Chương 6: Lang người hầu và tiểu thiếu gia của hắn (6)
Nữ sinh quay đầu lại, không kiên nhẫn hỏi: “Cố Nguyên, cậu làm cái gì vậy?”
... Hung, hung dữ quá.
Cố Nguyên hai mắt lập tức liền sáng lên, hệ thống nói cậu không đủ hung dữ, đối phương cư xử đáng sợ như vậy, nhất định có thể dạy cậu làm thế nào để hung dữ với Lục Cẩm Thành.
Lương Viện Viện không biết tiểu thiếu gia ngồi sau bàn mình bị sao vậy. Đối phương cứ mở to hai mắt, tròn tròn nhìn mình đầy sùng bái.
Nàng thế nhưng lại cảm thấy vị tiểu thiếu gia tính tình luôn ngang ngược, thế nhưng có điểm đáng yêu.
Lương Viện Viện cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi.
Cố Nguyên mở to mắt to, tràn đầy sùng bái mà nhìn nữ sinh đối diện. Cậu nỗ lực nhớ ra tên của đối phương, mềm mại nói: “Lương Viện Viện, phải giao đề cuốn nào vậy?”
Lương Viện Viện vô cùng kinh ngạc, bị ngữ khí đáng yêu của Cố Nguyên làm chấn kinh rồi.
Cố Nguyên thấy nàng vẫn luôn nhìn chính mình không nói lời nào, còn tưởng rằng đối phương cũng không biết, thất vọng buông quần áo của đối phương, ủ rũ không nói lời nào.
Lương Viện Viện hoàn hồn, nói: “Giao đề cuốn nào, đến cả bài thi cậu cũng không làm, cậu quên rồi sao?"
Cố Nguyên lúc này mới nhớ tới nguyên chủ là một học sinh hư. Nhưng cậu không giống vậy, cậu rất ngoan, hơn nữa lúc học tiểu học còn thường xuyên đạt được giấy khen. Vì thế cậu liền tìm lớp phó học tập xin một đề thi, sau đó bắt đầu làm.
Tuy rằng cậu vừa học 12 chỉ được một thời gian ngắn, nhưng làm đề có lẽ vẫn có thể.
Lương Viện Viện nhìn thiếu niên thành thành thật thật ngồi làm đề thi, nàng lúc này mới ý thức được, Cố Nguyên hình như là thật sự có chút thay đổi.
Nàng thường thường quay đầu lại, nhìn chằm chằm vị tiểu thiếu gia này.
Cố Nguyên đã sớm phát hiện nàng nhìn chính mình, không khỏi ngẩng đầu hỏi: “ Cậu có đề nào không làm được sao?”
Lương Viện Viện hoàn hồn, cả giận nói: "Thành tích của tôi giỏi hơn cậu rất nhiều, cậu còn có mặt mũi muốn chỉ tôi làm đề hả?” Nàng phát hiện Cố Nguyên vẫn làm người ta tức giận như trước, chỉ là hiện tại nhìn thuận mắt nhiều mà thôi.
Cố Nguyên nga một tiếng, nói: “Vậy sao cậu cứ luôn nhìn tớ thế?” Cậu có chút khó hiểu sờ mặt mình: "Mặt tớ có thứ gì dính vào sao?"
Lương Viện Viện muộn thanh nói một câu không có, nàng phát hiện Cố Nguyên hiện tại trở nên đáng yêu rất nhiều.
Nàng nhìn gương mặt đáng yêu giống mèo con này, căn bản không thể tức giận nổi.
-
Tuy rằng Lương Viện Viện đã bỏ chút thời gian nói chuyện với cậu, nhưng bạn học trong lớp vẫn cứ xa cách không để ý cậu.
Cố Nguyên cũng không để ý, tan học liền chạy ra đứng chờ Lục Cẩm Thành đến đón. Nhưng dường như nam nhân đã quên mất cậu. Cố Nguyên đứng chờ hơn 10 phút vẫn không thấy chiếc xe nào.
Chân của cậu đã có chút tê dại.
Cố Nguyên nghĩ thầm, Lục Cẩm Thành có phải hay không xảy ra chuyện gì? Cậu nhớ đến hôm nay đối phương đã nhắc nhở mặt mình có vết sữa, cảm thấy Lục Cẩm Thành vẫn là một người rất tốt.
Hệ thống: “Ký chủ, cậu quên là mình đến làm nhiệm vụ hả?"
Cố Nguyên nghe nhắc nhở mới nhớ tới bản thân tới để bắt nạt Lục Cẩm Thành.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Lục Cẩm Thành mới khoan thai tới muộn. Cửa xe bị mở ra.
Nam nhân đi xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn lại đây, tựa hồ có chút kinh ngạc nói: "Thiếu gia, cậu còn ở đây sao? ”
Trước kia hắn đi đón Cố Nguyên cũng từng trễ 1 2 phút. Lần thứ nhất thiếu niên thực tức giận, mắng hắn một hồi lâu. Lần thứ hai dứt khoát lái xe đi trước để hắn đi bộ về.
Sau đó buổi tối phạt Lục Cẩm Thành không ăn cơm, đi bờ sông đứng chịu một đêm gió lạnh.
... Hung, hung dữ quá.
Cố Nguyên hai mắt lập tức liền sáng lên, hệ thống nói cậu không đủ hung dữ, đối phương cư xử đáng sợ như vậy, nhất định có thể dạy cậu làm thế nào để hung dữ với Lục Cẩm Thành.
Lương Viện Viện không biết tiểu thiếu gia ngồi sau bàn mình bị sao vậy. Đối phương cứ mở to hai mắt, tròn tròn nhìn mình đầy sùng bái.
Nàng thế nhưng lại cảm thấy vị tiểu thiếu gia tính tình luôn ngang ngược, thế nhưng có điểm đáng yêu.
Lương Viện Viện cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi.
Cố Nguyên mở to mắt to, tràn đầy sùng bái mà nhìn nữ sinh đối diện. Cậu nỗ lực nhớ ra tên của đối phương, mềm mại nói: “Lương Viện Viện, phải giao đề cuốn nào vậy?”
Lương Viện Viện vô cùng kinh ngạc, bị ngữ khí đáng yêu của Cố Nguyên làm chấn kinh rồi.
Cố Nguyên thấy nàng vẫn luôn nhìn chính mình không nói lời nào, còn tưởng rằng đối phương cũng không biết, thất vọng buông quần áo của đối phương, ủ rũ không nói lời nào.
Lương Viện Viện hoàn hồn, nói: “Giao đề cuốn nào, đến cả bài thi cậu cũng không làm, cậu quên rồi sao?"
Cố Nguyên lúc này mới nhớ tới nguyên chủ là một học sinh hư. Nhưng cậu không giống vậy, cậu rất ngoan, hơn nữa lúc học tiểu học còn thường xuyên đạt được giấy khen. Vì thế cậu liền tìm lớp phó học tập xin một đề thi, sau đó bắt đầu làm.
Tuy rằng cậu vừa học 12 chỉ được một thời gian ngắn, nhưng làm đề có lẽ vẫn có thể.
Lương Viện Viện nhìn thiếu niên thành thành thật thật ngồi làm đề thi, nàng lúc này mới ý thức được, Cố Nguyên hình như là thật sự có chút thay đổi.
Nàng thường thường quay đầu lại, nhìn chằm chằm vị tiểu thiếu gia này.
Cố Nguyên đã sớm phát hiện nàng nhìn chính mình, không khỏi ngẩng đầu hỏi: “ Cậu có đề nào không làm được sao?”
Lương Viện Viện hoàn hồn, cả giận nói: "Thành tích của tôi giỏi hơn cậu rất nhiều, cậu còn có mặt mũi muốn chỉ tôi làm đề hả?” Nàng phát hiện Cố Nguyên vẫn làm người ta tức giận như trước, chỉ là hiện tại nhìn thuận mắt nhiều mà thôi.
Cố Nguyên nga một tiếng, nói: “Vậy sao cậu cứ luôn nhìn tớ thế?” Cậu có chút khó hiểu sờ mặt mình: "Mặt tớ có thứ gì dính vào sao?"
Lương Viện Viện muộn thanh nói một câu không có, nàng phát hiện Cố Nguyên hiện tại trở nên đáng yêu rất nhiều.
Nàng nhìn gương mặt đáng yêu giống mèo con này, căn bản không thể tức giận nổi.
-
Tuy rằng Lương Viện Viện đã bỏ chút thời gian nói chuyện với cậu, nhưng bạn học trong lớp vẫn cứ xa cách không để ý cậu.
Cố Nguyên cũng không để ý, tan học liền chạy ra đứng chờ Lục Cẩm Thành đến đón. Nhưng dường như nam nhân đã quên mất cậu. Cố Nguyên đứng chờ hơn 10 phút vẫn không thấy chiếc xe nào.
Chân của cậu đã có chút tê dại.
Cố Nguyên nghĩ thầm, Lục Cẩm Thành có phải hay không xảy ra chuyện gì? Cậu nhớ đến hôm nay đối phương đã nhắc nhở mặt mình có vết sữa, cảm thấy Lục Cẩm Thành vẫn là một người rất tốt.
Hệ thống: “Ký chủ, cậu quên là mình đến làm nhiệm vụ hả?"
Cố Nguyên nghe nhắc nhở mới nhớ tới bản thân tới để bắt nạt Lục Cẩm Thành.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Lục Cẩm Thành mới khoan thai tới muộn. Cửa xe bị mở ra.
Nam nhân đi xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn lại đây, tựa hồ có chút kinh ngạc nói: "Thiếu gia, cậu còn ở đây sao? ”
Trước kia hắn đi đón Cố Nguyên cũng từng trễ 1 2 phút. Lần thứ nhất thiếu niên thực tức giận, mắng hắn một hồi lâu. Lần thứ hai dứt khoát lái xe đi trước để hắn đi bộ về.
Sau đó buổi tối phạt Lục Cẩm Thành không ăn cơm, đi bờ sông đứng chịu một đêm gió lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất