Lão Tướng

Chương 35: Đàm hòa (trung)

Trước Sau
Bàng Hạc Viên đương nhiên từng nghe hệ Vạn Tượng, thế nhưng, sau khi trải qua nội đấu kịch liệt vài lần, hệ Vạn Tượng chia năm xẻ bảy, sớm đã không gượng dậy nổi, tự lo không xong, tại sao muốn công kích Tào Hi?

Ông ta hỏi: "Làm sao cậu biết bọn họ là người của hệ Vạn Tượng?"

Tào Hi: "Hắn trách tôi lớn lên rất giống Tào Nhiếp túc địch của Thượng tướng Lâm Doanh, người nhớ nhung Lâm Doanh như thế, hơn phân nửa có liên quan tới hệ Vạn Tượng."

Bàng Hạc Viên rất cạn lời. Tào Hi lớn lên giống Tào Nhiếp ông ta cũng phát hiện, chẳng qua đều là người Tào gia, giống nhau là rất bình thường, việc này cũng sẽ đưa tới họa sát thân? Ông ta nói: "Đây chỉ là một loại phỏng đoán."

"Khi không có đầu mối, cũng là một loại phương hướng."

Bàng Hạc Viên suy nghĩ một chút: "Cậu muốn thứ gì của nhà tưởng niệm?"

"Vật kỷ niệm của hệ Vạn Tượng." Tào Hi nói, "Ở trường phụ trung Thanh Dương khai mạc một hoạt động kỷ niệm hệ Vạn Tượng. Nếu như hắn thật sự có liên quan tới hệ Vạn Tượng, nhất định sẽ nhịn không được mà tham gia."

Bàng Hạc Viên phản đối. Đảng Dân Thanh đang sắp trèo lên đỉnh, ông ta không hy vọng có bất kỳ ngoài ý muốn.

Tào Hi: "Lấy danh nghĩa cho thuê của trường học, ông chỉ cần giật dây bắc cầu là được rồi."

"Tiền cho thuê từ đâu tới đây?"

"Tôi ra."

Bàng Hạc Viên cười cười: "Xem ra Tào Khải Trí gần đây kéo không ít tài trợ?"

Tào Hi: "Những số tiền này mướn quần chúng diễn viên cũng không đủ đầu người nữa."

Bàng Hạc Viên nhón chân lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Thực sự muốn ở Chính đàn đi được lâu dài, cũng không cần lão luyện tới mức lệch ra khỏi đường ray đâu. Cao siêu của phương châm Chính trị và chân thành của thái độ đều dùng được hơn hết thứ gì."

Tào Hi: "Những lời này ông từng nói với người ứng cử của đảng Dân Thanh sao?"

Sắc mặt Bàng Hạc Viên hơi cứng.

Người được đề cử lần này của đảng Dân Thanh là một học đệ của ông ta, hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ có khí thế, ăn nói dí dỏm, rất được cử tri nữ giới yêu thích. Thế nhưng trên chính kiến thích lập dị, cổ xuý chỉ có mẽ ngoài mà không thật.

Ông ta đáp: "Nếu có may mắn trở thành Phụ tá trưởng, tôi sẽ nói."

Tào Hi: "Hữu nghị nhắc nhở, đừng đi."

Bàng Hạc Viên buông một tiếng cảm ơn, không nói gì nữa.

Người xuất thân từ đại gia tộc không có tự do trong tưởng tượng như thế. Nếu như sau khi người được đề cử của đảng Dân Thanh nhậm chức, không cách nào tìm được một Phụ tá trưởng khiến thế lực khắp nơi tin phục, như vậy, Bàng Hạc Viên nắm mũi cũng muốn ngồi lên. Không thì Tổng thống mới xấu mặt, toàn bộ đảng phái hổ thẹn theo.

Tào Hi cũng biết, chỉ có thể làm cầu nguyện âm thầm cho người bạn già chưa quen thân này.

Sau khi xuất viện, Tào Hi đã lợi dụng thân phận hội học sinh đưa ra yêu cầu tổ chức hội nghị kỷ niệm anh hùng, đồng thời đưa ra một phương án trọn vẹn. Hội học sinh trải qua nghiên cứu và thảo luận thông qua yêu cầu, nếu như nhà tưởng niệm đồng ý cho thuê, thì nửa tháng sau tổ chức cùng lúc với hội chợ sách, hội học sinh còn đặt biệt rút ra mười vạn nguyên làm kinh phí tổ chức.

Chẳng qua nhà tưởng niệm đưa ra số tiền là sáu mươi vạn, Tào Hi tự móc tiền túi ra năm mươi vạn bù vào số còn lại, lại tìm đủ mọi cách làm hai bên tài khoản làm ngang nhau, giống như loại tổ chức tuyên truyền hội nghị tạo thế, vội trước vội sau hơn một tuần lễ, vết thương ở chân cuối cùng khỏi hẳn, hội nghị tưởng niệm cũng đến đúng hạn.

Tào Hi mượn thân phận của người tổ chức đuổi đi nhân viên công tác của nhà tượng niệm đã giúp đỡ kiểm tra an ninh cửa, bản thân lẻn vào hội trường thu thập thông tin AND của Tống Ân Bình...

Trình Tụ dẫn theo Vương Long, Trương Dưỡng Hối ở bên ngoài canh chừng.

Mắt thấy học sinh bắt đầu xếp thành hàng, nhân viên công tác cũng chuẩn bị sẵn sàng tiến hành kiểm tra an ninh, Tào Hi còn chưa đi ra từ bên trong, Vương Long có chút lo lắng: "Có muốn tôi vào xem hay không?"

Trình Tụ: "Không sao." Đấu óc của một người như Tào Hi, cộng lại phần lớn người ở đây cũng hơn nhiều, có chuyện gì cũng nhất định có thể tự mình giải quyết.

Nhân viên công tác sang đây nhắc nhở: "Đã đến giờ."

Trình Tụ: "Vậy liền bắt đầu đi."

Nhân viên công tác đối với một đứa con nít có hơi không quá tin tưởng, xoay người muốn vào bên trong tìm Tào Hi, tay Trình Tụ ở trên cái nút màu xanh biếc đánh lên một cái, cửa kiểm tra an ninh bắt đầu làm việc, người đầu tiên xếp hàng đi qua kiểm tra rồi đi vào trong.

Nhân viên công tác đành phải trở lại tiếp đón.

Trình Tụ theo dòng người đi vào trong, trước tiên quét mắt các tủ trưng bày, thấy bọn nó đều quan sát nghiêm nghiêm thật thật, mới yên tâm.

Một tay từ phía sau vươn ra, dịu dàng che lại ánh mắt của y.

Trình Tụ: "Tống Ân Bình?"

Tay đang che mắt của y hơi cứng lại.

"Tưởng Chinh?"

Tào Hi bất đắc dĩ buông tay ra: "Anh không thể phối hợp với tôi một chút sao?"

Trình Tụ: "Tôi không gọi tên của ba cậu cũng không tệ rồi."

Tào Hi: "Không phải anh không muốn gọi, mà là anh quên mất rồi."

"Tào..."

"Bỏ đi." Tào Hi nói, "Cho dù tôi rất muốn nghe anh gọi là ông ta là cha chồng, nhưng cũng không hề muốn nghe anh gọi ông ta là Tào công công*." Cha hắn và Trình Tụ kết thù quá sâu như thế, một bộ phận nguyên nhân là vì không ngăn được miệng lưỡi của Trình Tụ, đã từng gọi biệt hiệu được người ta gọi ngằm sau lưng ngay trước mặt cha hắn. [Công công không chỉ là tiếng xưng hô với thái giám mà còn có nghĩa là cha chồng, ông nội, ông ngoại...]

Trình Tụ hừ một tiếng: "Đã qua lâu rồi, lấy AND mà lâu như thế?"

Tào Hi: "Không phải là một."

Trình Tụ nhìn hắn một cái.

Tào Hi: "Phòng thí nghiệm kia thần bí như thế, ai biết sau này sẽ chạy ra bao nhiêu cố nhân, tôi đương nhiên phải lấy hơn vài người, phòng trước sau này nữa."

Trình Tụ: "Chúng ta cũng là cố nhân."

Nụ cười Tào Hi thật sâu: "Chúng ta đương nhiên là cố nhân."

"Cố trong người quá cố*."

[Từ cố nhân (故人) có 2 nghĩa: Chỉ người bạn cũ, bạn xưa. Cái nữa là chỉ người đã mất.

Ở trên Tào Hi nghĩ Trình Tụ nói về nghĩa 1, nhưng thật ra thì ý Trình Tụ là là nghĩa 2]

"..." Tào Hi nói, "Tôi đi xử lý máy theo dõi ở hiện trường một chút, anh đừng chạy bậy."

Trình Tụ gật đầu, chờ hắn đi rồi, nhấc chân đi về phía Gấu đen đang đứng ở trong góc: "Có người khả nghi nào không?"

Gấu đen vừa nhai kẹo cao su vừa chậm rãi đáp: "Nhiều lắm. Những kẻ khả nghi này, vậy mà mặc váy mini mang vớ chân màu đen, từng người đều được giữ lại làm kiểm tra toàn thân."

Trình Tụ: "..." Mặc dù biết Gấu đen nói như thế là do nhìn y tuổi còn nhó nói có lệ, thế nhưng, đề tài như thế thật sự rất có thể dời đi lực chú ý của người khác.

Trình Tụ: "Tôi càng thích màu da hơn."

"Ừ ha ha, thật tinh mắt..." Gấu đen đột nhiên cảm thấy sai sai, tại sao mình phải thảo luận một chủ đề như thế với một thằng nhóc vẫn chưa tới mười tuổi, "Bài tập hôm nay nhóc làm xong rồi chưa?"

Trình Tụ: "Đều làm xong cả tuần rồi."

"Không ôn tập một chút ư? Lúc anh ở tuổi của nhóc, chính là một đứa trẻ ngoan thích đọc sách, cho tới giờ chưa đi ra ngoài chơi, cũng không nói chuyện với chị gái hàng xóm, cho dù mỗi lần chị ấy ra cửa, anh cũng sẽ trốn ở phía sau cửa nhìn lén. Chị ấy thích mặc váy mini mang vớ chân màu đen... Ừm, rốt cuộc tôi đang nói gì thế." Gấu đen lẩm bẩm đi ra ngoài.

Ánh mắt Trình Tụ ở trong đám người quét một vòng, sau đó ngừng lại ở phía trước tủ triển lãm quân trang của Tống Ân Bình. Một người con trai vóc dáng cao đội mũ rộng vành mặc một bộ áo khoác da cũ kỹ, nghiêm túc xem sự tích cá nhân của Tống Ân Bình trên màn hình LED.

"Những chuyện này, hẳn là cậu cũng thuộc làu rồi chứ?" Trình Tụ đi tới bên cạnh cậu ta.

Người con trai áo da theo bản năng đưa tay bỏ vào trong túi.

Trình Tụ: "Tôi cho là cậu sẽ không tới."

"Hội nghị kỉ niệm của cha, sao tôi có thể không được tới?" Ngón tay của Tống Dục hơi nâng vành mũ, lại khéo léo ngăn cản cameras.

Trình Tụ: "Cuộc hội nghị kỉ niệm này chúng tôi tốn không ít tiền, có muốn tài trợ một chút hay không?"

Tống Dục cười cười: "Tôi cho rằng khi gặp lại, anh sẽ trực tiếp giết tôi."



Trình Tụ: "Cho nên cậu mới chọn một thời cơ sang đây để tôi không thể ra tay ở chốn đông người?"

Tống Dục: "Tôi chỉ là sang đây nói chuyện phiếm với anh, dù sao quen biết một thời gian, tôi còn đã cứu anh, đương nhiên, anh có thể đã quên mất."

Trình Tụ: "Cậu biết chuyện đầu tiên tôi muốn làm sau khi khôi phục ký ức là gì không?"

Tống Dục lắc đầu.

"Chính là đem những tên khiến tôi không được yên lòng, tập hợp lại hung hăng đánh một trận."

"Giờ anh trải qua rất không tệ."

"Tôi điều chỉnh tâm tính tốt."

"Nhìn ra được, cùng túc địch mắt đi mày lại, thân mật gắn bó. Lại một lần nữa vô gian đạo* mà chịu nhục mang nặng à? Nếu như là nói ra, tôi không ngại giúp anh một chút."

[Vô gián đạo là một bộ phim hình sự, trinh thám của điện ảnh Hồng Kông sản xuất năm 2002, được đánh giá là một trong những bộ phim hành động Hoa ngữ hay nhất.]

Trình Tụ: "Tôi đã chọn liên thủ với hắn rồi."

"Bởi vì anh cảm thấy hắn có thể tin tưởng hơn so với tôi?" Tống Dục lắc đầu, tiếc rẻ đáp, "Đây đúng là phán đoán sai lầm nhất đã từng làm của anh."

Trình Tụ: "Dựa vào phán đoán rất đáng tin."

Tống Dục: "Tin cái gì? Cũng bởi vì tôi cứu anh ra thuận lợi, mà hắn trơ mắt ra nhìn anh chết? Lẽ nào đây không phải là vấn đề của năng lực cá nhân sao?"

Trình Tụ: "Bởi vì cậu có vợ mà hắn thích tôi."

Tống Dục: "..."

Trình Tụ: "Thành thật mà nói, cậu muốn máu của hắn làm gì?"

Tống Dục: "Vạch trần mặt thật của hắn."

"Không cần phiền phức như vậy, trong tay cậu có tài liệu của tôi nhỉ, vạch trần mặt thật của tôi, cũng đủ khiến ý chí chiến đấu của hắn mất đi toàn bộ."

Tống Dục cúi đầu, mỉm cười với y: "Không cần thử tôi, át chủ bài này tôi tạm thời còn chưa định dùng."

Trình Tụ: "Vậy mục đích tới lần này của cậu là gì?"

"Gần đây Bang gia quản chế bến cảng quá nghiêm ngặt, bất lợi cho tôi rời khỏi. Các người cũng không hi vọng tôi rơi vào trong tay của ông ta đi? Tôi cũng không phải là một người kín miệng, nếu như tôi không dễ chịu, không ngại kéo những người khác xuống nước."

Trình Tụ: "Nếu như cậu thực sự từ bến cảng rời đi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói cho tôi biết. Tôi không muốn cậu rơi vào trong tay người khác, không có nghĩa là không muốn giết cậu. Cậu có chỗ dựa nên không sợ, nói rõ có một con đường khác có thể đi, cảng quân dụng?"

Mặt Tống Dục không thay đổi mà nhìn y.

Trình Tụ cười cười với cậu ta, từ trong túi móc ra một thanh socola cho cậu ta: "Coi như quà tặng lúc trước cậu liều sống liều chết đem tôi kéo ra."

Socola vẫn đặt ở trong túi áo, bị bí hơi lên nên có hơi tan ra. Tống Dục chán ghét mà nhíu mày, tiện tay đem nó ném vào thùng rác, xoay người đi ra ngoài.

Chờ bóng lưng cậu ta đi mất, Trình Tụ nhanh chóng từ một đường khác đi ra ngoài, Tào Khải Trí chờ ở cửa, nhân tiện kín đáo đưa cho y một bọc nhỏ: "Mới vừa rồi là Tống Dục?"

"Vương Chấn và Quách Tham chuẩn bị xong chưa?"

"Đã ở trên đường phục kích."

Trình Tụ vác một bọc nhỏ mà đuổi theo, đuổi tới nửa đường, thì thấy người trước mắt đột nhiên làm rối loạn lên, kèm theo tiếng quát tháo bén nhọn, chạy trốn tản đi khắp nơi.

Y đứng tại chỗ, đưa tay vào trong bọc nhỏ, mắt gắt gao nhìn khe hở lóe lên, dòng người từ bên cạnh cậu ta đi qua, khe hở trước mắt càng lúc càng lớn...

Tống Dục không thấy nữa.

Tào Hi từ phía sau đuổi theo, thấy y bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh gặp được Tống Dục?"

Trình Tụ gật đầu.

Ánh mắt Tào Hi âm u lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm phía trước: "Người này khiêu khích tôi bắt không được hắn." Tống Dục dám nghênh ngang xuất hiện, chính là ỷ vào bí mật chung của ba người, bọn họ tuyệt đối không dám ở dưới mí mắt Bàng Hạc Viên tự mình ra tay, lỡ như cậu ta rơi vào trong tay của Bàng Hạc Viên, ba người chơi đùa coi như xong.

Trình Tụ đột nhiên nói: "Vương Chấn và Tào Khải Trí sáng sớm hôm nay tới ký túc xá, lúc cậu họp ở hội học sinh."

Ánh mắt Tào Hi lóe lên, thấy bóng dáng của Quách Tham từ cạnh trường học chợt lóe lên, linh quang trong đầu lóe lên: "Anh để cho bọn họ phục kích Tống Dục?"

"Đây là một cơ hội rất tốt," y chính là dựa vào tư tưởng của Tống Dục cho rằng mình không dám ra tay, mà đi ngược đường lại, đáng tiếc, Quách Tham ra tay quá sớm.

Tào Hi hiểu ý tưởng của y, sờ sờ đầu của y, đi qua một bên, mở ra máy truyền tin.

Tuổi tác của Quách Tham quá lớn, ở trường học rất gây chú ý cho người khác, mượn gây rối mà đục nước bèo có đi ra ngoài, Vương Chấn hội hợp với Trình Tụ, thuận tiện báo cáo tình huống.

Tống Dục nói cho cùng phòng bị khéo léo, cho dù đánh trở tay không kịp, vẫn là chạy trốn đúng lúc, Trình Tụ có đoán được, cũng không thất vọng.

Chẳng qua đột kích sân trường có quá nhiều người chứng kiến, rất nhanh đã lên tin tức internet, sau khi Bàng Hạc Viên nhận được thông báo của Tào Hi, thiếu chút nữa cắn nát răng rồi.

"Vì sao không thông báo bọn Hươu cao cổ, phải tự ra tay?"

Tào Hi: "Tôi không quá chắc chắn, chỉ là để Quách Tham điều tra một chút, không nghĩ tới ông ta trực tiếp ra tay. Chẳng qua, đúng thật là người đó."

"Quách Tham," Bàng Hạc Viên dừng một lát, mới nói, "Buổi tối chúng ta gặp mặt."

Vẫn là nhà hàng khách sạn năm sao kia.

Bàng Hạc Viên sáng sớm đã chờ ở trong nhà ăn, ông ta sứt đầu mẻ trán cũng chưa gọi món ăn, mà là càng không ngừng hút thuốc trầm tư.

Tào Hi đi vào trong nhìn thoáng qua, để người phục vụ đổi một gian phòng.

Bàng Hạc Viên nhìn Trình Tụ một cái: "Xin lỗi."

Tào Hi: "Tổng tuyển cử không thuận lợi?" Án tập kích sân trường còn chưa đủ để khiến Bàng Hạc Viên biến sắc.

"Sau khi lão Tam Hoa gia trở về Thủ đô tinh, một mực đập nát lay động danh hiệu khắp nơi của cha hắn. Cha hắn trước đây được gọi đùa là "Hoa từ bi", nhân duyên tốt là có thật." Bàng Hạc Viên phát hiện đối với Tào Hi, lòng phòng bị của mình càng ngày càng thấp, luôn luôn lơ đãng thổ lộ tiếng lòng, không khỏi có chút cảnh giác, lập tức thu miệng: "Nói một chút vụ tập kích sân trường nhỉ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Bề ngoài Tào Hi vẫn là lí do từ chối kia, kiên trì là Quách Tham không tiếp thu ý đồ lãnh đạo, tự ý ra tay.

Bàng Hạc Viên: "Lai lịch của Quách Tham các cậu rõ ràng chứ?"

Tào Hi: "Vốn muốn cho nhân viên tình báo ban đầu điều tra, chẳng qua người bị ông điều về mất rồi."

Bàng Hạc Viên đưa phần tư liệu cho hắn: "Cho dù người đã điều về, nhưng nên tra ta vẫn là giúp cậu điều tra rõ ràng rồi."

Nói lời quá tốt đẹp, không thể làm gì khác hơn là cảm kích. Hắn tiếp nhận tư liệu, lật vài tờ sắc mặt hơi thay đổi.

Bàng Hạc Viên: "Trước khi nghe cậu nhắc tới hệ Vạn Tượng, ta còn tưởng rằng là cậu suy nghĩ nhiều, không nghĩ tới bọn họ thực sự quay về tinh hệ Trung Ương."

Tào Hi khép lại tư liệu: "Gia gia Quách Tham xuất thân hệ Vạn Tượng, ông ta theo ba ông ta tới định cư sao Audrey, hai người sẽ không có nhiều liên quan đi?"

Bàng Hạc Viên nghi hoặc mà nhìn hắn: "Là cậu muốn điều tra hệ Vạn Tượng."

Tào Hi: "Người hệ Vạn Tượng năm đó nhiều như thế, truy cứu từng người một, có thể có một phần người Tinh quốc đều có quan hệ họ hàng."

Bàng Hạc Viên: "Thế nhưng gia gia hắn đi theo người họ Mã kia."

Tưởng, Tống, Mã, Nhạc, tứ đại thân tín của Trình Tụ, cũng là trụ cột chắc chắn của thời đại huy hoàng nhất hệ Vạn Tượng. Có thể đi bên cạng của bọn họ, đương nhiên sẽ không phải là nhân vật phổ thông trong hệ Vạn Tượng.

Trình Tụ tìm tòi ký ức một chút, không nhớ nổi có người nào họ Quách.

Sắc mặt Tào Hi hơi trầm: "Tôi sẽ điều tra rõ ràng."

Bàng Hạc Viên: "Cậu xem, phát súng kia của Quách Tham có phải cố ý bắn lệch ra hay không?"

Tào Hi cau mày.

"Đánh cỏ động rắn, một hạt cũng không lấy được." Ông ta vỗ vỗ vai của Tào Hi, bởi vì hai người đều ngồi, động tác này ông ta làm được vô cùng thuận lợi, "Cần giúp một tay, cứ lên tiếng, đừng khách sáo. Thế nhưng, chuyện xung động lỗ mãng như hôm nay, tôi cũng hi vọng các cậu ngăn chặn triệt để. Mặc kệ Quách Tham có phải có mục đích khác hay không, dù sao là các cậu cung cấp cho ông ta thời cơ như thế. Còn nữa, vũ khí của các cậu là vận chuyện vào thế nào?"



"..." Tào Hi hàm hồ cho qua chuyện.

Bàng Hạc Viên cũng không muốn truy cứu thật, hơi gõ nhẹ một cái liền buông xuống.

Chờ ông ta đi rồi, nhà hàng bắt đầu mang thức ăn lên.

Trình Tụ ăn miệng đầy dầu: "Bàn viên viên càng ngày càng biết khẩu vị của tôi rồi." [Bàng và bàn phát âm giống nhau, bàn có nghĩa là béo, mập]

"Anh lại cho ông ta biệt hiệu rồi." Tào Hi bất đắc dĩ.

Trình Tụ: "Chúng ta cũng không phải đang hẹn hò bí mật ư? Đương nhiên dùng biệt hiệu tương đối an toàn."

Tào Hi: "Vậy anh cũng gọi tôi là biệt hiệu đi? Lão công thì sao?"

"Tiểu Tào công công."

Tào Hi: "Anh có thể gọi tôi là tiểu Tào, gọi cha tôi là công công."

"Ha ha."

Trình Tụ ăn một bụng tròn vo, mới thỏa mãn mà đóng gói rời đi, đi tới đại sảnh khách sạn, thì thấy một thanh niên thân dài dáng đẹp đứng dựa vào cây cột, dáng vẻ hết sức phóng khoáng, đưa tới không ít chú ý liên tiếp của phái nữ.

Trình Tụ: "Quá mất mặt, chúng ta đổi đường khác đi thôi."

Hoa Ảnh dựa cột trầm tư cũng không biết bản thân thành quá mất mặt trong miệng đối phương, chờ từ trong trầm tư tỉnh lại, lơ đãng quay đầu lại, mới nhìn tới bóng lưng nhỏ tới gần như nhìn không thấy của Tào Hi và Trình Tụ, vội vàng đuổi theo.

"Lâu không gặp như vậy, nói đi là đi sao?" Hắn đi theo phía sau hai người.

Trình Tụ quay đầu lại, làm bộ mới vừa nhìn thấy hắn ta: "Ơ? Sao anh lại ở chỗ này?"

Vẻ mặt của y quá thiên chân vô tà, nếu như Hoa Ảnh lần đầu tiên gặp y, nhất định tin, đáng tiếc, trong xương cốt Trình Tụ có bao nhiêu gian xảo ư, hắn ta lĩnh giáo từ lâu rồi: "Nói chuyện với cục trường Bàng sao rồi?"

Trình Tụ: "Có phải anh di tình biệt luyến, lại coi trọng Bàn... Cục trường Bàng?"

Hoa Ảnh nghe thấy "tình" liền biến sắc, vừa rồi còn là công tử ca ôn văn nhã nhặn, trong nháy mắt đã mặt đen tùy thời thành vua nón xanh* bạo lực gia đình: "Nghe nói trường học các người chiều hôm nay xảy ra chuyện, liên quan với các người đi?"

[Vua nón xanh (绿帽王): theo mình tìm hiểu thì, từ nón xanh có thể hiểu như bị cấm sừng vậy. Từ đó suy ra vua nón xanh là vua bị cắm sứng chăng?!]

Trình Tụ: "Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ*? Nghe không hiểu? Ý nói đúng là, đương nhiên không phải."

[Dục: muốn phải

Gia: thêm, tăng

Hoạn: Ưu sầu, lo lắng

Từ: Ngôn từ, chỉ mượn cớ

Nếu như toàn tâm toàn ý muốn thêm tội với người khác, thì không lo tìm không được tội danh. Chỉ tùy tâm sở dục mà hãm hại người khác.]

Hoa Ảnh nhìn về phía Tào Hi: "Chúng ta ở sao DH33 hợp tác không tệ, vì sao không để phần hợp tác này tiếp nữa chứ?"

Tào Hi từ chối cho ý kiến: "Cậu muốn gì?"

"Bàng Hạc Viên có thể cho các người, tôi cũng có thể. Chẳng qua, tôi sẽ không để cho các người khó xử. Chỉ cần các người nhớ kỹ, chúng ta là bạn bè, không phải kẻ thù là được rồi."

Tào Hi: "Là Hoa Ảnh làm bạn với tôi, hay là lão Tam Hoa gia Hoa Anh Chương?"

Hoa Ảnh mỉm cười, đáp: "Nói chuyện hợp tác, vẫn là Hoa Anh Chương có tư cách hơn."

Tào Hi vươn tay: "Rất hân hạnh được biết cậu."

Giải quyết xong hai nhóm người, quay về ký túc xá, trời đã tối đen rồi. Cả ngày nay trôi qua trầm bổng lên xuống, Tống Dục xuất hiện, công bố thân thế của Quách Tham, Hoa Ảnh biến thân Hoa Anh Chương đàm hòa... Tất cả toàn bộ thứ này đều kém hơn so với thứ Tào Hi lấy được từ trong phòng triển lãm.

Trình Tụ hầu như không thể chờ đợi: "Lúc nào có thể biết kết quả?"

Tào Hi: "Bảo đảm an toàn, chúng ta tốt nhất đi một chuyến tới trụ sở bí mật của tinh hệ Mỹ Nữ."

Trình Tụ: "Xin nghỉ thế nào?"

Tào Hi: "Lại bắn một phát súng vào chân của tôi được không?"

"Đừng lãng phí đạn."

Trình Tụ nâng cái ghế lên, Tào Hi vội vàng đem chân rút về: "Anh nỡ?"

Trình Tụ bình tĩnh ung dung buông cái ghế: "Đập gãy rồi ngày mai ăn chân giò lợn, có gì không nỡ?"

Tào Hi: "Không phải anh nói đàn ông quan trọng nhất là chân sao?"

Trình Tụ: "Còn có nửa câu sau, không thì muốn cậu có ích lợi gì?"

"... Cho nên nói, anh đã muốn tôi rồi?"

"Làm trâu làm ngựa."

"Cam tâm tình nguyện."

Trình Tụ nhảy lên giường, kéo chăn lên cao đắp mặt lại: "Ngủ, ngon!"

Tào Hi kéo kéo chăn ra, chừa cho y đầy đủ không gian để thở, mới mỉm cười nói: "Ngủ ngon."

Xin nghỉ dễ dàng hơn trong tưởng tượng. Trường phụ trung Thanh Dương, vốn là đề xướng bầu không khí học tập tự do, chỉ cần thành tích tốt, chuyện giáo viên can thiệp cũng không nhiều, Tào Hi nói anh họ của mình muốn kết hôn, chủ nhiệm lớp lập tức phê duyệt, thế nhưng căn dặn hắn mang chút bánh kẹo cưới trở về, để ông ta dính chút không khí vui mừng của cô dâu.

Chủ nhiệm lớp nói đến việc này, giọng nói hết sức u oán: "Đều tại các em đám nít ranh này, khiến ngày thường không bớt lo, làm hại thầy cũng không có thời gian ra ngoài dạm ngõ."

Những bạn học khác thổ tào: "Không đúng, thầy Lưu bên cạnh rõ ràng nói thấy mỗi khi dạm ngõ đều bị người ta từ chối!"

"Thầy Chu nói thầy một tháng dạm ngõ ít nhất ba lần!"

"Hôm nay đều ở lại làm vệ sinh tiếp cho tôi! Ai cũng không được đi, người nào đi rồi ngày mai dẫn phụ huynh sang đây nhận tội xin lỗi." Chủ nhiệm lớp thẹn quá thành giận rất đáng sợ.

Các học sinh xùy một cái thật dài.

Tào Hi dẫn theo Trình Tụ lén lút đi ra, sau đó phân ra ba nhiệm vụ lần lượt cho Gấu đen, Hươu cao cổ, Vương Long, giữa đường lại vứt bỏ Trương Dưỡng Hối, bản thân lái tinh hạm đi tinh hệ Mỹ Nữ.

Trở về căn cứ, Tào Hi và Trình Tụ đều có hai loại tâm tình.

Nhất là Trình Tụ, lần đầu tiên tới nên hiếu kỳ, lần này ngược lại có vài phần thân thương khi về nhà. Không cần chào hỏi, y quen cửa quen nẻo đi tới phòng ngủ của Tào Hi, tiện tay rút hai quyển sách ra xem.

Chờ Tào Hi kiểm tra xong trở ra, thì thấy Trình Tụ ôm sách ngủ khò khò.

"Ngủ ở nơi này dễ cảm lạnh." Tào Hi đem người ôm lên từ ghế, đặt lên giường, kéo chăn lên đắp kín.

Trình Tụ liếc trắng mắt: "Cậu nghĩ lúc này tôi còn ngủ được sao? Kết quả ra sao rồi?"

"Ra rồi." Tào Hi nói, "Tống Ân Bình với Tống Dục không có quan hệ cha con trên sinh học."

"Nói tiếng người."

"Tống Dục không phải con của Tống Ân Bình."

Trình Tụ thấy Tào Hi dường như còn chưa nói xong, nhướng mày: "Còn gì nữa không?"

Tào Hi: "Nhưng Tống Dục là cháu trai ruột của Tưởng Chinh."

Trình Tụ: "Chúc mừng cậu, còn gián tiếp chứng mình được Tống Ân Bình không phải là con trai của Tưởng Chinh."

——

Quan hệ bắt đầu rối rồi đó =]]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau