Lão Nam Nhân Truy Thê Lộ Từ Từ
Chương 1: Di thư
(đã beta)
Bên ngoài gió rất lớn, Ôn Thần vừa ra khỏi cửa bệnh viện đã bị thổi cho mặt mày tái mét, anh đem đơn báo cáo kiểm tra lung tung nhét vào túi, nắm thật chặt áo khoác, rời đi.
Hôm nay là ngày 15 tháng 11, tính toán một chút, vừa lúc là ngày Ôn Thần cùng chồng trước ly hôn tròn 10 năm.
Trên đường trở về, Ôn Thần nghĩ nghĩ, bản thân hình như cũng rất trâu bò, thật sự có thể sống thiếu người kia tận mười năm.
Có ai thiếu ai lại không thể sống đâu?
Trái Đất vẫn cứ xoay, ngày đến đêm đi, tới bữa thì ăn tới giấc thì ngủ....Chả có gì thay đổi.
Ôn Thần năm nay đã 37 tuổi, từng ly hôn, có con, tuyến thể bị bỏ đi, đánh dấu cũng tẩy đi, trước mắt là một Omega gầy yếu tàn khuyết độc thân lớn tuổi ------ đây là bộ dạng của anh trong mắt người chung quanh, cũng là miêu tả của xã hội đối với anh.
Ngày này 10 năm trước, anh cùng chồng trước xử lí thủ tục ly hôn, lúc ấy cũng không biết lấy đâu ra dũng cảm không nói nhiều liền mang theo con trai 7 tuổi dứt khoát kiên quyết rời xa quê hương, đi tới đất nước xa lạ này.
Lúc ấy tuổi vẫn còn trẻ, tiếng Anh không tốt, cái gì cũng không biết lại dám mang theo con nhỏ tới nơi này, nhưng trở về là không thể, chỉ có thể cắn răng sống tiếp.
Nhưng không có công ty nào muốn nhận một Omega tàn khuyết còn mang theo con nhỏ, mỗi khi đi phỏng vấn phải chịu ánh mắt kỳ thịcủa người xung quanh đã trở thành chuyện thường, cho dù anh là sinh viên tốt nghiệp trường đại học tốt nhất ở quê hương nhưng phía sau không có Alpha che chở thì anh cũng chẳng có là gì trong mắt bọn họ.
Ôn Thần lớn như vậy, vốn chưa từng chịu khổ cực, tuy rằng khi còn nhỏ cha mẹ bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn qua đời, nhưng ông bà đối xử vơi anh rất tốt, lo cho anh áo cơm đầy đủ, vô ưu vô lo trưởng thành, chỉ là trước đó mấy năm ông bà cũng đã lần lượt ra đi, khi đó chồng cũ vẫn đối đãi với anh rất tốt, bầu bạn với anh, cùng nhau vượt qua giai đoạn đau khổ.
Người sẽ luôn thay đổi, người lúc trước luôn bên cạnh dỗ dành anh lại đôfng dạng nhẫn tâm vứt bỏ anh.
Mà anh lại là một người vô cùng quật cường hiếu thắng, không có đau khổ cầu xin cùng lì lợm la liếm, lại tuyệt tình đi làm giải phẫu cắt bỏ tuyến thể, đem báo cáo giải phẫu ném trước mặt chồng cũ.
Con trai theo anh, tài sản được chia một phân đều không thể thiếu, phí chu cấp nuôi con mỗi tháng đều phải cấp.
Thứ thuộc về anh, một phân cũng không thể thiếu, thứ không thuộc về anh, một xu anh cũng chẳng màng.
Cuối cùng vẫn là số tiền này cứu cha con hai người khỏi tình cảnh gian, cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
...
"Tiên sinh, tiên sinh?"
Ôn Thần mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt có chút vô hồn.
"Ôi! Sao đôi mắt của ngài đỏ quá!" Anh tài xế cả kinh nói.
Ôn Thần tùy tiện giơ tay xoa xoa đôi mắt, khẽ cười cười nói: "À, không có việc gì, đến nơi đi, tôi trả tiềncho cậu."
Anh tài xế cũng không nói cái gì nữa, thu tiền xe cùng một số tiền boa kha khá, trong lòng vui sướng sau khi mời anh xuống xe nói một tiếng "Cảm ơn" rồi rời đi.
Bên ngoài gió vẫn rất lớn, Ôn Thần một tay nhét trong túi gắt gao nắm chặt đơn báo cáo của bệnh viện, đối mặt với cửa nhà chỉ cách vài bước chân, chậm rãi thở ra mấy hơi.
Trong nhà không có người, xem ra con trai còn chưa trở về, lúc này anh mới thoáng thả lỏng một chút, trở về phòng của bản thân, để phòng ngừa bất trắc liền khóa cửa lại.
Gần đây con trai dường như đối với chuyện của anh vô cùng nhạy cảm, mới lén đi bệnh viện có vài lần là đã bị phát hiện, nhưng may mắn là bị cái lý do qua loa lấy lệ của anh lừa.
Ôn Thần nghĩ vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, thời gian tiếp theo cũng không cần đến bệnh viện thường xuyên, con trai còn chưa qua tuổi 18, anh không muốn đem chuyện này nói cho nó.
Anh lập tức đi đến bàn sách bên cạnh, đem đơn báo cáo đã bị vò cho nhàu nát nhét vào ngăn kéo, thuận tiện lấy ra một tờ giấy trắng, viết xuống một quyết định quan trọng đã suy nghĩ kĩ càng.
Chỉ thấy trên tờ giấy theo động tác của anh dần hiện ra mấy chữ:
Ôn Thần di thư.
Bên ngoài gió rất lớn, Ôn Thần vừa ra khỏi cửa bệnh viện đã bị thổi cho mặt mày tái mét, anh đem đơn báo cáo kiểm tra lung tung nhét vào túi, nắm thật chặt áo khoác, rời đi.
Hôm nay là ngày 15 tháng 11, tính toán một chút, vừa lúc là ngày Ôn Thần cùng chồng trước ly hôn tròn 10 năm.
Trên đường trở về, Ôn Thần nghĩ nghĩ, bản thân hình như cũng rất trâu bò, thật sự có thể sống thiếu người kia tận mười năm.
Có ai thiếu ai lại không thể sống đâu?
Trái Đất vẫn cứ xoay, ngày đến đêm đi, tới bữa thì ăn tới giấc thì ngủ....Chả có gì thay đổi.
Ôn Thần năm nay đã 37 tuổi, từng ly hôn, có con, tuyến thể bị bỏ đi, đánh dấu cũng tẩy đi, trước mắt là một Omega gầy yếu tàn khuyết độc thân lớn tuổi ------ đây là bộ dạng của anh trong mắt người chung quanh, cũng là miêu tả của xã hội đối với anh.
Ngày này 10 năm trước, anh cùng chồng trước xử lí thủ tục ly hôn, lúc ấy cũng không biết lấy đâu ra dũng cảm không nói nhiều liền mang theo con trai 7 tuổi dứt khoát kiên quyết rời xa quê hương, đi tới đất nước xa lạ này.
Lúc ấy tuổi vẫn còn trẻ, tiếng Anh không tốt, cái gì cũng không biết lại dám mang theo con nhỏ tới nơi này, nhưng trở về là không thể, chỉ có thể cắn răng sống tiếp.
Nhưng không có công ty nào muốn nhận một Omega tàn khuyết còn mang theo con nhỏ, mỗi khi đi phỏng vấn phải chịu ánh mắt kỳ thịcủa người xung quanh đã trở thành chuyện thường, cho dù anh là sinh viên tốt nghiệp trường đại học tốt nhất ở quê hương nhưng phía sau không có Alpha che chở thì anh cũng chẳng có là gì trong mắt bọn họ.
Ôn Thần lớn như vậy, vốn chưa từng chịu khổ cực, tuy rằng khi còn nhỏ cha mẹ bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn qua đời, nhưng ông bà đối xử vơi anh rất tốt, lo cho anh áo cơm đầy đủ, vô ưu vô lo trưởng thành, chỉ là trước đó mấy năm ông bà cũng đã lần lượt ra đi, khi đó chồng cũ vẫn đối đãi với anh rất tốt, bầu bạn với anh, cùng nhau vượt qua giai đoạn đau khổ.
Người sẽ luôn thay đổi, người lúc trước luôn bên cạnh dỗ dành anh lại đôfng dạng nhẫn tâm vứt bỏ anh.
Mà anh lại là một người vô cùng quật cường hiếu thắng, không có đau khổ cầu xin cùng lì lợm la liếm, lại tuyệt tình đi làm giải phẫu cắt bỏ tuyến thể, đem báo cáo giải phẫu ném trước mặt chồng cũ.
Con trai theo anh, tài sản được chia một phân đều không thể thiếu, phí chu cấp nuôi con mỗi tháng đều phải cấp.
Thứ thuộc về anh, một phân cũng không thể thiếu, thứ không thuộc về anh, một xu anh cũng chẳng màng.
Cuối cùng vẫn là số tiền này cứu cha con hai người khỏi tình cảnh gian, cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
...
"Tiên sinh, tiên sinh?"
Ôn Thần mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt có chút vô hồn.
"Ôi! Sao đôi mắt của ngài đỏ quá!" Anh tài xế cả kinh nói.
Ôn Thần tùy tiện giơ tay xoa xoa đôi mắt, khẽ cười cười nói: "À, không có việc gì, đến nơi đi, tôi trả tiềncho cậu."
Anh tài xế cũng không nói cái gì nữa, thu tiền xe cùng một số tiền boa kha khá, trong lòng vui sướng sau khi mời anh xuống xe nói một tiếng "Cảm ơn" rồi rời đi.
Bên ngoài gió vẫn rất lớn, Ôn Thần một tay nhét trong túi gắt gao nắm chặt đơn báo cáo của bệnh viện, đối mặt với cửa nhà chỉ cách vài bước chân, chậm rãi thở ra mấy hơi.
Trong nhà không có người, xem ra con trai còn chưa trở về, lúc này anh mới thoáng thả lỏng một chút, trở về phòng của bản thân, để phòng ngừa bất trắc liền khóa cửa lại.
Gần đây con trai dường như đối với chuyện của anh vô cùng nhạy cảm, mới lén đi bệnh viện có vài lần là đã bị phát hiện, nhưng may mắn là bị cái lý do qua loa lấy lệ của anh lừa.
Ôn Thần nghĩ vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, thời gian tiếp theo cũng không cần đến bệnh viện thường xuyên, con trai còn chưa qua tuổi 18, anh không muốn đem chuyện này nói cho nó.
Anh lập tức đi đến bàn sách bên cạnh, đem đơn báo cáo đã bị vò cho nhàu nát nhét vào ngăn kéo, thuận tiện lấy ra một tờ giấy trắng, viết xuống một quyết định quan trọng đã suy nghĩ kĩ càng.
Chỉ thấy trên tờ giấy theo động tác của anh dần hiện ra mấy chữ:
Ôn Thần di thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất