấy món ăn ở đây cũng không tệ, địa điểm lại yên tĩnh, nên anh mới dẫn Bạch Vong Xuyên tới đây. Nhưng mà bộ dáng của tiểu đạo sĩ không giống như là đang nói đùa, cho nên….
“Tôi về sau không tới chỗ này ăn nữa.”
Khúc Mặc thở dài, căn bản chính là tính tới chỗ này để tạo dựng chút không khí hẹn hò nhưng trong nháy mắt đã bị đánh tan, biến mất không còn một mảnh.
Bạch Vong Xuyên lại không có cảm giác tiếc nuối như vậy, cậu chỉ bình tĩnh gật đầu, sau đó yên ổn chờ đồ ăn của cậu được dọn ra.
Có lẽ vì hôm nay nhà hàng không có quá nhiều khách nên tốc độ lên đồ ăn rất nhanh. Trong lòng Khúc Mặc còn nghĩ tiểu đạo sĩ sẽ còn nói thêm vài lời khó đỡ nào khác, nhưng dáng vẻ của cậu lại giống với thường ngày vô tâm vô phế, gắp một miếng thịt này lại tới một miếng thịt khác lên ăn. Đôi khi còn sẽ đánh giá một câu: “Đồ ăn ngon.”
Tuy rằng số lượng đồ ăn ở chỗ này không phải quá nhiều nhưng hai người gọi món vẫn là tương đối nhiều. Khúc Mặc cứ tưởng bọn họ hai người sẽ không thể giải quyết hết một bàn đồ ăn này, nhưng anh trăm triệu lần không ngờ tới là tiểu đạo sĩ của anh vậy mà có thể ung dung thong thả bỏ từng khối từng khối vào miệng mình. Chờ tới khi anh kịp phản ứng lại thì đã thấy tất cả dĩa ăn trên bàn đều nhìn thấy đáy.
Tức khắc anh liền không nhịn được mà cho Bạch Vong Xuyên một ánh nhìn kính nể.
Người phía sau liền mỉm cười dùng khăn giấy lau miệng, cậu còn không quên hỏi: “Nơi này có thể mua đem về không? Nhị Hắc còn chưa có được ăn cái gì đâu.”
“Đương nhiên là có rồi.”
Khúc Mặc vội vàng phất tay nhờ phục vụ đem thực đơn lại đây, anh đem quyền chọn món giao cho Bạch Vong Xuyên, rồi nhìn người đối diện dùng ngón tay chỉ ba món thịt khác nhau, anh liền bảo phục vụ ghi xuống sau đó nhờ hắn đóng gói mang về.
Phục vụ gật đầu lui ra, rốt cục Khúc Mặc mói một lần nữa nhìn về phía tiểu đạo sĩ, ánh mắt chần chờ nói: “Cái này, ngày thường cậu ăn ở nhà có phải chưa từng ăn no không?”
“Cũng no mà” Bạch Vong Xuyên nói, “Thật ra nói tới chuyện này cũng có chút kỳ quái, mặc kệ tôi ăn nhiều hay ít đều có thể ăn hết, cũng đều cảm thấy no. Giống như bình thường lúc ở nhà, tôi đều cảm thấy là mình ăn no rồi không khác gì với cảm giác đã ăn no như bây giờ.”
Khoé môi Khúc Mặc khẽ cong: “Ý của cậu là cậu vẫn có thể ăn thêm một chút nữa?”
Bạch Vong Xuyên gật đầu, cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi chỉ vào bàn ăn nói: “Dù có lên thêm 10 mâm giống như thế này nữa tôi vẫn có thể ăn hết. Hơn nữa tôi cũng sẽ không thấy quá no, giống như trong bụng tôi có cái động không đáy vậy dù có ăn bao nhiêu đồ ăn đều được ngoại trừ cảm thấy hơi no thì không có cảm giác gì khác.”
Khúc Mặc nghe cậu nói, ánh mắt anh nhìn cậu có chút kỳ quái.
Thái độ của Bạch Vong Xuyên thì vẫn như bình thường như không có việc gì, cậu chống tay ngồi đợi đồ ăn của Nhị Hắc đem ra.
Thật lâu sau, Khúc Mặc mới hỏi: “Cậu….là con người đúng không?”
“Hẳn là như vậy” Bạch Vong Xuyên cười cười, “Tôi không phải là yêu quái, cũng không phải quỷ hồn. Hơn nữa từ nhỏ tới lớn tôi vẫn ở hình dạng này, tôi cũng có bóng lại không sợ ánh mặt trời. Như vậy, nếu không phải là con người thì cũng không thể là loài vật nào khác được, anh nghĩ xem tôi nói đúng không?”
Khúc Mặc hơi chần chừ.
Bất quá anh chỉ do dự ngẫm nghĩ vấn đề này khoảng chừng 10 phút, sau đó anh thông minh quyết định hoàn toàn từ bỏ việc tìm câu trả lời cho vấn đề này. Bởi vì, lý do thứ nhất, dù anh có muốn tìm hiểu như thế nào đều không thể tìm ra đáp án chính xác được. Lý do thứ hai, anh xác định dù tiểu đạo sĩ có phải là con người hay không cũng không hề ảnh hưởng tới việc anh thích cậu. Đã như vậy, vấn đề cậu có phải là con người hay không cũng không còn là chuyện quan trọng cần anh phải để tâm tới nữa.
Khúc tổng từ trước tới nay đều là một người có nhận thức rõ ràng.
Cho nên lúc anh từ bỏ suy nghĩ về vấn đề này, thì anh đã lập tức suy nghĩ đến việc sắp xếp lịch đi của chuyến du lịch của hai người trong mấy ngày sắp tới.
Thật ra “chuyến du lịch cho nhân viên” này là phúc lợi thêm bằng cách rút thăm trúng thưởng của công ty. Công ty của Khúc Mặc đối xử với nhân viên của mình rất tốt, cho nên mấy loại hoạt động như thế này cũng không phải là lần đầu tiên công ty tổ chức cho nhân viên. Lần này khác ở chỗ, Khúc tổng mấy năm nay chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động nào với nhân viên, năm nay lại quyết định đi cùng bọn họ chuyến này.
Thời gian thật mau trôi qua, nháy mắt đã đến ngày xuất phát.
Theo kế hoạch mọi người sẽ cùng nhau xuất phát vào sáng thứ bảy, công ty sẽ sắp xếp đưa mọi người tới địa điểm du lịch. Trước khi Khúc Mặc tới thì đa số người có trong danh sách chuyến đi lần này đã có mặt tại địa điểm tập hợp trước giờ hẹn.
Năm nay Lưu Tĩnh cũng nằm trong danh sách những người được đi, cho nên lúc này cô đang cùng với mấy đồng nghiệp nữ khác túm lại ríu rít nói chuyện phiếm.
“Chị Tĩnh, bình thường chị tiếp xúc với Khúc tổng gần nhất. Trong khoảng thời gian này tính cách sếp thay đổi nhiều quá, chị có biết tin tức bí mật gì của sếp không?”
Một bạn nữ tóc ngắn, có đôi mắt to tròn dùng vẻ mặt hóng hớt nhìn về phía Lưu Tĩnh.
Nghe được chủ đề cô ấy hỏi, xung quanh lập tức có một đống cặp mắt khác hướng về phía Lưu Tĩnh. Trong ánh mắt đều mang theo sự chờ mong không thèm giấu giếm, Lưu Tĩnh cũng biết mọi người đều hy vọng cô có thể giải đáp thắc mắc của họ.
Nhưng, đầu óc nàng gần đây có chút hỗn loạn, một đoạn ký ức gần đây của cô đều rất lung tung mơ hồ. Tới chính cô cũng không quá rõ ràng những sự việc mình đã trải qua gần đây, thì làm sao rảnh mà đi quan tâm tới chuyện riêng của Khúc tổng.
Cho nên khi cô đối mặt với loại câu hỏi này thì cũng chỉ có thể xấu hổ cười, gãi đầu nói chính mình cũng không rõ.
Những đồng nghiệp nữ đều cười nói cô giấu giếm.
Quả nhiên sau đó vẫn có người nhắc tới chủ đề Khúc tổng có phải đang có bạn gái hay không.
“Aiz, cũng có thể là sếp của chúng ta đang theo đuổi người ta? Mọi người nghĩ xem, lần này sếp ấy đi với chúng ta có phải vì muốn mang theo người yêu thầm kín đó hay không?”
Không biết ai đã nói câu này làm cho tất cả mọi người lại một lần nữa nháo nhào.
Lưu Tĩnh nhìn mọi người hưng phấn thảo luận mà không biết vì sao trong đầu lại xuất hiện lê khuôn mặt của một nam thanh niên tầm 17-18 tuổi, lớn lên trông thật đẹp.
Cô nhớ rõ vị thiếu niên kia có từng đưa cho mình một lá bùa, hình như cô đã làm mất lá bùa đó ở đâu rồi.
Người đó cũng đã cho nàng danh thiếp của cậu, hình như cô cũng làm mất luôn rồi, thậm chí cô còn không thể nhớ rõ được tên người đó ở trên tấm danh thiếp.
Lưu Tĩnh nhíu nhíu mày.
Bất quá giây tiếp theo, mày cô liền giãn ra, khoé miệng cũng chậm rãi cong lên vẽ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Có nhớ hay không đều không sao cả.
Dù sao cô cũng không cần bùa chú gì đó, cô cũng cảm thấy mình có vấn đề gì cần hỏi han tới phương diện huyền học cả. Huống hồ, nếu Khúc tổng nhà các cô có phá giới, nếm thử thất tình lục dục của người thường cũng sẽ không tìm một người nam nhân để thích đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất