Lão Tướng

Chương 12: Bão táp (hạ)

Trước Sau
Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Tống Dục mở cửa, đang chuẩn bị đem em trai không bớt lo "Bắt về quy án" đã rời khỏi tầm mắt vượt quá một giờ, thì thấy Trình Tụ trong miệng ngậm thịt bò khô, trong tay xách theo gói đồ ăn vặt, lắc lư lắc lư trở về rồi.

"Đi đâu vậy?" Cậu tiếp nhận gói đồ ăn vặt, nghiêng người để y vào cửa.

Trình Tụ: "Tìm người nhìn sao nhìn trăng, thảo luận mông của Phó Thần Hi rất vểnh, rốt cuộc là sản phẩm tự nhiên hay là vun trồng nhân tạo." Y từ trong túi đồ ăn vặt bóc bỏng ngô, vừa ăn một bên ngâm nga điệu hát dân gian đi vào trong phòng tắm.

"..." Tống Dục ở trên ghế sa lon ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Vừa lúc, chúng ta cũng thảo luận một chút."

Biểu tình của Trình Tụ như vẻ mặt gặp quỷ: "Cậu cũng cảm thấy hứng thú với mông của Phó Thần Hi?"

Tống Dục mặt không đổi sắc phủ nhận: "Không, tôi cảm thấy hứng thú với người của hắn ta."

"Hãy nghe tôi nói," Trình Tụ nghiêm túc nhìn cậu, "Phó Thần Hi vừa nhìn chính là tay già đời tình trường, nếu cảm thấy hứng thú, đem bản thân mình làm thành kẻ cặn bã, coi như trêu đùa đùa bỡn thể xác lẫn nhau, dù sao cũng không được nghiêm túc, không thì, cậu nhất định sẽ bị hắn ta hãm hại chỉ còn lại bã."

Tống Dục: "Không phải loại hứng thú này, hắn ta muốn tìm tôi hợp tác."

"Gần quan được ban lộc, đây là một loại thủ đoạn của hắn ta. Ngay sau đó, cậu sẽ thường gặp vấn đề "Quan trọng" phải một mình hai người thương lượng. Lúc thương lượng, hắn ta sẽ ăn mặc càng ngày càng tùy tiện, trước lộ cổ rồi lại hở ngực, đồ mặc ít dần dây lưng lỏng. Những thứ này đều là kế hoạch tính trước!"

Tống Dục không nói gì giật giật khóe miệng: "Trước tiên đem mông của Phó Thần Hi ở trong đầu anh bỏ đi, được không?"

Trình Tụ: "Đừng nói như vậy, thật ra thì tôi cũng chưa từng thấy tận mắt nguyên mẫu, chỉ là căn cứ vào đà điểu, sư tử và voi làm tưởng tượng tổng hợp."

Lại kéo đi, ba tháng cũng không thể kéo tới vấn đề chính. Tống Dục nói thẳng: "Hắn ta muốn hoàn toàn khống chế sân đấu Giao Long."

Trình Tụ: "Điều này cần đặc biệt nói rõ không?"

"Ý của hắn ta là, bao gồm phần kia của ngài Dư." Tống Dục chậm rãi nói. Tình hình của Phó Thần Hi và tổ năm người Bá vương như nước với lửa, đã bí mật công khai ở sân đấu, nhưng cấp bậc vẫn dừng lại ở trên tranh giành bè phái, một khi lên tới cướp đoạt quyền của ngài Dư, hệ số độ khó và hệ số nguy hiểm sẽ tăng lên gấp đôi.

Trình Tụ: "Hắn ta cũng bị khấu trừ tiền lương?"

Tống Dục không để ý y trêu chọc: "Đây là cơ hội của chúng ta. Ngoại trừ máy phát lực từ ra, mỗi máy cơ giáp bước vào sân đấu đều được thiết trí mật lệnh quyền hạn tối cao, mật lệnh nắm giữ ở trong tay ngài Dư, chỉ có Phó Thần Hi có thể cam đoan giải quyết."

Trình Tụ: "Giao tình của các người lúc nào phát triển đến mức thẳng thắn như thế rồi?" Tin tức Phó Thần Hi muốn phản bội ngài Dư hơi lộ ra một chút, tuyệt đối đối mặt với tai ương ngập đầu.

Tống Dục: "Một câu nói của Tào Nhiếp từng được lưu truyền rộng rãi —— "Có lợi ích của cộng đồng, mới có thể thống nhất". Hiện giờ chúng ta đã đúng."

Trình Tụ khinh thường: "Dáng vẻ hiện giờ của cậu là tôn thờ Tào Nhiếp, nửa tháng trước cậu biết không?"

Tống Dục: "Suy nghĩ của cậu thì sao?"

"Còn hơn Tinh tặc tiến công từ bên ngoài, nội bộ làm phản hiển nhiên càng khiến người ta trở tay không kịp. Thế nhưng, cậu có thể bảo đảm Phó Thần Hi không phải là dẫn rắn ra khỏi hang, vì đem người sân đấu có suy nghĩ gian dối một lưới bắt hết mà bày bẫy rập không? Cho dù không phải, cậu có thể bảo đảm hắn ta sẽ không giữa đường thay đổi, bán đứng chúng ta không? Cho dù sẽ không, cậu có thể bảo đảm đầu óc của hắn ta có thể chống đỡ nổi kế hoạch khổng lồ như thế, mà không phải làm ra một trò hề không? Cho dù hắn ta có thể. Cậu có thể bảo đảm sau khi hắn ta thành công nắm giữ sẽ không có mới nới cũ không?"

"Cũng không thể." Tống Dục hơi cảm thấy thất vọng, nhưng nhìn chằm chằm Trình Tụ hỏi, "Cho nên, đáp án của anh là?"

"Làm." Trình Tụ không chút do dự trả lời.

Tâm tình của Tống Dục lập tức từ thung lũng trở lại đỉnh núi cao: "Không phải anh sợ hắn ta thiết lập cạm bẫy, bán đứng chúng ta, chỉ số thông minh thiếu, qua sông đoạn cầu à?"

Trình Tụ: "Hắn ta chỉ là một phần hoàn cảnh, tôi vừa nói lên nghi vấn, là tình huống hoàn cảnh biến đổi tồi tệ, đều là khách quan. Chỉ số thông minh của chúng ta mới là chủ quan."

Tống Dục không nhịn cười được: "Trước khi trả lời hắn ta, tôi từng do dự. Giờ nghe đáp án của anh, mới biết được tôi lo trước lo sau là dư thừa cơ nào."

"Cho nên, lần sau cậu có thể ở trước khi trả lời hỏi chút ý kiến của tôi trước." Trình Tụ chậm rãi nói.

"Hắn ta cũng không cho tôi thời gian suy nghĩ." Loại vấn đề này liên quan đến bản thân và gia đình, dĩ nhiên là không phải cùng họ hàng với tôi, ngoài lòng phải khác, một khi từ chối, chính là tranh đấu anh chết tôi sống. Ánh mắt Tống Dục ý vị thâm trường đảo qua gói đồ ăn vặt trên bàn: "Lúc đó anh đang bận lo lắng mua bao nhiêu thịt bò khô và bỏng ngô, không tiện làm phiền."

Trình Tụ không hề áy náy: "Xem ra chúng ta phân công hợp tác rất ăn ý!"

Kéo Trình Tụ vào nhóm, hiển nhiên trước đó Phó Thần Hi và Tống Dục đã thương lượng tốt, người gật đầu một cái, đã được mời bí mật tụ hợp. Thời điểm ở rạng sáng ngược lại cũng thôi đi, nhưng địa điểm lại là nơi người hiếm tới, nhà vệ sinh nữ của sân đấu. Sau khi Trình Tụ nghe được mục đích, lặng lẽ đem đồ ăn vặt tiện tay đóng lại bỏ lại chỗ cũ.

Nửa đêm đi nhà vệ sinh nữ ăn đồ ăn vặt thật sự là việc nghĩ thôi đã xấu hổ.

Khi y và Tống Dục tới, trong WC đã có bảy tám người.

Trình Tụ liếc mắt nhìn qua, đều là gương mặt quen thuộc, trong đó khiến người ta liếc nhìn nhất, đương nhiên là hiện giữ Vua cơ giáp, Hoa Ảnh.

Sau khi thi đấu khiêu chiến ngôi Vương, khuôn mặt của hắn ta gầy gò không ít, nhưng một đôi mắt lấp lánh có thần, mơ hồ mang theo lợi hại bức người, so với lúc mới gặp mặt sắc bén không biết bao nhiêu. Nhìn thấy Trình Tụ quan sát mình, hắn ta thoáng thu liễm khí thế, mỉm cười gật đầu thăm hỏi, hiển nhiên nhớ giao tình chủ trì đánh một trận quan trọng.

Phó Thần Hi mang theo bọn Trình Tụ làm quen.

Mặc dù biết, Trình Tụ vẫn là khéo léo lại thăm hỏi một lần.

Phó Thần Hi: "Từ nay về sau, chúng ta đã là người trên một thuyền. Tôi không nói mấy thứ có họa cùng chia, nhưng tôi xin thề, ngày tôi thực hiện mục tiêu, chính là lúc nguyện vọng các vị đạt được!"

Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của những người khác vừa kích động hưng phấn lại liều mạng khắc chế, Trình Tụ như trước bảo trì biểu tình khéo léo, lặng lẽ thổ tào: May là không có người địa cầu, không thì trà trộn vào một Tiết Chi Khiêm* lời thề của Phó Thần Hi đã thành nói bậy rồi.

[Tiết Chi Khiêm: Tiết Chi Khiêm(17/07/1983), là ca sĩ diễn viên người Trung Quốc, sinh ra tại thành phố Thượng Hải. Năm 2005, anh tham gia chương trình My Show (cuộc thi hát toàn quốc) của đài truyền hình Phương Đông Thượng Hải. Nhưng một thời gian sau, do không nhận được sự quan tâm phát triển đúng hướng từ phía công ty quản lý, tên tuổi Tiết Chi Khiêm ngày càng mờ nhạt. Mười năm sau đó, đến giữa năm 2015, Tiết Chi Khiêm, với tư cách là một blogger chuyên viết truyện hài chế trên trang mạng xã hội Weibo, đã trở thành hiện tượng internet mới. Anh nhận được sự quan tâm lớn từ đông đảo quần chúng và lại được biết đến với thân phận là một ca sĩ chuyên nghiệp.

Không biết ông này có nói bậy gì không, mình cũng lần đầu biết ông này, nên có ai biết thì chỉ mình nhá.]

Có bí mật chung là thứ xúc tiến tình cảm duy trì đoàn thể nhỏ tuyệt đối. Từ sau khi "Nửa đêm hẹn hò", Phó Thần Hi và Tống Dục rõ ràng tiến vào "Thời kỳ trăng mật" rồi. Đương nhiên, đây là cách nói của Trình Tụ, bản thân Tống Dục cười nhạt. Nhưng thời điểm hai người gặp mặt càng ngày càng nhiều chuyện cần phải thương lượng mà trở nên càng ngày càng dài.



Nhìn Trình Tụ thường thường lộ ra đủ loại ánh mắt "Cậu nhìn đi" "Tôi đã nói", Tống Dục đã nóng nảy không biết tại sao.

Lại một lần nữa cậu và Phó Thần Hi trao đổi trở về, đã đối mặt với ánh mắt nội dung phong phú phức tạp đến ba mươi ngàn chữ luận văn cũng đánh không ra của Trình Tụ, rốt cục không thể nhịn được nữa: "Hắn ta không mặc càng ngày càng tùy tiện."

Trình Tụ: "Hắn ta sẽ không ngay từ đầu đã không mặc gì đó chứ? Việc này không quan trọng, quan trọng là cậu nhìn ra mông của hắn ta rốt cuộc có chỉnh sửa hay không?"

Tống Dục trấn định: "Chưa từng thấy. Hắn ta vẫn mặc áo và quần, ngay cả cánh tay chưa từng lộ ra."

Trình Tụ: "Đừng nản. Cho dù trên người hắn ta bao phủ da rắn, cũng có lúc lột da."

Tống Dục xác định Trình Tụ từ đầu tới đuôi cũng chỉ là đang lấy mình làm giải trí, đồng thời hoàn toàn không có ý bớt lại, rốt cuộc buông tha giải thích: "Ngày hôm nay Phó Thần Hi nói cho tôi biết một tin tức mới." Cuộc hẹn gặp nho nhỏ trước khi nhập bọn chẳng qua là Phó Thần Hi biểu thị một thái độ tín nhiệm, thành thật với nhau cách một khoảng còn rất dài, trong khoảng thời gian này là thời kỳ thử thách, chỉ có thử thách đủ tư cách, mới có thể bước một bước đi vào trung tâm của kế hoạch, cho nên, Tống Dục mới biểu hiện nói gì nghe nấy như thế.

Nỗ lực có hồi đáp, Phó Thần Hi bắt đầu từng chút từng chút tiết lộ tin tức.

Trình Tụ ngồi thẳng thân thể, biểu thị chăm chú lắng nghe.

"Trẻ em của tổ năm người Bá vương mang đi dựa vào tư chất, được bồi dưỡng thành binh sĩ đủ loại hình. Bọn nó được truyền bá tư tưởng tuyệt đối phục tùng từ nhỏ, đối ngài Dư trung thành như một. Ở một nơi của khối Tinh cầu này, đã đóng quân một nhánh Quân đội bồi dưỡng thành công, nhân số trong đó có thể từ hai mươi ngàn đến năm mươi ngàn."

Trình Tụ hơi nhíu mày. Đối với một Tinh cầu mà nói, nhân số của nhánh Quân đội này quá ít, quả thực không đáng giá nhắc tới. Nhưng đối với quang can* Thượng tướng y đây mà nói, hai mươi ngàn năm mươi ngàn đều có thể dùng chiến thuật biển người nhấn chìm hắn ta rồi.

[Ẩn dụ cô đơn, không có ai phụ tá.]

[Chiến thuật biển người là một chiến thuật quân sự mà trong đó, một bên dùng số lượng áp đảo của mình tấn công ào ạt đánh giáp lá cà, chấp nhận thương vong bởi lúc xung phong sẽ bị hoả lực của đối phương dễ dàng làm tiêu hao. Cách xung phong ào ạt, đông đảo như vậy có thể khiến đối phương sợ hãi nhưng có thể phải chịu hy sinh rất lớn. Do vậy chiến thuật này thường chỉ được áp dụng với những nước có dân số hùng hậu nhưng thiếu phương tiện cơ giới, như các quân đội trong Chiến tranh thế giới thứ nhất, quân Nhật trong Chiến tranh thế giới thứ hai hay Trung Quốc trong Chiến tranh Triều Tiên.]

Tống Dục: "Phó Thần Hi có thể giải quyết máy phát xạ lực từ và mật lệnh cơ giáp, thế nhưng nhánh Quân đội này muốn chúng ta nghĩ biện pháp."

"Chúng ta?"

"Bao gồm bọn Hoa Ảnh."

Trình Tụ gật đầu, như thế đã hợp lý nhiều rồi.

Tống Dục: "Chúng ta phải mượn hơi nhân thủ."

Trình Tụ: "..." Đột nhiên nhớ tới một loại mẫu người lừa dối của địa cầu cổ —— bán hàng đa cấp.

Mở rộng tuyến dưới*, Hoa Ảnh làm được thuận buồm xuôi gió, dựa vào danh hiệu Vua cơ giáp, hơn nữa là người Mao Toại tự đề cử mình**. Tống Dục từ trận Sơ cấp đến trận Cao cấp, nhân duyên vẫn quanh quẩn một chỗ ở trong "Không tốt" và "Thật không tốt", đi trên đường chỉ có hai đãi ngộ —— bị ghét trong im lặng, và bị ghét quang minh chính đại, tình thế mở rộng tuyến dưới vô cùng bất lợi.

[Hình thức mở rộng tuyến dưới còn được gọi là mô hình bậc thang li khai. Mô hình này thường được dùng trong kinh doanh đa cấp. Bằng cách mở rộng tuyển dụng, mạng lưới phát triển.]

[Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn]

Trình Tụ bày mưu tính kế: "Trước đánh vào nội bộ, mới xoay người làm chủ."

Tống Dục làm theo, chủ động gia nhập một tổ chức dân gian đông đảo hội viên, sau đó bắt đầu đục khoét nền tảng. Đào góc tường vài ngày, đất còn chưa xốp, cậu đã bị đuổi đi ra trước một bước, mang vào người bao giá trị cừu hận và giá trị tức giận của người đứng đầu tổ chức.

Trình Tụ ra vẻ tiếc hận nhìn có chút hả hê: "Mưa gió qua đi, mới có cầu vồng. Làm chén canh gà này, ngày mai lại là một người đàn ông."

Tống Dục lặng lẽ nuốt xuống một ngụm máu, trái lại hỏi: "Còn anh, không làm chút gì à?"

Trình Tụ: "Đã đang làm rồi."

Tống Dục nhìn y đưa qua tờ giấy, nếu như cậu cũng là chuyên ngành khảo cổ địa cầu hệ Trung Quốc, nhất định sẽ nhận ra loại giấy này là tờ rơi. "Đây là cái gì?"

Trình Tụ: "Thể lệ chiêu sinh. Tôi quyết định mở lớp phụ đạo cơ giáp."

Tống Dục: "Anh xác định có người tham gia?" Lấy lai lịch của Thượng tướng Lâm Doanh đương nhiên không có vấn đề, thế nhưng lấy bề ngoài Trình Tụ, sợ rằng phần lớn mọi người cũng bỏ không nổi cái mặt này.

Trình Tụ lại lấy ra một xấp giấy: "Đây là đơn xin ngày hôm nay nhận được, cầu lớn hơn cung. Tôi chuẩn bị chọn lọc một chút, giữ lại mầm tốt."

Tống Dục thu dọn lại chút lòng tự trọng bị nghiền nát, giống như tùy ý hỏi: "Chọn mầm tốt là như thế nào?"

"Túi tiền phồng, bỏ tiền nhanh. Tai mềm, dễ gạt."

"..."

Trái ngược với dự đoán của Tống Dục, ở dưới sự kích thích của Tống Dục và Car Home, rất nhiều người không thỏa mãn với giáo viên huấn luyện sân đấu của cơ sở huấn luyện cung cấp, muốn tiến hơn một bước lại đau khổ không có cách nào. Trình Tụ ánh mắt sắc bén, bình luận tinh chuẩn, đối cơ giáp hiểu rõ cũng thấu đáo, đây đều là đánh thật sự đã từng nghiệm chứng, khát khao thắng lợi ở trước mặt, vóc người y nhỏ nhắn, khuôn mặt non nớt, ánh mắt đơn thuần... Cũng không quan trọng.

Nhìn sự nghiệp giáo dục của Trình Tụ phát triển hừng hực khí thế, Tống Dục có chút ngồi không yên. Cậu quét đủ danh hiệu, rốt cuộc bước vào hàng ngũ "Anh hùng", cũng nóng lòng muốn thử muốn khiêu chiến "Hộ pháp". Mặc dù cậu và Hoa Ảnh ngồi chung một thuyền, nhưng không ai quy định chỗ ngồi của chiếc thuyền này. Chỉ cần mọi người vẫn còn ở trên chiếc thuyền này, có lẽ Phó Thần Hi cũng sẽ không chú ý ai ngồi cao hơn.

Cậu bên này xắn tay áo lên nỗ lực phấn đấu, có người khác xắn tay áo lên muốn đem cậu đánh.

Tống Dục đang muốn đưa ra khiêu chiến "Hộ pháp", đã nhận được một tờ thư chiến.

Dưới "Hộ pháp", có quyền từ chối khiêu chiến, thế nhưng sẽ khấu trừ tích phân nhất định. Dựa theo kế hoạch trước mắt của cậu, trừ phi chiến thư đến từ "Hoa Ảnh" cực kỳ hộ pháp, không thì nhất định là...

Cậu thấy được tên của lạc khoản ——

[phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ]

Tào Hi.



"Hoan nghênh các vị khán giả, thi đấu sắp bắt đầu, mời nhanh chóng ngồi vào chỗ. Đây là một trong chiến đấu kéo người chú ý nhất, thắng bại tràn đầy hồi hộp từ trước tới nay của sân đấu Giao Long. Bọn họ một là siêu cấp tân tú ba tháng trước được cọi trọng nhất, một là người mới siêu cường ba tháng nay được cọi trọng nhất, từ sau khi tin tức truyền ra bọn họ muốn ở trên trận thi đấu gặp gỡ lẫn nhau, tỉ lệ cước đã xuất hiện chấn động cực lớn. Giờ cho phép tôi long trọng mời người nhà thân thiết hiểu rõ một bên trong đó, tới phát biểu quan điểm về cuộc tranh tài này."

Trọng tài kích động đem microphone đưa cho đứa trẻ ngồi ở bên cạnh.

Trình Tụ không nói gì. Ở nửa năm trước, vị trọng tài này vẫn là một người chủ trì, tự hạ thấp thân phận chạy đi trận Sơ cấp làm chủ trì thi đấu miễn phí cho Tống Dục vì xém một chút đã bước vào trận Cao cấp, do đó mở ra cánh cổng bản thân bước vào giới chủ trì, không nghĩ tới chỉ chớp mắt, gã vậy mà trở thành trọng tài, đáng tiếc, phong cách chủ trì không tìm được giới hạn, mười năm như một ngày mà chưa từng thay đổi, tương đối kiên trì bền bỉ.

"Nhóc cảm thấy anh trai nhóc sẽ thắng chứ?" Trọng tài hỏi, "Hoặc là nói, nhóc hy vọng anh trai nhóc thắng chứ? Có muốn vì anh trai của nhóc cố gắng hay không?"

Khi gã đóng kịch một vai, hai vị tuyển thủ trên sân không hẹn mà cùng lựa chọn bỏ qua, thế nhưng lúc microphone đưa tới trước mặt Trình Tụ, hai người đồng thời nhìn lại.

Trình Tụ: "Tôi nghĩ, anh đoạt chén cơm của tôi."

Trọng tài sửng sốt: "Hả?"

"Cuớp chén cơm của người khác như giết cha mẹ của người ta, tôi phải phản kích." Trình Tụ không đợi gã phản ứng kịp, trực tiếp tuyên bố bắt đầu thi đấu.

Trọng tài không nhịn được muốn cười. Nói đùa, gã mới là trọng tài, người khác nói bắt đầu có ích lợi gì... Hử?

Nháy mắt, hai vị tuyển thủ đã đạt thành một đoàn rồi.

Tống Dục vẫn là điều khiển "Vọng thê", cơ giáp nhìn như cồng kềnh ở trong tay cậu như âm hồn, xuất quỷ nhập thần. Mà Tào Hi sử dụng vẫn là Quái thú bò sát A1000, bắt đầu nói về tính năng, thua một đoạn, nhưng cố ý dựa vào năng lực nhún nhảy khó có thể nắm bắt được, thân pháp quỷ dị đánh ngang nhau với "Vọng thê".

Từ bề ngoài mà nói, bọn họ cũng không phụ lòng mong đợi của người xem, xứng đáng với danh hiệu tân tú siêu cấp, người mới siêu cường như thế.

Trọng tài là fan trá hình của Tống Dục khẩn trương đến lòng bàn tay ứa ra đổ mồ hôi lạnh, không nhịn được giục Trình Tụ: "Nhóc mau nói một chút đi nha. Nhóc trước đây không phải rất hay nói hay sao?"

Trình Tụ cầm microphone, cùng với ánh mắt "Vọng thê" lơ đãng quay đầu lại xa xa liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi mở miệng nói: "Quái thú bò sát toát ra năng lực rất mạnh, thế nhưng, năng lực dừng trên không trung còn quá yếu. So với công kích trên đất liền, đánh bất ngờ trên không trung mới là đường chế định."

Quái thú bò sát vẫy đuôi một cái, dường như không dám tin nhìn về phía y, bị "Vọng thê" một quyền quật ngã, trên mặt đất lăn một vòng, còn chưa đứng lên, lại bị "Vọng thê" thừa thắng xông lên hung tợn đạp mấy đạp, trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi.

Khán giả một mảnh ồn ào.

Ai cũng không nghĩ tới mới vừa rồi hai người còn đánh túi bụi vừa nãy bởi vì một câu nói của Trình Tụ, cục diện đã xuất hiện biến hóa lớn như vậy.

Trọng tài hưng phấn mà tuyên bố Tống Dục chiến thắng, Tống Dục ra một động tác "OK" với Trình Tụ.

Trình Tụ đuôi mắt đảo qua Quái thú bò sát trên mặt đất không chịu dậy, nhe răng cười với Tống Dục.

Một trận chiến này quá chấn động.

Danh tiếng không hai của Tào Hi bị Tống Dục đánh lén thành công, kết thúc thần thoại bất bại. Tống Dục lần thứ hai trở lại trên ghế người mới được coi trọng nhất của sân đấu Giao Long, Phó Thần Hi lần thứ hai cho mời.

Trình Tụ một mình quay về ký túc xá, sau đó ở cùng một đường đi gặp cùng một người.

Tác phẩm giai đoạn đầu của loại Quái thú bò sát A1000 ở trên phần bảo vệ làm rất cẩu thả, trán Tào Hi rõ ràng đen một cục, nhìn dưới ánh đèn, như là đang nửa thảm hại, hết sức đáng thương.

Trình Tụ đứng im không động: "Vì sao nhường?"

Cho dù bị Tống Dục đánh trúng một quyền kia là ngoài ý muốn, phần sau cũng hoàn toàn có cơ hội trở lại như cũ, không có khả năng thoáng cái binh bại như núi đổ.

Tào Hi khẽ động khóe miệng cười cười: "Cho anh vui vẻ."

Trình Tụ: "Cũng không có."

Tào Hi kinh ngạc ngẩng đầu: "Anh không hy vọng tôi thua?"

Trình Tụ: "Tôi hy vọng cậu thua càng hoàn toàn hơn."

Tào Hi một đôi mắt không nháy mắt nhìn y, như có thiên ngôn vạn ngữ chảy xuôi ở trong ánh mắt, nhưng lời nói ra lại vô cùng bình tĩnh: "Đã rất hoàn toàn." Tuyệt vọng, điên cuồng, cũng đã bốc hơi trong năm tháng đang trôi qua, lắng xuống, là chết cũng kiên trì không chịu buông tay. Nếu như đây không phải là hoàn toàn, còn có cái gì càng hoàn toàn hơn?

Hắn thấy Trình Tụ không nói lời nào, lấy giọng thoải mái hỏi: "Không hỏi xem vì sao tôi khiêu chiến Tống Dục?"

Trình Tụ nhấc chân liền đi: "Không có hứng thú."

"Xem ra đã biết rồi." Tào Hi cười híp mắt đi theo phía sau y.

Trình Tụ: "Có người nói cậu rất giống biến thái cuồng theo dõi hay không?"

Tào Hi: "Cùng sứ giả hộ hoa chỉ có cách một con đường."

Nắm đấm Trình Tụ rất ngứa, quay đầu so sánh một chút hình thể chênh lệch của hai người, lại nhịn xuống.

Trở lại trước cửa túc xá, Tống Dục vừa lúc trở về. Trên mặt Tào Hi mảy may không thấy xấu hổ của tướng bại trận, vẻ mặt thả lỏng gật đầu hỏi thăm, ưu nhã lui về sau hai bước, xoay người rời khỏi.

Không đợi Tống Dục hỏi, Trình Tụ đã chủ động: "Tôi xác định mục đích tới nơi này của hắn rồi."

"Cái gì?"

"Giết tôi." Ít hơn một chữ "Đuổi giết tôi", đáp án rất rõ ràng.

Tống Dục sắc mặt ngưng trọng: "Sau này không được rời khỏi phạm vi tầm mắt của tôi."

Trình Tụ: "... Vậy lúc nào thì cậu có thể luyện thành thiên lý nhãn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau