Chương 6
Không phải mẹ Gulf chưa bao giờ dùng dao phay làm bếp để chặt người, khi bác trai Gulf đến đòi tiền bố cậu để làm lễ hỏi, đã bị mẹ cậu cầm dao phay đuổi theo hai con phố.
Vì sự giàu có của gia đình Gulf, họ hàng ở quê luôn nghĩ ra đủ mọi cách lạ lùng.
Việc nhận con nuôi là lâu đời nhất và phù hợp nhất với quan niệm truyền thống của quê hương.
Quê bố Gulf ở một ngôi làng nhỏ, giao thông hay bị tắc nghẽn, là nơi còn tồn tại tính gia trưởng, quy củ trọng nam khinh nữ, bao nhiêu năm vẫn chưa từng thay đổi
Bố Gulf được ví như một con phượng hoàng bay khỏi quê hương, sau khi kiếm được tiền, ông đã xây dựng đường xá, trường học cho quê hương mình nhưng những thứ này vẫn chưa đủ, người dân ở quê mong bố Gulf lấy hết tiền ra mà phát nó cho họ từ nhà này sang nhà khác.
Dù bố Gulf có làm gì thì ông ấy cũng không thể nhận được một lời khen từ họ.
Nếu điều gì đó không như họ muốn, họ sẽ la mắng ông nói ông không có lương tâm, coi thường họ khi ông đến một thành phố lớn.
Gulf vẫn nhớ hồi nhỏ về quê, mặc một bộ quần áo nhỏ cùng với đôi giày da nhỏ được bố mẹ chuẩn bị kỹ lưỡng cho cậu, lúc đó cậu cũng mong anh em họ hàng ở quê trở thành bạn tốt của nhau.
Gulf thậm chí còn chuẩn bị quà cho mỗi người trong số họ.
Nhưng khi về quê, Gulf mới biết mọi chuyện không phải như vậy.
Anh em họ đã cười nhạo cậu như một kẻ què - do cậu khi bị ngã xuống, mắt cá chân bị đau, lúc cậu đi đường có khập khiễng một chút.
Sau đó, họ cởi bộ đồ nhỏ của Gulf, cởi đôi giày da nhỏ của Gulf, cướp đồ chơi mà cậu mang theo còn cướp luôn tiền tiêu vặt mà bố mẹ cho cậu nữa
Gulf vẫn nhớ người anh họ cao lớn nhất trong số họ đã nói với cậu: "Mẹ tôi nói, cậu sống không được mấy năm, khi chết đi, tiền của nhà cậu thuộc về tôi!"
Anh ta còn đe dọa Gulf: "Nếu cậu dám nói với cha mẹ cậu. "Tôi sẽ đánh cậu!"
Lúc đó, anh ta khỏe hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, Gulf chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh ta.
Nhưng Gulf vẫn nói với bố mẹ cậu, kết quả trong ngày hôm đó bố mẹ Gulf liền đưa cậu rời khỏi ngôi nhà đó, Về sau cậu không bao giờ quay trở lại nữa.
Cậu mãi luôn nhớ rõ ánh mắt anh ta khi nhìn cậu.
Giống như cậu là tu hú chiếm tổ đỗ quyên, anh ta kia mới là chỉ bị hắn tễ hạ sào huyệt hỉ thước.
Đó là ác ý mạnh nhất mà Gulf cảm thấy trong suốt thời thơ ấu của mình.
Dưới sự lãnh đạo của anh ta,anh em họ hàng ở quê không thích cậu, rõ ràng bọn họ có họ hàng thân thiết, nhưng cũng không bằng người xa lạ.
Mẹ Gulf nghiến răng nói: "Bố con luôn như vậy, ông ấy không thể nhẫn tâm!"
Bố Gulf, người có trình độ học vấn cao nhất ở quê hương ông ấy, hai anh em của ông chỉ học tiểu học, còn ông được học đến cao trung
Mọi người trong gia đình nói với ông rằng sở dĩ ông có thể vào cấp 3 là do anh em ông chủ động từ bỏ cơ hội học tập, hai anh em đã hy sinh bản thân để ông đạt được thành công như ngày hôm nay
Vì vậy, bố Gulf luôn cảm thấy rằng ông ấy nợ những người anh em của mình.
Thế nên Ông ấy đã dành gần một nửa cuộc đời của mình để đền bù.
Bà Sarla đột nhiên nói: "Tiểu Gulf sức khỏe tốt hơn nhiều rồi, sao lại nói đến chuyện nhận con nuôi?"
Ở trong làng, những người không có con trong gia đình mới phải nhận con nuôi
Mẹ Gulf cong miệng nói: "Từ khi Tiểu Gulf sinh ra đã như thế này rồi"
"Họ nói rằng Tiểu Gulf sức khỏe không tốt. Chỉ cần gia đình chúng tôi nhận thêm con nuôi, khi anh trai nuôi của thằng bé đến đây ở, cậu ta có thể giúp đỡ mọi việc cho ông nhà tôi. Bọn họ còn quá đáng hơn khi nói trong tương lai cậu ta còn chăm sóc được cho Tiểu Gulf nữa "
Mẹ Gulf khịt mũi:" Đồ xấu xa! Đó chỉ vì muốn tiền của gia đình tôi thôi, chị Sarla, chị không biết đâu. Khi tôi sinh ra Tiểu Gulf, tôi đã bị chảy máu rất nhiều phải cắt bỏ cả tử cung. Kể từ đó, họ muốn bố Tiểu Gulf phải ly hôn với tôi để kết hôn với một người khác".
Bà Sarla nói với vẻ lo lắng:"Ông thông gia không phải loại người như vậy."
Mẹ Gulf nhướng mày: "Dù sao tiền của gia đình tôi đều thuộc về Tiểu Gulf.Bọn họ có muốn cũng đừng mong nghĩ tới, nếu ông lão nhà tôi thấy rối rắm, tôi sẽ giết ông ta rồi lại tự sát, ai cũng đừng hòng đoạt đi mọi thứ của con trai tôi"
Gulf vội vàng nói:" Mẹ à, tiền quan trọng lắm nhưng theo con không quan trọng bằng bố và con. Ông bà nội đến đây rồi, mẹ có cần con về không?"
Mẹ Gulf trừng mắt nhìn cậu: "Con tại sao phải trở về? Khi con đi trở về, bọn họ thật sự tự cảm thấy được chính mình rất quan trọng."
Bà Sarla vội vàng đổi đề tài: "Bà thông gia, như vậy, ăn cơm xong chị cùng tôi,chúng ta đi thẩm mỹ viện chăm sóc da.Sau đó cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại, mua sắm vài thứ được không? Tối hôm qua lúc đi dạo tôi nhìn thấy vài cửa hàng có túi mới ".
Mẹ Gulf sống rất tiết kiệm, có tiền cũng không muốn tiêu, vẫn là Gulf ở một bên nói: "Mẹ ơi, mẹ không tiêu tiền, đến lúc đó tiền lại vào túi các cô chú đấy."
Mẹ Gulf quả nhiên sắc mặt biến đổi: "Bọn họ đừng tưởng bở! Chị Sarla, chờ lát nữa tôi đi theo chị."
Thực ra, hoàn cảnh của gia đình Gulf rất giống với nhà họ Suppasit. Tuy gia tài của gia đình Gulf không giàu bằng nhà họ Suppasit, nhưng đối với người bình thường thì cũng khá nhiều.Con trai duy nhất Suppasit gia đã chết, còn con trai duy nhất của Kanawut gia từ nhỏ bệnh tật, ốm đau, trong mắt nhiều người gần như đã chết.
Cho nên ở Suppasit gia có những loại người đang chờ như hổ rình mồi.
Ở Kanawut gia thì lại có một nhóm người thân thích ôm tư tưởng cùng nhau tranh đoạt miếng bánh lớn
Trước những quyền lợi khổng lồ, quan hệ huyết thống dường như trở thành trò cười.
Bà Sarla ăn nói nhẹ nhàng, làm người ưu nhã thanh lịch, tánh hơi rụt rè, có chút kiệm lời, nhưng không ngờ bà lại có thể nói chuyện hợp tính với mẹ Gulf như vậy. Hai người đã sớm thảo luận về gói chăm sóc da mà họ sẽ đi.
Họ thậm chí quyết định không ăn tối ở nhà, mà cùng nhau đi ăn một bữa ăn tối trong trung tâm thương mại.Sau đó mới bắt đầu đi chăm sóc da với mua sắm
Ban đầu Gulf đề nghị giúp họ xách túi nhưng bị từ chối, cậu chỉ có thể ở nhà đọc sách hoặc đi dạo.
Gulf không có việc gì đi vào tủ tìm sách, cậu nằm tựa mình trên ghế sô pha, trên tay cầm cốc sữa nóng, dì Trương cũng quan tâm lấy cho cậu cái chăn mỏng.
Ánh nắng vào buổi chiều tốt hơn. Gulf đọc sách thêm một lát rồi quyết định quay trở về phòng, khi quay đầu có thể nhìn thấy khu vườn bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp
Dì Trương cũng rất thích cậu, dì đã cho cậu một chiếc bánh quy ngọt ngào do chính tay dì nướng vừa thơm, vừa giòn, Gulf mỉm cười nói cảm ơn dì.
Nằm xuống chưa được bao lâu, Gulf có chút buồn ngủ, cậu đặt sách sang một bên, đắp chiếc chăn mỏng, định nhắm mắt một hồi mới lại đứng dậy.
Ngay khi Gulf nhắm mắt lại, một khuôn mặt tươi cười méo mó đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp.
Gulf chìm vào giấc ngủ, cậu cảm thấy cơ thể của mình thực thoải mái,thực thả lỏng, nhưng cậu luôn cảm giác có điều gì đó không ổn, không đúng lắm
Dường như có thứ gì đó đang cử động dưới chân cậu
Nó trong chốc lát mềm mại, trong chốc lát lại bén nhọn, lúc nó mềm mại rất thoải mái, nhưng lúc bén nhọn thì có chút đau
Trong lúc bàng hoàng,Gulf đột nhiên tỉnh dậy sau giấc ngủ, cậu chưa mở mắt ra. Nhưng mà cậu cảm giác được chân mình đang di chuyển.Có thứ gì đó đang sờ trên chân cậu... giống như - bàn tay?
Có ai đó đang đè chân mình?
Gulf mở mắt ra,nhìn thấy một thứ gì đó kỳ lạ đang ngồi xổm dưới chân mình, với bàn tay có móng vuốt của nó vẫn đang cầm trên bàn chân cậu
Gulf im lặng nhìn "nó".
"Nó" cũng nhìn Gulf
Điều kỳ lạ này rõ ràng không phải của con người. Nó có mái tóc bù xù che kín toàn thân. Da đen, mặc áo choàng đen, mắt không có đồng tử. Màu trắng nhợt nhạt và xanh lam. Môi không che được răng., cho thấy một cái miệng nhọn.
Điều đầu tiên Gulf nghĩ đến khi nhìn thấy nó - chắc là nó đã lâu không được gội đầu,, lớp tóc dài phủ khắp cơ thể trông rất bẩn và bết dầu.
"Anh có thể nhìn thấy tôi?" Nó đột nhiên đến gần Gulf
Tim Gulf như thắt lại, nhưng ngoài mặt thì rất bình tĩnh.
Nó tựa hồ thật cao hứng: "Tôi biết rồi! Họ nói đúng!"
Gulf im lặng.
Nó nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi vừa nãy, lại đỡ chân Gulf lên, mắt trợn trắng nhìn Gulf, miệng lưỡi đỏ tươi khi nói: "Tôi đang đè chân anh!"
Gulf: "... tôi... tôi nhìn thấy. "
Nó mừng rỡ:" "Tôi hỏi, bọn họ đều nói rằng anh có thể kiểm soát được ý nghĩ của" anh ấy ". Anh có thể nói" anh ấy "để tôi tham gia" được không? Tôi rất giỏi, tôi gần như nuốt được một con ma hơn hai trăm năm tuổi! "
Gulf nghĩ đến con ma duy nhất mà cậu biết: "Anh ta là Mew Suppasit mà ngươi đang nói tới?"
Nó lại nhảy tới trước mặt Gulf định bịt miệng Gulf, Gulf vội bịt miệng nó lại, nó bỏ tay xuống, nghển cổ nhìn xung quanh như một con người, sau khi chắc chắn không có ma, nó thở phào nhẹ nhõm, kinh hãi nhìn Gulf: "Anh không thể gọi thẳng tên của anh ta."
Gulf: "Vậy ngươi liền trực tiếp đi gặp hắn, hiệu quả hơn không phải sao?"
Nó có vẻ hơi nản lòng, nói một cách đáng thương: "Tôi đi hỏi, họ đều nói rằng những hồn ma xung quanh anh ta đều là những hồn ma đã hơn nghìn năm tuổi. Tôi còn 821 năm, ba tháng chín ngày nữa mới tới môt ngàn năm a. "
Nó còn nói: "Tôi bấm chân giỏi, tôi cũng có thể làm móng chân! Anh cởi tất ra và tôi sẽ sửa chúng cho anh!"
Gulf từ chối: "Không, cám ơn lòng tốt của ngươi."
"Đừng khách sáo với tôi." Nó đang ôm chân Gulf, muốn cởi tất Gulf ra, cậu muốn rút chân ra.Sức mạnh của con ma hiển nhiên không phải thứ mà cậu có thể tranh được.
Sự giằng co giữa một người và một ma,khiến nhiệt độ trong nhà đột ngột giảm xuống.
Điều này chỉ khiến con ma định sửa móng chân của Gulf hét lên, kêu sợ hãi một tiếng, thê lương lại chói tai, Gulf chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, con ma kia bị mắc kẹt trên tấm kính -- nó không thể di chuyển,cùng với nói nó kẹt trên kính không bằng nói nó đang bị cố định trên kính.
Gulf thậm chí còn nhìn thấy sự kinh hoàng trên khuôn mặt của con ma với những nét không rõ ràng, nếu là người thì giờ nó đã tè ra quần rồi.
Mew Suppasit sắp nổi giận.
Gulf đột nhiên nảy ra câu này trong đầu.
Gulf nhanh chóng nói: "Con ma này không làm chuyện gì xấu với tôi. Nó chỉ muốn cùng anh kết giao, nhưng nó không đủ ngàn năm tuổi, cho nên nó đến đây nhờ tôi giúp đỡ."
Mew có xây dựng băng nhóm nào giữa những hồn ma không?
Thế giới của những hồn ma cũng cần phải theo nhóm sao?
Gulf chìm trong suy nghĩ.
Mew vẫn có vẻ rất tức giận, Gulf nhìn thấy những ký tự xoắn đỏ như máu.
Các phông chữ hoang dã hơn trước, chúng gần như mất kiểm soát.
"Nó chạm vào em."
" Nó đáng chết."
Gulf: "Làm gì có ma mà chết?"
“Hồn phi phách tán.”
Gulf: "...Nó vừa chạm vào tất của tôi thôi, không nên tính là chạm vào tôi.. "
Sau đó, con ma cũng khóc trên kính:" Tôi chỉ muốn lấy lòng vợ của anh!
Tôi không cố ý, tôi đã sử dụng sai phương pháp!
Tôi sẽ không bao giờ chạm vào vợ anh nữa, ngay cả góc quần áo của anh ấy! Làm ơn! Thứ lỗi cho tôi! "
Gulf không có biểu cảm gì trên mặt, cách xưng hô gọi vợ anh... kia.......cái quái gì vậy?
Sức mạnh nắm giữ con ma dường như giãn ra, nó ngay lập tức biến mất trong phòng.
Trước khi trốn đi, nó còn để lại một câu: "Tôi nhất định sẽ cư xử tốt!"
Gulf đột nhiên cảm thấy... Có lúc Mew thật sự tốt đến không ngờ.
==================
Bộ này ở web trung có 57 triệu lượt đọc, nhưng đây không phải nguyên nhân chính để em làm nó, mà vì 1 câu " Ai dám làm em đau, tôi giết chết họ ngay lập tức". Ngay bản thân em cũng có tò mò tại sao bạn công ước định phải minh hôn cùng bạn thụ, giữa 2 người họ có duyên phận gì với nhau, bạn Công có thể sống lại được không? Có phải vì người khác đã hại anh ấy? Bạn thụ có phải là người giúp bạn Công sống lại?.......
Nói thật em chưa đọc hết bộ truyện này, vừa làm vừa đọc luôn ó....Nói chung chỉ làm để lại đọc, nhiều khi không hay như mấy anh chị edit chuyên nghiệp, ngoài bạn em ra, nếu ai vô tình đọc được nó trên wt có thể góp ý để bộ truyện hoàn hảo hơn, cùng nhau đọc...cảm ơn mọi người
Vì sự giàu có của gia đình Gulf, họ hàng ở quê luôn nghĩ ra đủ mọi cách lạ lùng.
Việc nhận con nuôi là lâu đời nhất và phù hợp nhất với quan niệm truyền thống của quê hương.
Quê bố Gulf ở một ngôi làng nhỏ, giao thông hay bị tắc nghẽn, là nơi còn tồn tại tính gia trưởng, quy củ trọng nam khinh nữ, bao nhiêu năm vẫn chưa từng thay đổi
Bố Gulf được ví như một con phượng hoàng bay khỏi quê hương, sau khi kiếm được tiền, ông đã xây dựng đường xá, trường học cho quê hương mình nhưng những thứ này vẫn chưa đủ, người dân ở quê mong bố Gulf lấy hết tiền ra mà phát nó cho họ từ nhà này sang nhà khác.
Dù bố Gulf có làm gì thì ông ấy cũng không thể nhận được một lời khen từ họ.
Nếu điều gì đó không như họ muốn, họ sẽ la mắng ông nói ông không có lương tâm, coi thường họ khi ông đến một thành phố lớn.
Gulf vẫn nhớ hồi nhỏ về quê, mặc một bộ quần áo nhỏ cùng với đôi giày da nhỏ được bố mẹ chuẩn bị kỹ lưỡng cho cậu, lúc đó cậu cũng mong anh em họ hàng ở quê trở thành bạn tốt của nhau.
Gulf thậm chí còn chuẩn bị quà cho mỗi người trong số họ.
Nhưng khi về quê, Gulf mới biết mọi chuyện không phải như vậy.
Anh em họ đã cười nhạo cậu như một kẻ què - do cậu khi bị ngã xuống, mắt cá chân bị đau, lúc cậu đi đường có khập khiễng một chút.
Sau đó, họ cởi bộ đồ nhỏ của Gulf, cởi đôi giày da nhỏ của Gulf, cướp đồ chơi mà cậu mang theo còn cướp luôn tiền tiêu vặt mà bố mẹ cho cậu nữa
Gulf vẫn nhớ người anh họ cao lớn nhất trong số họ đã nói với cậu: "Mẹ tôi nói, cậu sống không được mấy năm, khi chết đi, tiền của nhà cậu thuộc về tôi!"
Anh ta còn đe dọa Gulf: "Nếu cậu dám nói với cha mẹ cậu. "Tôi sẽ đánh cậu!"
Lúc đó, anh ta khỏe hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, Gulf chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh ta.
Nhưng Gulf vẫn nói với bố mẹ cậu, kết quả trong ngày hôm đó bố mẹ Gulf liền đưa cậu rời khỏi ngôi nhà đó, Về sau cậu không bao giờ quay trở lại nữa.
Cậu mãi luôn nhớ rõ ánh mắt anh ta khi nhìn cậu.
Giống như cậu là tu hú chiếm tổ đỗ quyên, anh ta kia mới là chỉ bị hắn tễ hạ sào huyệt hỉ thước.
Đó là ác ý mạnh nhất mà Gulf cảm thấy trong suốt thời thơ ấu của mình.
Dưới sự lãnh đạo của anh ta,anh em họ hàng ở quê không thích cậu, rõ ràng bọn họ có họ hàng thân thiết, nhưng cũng không bằng người xa lạ.
Mẹ Gulf nghiến răng nói: "Bố con luôn như vậy, ông ấy không thể nhẫn tâm!"
Bố Gulf, người có trình độ học vấn cao nhất ở quê hương ông ấy, hai anh em của ông chỉ học tiểu học, còn ông được học đến cao trung
Mọi người trong gia đình nói với ông rằng sở dĩ ông có thể vào cấp 3 là do anh em ông chủ động từ bỏ cơ hội học tập, hai anh em đã hy sinh bản thân để ông đạt được thành công như ngày hôm nay
Vì vậy, bố Gulf luôn cảm thấy rằng ông ấy nợ những người anh em của mình.
Thế nên Ông ấy đã dành gần một nửa cuộc đời của mình để đền bù.
Bà Sarla đột nhiên nói: "Tiểu Gulf sức khỏe tốt hơn nhiều rồi, sao lại nói đến chuyện nhận con nuôi?"
Ở trong làng, những người không có con trong gia đình mới phải nhận con nuôi
Mẹ Gulf cong miệng nói: "Từ khi Tiểu Gulf sinh ra đã như thế này rồi"
"Họ nói rằng Tiểu Gulf sức khỏe không tốt. Chỉ cần gia đình chúng tôi nhận thêm con nuôi, khi anh trai nuôi của thằng bé đến đây ở, cậu ta có thể giúp đỡ mọi việc cho ông nhà tôi. Bọn họ còn quá đáng hơn khi nói trong tương lai cậu ta còn chăm sóc được cho Tiểu Gulf nữa "
Mẹ Gulf khịt mũi:" Đồ xấu xa! Đó chỉ vì muốn tiền của gia đình tôi thôi, chị Sarla, chị không biết đâu. Khi tôi sinh ra Tiểu Gulf, tôi đã bị chảy máu rất nhiều phải cắt bỏ cả tử cung. Kể từ đó, họ muốn bố Tiểu Gulf phải ly hôn với tôi để kết hôn với một người khác".
Bà Sarla nói với vẻ lo lắng:"Ông thông gia không phải loại người như vậy."
Mẹ Gulf nhướng mày: "Dù sao tiền của gia đình tôi đều thuộc về Tiểu Gulf.Bọn họ có muốn cũng đừng mong nghĩ tới, nếu ông lão nhà tôi thấy rối rắm, tôi sẽ giết ông ta rồi lại tự sát, ai cũng đừng hòng đoạt đi mọi thứ của con trai tôi"
Gulf vội vàng nói:" Mẹ à, tiền quan trọng lắm nhưng theo con không quan trọng bằng bố và con. Ông bà nội đến đây rồi, mẹ có cần con về không?"
Mẹ Gulf trừng mắt nhìn cậu: "Con tại sao phải trở về? Khi con đi trở về, bọn họ thật sự tự cảm thấy được chính mình rất quan trọng."
Bà Sarla vội vàng đổi đề tài: "Bà thông gia, như vậy, ăn cơm xong chị cùng tôi,chúng ta đi thẩm mỹ viện chăm sóc da.Sau đó cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại, mua sắm vài thứ được không? Tối hôm qua lúc đi dạo tôi nhìn thấy vài cửa hàng có túi mới ".
Mẹ Gulf sống rất tiết kiệm, có tiền cũng không muốn tiêu, vẫn là Gulf ở một bên nói: "Mẹ ơi, mẹ không tiêu tiền, đến lúc đó tiền lại vào túi các cô chú đấy."
Mẹ Gulf quả nhiên sắc mặt biến đổi: "Bọn họ đừng tưởng bở! Chị Sarla, chờ lát nữa tôi đi theo chị."
Thực ra, hoàn cảnh của gia đình Gulf rất giống với nhà họ Suppasit. Tuy gia tài của gia đình Gulf không giàu bằng nhà họ Suppasit, nhưng đối với người bình thường thì cũng khá nhiều.Con trai duy nhất Suppasit gia đã chết, còn con trai duy nhất của Kanawut gia từ nhỏ bệnh tật, ốm đau, trong mắt nhiều người gần như đã chết.
Cho nên ở Suppasit gia có những loại người đang chờ như hổ rình mồi.
Ở Kanawut gia thì lại có một nhóm người thân thích ôm tư tưởng cùng nhau tranh đoạt miếng bánh lớn
Trước những quyền lợi khổng lồ, quan hệ huyết thống dường như trở thành trò cười.
Bà Sarla ăn nói nhẹ nhàng, làm người ưu nhã thanh lịch, tánh hơi rụt rè, có chút kiệm lời, nhưng không ngờ bà lại có thể nói chuyện hợp tính với mẹ Gulf như vậy. Hai người đã sớm thảo luận về gói chăm sóc da mà họ sẽ đi.
Họ thậm chí quyết định không ăn tối ở nhà, mà cùng nhau đi ăn một bữa ăn tối trong trung tâm thương mại.Sau đó mới bắt đầu đi chăm sóc da với mua sắm
Ban đầu Gulf đề nghị giúp họ xách túi nhưng bị từ chối, cậu chỉ có thể ở nhà đọc sách hoặc đi dạo.
Gulf không có việc gì đi vào tủ tìm sách, cậu nằm tựa mình trên ghế sô pha, trên tay cầm cốc sữa nóng, dì Trương cũng quan tâm lấy cho cậu cái chăn mỏng.
Ánh nắng vào buổi chiều tốt hơn. Gulf đọc sách thêm một lát rồi quyết định quay trở về phòng, khi quay đầu có thể nhìn thấy khu vườn bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp
Dì Trương cũng rất thích cậu, dì đã cho cậu một chiếc bánh quy ngọt ngào do chính tay dì nướng vừa thơm, vừa giòn, Gulf mỉm cười nói cảm ơn dì.
Nằm xuống chưa được bao lâu, Gulf có chút buồn ngủ, cậu đặt sách sang một bên, đắp chiếc chăn mỏng, định nhắm mắt một hồi mới lại đứng dậy.
Ngay khi Gulf nhắm mắt lại, một khuôn mặt tươi cười méo mó đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp.
Gulf chìm vào giấc ngủ, cậu cảm thấy cơ thể của mình thực thoải mái,thực thả lỏng, nhưng cậu luôn cảm giác có điều gì đó không ổn, không đúng lắm
Dường như có thứ gì đó đang cử động dưới chân cậu
Nó trong chốc lát mềm mại, trong chốc lát lại bén nhọn, lúc nó mềm mại rất thoải mái, nhưng lúc bén nhọn thì có chút đau
Trong lúc bàng hoàng,Gulf đột nhiên tỉnh dậy sau giấc ngủ, cậu chưa mở mắt ra. Nhưng mà cậu cảm giác được chân mình đang di chuyển.Có thứ gì đó đang sờ trên chân cậu... giống như - bàn tay?
Có ai đó đang đè chân mình?
Gulf mở mắt ra,nhìn thấy một thứ gì đó kỳ lạ đang ngồi xổm dưới chân mình, với bàn tay có móng vuốt của nó vẫn đang cầm trên bàn chân cậu
Gulf im lặng nhìn "nó".
"Nó" cũng nhìn Gulf
Điều kỳ lạ này rõ ràng không phải của con người. Nó có mái tóc bù xù che kín toàn thân. Da đen, mặc áo choàng đen, mắt không có đồng tử. Màu trắng nhợt nhạt và xanh lam. Môi không che được răng., cho thấy một cái miệng nhọn.
Điều đầu tiên Gulf nghĩ đến khi nhìn thấy nó - chắc là nó đã lâu không được gội đầu,, lớp tóc dài phủ khắp cơ thể trông rất bẩn và bết dầu.
"Anh có thể nhìn thấy tôi?" Nó đột nhiên đến gần Gulf
Tim Gulf như thắt lại, nhưng ngoài mặt thì rất bình tĩnh.
Nó tựa hồ thật cao hứng: "Tôi biết rồi! Họ nói đúng!"
Gulf im lặng.
Nó nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi vừa nãy, lại đỡ chân Gulf lên, mắt trợn trắng nhìn Gulf, miệng lưỡi đỏ tươi khi nói: "Tôi đang đè chân anh!"
Gulf: "... tôi... tôi nhìn thấy. "
Nó mừng rỡ:" "Tôi hỏi, bọn họ đều nói rằng anh có thể kiểm soát được ý nghĩ của" anh ấy ". Anh có thể nói" anh ấy "để tôi tham gia" được không? Tôi rất giỏi, tôi gần như nuốt được một con ma hơn hai trăm năm tuổi! "
Gulf nghĩ đến con ma duy nhất mà cậu biết: "Anh ta là Mew Suppasit mà ngươi đang nói tới?"
Nó lại nhảy tới trước mặt Gulf định bịt miệng Gulf, Gulf vội bịt miệng nó lại, nó bỏ tay xuống, nghển cổ nhìn xung quanh như một con người, sau khi chắc chắn không có ma, nó thở phào nhẹ nhõm, kinh hãi nhìn Gulf: "Anh không thể gọi thẳng tên của anh ta."
Gulf: "Vậy ngươi liền trực tiếp đi gặp hắn, hiệu quả hơn không phải sao?"
Nó có vẻ hơi nản lòng, nói một cách đáng thương: "Tôi đi hỏi, họ đều nói rằng những hồn ma xung quanh anh ta đều là những hồn ma đã hơn nghìn năm tuổi. Tôi còn 821 năm, ba tháng chín ngày nữa mới tới môt ngàn năm a. "
Nó còn nói: "Tôi bấm chân giỏi, tôi cũng có thể làm móng chân! Anh cởi tất ra và tôi sẽ sửa chúng cho anh!"
Gulf từ chối: "Không, cám ơn lòng tốt của ngươi."
"Đừng khách sáo với tôi." Nó đang ôm chân Gulf, muốn cởi tất Gulf ra, cậu muốn rút chân ra.Sức mạnh của con ma hiển nhiên không phải thứ mà cậu có thể tranh được.
Sự giằng co giữa một người và một ma,khiến nhiệt độ trong nhà đột ngột giảm xuống.
Điều này chỉ khiến con ma định sửa móng chân của Gulf hét lên, kêu sợ hãi một tiếng, thê lương lại chói tai, Gulf chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, con ma kia bị mắc kẹt trên tấm kính -- nó không thể di chuyển,cùng với nói nó kẹt trên kính không bằng nói nó đang bị cố định trên kính.
Gulf thậm chí còn nhìn thấy sự kinh hoàng trên khuôn mặt của con ma với những nét không rõ ràng, nếu là người thì giờ nó đã tè ra quần rồi.
Mew Suppasit sắp nổi giận.
Gulf đột nhiên nảy ra câu này trong đầu.
Gulf nhanh chóng nói: "Con ma này không làm chuyện gì xấu với tôi. Nó chỉ muốn cùng anh kết giao, nhưng nó không đủ ngàn năm tuổi, cho nên nó đến đây nhờ tôi giúp đỡ."
Mew có xây dựng băng nhóm nào giữa những hồn ma không?
Thế giới của những hồn ma cũng cần phải theo nhóm sao?
Gulf chìm trong suy nghĩ.
Mew vẫn có vẻ rất tức giận, Gulf nhìn thấy những ký tự xoắn đỏ như máu.
Các phông chữ hoang dã hơn trước, chúng gần như mất kiểm soát.
"Nó chạm vào em."
" Nó đáng chết."
Gulf: "Làm gì có ma mà chết?"
“Hồn phi phách tán.”
Gulf: "...Nó vừa chạm vào tất của tôi thôi, không nên tính là chạm vào tôi.. "
Sau đó, con ma cũng khóc trên kính:" Tôi chỉ muốn lấy lòng vợ của anh!
Tôi không cố ý, tôi đã sử dụng sai phương pháp!
Tôi sẽ không bao giờ chạm vào vợ anh nữa, ngay cả góc quần áo của anh ấy! Làm ơn! Thứ lỗi cho tôi! "
Gulf không có biểu cảm gì trên mặt, cách xưng hô gọi vợ anh... kia.......cái quái gì vậy?
Sức mạnh nắm giữ con ma dường như giãn ra, nó ngay lập tức biến mất trong phòng.
Trước khi trốn đi, nó còn để lại một câu: "Tôi nhất định sẽ cư xử tốt!"
Gulf đột nhiên cảm thấy... Có lúc Mew thật sự tốt đến không ngờ.
==================
Bộ này ở web trung có 57 triệu lượt đọc, nhưng đây không phải nguyên nhân chính để em làm nó, mà vì 1 câu " Ai dám làm em đau, tôi giết chết họ ngay lập tức". Ngay bản thân em cũng có tò mò tại sao bạn công ước định phải minh hôn cùng bạn thụ, giữa 2 người họ có duyên phận gì với nhau, bạn Công có thể sống lại được không? Có phải vì người khác đã hại anh ấy? Bạn thụ có phải là người giúp bạn Công sống lại?.......
Nói thật em chưa đọc hết bộ truyện này, vừa làm vừa đọc luôn ó....Nói chung chỉ làm để lại đọc, nhiều khi không hay như mấy anh chị edit chuyên nghiệp, ngoài bạn em ra, nếu ai vô tình đọc được nó trên wt có thể góp ý để bộ truyện hoàn hảo hơn, cùng nhau đọc...cảm ơn mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất