Lão Nam Nhân [Phản Điền Tiểu Hoàng]
Chương 5
Edit by Mặc Hàm
Trước khi kết hôn, cả hai đã không sống với nhau trong một thời gian dài.
Anh chú từ một thành phố xa xôi khác tới đây, không thích ứng với hoàn cảnh khí hậu, luôn sinh bệnh, công lại sai người nấu canh xương tự mình đưa tới, nóng liền thổi thổi lại cho anh ăn.
Anh chú da mặt mỏng, cũng chưa từng yêu đương, tuy rằng là bị mua, là nam nhân muốn kết hôn với anh, anh vẫn khẩn trương đến luống cuống tay chân, công lại cười nhẹ giọng dỗ dành anh, em đừng sợ, lát nữa anh liền đi, không làm khó em.
Anh chú biết làm khó trong miệng hắn là có ý gì, tay càng nắm chặt.
Cơm nước xong sẽ dặn dò anh uống thuốc, ở với anh đến khuya mới đi.
Lần đầu tiên bọn họ hôn môi, anh chú cả người cứng ngắc sắp không nhúc nhích được, sống lưng từng đợt tê dại, từ lòng bàn chân chạy thẳng đến trái tim, giống như pháo hoa nổ tung.
Lần đầu tiên bọn họ làm, anh chú liền khóc, bởi vì đau cũng bởi vì ngượng ngùng quẫn bách, ga giường ướt một mảng lớn, phía dưới tràn ngập giống như từ trong nước vớt ra, chân cũng run rẩy theo, công hàm mơ hồ cắn đầu lưỡi anh, lòng bàn tay rộng dày ấm áp khẽ vuốt ve lưng anh, thành khẩn nói.
Anh sẽ không bao giờ làm cho em khóc.
Sau khi kết hôn, họ chuyển vào căn nhà này, cùng anh đi mua đồ nội thất, cùng nhau chọn ghế sofa, chọn bàn ăn, anh chú thích nấu ăn, công thì mua đầy đủ dao kéo, đủ loại đĩa đẹp, sau đó tự tay khử trùng rửa sạch, đặt trên kệ.
Trong những năm đầu tiên kết hôn, là những năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.
Công lại biết dỗ dành người khác, tri kỷ ôn nhu, tất cả tinh lực tình thú đều dùng trên người anh, dẫn anh đi nhà hàng phương Tây, tự tay cắt bít tết giúp anh, đi ngang qua cửa hàng hoa mua cho anh một bó hoa hồng.
Các ngày lễ lớn nhỏ sẽ tặng cho anh một món quà, sẽ thường mua hoa về nhà, để nhẫn kim cương mới của mình trong hoa hồng.
Anh chú nhận được hoa đều sẽ tỉ mỉ chăm sóc, cho dù thời kì hoa nở không lâu, cũng sẽ chuẩn bị sẵn bình hoa cắm vào, nhìn thấy nhẫn rơi ra còn hoảng sợ.
Công nhặt lên, đem chiếc nhẫn kim cương lấp lánh lấp lánh kia nắm ở đầu ngón tay, hôn lên mu bàn tay anh cười nói: “Sao mặt đỏ thành như vậy.”
Anh chú nhìn hắn với giọng nói nhẹ nhàng: “Anh đã mua cho em một cái nhẫn kim cương.”
Công cưng chiều nói: “Lần trước đi ngang qua, em không phải liếc mắt qua sao, lúc kết hôn vội vàng, cái đưa em không đủ lớn, cái này càng đẹp hơn.”
Công nói: “Anh sẽ đối xử tốt với em, đối xử tốt với em cả đời.”
Công nói: “Vợ ơi, ở lại bên cạnh anh đừng lo lắng, anh sẽ cho em cảm giác an toàn.”
Sau đó, cuộc sống bình thường như nước, cuộc sống không phải là lãng mạn mỗi ngày, không phải mỗi ngày đều có bất ngờ, cũng không phải là mới mẻ mỗi ngày.
Thời gian trôi qua sẽ luôn luôn từ từ, vô tình làm cho cảm xúc của người dần tiêu tan, ảm đạm.
Anh chú đối với công mà nói là nước sôi, không thể thiếu, nhưng sớm đã vô vị.
Công bắt đầu trở về muộn, sẽ có xã giao, sẽ làm bừa bãi lau nước mắt của mình, thiếu kiên nhẫn nói: “Đừng khóc, lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy.”
Uống say trở về cũng lười thu dọn, tắm rửa quay đầu liền ngủ.
Hình như là như vậy, gương mặt có xinh đẹp đến đâu, nhìn nhiều cũng sẽ chán ghét, hắn ở bên ngoài uống say, có nam nhân xinh đẹp dán lên, Công liền thừa dịp rượu say nói với chính mình, ngẫu nhiên ăn vụng một chút cũng không có gì không tốt.
Có một lần thì có lần thứ hai, lần thứ ba, đến nỗi sau đó gặp sinh viên đại học.
Tướng mạo sinh viên thì thường thường, mặt mày lại tràn đầy mị ý, ở trong quán bar cùng hắn uống rượu triền miên, cùng hôn nhau.
Sinh viên đại học sử dụng đầu ngón tay của mình để gắp một khối băng, đặt trên đầu lưỡi của mình, sau đó đưa vào để khuấy động lưỡi của mình, và nhấn xuống, tiến lại gần và nói: “Nếu như muốn em, thì không thể có người khác.”
Công giơ tay lên cho hắn lên cho xem nhẫn cưới của mình, sinh viên đại học liền cong mắt cười cười, ý em là người bên ngoài anh.
Sinh viên đại học ở trên giường rất biết cách, câu hắn không thoát, làm xong cũng thích dùng mũi chân quấn lấy hắn cọ cọ, thanh âm mềm nhũn làm nũng, sau khi làm vài lần sinh viên đại học mới nói cho hắn biết, mình muốn được hắn bảo hộ, được hắn yêu thương, được hắn chiếu cố.
Cậu em hắn quấn lấy hắn, trốn không thoát, cho nên công liền cùng hắn ở chung tránh bão.
Công biết chuyện của sinh viên đại học và em trai, cười trào phúng, hiện tại đứa nhỏ đều thích chơi cái này sao, vẫn nói cậu quá biết câu người.
Công nhận được điện thoại của cậu em và hỏi hắn tại sao muốn gặp nhau, nhưng hắn bị cúp máy.
Buổi tối sinh viên đại học không có ở đây, trong đầu công còn nghĩ đến giọng nói lạnh như băng của em trai.
Suy nghĩ trong đầu nối liền, hắn nghĩ tới cái gì, nhưng lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Hắn gọi cho anh chú và kết nối chỉ với một tiếng chuông.
Giọng nói của anh chú vẫn còn nhẹ nhàng, rất nhẹ, hỏi hắn sao vậy
Công bỗng nhiên mềm lòng một chút, có chút nhớ anh, dù sao cũng là người ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, lâu như vậy không gặp.
Công suy nghĩ một chút và nói: “Anh muốn ăn đồ em nấu.”
Anh chú dường như dừng lại và nói, “Cái này, cái này…”
“Em đến chỗ anh đi, nấu cơm cho anh.”
Anh chú hầu như không bao giờ từ chối yêu cầu của mình, nhưng sau đó do dự một lúc và nói, “Quá muộn, trời sắp tối.”
Công nài nỉ anh, “Trời tối không thể ra ngoài sao? Trời tối cũng phải ăn cơm, vợ, vợ anh đói. ”
“Em giúp anh gọi đồ ăn mang đi, hoặc là để cho đầu bếp trong nhà nấu đi.”
Giọng nói của công trầm xuống: “Anh chỉ muốn ăn đồ em làm.”
Anh chú vẫn đi.
Kỳ thật công căn bản không muốn ăn gì, anh chú dựa theo địa chỉ tìm tới, vừa vào cửa đã bị hắn ôm lấy, trong phòng không bật đèn trần, mấy ngọn đèn sàn mờ nhạt lưu lại dư vị.
Không khí rất xa lạ, bên trong đầy hương vị không thuộc về lãnh địa của anh, ngay cả khí tức công cũng làm cho anh cảm thấy xa lạ.
Công ôm anh hôn hai cái, dùng chóp mũi cọ cằm anh: “Vợ, em có nhớ anh không?”
Anh chú ở trước mặt hắn cũng không buông được, cho dù là ôm cũng không dám hoàn toàn dỡ bỏ khí lực, công thấp giọng nỉ non, gọi tên anh, dùng ngón tay ma sát môi dưới của anh, cùng anh hôn môi.
Đầu lưỡi của anh chú ôn nhu như người khác, ăn giống như kẹo dẻo, luôn cảm thấy cắn hai miếng sẽ tan, thân thể cũng mềm nhũn, hư hư bị hắn đóng đinh trên tường không thể động đậy, công bỗng nhiên cảm thấy tâm tình thật nóng, thật muốn về nhà.
Hắn hôn anh chú mang theo nức nở, thân thể bắt đầu phát run mới buông ra, công đưa tay vào trong quần áo anh sờ, muốn làm một chút, lại bị anh chú đẩy một cái.
Anh chú nặng nề thở dốc, bị hắn hôn ý loạn tình mê, thiếu chút nữa đã quên, tình cảnh này buồn cười cỡ nào.
Công và tình nhân cùng nhau ở chung nhà, muốn gọi anh đến làm.
Anh chú đỏ mắt, nhịn xuống không rơi nước mắt trước mặt hắn nữa, đuôi mắt đỏ thẫm, cắn chặt môi dưới hít vào, chọc cho người ta đau lòng.
Hai tay công chống hai bên anh, mùi vị quen thuộc trong đầu lại dâng lên.
“Trên người em rất thơm, mùi gì, nước hoa của em sao?”
Anh chú chưa từng phát hiện trên người mình có mùi thơm gì, anh nghiêng mặt ngửi một chút, lắc đầu.
Công nhớ lại cuộc gọi đó.
Hắn cảm thấy mình đã đoán được cái gì, nhưng lại không dám tin tưởng, cũng không dám hỏi, hắn không thể tin được sự tình sẽ phát sinh hướng đi kia, cũng không dám từ trong miệng anh chú nghe được sự thật mình đã đoán được kia.
Đáy lòng hắn dâng ra một trận chua xót, không biết là tức giận, là ghen tuông, hay là đồ đạc của mình bị người ta đụng vào tức giận.
Hắn nắm lấy cằm của anh chú và thì thầm: “Em muốn rời khỏi anh?”
Nước mắt đong đầy trong mắt anh chú, vẫn rơi xuống vào giờ khắc này, lặng lẽ rơi vào vạt áo.
Anh biết công ở cùng một chỗ với sinh viên đại học, biết cậu em thích mình, tất cả những chuyện này xảy ra trong lòng anh đều chỉ là ủy khuất, khổ sở, chua xót, nhưng khi bị công hỏi, từ trong miệng hắn nghe được hai chữ “rời đi”, là đau đớn vỡ đê.
Giống như vết sẹo anh thật vất vả mới tự tay khâu vá, yếu ớt muốn ẩn nấp, lại bị người trước mặt vô tình xé rách ra, bại lộ trong không khí.
Công hỏi: “Em có ở với ai không?” Em đang cố ly dị tôi à? ”
“Em có người khác đúng không?”
Sức lực công nắm tay anh chặt hơn một chút, hắn không nhận ra mình cũng đang phát run, thấy anh chú không nói gì, tận đáy lòng công càng ngày càng đậm, tiếp theo biến thành nóng bỏng thiêu đốt đau đớn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nóng lên, khí tức bất ổn.
Hắn biết mình sẽ không ly hôn, hắn mệt mỏi chán ghét ở bên ngoài tìm cảm giác mới mẻ, nhưng anh chú không được, anh bị người đụng vào so với giết mình còn đau hơn.
Tựa như một đứa trẻ ích kỷ lại ham chơi, ở bên ngoài vì đồ chơi mới lạ đáng yêu dừng chân, nhưng về đến nhà, đứa bé ôm ngủ mười năm kia, đã quá lâu, rửa sạch trắng bệch, bông trữ lỏng lẻo, nhưng vẫn không nỡ để cho người khác đụng vào.
Lòng bàn tay anh chú đều thấm mồ hôi, cắn chặt răng hàm sau, mím môi, đẩy hắn chạy trối chết.
Lúc cậu em tới tìm công là hai ngày sau, trường học tạm thời tìm hắn họp, lúc đi ra còn mặc áo đồng phục trung học rộng màu xanh trắng phối màu, phía dưới là quần màu đen, phác họa đôi chân dài thẳng tắp của hắn không sót một chút nào.
Cậu em đi ra sớm, đi xe máy đi dạo hai vòng dưới lầu công ty, chờ thấy người đi ra mới dừng xe ở ven đường.
Vai hắn rộng chân dài, chân dài bước xuống đầu máy xe lửa vừa nghiêng đầu gỡ mũ bảo hiểm, nắm chặt nhìn thấy công trực tiếp đánh tới.
Công bất ngờ không kịp đề phòng, theo bản năng nâng cánh tay lên ngăn trở, tiếp theo trên cằm lại bị siết lấy đánh một quyền.
Cậu em là học sinh trung học, đúng là tuổi trẻ dồi dào xuống tay không nhẹ không nặng, không cho hắn thời gian phản ứng nhắm ngay gương mặt đẹp trai kia xuống tay, công bị hắn hùng hổ bức bách lui hai bước mới trở tay đập qua.
Cậu em và hắn rất giống nhau, tuy rằng tính cách không giống, nhưng khí chất giữa hai hàng lông mày liếc mắt một cái là có thể nhận ra, công không hiểu vì sao hắn tới, lảo đảo hai bước cùng hắn đánh nhau.
Công ra tay cũng cực nặng, miệng mắng: “Con mẹ nó phát thần kinh gì! Đến đây nháo cái gì!”
“Xem anh thiếu đánh.”
Cậu em kéo cổ áo của mình đến gần, nhổ nước bọt, đến gần mắt hắn.
Công bị hắn tức giận bật cười, hừ cười một tiếng: “Vì anh trai cậu tới? Làm loạn thất bại tìm tôi phát tiết? Chó điên cậu tìm nhầm người rồi, đứa nhỏ có sức không có chỗ phát có đúng không? Mẹ nó uống quá nhiều à? ”
Khóe miệng cậu em bị hắn đánh có chút sưng lên, đỏ lên, lại nhếch khóe miệng buồn bực nói: “Nếu vì hắn thì anh đã sớm xong rồi, không phải vì anh tôi.”
Không phải vì anh tôi.
Công vừa rồi còn mang theo ý cười khinh thường cùng thờ ơ, nghe nói như vậy hoàn toàn cười không nổi, cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc.
Điều này chứng tỏ rằng tất cả những suy đoán của hắn là đúng.
Hắn muốn cố gắng quên sự thật đó, bức bách mình không nên tin tưởng, vẫn là không chút lưu tình nện vào trên mặt hắn, cả nắm đấm của em trai.
Hắn đỏ mặt vì sự xấu hổ và tức giận, khí huyết dâng lên, lạnh lùng hỏi: “Ý cậu là sao?”
“Tôi là vì nam nhân của mình mà tới.”
Trước khi kết hôn, cả hai đã không sống với nhau trong một thời gian dài.
Anh chú từ một thành phố xa xôi khác tới đây, không thích ứng với hoàn cảnh khí hậu, luôn sinh bệnh, công lại sai người nấu canh xương tự mình đưa tới, nóng liền thổi thổi lại cho anh ăn.
Anh chú da mặt mỏng, cũng chưa từng yêu đương, tuy rằng là bị mua, là nam nhân muốn kết hôn với anh, anh vẫn khẩn trương đến luống cuống tay chân, công lại cười nhẹ giọng dỗ dành anh, em đừng sợ, lát nữa anh liền đi, không làm khó em.
Anh chú biết làm khó trong miệng hắn là có ý gì, tay càng nắm chặt.
Cơm nước xong sẽ dặn dò anh uống thuốc, ở với anh đến khuya mới đi.
Lần đầu tiên bọn họ hôn môi, anh chú cả người cứng ngắc sắp không nhúc nhích được, sống lưng từng đợt tê dại, từ lòng bàn chân chạy thẳng đến trái tim, giống như pháo hoa nổ tung.
Lần đầu tiên bọn họ làm, anh chú liền khóc, bởi vì đau cũng bởi vì ngượng ngùng quẫn bách, ga giường ướt một mảng lớn, phía dưới tràn ngập giống như từ trong nước vớt ra, chân cũng run rẩy theo, công hàm mơ hồ cắn đầu lưỡi anh, lòng bàn tay rộng dày ấm áp khẽ vuốt ve lưng anh, thành khẩn nói.
Anh sẽ không bao giờ làm cho em khóc.
Sau khi kết hôn, họ chuyển vào căn nhà này, cùng anh đi mua đồ nội thất, cùng nhau chọn ghế sofa, chọn bàn ăn, anh chú thích nấu ăn, công thì mua đầy đủ dao kéo, đủ loại đĩa đẹp, sau đó tự tay khử trùng rửa sạch, đặt trên kệ.
Trong những năm đầu tiên kết hôn, là những năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.
Công lại biết dỗ dành người khác, tri kỷ ôn nhu, tất cả tinh lực tình thú đều dùng trên người anh, dẫn anh đi nhà hàng phương Tây, tự tay cắt bít tết giúp anh, đi ngang qua cửa hàng hoa mua cho anh một bó hoa hồng.
Các ngày lễ lớn nhỏ sẽ tặng cho anh một món quà, sẽ thường mua hoa về nhà, để nhẫn kim cương mới của mình trong hoa hồng.
Anh chú nhận được hoa đều sẽ tỉ mỉ chăm sóc, cho dù thời kì hoa nở không lâu, cũng sẽ chuẩn bị sẵn bình hoa cắm vào, nhìn thấy nhẫn rơi ra còn hoảng sợ.
Công nhặt lên, đem chiếc nhẫn kim cương lấp lánh lấp lánh kia nắm ở đầu ngón tay, hôn lên mu bàn tay anh cười nói: “Sao mặt đỏ thành như vậy.”
Anh chú nhìn hắn với giọng nói nhẹ nhàng: “Anh đã mua cho em một cái nhẫn kim cương.”
Công cưng chiều nói: “Lần trước đi ngang qua, em không phải liếc mắt qua sao, lúc kết hôn vội vàng, cái đưa em không đủ lớn, cái này càng đẹp hơn.”
Công nói: “Anh sẽ đối xử tốt với em, đối xử tốt với em cả đời.”
Công nói: “Vợ ơi, ở lại bên cạnh anh đừng lo lắng, anh sẽ cho em cảm giác an toàn.”
Sau đó, cuộc sống bình thường như nước, cuộc sống không phải là lãng mạn mỗi ngày, không phải mỗi ngày đều có bất ngờ, cũng không phải là mới mẻ mỗi ngày.
Thời gian trôi qua sẽ luôn luôn từ từ, vô tình làm cho cảm xúc của người dần tiêu tan, ảm đạm.
Anh chú đối với công mà nói là nước sôi, không thể thiếu, nhưng sớm đã vô vị.
Công bắt đầu trở về muộn, sẽ có xã giao, sẽ làm bừa bãi lau nước mắt của mình, thiếu kiên nhẫn nói: “Đừng khóc, lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy.”
Uống say trở về cũng lười thu dọn, tắm rửa quay đầu liền ngủ.
Hình như là như vậy, gương mặt có xinh đẹp đến đâu, nhìn nhiều cũng sẽ chán ghét, hắn ở bên ngoài uống say, có nam nhân xinh đẹp dán lên, Công liền thừa dịp rượu say nói với chính mình, ngẫu nhiên ăn vụng một chút cũng không có gì không tốt.
Có một lần thì có lần thứ hai, lần thứ ba, đến nỗi sau đó gặp sinh viên đại học.
Tướng mạo sinh viên thì thường thường, mặt mày lại tràn đầy mị ý, ở trong quán bar cùng hắn uống rượu triền miên, cùng hôn nhau.
Sinh viên đại học sử dụng đầu ngón tay của mình để gắp một khối băng, đặt trên đầu lưỡi của mình, sau đó đưa vào để khuấy động lưỡi của mình, và nhấn xuống, tiến lại gần và nói: “Nếu như muốn em, thì không thể có người khác.”
Công giơ tay lên cho hắn lên cho xem nhẫn cưới của mình, sinh viên đại học liền cong mắt cười cười, ý em là người bên ngoài anh.
Sinh viên đại học ở trên giường rất biết cách, câu hắn không thoát, làm xong cũng thích dùng mũi chân quấn lấy hắn cọ cọ, thanh âm mềm nhũn làm nũng, sau khi làm vài lần sinh viên đại học mới nói cho hắn biết, mình muốn được hắn bảo hộ, được hắn yêu thương, được hắn chiếu cố.
Cậu em hắn quấn lấy hắn, trốn không thoát, cho nên công liền cùng hắn ở chung tránh bão.
Công biết chuyện của sinh viên đại học và em trai, cười trào phúng, hiện tại đứa nhỏ đều thích chơi cái này sao, vẫn nói cậu quá biết câu người.
Công nhận được điện thoại của cậu em và hỏi hắn tại sao muốn gặp nhau, nhưng hắn bị cúp máy.
Buổi tối sinh viên đại học không có ở đây, trong đầu công còn nghĩ đến giọng nói lạnh như băng của em trai.
Suy nghĩ trong đầu nối liền, hắn nghĩ tới cái gì, nhưng lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Hắn gọi cho anh chú và kết nối chỉ với một tiếng chuông.
Giọng nói của anh chú vẫn còn nhẹ nhàng, rất nhẹ, hỏi hắn sao vậy
Công bỗng nhiên mềm lòng một chút, có chút nhớ anh, dù sao cũng là người ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, lâu như vậy không gặp.
Công suy nghĩ một chút và nói: “Anh muốn ăn đồ em nấu.”
Anh chú dường như dừng lại và nói, “Cái này, cái này…”
“Em đến chỗ anh đi, nấu cơm cho anh.”
Anh chú hầu như không bao giờ từ chối yêu cầu của mình, nhưng sau đó do dự một lúc và nói, “Quá muộn, trời sắp tối.”
Công nài nỉ anh, “Trời tối không thể ra ngoài sao? Trời tối cũng phải ăn cơm, vợ, vợ anh đói. ”
“Em giúp anh gọi đồ ăn mang đi, hoặc là để cho đầu bếp trong nhà nấu đi.”
Giọng nói của công trầm xuống: “Anh chỉ muốn ăn đồ em làm.”
Anh chú vẫn đi.
Kỳ thật công căn bản không muốn ăn gì, anh chú dựa theo địa chỉ tìm tới, vừa vào cửa đã bị hắn ôm lấy, trong phòng không bật đèn trần, mấy ngọn đèn sàn mờ nhạt lưu lại dư vị.
Không khí rất xa lạ, bên trong đầy hương vị không thuộc về lãnh địa của anh, ngay cả khí tức công cũng làm cho anh cảm thấy xa lạ.
Công ôm anh hôn hai cái, dùng chóp mũi cọ cằm anh: “Vợ, em có nhớ anh không?”
Anh chú ở trước mặt hắn cũng không buông được, cho dù là ôm cũng không dám hoàn toàn dỡ bỏ khí lực, công thấp giọng nỉ non, gọi tên anh, dùng ngón tay ma sát môi dưới của anh, cùng anh hôn môi.
Đầu lưỡi của anh chú ôn nhu như người khác, ăn giống như kẹo dẻo, luôn cảm thấy cắn hai miếng sẽ tan, thân thể cũng mềm nhũn, hư hư bị hắn đóng đinh trên tường không thể động đậy, công bỗng nhiên cảm thấy tâm tình thật nóng, thật muốn về nhà.
Hắn hôn anh chú mang theo nức nở, thân thể bắt đầu phát run mới buông ra, công đưa tay vào trong quần áo anh sờ, muốn làm một chút, lại bị anh chú đẩy một cái.
Anh chú nặng nề thở dốc, bị hắn hôn ý loạn tình mê, thiếu chút nữa đã quên, tình cảnh này buồn cười cỡ nào.
Công và tình nhân cùng nhau ở chung nhà, muốn gọi anh đến làm.
Anh chú đỏ mắt, nhịn xuống không rơi nước mắt trước mặt hắn nữa, đuôi mắt đỏ thẫm, cắn chặt môi dưới hít vào, chọc cho người ta đau lòng.
Hai tay công chống hai bên anh, mùi vị quen thuộc trong đầu lại dâng lên.
“Trên người em rất thơm, mùi gì, nước hoa của em sao?”
Anh chú chưa từng phát hiện trên người mình có mùi thơm gì, anh nghiêng mặt ngửi một chút, lắc đầu.
Công nhớ lại cuộc gọi đó.
Hắn cảm thấy mình đã đoán được cái gì, nhưng lại không dám tin tưởng, cũng không dám hỏi, hắn không thể tin được sự tình sẽ phát sinh hướng đi kia, cũng không dám từ trong miệng anh chú nghe được sự thật mình đã đoán được kia.
Đáy lòng hắn dâng ra một trận chua xót, không biết là tức giận, là ghen tuông, hay là đồ đạc của mình bị người ta đụng vào tức giận.
Hắn nắm lấy cằm của anh chú và thì thầm: “Em muốn rời khỏi anh?”
Nước mắt đong đầy trong mắt anh chú, vẫn rơi xuống vào giờ khắc này, lặng lẽ rơi vào vạt áo.
Anh biết công ở cùng một chỗ với sinh viên đại học, biết cậu em thích mình, tất cả những chuyện này xảy ra trong lòng anh đều chỉ là ủy khuất, khổ sở, chua xót, nhưng khi bị công hỏi, từ trong miệng hắn nghe được hai chữ “rời đi”, là đau đớn vỡ đê.
Giống như vết sẹo anh thật vất vả mới tự tay khâu vá, yếu ớt muốn ẩn nấp, lại bị người trước mặt vô tình xé rách ra, bại lộ trong không khí.
Công hỏi: “Em có ở với ai không?” Em đang cố ly dị tôi à? ”
“Em có người khác đúng không?”
Sức lực công nắm tay anh chặt hơn một chút, hắn không nhận ra mình cũng đang phát run, thấy anh chú không nói gì, tận đáy lòng công càng ngày càng đậm, tiếp theo biến thành nóng bỏng thiêu đốt đau đớn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nóng lên, khí tức bất ổn.
Hắn biết mình sẽ không ly hôn, hắn mệt mỏi chán ghét ở bên ngoài tìm cảm giác mới mẻ, nhưng anh chú không được, anh bị người đụng vào so với giết mình còn đau hơn.
Tựa như một đứa trẻ ích kỷ lại ham chơi, ở bên ngoài vì đồ chơi mới lạ đáng yêu dừng chân, nhưng về đến nhà, đứa bé ôm ngủ mười năm kia, đã quá lâu, rửa sạch trắng bệch, bông trữ lỏng lẻo, nhưng vẫn không nỡ để cho người khác đụng vào.
Lòng bàn tay anh chú đều thấm mồ hôi, cắn chặt răng hàm sau, mím môi, đẩy hắn chạy trối chết.
Lúc cậu em tới tìm công là hai ngày sau, trường học tạm thời tìm hắn họp, lúc đi ra còn mặc áo đồng phục trung học rộng màu xanh trắng phối màu, phía dưới là quần màu đen, phác họa đôi chân dài thẳng tắp của hắn không sót một chút nào.
Cậu em đi ra sớm, đi xe máy đi dạo hai vòng dưới lầu công ty, chờ thấy người đi ra mới dừng xe ở ven đường.
Vai hắn rộng chân dài, chân dài bước xuống đầu máy xe lửa vừa nghiêng đầu gỡ mũ bảo hiểm, nắm chặt nhìn thấy công trực tiếp đánh tới.
Công bất ngờ không kịp đề phòng, theo bản năng nâng cánh tay lên ngăn trở, tiếp theo trên cằm lại bị siết lấy đánh một quyền.
Cậu em là học sinh trung học, đúng là tuổi trẻ dồi dào xuống tay không nhẹ không nặng, không cho hắn thời gian phản ứng nhắm ngay gương mặt đẹp trai kia xuống tay, công bị hắn hùng hổ bức bách lui hai bước mới trở tay đập qua.
Cậu em và hắn rất giống nhau, tuy rằng tính cách không giống, nhưng khí chất giữa hai hàng lông mày liếc mắt một cái là có thể nhận ra, công không hiểu vì sao hắn tới, lảo đảo hai bước cùng hắn đánh nhau.
Công ra tay cũng cực nặng, miệng mắng: “Con mẹ nó phát thần kinh gì! Đến đây nháo cái gì!”
“Xem anh thiếu đánh.”
Cậu em kéo cổ áo của mình đến gần, nhổ nước bọt, đến gần mắt hắn.
Công bị hắn tức giận bật cười, hừ cười một tiếng: “Vì anh trai cậu tới? Làm loạn thất bại tìm tôi phát tiết? Chó điên cậu tìm nhầm người rồi, đứa nhỏ có sức không có chỗ phát có đúng không? Mẹ nó uống quá nhiều à? ”
Khóe miệng cậu em bị hắn đánh có chút sưng lên, đỏ lên, lại nhếch khóe miệng buồn bực nói: “Nếu vì hắn thì anh đã sớm xong rồi, không phải vì anh tôi.”
Không phải vì anh tôi.
Công vừa rồi còn mang theo ý cười khinh thường cùng thờ ơ, nghe nói như vậy hoàn toàn cười không nổi, cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc.
Điều này chứng tỏ rằng tất cả những suy đoán của hắn là đúng.
Hắn muốn cố gắng quên sự thật đó, bức bách mình không nên tin tưởng, vẫn là không chút lưu tình nện vào trên mặt hắn, cả nắm đấm của em trai.
Hắn đỏ mặt vì sự xấu hổ và tức giận, khí huyết dâng lên, lạnh lùng hỏi: “Ý cậu là sao?”
“Tôi là vì nam nhân của mình mà tới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất