Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 30

Trước Sau
Khi nguy hiểm cận kề, đại đa số đều không còn suy nghĩ được quá nhiều, đều là phản ứng theo bản năng. Hành động trượng nghĩa là bản năng, mà chạy trốn cũng là bản năng.

Nhát dao thứ hai sắp rơi trên cổ chủ quán, Từ Vị cầm lên cái sọt rác đập vào đầu người cầm dao. Dao bay ra khảm sâu vào cửa, người cầm dao quay đầu nhìn Từ Vị. Hắn chạy đi lấy dao nhưng rút không ra, liền nhấc chân giữ cửa mạnh mẽ rút ra hướng thẳng vào Từ Vị mà chém xuống. Từ Vị né tránh, dao lướt qua vai cậu, Từ Vị nhấc dù che nắng trước cửa siêu thị đập về phía hung phạm. Từ Vị dùng hết toàn lực, hung phạm một dao bổ về phía dù che nắng. Cán dù là kim loại, dao loảng xoảng một tiếng. Từ Vị nhân cơ hội xoay người né lưỡi dao, vung dù che nắng tới đầu hung phạm.

Hung phạm bị hất về phía tường, ngã xuống lăn vài vòng, dao cũng rơi trên mặt đất. Từ Vị buông dù xuống đất cúi người nhặt lên con dao, hung phạm ho ra một búng máu, lao thẳng tới Từ Vị.

Lưỡi dao lạnh kẽo nháy mắt rạch qua cánh tay Từ Vị, mẹ kiếp, người này còn mang theo thanh tiểu chủy thủ!

Từ Vị liều mạng giữ lấy tay của hắn, đầu gối mạnh mẽ thúc vào bụng nam nhân. Từ Vị không được coi là người hiền lành, cậu cũng đánh nhau, thời điểm cậu cùng người ta đánh nhau cũng là liều mạng mà đánh.

Đánh đến chết.

Dòng máu trong thân thể Từ Vị sôi trào, gắt gao nắm chặt cổ tay nam nhân, một quyền nện lên mặt hung phạm. Máu tươi khiến Từ Vị mù quáng, trong một ngày này cậu chịu đủ thứ đả kích. Từ Vị là ai? Từ Vị là tên rác rưởi.

Chu Tư Dịch muốn thượng cậu, Từ Vị còn phải như chó cái vẫy đuôi theo Chu Tư Dịch, cậu rời khỏi hắn chính là không thể sống. Từ Vị cắn răng nện quyền thứ hai lên cằm nam nhân, tiếng kêu thảm thiết, cậu một quyền lại một quyền hướng mặt nam nhân đánh.

Có tiếng còi xe cảnh sát, Từ Vị ngừng tay, cậu nhìn nam nhân mặt đầy máu, ánh mắt dần dần chìm xuống. Tiếng thắng xe chói tai, Từ Vị quay đầu nhìn sang, một nam nhân từ xa bước đến đem cậu bao vào lồng ngực.

"Bị thương chỗ nào? Làm sao lại chảy máu? Là ai làm?"

Đệt!

Từ Vị nhăn mũi lại, rũ tay xuống, máu thuận theo ngón tay cậu rơi tí tách trên mặt đất.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng chỉ nhìn chằm chằm Chu Tư Dịch, cậu trầm mặc.

Chu Tư Dịch lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương, bên kia cảnh sát cũng đến, trên đất có hai người đều dính đầy máu như kẹo hồ lô, bọn họ đưa ánh mắt đến trên người Từ Vị.

Chu Tư Dịch nói chuyện điện thoại xong, cởi áo khoác che cánh tay Từ Vị, không biết bị thương ở chỗ nào, cứ không ngừng chảy máu.

"Tình huống nơi này thế nào?"

"Các người đều mù?" Chu Tư Dịch đem Từ Vị ôm vào lồng ngực, tức giận với tên cảnh sát trước mặt, thời điểm hắn nổi nóng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh "Cậu ấy thấy người gặp nạn mới xông vào cứu, ngươi xem trong hai người kia ai là hung phạm?"

Cảnh sát nhìn về phía Từ Vị, Từ Vị có chút buồn bực, đẩy Chu Tư Dịch ra, ôm lấy tay của mình, chỉ chỉ nam nhân trên mặt đất "Hắn muốn giết chủ quán, trước cửa có camera an ninh, các anh có thể xem."

Xe cứu thương rất nhanh liền đến, điều kiện chữa trị tại huyện thành nhỏ có hạn, hai người trên đất đều là trọng thương. Đưa hai người kia đi, Từ Vị căn bản không có suất được đưa đến bệnh viện, Chu Tư Dịch đem Từ Vị đẩy lên xe, cảnh sát liền theo tới "Anh đến làm thủ tục cung cấp thông tin, vạn nhất có gì chúng tôi đi đâu tìm người?"

"Đệt!" Chu Tư Dịch không nhịn được chửi bậy "Các người có bị bệnh không?"

Từ Vị lấy trong túi quần ra ví tiền đưa cho cảnh sát "Bên trong có chứng minh nhân dân của tôi."

Cảnh sát đưa ánh mắt dò xét lên người Từ Vị, sau tất cả Từ Vị lại quá bình tĩnh, rất không bình thường.

Cảnh sát xác nhận xong thông tin của Từ Vị, Chu Tư Dịch nói "Anh ở bộ phận nào? Đợi lát nữa ta sẽ nói chuyện với cấp trên của các anh."

Lại thêm một người quá phận.

"Chúng tôi cũng cần thông tin của anh."

Chu Tư Dịch "..."

"Phải cung cấp thông tin xong mới có thể đi."

Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị bởi vì mất máu quá nhiều mà đôi môi trắng bệnh, cắn răng nhấn nhịn, rút ra chứng minh nhân dân ném qua "Nếu như cậu ấy bởi vì các người mà chữa trị muộn, thì các người chờ chết đi!"

"Anh đây là đang uy hiếp?"

"Ta chính là thông báo trước." Chu Tư Dịch thu hồi CMND, khởi động xe việt dã vội vã rời đi.

Từ Vị bị thương không phải quá nặng, cánh tay bị cứa qua, không có thương tổn gân cốt. Xử lý xong vết thương, Từ Vị lấy giấy ướt lau máu trên tay, Chu Tư Dịch cầm thuốc lại gần. Ánh mắt âm u đảo qua Từ Vị, nói "Cậu thật sự không sợ chết?"



Từ Vị không muốn cùng Chu Tư Dịch nói cái gì, cậu cúi thấp đầu suy nghĩ phút chốc, tay phải từ trong túi quần lấy ra bao thuốc lá đưa cho Chu Tư Dịch "Thuốc của ngài."

Sắc mặt Chu Tư Dịch đột biến, một hộp thuốc lá suýt chút nữa thì lấy đi mạng của cậu.

Chu Tư Dịch giơ tay đem thuốc lá gạt xuống đất, chỉ vào Từ Vị "Cậu là cố ý đi?"

Từ Vị nhíu mày, ai lại cố ý khiến mình bị đâm?

Nén giận khom lưng nhặt lên thuốc lá, một hộp hơn 100 tệ đấy.

"Ngài không cần nữa sao?"

Chu Tư Dịch quay người run sợ chạy bộ ra khỏi bệnh viện, Từ Vị đi theo sau.

Chu Tư Dịch rầm rầm đóng cửa xe, Từ Vị từ một bên khác đi lên, nhìn nửa khuôn mặt Chu Tư Dịch. Hắn biểu tình đặc biệt thâm trầm, hiện ra chút lệ khí, Từ Vị liền thu lại ánh mắt.

Dọc đường đi ai cũng không nói trước, xe đến khách sạn thì dừng lại, Từ Vị định xuống xe đột nhiên cổ bị ghìm lại, Từ Vị giật mình quay lại liền đối diện ánh mắt của Chu Tư Dịch.

"Chu tổng?"

Chu Tư Dịch hạ tay xuống nắm lấy cổ áo Từ Vị, hắn từ trên cao nhìn xuống Từ Vị "Nghĩ cũng không nghĩ đến, nếu như cậu bị đâm chết, người nhà của cậu sẽ thế nào?"

"Tôi không biết."

Ngón tay Chu Tư Dịch kéo đến cằm Từ Vị "Tại sao lại kích động như vậy?"

Từ Vị không nói lời nào, tình hình khi đó cấp bách, cậu không nghĩ được nhiều như thế.

"Tại sao lại gọi cho ta?"

Tôi nói ấn nhầm ngài có tin không?

"Đã quấy rầy ngài rồi?" Từ Vị thử thăm dò hỏi, trong lòng lạnh lẽo, Chu Tư Dịch rốt cuộc tức giận cái gì?

Bọn họ trầm mặc, một lát sau Chu Tư Dịch buông Từ Vị ra, hắn dựa vào ghế giơ tay ấn ấn mi tâm, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, rít mạnh một hơi. Từ Vị nhìn thấy trong tay hắn là hộp thuốc lá, trong lòng càng lạnh hơn. Không nói ra được tư vị gì, có chút buồn cười.

Chu Tư Dịch trong xe có thuốc lá, lại nhất định bắt cậu đi mấy cây số mua về.

Chu Tư Dịch hút xong một điếu thuốc, chân dài bước ra khỏi xe, đi vào khách sạn.

Từ Vị do sự một chút, cũng xuống xe.

Trở về phòng gian nan mà tắm rửa, Từ Vị dựa vào bên cửa sổ hút thuốc, tâm tình rối như tơ vò. Cầm lấy bút chì cùng giấy trên bàn, viết xuống một hàng chữ, tàn thuốc rơi trên mặt giấy.

Cô gái hoài xuân quá ngắn ngủi, không mấy ngày liền xảy thai. (Chắc là lời bài hát ẻm viết, nghe ngộ ha:v)

Từ Vị hừng đông mới đi ngủ, lại bởi chuông điện thoại mà tỉnh giấc, Từ Vị vươn mình tìm điện thoại động đến vết thương kêu đau thảm thiết, triệt để tỉnh táo. Ôm tay bị thương, Từ Vị cầm điện thoại lên nghe, giọng Chu Tư Dịch truyền qua "Mở cửa."

Gõ cửa sẽ khiến ngài gẫy tay đi?

Từ Vị phùn tào.

Cậu ừ một tiếng, để điện thoại xuống đứng dậy đi mở cửa. Một tay cài cúc áo rất khó khăn, Từ Vị còn lại hai cúc không thèm cài, mở cửa ra liền thấy Chu Tư Dịch ăn mặc chỉnh tề đứng đó.

Sơmi đen tuyền, quần đồng màu, thẳng tắp nghiêm túc. Kính mắt gọng vàng, rất nhã nhặn, không hề giống ngày hôm qua chẳng khác gì tên cặn bã.

Từ Vị trong đầu nghĩ thầm, hắn chính là viên đạn bọc đường.

Dời mắt đi.

"Chu tổng."

"Sao rồi?" Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị chắn trước cửa, nhíu mày "Có sốt không?"



Chu Tư Dịch muốn mò tới cái trán của Từ Vị, Từ Vị cấp tốc né tránh, sau đó mới ý thức được không nên trốn tránh thẳng thắn như vậy, cười gượng một tiếng "Không có chuyện gì."

Chu Tư Dịch bây giờ chính là muốn đánh cậu.

"Tránh đường."

Từ Vị tránh ra, Chu Tư Dịch đi vào đem cháo đặt lên bàn "Lại đây ăn sáng."

Chu Tư Dịch mua cháo cho cậu?

Từ Vị nhìn gương mặt kia, có chút không dám tin "Cảm ơn ngài Chu tổng, tôi đi rửa mặt."

Từ Vị lắc mình tiến vào phòng vệ sinh, thời điểm rửa mặt soi gương phát hiện mặt mình sưng phù thành cái đầu heo, đặc biệt xấu. Hôm qua cùng cái tên kia chém giết, Từ Vị không chú ý tới mặt.

Từ Vị gian nan đánh răng xong sau đó đi ra ngoài, Chu Tư Dịch dựa vào ghế sofa hút thuốc, cả người chìm trong khói, tỏa ra khí tức tối tăm lãnh diễm.

Từ Vị ngồi xuống, nhìn Chu Tư Dịch.

"Mau ăn đi."

Bên trong cháo có gan, bổ huyết. Từ Vị không thích ăn gan, cau mày đem bát cháo ăn hết, sau đó phía đối diện liền đưa tới khăn mùi soa. Từ Vị nhìn ngón tay thon dài trắng noãn trước mặt, ngước mắt.

"Đem mặt lau sạch đi."

Khăn mùi soa mềm mại, cảm giác phi thường thoải mái.

Khăn mùi soa trắng như vậy, lau một chút sẽ bẩn đi?

Từ Vị rất nhẹ chấm xuống mặt lập tức đem khăn tay trả về, sau một khắc cằm liền bị nắm, Từ Vị giật mình ngẩng đầu. Chu Tư Dịch giữ chặt cằm Từ Vị, cầm ngăn lau mặt Từ Vị.

Chu Tư Dịch thế này lại tới câu dẫn cậu!

Từ Vị ngửi thấy được mùi hương của Chu Tư Dịch, có điều không giống nước hoa, không nồng nặc, rất dễ chịu.

Chu Tư Dịch thả khăn tay xuống, lấy thuốc ra bôi lên mặt Từ Vị.

Ngón tay mềm mại ấm áp trượt qua mặt Từ Vị, cậu giãy dụa "Tôi có thể tự bôi."

"Không được nhúc nhích."

Từ Vị muốn đem Chu Tư Dịch ném ra ngoài cửa sổ, mím mím môi "Chu tổng?"

"Gọi Dịch ca."

Từ Vị "..."

Ca cái gì a!

Chu Tư Dịch dùng tốc độ chậm nhất bôi thuốc cho Từ Vị, đột nhiên đứng dậy, Từ Vị lập tức căng thẳng.

Chu Tư Dịch suy nghĩ cả một buổi tối, còn là không hết hy vọng, Từ Vị không nghe hắn, tên chết bầm tự làm theo ý mình.

Chu Tư Dịch nắm chặt cằm Từ Vị, cậu lập tức liền muốn tránh "Chu tổng, này không thích hợp đi?"

Môi Chu Tư Dịch đè lên môi Từ Vị, cậu ngẩn ra. Chu Tư Dịch chế trụ gáy Từ Vị, không quan tâm Từ Vị có thể tiếp nhận hay không, trực tiếp hôn sâu.

Từ Vị nắm lấy quần áo Chu Tư Dịch, hắn đã cạy ra môi của cậu đi vào càn quét lung tung. Từ Vị cả người đều bối rối, hôn môi còn dùng đến lưỡi?

Đệt!!!!!!

Từ Vị bị hôn đến nghẹt thở, Chu Tư Dịch nhả môi cậu ra, Từ Vị thở gấp đẩy Chu Tư Dịch ra. Cái lão lưu manh này! Từ Vị nhảy dựng lên, Chu Tư Dịch giơ chân đạp cậu một cái khiến Từ Vị ngồi xuống. Chu Tư Dịch ngắt lấy cằm Từ Vị, lần thứ hai hôn lên. Sau đó viên kẹo cứng vị dâu tây được đưa vào khoang miệng Từ Vị, chua ngọt tràn lan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau