Chương 50: Phát uy (trung)
Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]
Cơ giáp của Viên Kha hư hại vượt quá mức tối đa tới bốn mươi phần trăm. Đương nhiên, đây là trong số liệu thi đấu, số liệu thật chắc là ở khoảng hai mươi lăm phần trăm. Vì an toàn của tuyển thủ, tất cả cơ giáp dự thi sẽ đặt ra một mức độ an toàn nhất.
Trình Tụ đỡ đầu, muốn ngồi thẳng dậy, phát hiện mình vẫn nằm ngang, hai chân quỳ gối, đầu ngón chân hướng lên trời, Viên Kha bên cạnh nảy giờ không có động tĩnh gì. Y cố gắng quay đầu, Viên Kha đau đớn nhắm mắt lại, hai tay nắm cần thao tác lộ ra gân xanh, nhưng ngón tay càng run rẩy hơn.
"Tác dụng thuốc còn chưa hoàn toàn giải được?" Trình Tụ muốn cởi ra lồng an toàn để đứng lên, cabin đột nhiên chấn động một cái, cơ giáp bị đá ra ngoài, lộn vài vòng trên mặt đất.
Trình Tụ bị đong đưa choáng đầu hoa mắt, cơ giáp hao tổn cao hơn năm mươi phần trăm, xuất hiện cảnh báo nguy hiểm.
"Đừng cử động." Một tay Viên Kha nắm lấy cần thao tác, cắn răng cử động thân, nhảy lên một cái.
Ở trong mắt những tuyển thủ khác, Viên Kha đứng lên vững vững vàng vàng, còn mang theo khí thế báo thù, thế nhưng Trình Tụ đang ở cùng bên trong cũng hiểu, trạng thái của Viên Kha cực kỳ không xong rồi.
"Tứ chi của tôi có hơi tê dại..." Viên Kha nói, "Đường nhìn cũng không rõ lắm."
Trình Tụ nhìn hai máy cơ giáp đang xông tới ở phía trước, đáp đầy tĩnh táo: "Bộ pháp tôi dạy cho chú vẫn còn nhớ chứ? Tôi đếm tới ba, chú bắt đầu ngay."
"Một."
"Hai."
"... Ba!"
Tiếng của Trình Tụ vừa dứt, Viên Kha đã hành động. Hắn ta đã hoàn toàn nhắm hai mắt lại, làm bộ mình đang luyện tập, không thèm nghĩ xem đối thủ đánh sang từ hướng nào, cũng không thèm nghĩ có bao nhiêu đối thủ.
Bộ pháp ban đầu đi được rất thuận lợi, nhưng cuối cùng vẫn bị đụng phải, lảo đảo vài bước rồi đứng vững lại.
"Lúc tôi nói "xoay", chú xoay ra sau ngay rồi cố gắng chạy." Trình Tụ nói.
Viên Kha: "Tôi chưa bao giờ lâm trận đã lùi bước."
"Cái này gọi là chiến lược chuyển dời."
Viên Kha không lên tiếng, dường như vẫn có chút do dự với quyết định này.
Trình Tụ không để ý đến tâm tình của hắn ta, mắt nhìn chằm chằm từng hành động của đối phương, nói chậm rãi: "Quỳ gối, thể hiện tư thế tấn công."
Viên Kha làm theo.
"Sau đó, xoay!"
Viên Kha xoay người theo bản năng, co cẳng bỏ chạy.
Cả một đường đều là Trình Tụ chỉ huy phương hướng, có hai tuyển thủ đuổi theo, có điều là đuổi theo cả một đoạn đường, có những tuyển thủ khác đi ngang qua, chợt nghe được tiếng bước chân. Y nhìn ra tay chân của Viên Kha xuất hiện run rẩy không tự chủ, vội vàng để hắn ta tìm một nơi ẩn núp để dừng lại.
Vừa thả tay, Viên Kha đã quỳ xuống.
Trình Tụ: "Đối đầu kẻ địch mạnh, không cần hành lễ, hãy bình thân."
Viên Kha cúi đầu, mồ hôi lạnh từ trán nhỏ xuống, cả người gần như mệt lả.
Trình Tụ cởi ra vòng bảo hộ, lại cởi lên người hắn.
Cơ giáp đưa ra cảnh báo.
Viên Kha: "Không được, giữa chừng thi đấu không thể tùy tiện cởi ra."
"Đau bụng đi cầu thì sao?"
Viên Kha: "Phải đi trạm nghỉ."
"Phiền phức." Trình Tụ lầu bầu một câu, từ trên bản đồ tìm được vị trí của trạm nghỉ. Viên Kha nghỉ ngơi một hồi, mới run lên từng bước mà chạy đi. Đến trạm nghỉ, Viên Kha lôi kéo Trình Tụ đi xuống. Nhìn như Viên Kha dẫn Trình Tụ, kì thực là Trình Tụ nhỏ giọng chỉ huy phương hướng.
Hai người gần tới toilet, Viên Kha tê liệt triệt để mà ngồi xuống.
Trình Tụ nhìn sắc mặt tái nhợt tới không ra hình dạng của hắn ta, đề nghị hắn vứt bỏ thi đấu.
Viên Kha: "Giờ tôi vứt bỏ rồi rất có thể sẽ đối mặt trực tiếp với việc xuất ngũ."
"Một cuộc thi đấu mà thôi."
"Đối với một tuyển thủ là một cuộc thi đấu, đối với allstar mà nói, chính là cuộc chiến sinh tử. Có quá nhiều người chú ý, không cách nào thỏa mãn mong đợi của bọn họ thì sẽ trở thành chuột chạy qua đường."
Áp lực của loại mong đợi này Trình Tụ cũng hiểu hơn ai hết.
Viên Kha ngồi hai phút, liền đứng lên: "Thời gian nghỉ ngơi chỉ có năm phút, một khi vượt quá thời gian, vòng bảo hộ cơ giáp ở bên ngoài sẽ mất đi hiệu lực, bất kể ai cũng có thể công kích."
Trình Tụ hỏi: "Sau khi thắng cuộc tranh tài này, chú muốn làm gì?"
"Làm cái gì?" Viên Kha sửng sốt.
Trình Tụ: "Bây giờ chú có thể ngẫm lại rồi."
Viên Kha cười khổ đáp: "Tỷ lệ hao tổn năm mươi phần trăm, căn bản đã là điểm dưới đáy rồi."
Trình Tụ: "Đó là chuyện tôi phải suy nghĩ."
Đến năm phút.
Trình Tụ và Viên Kha tiến vào cabin lần nữa.
Trình Tụ cướp chỗ điều khiển trước khi Viên Kha ngồi vào. Sắc mặt Viên Kha càng thêm không xong: "Đừng làm liều! Trước đây tôi nói giỡn thôi, nhóc... Tay chân cũng không đủ dài."
"Lần thứ hai."
Viên Kha hơi sững ra: "Cái gì?"
Trình Tụ một bên điều chỉnh thử kích cỡ, vừa nói: "Đây là lần thứ hai chú nói tôi lùn. Tôi rất mang thù."
Viên Kha: "Nhóc còn nhỏ, sẽ cao thêm."
"Thế nhưng không thể nào cao tới chiều cao như chú."
Viên Kha: "..."
"Có người tới, hãy trở lại vị trí." Trình Tụ nhắc nhở hắn.
Viên Kha: "Nhóc đừng quậy."
Trình Tụ: "Không phải chú rất tín nhiệm tôi sao?"
"Đó là nói đùa."
"Xin chú hãy duy trì chỉ số thông minh lúc nói giỡn." Trình Tụ giục hắn, "Nhanh lên đi. Tôi không muốn một hồi phải mang một thi thể tiếp tục bị va đập tới chết."
Viên Kha cũng nhìn thấy người tới, là một trong bốn người vây đánh bọn họ lúc nãy. Hắn ta không thể làm gì khác hơn là quay về ghế khán giả, đội lên lồng bảo vệ, bình tĩnh một lát, đột nhiên nói: "Triệu chứng tê liệt tay chân của tôi đỡ một chút rồi."
"Chúc mừng." Trình Tụ vừa dứt lời, đã chủ động vọt về phía đối thủ.
Viên Kha khẩn trương: "Không xong! Tôi lại tê liệt rồi."
"Lúc này, đừng nói tôi tê liệt, tốt nhất nói chú tê liệt!" Chỗ điều khiển thông qua điều chỉnh đối với Trình Tụ mà nói vẫn còn hơi lớn, không chỉ chạy kêu lạch cạch, tay còn không có lực, cũng may không hố cha như "Thiên sứ Trời sao" ấy. Y một bên chạy một bên điều chỉnh cảm giác, cố gắng dùng động tác để bù đắp chênh lệch của kích thước, chờ lúc y chạy tới trước mặt đối thủ, cả người đã quen với trạng thái hiện giờ, dùng sức vung một đấm qua.
Đối thủ dễ dàng mà nắm được một đấm của y, sau đó cảm giác được không thích hợp, một quyền này của Trình Tụ nhìn như hung mãnh, kỳ thực không hề dùng sức, bị nắm lấy rồi lôi về phía sau. Nửa người trên của đối thủ không tự chủ được bị kéo qua, Trình Tụ nâng gối đá lên, đá thật mạnh lên trên cabin liên tiếp mấy cái, sau đó vung tay đem nó ném ra ngoài.
Lộn một cái trên không trung, đối thủ lấy dáng vẻ quỳ một chân rơi xuống đất.
Trình Tụ không cho gã cơ hội thở dốc, nhào tới lần hai rồi vung ra một quyền.
Đối thủ không dám khinh thường, lộn ra né tránh, thế nhưng tốc độ của Trình Tụ làm ra, tiến công liên tiếp đánh cho đối thủ chạy trốn chật vật, không còn sức đánh trả chút nào. Mắt thấy Trình Tụ dự định một quyền kết thúc chiến đấu, đồng đội của đối phương từ trên trời giáng xuống.
Viên Kha lờ mờ nghe được Trình Tụ lẩm bẩm một câu: "Mình lại thích người ta lên sân khấu bằng loại cách này."
Không đợi hắn ta hiểu rõ ý, đã thấy cơ giáp kia từ trên trời giáng xuống bị một cước quét ngang ra ngoài, rơi vào trong phòng cách đó không xa.
Vốn cơ giáp nằm dưới đất rồi cuối cùng lảo đảo lắc lư mà đứng lên. Tỷ lệ hao tổn của nó đã cao tới tám mươi lăm phần trăm, còn cách sáu phần trăm nữa sẽ tới mức bị loại chín mươi mốt phần trăm.
Viên Kha nhắc nhở: "Cẩn thận gã ta phản công!" Sau khi hắn bình tĩnh, không chỉ triệu chứng tê dại của tay chân biến mất, ngay cả thị lực cũng dần dần khôi phục.
Trình Tụ: "Nên cẩn thận gã ta chạy trốn mới đúng."
Như là nghe được đối thoại của hai người, đối phương dĩ nhiên thực sự quay đầu bỏ chạy. Trình Tụ cầm lấy một tảng đá lớn đã ngắm sẵn từ sớm, dùng sức ném qua, đối phương như có mắt sau lưng, né qua một cái. Trình Tụ xoay người qua, thuận tiện vớt lên một máy cơ giáp đang chật vật đứng lên để đánh mình mà ném qua, hai máy cơ giáp đụng vào nhau, một máy trong đó hao tổn vượt qua mức quy định, cảnh báo vang lên màu đỏ bị loại.
Dường như cảm nhận được "Viên Kha" hiện đang rất khó đối phó, chiến hữu của người bị loại đứng lên bỏ chạy, Trình Tụ đuổi theo phía sau rất dễ. Trước đây y chính là vua tốc độ, muốn chạy trốn y truy đuổi ư? Nằm mơ.
Tốc độ của Trình Tụ không chỉ có ở trong động tác của y, còn ở trong cách y nắm giữ và lợi dụng hoàn cảnh. Người nọ chạy rồi lại chạy, sau đó thấy một tảng đá lớn rơi xuống ở phía trước, không khỏi thả chậm bước chân, ai dè họa từ trên trời rơi xuống, sau đó Trình Tụ cưỡi ở trên cổ của gã đánh loạn một trận, trực tiếp bẻ gãy cổ để gã bị loại.
Hai trận đại thắng khiến Viên Kha hoàn toàn ngậm miệng, nhìn y giống như sát thần, bắt ai giết đó, thế không thể đở, nếu không phải cuối cùng thời gian không đủ, thì không một ai phải hoài nghi tới cuối cùng y có thể giết hết cả sân.
Lúc tiếng chuông kết thúc thi đấu vang lên, những tuyển thủ khác trong khu thi đấu đã thở phào nhẹ nhõm, mà khán giả xem cuộc chiến cũng không hẹn mà cùng phát ra tiếng thở dài thất vọng.
Đây là cảnh tượng nguy nga của lần đầu tiên trong lịch sử xuất hiện một máy cơ giáp càn quét trận hỗn chiến. Bởi vì là hỗn chiến, cho nên từng tuyển thủ đều lo lắng cho bản thân mình có thể trở thành mục tiêu công kích, thận trọng mọi nơi, tựa như Viên Kha vừa bắt đầu đã bị vây đánh vậy, súng bắn chim đầu đàn, bản thân quá cường đại, rất dễ trở thành mục tiêu bị liên minh để đối phó. Nhìn Viên Kha bị đánh quá thảm ngay từ đâu, fan của Viên Kha đều hô to không công bằng, fan của những tuyển thủ khác lại ước gì hắn ta bị giết chết. Mãi đến lần sau khi Viên Kha đi WC của trạm nghỉ...
Những người ghét Viên Kha hoài nghi nơi đó có phải ẩn đấu thứ gì đó không, khiến Viên Kha trước sau cứ như hai người. Bọn họ thậm chí hoài nghi có người đánh thay, đáng tiếc, tuổi tác của khán giả may mắn bên cạnh Viên Kha thực sự quá nhỏ, ngay cả người ghét Viên Kha cũng không thể thuyết phục chính mình, chớ đừng nói chi là người khác. Cho nên, loại suy đoán này rất nhanh đã bị quét đi.
Sau khi thi đấu Viên Kha làm ra một phen danh tiếng.
Mặc dù tỷ lệ hao tổn sáu mươi phần trăm khiến cho hắn ta không thể vào top 10, thế nhưng, một người có chiến tích huy hoàng giết chết mười lăm máy cơ giáp khiến hắn trở thành ông Vua không ngai trong lịch sự Alstar là không thể chối cải nhất.
Ngay cả người ghét Viên Kha cũng không thể chỉ ra chỗ thiếu hụt của trận chiến này, ngay từ đầu bị người vây đánh thảm như thế, cũng được cho rằng là một loại chiến thuật của phòng thủ phản kích. Dù sao, đặc điểm của Viên Kha chính là phòng thủ phản kích.
[Phòng thủ phản kích là chiến thuật ban đầu luôn trong thế phòng thủ, sau đó chờ thời cơ mà phản kích.]
Lúc trao giải, tiếng hô của nhất nhì ba đều bị tiếng hô "Viên Kha" bao phủ toàn sân.
Ở trước kia, bảo tồn thực lực là chiến thuật chính thống nhất của hỗn chiến, không ai có ý kiến với lần này, bao gồm Viên Kha, cũng là người thi hành trung thực của mục chiến thuật này, nhưng hiện giờ, một trận đại thắng khó có thể tin đã biến đổi thành mục truyền thống này. Khán giả lần đầu tiên biết, có một loại thắng lợi gọi là "Đánh đâu thắng đó!" dưới sự so sánh, lấy được ba hạng đầu thực sự là nhận được nhục nhã.
Đối với loại đãi ngộ này, các giải nhất nhì ba cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu. Nếu thời gian thi đấu lâu một chút, mà tinh thần của "Viên Kha" vẫn dồi dào như một, như vậy đứng ở chỗ này, cũng sẽ không là mình.
Cầm cúp, lại chột dạ vô cớ.
Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Viên Kha hết sức phức tạp, có đố kị có ước ao, cũng có sùng bái.
Nhưng mà bọn họ không biết là, còn càng chột dạ hơn bọn họ là Viên Kha. Lúc Trình Tụ ra đấu, ý niệm duy nhất của hắn ta là đừng bị thương, thua trận cũng không sao. Thế nhưng lúc Trình Tụ đem từng đối thụ đánh ngã thì tâm tình của hắn đã khó có thể dùng lời nói để hình dung.
Nói may mắn?
Là có. Ai cũng không hi vọng ở trong một cuộc thi đấu lớn thua quá khó coi như vậy.
Nói đố kị?
Cũng là có. Hắn ta chẳng bao giờ đánh giá thấp Trình Tụ, nhưng không nghĩ rằng vẫn đánh giá quá thấp. Nếu như không phải là tận mắt thấy, ai có thể tin đây chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Năng lực phản ứng, năng lực phán đoán, năng lực tính toán, năng lực sắp đặt... Đều đạt tới trình độ kinh khủng khó có thể tưởng tượng!
Hắn ta vẫn cho rằng mình đã đứng ở đỉnh của giải đấu cơ giáp, nhưng nhìn đến Trình Tụ, hắn mới biết được, hóa ra tự cho là đỉnh đối đối với thế giới mà nói, còn rất kém, rất kém.
Rất nhiều người đi qua chúc mừng, ông chủ, phụ tá, những tuyển thủ khác... Hắn ta đều ứng đối qua loa cho có lệ. Đây là một vinh quang trộm một phần từ trong tay đứa bé, tuy là vô tâm cũng xấu hổ. Càng xấu hổ là hắn ta biết mình có thể cả đời này cũng không thể nào chân chính đạt được thành tựu như vậy.
Nhưng không cách nào đem sự thực công bố, không chỉ là vì mình, càng là vì Trình Tụ. Hắn ta rất rõ thế giới này có bao nhiêu tàn khốc, thân thủ yêu nghiệt giống như Trình Tụ đây, đối với rất nhiều người mà nói đều là kho báu. Kho báu không lấy được, chính là hủy diệt. Trình Tụ chỉ có một, kết quả thế nào không cần nói cũng biết.
Hắn ta mượn cớ thân thể không khỏe, từ chối khéo tiệc ăn mừng của ông chủ, dẫn Trình Tụ và Tào Hi đi, điệu thấp mà đón xe quay về khách sạn.
Tào Hi xem video chiến đấu, cũng biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng không nói một câu nào. Bởi vì hắn cũng rơi vào trong mâu thuẫn. Nếu như, Trình Tụ thực sự ở trên chiến trường của giải đấu cơ giáp nhận được cảm giác thành tựu và hạnh phúc, như vậy mình không phải càng nên ủng hộ y ư?
Hai người mang tâm sự riêng, dẫn Trình Tụ đầy mệt mỏi muốn ngủ một giấc quay về phòng.
Đến trên giường thật rồi, Trình Tụ trái lại đã tỉnh táo: "Buổi tối chúng ta ăn gì?"
Viên Kha điều chỉnh tốt tâm tình xong, nói hùng hồn: "Nhóc giúp tôi chuyện lớn như vậy, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, tôi mời."
Trình Tụ: "Chú cũng nói chuyện lớn như vậy rồi một bữa cơm xong là đuổi tôi?"
"Nhóc muốn cái gì, nói thẳng. Cơ giáp định chế có được hay không?"
"Cơ giáp định chế tôi đã có rồi, giá cả nói ra hù chết chú." Trình Tụ đắc ý quơ quơ chân, làm cho Tào Hi mỉm cười.
Viên Kha: "Vậy nhóc muốn gì?"
"Một hứa hẹn." Trình Tụ đáp, "Sau này tôi muốn chú làm một chuyện, chú không thể từ chối."
Viên Kha khẽ nhíu mày.
Trình Tụ: "Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho chú lấy một người chú không muốn lấy đâu. Tôi không nhàm chán như vậy."
Viên Kha đáp: "Về mặt này, nhóc có thể nhàm chán một chút. Được rồi, tôi đồng ý nhóc." Biết rõ cái hứa hẹn này nặng như núi, hắn ta vẫn đồng ý rồi. Trải qua trận đánh này, hắn bắt đầu sinh ra tín nhiệm mù quáng với Trình Tụ.
Trình Tụ gật đầu hài lòng: "Đặt hai vé tàu ngày mai."
"Vội vả như vậy?"
"Sắp khai giảng rồi!"
———
Cơ giáp của Viên Kha hư hại vượt quá mức tối đa tới bốn mươi phần trăm. Đương nhiên, đây là trong số liệu thi đấu, số liệu thật chắc là ở khoảng hai mươi lăm phần trăm. Vì an toàn của tuyển thủ, tất cả cơ giáp dự thi sẽ đặt ra một mức độ an toàn nhất.
Trình Tụ đỡ đầu, muốn ngồi thẳng dậy, phát hiện mình vẫn nằm ngang, hai chân quỳ gối, đầu ngón chân hướng lên trời, Viên Kha bên cạnh nảy giờ không có động tĩnh gì. Y cố gắng quay đầu, Viên Kha đau đớn nhắm mắt lại, hai tay nắm cần thao tác lộ ra gân xanh, nhưng ngón tay càng run rẩy hơn.
"Tác dụng thuốc còn chưa hoàn toàn giải được?" Trình Tụ muốn cởi ra lồng an toàn để đứng lên, cabin đột nhiên chấn động một cái, cơ giáp bị đá ra ngoài, lộn vài vòng trên mặt đất.
Trình Tụ bị đong đưa choáng đầu hoa mắt, cơ giáp hao tổn cao hơn năm mươi phần trăm, xuất hiện cảnh báo nguy hiểm.
"Đừng cử động." Một tay Viên Kha nắm lấy cần thao tác, cắn răng cử động thân, nhảy lên một cái.
Ở trong mắt những tuyển thủ khác, Viên Kha đứng lên vững vững vàng vàng, còn mang theo khí thế báo thù, thế nhưng Trình Tụ đang ở cùng bên trong cũng hiểu, trạng thái của Viên Kha cực kỳ không xong rồi.
"Tứ chi của tôi có hơi tê dại..." Viên Kha nói, "Đường nhìn cũng không rõ lắm."
Trình Tụ nhìn hai máy cơ giáp đang xông tới ở phía trước, đáp đầy tĩnh táo: "Bộ pháp tôi dạy cho chú vẫn còn nhớ chứ? Tôi đếm tới ba, chú bắt đầu ngay."
"Một."
"Hai."
"... Ba!"
Tiếng của Trình Tụ vừa dứt, Viên Kha đã hành động. Hắn ta đã hoàn toàn nhắm hai mắt lại, làm bộ mình đang luyện tập, không thèm nghĩ xem đối thủ đánh sang từ hướng nào, cũng không thèm nghĩ có bao nhiêu đối thủ.
Bộ pháp ban đầu đi được rất thuận lợi, nhưng cuối cùng vẫn bị đụng phải, lảo đảo vài bước rồi đứng vững lại.
"Lúc tôi nói "xoay", chú xoay ra sau ngay rồi cố gắng chạy." Trình Tụ nói.
Viên Kha: "Tôi chưa bao giờ lâm trận đã lùi bước."
"Cái này gọi là chiến lược chuyển dời."
Viên Kha không lên tiếng, dường như vẫn có chút do dự với quyết định này.
Trình Tụ không để ý đến tâm tình của hắn ta, mắt nhìn chằm chằm từng hành động của đối phương, nói chậm rãi: "Quỳ gối, thể hiện tư thế tấn công."
Viên Kha làm theo.
"Sau đó, xoay!"
Viên Kha xoay người theo bản năng, co cẳng bỏ chạy.
Cả một đường đều là Trình Tụ chỉ huy phương hướng, có hai tuyển thủ đuổi theo, có điều là đuổi theo cả một đoạn đường, có những tuyển thủ khác đi ngang qua, chợt nghe được tiếng bước chân. Y nhìn ra tay chân của Viên Kha xuất hiện run rẩy không tự chủ, vội vàng để hắn ta tìm một nơi ẩn núp để dừng lại.
Vừa thả tay, Viên Kha đã quỳ xuống.
Trình Tụ: "Đối đầu kẻ địch mạnh, không cần hành lễ, hãy bình thân."
Viên Kha cúi đầu, mồ hôi lạnh từ trán nhỏ xuống, cả người gần như mệt lả.
Trình Tụ cởi ra vòng bảo hộ, lại cởi lên người hắn.
Cơ giáp đưa ra cảnh báo.
Viên Kha: "Không được, giữa chừng thi đấu không thể tùy tiện cởi ra."
"Đau bụng đi cầu thì sao?"
Viên Kha: "Phải đi trạm nghỉ."
"Phiền phức." Trình Tụ lầu bầu một câu, từ trên bản đồ tìm được vị trí của trạm nghỉ. Viên Kha nghỉ ngơi một hồi, mới run lên từng bước mà chạy đi. Đến trạm nghỉ, Viên Kha lôi kéo Trình Tụ đi xuống. Nhìn như Viên Kha dẫn Trình Tụ, kì thực là Trình Tụ nhỏ giọng chỉ huy phương hướng.
Hai người gần tới toilet, Viên Kha tê liệt triệt để mà ngồi xuống.
Trình Tụ nhìn sắc mặt tái nhợt tới không ra hình dạng của hắn ta, đề nghị hắn vứt bỏ thi đấu.
Viên Kha: "Giờ tôi vứt bỏ rồi rất có thể sẽ đối mặt trực tiếp với việc xuất ngũ."
"Một cuộc thi đấu mà thôi."
"Đối với một tuyển thủ là một cuộc thi đấu, đối với allstar mà nói, chính là cuộc chiến sinh tử. Có quá nhiều người chú ý, không cách nào thỏa mãn mong đợi của bọn họ thì sẽ trở thành chuột chạy qua đường."
Áp lực của loại mong đợi này Trình Tụ cũng hiểu hơn ai hết.
Viên Kha ngồi hai phút, liền đứng lên: "Thời gian nghỉ ngơi chỉ có năm phút, một khi vượt quá thời gian, vòng bảo hộ cơ giáp ở bên ngoài sẽ mất đi hiệu lực, bất kể ai cũng có thể công kích."
Trình Tụ hỏi: "Sau khi thắng cuộc tranh tài này, chú muốn làm gì?"
"Làm cái gì?" Viên Kha sửng sốt.
Trình Tụ: "Bây giờ chú có thể ngẫm lại rồi."
Viên Kha cười khổ đáp: "Tỷ lệ hao tổn năm mươi phần trăm, căn bản đã là điểm dưới đáy rồi."
Trình Tụ: "Đó là chuyện tôi phải suy nghĩ."
Đến năm phút.
Trình Tụ và Viên Kha tiến vào cabin lần nữa.
Trình Tụ cướp chỗ điều khiển trước khi Viên Kha ngồi vào. Sắc mặt Viên Kha càng thêm không xong: "Đừng làm liều! Trước đây tôi nói giỡn thôi, nhóc... Tay chân cũng không đủ dài."
"Lần thứ hai."
Viên Kha hơi sững ra: "Cái gì?"
Trình Tụ một bên điều chỉnh thử kích cỡ, vừa nói: "Đây là lần thứ hai chú nói tôi lùn. Tôi rất mang thù."
Viên Kha: "Nhóc còn nhỏ, sẽ cao thêm."
"Thế nhưng không thể nào cao tới chiều cao như chú."
Viên Kha: "..."
"Có người tới, hãy trở lại vị trí." Trình Tụ nhắc nhở hắn.
Viên Kha: "Nhóc đừng quậy."
Trình Tụ: "Không phải chú rất tín nhiệm tôi sao?"
"Đó là nói đùa."
"Xin chú hãy duy trì chỉ số thông minh lúc nói giỡn." Trình Tụ giục hắn, "Nhanh lên đi. Tôi không muốn một hồi phải mang một thi thể tiếp tục bị va đập tới chết."
Viên Kha cũng nhìn thấy người tới, là một trong bốn người vây đánh bọn họ lúc nãy. Hắn ta không thể làm gì khác hơn là quay về ghế khán giả, đội lên lồng bảo vệ, bình tĩnh một lát, đột nhiên nói: "Triệu chứng tê liệt tay chân của tôi đỡ một chút rồi."
"Chúc mừng." Trình Tụ vừa dứt lời, đã chủ động vọt về phía đối thủ.
Viên Kha khẩn trương: "Không xong! Tôi lại tê liệt rồi."
"Lúc này, đừng nói tôi tê liệt, tốt nhất nói chú tê liệt!" Chỗ điều khiển thông qua điều chỉnh đối với Trình Tụ mà nói vẫn còn hơi lớn, không chỉ chạy kêu lạch cạch, tay còn không có lực, cũng may không hố cha như "Thiên sứ Trời sao" ấy. Y một bên chạy một bên điều chỉnh cảm giác, cố gắng dùng động tác để bù đắp chênh lệch của kích thước, chờ lúc y chạy tới trước mặt đối thủ, cả người đã quen với trạng thái hiện giờ, dùng sức vung một đấm qua.
Đối thủ dễ dàng mà nắm được một đấm của y, sau đó cảm giác được không thích hợp, một quyền này của Trình Tụ nhìn như hung mãnh, kỳ thực không hề dùng sức, bị nắm lấy rồi lôi về phía sau. Nửa người trên của đối thủ không tự chủ được bị kéo qua, Trình Tụ nâng gối đá lên, đá thật mạnh lên trên cabin liên tiếp mấy cái, sau đó vung tay đem nó ném ra ngoài.
Lộn một cái trên không trung, đối thủ lấy dáng vẻ quỳ một chân rơi xuống đất.
Trình Tụ không cho gã cơ hội thở dốc, nhào tới lần hai rồi vung ra một quyền.
Đối thủ không dám khinh thường, lộn ra né tránh, thế nhưng tốc độ của Trình Tụ làm ra, tiến công liên tiếp đánh cho đối thủ chạy trốn chật vật, không còn sức đánh trả chút nào. Mắt thấy Trình Tụ dự định một quyền kết thúc chiến đấu, đồng đội của đối phương từ trên trời giáng xuống.
Viên Kha lờ mờ nghe được Trình Tụ lẩm bẩm một câu: "Mình lại thích người ta lên sân khấu bằng loại cách này."
Không đợi hắn ta hiểu rõ ý, đã thấy cơ giáp kia từ trên trời giáng xuống bị một cước quét ngang ra ngoài, rơi vào trong phòng cách đó không xa.
Vốn cơ giáp nằm dưới đất rồi cuối cùng lảo đảo lắc lư mà đứng lên. Tỷ lệ hao tổn của nó đã cao tới tám mươi lăm phần trăm, còn cách sáu phần trăm nữa sẽ tới mức bị loại chín mươi mốt phần trăm.
Viên Kha nhắc nhở: "Cẩn thận gã ta phản công!" Sau khi hắn bình tĩnh, không chỉ triệu chứng tê dại của tay chân biến mất, ngay cả thị lực cũng dần dần khôi phục.
Trình Tụ: "Nên cẩn thận gã ta chạy trốn mới đúng."
Như là nghe được đối thoại của hai người, đối phương dĩ nhiên thực sự quay đầu bỏ chạy. Trình Tụ cầm lấy một tảng đá lớn đã ngắm sẵn từ sớm, dùng sức ném qua, đối phương như có mắt sau lưng, né qua một cái. Trình Tụ xoay người qua, thuận tiện vớt lên một máy cơ giáp đang chật vật đứng lên để đánh mình mà ném qua, hai máy cơ giáp đụng vào nhau, một máy trong đó hao tổn vượt qua mức quy định, cảnh báo vang lên màu đỏ bị loại.
Dường như cảm nhận được "Viên Kha" hiện đang rất khó đối phó, chiến hữu của người bị loại đứng lên bỏ chạy, Trình Tụ đuổi theo phía sau rất dễ. Trước đây y chính là vua tốc độ, muốn chạy trốn y truy đuổi ư? Nằm mơ.
Tốc độ của Trình Tụ không chỉ có ở trong động tác của y, còn ở trong cách y nắm giữ và lợi dụng hoàn cảnh. Người nọ chạy rồi lại chạy, sau đó thấy một tảng đá lớn rơi xuống ở phía trước, không khỏi thả chậm bước chân, ai dè họa từ trên trời rơi xuống, sau đó Trình Tụ cưỡi ở trên cổ của gã đánh loạn một trận, trực tiếp bẻ gãy cổ để gã bị loại.
Hai trận đại thắng khiến Viên Kha hoàn toàn ngậm miệng, nhìn y giống như sát thần, bắt ai giết đó, thế không thể đở, nếu không phải cuối cùng thời gian không đủ, thì không một ai phải hoài nghi tới cuối cùng y có thể giết hết cả sân.
Lúc tiếng chuông kết thúc thi đấu vang lên, những tuyển thủ khác trong khu thi đấu đã thở phào nhẹ nhõm, mà khán giả xem cuộc chiến cũng không hẹn mà cùng phát ra tiếng thở dài thất vọng.
Đây là cảnh tượng nguy nga của lần đầu tiên trong lịch sử xuất hiện một máy cơ giáp càn quét trận hỗn chiến. Bởi vì là hỗn chiến, cho nên từng tuyển thủ đều lo lắng cho bản thân mình có thể trở thành mục tiêu công kích, thận trọng mọi nơi, tựa như Viên Kha vừa bắt đầu đã bị vây đánh vậy, súng bắn chim đầu đàn, bản thân quá cường đại, rất dễ trở thành mục tiêu bị liên minh để đối phó. Nhìn Viên Kha bị đánh quá thảm ngay từ đâu, fan của Viên Kha đều hô to không công bằng, fan của những tuyển thủ khác lại ước gì hắn ta bị giết chết. Mãi đến lần sau khi Viên Kha đi WC của trạm nghỉ...
Những người ghét Viên Kha hoài nghi nơi đó có phải ẩn đấu thứ gì đó không, khiến Viên Kha trước sau cứ như hai người. Bọn họ thậm chí hoài nghi có người đánh thay, đáng tiếc, tuổi tác của khán giả may mắn bên cạnh Viên Kha thực sự quá nhỏ, ngay cả người ghét Viên Kha cũng không thể thuyết phục chính mình, chớ đừng nói chi là người khác. Cho nên, loại suy đoán này rất nhanh đã bị quét đi.
Sau khi thi đấu Viên Kha làm ra một phen danh tiếng.
Mặc dù tỷ lệ hao tổn sáu mươi phần trăm khiến cho hắn ta không thể vào top 10, thế nhưng, một người có chiến tích huy hoàng giết chết mười lăm máy cơ giáp khiến hắn trở thành ông Vua không ngai trong lịch sự Alstar là không thể chối cải nhất.
Ngay cả người ghét Viên Kha cũng không thể chỉ ra chỗ thiếu hụt của trận chiến này, ngay từ đầu bị người vây đánh thảm như thế, cũng được cho rằng là một loại chiến thuật của phòng thủ phản kích. Dù sao, đặc điểm của Viên Kha chính là phòng thủ phản kích.
[Phòng thủ phản kích là chiến thuật ban đầu luôn trong thế phòng thủ, sau đó chờ thời cơ mà phản kích.]
Lúc trao giải, tiếng hô của nhất nhì ba đều bị tiếng hô "Viên Kha" bao phủ toàn sân.
Ở trước kia, bảo tồn thực lực là chiến thuật chính thống nhất của hỗn chiến, không ai có ý kiến với lần này, bao gồm Viên Kha, cũng là người thi hành trung thực của mục chiến thuật này, nhưng hiện giờ, một trận đại thắng khó có thể tin đã biến đổi thành mục truyền thống này. Khán giả lần đầu tiên biết, có một loại thắng lợi gọi là "Đánh đâu thắng đó!" dưới sự so sánh, lấy được ba hạng đầu thực sự là nhận được nhục nhã.
Đối với loại đãi ngộ này, các giải nhất nhì ba cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu. Nếu thời gian thi đấu lâu một chút, mà tinh thần của "Viên Kha" vẫn dồi dào như một, như vậy đứng ở chỗ này, cũng sẽ không là mình.
Cầm cúp, lại chột dạ vô cớ.
Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Viên Kha hết sức phức tạp, có đố kị có ước ao, cũng có sùng bái.
Nhưng mà bọn họ không biết là, còn càng chột dạ hơn bọn họ là Viên Kha. Lúc Trình Tụ ra đấu, ý niệm duy nhất của hắn ta là đừng bị thương, thua trận cũng không sao. Thế nhưng lúc Trình Tụ đem từng đối thụ đánh ngã thì tâm tình của hắn đã khó có thể dùng lời nói để hình dung.
Nói may mắn?
Là có. Ai cũng không hi vọng ở trong một cuộc thi đấu lớn thua quá khó coi như vậy.
Nói đố kị?
Cũng là có. Hắn ta chẳng bao giờ đánh giá thấp Trình Tụ, nhưng không nghĩ rằng vẫn đánh giá quá thấp. Nếu như không phải là tận mắt thấy, ai có thể tin đây chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Năng lực phản ứng, năng lực phán đoán, năng lực tính toán, năng lực sắp đặt... Đều đạt tới trình độ kinh khủng khó có thể tưởng tượng!
Hắn ta vẫn cho rằng mình đã đứng ở đỉnh của giải đấu cơ giáp, nhưng nhìn đến Trình Tụ, hắn mới biết được, hóa ra tự cho là đỉnh đối đối với thế giới mà nói, còn rất kém, rất kém.
Rất nhiều người đi qua chúc mừng, ông chủ, phụ tá, những tuyển thủ khác... Hắn ta đều ứng đối qua loa cho có lệ. Đây là một vinh quang trộm một phần từ trong tay đứa bé, tuy là vô tâm cũng xấu hổ. Càng xấu hổ là hắn ta biết mình có thể cả đời này cũng không thể nào chân chính đạt được thành tựu như vậy.
Nhưng không cách nào đem sự thực công bố, không chỉ là vì mình, càng là vì Trình Tụ. Hắn ta rất rõ thế giới này có bao nhiêu tàn khốc, thân thủ yêu nghiệt giống như Trình Tụ đây, đối với rất nhiều người mà nói đều là kho báu. Kho báu không lấy được, chính là hủy diệt. Trình Tụ chỉ có một, kết quả thế nào không cần nói cũng biết.
Hắn ta mượn cớ thân thể không khỏe, từ chối khéo tiệc ăn mừng của ông chủ, dẫn Trình Tụ và Tào Hi đi, điệu thấp mà đón xe quay về khách sạn.
Tào Hi xem video chiến đấu, cũng biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng không nói một câu nào. Bởi vì hắn cũng rơi vào trong mâu thuẫn. Nếu như, Trình Tụ thực sự ở trên chiến trường của giải đấu cơ giáp nhận được cảm giác thành tựu và hạnh phúc, như vậy mình không phải càng nên ủng hộ y ư?
Hai người mang tâm sự riêng, dẫn Trình Tụ đầy mệt mỏi muốn ngủ một giấc quay về phòng.
Đến trên giường thật rồi, Trình Tụ trái lại đã tỉnh táo: "Buổi tối chúng ta ăn gì?"
Viên Kha điều chỉnh tốt tâm tình xong, nói hùng hồn: "Nhóc giúp tôi chuyện lớn như vậy, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, tôi mời."
Trình Tụ: "Chú cũng nói chuyện lớn như vậy rồi một bữa cơm xong là đuổi tôi?"
"Nhóc muốn cái gì, nói thẳng. Cơ giáp định chế có được hay không?"
"Cơ giáp định chế tôi đã có rồi, giá cả nói ra hù chết chú." Trình Tụ đắc ý quơ quơ chân, làm cho Tào Hi mỉm cười.
Viên Kha: "Vậy nhóc muốn gì?"
"Một hứa hẹn." Trình Tụ đáp, "Sau này tôi muốn chú làm một chuyện, chú không thể từ chối."
Viên Kha khẽ nhíu mày.
Trình Tụ: "Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho chú lấy một người chú không muốn lấy đâu. Tôi không nhàm chán như vậy."
Viên Kha đáp: "Về mặt này, nhóc có thể nhàm chán một chút. Được rồi, tôi đồng ý nhóc." Biết rõ cái hứa hẹn này nặng như núi, hắn ta vẫn đồng ý rồi. Trải qua trận đánh này, hắn bắt đầu sinh ra tín nhiệm mù quáng với Trình Tụ.
Trình Tụ gật đầu hài lòng: "Đặt hai vé tàu ngày mai."
"Vội vả như vậy?"
"Sắp khai giảng rồi!"
———
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất