Lão Đại Mạt Thế Xuyên Thành Nông Nữ Vả Mặt Ngược Tra
Chương 42:
Mặc dù nước Đại Hạ quốc phú dân cường nhưng huyện Tần Sơn nằm trong dãy núi Tần Sơn, đường sá không thông, cho dù khắp núi đều là chim quý thú lạ nhưng lại không thể vận chuyển ra ngoài, dẫn đến các huyện khác của châu Ninh Hà đều rất giàu có, chỉ riêng huyện Tần Sơn là nghèo kiết xác.
Huyện Tần Sơn trở thành vùng đất cằn cỗi hẻo lánh nổi tiếng cả nước, khiến cho tất cả các quan lại đều tránh xa ba thước. Chính vì không có ai muốn đến Tần Sơn nên huyện này càng thêm lạc hậu. Mặc dù từ thành huyện Tần Sơn ở phía đông chân núi Tần Sơn đến phủ thành Ninh Hà phồn hoa chỉ cách nhau hơn ba mươi dặm đường thẳng nhưng vì có dãy núi Đại Tần ngăn cách, mỗi chuyến đều phải đi xa gấp ba lần, cộng thêm đường núi gập ghềnh khó đi, trời mưa trời tuyết càng vất vả gian nan, cho nên về cơ bản hiện tại Tần Sơn luôn tự cung tự cấp, rất ít giao lưu với bên ngoài, tuy là đào nguyên nhưng lại khó phát triển.
Đường Tiểu Du đi qua thôn Nam Sơn và thôn Tây Sơn, mới đến con đường nhỏ lên núi.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, dãy núi Đại Tần như một người khổng lồ uy mãnh đứng sừng sững giữa trời đất, nuôi dưỡng vô số sinh cơ, cũng ngăn cách mọi sinh cơ.
Đường Tiểu Du bước chân nhẹ nhàng, bỏ xa những người dân các thôn khác lên núi, một mình đến lưng chừng núi. Lúc này từ đỉnh núi nhìn xuống, dòng Thanh Hà dưới chân núi như một dải lụa bạc quanh co chảy qua, còn thôn Bắc Sơn cũng thu vào tầm mắt như những ngôi nhà đồ chơi xếp bằng khối gỗ.
Rừng núi thanh tĩnh, tiếng chim hót líu lo, thỉnh thoảng có những con thỏ rừng màu xám nhảy qua nhảy lại, cùng những con gà rừng lông vũ sặc sỡ kêu một tiếng rồi vỗ cánh bay ra xa.
Đường Tiểu Du lần đầu tiên nhìn thấy gà có thể bay. Ở thời mạt thế mà nàng sống, gà đã sớm không còn là gà tự nhiên nữa rồi, tất cả gà trong các trang trại nuôi gà đều là gà công nghiệp được cho ăn thức ăn dinh dưỡng tiêu chuẩn và được chia thành gà thịt và gà đẻ trứng.
Gà thịt sẽ tập trung toàn bộ dinh dưỡng vào thân gà, gà đẻ trứng cũng sẽ tập trung toàn bộ dinh dưỡng vào trứng, hương vị giống nhau, dinh dưỡng như thế nào thì gà sẽ có hương vị như thế đó, chưa ăn chỉ cần xem nhãn mác là biết hương vị rồi.
Huyện Tần Sơn trở thành vùng đất cằn cỗi hẻo lánh nổi tiếng cả nước, khiến cho tất cả các quan lại đều tránh xa ba thước. Chính vì không có ai muốn đến Tần Sơn nên huyện này càng thêm lạc hậu. Mặc dù từ thành huyện Tần Sơn ở phía đông chân núi Tần Sơn đến phủ thành Ninh Hà phồn hoa chỉ cách nhau hơn ba mươi dặm đường thẳng nhưng vì có dãy núi Đại Tần ngăn cách, mỗi chuyến đều phải đi xa gấp ba lần, cộng thêm đường núi gập ghềnh khó đi, trời mưa trời tuyết càng vất vả gian nan, cho nên về cơ bản hiện tại Tần Sơn luôn tự cung tự cấp, rất ít giao lưu với bên ngoài, tuy là đào nguyên nhưng lại khó phát triển.
Đường Tiểu Du đi qua thôn Nam Sơn và thôn Tây Sơn, mới đến con đường nhỏ lên núi.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, dãy núi Đại Tần như một người khổng lồ uy mãnh đứng sừng sững giữa trời đất, nuôi dưỡng vô số sinh cơ, cũng ngăn cách mọi sinh cơ.
Đường Tiểu Du bước chân nhẹ nhàng, bỏ xa những người dân các thôn khác lên núi, một mình đến lưng chừng núi. Lúc này từ đỉnh núi nhìn xuống, dòng Thanh Hà dưới chân núi như một dải lụa bạc quanh co chảy qua, còn thôn Bắc Sơn cũng thu vào tầm mắt như những ngôi nhà đồ chơi xếp bằng khối gỗ.
Rừng núi thanh tĩnh, tiếng chim hót líu lo, thỉnh thoảng có những con thỏ rừng màu xám nhảy qua nhảy lại, cùng những con gà rừng lông vũ sặc sỡ kêu một tiếng rồi vỗ cánh bay ra xa.
Đường Tiểu Du lần đầu tiên nhìn thấy gà có thể bay. Ở thời mạt thế mà nàng sống, gà đã sớm không còn là gà tự nhiên nữa rồi, tất cả gà trong các trang trại nuôi gà đều là gà công nghiệp được cho ăn thức ăn dinh dưỡng tiêu chuẩn và được chia thành gà thịt và gà đẻ trứng.
Gà thịt sẽ tập trung toàn bộ dinh dưỡng vào thân gà, gà đẻ trứng cũng sẽ tập trung toàn bộ dinh dưỡng vào trứng, hương vị giống nhau, dinh dưỡng như thế nào thì gà sẽ có hương vị như thế đó, chưa ăn chỉ cần xem nhãn mác là biết hương vị rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất