[Lâu Thành Diễn Sinh] [Lăng Lý] Sổ Tay Chăn Nuôi Sư Tử

Chương 14

Trước Sau
Trans: Qt + Gg dịch

Editor + Beta: Cass Panda

- ---------o0o----------

14. Em cười lên bầu trời trong xanh

Đêm đó Lý Huân Nhiên bị sốt, Lăng Viễn cứ nhìn cậu chằm chằm.

Sức khỏe của Cục trưởng Lý không được tốt lắm, năm đó ông bị thương ở Tây Tạng, sau khi chuyển công tác làm cảnh sát bị thương rất nhiều lần. Không phải ông ấy không muốn chăm sóc con trai mà là do sức khỏe không cho phép, không thể chịu đựng được. Nhưng nửa đêm mỗi khi ông tỉnh dậy, mở mắt đều thấy Viện trưởng Lăng đang ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế đẩu nhỏ nhìn chằm chằm vào con trai ông.

Lăng Viễn không biết Cục trưởng Lý đã nhìn anh rất nhiều lần.

Anh nhìn Lý Huân Nhiên đang nằm ngửa, cau mày, thở gấp, thật sâu lại nặng nề.

Lý Huân Nhiên khó chịu, anh biết.

Cục trưởng Lý và Lý Huân Nhiên đều rất lạc quan khi nghe bác sĩ nói ca mổ thành công. Họ không biết biến chứng có thể xảy ra sau phẫu thuật khủng khiếp như thế nào, trong đầu Lăng Viễn hiện ra từng ví dụ, viêm phúc mạc mật, thận bị tổn thương, suy gan cấp và mãn tính, hội chứng gan phổi, đáng sợ nhất là nhiễm trùng huyết. Lăng Viễn trong lòng dầu sôi lửa bỏng, hết lần này tới lần khác tự dọa chính mình, nhưng ngoài mặt vẫn là không chút gợn sóng, tâm bình khí hòa.

Vì vậy, Cục trưởng Lý càng cảm thấy kỳ lạ.

Viện trưởng Lăng tự mình dọa mình cả đêm, Lý Huân Nhiên khi thì thanh tỉnh lúc lại mơ hồ, hiếm khi tỉnh tảo nhìn thấy Lăng Viễn mở to mắt nhìn mình, suýt nữa nhảy dựng lên.

Không có sức nổi giận với anh đâu.

Ngày thứ ba Lăng Viễn càng nhếch nhác hơn. Không phải nhếch nhác ở quần áo và ngoại hình mà là sự xuống sắc và mất đi thần thái. Anh hít một hơi, vẻ mặt ôn hòa trò chuyện với Cục trưởng Lý, khuyên ông về nhà nghỉ ngơi. Cục trưởng Lý lớn tuổi quả thật không chịu nổi, bị anh thuyết phục rời đi. Lý Huân Nhiên ôm cả cục đá lạnh suốt đêm, bây giờ đã hạ sốt, dường như cuối cùng đã có thể ngủ ngon. Lăng Viễn đi vào buồng vệ sinh rửa sạch, sau đó đi phòng lấy nước, quay lại lau mình cho Lý Huân Nhiên. Lý Huân Nhiên giống như một con búp bê mảnh mai xinh đẹp nằm trên giường, thật là đẹp mắt, nhưng không có sức sống. Lăng Viễn càng thêm sa sút.

Khi Viện trưởng Lăng chuẩn bị đi lấy nước lần thứ hai, ra cửa đã thấy Lý Duệ đang đi kiểm tra phòng bên cạnh bước ra. Lý Duệ không thể nghi ngờ là một nam bác sĩ anh tuấn xuất sắc, cũng là người nổi bật trong bệnh viện trực thuộc. Đứng ở hành lang mỉm cười đối phó người nhà của bệnh nhân, là một cô gái, gió nhẹ thổi qua người anh ta đều phát ra vị ngọt ngào.

- ---Không bao lâu nữa Viện trưởng Lăng cũng nhận được đãi ngộ này.

Lý Duệ xoay người lại, nhìn thấy Viện trưởng Lăng mang theo ấm đun nước, anh ta vô cùng sửng sốt, tươi cười hòa ái chưa kịp thu về đã rơi trên mặt đất. Anh ta quả thật không nhận ra đây là Viện trưởng Lăng, rõ ràng chỉ mới hai ngày không gặp thôi, đột nhiên nhập hội với các ông chồng chăm vợ trên giường bệnh ở đây, sắc mặt xám xịt sau mấy ngày dày vò.

Lý Duệ đỡ kính mắt, đi đến bên cạnh Viện trưởng Lăng, vỗ vai anh, trầm giọng thở dài, "... Cạo râu đi."

Viện trưởng Lăng lấy nước xong, đi vào buồng vệ sinh chỉnh trang lại bản thân một chút. Bộ dạng này có thể đi gặp người rồi. Anh nhìn dáng vẻ uể oải của mình trong gương, chợt nảy sinh một khát vọng, rất muốn gặp người đàn ông mà anh đã nhìn thấy trong phòng lấy nước, hỏi xin anh ta chút kinh nghiệm chăm sóc vợ. Sau đó anh tự cười một mình: Lăng Viễn, báo ứng chết mày rồi.

Nhìn thấy đủ kiểu lúng túng xấu hổ của người nhà đến chăm bệnh, Viện trưởng Lăng luôn ngăn nắp sạch sẽ tự gò bó mình không biểu lộ gì ra ngoài nhưng trong lòng vẫn có chút chán ghét. Khi đến lượt mình, cũng không khác là bao.



Mọi người đều giống nhau.

Nhưng Lăng Viễn có lợi thế hơn, anh làm đâu ra đó. Khi làm Viện trưởng hết sức tận tâm, lúc làm bác sĩ cũng hết sức tận tâm. Hôm nay có ca mổ, còn có một đống chuyện rối ren phải xử lý. Để tiết kiệm nguồn lực xã hội và nguồn lực y tế, Lăng Viễn luôn chủ trương rút ngắn thời gian nằm viện. Viêm ruột thừa 8-9 ngày, thoát vị 8-9 ngày. Bị thoát vị bụng do không tuân theo quy định nhịn ăn sau phẫu thuật, bác sĩ mổ ruột thừa không có mặt không thể ký ở lại viện thêm một tuần.

Không nghi ngờ gì nữa, Lý Duệ và anh lại xảy ra xung đột.

Lý Huân Nhiên dỏng tai lên nghe Lăng Viễn đóng cửa bước đi rồi, liền bấm chuông gọi y tá. Cô y tá nhỏ nhanh chóng chạy tới, Lý Huân Nhiên cười với cô ấy khiến cô hơi đỏ mặt: "Cô gái, cô đưa cho tôi cái chậu men trên sàn được không?"

Cô y tá cúi xuống nhặt lên: " Cảnh quan Lý?"

Trên trán Lý Huân Nhiên đổ mồ hôi: "Tôi... buồn nôn."

Cô y tá nhỏ nói: "Anh chịu chút."

Cô nhẹ nhàng chạy ra rồi lại chạy vào, trên tay cầm một cái chậu nôn dùng một lần: "Cái chậu men quá nặng anh cầm không nổi đâu, anh cầm cái này, ói xong bấm chuông, chúng tối sẽ đến xử lý."

Lý Huân Nhiên cắn răng mỉm cười:" Không biết tại sao muốn nôn, trước khi bị thương tôi chưa ăn cái gì cả"

Cô y tá nhỏ thông cảm nhìn anh:" Ca mổ của anh quá lớn, phản ứng thế này là bình thường... Tôi sẽ quay lại đo huyết áp cho anh ngay."

Lý Huân Nhiên chịu đựng cả buổi sáng, nắm lan can giường vừa muốn nôn, lại vì vết mổ ở ngực và bụng, đau đến mức không thể nôn ra được. Ấy vậy mà cậu vẫn có thể bị phân tâm đi suy nghĩ chuyện khác, trong tiểu thuyết võ hiệp các anh hùng bị đâm 5,6,7,8 nhát vẫn có thể chiến đấu hăng hái, phim cảnh sát tội phạm, bị bắn 1, 2, 3, 4 phát vẫn có thể bắn súng không gục ngã, cậu chịu khổ chỉ vì bị đâm một nhát bằng dao gọt trái cây.

Huyết áp của Lý Huân Nhiên quá thấp. Cậu bị mất quá nhiều máu, màu sắc trên da của chảy theo lượng máu mất đi, hiện ra nhợt nhạt trong suốt. Cậu tự giễu nghĩ, ngày hôm kia còn bị người ta chăm chọc nói cậu đen.

Lý Duệ là một bác sĩ có phần lý tưởng hóa. Anh ta cầm dao mổ, ngoài việc có thể kiếm miếng cơm qua ngày, còn là vì anh ta là một người có tấm lòng muốn hành y giúp đời. Chỉ cần là người đạt đến cảnh giới tinh anh như anh ta, cho dù không có kiêu ngạo cũng sẽ không có không ngông cuồng. Đối với Lăng Viễn, cũng là một người tinh anh, anh ta tôn trọng, kính nể nhưng không phục. Lăng Viễn há miệng thương gia ngậm miệng sản phẩm, ý tưởng trung tâm là tối đa hóa lợi nhuận sẽ không bao giờ thay đổi.

"Tiểu Duệ. Tính toán chính xác, quản lý chặt chẽ và cải tiến hệ thống, hoàn toàn có ý nghĩa thiết thực to lớn đối với bệnh nhân và nhân viên y tế cũng không thấp kém hơn việc nâng cao chuyên môn. Cậu có hiểu không? Đó là lý do tại sao tôi muốn giới thiệu vốn tư nhân. Khi giới thiệu vốn tư nhân, chúng ta chắc chắn phải đối mặt với mấy vấn đề tiết kiệm chi phí tài nguyên hợp lý thế này. "

Lý Duệ mặt đen lắng nghe, nghe xong không thể nhịn được nữa trở mặt:"Chúng ta là thương gia sao? Lăng Viễn anh làm kinh doanh sao? Yêu cầu tính toán chính xác, hiệu suất cực nhanh mà anh muốn cũng giống như cách anh xử lý chuyện cô Liêu, giải quyết dứt khoát, dẹp yên tất cả phiền toái, chỉ là vì bảo vệ cái bệnh viện nhỏ vốn tư nhân của anh. Anh đã khiến mọi người hiểu rằng những người như cô Liêu là kẻ ngốc."

Lăng Viễn bình tĩnh nói:" Góc độ nhìn vấn đề của hai chúng ta khác nhau. Tôi không quan tâm đến cách giải quyết vấn đề, tôi quan tâm đến kết quả cuối cùng của vấn đề hơn."

"Viện trưởng Lăng, anh làm bác sĩ ngoại trừ....lợi ích, sẽ không nghĩ đến chuyện gì khác sao?"

"Tiểu Duệ, đạo đức luân lý linh tinh đã có xã hội và giáo dục lo. Chúng ta chỉ là bác sĩ. "

Thật ra, Lý Duệ còn có một câu không có hỏi, anh ta muốn hỏi những người nằm trong phòng đều là khách hàng, và người nằm trong phòng VIP kia có được tính là khách hàng hay không. Nhưng anh ta cắn răng không nói ra hết.



Viện trưởng Lăng mắt đỏ ngầu, môi nứt nẻ sắc mặt tiều tụy, Lý Duệ thở hắt ra, mở văn kiện dự án số ngày nằm viện cho anh.

Khi Lăng Viễn rời đi, Lý Duệ hỏi: "Lễ truy điệu cô Liêu có đi không."

Lăng Viễn dừng lại: "Đương nhiên đi."

Lý Duệ cúi đầu không nói gì.

Lăng Viễn thở dài: "Cô Liêu đã nói với tôi, tài liệu nghiên cứu cơ bản trước đây của Tiền Tiểu Ngọc ở trên bàn của bà ấy. Tôi đã đưa nó cho chồng cô ấy."

Lý Duệ không trả lời.

Chồng của Tiền Tiểu Ngọc bận kiện tụng, bỏ mặc Tiền Tiểu Ngọc ở bệnh viện một mình, cố tình Tiền Tiểu Ngọc thật sự rất hận cô Liêu. Tài liệu chữa bệnh của cô ta có ích lợi gì chứ.

Lăng Viễn trở về phòng bệnh, cô y tá trẻ ở trạm y tá đã đưa cho anh tất cả số liệu của Lý Huân Nhiên. Một nữ y tá nói với Viện trưởng Lăng, cảnh quan Lý bị chóng mặt, muốn nôn dữ dội, nhưng vì vết mổ dù cậu chỉ ho một tiếng cũng không được, cậu nằm trên giường rất đau.

Lăng Viễn đứng ở cửa do dự, quyết tâm mở cửa liền nhìn thấy... Lý Huân Nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ván giường được nâng lên, cậu ngả người dựa vào, sắc mặt tái mét. Hiếm có được một ngày nắng đẹp, làn gió trong lành thổi vào mắt cậu, lấp lánh linh động.

Lý Huân Nhiên quay mặt lại, mỉm cười: "Trở lại rồi à."

Lăng Viễn cảm thấy tuyết tan chảy.

"Buổi chiều còn có một ca mổ."

"Ừm."

Chỉ cần đối mặt Lý Huân Nhiên, Lăng Viễn sẽ không ăn không uống, biểu hiện không thoải mái, chỉ ngồi trên chiếc ghế dài giống như đang tập quân sự. Huyết áp của Lý Huân Nhiên rất thấp, thở không ra hơi, vô lực nói: "Miệng anh khô nứt kìa."

Lăng Viễn quan sát Lý Huân Nhiên hồi lâu, anh biết cậu đang chịu đựng. Chịu đựng đau đớn, buồn nôn, chóng mặt, còn có truyền dịch 8-9 tiếng một ngày. Lăng Viễn đứng dậy đi rửa tay, lau khô cẩn thận, liều mạng chà xát. Chà xát cho đôi tay nóng lên rồi nhẹ nhàng xoa cánh tay Lý Huân Nhiên. Cánh tay của Lý Huân Nhiên rất lạnh còn hơi sưng. Cả buổi sáng Lý Huân Nhiên nắm lan can giường, cố gắng tập trở mình, cô y tá nhỏ nhắc nhở cậu nếu cứ nằm yên có thể bị dính ruột. Tập luyện cả buổi sáng, quả thật đã vắt kiệt sức của cậu. Mi mắt cậu rũ xuống càng lúc càng thấp, khuôn mặt cằm nhọn vốn đã nhỏ, bây giờ gần như sắp bị cái gối chôn vùi.

Lăng Viễn nghĩ đến lời người đàn ông trong phòng lấy nước hôm qua, vì vậy thận trọng nói: "Huân Nhiên, em nổi giận đi."

Lý Huân Nhiên sắp ngủ, nghe thấy liền dở khóc dở cười mở mắt ra: " Cái gì? "

Lăng Viễn nói:" Anh nói em nổi giận, mắng anh, giận cá chém thớt muốn thế nào cũng được."

Lý Huân Nhiên không tức giận nổi với anh:" Em mắng anh làm gì? "

Lăng đại Viện trưởng nghiêm túc nói:" Phân tán lực chú ý." Lý Huân Nhiên lười nói chuyện vớ vẩn với anh, nhắm mắt lại muốn ngủ. Viện trưởng Lăng ngồi bên cạnh nắm tay cậu, trong lòng buồn bực. Nghĩ thầm khi nào gặp lại người đàn ông trong phòng lấy nước phải xin anh ta lời khuyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau