Chương 3: Tiểu hài tử là phải đến trường
Editor: Nhiên
Beta: Chiseu
Mèo đen nghe Bạch Vong Xuyên nói, nhưng nó thậm chí không có ý quay đầu lại. Hai mắt híp lại nhìn về phía trước, cái đuôi dài vẫy hai cái, nó ngáp một cái: "Làm ăn lớn?"
Bạch Vong Xuyên do dự.
Cậu lập tức lắc đầu nói: "Cô ta dương thọ đã hết, sống không quá hai ngày. Tôi miễn cưỡng muốn ra tay, chính là đang giúp cô ta nghịch thiên cải mệnh. Huống hồ trên người cô ta oán khí rất nặng, tội nghiệt lại sâu, vốn cũng không phải loại người tốt đẹp gì. Tôi với cô ta cũng chỉ là gặp thoáng qua, không cần rảnh đến nỗi đi lo chuyện bao đồng."
Mèo đen "ừm" một tiếng.
Năng lực tính toán của Bạch Vong Xuyên không ai rõ ràng hơn nó, cho nên cậu nói như vậy thì nghe cậu không có gì sai.
Chỉ không ngờ rằng Bạch Vong Xuyên nói như vậy, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào bóng lưng cô gái kia, cho đến khi người nọ đi qua khúc cua, cậu mới thu tầm mắt lại.
Mèo đen hỏi cậu: "Sao vậy?"
"Không có gì," Bạch Vong Xuyên lắc đầu. Nghĩ xong, cậu nói thêm "Chính là cảm giác quỷ anh kia có chút quen thuộc."
Mèo đen hừ hừ một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Bạch Vong Xuyên cũng thoát khỏi trạng thái trầm tư đó, trở về với thái độ vui vẻ trước đây, tiếp tục mang theo Nhị Hắc của cậu đi tìm thức ăn.
Một tiếng sau.
Vẫn cầu vượt đó, vẫn cùng vị trí đó.
Bạch Vong Xuyên Xé bánh mì đưa vào miệng, bộ dáng giống như đang nếm thử mỹ vị nhân gian.
Thực tế thì cậu cũng tính ra được, hôm nay cho đến lúc đi ngủ sẽ không có khách nào ghé thăm sạp hàng nhỏ của cậu nữa. Nhưng dù vậy, cậu vẫn ngồi đây, không phải vì cậu là một người yêu công việc, mà vì cậu không có nơi nào để đi cả. Nếu ngồi ở đây, có thể gặp hai con ma xui xẻo đến nói chuyện phiếm, nhưng không ngồi ở đó thì thật sự còn chẳng gặp được cái gì.
Nhị Hắc sau khi lấy được thức ăn liền mất hút, nó từ trước đến nay đều như vậy, Bạch Vong Xuyên đã quen rồi, với chuyện nó chạy đi đâu cũng không có hứng thú.
Thật ra một buổi trưa có hơi dài, đặc biệt là khi không có việc gì làm. Nhưng buổi sáng ngủ gật quá nhiều, Bạch Vong Xuyên cũng không buồn ngủ chút nào, bởi vậy chỉ có thể vừa ngắm cảnh người đi bộ qua lại, vừa suy nghĩ xem tối nay ăn gì, đầu óc chỉ trống rỗng mà nhìn về phía trước.
Không ngoài dự đoán, sau một ngày, quả nhiên là một xu cũng không kiếm được.
Hơn nữa không chỉ ngày hôm nay. Ngày mai, ngày mốt, cậu cũng không kiếm được tiền.
Mà người đàn ông được cậu tặng một tấm phù, cuối cùng vẫn không chuyển tiền cho cậu trên Alipay.
Một trăm tệ trong tay cậu đã tiêu hết.
Nhị Hắc nằm trong lồng ngực cậu, nhàm chán vẫy cái đuôi. Đôi mắt quét qua đám người xung quanh, nó nói: "Đã bao nhiêu ngày rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng vụ làm ăn lớn mà ngươi nói vậy?"
Bạch Vong Xuyên cười mỉa một tiếng: "Bởi vì khả năng cao nên đến từ từ mới được."
Nhị Hắc bất mãn hừ hừ hai tiếng: "Nếu không ngươi tính lại lần nữa mà xem."
"Tính thì tính," Bạch Vong Xuyên xoa xoa cái bụng đói có chút khó chịu của mình, ngón tay nhéo một cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên, lập tức ngồi thẳng người dậy.
Hành động này quá rõ ràng, Nhị Hắc không cần hỏi nhiều, cũng biết ý nghĩa việc đó là gì.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, mèo đen lắc mình nhảy hai cái, biến mất tại chỗ.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông đi lên từ phía đầu cầu vượt.
Người nọ thần sắc có chút tiều tụy, thân hình không giống bộ dáng lúc mới gặp. Hình như là trong mấy ngày nay đột nhiên gầy đi, ngay cả bước chân cũng có chút cảm giác bất thường.
Đây là người đàn ông ba bốn ngày trước cầm tấm phù của cậu.
Bạch Vong Xuyên nhận thấy người này năng lực không tệ, cơ bản chỉ cần liếc mắt một cái, cho dù chỉ là gặp thoáng qua, trong lần gặp tiếp theo cũng có thể nói chính xác thời gian và địa điểm của buổi hẹn lần trước.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Nhưng xem bộ dáng người đàn ông, cậu cũng xác định được đối phương không có nghe lời mang theo tấm phù mà mình cho cậu.
"Người đã lớn tới như vậy, sao còn không chịu nghe lời......"
Thì thầm trong miệng một tiếng, Bạch Vong Xuyên đứng dậy đi qua, trước khi người đàn ông đi ngang qua, cậu liền cản đường đi của đối phương.
Khúc Mặc mấy ngày nay vốn dĩ luôn cảm thấy vận rủi không thôi, đầu tiên là gặp một cái miệng toàn là lời bậy bạ thần côn làm hắn sợ tới mức từ cầu vượt té xuống. Đợi hắn khỏe lại một chút được cho ra viện thì bị một chiếc xe điện eDonkey từ phía sau lùi tới quẹt trúng làm bị thương một tay. Lần tiếp theo vất vả lắm mới được ra viện hắn bèn đi đến công ty một chuyến. Kết quả trần nhà phòng đựng thức ăn vô cớ lung lay, hắn vừa trốn đi đã bị nó sụp xuống trúng ngay bả vai......
Hắn đúng là không tin quỷ thần, mà mỗi lần đi bệnh viện khám, bác sĩ cũng xác thực đều là vết thương nhỏ, đơn giản dễ dàng xử lý.
Nhưng những vết thương nhỏ này chồng lên nhau và đồng thời xảy ra, hắn liền không có cách nào khống chế bản thân, cho mình nghĩ đến "Huyết quang tai ương" trong miệng tiểu thần côn.
Ôm cái cảm xúc này, Khúc Mặc lại một lần nữa trên đường tan làm bước lên cầu vượt lúc trước gặp được tiểu đạo sĩ.
Cũng không phải là hy vọng gặp lại đối phương, chẳng qua đây là con đường duy nhất để hắn về nhà, mặc dù vỉa hè phía dưới cũng không phải là không thể đi, nhưng suy nghĩ về mức độ xui xẻo gần đây của mình, hắn không muốn mạo hiểm thử xem có bị xe đụng khi băng qua đường hay không.
Vì vậy, hắn đã đi lên cầu vượt.
Sau đó, hắn liền thấy được trước mặt vị tiểu đạo sĩ quen thuộc đang cười rạng rỡ với hắn.
"Thí chủ, sao sắc mặt anh tiều tụy vậy? Tôi cho anh mượn tấm phù mà không mang theo sao?"
Tiểu đạo sĩ chỉ nói một câu như vậy mà làm cho Khúc Mặc vốn có chút áy náy bởi việc này, liền sinh ra cảm giác kỳ lạ như khi bị giáo viên bắt vì không làm bài tập.
Ho nhẹ một tiếng, hắn quay mắt đi tránh né ánh mắt sáng chói của tiểu đạo sĩ, khô khốc cất lên hai chữ: "Vứt đi."
Biểu cảm của Bạch Vong Xuyên không thay đổi.
Chỉ cần nhìn bộ dáng hắn ta như vậy, là cậu có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Lập tức từ trong lấy ra một tấm phù vừa mới chuẩn bị sẵn vỗ vào tay người đó: "Vẫn là 100 tệ một tấm, có thể giúp anh ngăn cản huyết quang tai ương. Nhưng là trị ngọn không trị gốc, đương nhiên nếu anh cảm thấy hữu hiệu, hãy đến tìm tôi, vốn dĩ tôi cũng có thể trị khỏi."
Khúc Mặc nhìn tấm phù bị nhét chật cứng trong tay, trầm tư.
Tôn nghiêm của của một người vô thần nói với hắn rằng hắn nên từ chối tấm phù không chút do dự.
Thế nhưng ngẫm lại những xui xẻo mấy ngày nay mình gặp phải, Khúc Mặc hơi phân vân.
Tuy nói hắn không tin quỷ thần, nhưng cũng không phải là người ngang bướng hồ đồ.
Một trăm tệ đối với hắn mà nói cũng không tính là nhiều, ngẫm lại coi như là mua một cái an ủi tâm lý, nếu thật sự có thể tốt hơn một chút, hình như cũng không phải chuyện không thể chấp nhận được.
Trong đầu đấu tranh trong chốc lát, Khúc Mặc cau mày hỏi: "Nếu thứ này thật sự hữu dụng, có thể kéo dài được mấy ngày?"
Bạch Vong Xuyên thấy mình bán thành công, lập tức mặt mày hớn hở: "Có thể kéo dài trong ba ngày. Nhưng tôi đảm bảo với anh trong ba ngày này sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Đương nhiên là sau ba ngày đó, tấm phù này có thể trấn áp được những chuyện anh gặp phải không, phải đợi ba ngày sau mới biết."
Khúc Mặc cười cười.
Xem đi, quả nhiên hắn biết thứ này tốt nhất chỉ là tác dụng tâm lý, thật ra không hiệu quả lắm.
Tiện tay để bùa vào trong túi định rời đi, đột nhiên nhớ tới bọn họ lần đầu gặp mặt khi tiểu đạo sĩ nói, Khúc Mặc hỏi: "Đúng rồi, lần trước gặp mặt cậu nói tôi có chuyện tốt, đó là có ý gì?"
"Chính là ý mà anh nghĩ," Bạch Vong Xuyên cười tủm tỉm nói, mắt còn liếc xuống bụng của Khúc Mặc. Cũng không nói cụ thể ra, cậu xua tay nói: "Phí kia tương đối cao, chờ khi nào cần thì đến tìm tôi, chúng ta nói chuyện kỹ hơn, cũng không cần sốt ruột."
Khúc Mặc nhíu mày nhìn cậu một cái.
Mấy lời tiểu đạo sĩ nói cũng chỉ là gạt người, Khúc Mặc cũng không tin.
Tiểu đạo sĩ nói muốn cho hắn số điện thoại có việc thì liên lạc, Khúc Mặc không từ chối.
Chờ đến trước lúc đi, hắn suy nghĩ một chút, vẫn quay đầu lại nói với tiểu đạo sĩ một câu: "Cậu bé à, nên đến trường đi học thật tốt, đừng ra ngoài làm mấy chuyện này."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Hắn nhìn bộ y phục xám tro của tiểu đạo sĩ, vẻ mặt giống như đang nhìn một cậu bé đi lạc.
Sau đó không cho Bạch Vong Xuyên cơ hội trả lời, hắn liền mỉm cười một chút, xoay người rời đi.
Họ cùng từ cầu vượt đi xuống, mèo đen lại xuất hiện bên cạnh Bạch Vong Xuyên.
Giọng nói đầy chế giễu, nó nói: "Cậu bé?"
"Câm miệng." Bạch Vong Xuyên nghiến răng.
Nhìn chằm chằm vào nơi người đàn ông rời đi mà cười híp mắt lại.
Cậu tuy nhìn còn trẻ nhưng dù sao cũng đã 22 tuổi. Lại còn gọi cậu là cậu bé ư?
Xem ra ba ngày sau hắn lại tới đây, nhưng sẽ phải tăng giá.
Beta: Chiseu
Mèo đen nghe Bạch Vong Xuyên nói, nhưng nó thậm chí không có ý quay đầu lại. Hai mắt híp lại nhìn về phía trước, cái đuôi dài vẫy hai cái, nó ngáp một cái: "Làm ăn lớn?"
Bạch Vong Xuyên do dự.
Cậu lập tức lắc đầu nói: "Cô ta dương thọ đã hết, sống không quá hai ngày. Tôi miễn cưỡng muốn ra tay, chính là đang giúp cô ta nghịch thiên cải mệnh. Huống hồ trên người cô ta oán khí rất nặng, tội nghiệt lại sâu, vốn cũng không phải loại người tốt đẹp gì. Tôi với cô ta cũng chỉ là gặp thoáng qua, không cần rảnh đến nỗi đi lo chuyện bao đồng."
Mèo đen "ừm" một tiếng.
Năng lực tính toán của Bạch Vong Xuyên không ai rõ ràng hơn nó, cho nên cậu nói như vậy thì nghe cậu không có gì sai.
Chỉ không ngờ rằng Bạch Vong Xuyên nói như vậy, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào bóng lưng cô gái kia, cho đến khi người nọ đi qua khúc cua, cậu mới thu tầm mắt lại.
Mèo đen hỏi cậu: "Sao vậy?"
"Không có gì," Bạch Vong Xuyên lắc đầu. Nghĩ xong, cậu nói thêm "Chính là cảm giác quỷ anh kia có chút quen thuộc."
Mèo đen hừ hừ một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Bạch Vong Xuyên cũng thoát khỏi trạng thái trầm tư đó, trở về với thái độ vui vẻ trước đây, tiếp tục mang theo Nhị Hắc của cậu đi tìm thức ăn.
Một tiếng sau.
Vẫn cầu vượt đó, vẫn cùng vị trí đó.
Bạch Vong Xuyên Xé bánh mì đưa vào miệng, bộ dáng giống như đang nếm thử mỹ vị nhân gian.
Thực tế thì cậu cũng tính ra được, hôm nay cho đến lúc đi ngủ sẽ không có khách nào ghé thăm sạp hàng nhỏ của cậu nữa. Nhưng dù vậy, cậu vẫn ngồi đây, không phải vì cậu là một người yêu công việc, mà vì cậu không có nơi nào để đi cả. Nếu ngồi ở đây, có thể gặp hai con ma xui xẻo đến nói chuyện phiếm, nhưng không ngồi ở đó thì thật sự còn chẳng gặp được cái gì.
Nhị Hắc sau khi lấy được thức ăn liền mất hút, nó từ trước đến nay đều như vậy, Bạch Vong Xuyên đã quen rồi, với chuyện nó chạy đi đâu cũng không có hứng thú.
Thật ra một buổi trưa có hơi dài, đặc biệt là khi không có việc gì làm. Nhưng buổi sáng ngủ gật quá nhiều, Bạch Vong Xuyên cũng không buồn ngủ chút nào, bởi vậy chỉ có thể vừa ngắm cảnh người đi bộ qua lại, vừa suy nghĩ xem tối nay ăn gì, đầu óc chỉ trống rỗng mà nhìn về phía trước.
Không ngoài dự đoán, sau một ngày, quả nhiên là một xu cũng không kiếm được.
Hơn nữa không chỉ ngày hôm nay. Ngày mai, ngày mốt, cậu cũng không kiếm được tiền.
Mà người đàn ông được cậu tặng một tấm phù, cuối cùng vẫn không chuyển tiền cho cậu trên Alipay.
Một trăm tệ trong tay cậu đã tiêu hết.
Nhị Hắc nằm trong lồng ngực cậu, nhàm chán vẫy cái đuôi. Đôi mắt quét qua đám người xung quanh, nó nói: "Đã bao nhiêu ngày rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng vụ làm ăn lớn mà ngươi nói vậy?"
Bạch Vong Xuyên cười mỉa một tiếng: "Bởi vì khả năng cao nên đến từ từ mới được."
Nhị Hắc bất mãn hừ hừ hai tiếng: "Nếu không ngươi tính lại lần nữa mà xem."
"Tính thì tính," Bạch Vong Xuyên xoa xoa cái bụng đói có chút khó chịu của mình, ngón tay nhéo một cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên, lập tức ngồi thẳng người dậy.
Hành động này quá rõ ràng, Nhị Hắc không cần hỏi nhiều, cũng biết ý nghĩa việc đó là gì.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, mèo đen lắc mình nhảy hai cái, biến mất tại chỗ.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông đi lên từ phía đầu cầu vượt.
Người nọ thần sắc có chút tiều tụy, thân hình không giống bộ dáng lúc mới gặp. Hình như là trong mấy ngày nay đột nhiên gầy đi, ngay cả bước chân cũng có chút cảm giác bất thường.
Đây là người đàn ông ba bốn ngày trước cầm tấm phù của cậu.
Bạch Vong Xuyên nhận thấy người này năng lực không tệ, cơ bản chỉ cần liếc mắt một cái, cho dù chỉ là gặp thoáng qua, trong lần gặp tiếp theo cũng có thể nói chính xác thời gian và địa điểm của buổi hẹn lần trước.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Nhưng xem bộ dáng người đàn ông, cậu cũng xác định được đối phương không có nghe lời mang theo tấm phù mà mình cho cậu.
"Người đã lớn tới như vậy, sao còn không chịu nghe lời......"
Thì thầm trong miệng một tiếng, Bạch Vong Xuyên đứng dậy đi qua, trước khi người đàn ông đi ngang qua, cậu liền cản đường đi của đối phương.
Khúc Mặc mấy ngày nay vốn dĩ luôn cảm thấy vận rủi không thôi, đầu tiên là gặp một cái miệng toàn là lời bậy bạ thần côn làm hắn sợ tới mức từ cầu vượt té xuống. Đợi hắn khỏe lại một chút được cho ra viện thì bị một chiếc xe điện eDonkey từ phía sau lùi tới quẹt trúng làm bị thương một tay. Lần tiếp theo vất vả lắm mới được ra viện hắn bèn đi đến công ty một chuyến. Kết quả trần nhà phòng đựng thức ăn vô cớ lung lay, hắn vừa trốn đi đã bị nó sụp xuống trúng ngay bả vai......
Hắn đúng là không tin quỷ thần, mà mỗi lần đi bệnh viện khám, bác sĩ cũng xác thực đều là vết thương nhỏ, đơn giản dễ dàng xử lý.
Nhưng những vết thương nhỏ này chồng lên nhau và đồng thời xảy ra, hắn liền không có cách nào khống chế bản thân, cho mình nghĩ đến "Huyết quang tai ương" trong miệng tiểu thần côn.
Ôm cái cảm xúc này, Khúc Mặc lại một lần nữa trên đường tan làm bước lên cầu vượt lúc trước gặp được tiểu đạo sĩ.
Cũng không phải là hy vọng gặp lại đối phương, chẳng qua đây là con đường duy nhất để hắn về nhà, mặc dù vỉa hè phía dưới cũng không phải là không thể đi, nhưng suy nghĩ về mức độ xui xẻo gần đây của mình, hắn không muốn mạo hiểm thử xem có bị xe đụng khi băng qua đường hay không.
Vì vậy, hắn đã đi lên cầu vượt.
Sau đó, hắn liền thấy được trước mặt vị tiểu đạo sĩ quen thuộc đang cười rạng rỡ với hắn.
"Thí chủ, sao sắc mặt anh tiều tụy vậy? Tôi cho anh mượn tấm phù mà không mang theo sao?"
Tiểu đạo sĩ chỉ nói một câu như vậy mà làm cho Khúc Mặc vốn có chút áy náy bởi việc này, liền sinh ra cảm giác kỳ lạ như khi bị giáo viên bắt vì không làm bài tập.
Ho nhẹ một tiếng, hắn quay mắt đi tránh né ánh mắt sáng chói của tiểu đạo sĩ, khô khốc cất lên hai chữ: "Vứt đi."
Biểu cảm của Bạch Vong Xuyên không thay đổi.
Chỉ cần nhìn bộ dáng hắn ta như vậy, là cậu có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Lập tức từ trong lấy ra một tấm phù vừa mới chuẩn bị sẵn vỗ vào tay người đó: "Vẫn là 100 tệ một tấm, có thể giúp anh ngăn cản huyết quang tai ương. Nhưng là trị ngọn không trị gốc, đương nhiên nếu anh cảm thấy hữu hiệu, hãy đến tìm tôi, vốn dĩ tôi cũng có thể trị khỏi."
Khúc Mặc nhìn tấm phù bị nhét chật cứng trong tay, trầm tư.
Tôn nghiêm của của một người vô thần nói với hắn rằng hắn nên từ chối tấm phù không chút do dự.
Thế nhưng ngẫm lại những xui xẻo mấy ngày nay mình gặp phải, Khúc Mặc hơi phân vân.
Tuy nói hắn không tin quỷ thần, nhưng cũng không phải là người ngang bướng hồ đồ.
Một trăm tệ đối với hắn mà nói cũng không tính là nhiều, ngẫm lại coi như là mua một cái an ủi tâm lý, nếu thật sự có thể tốt hơn một chút, hình như cũng không phải chuyện không thể chấp nhận được.
Trong đầu đấu tranh trong chốc lát, Khúc Mặc cau mày hỏi: "Nếu thứ này thật sự hữu dụng, có thể kéo dài được mấy ngày?"
Bạch Vong Xuyên thấy mình bán thành công, lập tức mặt mày hớn hở: "Có thể kéo dài trong ba ngày. Nhưng tôi đảm bảo với anh trong ba ngày này sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Đương nhiên là sau ba ngày đó, tấm phù này có thể trấn áp được những chuyện anh gặp phải không, phải đợi ba ngày sau mới biết."
Khúc Mặc cười cười.
Xem đi, quả nhiên hắn biết thứ này tốt nhất chỉ là tác dụng tâm lý, thật ra không hiệu quả lắm.
Tiện tay để bùa vào trong túi định rời đi, đột nhiên nhớ tới bọn họ lần đầu gặp mặt khi tiểu đạo sĩ nói, Khúc Mặc hỏi: "Đúng rồi, lần trước gặp mặt cậu nói tôi có chuyện tốt, đó là có ý gì?"
"Chính là ý mà anh nghĩ," Bạch Vong Xuyên cười tủm tỉm nói, mắt còn liếc xuống bụng của Khúc Mặc. Cũng không nói cụ thể ra, cậu xua tay nói: "Phí kia tương đối cao, chờ khi nào cần thì đến tìm tôi, chúng ta nói chuyện kỹ hơn, cũng không cần sốt ruột."
Khúc Mặc nhíu mày nhìn cậu một cái.
Mấy lời tiểu đạo sĩ nói cũng chỉ là gạt người, Khúc Mặc cũng không tin.
Tiểu đạo sĩ nói muốn cho hắn số điện thoại có việc thì liên lạc, Khúc Mặc không từ chối.
Chờ đến trước lúc đi, hắn suy nghĩ một chút, vẫn quay đầu lại nói với tiểu đạo sĩ một câu: "Cậu bé à, nên đến trường đi học thật tốt, đừng ra ngoài làm mấy chuyện này."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Hắn nhìn bộ y phục xám tro của tiểu đạo sĩ, vẻ mặt giống như đang nhìn một cậu bé đi lạc.
Sau đó không cho Bạch Vong Xuyên cơ hội trả lời, hắn liền mỉm cười một chút, xoay người rời đi.
Họ cùng từ cầu vượt đi xuống, mèo đen lại xuất hiện bên cạnh Bạch Vong Xuyên.
Giọng nói đầy chế giễu, nó nói: "Cậu bé?"
"Câm miệng." Bạch Vong Xuyên nghiến răng.
Nhìn chằm chằm vào nơi người đàn ông rời đi mà cười híp mắt lại.
Cậu tuy nhìn còn trẻ nhưng dù sao cũng đã 22 tuổi. Lại còn gọi cậu là cậu bé ư?
Xem ra ba ngày sau hắn lại tới đây, nhưng sẽ phải tăng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất