Chương 46:
Sau khi phá hỏng thêm một chiếc máy tính khác, tâm trạng của Quốc Thiên có lẽ cũng đã tốt hơn, vì thế hắn ta liền trở về căn phòng lúc nãy, lại tiếp tục cuộc trò chuyện kia.
Vừa bước vào phòng, kẻ kia như đã biết trước, liền cất lời, điệu bộ rất thoải mái, trong từng lời nói, coi bộ là không để lại một cái gì cho thấy sự tôn trọng đối với người đối diện :
“A, lại phá hỏng thêm nữa sao ! Coi bộ là anh cũng không thay đổi gì mấy ! Mà có điểm hơi kì lạ, cái đuôi của anh đâu rồi ? Chẳng lẽ cô ta đã định từ bỏ sao ? Haha, thật đáng bất ngờ..."
Quốc Thiên nghe chưa hết câu đã vội chen ngang, với cái thái độ gợi đòn đó, có lẽ nếu nghe thêm nữa, hắn ta sẽ cho kẻ kia ăn vài viên kẹo đồng mất :
“Mày về đây có việc gì ?"
“Chỉ là muốn hỏi xem, Tuyết Nhi nhà anh có còn độc thân hay không thôi ?"
Nhanh chóng trở lại nghiêm túc nhưng cho dù vậy, giọng điệu của kẻ kia vẫn còn chút gì đó đùa cợt.
“Để làm gì ? Mày có mưu đồ đen tối phải không ?"
“Không hẳn, chỉ là có một việc rất quan trọng, cần bàn bạc với anh mà thôi !"
Quốc Thiên nghe xong thì ngồi xuống chiếc ghế đối diện, coi bộ là lần này đang có chuyện rất nguy cấp, vì nếu không có việc gì quan trọng, thì kẻ kia đã không tới đây rồi.
“Việc gì ? Mày mau nói đi !"
Nhận ra sự căng thẳng trên gương mặt của Quốc Thiên, kẻ kia liền cười nhạt, nhưng vẫn tiếp tục nói, tay vừa châm điếu thuốc :
“Thằng nhóc con út của lão Mộc, hôm vừa rồi lại nằng nặc chỉ điểm Tuyết Nhi làm thê tử ! Hình như là lần này nó cương quyết lắm, nên lão Mộc mới triệu tôi đến tư gia của lão ! Anh nghĩ sao ?"
Quốc Thiên nghe xong liền lập tức siết chặt hay tay, ra vẻ nghiêm trọng lắm, hắn ta vừa đưa tay, cầm ly trà ở trước mặt, thì người đối diện lại tiếp tục :
“Có lẽ anh cũng biết, thân thế của thằng nhóc con kia cũng không vừa, cha là ông trùm đứng đầu thế giới ngầm, mẹ lại là kẻ nắm trong tay hàng ngàn băng đản lớn nhỏ....nếu như gả Tuyết Nhi cho nó, thì chắc chắn, ta sẽ được lời to..."
Quốc Thiên chưa kịp nghe hết đã vội lớn tiếng, ly trà trong tay hắn cũng đã bị bóp vỡ, làm những mảnh sành vừa văng tung tóe, vừa đâm vào tay hắn, đau điếng :
“Tuyết Nhi không phải là một món hàng ! Tao đã nói với mày chuyện này bao nhiêu lần rồi, nếu không từ chối một cách lịch sự được thì cứ quát vào mặt lão, cứ nói thẳng thừng ra là tao đếch đồng ý hiểu chưa !"
Nhưng kẻ kia vẫn không vừa, vẫn giữ thái độ bình thản, lên tiếng, hay tay đập mạnh xuống bàn :
“Nhưng nếu ta làm trái ý lão, tôi dám cá với anh, là hai ta sẽ nhận được một kết cục không tốt đẹp gì đâu ! Ngay cả những người thân yêu nhất của chúng ta, bất kể là họ không có lỗi lầm gì thì cũng sẽ sống không yên ổn ! Hay nói trắng ra chính là họ cũng có thể bị ngũ mã phanh thây đấy !"
Vừa nghe xong, Quốc Thiên liền yên lặng hẳn, quả thật là lời của kẻ kia rất đúng, cho dù có ra sao đi chăng nữa, nếu mà đã làm phật ý lão Mộc thì cũng sẽ chết. Quả thật việc này hắn ta cũng đã có nghĩ ra, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút không muốn.
Rồi đột nhiên hắn ta nói với một ngữ điệu khác, khác hẳn với ban đầu, hắn hai tay đan chặt vào nhau, mặc kệ máu có chảy ra đi chăng nữa :
“Nếu vậy thì chỉ còn có cách giao nộp Tuyết Nhi cho lão thôi sao ?"
“Có lẽ vậy !"
Với điệu bộ bất lực, kẻ kia liền trả lời hắn, nhưng không ngờ lại nhận được thêm một câu hỏi nữa của người đối diện :
“Nè Vũ Nguyên, tao có nghe nói là con trai thứ của lão Mộc đã từng bị người tình ám sát phải không ?"
Cho tới lúc này, kẻ tên Vũ Nguyên mới thực sự sửng sốt, Lão đại của hắn đang mưu tính gì đây, chẳng lẽ lại để cho đôi bàn tay của Tuyết Nhi bị vấy máu. Vũ Nguyên tay đan thành nắm đấm, hắn đập mạnh xuống chiếc bàn gỗ trước mặt một lần nữa, làm cho nước trà trong các ly như muốn đổ ra :
“Đừng nói là anh định cho con bé giết người sao ? Anh có biết là việc này rất nguy hiểm hay không, lỡ như lão Mộc phát hiện được, thì có lẽ, không chỉ Tuyết Nhi mà chúng ta còn gặp nguy hiểm nữa đấy !"
“Tao đương nhiên biết điều này, nhưng không còn cách nào khác nữa ! Nếu như có phải sử dụng chiêu này, tao chắc chắn sẽ phái người dên yểm trợ Tuyết Nhi !"
“Nhưng anh không biết là mấy thằng lính của lão ta rất giỏi sao, chúng nó giỏi nhất là giết người đấy !"
“Nhưng phe của chúng ta còn có một kẻ đáng sợ hơn, một kẻ vừa máu lạnh, vừa đáng sợ ! Chỉ cần cướp đi những gì đã thuộc về kẻ đó, thì chắc chắn, dù có phải ra tay với bất cứ ai đi nữa, kẻ mà tao vừa nói vẫn sẽ làm !"
Vũ Nguyên nghe thế có chút ngạc nhiên, từ bao giờ mà Quốc Thiên lại có một người lợi hại đến như vậy, thật là không ngờ được :
“Nhưng đó là ai cơ chứ ?"
“Bí mật"
Vừa bước vào phòng, kẻ kia như đã biết trước, liền cất lời, điệu bộ rất thoải mái, trong từng lời nói, coi bộ là không để lại một cái gì cho thấy sự tôn trọng đối với người đối diện :
“A, lại phá hỏng thêm nữa sao ! Coi bộ là anh cũng không thay đổi gì mấy ! Mà có điểm hơi kì lạ, cái đuôi của anh đâu rồi ? Chẳng lẽ cô ta đã định từ bỏ sao ? Haha, thật đáng bất ngờ..."
Quốc Thiên nghe chưa hết câu đã vội chen ngang, với cái thái độ gợi đòn đó, có lẽ nếu nghe thêm nữa, hắn ta sẽ cho kẻ kia ăn vài viên kẹo đồng mất :
“Mày về đây có việc gì ?"
“Chỉ là muốn hỏi xem, Tuyết Nhi nhà anh có còn độc thân hay không thôi ?"
Nhanh chóng trở lại nghiêm túc nhưng cho dù vậy, giọng điệu của kẻ kia vẫn còn chút gì đó đùa cợt.
“Để làm gì ? Mày có mưu đồ đen tối phải không ?"
“Không hẳn, chỉ là có một việc rất quan trọng, cần bàn bạc với anh mà thôi !"
Quốc Thiên nghe xong thì ngồi xuống chiếc ghế đối diện, coi bộ là lần này đang có chuyện rất nguy cấp, vì nếu không có việc gì quan trọng, thì kẻ kia đã không tới đây rồi.
“Việc gì ? Mày mau nói đi !"
Nhận ra sự căng thẳng trên gương mặt của Quốc Thiên, kẻ kia liền cười nhạt, nhưng vẫn tiếp tục nói, tay vừa châm điếu thuốc :
“Thằng nhóc con út của lão Mộc, hôm vừa rồi lại nằng nặc chỉ điểm Tuyết Nhi làm thê tử ! Hình như là lần này nó cương quyết lắm, nên lão Mộc mới triệu tôi đến tư gia của lão ! Anh nghĩ sao ?"
Quốc Thiên nghe xong liền lập tức siết chặt hay tay, ra vẻ nghiêm trọng lắm, hắn ta vừa đưa tay, cầm ly trà ở trước mặt, thì người đối diện lại tiếp tục :
“Có lẽ anh cũng biết, thân thế của thằng nhóc con kia cũng không vừa, cha là ông trùm đứng đầu thế giới ngầm, mẹ lại là kẻ nắm trong tay hàng ngàn băng đản lớn nhỏ....nếu như gả Tuyết Nhi cho nó, thì chắc chắn, ta sẽ được lời to..."
Quốc Thiên chưa kịp nghe hết đã vội lớn tiếng, ly trà trong tay hắn cũng đã bị bóp vỡ, làm những mảnh sành vừa văng tung tóe, vừa đâm vào tay hắn, đau điếng :
“Tuyết Nhi không phải là một món hàng ! Tao đã nói với mày chuyện này bao nhiêu lần rồi, nếu không từ chối một cách lịch sự được thì cứ quát vào mặt lão, cứ nói thẳng thừng ra là tao đếch đồng ý hiểu chưa !"
Nhưng kẻ kia vẫn không vừa, vẫn giữ thái độ bình thản, lên tiếng, hay tay đập mạnh xuống bàn :
“Nhưng nếu ta làm trái ý lão, tôi dám cá với anh, là hai ta sẽ nhận được một kết cục không tốt đẹp gì đâu ! Ngay cả những người thân yêu nhất của chúng ta, bất kể là họ không có lỗi lầm gì thì cũng sẽ sống không yên ổn ! Hay nói trắng ra chính là họ cũng có thể bị ngũ mã phanh thây đấy !"
Vừa nghe xong, Quốc Thiên liền yên lặng hẳn, quả thật là lời của kẻ kia rất đúng, cho dù có ra sao đi chăng nữa, nếu mà đã làm phật ý lão Mộc thì cũng sẽ chết. Quả thật việc này hắn ta cũng đã có nghĩ ra, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút không muốn.
Rồi đột nhiên hắn ta nói với một ngữ điệu khác, khác hẳn với ban đầu, hắn hai tay đan chặt vào nhau, mặc kệ máu có chảy ra đi chăng nữa :
“Nếu vậy thì chỉ còn có cách giao nộp Tuyết Nhi cho lão thôi sao ?"
“Có lẽ vậy !"
Với điệu bộ bất lực, kẻ kia liền trả lời hắn, nhưng không ngờ lại nhận được thêm một câu hỏi nữa của người đối diện :
“Nè Vũ Nguyên, tao có nghe nói là con trai thứ của lão Mộc đã từng bị người tình ám sát phải không ?"
Cho tới lúc này, kẻ tên Vũ Nguyên mới thực sự sửng sốt, Lão đại của hắn đang mưu tính gì đây, chẳng lẽ lại để cho đôi bàn tay của Tuyết Nhi bị vấy máu. Vũ Nguyên tay đan thành nắm đấm, hắn đập mạnh xuống chiếc bàn gỗ trước mặt một lần nữa, làm cho nước trà trong các ly như muốn đổ ra :
“Đừng nói là anh định cho con bé giết người sao ? Anh có biết là việc này rất nguy hiểm hay không, lỡ như lão Mộc phát hiện được, thì có lẽ, không chỉ Tuyết Nhi mà chúng ta còn gặp nguy hiểm nữa đấy !"
“Tao đương nhiên biết điều này, nhưng không còn cách nào khác nữa ! Nếu như có phải sử dụng chiêu này, tao chắc chắn sẽ phái người dên yểm trợ Tuyết Nhi !"
“Nhưng anh không biết là mấy thằng lính của lão ta rất giỏi sao, chúng nó giỏi nhất là giết người đấy !"
“Nhưng phe của chúng ta còn có một kẻ đáng sợ hơn, một kẻ vừa máu lạnh, vừa đáng sợ ! Chỉ cần cướp đi những gì đã thuộc về kẻ đó, thì chắc chắn, dù có phải ra tay với bất cứ ai đi nữa, kẻ mà tao vừa nói vẫn sẽ làm !"
Vũ Nguyên nghe thế có chút ngạc nhiên, từ bao giờ mà Quốc Thiên lại có một người lợi hại đến như vậy, thật là không ngờ được :
“Nhưng đó là ai cơ chứ ?"
“Bí mật"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất