Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 3

Trước Sau
Từ Vị tránh sang bên cạnh, Chu Từ Dịch liếc mắt nhìn cậu rồi sải bước rời đi.

"Cái người kia thoạt nhìn thật hung tàn ác sát." Tô Minh Diễm thấp giọng nói

"Nhưng lại đẹp đến kinh diễm."

Từ Vị giữ khoảng cách với Tô Minh Diễm, tiến vào thang máy, cúi đầu không lên tiếng.

Trong thang máy chỉ có 2 người, Tô Minh Diễm liền bạo dạn, quay đầu, chăm chú nhìn Từ Vị "Cậu cảm thấy tớ như thế nào?"

"Ừm."

"Ừm là có ý gì? Tốt hay không tốt?" Tô Minh Diễm dịch đến trước mặt Từ Vị. Bởi cậu rất cao nên nàng phải ngước đầu lên mới thấy cậu, mu bàn tay ở phía sau khẽ run, âm thanh mê hoặc "Cậu có thích mình không?"

Từ Vị lập tức sặc, che miệng ho khan.

Tô Minh Diễm vội vã vỗ lưng cho cậu. Từ Vị có thể nói là soái từ nhỏ đến lớn, vừa anh tuấn lại biết ca hát đệm đàn. Các nữ sinh đối với cậu chính là mê mệt không hết.

Từ Vị tránh né tay Tô Minh Diễm, nói rằng "Cậu tiếp tục như vậy, tôi liền rời đi."

Tô Minh Diễm nghe vậy liền im bặt, có chút mất mát quay đầu. Từ Vị không thích đụng chạm với nữ nhân, một tay liền đút túi quần. Thang máy dừng lại, Tô Minh Diễm giận hờn đi ra trước, Từ Vị định đuổi theo. Điện thoại vang lên một tiếng, hắn lấy ra nhìn thấy tên hiển thị là Trần Khai liền lập tức bắt máy

"Cậu đang ở đâu? Đi chơi chứ?"

Bọn họ đều học lớp 12, một tuần có 1 ngày nghỉ, tới thứ 6 chính là thời gian cuồng dã.

"Ở đâu?"

"Bạch Nhật Mộng."

"Tầng mấy? Tôi lên ngay."

"Cậu cũng đang ở đây?"

"Ừm."

Mới vừa đi tới cửa phòng riêng liền nghe tiếng đám đồng học ồn ào, nữ sinh xô đẩy "Tô Minh Diễm mời được nam thần. Đỉnh thật nha!"

"Tầng bảy, 702. "

"Được." Từ Vị da đầu tê tái, cúp máy, đối Tô Minh Diễm mà rằng "Bạn tôi đang ở trên tầng bảy, tôi đi trước."

Tô Minh Diễm sững sờ, Từ Vị quay đầu rời đi.

Cậu chân dài, thẳng tắp một mạch đi thang bộ lên lầu bảy. Những nữ sinh kia quá mức phiền toái, cậu không chịu nổi.

Từ Vị nghĩ thấy vẫn là ở chung cùng đám con trai thoải mái hơn.

Cậu đến tầng bảy, đẩy cửa vào, tiếng nhạc phả vào mặt, nhìn thấy tên gà rừng Trần Khai trang điểm lộng lẫy nhào tới. Từ Vị liền nhấc chân đá văng hắn ra xa, bên trong nam nữ đều có, khoảng độ mười mấy người.

"Đây là đang làm gì?"

"Ca dự định đi Australia sớm hơn dự kiến, muốn mời bằng hữu tới chơi, lão Miêu cùng Chu Phong đang trên đường."

Từ Vị ngẩn người, sau mới bật cười "Nhanh như vậy?"

"Tôi không muốn đi, nhưng ba tôi không đồng ý, đâu còn cách."

Đội nhạc bọn họ sắp giải tán. Từ Vị ngồi xuống. Trần Khai liền khui chai bia đưa Từ Vị, còn mình cũng ngồi ở sopha, lấy chai rượu cùng Từ Vị đụng xuống, nói rằng "Cùng lắm ba, bốn năm sẽ trở lại, thời điểm đó chúng tái lang bạt giới* ca hát. "

[ Tái lang bạt giới: đại khái là con sói quay lại giang hồ:v ]

Từ Vị uống một hớp bia, bốn năm sau đoàn tụ sẽ là cái dạng gì? Tương lai chính là không thể lường trước được.

Cậu nuốt xuống ngụm bia, cùng Trần Khai cụng xuống. "Kính bốn năm sau."

Một lon bia uống hết, lão Miêu mới cùng Chu Phong đến. Điều kiện gia đình lão Miêu cũng không có gì là khá giả. Đến được đây cùng vì bỏ buổi làm ở chợ mà tới, mặc T-shirt màu đen, đeo dây chuyền bạc bản to.



"Tiền khó kiếm lời càng khó ăn!" Lão Miêu khui chai bia, thả đàn guitar xuống, ngồi cạnh Từ Vị "Đây là dự định đi thật đi?" Nhấc chân đạp Trần Khai một cái "Cậu thật đem nghĩa khí mấy năm qua mà vứt sau đầu!"

Trần Khai cũng không tức giận, cười cười đến vui vẻ.

Từ Vị uống hết chai bia, mắc tiểu liền đứng dậy, bên trong phòng rửa tay có người liền xoay người đi ra ngoài. Hành lang yên tĩnh, Từ Vị khó tránh khỏi cảm giác đau thương trong lòng, lấy ra một điếu thuốc mà nhen lửa. Cất bật lửa trở lại, híp mắt nhả khói. Cậu muốn đi học ở học viện âm nhạc N, lão Miêu lại muốn lưu lại ở đây, Chu Phong thì lại càng không có khả năng vào được học viện âm nhạc, chuyên ngành hắn học không liên quan.

Từ Vị mang theo khói thuốc lá tiến vào phòng vệ sinh, đi thẳng đến chỗ tiểu tiện.

Đang tiểu bỗng phía sau vang lên tiếng bước chân. Từ Vị quay đầu liếc nhìn, tàn thuốc trong nháy mắt rơi xuống. Cậu nóng đến nhảy lên một cái, nước tiểu dây đầy lên mắt đất, tình cảnh lúc này phi thường lúng túng.

Từ Vị buồn nôn không thôi, vội vã kéo khoá quần, nhặt tàn thuốc ném vào thùng rác gần đó, cũng không dám ngẩng đầu, thật quá mất cmn mặt.

Cậu mở vòi nước rửa tay, phía sau vang lên tiếng cười nhàn nhạt.

"Cậu tên gì?"

Từ Vị giật mình quay đầu.

Người đàn ông kia ngón tay thon dài đẹp đẽ, ung dung kéo khóa quần. Từ Vị liền nghĩ đến tình cảnh nào đó, thu tầm mắt lại, lấy giấy lau tay, quay người vội vã rời đi.

Cậu không thích nam nhân này, cảm giác quá kỳ quái. Từ Vị trở về phòng ngồi xuống, Chu Phong liền nhét cho hắn chai bia. Từ Vị áp không xuống lửa thẹn trong lòng, tu một hơi hết nửa già chai. Cậu dưới sự kích thích bia lại bắt đầu nghĩ lung tung. Cái tên họ Chu kia cùng đàn ông làm... hắn chính là biến thái đi? Nhưng hắn không phải là quá đẹp rồi sao, đẹp đến phi thường không đứng đắn.

Từ Vị trước giờ chính là thẳng nam.

Cả nhóm dông dài uống đến 11 giờ.

Không biết ai đề nghị xuống lầu chơi, Từ Vị đối với cái sân khấu kia liền nhanh chóng cự tuyệt, lắc đầu, ngán ngẩm nói "Tôi không đi." Dứt câu liền bị Chu Phong cùng Trần Khai trực tiếp khiêng lên, Từ Vị tay chân luống cuống nắm chặt tóc lão Miêu lôi cả lão Miêu vào thang máy. Một nhóm người hai mươi mấy nam sinh, chia ra hai cái thang máy mà xuống lầu.

Tầng một nhạc nhẽo xập xình điếc tai nhức óc, Trần Khai cùng Chu Phong đầu óc có phần quay cuồng, xông thẳng hướng sân khấu quát "Hát cái chó má gì thế này, để bổn thiếu gia đi lên, hù chết các ngươi!"

Dám ở Bạch Lạc Mộng gây sự, bảo an đều rất bội phục dũng khí bọn họ, nghé con mới sinh không sợ cọp.

"Tiểu vương gia, có muốn đi lên cho bọn họ mở mang tầm mắt không?"

Từ Vị bị khiêng lên không trung, sơmi vén lên một đoạn lộ ra thân eo gầy gò.

"Cút mẹ các cậu đi! Thả tôi xuống!"

Bọn họ ầm ầm cười to, bảo an liền tới dẹp người "Khẩn trương đi đi! Gây rối nữa liền đem các cậu ném ra ngoài!"

Trấn Khai thiếu gia tính khí nóng nảy, thả Từ Vị xuống chỉ mặt bảo an nói "Mày biết đây là người nào không? Nói ra chỉ sợ hù chết mày!"

Bảo an một mặt xem như bệnh thần kinh nhìn bọn họ, uống thành ra như vậy bọn họ cũng đã thấy nhiều.

"Cha hắn cũng gọi là Lý Cương*?"

[ Câu nói trên có ý chỉ châm biếm. Dựa trên vụ tai nạn Lý Cương còn gọi là vụ " Ba tao là Lý Cương ".]

"Lý Cương cmm! Đây là thần tượng tương lai - Từ Vị, siêu cấp thần tượng!"

Từ Vị liền một đấm hạ xuống đầu Trần Khai, kéo Trần Khai đi, hắn liền gắt gao ôm lấy cây cột gần đó, dứt khoát không buông tay, nói "Để chúng ta đi lên hát, chúng ta hát chắc chắn tốt hơn so với những người kia!"

Hắn vung tay lên, không biết xấu hổ mà rống to.

Trên sân khấu đang có nhóm nhạc

biểu diễn liền tỏa ra tử khí. Từ Vị quay đầu hướng lão Miêu hô "Trần Khai uống rượu đến điên rồi, mau giúp tôi."

Đang nói chuyện bỗng Trần Khai như ve sầu thoát xác, từ trong sơmi chui ra, đội nhạc đình chỉ biểu diễn nhìn sang bên này.

Trần Khai quát "Có dám PK hay không hả?"

[ PK: đối kháng, solo ]

Bệnh thần kinh!

Trần Khai tựa cá trạch tránh thoát bảo an bò lên trên sân khấu, hắn cướp được micro liền ném cho Tư Vị "Từ Vị!"

Đệt! Từ Vị luống cuống tay chân cầm mic.



Cái này thật ngớ ngẩn. Là điên mà liều mạng!

Bảo an xông lên giữ chân Trần Khai, Trần Khai liền đem quần đạp rơi xuống. Lộ ra quần lót, mọi người liền rít gào. Một đám tiểu tử choai choai uống nhiều rồi điên cuồng xông lên sân khấu, tình cảnh thật kích thích.

Sau đó, tiểu tử Trần Khai bị bảo an nắm lấy lôi xuốn, loa bỗng vang lên tiếng nói ngạo mạn lạnh lùng nghiêm nghị "Buông bọn hắn ra, để cho bọn họ hát."

Bảo an không hiểu chuyện gì. Nhưng lệnh boss đưa ra ai dám không nghe, liền lui ra vài bước.

Đội trưởng đội bảo an quát "Rút lui."

Thiếu niên kéo ống tay áo ý định động thủ nghe thế lập tức trở nên bối rối, không biết nên xuống hay tiếp tục chiến đấu, Trần Khai quát "Không chơi không xuống!"

Hỗn tiểu tử thoát y vui vui vẻ vẻ, vẫy vẫy tay "Từ thiếu gia!"

Lão Miêu đến ghế trống ngồi xuống, một tiếng hạ xuống, âm thanh loảng xoảng vang lên, hắn ngẩng đầu quát

"Chúng ta là đội nhạc hoàng gia!"

Hắn thật cmn trung nhị.

[ Trung nhị: thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn. Đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự coi mình là trung tâm. ]

Chu Tư Dịch một ngụm rượu phun ra ngoài.

Ánh mắt rơi xuống vóc dáng thon dài của cậu thiếu niên bên dươi sân khấu, cậu tướng mạo thiên về lạnh lùng, anh tuấn. Mặc áo sơmi trắng cùng quần bò đen, nghe vậy giơ tay mở ra hai nút áo.

Ánh đèn rơi xuống hầu kết cậu, thiếu niên tươi trẻ cổ bóng loáng như thiên nga. Chu Tư Dịch híp mắt, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế sofa được làm bằng da màu đen.

Thiếu niên chân dài nhảy một cái liền lên đến vũ đài, quay người, mắt hướng khán giả.

Lối đứng nhàn nhã, nhấc mắt lên, đôi mắt lười biếng liền trở nên sắc bén.

"Quấy rầy rồi."

Tiếng nói thanh nhã dễ nghe. Âm nhạc vang lên, cậu buông xuống tầm mắt.

Vẻ đẹp của thiếu niên không phải chỉ cần một vài ngôn từ là đặc tả được. Cao ngạo, tự phụ, cậu mở miệng, chất giọng liền theo đó mà bay ra.

Sạch sẽ, trong sáng, không một tạp âm.

Chu Tư Dịch nhấc lên chén rượu một hơi uống cạn sạch, ánh mắt chăm chú mà nhìn cậu.

Tất cả ánh đèn đều rơi trên người Từ Vị. Từ góc độ này có thể thấy rõ từng bộ phận như ẩn hiện sau lớp quần áo kia.

Ánh sáng rải rác trên đỉnh đầu.

"Anh Dịch. "

Chu Tư Dịch quay đầu, ánh mắt hờ hững rơi xuống thân nam nhân kia "Hả?"

Cổ họng hắn như phát khô, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, lấy ra điếu thuốc khẽ cắn. Người bên cạnh liền đưa bật lửa ra cho hắn châm thuốc, màu xám của khói rải rác trong không khí. Chu Tư Dịch nhấc mắt lên, lông mi dài nhìn người đối diện.

"Mới vừa nói chính sự với anh, anh cân nhắc như thế nào?"

"Cái gì?" Chu Tư Dịch nhả khói nhìn về phía nam sinh trên sân khấu.

"Xuân thu hai năm qua phát triển cũng không tồi, hợp tác sự ____"

"Không có hứng thú." Chu Tư Dịch miễn cưỡng dựa vào ghế sofa, ngón tay thon dài kẹp thuốc lá, tao nhã hút thuốc "Muốn đầu tư đi tìm cha tôi, tôi không phụ trách việc này."

Chu Tư Dịch trước giờ tùy hứng, hào môn phú nhị đại. Tốt nghiệp đại học danh giá, về nước lại cứ như vậy trong quán bar mà chơi đùa.

"Anh Dịch?"

Trên sân khấu thiếu niên liền thay đổi một ca khúc, giai điệu nhanh hơn. Bối Tư tay lướt nhanh trên phím đàn, Từ Vị đem micro đặt trên giá đỡ, nhặt lên đàn guitar cùng gia nhập. Âm thanh kịch liệt va chạm, phía dưới sân khấu một trận phấn khích gào thét.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía đài, nhếch miệng cười lộ liễu, tuổi trẻ thật nhiệt tình nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau