Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 28

Trước Sau
"Nổi tiếng." Từ Vị nắm chặt lòng bàn tay, nghiêm túc nhìn Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch xoạt cười ra tiếng, cặp mắt đào hoa giương lên "Tại sao muốn nổi tiếng?"

"Như vậy sẽ có nhiều tiền." Có tiền mới có thể gánh vác tiền thuốc thang cho mẹ, mới có thể hoàn trả ân tình cho Chu Tư Dịch, mới có thể đứng vững. Trước đây Từ Vị không cảm thấy tiền quan trọng là bao, hiện tại cậu mới thấy nó quá quan trọng, hiện thực dạy cho cậu sức mạnh của đồng tiền.

Trong ánh mắt Chu Tư Dịch có trào phúng, bất quá rất nhanh liền thu liễm, lấy giấy lau tay đứng dậy "Đi."

Từ Vị có điểm khó hiểu, cậu mím mím môi, lại nói sai gì sao?

Lên xe Chu Tư Dịch liền thu lại cảm xúc, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng. Từ Vị thắt dây an toàn, Chu Tư Dịch mở cửa kính xe xuống châm một điếu thuốc, hắn không có lập tức khởi động ô tô. Khuỷu tay đặt ở trên cửa sổ, nhả khói nhìn về phía dãy núi xa xa. Mây đen kéo tới, phỏng chừng là sắp mưa rồi.

Gió thổi qua, bụi bay mù mịt, Chu Tư Dịch dụi thuốc ném vào gạt tàn, quay đầu xe.

Ba giờ chiều, xe việt dã rời khỏi đường cao tốc, điện thoại Từ Vị đã có tín hiệu. Cậu là toàn thân bất an, liền bật định vị trong điện thoại kết nối với lão Miêu. Phát xong Từ Vị mới nhận ra, cậu là đang đề phòng Chu Tư Dịch?

Từ Vị lại muốn tắt định vị, xe tiến vào đường hầm.

Trong nháy mắt không có tín hiệu, Từ Vị nỗ lực tìm mọi cách để bắt sóng.

"Không được đâu, bắt đầu từ bây giờ sẽ không có tín hiệu."

Âm thanh lạnh lẽo từ cổ họng vang lên, Từ Vị giật mình quay sang, Chu Tư Dịch vẫn nhìn thẳng đường phía trước. Đèn xe chiếu sáng đường hầm tối tăm, thời gian kéo dài đan xen tâm trạng khủng hoảng.

Chu Tư Dịch bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt trầm thuý sót lại đây, tựa như cười mà lại tựa như không cười.

Tim Từ Vị đập loạn.

Quả nhiên không có tín hiệu, một cái đường hầm nối tiếp một cái đường hầm, Từ Vị có chút nghẹt thở, cậu mở cửa kính xe xuống. Gió thổi vào, phát ra âm thanh vù vù quái dị.

Chu Tư Dịch muốn làm gì?

Cái đường hầm dài nhất cũng phải đến sáu ngàn mét.

Tối đen dài dằng dặc, không nhìn thấy điểm cuối. Từ Vị có chút nôn nóng, mà ngồi bên cạnh là Chu Tư Dịch, cậu không dám biểu lộ ra, thời gian từng giây từng phút trôi qua. Rốt cục thấy được ánh sáng, càng đến gần tiếng mưa rơi càng rõ.

Xe việt dã liền vọt vào bên trong màn mưa.

Đột nhiên xóc nảy, Từ Vị nắm chặt tay vịn.

Xe Việt dã lắc lư. Từ Vị thấy rõ bên cạnh là vách núi cao chót vót, mưa rào tầm tã, tim Từ Vị đập càng nhanh "Dịch ca."

"Hả."

Từ Vị nhìn vận tốc xe lên tới bảy mươi "Trời mưa quá lớn, chú ý an toàn."

Xe đột nhiên phanh lại, Từ Vị được dây an toàn giữ lại mới không ngã khỏi ghế ngồi, xe dừng hẳn lại. Vùng núi không có một bóng người, chỉ có tiếng mưa rơi, Chu Tư Dịch tháo dây an toàn quay sang nhìn Từ Vị.

Từ Vị sợ hết hồn "Dịch ca?"

Chu Tư Dịch đẩy cửa xe ra rút ô xuống xe liền thấy đường cái không rộng tới hai mét, đã nứt đổ. Phía sau có tiếng bước chân, Chu Tư Dịch quay đầu lại thấy Từ Vị xuống xe, Từ Vị không có ô cả người ướt đẫm, cậu lại gần nhìn đoạn đường phía trước "Đường lún thế này, không thể đi tiếp."



Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị, quay người lên xe. Chu Tư Dịch khép ô lên xe, Từ Vị cả người nước mưa cũng lên xe, ướt sũng một mảng.

Quần áo dính ở trên người, Từ Vị cực kỳ khó chịu, muốn đem quần áo cởi ra vắt khô. Chu Tư Dịch lấy giấy lau khô tay, nhen một điếu thuốc, chậm rì rì hút, Từ Vị vuốt sạch nước trên mặt sau đó nhìn chằm chằm Chu Tư Dịch.

"Có chuyện gì?" Khói thuốc màu trắng rải rác, khiến đôi mắt trầm thuý của hắn càng thêm mờ ảo.

"Quần áo tôi ướt." Từ Vị thử thăm dò nói.

Chu Tư Dịch híp mắt "Cậu muốn ta cởi quần áo của mình đưa cho cậu mặc?

"Không phải không phải." Từ Vị lập tức lắc đầu, nói "Tôi muốn cởi ra vắt khô, sẽ không ảnh hưởng đến ngày đi?"

Chu Tư Dịch ánh mắt càng sâu, ý vị sâu xa "Cởi sạch?"

"Không phải, chỉ cởi áo ngoài." Từ Vị nhận thấy trong giọng nói Chu Tư Dịch có điểm lạnh lùng "Nếu như ngài không để ý."

Chu Tư Dịch nhả khói thuốc, ánh mắt tản mạn "Ta tại sao phải để ý?"

Mưa to đập lên kính xe phát ra tiếng ầm ầm, bên trong xe oi bức. Mùi thuốc lá hoà lẫn mùi nước hoa trong không khí bồng bềnh, Từ Vị mặc quần áo ướt dầm dề thực sự rất khó chịu, đều là nam nhân cởi quần áo thì làm sao? Ai lại đem so sánh ta nhiều hơn ngươi bao nhiêu miếng thịt?

Từ Vị cởi sơmi vắt nước vào túi nilon, mở kính xe xuống đổ nước ra ngoài. Gió lạnh lọt vào, bỗng nhiên bả vai trái nóng lên. Từ Vị quay lại liền thấy Chu Tư Dịch gần ngay trước mắt, cậu triệt để thất kinh. Chu Tư Dịch nghiêng người đem tàn thuốc ném ra bên ngoài, lại nhìn chăm chú Từ Vị.

Khoảng chừng nửa phút, Chu Tư Dịch nắm chặt vai Từ Vị, tiếng nói trầm thấp "Đã từng yêu đương chưa?"

Từ Vị như con nai vàng ngơ ngác.

"Chưa từng."

Chu Tư Dịch dùng tay nâng đầu Từ Vị, hơi thở quấn quýt, hắn tới gần Từ Vị "Yêu thích nam sinh hay nữ sinh?"

Lúc này Chu Tư Dịch không uống rượu, hắn hoàn toàn tỉnh táo.

"Tôi không biết."

Ngón tay thon dài của Chu Tư Dịch lướt qua lồng ngực trần trụi của Từ Vị kéo lên đến cổ, cuối cùng dừng lại trên môi "Đã từng cùng người khác hôn môi?"

Từ Vị cảm thấy cổ họng khô khốc "Không có."

Chu Tư Dịch cười nhẹ, cười phi thường phóng túng, hắn hơi nghiêng đầu, đôi môi mềm mại đụng phải Từ Vị, khí tức đạm bạc mùi thuốc lá, Chu Tư Dịch mở miệng, âm thanh khàn khàn từ cổ họng vang lên đồng thời môi của hắn chạm qua chóp mũi Từ Vị "Xu hướng tình dục của ta là nam."

Từ Vị đầu ông một tiếng nổ tung.

Ghế đột nhiên ngả xuống, Từ Vị ngã ra sau, cậu lập tức muốn ngồi lên. Chu Tư Dịch đè lại vai Từ Vị, chân đặt ở giữa hai chân Từ Vị.

"Ở trước mặt ta cởi quần áo cậu biết ý vị thế nào không? Hửm?"

Từ Vị chợt tỉnh ngộ liều mạng giãy dụa, Chu Tư Dịch nắm lấy tay Từ Vị. Cắn qua cằm Từ Vị, một đôi mắt sắc bén,như con báo đen tập trung vào con mồi "Không được nhúc nhích."

"Dịch ca?" Từ Vị tiếng khàn khàn, dù sao cũng vẫn là thiếu niên, thân thể thiên về mềm mại.

Chu Tư Dịch nở nụ cười, khi hắn cười đất trời như mất đi màu sắc, Từ Vị sững sờ. Chu Tư Dịch cúi người cọ qua chóp mũi Từ Vị, tay hạ xuống "Gọi ta làm gì? Hửm? Nghĩ bị làm?"

Chu Tư Dịch lừa Từ Vị ba ngày, sau đó đem Từ Vị đưa tới nơi hang cùng hẻm cốc này. Vì cái gì? Vì muốn thượng Từ Vị a! Chu Tư Dịch vừa bắt đầu còn muốn giữ cậu lại một thời gian bao dưỡng, chậm rãi nuôi. Mà mới vừa nãy, hắn bỏ qua cái ý niệm này, hắn và Từ Vị sẽ không lâu dài, làm xong liền xong việc, không còn liên quan gì đến nhau.



Từ Vị đột nhiên vươn mình, Chu Tư Dịch trực tiếp đem cậu ấn trở lại, áp cổ Từ Vị lên chỗ ngồi. Đôi mắt cậu đều đỏ, hồng hộc thở dốc, lần thứ hai vươn mình vùng dậy. Chu Tư Dịch nhớ tới dáng vẻ cậu trên võ đài, Từ Vị muốn mở cửa xe, Chu Tư Dịch ghìm lại cổ Từ Vị. Chu Tư Dịch lực lớn vô cùng, Từ Vị lười cùng hắn tranh đấu, không còn chút sức nào đánh trả, rất nhanh liền bị áp chế.

Chu Tư Dịch thẳng đưa vào một ngón tay, Từ Vị liều mạng dãy dụa. Nước mắt cùng tiếng thở hoà lại cùng nhau, trong xe nhỏ hẹp, tất cả đều là âm thanh của Từ Vị.

Từ Vị ra sức giãy dụa, giãy dụa phi thường kịch liệt, Chu Tư Dịch bị chọc giận, kẹp lại cổ cậu.

"Từ Vị!" Tiếng nói băng lãnh, Từ Vị dừng lại chốc lát, cậu muốn không phải là cái này, cậu cảm thấy không đúng. Chu Tư Dịch tại sao lại như vậy? Chu Tư Dịch không phải là người như vậy.

"Nghĩ cho rõ." Giọng Chu Tư Dịch càng lạnh hơn.

Làm quá mức liền khó coi.

Ngày hôm nay Chu Tư Dịch cũng là nín giận, quần áo Từ Vị bị xả lung ta lung tung, hiện tại nằm nhoài lên ghế ngồi bọc da màu đen, cùng da thịt vàng nhạt tạo nên sự khác biệt rõ ràng. Chu Tư Dịch xoa xoa đầu Từ Vị, Từ Vị dịu xuống.

"Cậu muốn tiền, ta cho cậu tiền, tạo cơ hội cho cậu thành công trong sự nghiệp, kiếm thật nhiều tiền." Chu Tư Dịch nói "Thấy ta nhẹ nhàng thì ngoan một chút, làm bộ làm tịch quá mức thật nhạt nhẽo."

Từ Vị đột nhiên bật dậy, một cước đạp trúng đùi Chu Tư Dịch, Chu Tư Dịch lửa giận kéo tới. Đè lại Từ Vị, cậu cố gắng tóm chặt cổ tay Chu Tư Dịch, lại đạp Chu Tư Dịch một cước. Chu Tư Dịch cánh tay giơ lên lại không cách nào hạ xuống.

Từ Vị mạnh miệng ngẩng đầu lên, nằm trên ghế thở hồng hộc, đôi mắt đỏ ngầu. Chu Tư Dịch nhìn cậu, trong ánh mắt tàn nhẫn chợt loé lên.

Từ Vị nhìn Chu Tư Dịch, lồng ngực đau đớn như bị xé rách. Từ Vị thở không nổi, Chu Tư Dịch không phải là như vậy, Chu Tư Dịch tại sao lại như vậy?

Tay Chu Tư Dịch giơ trên không trung có chút lúng túng, hắn hạ xuống bóp lấy cổ Từ Vị "Cậu muốn chết?"

Nước mắt Từ Vị liền dâng lên, tiểu tử xốc nổi, mạnh mẽ lau mặt. Hầu kết trong lòng bàn tay Chu Tư Dịch di chuyển, lệ khí Chu Tư Dịch dần lắng xuống.

"Từ Vị." Ngắn ngủi trầm mặc, Chu Tư Dịch thu tay về "Thật không muốn cùng ta sao?"

Từ Vị cắn môi, không nói một lời.

Từ Vị trước giờ vẫn mê man về xu hướng tình dục của bản thân lại tại trong chớp nhoáng này minh bạch. Chu Tư Dịch đột nhiên dữ tợn xa cách, mỹ mạo vào thời khắc này cũng như nhuốm lấy kịch độc.

Thứ càng mỹ lệ, càng nguy hiểm. Như cây thuốc phiện, như sừng rắn cạp nong.

Chu Tư Dịch buông Từ Vị ra, hắn quay lại ghế lái đốt một điếu thuốc, ngữ khí lạnh nhạt "Xuống."

Từ Vị ngồi dậy mặc quần áo vào, cầm lấy áo sơmi ướt nhẹp đẩy cửa xe chạy ra ngoài. Mưa như trút nước đập cậu không mở nổi mắt, Từ Vị đóng cửa xe kéo dài khoảng cách, cậu đứng trong màn mưa lạnh nuốt nhìn trời đất mênh mông.

Tiếng động cơ vang, Từ Vị cắn răng mặc vào áo sơmi ướt lạnh, nước mưa đánh vào da cậu đâu rát. Xe việt dã màu đen quay đầu, lốp xe qua vũng bùn dội cậu một thân toàn bùn.

Xe việt dã rời đi, bỏ tại cậu đứng trong mưa.

Từ Vị dần sáng tỏ, không nghi ngờ gì nữa, Chu Tư Dịch đối xử tốt với cậu là vì muốn làm chuyện đó với cậu. Từ Vị hít một hơi, ho kịch liệt.

Từ Vị chính là ngu ngốc!

Từ Vị trong lòng mạnh mẽ chửi bậy, cậu từ trong túi lấy điện thoại ra, nước mưa rất nhanh liền dính ướt màn hình. Không có tín hiệu, Chu Tư Dịch không lừa cậu, nơi này chính là không có một chút sóng.

Từ Vị sợ điện thoại bị ướt, công việc trợ lý này có thể không giữ được nữa, tiền trong tay cậu không đủ mua thêm một chiếc điện thoại, khom người hướng phía trước đi. Núi lớn mênh mông, màn mưa vô tận.

Chớp xẹt qua bầu trời, tiếng sấm ầm ầm nối tiếp nhau mà tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau