Chương 3: Lang người hầu và tiểu thiếu gia của hắn (3)
Lục Cẩm Thành nắm chân của thiếu niên, giúp cậu mặc vớ. Hắn nhấc mí mắt lên, mặt vô biểu tình nói: "Thiếu gia không phải luôn luôn không thích tôi chạm vào cậu sao?"
Cố Nguyên liền nhớ tới nguyên chủ rất ghét Lục Cẩm Thành. Lúc đối phương ở Cố gia, chỉ cần hắn đụng vào thứ gì đều phải đem đi tẩy sạch một lần, lại còn ra lệnh cho Lục Cẩm Thành luôn phải đeo bao tay bởi vì cảm thấy ghê tởm hắn.
Cậu lập tức mím môi im lặng.
Cố Nguyên nhìn nam nhân, mềm mại nói: "Tôi có thể cho anh chạm vào tôi, nhưng anh phải nghe lời tôi. Anh làm... người hầu của tôi có được không?"
Trước kia nguyên chủ thường xuyên nói Lục Cẩm Thành phải làm chó cho cậu.
Cố Nguyên cảm thấy chó rất khó nghe, vì thế cậu đổi từ này thành một từ khác. Cậu chớp chớp lông mi, không an phận giật giật chân nói: " Bao tay của anh đâm đau chân tôi."
"Nếu thiếu gia muốn tôi tháo bao tay, tôi liền tháo xuống." Lục Cẩm Thành nghe cậu nói vậy, sắc mặt mảy may không biến hóa. Hắn giống như một người hầu làm đúng bổn phận của mình tháo bao tay màu trắng xuống, để lộ một đôi bàn tay to.
Ngón tay thon dài tinh tế, cánh tay hữu lực mười phần. Rõ ràng chỉ là một trợ thủ đắc lực nhỏ bên cạnh Cố phụ, nhưng trên người lại là có một loại khí chất làm người nhìn không thấu, thâm trầm nguy hiểm, như là vực sâu không đáy, lệnh người kiêng kị.
Chân Cố Nguyên một lần nữa bị nam nhân cầm lên.
Cậu cảm thấy chân mình hơi ngứa, bèn giật giật chân. Bàn tay nam nhân hơi buộc chặt, mang giày vào cho cậu, nói: "Thiếu gia, xin đừng lộn xộn."
Cố Nguyên đành phải ngoan ngoãn bất động.
Mặc xong vớ, nam nhân đứng lên, dò hỏi: "Xin hỏi thiếu gia còn có chuyện gì yêu cầu tôi làm sao?"
Cố Nguyên lắc lắc đầu.
Cậu cảm thấy bản thân đã rất đáng ghét rồi, phỏng chừng bây giờ trong lòng Lục Cẩm Thành thấy cậu rất xấu rồi.
Nam nhân hơi hơi gật đầu nói: "Nếu thiếu gia rời giường, tôi sẽ đi ra ngoài."
Theo tiếng bước chân rời đi, Lục Cẩm Thành đã rời khỏi phòng.
Cố Nguyên như là tranh công, hỏi hệ thống: "Vừa rồi có phải tôi quá đáng lắm không, cực kì xấu tính?" Vừa rồi lúc làm Lục Cẩm Thành giúp cậu xuyên vớ, cậu rất khẩn trương, sợ hắn tức giận đánh cậu.
Nhưng là đối phương toàn bộ hành trình biểu hiện rất bình tĩnh, phảng phất đó chỉ là một việc rất đơn giản.
Hệ thống do dự một chút, vẫn là cảm thấy không cần quá mức đả kích ký chủ nhà mình, vì thế nó an ủi nói: "Ký chủ, cậu làm rất tuyệt."
Cố Nguyên có điểm cao hứng, nhưng rất nhanh lại phát sầu.
Cậu làm rất tốt, có phải đồng nghĩa với việc cậu đang trở nên rất xấu tính không?
- ---------_______----------
Nam nhân đi ra cửa phòng, nghiêng người vào toilet, tùy tiện ném bao tay vào giỏ rác, đến chỗ vòi nước rửa tay.
Tiếng nước ào ào chảy xuống.
Trong gương chiếu rõ nét mặt lạnh băng của nam nhân. Lục Cẩm Thành đem tay rửa sạch, ngước lên đối diện với đôi mắt không hề gượng sóng trong gương.
Chờ tiếng nước dừng lại.
Nam nhân lại cẩn thận lau chùi một chút bàn tay đã đụng vào thiếu niên vừa nãy, lúc này mới xoay người rời đi.
Cố Nguyên từ dưới lầu xuống dưới, nguyên chủ đã học cấp 3, đang lớp 12. Lúc này cậu mới nhận ra bản thân đã nhảy lớp lên học 12, phải đối mặt với những kiến thức khó khăn tới mức nào.
Bữa sáng đã bố trí trên bàn. Tuy rằng biết Cố gia rất sủng Cố Nguyên, nhưng làm bữa sáng xa xỉ như vậy, cậu vẫn thấy rất ngạc nhiên.
Cố Nguyên liền nhớ tới nguyên chủ rất ghét Lục Cẩm Thành. Lúc đối phương ở Cố gia, chỉ cần hắn đụng vào thứ gì đều phải đem đi tẩy sạch một lần, lại còn ra lệnh cho Lục Cẩm Thành luôn phải đeo bao tay bởi vì cảm thấy ghê tởm hắn.
Cậu lập tức mím môi im lặng.
Cố Nguyên nhìn nam nhân, mềm mại nói: "Tôi có thể cho anh chạm vào tôi, nhưng anh phải nghe lời tôi. Anh làm... người hầu của tôi có được không?"
Trước kia nguyên chủ thường xuyên nói Lục Cẩm Thành phải làm chó cho cậu.
Cố Nguyên cảm thấy chó rất khó nghe, vì thế cậu đổi từ này thành một từ khác. Cậu chớp chớp lông mi, không an phận giật giật chân nói: " Bao tay của anh đâm đau chân tôi."
"Nếu thiếu gia muốn tôi tháo bao tay, tôi liền tháo xuống." Lục Cẩm Thành nghe cậu nói vậy, sắc mặt mảy may không biến hóa. Hắn giống như một người hầu làm đúng bổn phận của mình tháo bao tay màu trắng xuống, để lộ một đôi bàn tay to.
Ngón tay thon dài tinh tế, cánh tay hữu lực mười phần. Rõ ràng chỉ là một trợ thủ đắc lực nhỏ bên cạnh Cố phụ, nhưng trên người lại là có một loại khí chất làm người nhìn không thấu, thâm trầm nguy hiểm, như là vực sâu không đáy, lệnh người kiêng kị.
Chân Cố Nguyên một lần nữa bị nam nhân cầm lên.
Cậu cảm thấy chân mình hơi ngứa, bèn giật giật chân. Bàn tay nam nhân hơi buộc chặt, mang giày vào cho cậu, nói: "Thiếu gia, xin đừng lộn xộn."
Cố Nguyên đành phải ngoan ngoãn bất động.
Mặc xong vớ, nam nhân đứng lên, dò hỏi: "Xin hỏi thiếu gia còn có chuyện gì yêu cầu tôi làm sao?"
Cố Nguyên lắc lắc đầu.
Cậu cảm thấy bản thân đã rất đáng ghét rồi, phỏng chừng bây giờ trong lòng Lục Cẩm Thành thấy cậu rất xấu rồi.
Nam nhân hơi hơi gật đầu nói: "Nếu thiếu gia rời giường, tôi sẽ đi ra ngoài."
Theo tiếng bước chân rời đi, Lục Cẩm Thành đã rời khỏi phòng.
Cố Nguyên như là tranh công, hỏi hệ thống: "Vừa rồi có phải tôi quá đáng lắm không, cực kì xấu tính?" Vừa rồi lúc làm Lục Cẩm Thành giúp cậu xuyên vớ, cậu rất khẩn trương, sợ hắn tức giận đánh cậu.
Nhưng là đối phương toàn bộ hành trình biểu hiện rất bình tĩnh, phảng phất đó chỉ là một việc rất đơn giản.
Hệ thống do dự một chút, vẫn là cảm thấy không cần quá mức đả kích ký chủ nhà mình, vì thế nó an ủi nói: "Ký chủ, cậu làm rất tuyệt."
Cố Nguyên có điểm cao hứng, nhưng rất nhanh lại phát sầu.
Cậu làm rất tốt, có phải đồng nghĩa với việc cậu đang trở nên rất xấu tính không?
- ---------_______----------
Nam nhân đi ra cửa phòng, nghiêng người vào toilet, tùy tiện ném bao tay vào giỏ rác, đến chỗ vòi nước rửa tay.
Tiếng nước ào ào chảy xuống.
Trong gương chiếu rõ nét mặt lạnh băng của nam nhân. Lục Cẩm Thành đem tay rửa sạch, ngước lên đối diện với đôi mắt không hề gượng sóng trong gương.
Chờ tiếng nước dừng lại.
Nam nhân lại cẩn thận lau chùi một chút bàn tay đã đụng vào thiếu niên vừa nãy, lúc này mới xoay người rời đi.
Cố Nguyên từ dưới lầu xuống dưới, nguyên chủ đã học cấp 3, đang lớp 12. Lúc này cậu mới nhận ra bản thân đã nhảy lớp lên học 12, phải đối mặt với những kiến thức khó khăn tới mức nào.
Bữa sáng đã bố trí trên bàn. Tuy rằng biết Cố gia rất sủng Cố Nguyên, nhưng làm bữa sáng xa xỉ như vậy, cậu vẫn thấy rất ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất